sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Âm phủ - Phần III - Chương 38 phần 2 (Hết)

Nó hét:

- Cal, Cal!

Nó bò như điên về phía thằng em. Giữa một đống dăm bào, thằng em nó nằm im, quá im. Áo khoác của nó tung tóe những vệt sậm ướt và Will có thể thấy mặt thằng em có gì đó không ổn.

Sợ hãi điều xấu nhất, Will hét to hơn nữa. Vì không muốn vấp phải Cal trong trường hợp nó bị thương nặng, Will nhanh nhẹn trèo qua nắp mấy cái sọt nằm dọc theo nó. Sợ cái cảnh mà nó sắp nhìn thấy, Will từ từ giơ trái đăng-châu lên phía đầu Cal. Trông không được lành lắm. Mặt và tóc Cal dính bết một chất sền sệt màu đỏ.

Will rón rén đưa tay ra, và đang sờ soạng màu đỏ ươn ướt trên gương mặt em nó thì nó để ý thấy những hình thù màu xanh lá cây rải rác quanh mình. Và có mấy cái hột dính trên trán Cal. Will rụt tay về và nếm ngón tay nó. Đó là dưa hấu! Bên hông Cal là một cái sọt nữa bị bể. Khi Will đẩy cái sọt xích ra để lấy chỗ thì quýt, lê và táo rơi lông lốc ra ngoài. Thằng em nó rõ ràng đã rớt xuống một cách êm ái, đè bẹp dí một sọt trái cây.

- Cám ơn Trời!

Will vừa lặp lại vừa lay vai Cal nhè nhẹ, cố gắng khuấy động cái thân thể thiếu sinh khí của Cal. Nhưng đầu Cal cứ ngoặt ngoẹo hết bên này đến bên kia một cách vô hồn. Không biết làm sao nữa, Will nắm cổ tay em nó để bắt mạch.

- Buông tôi ra!

Cal giật mình tay ra khỏi Will khi từ từ mở mắt và rên rỉ kiểu tự xót xa.

- Cái đầu đau quá.

Nó càm ràm, vừa xoa trán nhè nhẹ. Đưa cánh tay kia lên, nó khoái chí ngó thấy trái chuối trong bàn tay. Rồi nó ngửi thấy mùi thơm phưng phức của trái cây chung quanh mình, nó nhìn Will không có vẻ hiểu gì cả.

Nó hét to trong tiếng rầm rầm của đoàn tàu đang chạy:

- Chuện gì đã xảy ra?

Will nén tiếng cười nói:

- Sướng như ăn thịt nướng nhé, mày rớt trúng toa tàu nhà hàng!

- Hả?

- Bỏ qua đi. Ráng ngồi dậy.

- Chờ một chút.

Cal vẫn còn lờ đờ, nhưng ngoài ra không có vẻ bị thương, ngoại trừ vài vết đứt và trầy xước, và đầm đìa nước cốt dưa hấu, cho nên Will bò trở qua mấy cái sọt để bắt đầu xem xét tình hình. Nó biết nó nên tìm lại mấy cái ba-lô của tụi nó trong mấy toa tàu đằng trước, nhưng chẳng việc gì phải gấp gáp. Imago đã nói cuộc hành trình sẽ dài, với lại, óc tò mò của nó mạnh hơn.

Nó hét về phía Cal:

- Tao đi…

Cal khum bàn tay trên vành tai:

- Cái gì?

Will ra hiệu:

- Thám hiểm.

Cal hét trả:

- Ừ!

Will bò qua đám đăng-châu khùng ở cuối toa tàu rồi đứng lên ở tấm vách cuối. Nó ngó xuống chỗ nối giữa hai toa, và ánh loang loáng bóng nhẫy của đường sắt được sử dụng thường xuyên phóng vun vút phía dưới đến hoa mắt. Rồi nó nhìn toa tàu kế tiếp, chỉ cách nhau chừng một mét, và không ngừng lại để suy nghĩ, nó đu mình qua thành toa. Đoàn tàu đang chuyển động nên cũng khó, nhưng nó tìm cách với tới thành toa kia, vắt vẻo giữa hai đầu toa, và không còn lựa chọn nào khác hơn là nhảy luôn.

Rớt xuống toa tàu kế tiếp, nó mất đà lăn tròn trên sàn cho đến khi đụng một đống bao bố. Ở đây không có gì đáng chú ý ngoại trừ có thêm mấy cái sọt ở nửa sau toa tàu, vì vậy nó bò ngược lại rồi đứng lên. Nó thử nhìn đến toa tận cùng của đoàn tàu, nhưng khói kết hợp với bóng tối khiến cho khả năng này không thể thực hiện được.

- Có bao nhiêu toa hết thảy?

Will thét hỏi chính nó khi trèo đến cuối toa. Nó lặp lại cách thức nhảy qua các toa để xem xét, hết toa này đến toa khác, cuối cùng tìm được cách nhảy qua chỗ nối toa một cách nhẹ nhàng và giữ được thăng bằng trước khi té nhào. Nó bị cuốn hút vào nỗi tò mò muốn tìm đến toa cuối cùng, nhưng đồng thời cũng cảnh giác với cái mà nó có thể gặp ở đó. Imago đã cảnh cáo trước rằng rất có thẻ có một Thực-dân trong toa bảo vệ, cho nên nó phải cẩn thận.

Khi nhau qua thành toa thứ tư, nó chỉ mới bò qua một tấm vải dầu bèo nhèo thì có cái gì đó cựa quậy bên cạnh nó.

- Cái…?

Hoảng hồn nó phóng gót chân đá thật mạnh vào bóng tối. Không có thế, cú đá không hiệu quả như nó mong muốn, nhưng chắc chắn nó có đá trúng cái gì đó bên dưới tấm vải dầu. Nó thủ thế sẵn sàng tấn công tiếp.

- Tha cho tôi!

Một giọng kêu ca yếu ớt vang lên, và tấm vải dầu chệch ra để lộ một hình thù còng queo trong một xó. Will lập tức giơ cao trái đăng-châu.

- Ê!

Kẻ đó ré lên, cố gắng che mặt khỏi ánh sáng.

Y chớp chớp mắt nhìn Will. Vết nước mắt loang lổ trên hai má phủ lớp bụi bặm và bồ hóng than đá. Một phút lặng rồi một cái há hốc khi nhận ra, gương mặt kẻ đó toét ra một nụ cười rộng tới mang tai. Đó là một gương mặt mệt đừ, đã mất đi nhiều nét phúng phính hồng hào, nhưng không thể nào nhầm lẫn được.

- Chester, mạnh giỏi hả?

Will ngồi thụp xuống bên cạnh thằng bạn cũ.

Chester không thể nào tin nổi cái nó đang thấy, gào lên:

- Will hả?

Sau đó, nó gào thêm một lần nữa, hết cả hơi:

- Will!

Will cũng gào đáp lại:

- Mày không nghĩ là tao đã bỏ mày đi một mình chứ?

Bây giờ Will đã nhận ra sự tính toán trong đầu Imago. Ông biết Chester sẽ bị Lưu Đày, bị giải tới Cõi-sâu trên chính đoàn tàu này. Ông già láu cá đã biết rành rọt tất cả.

Trong tiếng động ầm ầm của cái đầu tàu đang chạy nhanh phía trước không thể nào trò chuyện được, nhưng gặp lại thằng bạn Chester là đủ cho Will vui mừng toại nguyện rồi. Nó cũng toét miệng cười tới mang tai, lòng nhẹ nhõm trào dâng thơ thới, sung sướng lâng lâng thấy bạn mình được an toàn. Nó dựa lưng vào vách cuối toa tàu, nhắm mắt lại, tràn đầy cảm giác phấn chấn cực kỳ rằng, cuối cùng, sau cơn bĩ cực của tình huống ác mộng, là cảnh thái lai: điều tốt đẹp bắt đầu xuất hiện, sự việc hóa ra ổn thỏa. Chester an toàn! Điều này cực kỳ quan trọng đối với nó.

Và trên tất cả, nó đang được dẫn đi về phía cha nó, trong cuộc phiêu lưu vĩ đại nhất đời nó, một hành trình đi tới những miền đất chưa được khám phá. Trong đầu nó Tiến sĩ Burrows là phần duy nhất của kiếp sống quá khứ mà nó còn níu giữ. Will đã quyết tâm phải tìm cha, cho dù cha ở đâu. Và rồi mọi việc sẽ lại tốt đẹp. Mọi người sẽ an lành: nó, Chester, Cal, tất cả cùng với cha nó. Ý nghĩ này rực sáng trong đầu nó như những ngọn đèn hiệu dẫn đường sáng nhất.

Bỗng nhiên tương lai không có vẻ đáng ngao ngán nữa. Will mở mắt ra và chồm tới hét vào tai của Chester:

- Vậy là mai khỏi đi học.

Cả hai thằng nổ ra trận cười vang không đừng được, tiếng cười bị dìm đi trong tiếng ầm ầm của đoàn tàu tiếp tục tăng tốc, khạc khói ra phía sau, đưa tụi nó đi xa khỏi Thuộc-địa, xa khỏi Highfield, xa khỏi mọi thứ mà tụi nó biết, gấp rút lao vào sâu thẳm giữa lòng đất.

LỜI BẠT

Hơi ấm dịu dàng của mặt trời đã được lọc tỏa xuống một ngày đẹp trời đầu năm mới, êm dịu đến nỗi hôm ấy có thể là ngày xuân. Không bị những tòa cao ốc ngáng trở, bức tranh xanh thẳm của bầu trời chỉ bị chút xíu tì vết là những chấm nhỏ nhoi của những con mòng biển khi sà thấp khi vươn cao theo những luồng khí nóng bốc lên ở xa xa. Nếu không có sự xâm nhập của xe cộ rẽ ngoặt vào con đường dọc bờ kênh, người ta có thể tưởng tượng chốn này ở đâu đó ven biển, có thể là một làng chài ngái ngủ.

Nhưng đây là London, và những cái bàn gỗ bày ngoài trời nơi công cộng bắt đầu đầy người, bởi vì sự cám dỗ của thời tiết đẹp trở nên quá quyến rũ. Ba người đàn ông mặc đồ đen với nét mặt xanh xao của những viên chức văn phòng đi nghênh ngang ra cửa và ngồi xuống uống nước. Chồm qua mặt bàn, mỗi người đều cố lấn lướt những người khác bỏi vì người nào cũng nói quá to và cười khà khà, giống như một bầy quạ cãi cọ nhốn nháo. Bên cạnh họ là một nhóm khác hẳn, sinh viên mặc quần jeans và áo thun cũ, không gây ra một tiếng động nào. Bọn này hầu như thì thầm vào tai nhau trong lúc hớp từng ngụm bia và nhả từng cuộn khói.

Ngồi một mình trên băng ghế gỗ đặt trong bóng râm của tòa cao ốc, Reggie tu bia từ cái chai nửa lít của mình, chai thứ tư vào giờ ăn trưa đó. Ông cảm thấy hơi chếnh choáng, nhưng bởi vì ông chẳng có kế hoạch gì vào buổi trưa, ông quyết định tự nuông chiều mình. Ông bốc một nắm cá cơm trong cái chén đặt bên cạnh, và nhai lũ cá với vẻ trầm tư.

- Chào ông, Reggie.

Một trong số các cô phục vụ chào ông, tay cô ta bưng cả chồng ly chất lên nhau ngất nghểu trong lúc đi thu mấy cái ly không.

- Chào cô.

Ông chào lại, hơi ngập ngừng, vì không giỏi lắm việc nhớ tên các cô phục vụ trong quán.

Cô ta vẫn mỉm cười thoải mái với ông, rồi dùng hông đẩy cánh cửa mở ra rồi đi vào bên trong. Reggie đã đến rồi đi trong nhiều năm, nhưng gần đây ông đến thường xuyên, ghé qua gần như mỗi ngày để thưởng thức món khoái khẩu của ông: một chén cá cơm hay cá tuyết và khoai tây chiên.

Ông là một người lặng lẽ kín đáo. Ngoài việc ông hào phóng khi cho tiền hoa hồng, điều khiến ông khác những gã ngố ù ù cạc cạc là dáng vẻ phong thái của ông. Ông có mái tóc trắng cực kỳ nổi bật. Đôi khi ông kết tóc kiểu các tay đua xe đạp cao tuổi, thắt thành bím dài ngoằn ngoèo xuống tới thắt lưng như một con rắn bị tẩy màu, nhưng những khi khác ông thả tóc tự do, phồng lên như một con chó lông xù vừa mới được tắm gội. Không khi nào ông gỡ ra cặp mắt kính râm nặng nề màu đen, cho dù thời tiết thế nào, và áo quần ông mặc thì cũ kỹ và lỗi thời, như thể ông mặc đồ mượn từ kho quần áo ở nhà hát. Căn cứ bề ngoài lập dị của ông, các nhân viên phục vụ đi đến kết ông hẳn là một nhạc sĩ hết thời, một diễn viên lúc “sân khấu về khuya”, hay thậm chí một luận họa sĩ chưa được phát hiện, những loại người đầy nhóc trong vùng này.

Ông tựa lưng vào tường, thở dài mãn nguyện khi một cô gái trẻ mảnh mai có gương mặt dễ thương và trùm một cái khăn vải hoa trên đầu xuất hiện. Đeo một cái giỏ mây, con nhỏ đi từ bàn này sang bàn kia, gạ bán những nhánh hoa thạch nam được bao bọc quanh cuống, đó là một cảnh có lẽ diễn ra từ thời Victoria. Ông cười, nghĩ thật là kỳ quái khi bọn lang thang đường phố vẫn đi bán rong những thứ vô tội vạ, trong khi khắp xung quanh các đại công ty tiếp thị sản phẩm ráo riết trên những tấm bảng quảng cáo khổng lồ.

- Imago.

Cái tên lướt bay về phía ông khi một làn gió nổi lên và một chiếc xe hơi táo tợn quẹo cua ngặt quanh góc đường, bánh xe rít lên ken két. Ông rùng mình, và ngờ vực nhìn một ông già đang lụm cụm chống gậy đi dọc lề đường. Hai bên má của ông lão mọc đầy râu xám lỉa chỉa, như thể sáng hôm ấy lão đã quên cạo râu.

Khi con nhỏ bán hoa thạch nam đeo cái giỏ mây đi ngang qua, Imago thôi không nhìn ông lão. Lại quay sang nghiên cứu bọn người ngồi quanh những cái bàn. Không, ông chỉ hơi giật mình một tí. Chẳng có gì cả. Ắt là ông đã tưởng tượng ra thôi.

Ông đặt cái chén cá cơm lên đùi và tự bốc cho mình một nắm khác, chiêu nó xuống cổ họng bằng mấy ngụm bia. Đây mới là cuộc sống! Ông mỉm cười với chính mình và duỗi chân ra.

Không ai thấy lúc ông bị văng vào tường vì một cơn co giật thình lình, rồi từ băng ghế chúi nhào tới trước, gương mặt cứng lại trong trạng thái méo mó kỳ quái. Khi ông ngã xuống đất, hai con mắt ông trợn ngược hốc mắt, miệng ông há hốc, chỉ một lần, rồi ngậm lại lần cuối cùng.

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www. - gác nhỏ cho người yêu sách.]

Sự việc xảy ra xong xuôi một hồi sau xe cứu thương mới đến. Bởi vì e rằng ông ta có thể lăn ra khỏi băng ca cứu thương, hai nhân viên cứu cấp quyết định là cứ khiêng cái xác đã cứng ngắc, mỗi người khiêng một bên. Đám đông khác qua đường há hốc kinh ngạc trước quang cảnh ấy, thì thào với nhau khi xác Imago, đông cứng như một bức tượng tư thế ngồi, được xốc trực tiếp bằng tay đua vào thùng xe cứu thương. Và nhân viên cấp cứu không thể làm cách nào gỡ được cái chén ra khỏi bàn tay vẫn nắm chặt của xác chết.

Tội nghiệp lão Reggie. Một số phận không bi thương lắm cho tới khi xảy ra sự cố, nhân viên của quán bia chân thành bối rối về cái chết của ông. Đặc biệt khi nhà bếp của quán bị đóng khiến cho nhiều người mất việc làm. Sau này họ được cho biết là trong thực phẩm của ông có một hợp chất gốc chì nào đó chưa được biết rõ; đó là một biến cố quái đản, một con cá nhiễm độc trong hàng triệu con. Ông ta chết bất đắc kỳ tử, máu đông nghẹt như xi-măng khô nhanh vì sốc ngộ độc quá mức.

Trong cuộc thẩm tra chính thức, nhân viên điều tra cái chết bất thường không sẵn sàng giải thích rõ lắm về tính chất của độc tố. Thực ra, ông hơi ấp úng vì vết tích mấy thứ hóa học phức tạp chưa từng được ghi nhận trước đây.

Chỉ có một người, con nhỏ đứng bên kia đường dõi theo xe cứu thương, là biết sự thật. Nó cởi cái khăn quàng, quăng vô rãnh nước, xổ tung mái tóc đen tuyền nở một nụ cười tự mãn, đeo cặp mắt kính râm vào và ngẩng đầu về phía bầu trời rực rỡ. Khi bỏ đi, con nhỏ bắt đầu hát khe khẽ: “Tia nắng… anh là tia nắng của em…”

Nhiệm vụ của nó vẫn chưa hoàn tất…

HẾT TẬP MỘT

Thực hiện bởi nhóm Biên tập viên : Mai – Du Ca – tuongmy (Tìm - Chỉnh sửa - Đăng


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx