sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Âm phủ - Phần I - Chương 14

Chương Mười Bốn

- Ê Bông-tuyết, tao nghe nói ông già của mày cao chạy xa bay, chạy rồi hả?

Một giọng quát vào mặt Will ngay khi nó vừa bước chân vào lớp học. Lập tức phòng học im phắc, mọi người đều quay nhìn Will. Nó nghiến chặt răng, ngồi xuống chỗ của mình và bắt đầu lấy sách vở trong cặp ra.

Speed là một thằng ốm o, xấu và ác, tóc đen nhờn, là lãnh tụ tự phong của một băng những thằng lóc chóc có tính cách tương tự, mệnh danh là “Khói Xám”. Cả băng thường xuyên tụ tập như một bầy ruồi đen phía sau nhà để xe đạp, chỗ tụi nó lẻn ra để hút thuốc lá khi giáo viên trực không có mặt. Tên của băng xuất phát từ đám khói thuốc lá tỏa mù mịt quanh đầu khi tụi nó chúm chụm lại, khục khặc ho và cố hút cho hết điếu thuốc trước khi bị bắt quả tang.

Tụi nó đều mặc đồng phục theo cùng một phong cách nhếch nhác với cà vạt thắt cục to, áo len mòn chỉ, áo sơ-mi lòi ra ngoài nửa nhét trong quần xệ rộng thùng thình. Trông bề ngoài chúng giống một bầy trẻ mồ côi suy dinh dưỡng được lôi từ dưới kênh lên và để ngoài gió cho ráo nước. Mồm mép lũ này ba hoa, hiểm độc, báng bổ bất cứ ai trong trường xui xẻo đụng đầu chúng.

Một trong những thói khó ưa hơn của tụi nó là bao vây một học sinh không đề phòng, rồi tựa như một bầy linh cẩu, chúng xúm nhau khiêng nạn nhân ra giữa sân chơi, ở đó cả đám châm chích chọc ghẹo cho đến khi thằng nhóc suy sụp. Will đã không may chứng kiến một trong những vụ như vậy, một thằng lớp Bảy khiếp hãi, khi bị Speed và bè lũ của nó xiết vòng vây, đã phải hát bài “Cừu đen kêu ba ba”, hát đi hát lại đến hết hơi. Thằng nhóc sợ điếng người lắp bắp lời ca đến khi chỉ còn nhép miệng không ra lời, Speed bèn chọc vô mạng sườn nó một cách tàn nhẫn để bắt nó hát to lên. Một đám trẻ bàng quan cười khẩy ngượng ngùng, chúng huých khuỷu tay nhau với sự hú vía lộ liễu là không phải chính mình đang chịu số phận đó. Will không thể nào quên được cảnh thằng nhóc nghẹn lời trong tiếng khóc nấc vì sợ hãi. Bây giờ chính Will đang thu hút sự chú ý khó ưa của Speed.

Speed châm chọc, giọng dài ra nhạo báng:

- Không trách được ổng, đúng không nào? Chắc là ổng chịu hết thấu mày chứ gì!

Còng lưng trên bàn một cách nhẫn nại, Will cố hết sức giả vờ như đang tìm một trang nào đó trong sách giáo khoa.

Speed quát, bằng giọng yếu hầu rè khinh khủng nhưng lại éo éo, mà chỉ những thằng vỡ tiếng mới có thể phát ra được.

- Chịu hết thấu thằng con bóng của ổng!

Cơn giận phình lên bên trong Will. Mạch máu nó đập như điên và mặt nó nóng bừng; nó không ưa những biểu hiện đó để lộ ra cơn giận của nó. Trong lúc nó cố giữ ánh mắt gắn chặt vào trang sách hoàn toàn vô nghĩa trước mặt, nó trải qua, chỉ trong một tích tắc, mặc cảm lầm lỗi và thiếu tự tin kỳ cục. Có lẽ thằng Speed đúng. Có thể là lỗi của nó… Có thể nó đáng trách phần nào trong việc ba nó bỏ đi.

Hầu như ngay lập tức nó gạt bỏ ý nghĩ đó, tự nhủ rằng việc đó không thể nào tại vì nó. Cho dù lý do gì đi nữa, cha nó không thể chỉ đơn giản bỏ gia đình mà đi. Nhất định phải có chuyện nghiêm trong… chuyện gì đó nghiêm trọng cực kỳ.

Speed nói oang oang, giọng càng to hơn:

- Và ngán vãi đái bà má tâm thần của mày!

Tới mức này, Will nghe tiếng thở hổn hển và tiếng cười khúc khích lạc điệu chung quanh trên cái nền im phăng phắc của lớp học. Vậy ra điều đó đã là hiểu biết chung về má nó.

Will nắm chặt cuốn sách giáo khoa bằng một sức mạnh khiến cái bìa cứng cong lại. Nó vẫn không nhìn lên, nhưng từ từ lắc đầu. Chuyện này chỉ còn một cách mà thôi… Nó không muốn đánh đấm, nhưng một chút nhịn nhục đã khiến tình thế bị đẩy đi quá xa. Bây giờ là vấn đề danh dự.

- Ôi, Ông Chi Chi, tao đang nói chuyện với mày! Mày có hay không có cha hử? Mày là hay không là một thằng…

Thế là vỡ bờ! Will đột ngột đứng thẳng lên, đẩy bật cái ghế ra sau. Cái ghế trước trên sàn gỗ rồi ngã chổng kềnh. Nó trừng mắt ngó Speed, thằng này cũng đứng lên từ chỗ của nó, bộ mặt nó méo mó vì vẻ khoái trá hiểm độc khi nhận ra nó đã chọc trúng ổ bằng lời lẽ ngạo ngược. Ba đứa trong băng Khói Xám ngồi phía sau Speed hào hứng đồng loạt nhảy ra khỏi ghế với vẻ khoái trá của kẻ săn mồi.

Speed cười ngạo:

- Bé Kẹo Sữa chịu hết nổi rồi hả?

Nó khệnh khạng đi giữa hai dãy bàn tiến về phía Will, bọn cùng băng nó tí tởn hùa theo chung quanh.

Đến bên Will, Speed đứng sát nó, nắm đấm hườm sẵn bên hông. Mặc dù Will muốn lùi lại một bước, nhưng nó biết nó phải giữ vững vị trí.

Speed kề mặt nó gần hơn nữa, đến nỗi chỉ còn cách mặt Will vài phân, rồi gồng lưng như một võ sĩ quyền Anh hạng hai. Speed nói:

- Sao… mày… dám?

Nó nhấn mạnh từng tiếng bằng cách xỉa ngón tay vào ngực của Will.

- Để nó yên. Tất cả tụi tao đều hết chịu nổi mày.

Bộ tướng đồ sộ của Chester thình lình xuất hiện và chắn ngay sau lưng Will. Speed khó chịu liếc qua Chester, rồi nhìn lại Will.

Biết là cả lớp đang nhìn nó, và chờ đợi nó làm tới, Speed chỉ có thể nghĩ ra động tác rít lên qua kẽ răng một cách thô lỗ. Đó là một cố gắng cả khịa nhằm vớt vát thể diện, và ai cũng biết vậy. Hai đứa trong băng tùy tùng Speed bỏ rơi nó, lóm thóm lui về chỗ ngồi, chỉ còn lại một thằng Khói Xám nhỏ con nhất hộ tống. Mặc dù thằng này nhỏ con, rắn rỏi, trông như thể còn tuổi mặc quần soóc nhi đồng, nó chuyển thế từ chân này sang chân kia, nhún nhẩy, rõ ràng sẵn sàng chiến đấu.

Chester lạnh lùng mỉm cười với Speed:

- Sao, bây giờ mày sẽ làm gì khi chỉ còn một thằng đẹt làm trợ thủ?

May thay đúng lúc đó thầy giáo bước vào, và nhận ra chuyện đang diễn ra, bèn đằng hắng rõ to để bọn trẻ biết thầy đã có mặt trong lớp. Cái đằng hắng không làm xẹp được không khí căng thẳng giữa Will, Chester và Speed, nên thầy phải bước tới ra lệnh cho tụi nó ngồi xuống bằng những lời lẽ rõ ràng.

Will và Chester ngồi xuống, để mặc Speed vẫn đứng với thằng hầu ngay sau lưng. Thầy giáo trừng mắt nhìn hai đứa nó, và sau vài giây, tụi nó lùi về chỗ ngồi. Will dựa ra lưng ghế mỉm cười với Chester. Chester là một người bạn chân chính.

Hôm đó khi đi học về, Will lẻn vào nhà, khổ tâm tìm cách làm cho em gái nó không biết là nó đã về nhà. Trước khi mở cửa tầng hầm, nó ngừng lại trong hành lang lắng nghe động tĩnh. Nó nghe những giai điệu của bài “Em là nắng ấm của anh”; Rebecca đang ngâm nga một mình trong lúc dọn dẹp nhà cửa ở trên lầu. Nó nhanh chóng đi xuống tầng hầm và mở chốt cửa thông ra vườn, Chester đang đứng chờ ở đó.

Chester hỏi:

- Mày có chắc là việc tao đến đây không sao hết chứ? Cảm thấy như… ờ… không phải.

Will khẳng định:

- Đừng cà chớn, dĩ nhiên là không sao. Bây giờ tụi mình tìm xem có gì ở đây không?

Hai đứa lục lọi hết mọi thứ chất trên mấy cái kệ, rồi tới mấy cái thùng lưu trữ giấy tờ mà Will đã thử qua lần trước. Nỗ lực của nó chẳng có kết quả gì.

Will thất vọng nói:

- Thôi, chỉ mất thì giờ mà thôi.

Chester đi lại gần cái xe cút kít xem xét kĩ lưỡng hơn, nó hỏi:

- Vậy theo mày thì đất ở đâu ra?

- Chưa suy ra được. Tao nghĩ là tụi mình có thể dòm quanh công viên một lát. Xem ba làm gì ở ngoài đó.

Chester nghi ngờ nói:

- Rộng mênh mông. Với lại, ổng đem đất xuống đây làm gì?

- Không biết.

Will trả lời, mắt nó quét qua kệ sách một lần cuối. Mặt nó chợt cau lại khi nó chú ý một thứ bên cạnh một kệ sách. Nó nói khi Chester toan bước lại.

- Chờ một chút, kỳ quá.

- Cái gì?

- À, có một phích cắm vô ổ điện dưới này, nhưng tao không thể thấy dây điện nối tới đâu.

Nó bật công tắc điện lên và cả hai đứa cùng nhìn quanh; dường như chẳng có hệ quả nào xảy ra.

Chester nói:

- Vậy thì cái đó để làm gì?

- Chắc chắn không phải là công tắc của một bóng đèn bên ngoài.

Chester hỏi:

- Tại sao không?

- Bởi vì nhà tao không có bóng đèn ngoài vườn.

Will trả lời và đi tới cuối kệ sách, chăm chú nhìn vào góc tối giữa hai kệ sách, rồi lùi lại để ngắm những kệ sách với vẻ suy tư.

- Ngộ thật. Dây điện không có vẻ gì là thò ra ở đầu bên này.

Nó vác một cái thang dựng cạnh cửa thông ra vườn đến dựng trước một kệ sách rồi trèo lên để quan sát phía trên đầu kệ.

Chester hỏi:

- Có gì không?

Will đáp:

- Cả đống bụi.

Nó nhảy từ trên tháng xuống đất và ngay sau đó ra sức kéo một đầu kệ sách ra khỏi bức tường. Nó nói:

- Chắc chắn phải cần trợ lực. Giúp tao một tay coi!

Chester đoán:

- Có lẽ nó được gắn chặt vô tường.

Will nổi khùng bảo:

- Gắn chặt vô tường hả? Chính ta giúp sức dựng những cái này lên.

Cả hai dốc hết sức cùng nhau kéo, và mặc dù một miếng ván mỏng bong ra ở cuối cái kệ, mấy ngăn sách dường như vẫn dính chặt phía trên đầu.

Will trèo lên thang một lần nữa. Nó nói:

- Để tao kiểm tra lại một thứ. Dường như còn một cái đinh lỏng mắc trong cái nẹp này.

Nó giật mạnh cây đinh ra, thả rớt xuống sàn xi-măng bên cạnh chân Chester. Nó ngó xuống Chester với vẻ mặt hoang mang, nói:

- Cha con tao đã dùng đinh vít để gắn cái này vô tường, chứ đâu phải đinh này.

Will nhảy xuống đất và cả hai lại hè nhau kéo cái kệ. Lần này, cái kệ rung bần bật và kêu ken két, rồi bật ra khỏi tường cho thấy một cạnh của cái kệ có bản lề.

- Hóa ra đây là mục đích của dây điện!

Will kêu lên khi hai đứa trố mắt nhìn một lỗ hổng nham nhở ở nửa dưới của bức tường. Gạch lát tường đã bị dời đi để tạo thành một lỗ vuông cỡ một mét. Bên trong, có thể thấy một lối đi được chiếu sáng bằng một mạng tạp nham những bóng đèn nê-ông cũ trơ trụi thắp dọc theo chiều dài của hành lang.

Chester há hốc miệng kêu, mặt nó là hình ảnh của sự ngạc nhiên:

- Quao! Một hành lang bí mật!

Will mỉm cười với Chester.

- Đúng. Tụi mình kiểm tra nó coi.

Trước khi Chester kịp nói gì thì Will đã chui vào và bò dọc theo hành lang với vẻ nhanh nhẹn. Tiếng nó vọng lại hơi bị tắc:

- Có khúc quanh chỗ này.

Trong lúc Chester còn đứng ngó thì Will đã quẹo qua khúc quanh, rồi lại hiện ra, hết sức chậm chạp. Nó ngồi đưa lưng ra ngoài, quay đầu lại nói với Chester, vẻ mặt chán chường lộ ra dưới ánh đèn. Chester hỏi:

- Cái gì vậy?

- Đường hầm bị nghẽn. Nó bị sụp nóc.

Will từ từ bò ra khỏi hành lang, trèo qua cái lỗ trên tường, chui trở lại gian hầm. Nó đứng thẳng lên và lột cái phù hiệu của trường ra, thả xuống chỗ nó đứng. Chỉ lúc đó nó mới nhận ra nét mặt căng thẳng của thằng bạn.

- Chuyện gì?

- Vụ sụp nóc... mày không nghĩ là ba của mày bị kẹt dưới đó chứ?

Giọng của Chester nghe như thì thào, hầu như không thể giữ được cái rùng mình khi nó hình dung ra cái khả năng kinh hoàng đó. Nó nói thêm giọng ái ngại.

- Ba mày có thể đã bị... bẹp dí.

Will ngoảnh mặt đi không nhìn bạn, vẻ đầy lo lắng, nó suy nghĩ một lát.

- Thôi, chỉ có một cách để biết.

Chester lắp bắp:

- Có... có nên báo cho ai đó biết không?

Nó bất ngờ trước cái vẻ như thờ ơ của bạn nó. Nhưng Will không nghe nó nói. Hai mắt Will nheo lại với vẻ ưu tư có nghĩa là đầu óc nó đang xáo động, đang tựu hình một kế hoạch hành động.

- Mày biết không, vật liệu lấp hành lang giống y như thứ ở trong đường hầm Bốn mươi Hố - hoàn toàn bất thường. Lại là những mẩu đá vôi.

Will vừa nói, vừa nới lỏng cái cá vạt rồi kéo nó qua khỏi đầu, liệng nó xuống bên cạnh cái phù hiệu rúm ró trên sàn.

Nó quay lại miệng hành lang và chồm vô trong.

- Mày có để ý mấy trụ chống không?

Nó vuốt lên một trụ trong tầm tay, nói:

- Cái này không thể ngẫu nhiên. Cái này đã được đẽo và kéo vô có mục đích.

Chester đã đến cạnh bạn bên lỗ trống và xem xét các trụ chống, các trụ này có những vết khía hình chữ V chém sâu. Có những chỗ vết khía sâu suốt như thể ai đó đã vung lưỡi búa chặt vào chúng.

Chester kêu lên:

- Chúa ơi, mày nói đúng.

Will xắn tay áo lên.

- Nên làm ngay thôi, chẳng có dịp nào như lúc này đâu.

Nó lại chui vào hành lang, kéo theo một cái xô mà nó tìm được ngay bên trong miệng hang.

Chester ngó xuống bộ đồng phục trên mình nó. Nó há miệng định nói gì đó, nhưng rồi nghĩ kĩ lại, nó tháo phù hiệu ra, treo ngay ngắn trên lưng một cái ghế.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx