sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Âm phủ - Phần II - Chương 29 phần 1

Chương Hai Mươi Chín

Trong lúc ngọn lửa cháy phừng phừng trong lò sưởi, ông Jerome ngả người trên chiếc ghế bành đọc báo. Thỉnh thoảng những tờ giấy báo bôi sáp dày õng ẹo tuột xuống, ông bèn phẩy khuỷu tay như một phản xạ để chấn chỉnh tờ báo thẳng thớm lại. Will không thể nào đoán ra một cái tít nào từ vị trí thuận lợi của nó ở đầu bàn. Báo in từ bản khắc tèm lem đến nỗi trông như thể một bầy kiến đã nhúng chân vô mực đen rồi chạy loạn xà ngầu qua trang giấy.

Cal đã đánh ra một lá bài nữa và đang mong chờ phản ứng của thẳng anh nó, nhưng Will thấy không thể tập trung vô ván bài. Đây là lần đầu tiên nó ở trong cùng một căn phòng với ông Jerome mà không phải chịu đựng những ánh mắt ghét bỏ hay sự im lặng bực bội. Bản thân việc này đã được coi như một bước ngoặt trong mối quan hệ của ông và Will.

Bỗng nhiên ào một cái cánh cửa trước mở bung ra và ba cha con đều ngước nhìn lên.

- Cal! Will!

Cậu Tam la rống lên khi từ hành lang xông vào, phá tan nát cái cảnh có vẻ như hạnh phúc gia đình. Cậu đứng khựng lại khi thấy ông Jerome ngồi trên ghế nhìn cậu hầm hầm.

- Ối, xin lỗi, tôi...

Ông Jerome đứng dậy xếp tờ báo kẹp dưới nách, giọng gầm gừ:

- Tôi tưởng có thể có một sự thông cảm. Cậu nói cậu sẽ không đến đây... khi có tôi ở nhà.

Ông lạnh lùng đi ngang qua mặt cậu Tam mà không thèm liếc cho một cái.

Cậu Tam bẽ mặt ngồi xuống cạnh Will. Khoát tay một cách bí hiểm, cậu ra hiệu cho hai thằng nhóc đến gần hơn. Cậu đợi cho đến khi bước chân của ông Jerome xa hẳn rồi mới nói:

- Thời cơ tới rồi.

Cậu Tam thì thầm, lấy từ trong túi áo ra một cái hộp kim loại sứt mẻ. Cậu bật nắp hộp mở ra một đầu và tụi nó chăm chú nhìn cậu rút ra một tấm bản đồ te tua đặt lên trên những lá bài trên bàn, vuốt thẳng các góc để tấm bản đồ nằm phẳng. Sau đó cậu quay lại Will, nói:

- Chester sẽ bị Lưu-đày vào tối mai.

- Trời!

Will ngồi thẳng dậy như thể bị điện giật.

- Sao đột ngột vậy?

Cậu Tam nói:

- Cậu mới biết - kế hoạch cho sáu người. Sẽ có một đám đông ra trò. Bọn Styx khoái trình diễn mấy vụ này. Chúng tin là trò hiến tế bồi bổ linh hồn.

Cậu quay lại tấm bản đồ, ngân nga ư ử trong lúc dò tìm hệ thống phức tạp các đường vẽ, cho đến cuối cùng ngón tay của cậu dừng lại ở một ô vuông sậm nhỏ tí. Lúc đó cậu ngẩng lên nhìn Will như thể sực nhớ ra điều gì.

- Cháu biết, đưa một mình cháu ra.. là chuyện không khó khăn lắm. Nhưng đưa cả Chester ra cùng, là chuyện cực kỳ rắc rối. Phải mất nhiều thì giờ suy tính, nhưng...

Cậu ngừng nói, Will và Cal nhìn chòng chọc vào mắt cậu.

- Cậu đã nghĩ ra cách. Có thể có một con đường đào tẩu lên Trần-gian.. thông qua Thành phố Vĩnh-viễn.

Will thấy Cal há hốc miệng kinh ngạc, nhưng dù nó hết sức muốn hỏi cậu về thành phố đó thì cũng không phải lúc, bời vì cậu Tam đã nói tiếp. Cậu giải thích cho Will toàn bộ kế hoạch đào thoát, dò theo đường vẽ trên bản đồ trong khi hai thằng nhóc ngẩn người lắng nghe, tiếp thu từng chi tiết. Những con đường hầm đều có tên như Đường Walting, Bắc Đại và Rừng Giáo Sĩ. Will chỉ ngắt lời cậu nó một lần để đưa ra một kế hoạch. Mặc dù bề ngoài Will làm ra vẻ điềm tĩnh và tỉnh táo tính toán công việc, nhưng trong bụng nó đang sôi lên cả nỗi lo sợ lẫn hào hứng.

Cậu Tam thở dài:

- Vấn đề là những nơi chưa biết, những sự biến đổi, những điều mà cậu không thể giúp được cháu. Nếu cháu gặp bất trắc trong tình huống đó, cháu sẽ phải tự mò ra giải pháp… cố gắng hết khả năng của cháu.

Tới đây, Will nhận thấy ít nhiều ánh lấp lánh lụi tàn trong mắt cậu Tam - Cậu không tỏ vẻ tin chắc như bình thường nữa.

Cậu lại rà qua toàn bộ kế hoạch một lần nữa từ đầu tới cuối, và khi làm xong, cậy móc từ trong túi ra một thứ gì đó đưa cho Will.

- Đây là một bản sao của bản đồ phương hướng để dùng khi cháu đã ra khỏi Thuộc-địa. Nếu chúng bắt được cháu, thì Trời cao đất dày, cháu nuốt nó đi.

Will cẩn thận mở cái đó ra. Đó là một miếng vải, khi mở hết ra thì to bằng một cái khăn tay. Trên mặt vải chằng chịt những đường vẽ bằng mực nâu nhỏ li ti, như một mê cung loạn xị, mỗi đường tượng trưng cho một đường hầm khác nhau. Mặc dù con đường mà Will sẽ đi được đánh dấu bằng mực sáng màu đỏ, cậu Tam vẫn chỉ qua cho nó.

Trong lúc Will xếp tấm khăn bản đồ lại, cậu Tam chăm chú nhìn nó rồi thấp giọng bảo:

- Chuyện này phải tiến hành răm rắp. Nếu bọn Styx mà thoáng nghi ngờ cậu nhúng tay vô vụ này thì cháu đẩy tất cả thân quyến của cháu vào vòng nguy khốn... Không chỉ kết thúc nơi cậu; Cal, bà ngoại và cha của cháu đều bị đưa lên giàn lửa.

Cậu vươn tay qua bàn nắm chặt cánh tay Will và bóp mạnh để nhấn mạnh tính trầm trọng của lời cảnh báo.

- Còn một việc nữa, khi cháu đã lên Trần-gian, cháu và Chester sẽ phải trốn biệt. Cậu không có thì giờ để dàn xếp được điều gì, thành ra...

Một ý nghĩ nảy lên trong đầu Will, nó vuột miệng hỏi:

- Mẹ Sarah thế nào?

Mặc dù vậy, nó vẫn còn ngượng nghịu khi nói đến tên của mẹ.

- Mẹ ruột của cháu ấy? Mẹ có thể giúp được cháu không?

Một nụ cười chưa tựu đã tan trên gương mặt cậu Tam, cậu nói:

- Cậu đã tự hỏi bao giờ thì cháu nghĩ đến điều đó.

Cậu nói như thể cân nhắc từng từ:

- Không ai biết chắc chị Sarah còn sống hay không, nhưng nếu chị còn sống, thì chị phải mai danh ẩn tích tuyệt đối.

Cậu ngó xuống lòng bàn tay của cậu trong lúc kỳ cọ ngón cái của tay kia vào lòng bàn tay này.

- Một cộng một có khi thành zê-rô.

Will hỏi:

- Nghĩa là sao hở cậu?

- À, nếu do phép màu nào đó cháu gặp được mẹ cháu, thì chúng có thể dẫn lối cho bọn Styx. Lúc đó cả hai người chỉ còn nước làm mồi cho giun.

Cậu Tam ngẩng đầu lên và chỉ lắc đầu một cái trong lúc đăm đăm nhìn vào mắt Will đầy vẻ ưu tư.

- Không, cậu rất tiếc, nhưng cháu phải tự lập, cháu phải cao bay xa chạy, không chỉ vì bản thân cháu, mà vì tất cả chúng ta.

Cậu nói tiếp một cách xúi quẩy:

- Hãy nhớ lời cậu. Nếu bọn Styx mà tóm được cháu, chúng sẽ khiến cháu ói ra hết ruột gan, sớm hay muộn, và khiến cho tất cả chúng ta bị nguy hiểm.

Cal vọt miệng nói không cần ai hỏi, giọng ra vẻ can trường lắm lắm:

- Vậy thì tất cả chúng ta sẽ đào thoát hết, đúng không cậu Tam?

Cậu Tam quay phắt lại Cal:

- Cháu đừng giỡn ngươi. Chúng ta sẽ chẳng có chút hi vọng nào hết. Chúng ta thậm chí không thể thấy việc đó xảy ra.

Cal cãi lại:

- Nhưng...

- Nghe này, Caleb. Đây không phải là một trò chơi. Nếu cháu vướng vào vòng chỉ một lần, thì cháu chẳng có thì giờ để mà hối tiếc. Cháu chưa kịp hay biết gì thì đã bị cho đi mò tôm rồi.

Cậu ngừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Cháu biết điều đó nghĩa là gì chứ?

Cậu Tam không cần chờ câu trả lời

- Đó là một tiết mục chọn lọc nho nhỏ. Tay cháu sẽ bị bẻ quặt ra sau lưng khâu dính lại...

Cậu nhấp nhổm trên cái ghế khó chịu:

- ... bằng chỉ đồng, mi mắt của cháu sẽ bị cắt bỏ và cháu sẽ bị tống vào căn phòng tối tăm nhất, đầy Xạ Đỏ.

Will hỏi lại:

- Cái gì Đỏ?

Cậu Tam nhún vai, bỏ lơ câu hỏi của Will, nói tiếp:

- Cháu nghĩ coi mình chịu đựng được bao lâu hả? Chịu đựng được bao nhiêu ngày bị dộng vô tường trong bóng tối như hũ nút, đôi mắt hỏng buốt rát bụi bặm, rồi gục đổ vì kiệt sức? Rồi khi họ bắt đầu bồi tiếp, cháu chịu đựng được bao lâu cảm giác những cú ngoạm đầu tiên trên da thịt? Cậu không mong điều đó trong cả cơn...

Cậu không nói hết câu. Hai thằng nhóc nuốt nước miếng khó nhọc, nhưng rồi vẻ mặt của cậu Tam lại tươi lên. Cậu nói:

- Vụ đó đủ rồi. Cháu vẫn còn giữ cái bật lửa đó chứ?

Vẫn còn sững sờ vì những điều mới nghe, Will nhìn cậu ngơ ngác. Nó tự trấn tĩnh lại rồi gật đầu. Cậu Tam nói:

- Tốt!

Cậu lấy trong túi áo khoác ra một cái bọc vải nhỏ rồi đặt nó lên bàn trước mặt Will.

- Mấy thức này sẽ có lúc cần xài tới.

Will sờ vào cái bọc thăm dò.

- Cứ mở ra xem.

Will tháo nút thắt góc. Bên trong bọc có bốn cục đá nâu đen u nần kích thức bằng viên bi. Cal nói:

- Đá mấu!

Cậu Tam mỉm cười:

- Đúng. Chúng còn hiếm hơn cả giày ốc sên. Sách xưa có miêu tả chúng, nhưng không người nào, trừ cậu và mấy thằng bạn, từng thấy trước đây. Imago tìm ra mớ này.

Will nhìn những cục đá lạ lùng hỏi.

- Chúng làm được gì?

Cậu Tam nói:

- Ở dưới này, cháu không có triển vọng đánh bại một cách đường hoàng một dân Thuộc-địa, mà một gã Styx còn khó hơn nữa. Vũ khí duy nhất cháu có là hỏa và tẩu. Nếu cháu gặp một khúc quanh ngặt, cứ đập vỡ một trong mấy cục này. Tựa nó vào một cái gì đó cứng chắc rồi nhắm mắt lại - Nó sẽ nổ ra ánh sáng chói lọi nhất mà cháu có thể tưởng tượng nổi.

Cầm một cục đá trên tay cân nhắc, cậu nói:

- Cậu hi vọng mấy cục này vẫn còn tốt.

Cậu nhìn Will:

- Cháu tin là cháu sẵn sàng làm chuyện này?

Will gật đầu. Người đàn ông đồ sộ nói:

- Tốt.

Will ấp úng:

- Cám ơn cậu Tam. Cháu không thể nói hết lời...

- Khỏi, cháu à.

Cậu Tam vò đầu tóc Will. Cậu nhìn xuống cuối bàn không nói năng gì trong giây lát. Hoàn toàn bất ngờ; vì cậu Tam và sự im lặng không hạp nhau. Trước đây Will chưa bao giờ thấy cậu Tam như thế này. Con người đồ sộ này vốn ưa hoạt náo giữa đám đông. Nó đành suy diễn là cậu đang buồn bực nhưng muốn che giấu đi. Nhưng cậu Tam ngẩng đầu lên, toét miệng cười rộng đến mang tai, giọng nói lại rổn rảng như hồi nào giờ vẫn vậy.

- Cậu đã thấy trước chuyện này... sớm muộn gì cũng phải sảy ra. Dòng dõi Macaulay trung tín và chiến đấu cho người mình yêu thương và tin tưởng, bất kể giá nào. Cháu phải làm điều gì đó để cứu Chester, và đi tìm cha của cháu, cho dù cậu có giúp cháu hay không.

Will gật đầu, cảm thấy mắt ứa đầy lệ. Cậu Tam lại nói oang oang:

- Suy nghĩ cho kĩ. Như má của cháu. Như chị Sarah... Một Macaulay chân chính!

Cậu nắm chặt hai vai Will:

- Lý trí cậu bảo cháu phải đi, nhưng trái tim cậu muốn ngược lại.

Cậu siết vai Will và thở dài:

- Tiếc là... lẽ ra cả ba người chúng ta có thể sum vầy dưới này một thời gian. Một thời đã đời ấy chứ!

Ba cậu cháu chuyện trò đến tận khuya, và đến lúc cuối cùng mọi người phải lên giường, Will không thể nào chợp mắt.

Sáng sớm hôm sau, trước khi cả nhà thức dậy, Will xếp đồ đạc vào ba-lô của nó, nhét tấm bản đồ của cậu Tam cho vô ống giày. Nó kiểm tra lại cho chắc ăn là mấy cục đá mấu và trái đăng-châu đã nằm trong túi, rồi đến bên cạnh Cal đánh thức thằng nhỏ.

Khi mắt thằng em nó chớp chớp mở ra, nó nói thật nhỏ:

- Tao đi.

Cal ngồi bật dậy, gãi đầu. Will thì thầm:

- Cảm ơn mày về mọi thứ nhé, Cal. Và mày chào bà ngoại dùm tao nhé?

- Dĩ nhiên rồi.

Cal nói rồi nhăn mặt:

- Anh biết là em sẽ đánh đổi mọi thứ để được đi cùng anh.

- Tao biết, tao biết... nhưng mày đã nghe cậu Tam nói gì rồi, tao đi một mình thì có nhiều cơ may hơn. Với lại, gia đình mày ở đây.

Nó nói rồi quay về phía cửa.

Will nhón gót đi xuống cầu thang. Nó cảm thấy phấn khởi vì lại được lên đường, nhưng nỗi hồ hởi này xìu xuống phần nào vì một nỗi buồn đau nhói rằng nó đang ra đi. Dĩ nhiên, nếu nó lựa chọn, nó có thể ở lại đây, một nơi mà nó thực sự thuộc về, hơn là phiêu lưu đến nơi không biết và đánh liều mất tất cả. Quay trở lại giường ngủ thì dễ thôi. Nó đi xuống tới hành lang thì nghe tiếng con Bartleby ngáy đâu đó trong bóng tối. Âm thanh đó thật dễ chịu, âm thanh của nhà, của gia đình. Nếu bây giờ nó đi, nó sẽ không bao giờ nghe được âm thanh đó lại lần nữa. Nó đứng bên cánh cửa trước ngập ngừng. Không! Làm sao nó có thể sống với lương tâm mình nếu quyết định để mặc Chester trong tay bọn Styx? Nó thà chết tìm cách cứu thằng bạn. Nó hít thật sâu, ngoảnh nhìn lại ngôi nhà yên tĩnh, tháo cái chốt nặng nề trên cánh cửa. Nó mở cửa ra, bước qua ngưỡng cửa rồi nhẹ nhàng đóng lại cánh cửa ở sau lưng. Nó ra đi.

Nó biết là nó phải đi một quãng đường dài, nên nó bước rất nhanh, cái ba-lô đập lưng nó theo nhịp chân. Nó mất không tới bốn mươi phút để đi tới tòa nhà ở rìa cái hang mà cậu Tam đã miêu tả. Không thể nhầm lẫn, vì tòa nhà này không giống hầu hết các kiến trúc dưới Thuộc-địa ở chỗ mái lợp ngói chứ không phải bằng đá.

Bây giờ nó đang trên đường đi tới Cổng Sọ. Cậu Tam đã báo là Will phải lanh lợi khôn khéo ứng phó bởi vì bọn Sytx đổi phiên gác theo giờ giấc ngẫu nhiên, và không có cách nào biết liệu ở khúc quanh bất kỳ nào đó có xuất hiện bọn chúng hay không.

Bỏ con đường, Will trèo qua một cánh cổng và chạy hết tốc lực qua một cái sân nằm phía trước một tòa nhà, một chuồng trại nhốt gia súc. Nó nghe tiếng ủn ỉn như tiếng heo kêu vang ra từ một trong các dãy nhà viền bên ngoài và thấy một mớ gà bị nhốt trong chuồng ở một chỗ khác. Mấy con gà đó coi bộ ốm đói lêu khêu, nhưng con nào cũng có bộ lông trắng toát.

Will đi vào tòa nhà lợp ngói, thấy những đà gỗ cũ dựng chống lên tường đúng như cậu Tam miêu tả. Trong lúc nó bò dưới những cây đà này, có cái gì đó di chuyển về phía nó.

- Cái...?

Thì ra cậu Tam. Cậu lập tức đặt một ngón tay lên môi suỵt nó im lặng. Will khó lòng kìm nén nỗi ngạc nhiên. Nó nhìn cậu Tam thắc mắc nhưng gương mặt người đàn ông nghiêm khắc không hề thoáng một nụ cười.

Không đủ chỗ cho cả hai cậu cháu bên dưới mấy cây đà, và cậu Tam chật vật ngồi xổm xuống đẩy một miếng đá lát khổng lồ qua một bên tường. Rồi cậu chồm về phía Will thì thầm vào tai nó:

- May mắn nhé!

Cậu đẩy nó qua cái lỗ lởm chởm vừa mới lộ ra. Sau đó cái lỗ được bít lại ngay sau lưng nó bằng phiến đá và nó lại một mình.

Trong bóng tối như hũ nút, Will mò trong túi lấy ra trái đăng-châu mà nó luôn luôn cột dính vào một sợi dây chắc. Nó tròng sợi dây qua cổ để rảnh tay. Lúc đầu nó di chuyển dọc lối đi dễ dàng, nhưng rồi khoảng chín mười mét sau lối đi hẹp lại thành lối bò. Nóc đường hầm thấp đến nỗi nó rốt cuộc phải bò trên tứ chi. Hành lang trổ lên một góc đứng, Will đau đớn trườn mình qua những phiến đá vỡ lởm chởm mà cái ba-lô trên lưng nó cứ vướng vào.

Chợt nhận thấy có chuyển động phía trước, nó đông cứng lại ngay tại chỗ. Nó lo lắng giơ trái đăng-châu lên xem đó là cái gì. Nó nín thở khi có cái gì đó màu trắng xẹt ngang qua hành lang rồi rớt bịch xuống phía trước cách đầu nó không tới hai thước. Một con chuột không mắt, to cỡ một con mèo được vỗ béo, lông trắng và râu nhúc nhích chẳng khác gì những cánh bướm. Con chuột đứng dựng trên hai chân sau, mõm nó giật giật, răng cửa sáng bóng nhe cả ra. Con chuột không tỏ dấu hiệu gì là nó sợ Will cả.

Will lượm một cục đá trên sàn đường hầm dùng hết sức chọi mạnh con chuột. Không trúng, cục đá bay xéo vào bức tường cạnh con vật, con chuột thậm chí không hề nao núng. Không kìm nổi cơn tức giận phồng lên vì bị con chuột cản trở, Will gầm gừ lao vào con vật. Con vật cũng nhảy xổ vào Will không cần nỗ lực lớn lắm và khôn khéo bám ngay vào vai Will, và trong một tích tắc, cả con vật lẫn con người đều bất động. Will cảm thấy râu của con chuột, tinh tế như lông mi, đang cạ vào má nó. Will rùng vai dữ dội và con chuột nhảy ra, nảy vọt lên bắp chân của Will một cái trước khi vọt biến về hướng đối diện.

- Đồ oắt...

Will lẩm bẩm trong lúc cố trấn tĩnh lại trước khi tiếp tục hành trình. Nó bò tiếp, lâu như mấy tiếng đồng hồ, bàn tay nứt nẻ và đau đớn vì những mảnh đá vỡ bén như dao cạo râu nhô lên từ sàn. Sau đó, nó mừng thấy hành lang mỗi lúc một cao lên và nó gần như có thể đứng dậy. Bây giờ nó có thể di chuyển với tốc độ nhanh, nó hầu như cảm thấy phởn phơ và ham muốn không cưỡng được là hát lên khi chui qua những khúc quanh trong đường hầm. May là nó suy nghĩ kĩ lại trước khi nhớ ra bọn canh gác ở Cổng Sọ rất có thể cách chỗ nó lúc này không xa lắm và rất có thể nghe nó hát.

Cuối cùng Will đi tới cuối hành lang, chỗ đó được phủ kín bằng nhiều lớp vải bạt cứng, phủ đầy bụi bặm để ngụy trang chúng với đá. Nó đẩy chúng qua một bên và nín thở khi nhìn thấy đường hầm mở ra ngay dưới nóc của một hang động, và từ đó xuống đến con đường đáy hang sâu ít nhất ba chục thước. Nó mừng là nó đã đi xa được chừng này, qua được Cổng Sọ, nhưng nó cảm thấy chắc chắn là vụ này không xong rồi. Độ cao này khiến nó chóng mặt đến nỗi nó lập tức tin là nó đã nhầm chỗ. Bỗng những lời của cậu Tam phát ra trong đầu nó: Có vẻ không thể được, nhưng cứ từ từ. Cal còn xoay sở theo được cậu khi nó còn nhỏ hơn nhiều, cho nên cháu ắt có thể làm được.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx