Điện thoại trên bàn đổ chuông một hồi dài nhưng Sallie không rời mắt khỏi máy tính hoặc tỏ ra một dấu hiệu nào cho thấy cô chú ý đến tiếng chuông. Brom thở dài, vươn người qua bàn và nhấc máy.
Sallie vẫn tiếp tục gõ đều trên bàn phím, lông mày cau lại chứng tỏ cô đang tập trung ghê gớm.
“Của cô đấy, Sal”, Brom nói giọng khô như ngói, Sallie trông lên và thấy Brom đang nằm bò ra bàn giơ điện thoại hướng về cô.
“Ôi! Tôi xin lỗi! Brom, tôi chẳng nghe thấy gì hết”, cô nhe răng cười với vẻ hối lỗi khi cô nhận điện thoại từ anh. Anh vẫn thường đùa bảo rằng cô lúc nào cũng như người cõi trên, và điều đó thực ra cũng không sai gì mấy so với sự thực, cho nên anh bắt điện thoại của cô thường xuyên như của anh, bởi vì cô thường tập trung đến mức không nghe thấy tiếng chuông reo.
Anh nhe răng cười lại với cô khi anh trở lại chỗ ngồi và nói, “Greg đấy”
“Sallie nghe đây”, Sallie nói vào ống nghe với giọng vui mừng
Giọng Greg Downey, anh chàng biên tập tin tức lè nhè trong điện thoại “Vào gặp tôi đi, bé con”
“Ok, tôi đến liền”, cô nhiệt tình nói rồi cúp máy
Khi cô tắt máy tính và lấy áo khoác, Brom hỏi: “Lại đi nữa à cưng?”
“Tôi mong là thế”, Sallie trả lời, khẽ hất nhẹ bím tóc trên vai ra sau.
Cô thích những chuyến công tác nước ngoài. Đối với cô, chúng cũng hấp dẫn ngang với bánh mì và bơ. Cô sống nhờ chúng. Trong khi những đồng nghiệp khác bơ phờ vì say máy bay, Sallie lại phơi phới như được hồi sinh. Dường như trong cô tồn tại nguồn năng lượng vô tận và tính hài hước bầm sinh. Trong khi lao tới chỗ Greg, Sallie có thể cảm nhận hoóc môn adrenalin đang tuôn chảy trong các mạch máu, kích thích cô mạnh mẽ, khiến trái tim cô đập nhanh hơn, và toàn thân cô náo nức trong sự kỳ vọng.
Greg ngẩng đầu lên khi cô gõ lên cánh cửa phòng đang mở và một nụ cười dịu dàng hiện ra trên khuôn mặt thô cứng khi anh nhìn thấy cô.
“Cô vừa chạy đấy à?” Anh chàng hỏi bằng một giọng khô khan khi anh đứng dậy và bước ngang qua cô, đóng cánh cửa phía sau cô. “Tôi chỉ vừa mới cúp máy xuống thôi mà”
“Tốc độ thường ngày ấy mà”, Sallie trả lời, phá lên cười giống như anh. Nụ cười rạng rỡ làm đôi mắt màu xanh sẫm của cô sáng bừng lên, khắc sâu thêm đôi lúm đồng tiền trên gò má ửng màu hoa đào. Greg nhìn xuống khuôn mặt nhỏ bé rạng rỡ như mặt trời sớm mai của cô và vòng đôi tay thô cứng ôm lấy Sallie giây lát rồi buông ra.
“Anh có gì cho tôi thế”. Cô hỏi với vẻ háo hức.
“Ngay bây giờ thì không có gì cho một trận chiến”. Anh trả lời khi quay trở lại chỗ ngồi của mình, và anh phì cười bởi cái biểu hiện khi gương mặt cô xìu xuống.
“Vui lên đi, dù sao tôi cũng có tin tốt cho cô đây. Cô đã bao giờ nghe đến tên Quỹ Olivetti chưa?”
“Chưa bao giờ”, Sallie trả lời tức thì, nhưng lập tức cô nhíu mày cố nhớ: “Hay là rồi nhỉ? Olivetti nào thế?”
“Đó là một quỹ từ thiện của châu Âu”, Greg bắt đầu, và Sallie chộp ngay lấy cơ hội với vẻ đắc ý.
“Ồ! Tôi nhớ rồi. Tổ chức của những nhà tài trợ xuất thân từ giới quý tộc và họ tổ chức những buổi quyên góp từ thiện khổng lồ vào mùa hè hàng năm”
“Chính xác”, Greg tán thưởng
“Tôi sẽ thấy hứng thú sao?”, Sallie hỏi, “Nước Mĩ chúng ta không có bọn máu xanh, anh thừa biết mà, chỉ rặt toàn những người máu đỏ nóng hôi hổi thôi”
“Cô sẽ thấy hứng thú”. Greg trở lại giọng lè nhè, “Bữa tiệc đình đám lần này sẽ được tổ chức ở Sakarya”
Khuôn mặt Sallie tập trung ngay tức thì, “Greg! Marina Delchamp phải không?”.
“Tất nhiên”, anh lại nhe răng cười. “Cô thấy thế nào? Tôi thấy đây thực sự là một kì nghỉ tuyệt vời. Phỏng vấn bà vợ đóm dáng của ngài bộ trưởng bộ tài chính, có mặt trong một bữa tiệc hào nhoáng và sang trọng đến mức cô khó có thể tưởng tượng được, mà cô còn được trả tiền để tham dự nó cơ đấy. Cô còn muốn gì nữa nào?”
“Tuyệt” Cô thốt lên vẻ nồng nhiệt. “Nó sẽ diễn ra khi nào?”
“Cuối tháng tới”. Greg càu nhàu, đốt một điếu xì gà. “Cô có cả đống thời gian để sắm cho mình bất kì bộ cánh nào để tham dự bữa tiệc quyên góp ấy”
“Thật là thông minh” cô trêu lại Greg, cái mũi nhỏ nhỉnh lên một cách xấc xược về phía anh. “Tôi dám cá là trong đầu anh đang tự nhủ rằng tủ quần áo của tôi chả có gì ngoài quần dài, phải không? Rất tiếc phải làm anh thất vọng, tôi có khá nhiều váy áo đấy”
“Thế sao chả bao giờ cô cho chúng tôi cái vinh hạnh được nhìn thấy cô mặc váy thế?”, anh vặn lại.
“Bởi vì, thưa ông chủ yêu quý, ngài có sở thích là phái tôi thẳng tới những nơi hoang dã mà quên không báo trước, cho nên tôi đã học cách luôn sẵn sàng”.
“Và bởi vì cô luôn sợ rằng cô sẽ bỏ lỡ những chuyến công tác thú vị, nên cô đã chuẩn bị sẵn vali ngay dưới ngăn bàn mình”, anh trả miếng, không hề lúng túng trước sự tấn công của cô. “Nhưng lần này tôi muốn cô ăn mặc cho thật tử tế vào, Sallie, Sakarya có thể trở thành một đồng minh hết sức quan trọng, đặc biệt khi việc sản xuất dầu mỏ ở biên giới phía bắc ngày càng trở nên khó khăn. Việc Marina Delchamp là người Mĩ, và chồng bà ta thì rất có ảnh hưởng với nhà vua có thể giúp ích nhiều việc, nhưng sẽ không thiệt gì nếu cô cho họ thấy bản lĩnh của mình phải không.”
“Uhm, vâng. Và bộ Ngoại giao chắc sẽ phải cảm động lắm khi biết tôi đứng về phe họ”, cô nói với vẻ chân thành và chia sẻ, ráng sức kìm nén để khỏi phá lên cười, trong khi Greg dứ dứ nắm đấm về phía cô.
“Đừng có cười”, anh cảnh cáo. “Các anh chàng ở Washington đang chạy nháo nhác cả lên vì Sakarya kia kìa. Nhà vua của họ biết rõ quyền lực và tầm ảnh hưởng của ông ta trong lĩnh vực dầu mỏ. Thông qua sức ảnh hưởng của Marina đối với chồng cô ta, Sakarya dần thân phương Tây hơn, nhưng vẫn có những điều không chắc chắn. Buổi quyên góp từ thiện lần này là một sự kiện lớn lần đầu tiên được tổ chức tại thế giới Ả rập, và nhất định là từng xăngtimet vuông của cái đất nước nhỏ bé đó đều kín đặc cánh săn tin cho mà xem. Truyền hình cũng sẽ góp mặt, nhất định thế. Thậm chí tôi còn nghe nói là Rhydon Baines sẽ phỏng vấn nhà vua, nhưng tin này vẫn chưa được xác nhận” Greg tựa vào ghế và vòng tay sau đầu: “Có tin đồn là anh ta sắp chia tay đài truyền hình”
Có bóng tối lướt qua đôi mắt lấp lánh của Sallie. “Thật sao?”, cô hỏi. “Tôi chưa từng nghĩ có ngày Rhy Baines lại từ bỏ nghề phóng viên”
Greg nhíu mày nhìn cô, sự thay đổi trong giọng nói của Sallie thu hút sự chú ý của anh. “Cô biết Rhydon Baines?”, anh hỏi đầy ngờ vực. Có điều gì đó không bình thường, Rhydon Baines là một trong những phóng viên hạng nhất bởi những chương trình phỏng vấn và bài viết không chút kiêng dè của anh ta, còn Sallie mới trở thành phóng viên hàng đầu chưa được bao lâu, nhưng cô ta chạy vòng quanh và quen biết rất nhiều người.
“Chúng tôi lớn lên cùng nhau”, Sallie nói giọng thản nhiên. “Thực ra cũng không hẳn là cùng nhau, anh ấy lớn tuổi hơn tôi, nhưng chúng tôi cùng lớn lên trong một thị trấn”
“Nếu thế thì tôi có tin hay nữa cho cô đây”. Greg nói, ngả người trở lại ghế và nhìn cô bén ngót. “Nhưng đừng đem nó đi kể lung tung. Nó vẫn chưa được công khai mà. Tạp chí của chúng ta sắp có ông chủ mới.”
Trong khoảnh khắc, ngực Sallie nhói lên một cảm giác đầy bất an. Cô không dám chắc đây là tin tốt hay xấu. Sự thay đổi đội ngũ lãnh đạo thường kéo theo sự thay đổi cả ở những cấp thấp hơn. Cô yêu công việc của mình. Tạp chí World in Review là một trong những tờ báo hàng đầu, cô không muốn nhìn thấy nó bị tiêu tan.
“Vậy ai sẽ là ông chủ mới đây?”, cô hỏi đầy lo âu.
“Cô không đoán ra được sao?”. Anh ta trông có vẻ ngạc nhiên. “Tất nhiên là Rhydon Baines, điều đó giải thích vì sao người ta không chắc chắn về việc phỏng vấn vua Sakarya. Tôi còn nghe nói là đài truyền hình đã mời anh ta ngồi lên vị trí chủ chốt cốt để giữ anh ta lại, nhưng anh ta đã phẩy tay từ chối “
Mắt Sallie mở to. “Rhy!”. Cô lặp lại với vẻ sửng sốt. “Tôi không thể ngờ là anh ấy lại rời khỏi nghề báo. Anh chắc chứ? Rhy yêu nghề phóng viên hơn bất kì thứ gì trên đời cơ mà”. Cô đột ngột im bặt, trái tim cô gần như ngừng đập khi cô nhận ra điều cô suýt buột miệng nói ra: Rhy yêu nghề phóng viên hơn mọi thứ trên đời... kể cả tôi! Greg sẽ nói gì nếu cô thốt ra những lời đó? Hiển nhiên là công việc của cô sẽ bị ném vào sọt rác, chả trông mong gì đến việc có mặt tại sự kiện ở Sakarya nữa.
“Theo như tôi hiểu thì,” Greg tiếp tục, thở ra một hơi khói xì gà, hoàn toàn không chú ý đến một thoáng ngắc ngứ trong giọng nói của Sallie, “anh ta đã thỏa thuận với đài truyền hình về một lượng nhất định những chương trình mà anh ta sẽ làm trong vòng 5 năm, nhưng sau đó thì anh ta sẽ bỏ nghề. Chắc là anh ta đã chán rồi.”
“Chán?”, Sallie lẩm bẩm, như thể ý tưởng đó là điên rồ, “Rhy Baines chán nghề phóng viên ư?”
“Anh ta ở trên đỉnh cao quá lâu rồi”, Greg trả lời “và có thể anh ta muốn nghỉ ngơi, kết hôn. Chúa biết là anh ta đã quá già đối với tất cả các trò chơi bời trác táng đó rồi.”
“Anh ấy mới 36”, Sallie nói, gắng sức kiểm soát giọng nói của mình. “Nhưng ý tưởng Rhy Baines giải nghệ nghe thật nực cười “
“Thành thật mà nói, tôi thấy mừng là anh ta tham gia cùng chúng ta. Tôi rất trông đợi được làm việc với Rhydon. Anh ta là một thiên tài trong nghề này. Tôi còn tưởng là cô sẽ vui lắm khi nghe tin này, nhưng trông cô cứ như thể có người vừa mới phá hỏng lễ noel của cô ấy”
“Tôi hơi bị choáng một chút”, cô thú nhận. “Tôi không bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày này. Thế khi nào thì tin này sẽ công khai”
“Tuần sau. Nếu cô muốn gặp anh ta, tôi sẽ sắp xếp”
“Không, nhưng dù sao cũng cảm ơn anh”, cô từ chối, cô cười thảm não. “Sớm muộn gì tôi cũng gặp anh ấy thôi.”
Vài phút sau, Sallie trở về chỗ ngồi của mình, cô cảm thấy như thể có ai vừa đấm vào bụng mình, sợ phải trả lời những câu hỏi thắc mắc của Brom, cô rẽ vào phòng nghỉ dành cho nữ và đổ vật xuống ghế sofa.
Rhy! Tại sao anh lại chọn World of Review trong cả rừng tạp chí cơ chứ? Hầu như cô không thể tìm được một công việc khác khiến cô ưa thích như ở đây. Mặc dù không chắc là Rhy sẽ cho mình nghỉ việc, nhưng cô quả thực không muốn làm việc chung với anh. Rhy đã bước ra khỏi cuộc đời cô, trong trái tim cô không còn chỗ dành cho anh, cô không muốn lại phải xoay vòng vòng quanh anh một lần nữa, kể cả vì lý do công việc đi chăng nữa.
Greg đã nói gì nhỉ? Có lẽ Rhy muốn giải nghệ và kết hôn? Cô gần như phá ra cười. Rhy đã kết hôn. Với cô. Và họ đã chia tay 7 năm rồi. Trong suốt 7 năm đó, cô chỉ nhìn thấy anh trên tivi. Cuộc hôn nhân của họ sụp đổ chính bởi vì anh đã không chịu từ bỏ nghề phóng viên. Thở ra một hơi thật sâu, Sallie đứng dậy và cố tỏ ra bình thường. Lo lắng về Rhy bây giờ sẽ làm cản trở công việc của cô, nguyên tắc của một phóng viên chuyên nghiệp không cho phép cô để điều đó xảy ra. Tối nay cô sẽ có cả đống thời gian để suy nghĩ và lên kế hoạch đối phó với sự kiện không mong đợi này.
Tối đó sau khi cô nhâm nhi gần hết một nửa quả bưởi, sức mạnh của cô trở lại, khuôn mặt cô lại sáng bừng lên. Khả năng rất lớn là Rhy sẽ không nhận ra cô. Sallie đã thay đổi rất nhiều trong 7 năm qua, cô gầy đi, tóc mọc dài hơn, thậm chí tên của cô cũng đã thay đổi. Và rất hiếm khả năng là ông chủ báo mới sẽ chạm mặt phóng viên của mình, cô có thể đi làm cả tuần mà chẳng hề lướt qua mặt anh lần nào. Mà đằng nào thì cô cũng sắp đi công tác nữa. Bên cạnh đó, liệu Rhy có thèm quan tâm ngay cả khi anh phát hiện ra một trong số những phóng viên của mình lại là người vợ mà mình đã ghẻ lạnh suốt bao năm qua. Trong suốt quãng thời gian 7 năm dài đằng đẵng, họ chưa bao giờ liên lạc với nhau một lần nào. Sự đổ vỡ là không thể thay đổi được nữa, đó là điều chính xác. Bằng cách nào đó, không ai trong hai người từng có ý định làm thủ tục ly hôn, nhưng thực ra điều đó là không cần thiết. Họ đơn giản chỉ là đi con đường của riêng mình, sống cuộc sống của riêng mình, và làm như cuộc hôn nhân giữa hai người là chưa bao giờ tồn tại. Kết quả duy nhất của cuộc hôn nhân đó chính là sự thay đổi đáng kinh ngạc của Sallie. Tại sao cô lại không thể tiếp tục công việc của mình như nó vốn thế ngay cả khi Rhy có nhận ra cô đi chăng nữa?
Càng nghĩ về điều đó, Sallie càng thấy khả năng này xảy ra càng lớn. Cô thực sự có tài trong lĩnh vực này và cô biết rõ hơn ai hết rằng Rhy Baines không phải là loại đàn ông lẫn lộn việc công với việc tư. Nếu cô làm tốt công việc của mình và cố gắng không xuất hiện trong tầm mắt của anh, Rhy sẽ không bao giờ có một ý tưởng nào về mối liên hệ riêng tư giữa họ. Cuối cùng, với Rhy, mối quan hệ của hai người cũng đã kết thúc, giống như với cô.
Thường thì Rhy không bao giờ len vào suy nghĩ của cô trừ khi cô nhìn thấy anh trên T.V, nhưng bây giờ khi sự xuất hiện của anh lại một lần nữa phủ bóng lên cuộc đời cô, cô phát hiện ra quá khứ đang quay trở lại. Sallie cố gắng tập trung vào những việc khác và sắp xếp mọi thứ khá tươm tất cho đến khi cô lên giường đi ngủ, và ký ức của năm đó lại tràn về nhấn chìm cô.
Rhy. Sallie nhìn chăm chăm lên trần nhà trong bóng tối, hình dung từng đường nét trên khuôn mặt anh. Cô có thể làm điều đó dễ dàng, vì cô đã nhìn thấy anh cả ngàn lần trong suốt 7 năm qua. Lúc đầu cô cảm thấy đau đớn và run rẩy mỗi khi cô bắt gặp khuôn mặt anh, và cô sẽ nhào tới tắt ngay T.V đi. Nhưng dần dần, những phản ứng ấy rồi cũng tê liệt. Tâm hồn cô đã tự bảo vệ mình khỏi nỗi đau đớn khủng khiếp đó, cho phép cô góp nhặt từng mảnh vụn của đời mình và hàn gắn lại. Sự tê liệt đã chuyển sang thành quyết tâm, và từ quyết tâm đã trở thành lạnh nhạt khi cô học cách sống mà không có Rhy
Nhìn lại cô gái nhút nhát hay lo lắng đã từng là chính mình, Sallie cảm thấy con người đó thật xa lạ, một người thật đáng thương. Nhưng thực ra không đáng để lãng phí những cảm xúc đau lòng đó. Thay vì tự hỏi tại sao Rhy lại rời bỏ cô gái đó, cô thích tự hỏi làm sao một cô gái như vậy lại có thể cuốn hút Rhy ngay từ lần đầu gặp gỡ. Cho dù cô có công nhận điều đó là sự thật đi chăng nữa, cô cũng không thể tìm được lý do vì sao một người đàn ông mãnh liệt như Rhy Baines lại có thể muốn kết hôn với một cô nàng rụt rè nhút nhát như Sarah Jerome. Cô không phải là một Sallie rực rỡ táo bạo như bây giờ, mà là Sarah. Một Sarah trầm lặng, mũm mĩm, dễ bảo.
Trừ phi là Rhy muốn cưới một người dễ bảo, một người để anh dễ dàng sai khiến, một người giữ căn nhà của anh ấm áp mỗi khi anh muốn về nhà. Nếu quả thực như vậy, chắc hẳn anh đã thất vọng khủng khiếp, bởi vì cô thực sự là một người dễ bảo trong mọi việc, trừ quan niệm về công việc của anh ta. Sarah muốn một người chồng ở nhà với cô mỗi tối thay vì lao đi khắp nơi để lấy tin về những cuộc chiến, những cuộc cách mạng hay những vụ buôn lậu thuốc phiện, những thứ đã trở thành chất kích thích đối với cuộc đời của Rhy Baines. Cô trở nên hay hờn dỗi, chì chiết, khóc lóc thảm thiết, hoảng sợ nghĩ rằng mỗi lần anh rời đi đều là lần cuối cùng, và anh sẽ trở về trong một chiếc quan tài. Cô muốn giữ người đàn ông mạnh mẽ đó trong vòng tay mình, bởi vì cô sống chỉ vì anh.
Cuối cùng, mọi việc đã trở nên quá sức chịu đựng của Rhy, anh đã chạy khỏi cuộc hôn nhân đó chỉ một năm sau đám cưới, và cô không bao giờ nghe một tin tức nào từ anh nữa. Cô biết anh sẽ không gọi cho mình, bởi câu nói cuối cùng của anh là: “Chừng nào em thấy mình là một người phụ nữ xứng đáng dành cho anh, hãy gọi cho anh”
Những từ ngữ thật cay độc, đau đớn. Những từ ngữ đã thể hiện rõ sự khinh thường của anh dành cho cô. Nhưng nó cũng làm thay đổi cuộc đời cô.
Thở dài khi nhận thấy giấc ngủ cứ lẩn tránh mình. Sallie trở mình nằm úp mặt vào gối. Có lẽ đêm nay là thời điểm thích hợp để xếp tất cả những ký ức đau buồn đó vào quá khứ. Để cuối cùng cô có thể đối diện với người chồng-xa-cách-đã-lâu-của-mình.
Thực ra họ đã biết nhau từ lâu, lâu đến nỗi chính Sallie cũng không nhớ nổi. Cô của Rhy là hàng xóm của nhà Jeromes, và Rhy là đứa cháu yêu quý của bà nên chẳng có gì lạ lùng khi Rhy thường ghé thăm mỗi tuần một lần khi anh lớn lên. Chuyến thăm thưa dần sau khi anh rời khỏi thị trấn, nhưng anh không bao giờ quên gọi điện cho dì mình. Sau đó anh bắt đầu làm nên tên tuổi của mình, và làm việc cho một đài truyền hình ở New York. Thỉnh thoảng, anh băng qua hàng rào trắng ngăn giữa hai nhà và nói chuyện với bố của Sallie, và nếu Sallie hay mẹ của cô có ở gần đấy, anh sẽ nói chuyện với họ, thỉnh thoảng nhẹ nhàng trêu Sallie rằng cô lớn nhanh quá.
Không lâu sau khi cô tròn 18 tuổi, bố mẹ của Sallie bị chết trong một tai nạn ô tô và cô sống một mình trong căn nhà nhỏ xinh xắn cô được thừa kế. Nó đã được mua lại, và tiền bảo hiểm đủ cho cô sống cho đến khi cô hồi phục lại sau nỗi đau mất cha mẹ và bắt đầu tìm việc làm. Vì thế cô để mặc thời gian trôi đi, và sợ hãi mỗi khi phải ra ngoài một mình. Cô bắt đầu thân thiết với dì Tessie, cô của Rhy, bởi vì cả hai đều sống một mình. Nhưng dì Tessie chết chỉ 2 tháng sau cái chết của bố mẹ Sallie, và Rhy trở về để lo việc chôn cất.
Anh 28 tuổi, đẹp trai khủng khiếp, có một nét gì nguy hiểm ở anh đã cướp đi hơi thở của cô. Anh là loại người biết rõ năng lực của mình và biết cách tận dụng nó. Rhy lúc đó là phóng viên phụ trách mảng tin tức quốc tế tại một trong những đài truyền hình quan trọng nhất. Anh gặp Sallie trong đám tang của dì Tessie và ngày hôm sau anh mời cô đi chơi. Cô đã nghĩ chắc là anh sẽ chán ngay lập tức, vì trái ngược với vẻ ngoài quyến rũ và sôi nổi của anh, cô biết rõ mình chẳng có một chút gì gọi là quyến rũ và sôi nổi mỗi khi nhìn mình trong gương. Cô lùn, xinh xắn một cách lặng lẽ, hơi tròn trịa một chút. Mái tóc cô đen dày nhưng kém thời trang và chẳng hợp với khuôn mặt nhỏ và cái cằm tròn trịa của cô. Nhưng Rhy Baines lại mời cô đi chơi. Thế là cô đi, với một tâm trạng nửa sợ hãi nửa phấn khích vì được ở một mình với một anh chàng đẹp trai lộng lẫy và gợi tình đến thế.
Rhy là một người đàn ông trưởng thành, chắc chắn anh không có ý gì khi hôn nhẹ lên môi cô vào buổi tối lần hẹn hò đầu tiên của họ khi cô nói chúc ngủ ngon. Anh thậm chí còn không vòng tay ôm cô mà chỉ khẽ nâng khuôn mặt cô bằng một ngón tay để dưới cằm cô. Đối với Sallie thì ngược lại, nó thực sự là một quả bom phá hủy toàn bộ giác quan của cô và cô không có cách nào kiểm soát nó hay che giấu phản ứng của cô đối với anh. Đơn giản, rộng mở, cơ thể cô tan chảy trong tay anh, miệng cô tan chảy trong miệng anh. vài phút sau đó, khi anh rời khỏi cô, anh thở hổn hển và trong sự ngạc nhiên của Sallie, anh mời cô đi chơi lần nữa. Trong lần hẹn hò thứ ba của họ, chính sự tự chủ của anh đã bảo vệ sự trong trắng của cô, Sallie không có cách nào cưỡng lại sự quyến rũ của anh, mặc dù hoàn toàn say đắm yêu anh, cô vẫn hết sức ngạc nhiên khi Rhy bất ngờ cầu hôn. Cô nghĩ rằng anh sẽ mang cô vào giường, chứ không phải là đề nghị kết hôn, và đương nhiên cô đồng ý ngay lập tức. Họ kết hôn ngay tuần sau đó.
Trong sáu ngày rực rỡ đó Sallie hoàn toàn sống trong trạng thái ngất ngây sung sướng. Rhy là một người tình tuyệt vời, hết sức kiên nhẫn với sự thiếu kinh nghiệm của cô, hết sức ngọt ngào trong cảm xúc nồng nàn. Anh gần như phát điên vì ngọn lửa cuồng nhiệt anh đã khơi dậy trong người vợ nhỏ bé ngoan ngoãn của mình và trong mấy ngày đầu sau khi cưới, họ hoàn toàn ở trên giường. Sau đó, một cú điện thoại gọi đến, và trước khi cô kịp hiểu ra chuyện gì, cô thấy chồng mình ném vội mấy bộ quần áo vào valy, chạy ra khỏi nhà sau khi để lại một nụ hôn vội và một câu nói cụt lủn: “Anh sẽ gọi cho em sau, em yêu” được ném vội qua vai.
Anh biến mất trong suốt 2 tuần, và cuối cùng, nhờ vào chương trình tin tức buổi tối, cô mới biết anh đang ở Nam Mĩ, nơi đang xẩy ra một cuộc đảo chính đẫm máu đã sát hại toàn bộ nội các trong chính phủ. Trong suốt thời gian anh có mặt tại Nam Mĩ, Sallie khóc lặng lẽ một mình trên chiếc giường trống vắng và nôn mửa mỗi khi cô cố gắng ăn một cái gì đó. Chỉ riêng ý nghĩ rằng Rhy đang ở giữa sự hiểm nguy cũng khiến cô muốn quỵ xuống. Anh là điều tốt đẹp duy nhất xảy đến với cô từ sau khi cha mẹ cô mất đi và cô tôn thờ anh. Cô sẽ không chịu nổi nếu có chuyện gì xảy đến với anh.
Anh trở về trông rắn rỏi và sung sức. Nhưng Sallie đã hét lên giận dữ và làm anh hoảng sợ. Anh trả đũa và hậu quả là họ đã gây gổ và không nói với nhau một lời trong suốt hai ngày. Chính tình dục đã mang họ lại với nhau, anh thèm khát cơ thể nhỏ bé luôn đáp ứng anh nhiệt tình của cô và cô không có cách gì cưỡng lại sự ham muốn của anh. Việc anh liên tục vắng nhà trong một thời gian dài đã trở thành lệ trong cuộc hôn nhân của họ, ngay cả khi cô đột ngột có bầu.
Họ thậm chí đã cãi nhau trong suốt thời gian cô mang bầu. Rhy thì cay đắng buộc tội cô đã cố ý có thai để buộc anh ở nhà. Cô biết rằng lúc đó anh không muốn có con, và càng không có ý định bỏ nghề phóng viên. Sallie còn chẳng buồn bào chữa cho mình, bị buộc tội cố ý có thai còn đỡ hơn là phái thú nhận cô ngu ngốc đến mức hoàn toàn quên sử dụng các biện pháp tránh thai. Chỉ đơn giản là cô không hề nghĩ đến nó và cô biết Rhy sẽ phẫn nộ nếu anh biết được sự thật.
Khi cô mang bầu được 6 tháng, Rhy bị thương trong một cuộc đụng độ tại biên giới giữa hai quốc gia châu Phi và phải trở về nhà trên một cái cáng. Cô nghĩ rằng anh sẽ tỉnh ra sau cuộc chạm trán với tử thần và đó là lần duy nhất cô không gào thét và cằn nhằn khi anh trở về. Cô quá sung sướng với ý nghĩ sẽ giữ được anh mãi mãi bên mình. Tuy nhiên, cô chỉ giữ được anh trong một tháng. Anh tiếp tục lao đi săn tin ngay cả khi chưa hoàn toàn bình phục. Và anh không ở bên cô khi cô vượt cạn. Anh vẫn có mặt trên màn hình tivi ở nhà, nhưng khi anh thực sự trở về, cô đã rời khỏi bệnh viện và đứa con trai của họ vừa mới được chôn cất. Anh ở bên cô cho đến khi thể trạng cô hoàn toàn hồi phục. Nhưng nỗi đau mất con thì không có cách nào chữa lành được. Cô đã đổ lỗi cho anh vì anh đã không ở bên cô trong cơn khủng hoảng. Tình hình giữa họ vẫn căng thẳng cho đến tận khi anh rời đi. Đáng lẽ cô nên nhận ra họ thực sự khác nhau như thế nào. Nhưng cô đã hoàn toàn bị shock khi anh có thể dễ dàng rời bỏ cô mãi mãi, như anh đã làm thế trong lần cuối cùng anh trở về nhà. Vừa từ cửa hàng tạp phẩm về đến nhà, cô thấy anh đang nằm dài trên ghế sofa trong phòng khách, valy của anh vẫn ở để ở cửa ra vào như khi anh bước vào. Khuôn mặt anh đầy vẻ mệt mỏi, nhưng đôi mắt xám thẫm của anh nhìn xoáy vào cô khi anh nhìn cô từ đầu đến chân. Thái độ của một người đang chờ đợi trong chán nản.
Không thể ngăn những ngôn từ đang tuôn ra như thác từ miệng mình, Sallie bắt đầu nhiếc móc anh rằng thái độ của anh hoàn toàn thiếu sự quan tâm, rằng anh hoàn toàn thiếu cảm thông với nỗi vất vả mà cô phải trải qua, với nỗi đau mà cô phải chịu đựng. Rằng nếu anh thật sự yêu cô, anh nên bỏ nghề phóng viên, ở bên cô khi cô cần anh nhất. Giữa cơn lũ ngôn từ đó, Rhy đứng dậy và xách valy bước ra. Khi bước qua cửa, anh chỉ nói một cách mỉa mai: “Chừng nào em thấy mình là một người phụ nữ xứng đáng dành cho anh, hãy gọi cho anh” Cô không gặp lại anh từ đó.
Sau khi anh bỏ đi, trái tim Sallie hầu như tan nát. Cô khóc ròng ngày này qua ngày khác và nhào đến chiếc máy điện thoại mỗi khi chuông reo. Anh vẫn chuyển tiền đều đặn hàng tuần cho cô, nhưng không bao giờ có một từ nào khác. Nó như thể anh coi việc giúp đỡ cô là nghĩa vụ của mình, nhưng hoàn toàn không có hứng thú với việc gặp hay nói chuyện với cô. Cô không phải là người phụ nữ xứng đáng với anh.
Cuối cùng, liều lĩnh, Sallie biết rằng cuộc đời mình không có giá trị gì nếu sống thiếu Rhy, cô quyết định biến mình thành người phụ nữ xứng đáng với Rhy Baines. Với quyết tâm mạnh mẽ, cô ghi tên tham gia lớp học tại trường cao đẳng địa phương, cố gắng trau dồi kiến thức để biến mình thành một người có trình độ học vấn cao. Cô đăng kí lớp ngoại ngữ và các khóa cấp tốc mà cô có thể nghĩ ra, bắt buộc bản thân mình phải rời bỏ sự rụt rè vốn có. Cô kiếm được một chân kế toán quèn tại một tờ báo địa phương. Nhưng đó là công việc đầu tiên của cô và cũng là sự khởi đầu mới. Với khoản tiền đều đặn nhận được hàng tuần, khoản tiền do chính cô làm ra, ý thức về sự độc lập của bản thân mình cũng xuất hiện, ban đầu thật khó nhận thấy, nhưng nó ngày càng rõ rệt cùng với số tiền đều đặn tăng dần.
Cô nhận thấy rằng mình thực sự rất khá trong lớp ngoại ngữ, thực ra là giỏi nhất. Cô thực sự rất có năng khiếu đối với ngôn ngữ. Sau đó cô ghi tên vào một lớp đào tạo viết lách. Thời gian thiếu hụt đã khiến cô phải bỏ lớp học cấp tốc, nhưng cô nhanh chóng bị cuốn hút vào công việc viết lách, và cô cũng không bỏ qua vẽ tranh và những thứ không đáng kể. Như một quả bóng tuyết càng lăn càng lớn, mỗi ngày Sallie lại thêm vào danh sách hoạt động mà cô tham gia, cho đến khi cô không còn một phút rảnh rỗi nào trong thời gian biểu của mình. Rồi cô nhanh chóng phát hiện ra rằng thật dễ dàng để kết bạn và rằng cô rất thích ở bên cạnh mọi người. Từng chút một, Sallie dần thoát khỏi cái vỏ bọc nhút nhát bao năm qua. Với tất cả những hoạt động bận rộn đó, Sallie dần lãng quên việc ăn uống. Cân nặng từng chút một rời bỏ cô, và cô phải thay thế toàn bộ tủ quần áo của mình. Từ một cô gái đầy đặn, Sallie trở nên gần như quá gầy. Khuôn mặt cô thuôn nhỏ hơn, những đường nét đẹp kì lạ dần lộ ra. Bù lại cho cái cằm không còn tròn trịa, đôi mắt thẫm của cô dường như lớn hơn, làm nổi bật gò má cao, tạo cho cô một vẻ đẹp đặc trưng rất phương Tây. Trước đây cô khá hấp dẫn, nhưng bây giờ cô còn hơn thế nữa, một người phụ nữ trẻ nổi bật và đặc biệt. Sallie chưa bao giờ dễ thương theo kiểu cổ điển, nhưng giờ cô nổi bật lên giữa đám đông. Khi tóc cô dài ra, cô đơn giản đẩy nó ra sau lưng, không bận tâm cắt ngắn nó, và mái tóc màu đen trở thành dòng suối được cột thành bờm sau lưng cô với mái tóc bóng mượt suôn dài trên lưng. Cùng với sự thay đổi về mặt thể chất, tính cách của cô cũng dần thay đổi. Cô độc lập, năng động, với một trí tuệ sắc sảo, nhận thức sâu sắc những điều vô nghĩa của cuộc đời, chính điều đó đã khiến mọi người khao khát cô. Cô yêu quý bản thân mình, và tận hưởng từng giây phút của cuộc đời mình. Những suy nghĩ về Rhy ngày càng ít dần đi.
Một năm sau khi họ chia tay, cô nhận ra rằng cô đã trưởng thành, cả về thể chất lẫn tinh thần. Chính thông báo chuyển tiền hàng tuần từ Rhy đã xác nhận điều đó. Khi cô nhìn chăm chăm vào chữ ký ngoằn nghèo đậm nét của anh trên tờ thông báo chuyển tiền, cô bàng hoàng nhận ra nỗi đau đã biến mất. Không chỉ thế, cô cũng nhận ra rằng bây giờ cô không muốn anh quay trở lại, bởi điều đó đồng nghĩa với việc tước đoạt cuộc sống đầy hứng khởi mà cô đã tốn rất nhiều công sức để xây dựng nên. Cô định biến mình thành một người phụ nữ xứng đáng với Rhy Baines, nhưng bây giờ cô đã khám phá ra cô không cần anh nữa. Cô không còn sống vì anh nữa, cô sống vì chính mình.
Điều đó giống như một sự giải thoát khỏi ngục tù đã giam hãm bản thân cô. Nhận thức rằng mình giờ là một người phụ nữ độc lập, tự chủ giống như một ly rượu mạnh, và vị của nó khiến Sallie gần như choáng váng. Giờ thì cô hiểu vì sao Rhy đặt công việc của anh lên trên cả cô. Giống như anh, cô không thể sống cuộc đời thiếu vắng sự kích thích, và cô tự hỏi làm sao anh có thể sống với cô một thời gian lâu như thế.
Với một cảm giác hoàn toàn hồi phục, cô gửi cho trả Rhy số tiền anh đã gửi cho cô, kèm theo một lời nhắn rằng cô rất cảm kích vì lòng tốt của anh, nhưng hiện nay cô đã có việc làm và có thể tự nuôi sống mình, nên anh không cần phải gửi tiền cho cô nữa. Đó là sự liên lạc cuối cùng giữa bọn họ, và trên thực tế nó chỉ có một chiều vì Rhy không bao giờ trả lời tin nhắn của cô. Đơn giản, tiền không được gửi đến nữa.
Định mệnh xảy đến với Sallie. Cây cầu cô đi qua sụp đổ, và mặc dù cô đã may mắn đi đủ xa để không bị rơi xuống sông, nhưng có vài người phía sau cô không được may mắn như thế. Không thực sự ý thức được mình đang làm gì, cô lao vào cứu giúp những người sống sót, và phỏng vấn những người liên quan đến sự kiện này. Sau đó, cô đến văn phòng tờ báo nơi mình làm việc, đánh một bản tin tường thuật lại vụ tai nạn, bao gồm cả những gì cô tận mắt chứng kiến, và đưa nó cho người biên tập. Nó được đăng báo, và cô có công việc mới: phóng viên đưa tin.
Bây giờ, khi cô 26 tuổi, hoàn thành các chứng chỉ cần thiết, và là một phóng viên cho một tờ báo nổi tiếng hơn, nhưng sự say mê tìm kiếm những điều mới mẻ vẫn cháy bỏng trong cô. Bây giờ cô hoàn toàn thấu hiểu vì sao nguy hiểm không làm Rhy chùn bước. Giống như anh, cô tận hưởng cảm giác nguy hiểm kích thích đến mức làm tim như ngừng đập khi nhảy lên một chiếc trực thăng trong khi dưới mặt đất ngọn lửa hung h ãn chực nuốt chửng chiếc máy bay, cảm giác phấn khích khi lao từ trên xuống trong một chiếc máy bay đang bay với chỉ một động cơ còn hoạt động được, cảm giác thỏa mãn khi hoàn thành một công việc khó khăn. Cô cho thuê căn nhà của mình và sống trong một căn hộ chung cư hai phòng nhỏ ngăn nắp ở New York, đơn giản chỉ là chỗ dừng chân giữa những chuyến đi. Không cây cối hay động vật cảnh, ai sẽ chăm sóc chúng khi cô lang thang đâu đó cách chừng nửa vòng trái đất? Không có mối quan hệ lãng mạn nào, vì cô chẳng bao giờ ở đủ lâu tại một chỗ, nhưng cô có nhiều người quen và bạn bè.
Không, cô suy nghĩ trong cơn ngái ngủ khi cuối cùng cô bắt đầu ngủ lơ mơ, bây giờ Sallie không muốn Rhy bước vào đời cô một lần nữa. Anh ta sẽ chỉ gây trở ngại cho những thứ cô thích thú. Nhưng cô không nghĩ anh quan tâm đến những gì cô đang làm, nếu như có một chút cơ hội rằng anh có thể nhận ra cô, nhưng ngay cả điều đó cũng rất khó xảy ra. Cuối cùng, anh đã không hề nghĩ đến cô trong suốt 7 năm qua, tại sao bây giờ anh lại phải bắt đầu cơ chứ?
@by txiuqw4