sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Âm phủ - Phần I - Chương 18 - 19

Chương Mười Tám

Rốt cuộc Will và Chester đã thành công vào một tuần lễ sau đó. Bị khô kiệt vì sức nóng trong chỗ đang đào, cơ bắp bị chuột rút, mệt lả người vì liên tục đào và đổ đất không ngơi nghỉ, hai đứa tụi nó đã tới chỗ sắp kết thúc công việc ngày hôm đó, thì lưỡi búa của Will bỗng chạm phải một khối đá to và bị hất ngược lại. Một miệng hang đen ngòm mở ra toác hoác trước mặt hai đứa.

Mắt tụi nó nhìn chết trân vào cái lỗ đang phả vào bộ mặt lấm lem mệt mỏi của hai đứa một làn gió nhẹ ẩm và mốc. Bản năng Chester quát nó lùi lại, như thể nó sắp bị hút vào cái lỗ đó. Không đứa nào thốt ra được một lời; chẳng có tiếng hò reo đắc thắng hay hả hê nào khi tụi nó ngó trân trối vào bóng tối không thể nhìn thấy, trong cõi yên tĩnh tuyệt đối của lòng đất chung quanh. Chính Chester là đứa phá được cơn mê lú tỉnh ra.

- Tao thấy tao nên về cho kịp bữa ăn xế.

Will quay lại nhìn Chester ngờ ngợ, rồi bắt gặp thoáng nụ cười ranh mãnh trên gương mặt bạn. Lòng tràn đầy cảm giác nhẹ nhõm và đạt được mục đích, Will không thể dừng phát ra một tràng cười như lên cơn điên. Nó bốc lên một nắm đất quăng về phía thằng bạn đang nhe răng cười, thằng này bèn thụp xuống né, một tiếng cười khùng khục vang lên từ bên dưới cái mũ màu vàng.

- Mày… mày…

Will lắp bắp trong lúc tìm kiếm một từ thích hợp.

Chester tươi cười:

- Ừ, sao?

Nó chồm qua khoảng trống bên cạnh Will, nói:

- Thôi nào, tụi mình hãy ngó một cái coi sao.

Will rọi đèn của nó qua lỗ hổng.

- Một hang động… không thấy được gì nhiều trong đó… ắt là to lắm. Tao nghĩ là tao có thể thấy một số thạch nhũ và măng đá.

Chợt nó ngừng lại:

- Lắng nghe!

Chester thì thầm:

- Cái gì vậy?

Will quay lại nhìn Chester

- Tao nghĩ là nước. Tao có thể nghe tiếng nước nhỏ xuống.

Mặt Chester chau lại lo lắng, nó nói:

- Mày nói chơi hả?

- Không. Có thể là một dòng suối thời kỳ đồ đá mới…

Chester dằn lấy cây đèn soi trong tay Will nói:

- Đâu, để tao coi.

Hai đứa tụi nó đều đã mệt đứ đừ, nên quyết định không thám hiểm lâu hơn và xa hơn chỗ đó. Tụi nó sẽ tiếp tục vào ngày hôm sau, khi cả hai đã hồi phục tươi tỉnh và chuẩn bị chu đáo hơn. Chester đi về nhà. Nó mệt nhừ nhưng âm thầm phấn chấn là công việc của tụi nó đã có kết quả. Đúng là cả hai đứa đều buồn ngủ khủng khiếp, vậy mà Will còn tính chuyện tắm một cái khi nó xoay cái kệ trở về vị trí cũ. Nó làm công việc dọn dẹp thông thường rồi đờ đẫn đi lên cầu thang về phòng ngủ.

Khi nó đi ngang qua cửa phòng của Rebecca, con nhỏ gọi vọng ra. Will nhăn mặt và đứng tên như pho tượng.

- Will, em biết anh ở ngoài đó.

Will thở dài và đẩy cánh cửa phòng con nhỏ mở ra. Rebecca đang nằm trên giường đọc sách.

Will hỏi:

- Có chuyện gì?

Nó liếc nhanh quanh căn phòng. Nó không bao giờ hết ngạc nhiên trước sự ngăn nắp và sạch sẽ đến không chịu đựng nổi trong căn phòng của em gái.

- Mẹ nói mẹ cần thảo luận gì đó với anh em mình.

- Khi nào?

- Mẹ nói ngay khi anh về.

- Cái gì, bây giờ hả?

Bà Burrows đã ở vị trí thông thường khi hai đứa con bước vào phòng khách. Lọt thỏm nằm nghiêng trong cái ghế bành như một hình nộm xì hơi, bà ngóc cái đầu ngái ngủ lên khi Rebecca ho khẽ để khiến bà chú ý.

- À, tốt.

Bà rướn người lên một vị trí ngồi bình thường hơn, và trong lúc làm vậy, bà làm rớt hai cái điều khiển tivi xuống sàn. Bà kêu lên:

- Ối, tiêu!

Will và Rebecca ngồi xuống chiếc trường kỉ trong khi bà Burrows nóng nảy lục tung đống băng video bên cạnh chân ghế của bà. Cuối cùng tìm được cả hai cái điều khiển, bà trồi lên, tóc rủ xuống trước mặt rối bời và gương mặt bà hồng lên vì nỗ lực vừa rồi, bà đặt hai cái điều khiển trở lại lên tay ghế hết sức cẩn thận. Sau đó bà mới đằng hắng và bắt đầu.

- Mẹ nghĩ là đã đến lúc chúng ta đương đầu với khả năng là cha các con sẽ không trở về, nghĩa là chúng ta phải có những quyết định hơi quan trọng.

Bà ngừng một chút và liếc nhìn lên màn hình tivi. Một người mẫu trong bộ dạ phục long lanh đang lật mở một chữ “V” to tướng trên bảng Câu nói nổi tiếng đã có nhiều mẫu tự khác được mở ra rồi. Bà Burrows lẩm bẩm “Người Vô Hình” trong miệng khi bà quay lại với Will và Rebecca.

- Lương của cha các con đã bị cắt cách đây vài tuần, và như Rebecca nói với mẹ, chúng ta chẳng còn gì nữa cả.

Will quay qua nhìn Rebecca, con nhỏ chỉ gật đầu đồng ý, và người mẹ tiếp tục:

- Tất cả tiền tiết kiệm đã hết, rồi làm sao trả tiền nhà và tất cả những chi tiêu khác, chúng ta sắp sửa khánh tận…

Rebecca hỏi:

- Khánh tận?

Bà mẹ hờ hững đáp.

- E phải vậy. Sắp tới sẽ không có thu nhập nào cả, cho nên chúng ta sẽ phải xuống cấp - bán cái gì chúng ta có thể bán - kể cả căn nhà.

Rebecca kêu lên:

- Cái gì?

- Và các con sẽ phải lo liệu lấy. Mẹ sẽ còn ở đây một thời gian. Mẹ được khuyên đi nghỉ dưỡng ít lâu trong một... đại khái một bệnh viện; một nơi mẹ có thể nghỉ ngơi và phục hồi thể trạng.

Nghe tới đây Will cau mày lại, thắc mắc mẹ nó muốn nói đến “thể trạng” gì. Lâu nay bà vẫn có thể trạng y như hiện nay theo như trí nhớ của nó. Bà mẹ vẫn tiếp tục:

- Vì thế, khi vắng mẹ, hai đứa con phải đi đến ở với dì Jean. Dì ấy đồng ý chăm sóc các con.

Will và Rebecca liếc nhìn nhau. Một loạt hình ảnh đổ ụp xuống đầu Will: Chung cư cao ngất nghểu nơi dì Jean sống, với những khoảng trống công cộng đầy những bao rác, tã lót xài một lần, và những cầu thang bị vẽ nhăng nhít nồng nặc mùi nước đái. Đường sá thì đầy những chiếc xe xộc xệch và những chiếc xe gắn máy gầm rú bất tận của bọn băng đảng và bọn buôn bán ma túy vặt, rồi những lũ bợm nhậu ưu sầu ngồi trên những băng ghế, lảm nhảm vô tích sự với nhau khi nốc cạn những lon bia màu tím “Tranpagne”.

- Không đời nào!

Will la lên đột ngột như vùng thoát khỏi một cơn ác mộng, khiến Rebecca nhảy dựng lên và mẹ nó ngồi thẳng lưng dậy, khiến cho hai cái điều khiển lại một phen bị đánh rớt.

- Khỉ!

Bà rủa, nhóng cổ tìm xem chúng rớt vô đâu.

Will nói:

- Con sẽ không sống ở đó. Con không thể nào chịu đựng nổi chốn đó, dù chỉ trong một giây. Còn trường học, còn bạn bè của con?

Bà Burrows cay đắng đáp:

- Bạn bè gì?

Rebecca chợt nói to lên:

- Mẹ đâu có thực lòng muốn tụi con đến đó, hở mẹ. Chỗ đó khủng khiếp, hôi thối, như một cái chuồng heo ấy.

Will bổ sung:

- Và dì Jean hôi hám.

- Ôi, mẹ không thể làm gì về chuyện đó cả. Mẹ cần nghỉ dưỡng, bác sĩ nói mẹ bị stress, cho nên đừng cãi. Chúng ta phải bán cái nhà và các con chỉ việc đi đến ở nhà dì Jean cho đến khi…

Will ngắt lời bà:

- Đến khi nào? Mẹ kiếm được việc làm hay chuyện gì xảy ra?

Bà Burrows trừng mắt nhìn con trai.

- Như thế không tốt cho mẹ. Bác sĩ nói mẹ nên tránh sự đối đầu. Chuyện trò xong rồi.

Bà thình lình gắt gỏng, và lại xoay người nằm nghiêng như cũ.

Ra ngoài hành lang, Will ngồi xuống bậc cuối của cầu thang, chết lặng, trong khi Rebecca đứng dựa tường, hai tay khoanh trước ngực. Con nhỏ nói:

- Thôi, vậy là kết thúc mọi thứ. Ít nhất em cũng được đi khỏi vào tuần sau…

Will gào lên với em gái, hai tay giơ lên:

- Đừng, đừng, đừng… đừng lúc này! Đừng xảy ra chuyện như vầy!

Con nhỏ lắc đầu nói:

- Ừ, có lẽ anh đúng.

Rồi cả hai anh em rơi vào im lặng.

Lát sau, Will đứng lên cả quyết:

- Nhưng anh biết điều anh phải làm.

- Điều gì?

- Tắm.

- Anh cần đấy.

Con nhỏ nói, nhìn theo anh nó mệt mỏi leo lên cầu thang.

Chương Mười Chín

- Diêm quẹt.

- Có.

- Nến.

- Có.

- Dao gấp.

- Có.

- Đèn pin dự trữ.

- Có.

- Vài cuộn dây.

- Có.

- Đá phấn và dây thừng.

- Có.

- La bàn.

- Ơ… có.

- Pin dự trữ cho đèn mũ bảo hộ.

- Có.

- Máy chụp hình và sổ tay.

- Có, có.

- Bút chì.

- Có.

- Nước và bánh mì.

- C… Bộ tụi mình tính ở lâu sao?

Chester hỏi khi nó ngó thấy cái gói bự phát sợ bằng giấy nhôm. Tụi nó đang làm chuyện kiểm tra trang thiết bị vào phút cuối trong căn hầm của nhà Burrows, dựa theo cái danh sách mà Will đã lập ra lúc ở trong trường hồi sáng, trong giờ học môn Gia chánh. Sau khi đánh dấu hết danh sách, tụi nó thồn hết các thứ vô ba-lô. Khi xong xuôi, Will đóng nắp ba-lô rồi lẳng cái túi trên lưng.

Nó với tay lấy cây xẻng tin cẩn và nói với một vẻ mặt cương quyết tuyệt đối:

- Được rồi, chúng ta hãy làm việc đó.

Will xoay dãy kệ ra, khi cả nó và Chester đã chui lọt vào bên trong, nó kéo mất cái kệ đóng lại và khớp chúng với nhau bằng một cái chốt cửa tạm thời mà nó đã gắn vào trước đó. Sau đó Will chen qua mặt Chester để dẫn đường, nhanh chóng di chuyển tới trước bằng cả tứ chi.

Hơi ngạc nhiên về sự hăng hái quá ư mãnh liệt của Will, Chester gọi với theo nó:

- Ê, chờ tao với.

Tới nơi, tụi nó trục nốt những tảng đá còn lại, đẩy chúng rớt vào bóng tối và chạm đáy tạo nên một tiếng vang mơ hồ. Chester sắp mở miệng nói thì bị Will chặn họng trước.

- Tao biết, tao biết, mày cho là tụi mình sắp bị cuốn đi trong ngập lụt nước cống hay gì đó chứ gì?

Will thò đầu qua cái lỗ đã được nới rộng.

- Tao có thể nhìn thấy chỗ mấy cục đá rớt xuống - chúng nhô lên khỏi mặt nước. Có lẽ nước sâu cỡ mắt cá chân.

Nói xong, nó xoay lại và bắt đầu trèo xuống qua lỗ hổng. Nó ngừng lại bên miệng hang, nhe răng cười với Chester, rồi khuất mất vào bóng tối, bỏ mặc bạn nó đứng ngố ra một lát cho đến khi nghe tiếng chân Will rớt xuống mặt nước vọng lên một tiếng bõm rõ to.

Độ sâu chỉ khoảng hai mét. Khi Chester rớt xuống bên cạnh Will, nó nói:

- Ê, hay chớ!

Giọng Will ngân vọng kỳ quái trong hang động cao khoảng bảy mét, dài ít nhất ba chục mét, và có hình dạng trăng khuyết theo như tầm nhìn tụi nó có thể suy ra được, phần lớn sàn bị ngập nước. Tụi nó rơi trúng chỗ gần cuối, và vì vậy chỉ có thể nhìn thấy đến khúc cong của bức tường mà thôi.

Bước ra khỏi vũng nước, tụi nó rọi đèn soi chung quanh vài giây, nhưng khi ánh sáng chiếu vào vách hang hần tụi nó nhất, cả hai lập tức đứng lặng sững sờ. Will cầm chắc cây đèn soi vào những hàng rối rắm các thạch nhũ và măng đá, đủ kích thước, từ mảnh như cây bút chì đến những cỡ to hơn rất nhiều, bằng thân cây. Những thạch nhũ thì chúc xuống trong khi các măng đá thì nhô lên, một số gặp nhau, nối thành những cây cột và mặt đất thì phủ đầy những cục đá vôi u lồi chồng chất lên nhau.

Will nói khẽ:

- Một cái động.

Nó đưa tay ra sờ vào bề mặt một cây cột màu trắng sữa trong mờ.

- Đẹp quá hén? Trông như kem đường nhỏ trên cái bánh, hay cái gì ấy.

Chester nói cũng bằng giọng thì thầm:

- Tao thấy giống nước mũi lòng thòng bị đóng băng.

Nó cũng sờ một cây cột nhỏ như thể không tin cái mà mình đang nhìn thấy. Nó rụt tay lại, xoa xoa ngón tay với nhau một vẻ không thích lắm.

Will cười vang, nện cạnh bàn tay vào một thạch nhẽ tạo ra tiếng uỵch uỵch nho nhỏ.

- Khó mà tin được chúng là đá hén?

Chester quay lại nhìn xa hơn dọc theo vách, nói:

- Và toàn bộ chỗ này đều bằng đá.

Nó hơi rùng mình vì không khí lạnh và khụt khịt lỗ mũi. Cả gian phòng toát mùi ẩm ướt và thiu mốc - không được dễ chịu chút nào. Nhưng đối với Will, đó là mùi của thành công. Nó luôn luôn mơ ước tìm được cái gì đó quan trọng, nhưng động này vượt xa cả điều nó mong đợi. Niềm phấn khởi của Will lớn đến nỗi nó hầu như cảm thấy say sưa.

Nó đấm vào không khí một cách đắc thắng, nói:

- Quá đã!

Vào lúc đó, đứng trong cái động, nó là nhà thám hiểm vĩ đại mà nó từng mơ ước trở thành, như Howard Carter trong hầm mộ Tutankhamun. Nó ngoảnh đầu hướng này rồi hướng kia, cố thu hết vào ký ức mọi thứ cùng một lúc.

- Mày biết không, có thể mất tới cả ngàn năm để tất cả những thứ này phát triển…

Nó bi bô nói khi lùi lại một bước, ngừng lại đột ngột vì chân nó đụng vào cái gì đó. Nó cúi xuống xem là cái gì: một vật nhỏ nhô lên từ lớp cặn vôi. Sậm màu nhưng lơ xơ như bông tuyết, màu sắc của vật này chìm lẫn vào màu trắng nhợt nhạt chung quanh. Will thử gỡ vật đó ra, nhưng ngón tay nó trượt đi. Vật đó bám rất chắc.

- Rọi đèn vô đây coi, Chester. Có cảm giác nó là cái chốt hay cái gì đó. Nhưng không lẽ nào.

Tiếng Chester đáp lại, giọng hơi run run:

- Ơ, Will à… không chừng mày muốn nhìn thử cái này…

Ở chính giữa cái động, trong phần sâu nhất của ao nước mịt mù, sừng sững phần còn lại của một cỗ máy khổng lồ thuộc loại gì đó. Ánh đèn của hai đứa soi lộ ra hàng dãy bánh xa răng cửa khổng lồ màu nâu đỏ. Chúng vẫn còn nối kết với nhau bên trong một cái có vẻ như tàn dư của một cái khung bằng gang đã tả tơi, cao đến nỗi có những chỗ đụng phải thạch nhũ mọc trên trần động. Trông như thể một cái đầu xe lửa đã bị moi bụng một cách không thương tiếc rồi để mặc cho chết đi.

Trong lúc Will đứng lặng xem xét cảnh này, Chester đứng bên cạnh nói:

- Nó là đồ quỷ gì vậy?

Will trả lời:

- Biết chết liền. Nhìn đi! Có cả những mảnh kim loại ở khắp nơi.

Nó đang rọi đèn quanh mép nước, lần theo đó đến chỗ xa nhất mà nó có thể rọi tới trong hang động. Ý nghĩ ban đầu của Will là bờ ao vằn vện khoáng vật hay thứ gì đó tương tự, nhưng khi xem xét kĩ hơn nó phát hiện rải rác dọc bờ ao có thêm nhiều cái chốt giống như cái nó đã đụng phải, tất cả đều có đầu tám cạnh, thấp bè bè. Ngoài ra, còn có những trục quay và vô số những mảnh bom bằng gang lởm chởm răng cưa. Màu sét đỏ của những vật này xen lẫn với những vệt đen sậm hơn, mà Will dựa theo bề ngoài đoán là vết dầu loang.

Trong lúc tụi nó đứng trong im lặng sửng sốt và nhìn quang kho tàng vô giá vừa được phát hiện này, tụi nó bắt đầu nhận ra âm thanh lao xao mơ hồ.

Khi tụi nó chĩa đèn về hướng có âm thanh đó, Chester thì thầm:

- Mày có nghe tiếng đó không?

Will đi xa hơn một tí vào trong hang động, cẩn thận bước trên cái nền không bằng phẳng chìm dưới mặt nước.

Chester thở hổn hển:

- Cái gì vậy?

- Im!

Will dừng bước, và cả hai lắng nghe, dáo dác nhìn quanh.

Một động tác thình lình kèm theo một tiếng bõm khẽ khiến tụi nó giật mình. Tiếp theo là một vật trắng trẻo bóng mượt nhảy ra khỏi mặt nước lăn tăn rồi chạy dọc theo một mảnh kim loại, dừng lại đứng yên trên chóp của một bánh xe răng cưa khổng lồ. Đó là một con chuột bự kếch sù có bộ lông trắng mượt óng ánh và hai vành to to màu hồng tươi. Nó dùng chân trước quẹt mõm và gục gật cái đầu, rồi hỉ mấy cú nho nhỏ vào không trung. Kế đến nó đứng dựng trên hai chân sau, vểnh râu lên rung rung bộ ria trong ánh đèn của tụi nó mà hít hửi không khí.

Will bồn chồn nói qua kẽ răng:

- Nhìn coi! Nó không có mắt.

Đúng như vậy, ở chỗ lẽ ra là hai con mắt, chẳng thấy dù một khe hở nhỏ nào giữa đám lông mượt trắng như tuyết. Chester rùng mình đáp lại.

- Ừ, ghê quá.

Nó la lên và bước lùi lại. Will nói:

- Tiến hóa thích nghi.

- Tao không cần biết đó là cái gì!

Con vật co rúm lại và khum cái đầu về hướng phát ra giọng nói của Chester. Rồi trong nháy mắt tiếp theo, nó biến đi, lặn xuống nước và bơi qua bờ bên kia rồi nháo nhào chạy trốn.

Chester nói:

- Hay! Chắc là nó đi kêu phe đảng của nó. Chút xíu nữa chỗ này sẽ tràn ngập lũ chúng nó.

Will cười:

- Chỉ là một con chuột ấm ớ!

- Nó không phải chuột bình thường - có ai từng nghe đến chuột không mắt?

- Thôi đi, mày làm như là con gái tồ ấy. Chứ mày không nhớ bài hát “Ba Con Chuột Mù” à?

Will nói kèm theo nụ cười chế giễu trong lúc hai đứa bắt đầu đi vòng qua bờ ao hình lưỡi liềm, rọi ngẫu nhiên ngọn đèn soi vào những hốc và rãnh trên vách và hướng lên trần động phía trên đầu tụi nó. Chester thắc thỏm bước đi giữa đám đá và bầy mảng sắt vụn, thường xuyên ngoảnh lại sau lưng để canh phòng đoàn quân chuột không mắt mà nó tưởng tượng ra. Nó lầu bầu:

- Ối giời ơi, tao ghét trò này lắm.

Khi tụi nó đi tới vùng khuất ở tuốt đầu kia của hang động, Will bước nhanh hơn. Chester cũng tăng tốc, quyết không để bị bỏ lại phía sau.

- Quao!

Will ngừng bước đột ngột khiến Chester vấp vào nó.

- Nhìn kìa!

Một cánh cửa nằm trong vách đá.

Ngọn đèn soi của Will rọi lên bề mặt sứt sẹo và xám xịt của cánh cửa - có vẻ cổ điển nhưng chắc chắn với những đầu đinh tán to như nửa trái banh chơi gôn viền quanh khung, và ba nắm đấm to tướng nằm dọc một bên cửa. Nó bước tới trước để sờ lên cánh cửa. Chester cản:

- Ê, đừng!

Nhưng Will chẳng lý gì tới thằng bạn nữa, nó gõ nhè nhẹ lên cánh cửa bằng đầu khớp ngón tay, rồi vuốt bàn tay lên bề mặt cánh cửa bóng, đen và sần sùi, giống như đường cháy. Nó nói:

- Bằng kim loại.

- Thì sao? Mày đừng tính chuyện đi vô trong đó chứ mậy?

Will quay lại nhìn thằng bạn, tay vẫn để trên nắm đấm cửa.

- Đây là con đường suy nhất mà ba tao có thể đã đi. Dĩ nhiên tao cũng thí mạng cùi mà theo.

Nói xong nó rướn lên, nắm lấy nắm đấm cao nhất cố sức kéo xuống. Cái nắm đấm không thèm nhúc nhích. Nó thảy cây đèn cho Chester, rồi dùng cả hai tay cố ghì nắm đấm xuống một lần nữa bằng tất cả sức nặng của nó. Chẳng có gì xảy ra.

Chester đề nghị một cách nhẫn nhịn:

- Thử cách khác đi.

Will thử lại, lần này đẩy ngước lên. Lúc đầu nó kêu ken két nho nhỏ, và rồi kỳ lạ hết sức, nó nhẹ nhàng xoay cho đến khi kêu một tiếng cách gọn lỏn và nằm ở vị trí mà Will cho là đã mở chốt. Nó lần lượt làm tương tự như vậy với hai nắm đấm kia, rồi đứng lùi ra. Nhận lại cây đèn soi từ tay Chester, Will đặt một bàn tay lên giữa cánh cửa, sẵn sàng đẩy nó mở ra. Nó nói với Chester:

- Tới luôn nhé!

Lần đầu tiên Chester không đưa ra phản bác gì cả.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx