sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 16

Anh giật mình thức giấc. Có một sự xao xuyến trong tim. Bây giờ anh đang ở đâu đây? Anh đang nằm mơ chăng? Hoặc ít nhất anh nghĩ rằng anh đang nằm mơ. Anh nhìn xuống bộ đồ mổ. Trong cơn mơ anh mặc một bộ com-lê. Một bộ com-lê sọc nhỏ. Anh nhắm mắt lại và cố hồi tưởng lại những hình ảnh. Anh đứng đó, mặc quần áo đi làm. Thế nghĩa là anh có một công việc. Anh làm việc gì? Anh mở mắt ra rồi lại nhắm lại. Một hình ảnh khác bềnh bồng. Một cái cà vạt có hình hoa văn. Rồi trí nhớ. Cái cà vạt là một món quà, nhưng của ai chứ? Ai đã cho anh chiếc cà vạt? “Tôi là ai?” anh hét lên, rồi anh lại mở mắt ra và ngồi lên. Anh đang ngồi trên một cái ghế dày cộm trong phòng khách của ai đó.

Anh vẫn còn ở bên trên nhà hàng. Anh ngủ được bao lâu rồi? Anh đứng lên và nhìn chung quanh. Phải có một cái đồng hồ ở đâu đây chứ. Anh phát hiện một phòng ngủ và cái đồng hồ báo thức cạnh giường. Gần mười một giờ. Bên ngoài vẫn còn sáng, thế có nghĩa là mười một giờ sáng.

Anh không thể ở đó, chủ nhân của nó có thể trở lại bất cứ lúc nào. Anh cần cái gì đó để mặc. Anh nhanh chóng mở một tủ nhỏ và bắt đầu tìm quần áo. Không có cái nào vừa cả. Cái quần quá rộng và quá ngắn. Tay áo thì khó phủ được đôi tay dài của anh. Giày thì nhỏ hơn ba số. Dép kẹp. Chúng khá hơn là cố nhét chân vào đôi giày quá nhỏ đó. Ít nhất anh cũng sẽ đi bộ được. Nếu anh mặc cái quần lưng xệ và dây nịt thì hầu như anh có thể đi qua. Nhưng những cái áo. Khi ấy anh lại chỗ bàn trang điểm và mở một ngăn kéo. Những cái áo thun. Thế cũng có thể được. Anh tìm cho đến khi thấy một cái không bị lủng lỗ và sạch sẽ. Anh xem xét mình trong gương. Được rồi, anh không chiếm một giải thưởng thời trang nào nhưng anh sẽ lẫn vào những đám đông ăn bận theo mô-đen grunge, nếu có một sự kiện như thế.

Anh còn cần tiền. Bây giờ mình đã trở thành một tên cướp. Dù anh là ai đi nữa tôi hứa tôi sẽ trả lại tiền về những quần áo và bất cứ đồng xu nào mà tôi tìm ra. Có lẽ mình sẽ để lại một bức thư ngắn. Hãy quên bức thư đi. Chỉ cần tìm một ít tiền và ra khỏi đây. Anh ta để tiền ở đâu nhỉ? Ở ngân hàng thì sao, ngớ ngẩn. Ai mà bỏ tiền nằm lăn lóc đây đó? Tôi không biết. Nghe rất quen. Một nơi an toàn để cất tiền mặt đề phòng trường hợp khẩn cấp. Tiền. Tôi sẽ cất tiền ở đâu? Ngăn để vớ. Không, chỉ có vớ. Trong một cái hộp ở một nơi nào đó. Có một cái hộp trên bàn trang điểm. Có ai mà ngốc đi cất tiền vào đó không? Anh mở cái hộp ra và có một đống lùng nhùng tiền giấy và tiền lẻ, những tờ năm đô, một đô và hai mươi lăm xen. Anh đếm thật nhanh và tất cả được hai ba đô bảy lăm. Tôi sẽ trả lại từng xen. Tôi hứa với bạn. Cả lãi nữa ngay sau khi tôi tìm ra mình là ai và tôi gởi tiền vào ngân hàng nào.

Anh nhét tiền vào túi quần và đi vào nhà tắm để xem lại vết thương ở đầu. Nhìn trong gương, anh nhẹ nhàng lấy cái mũ màu xanh của bộ đồ mổ đã che được lớp băng dính máu bao quanh phần đầu bị cạo. Nhắm mắt lại, anh giở chỗ băng lên rồi nhìn, nhưng cái anh thấy là tiếng nổ của một thứ ánh sáng loá mắt. Rồi tựa hồ như anh đang xem lại một cuộn phim chiếu chậm, ánh sáng vụt tắt, và anh thấy một họng sũng chĩa ngay vào mình. Chuyện là như vậy đó. Anh bị bắn, nhưng tại sao?

Anh cố nhắm mắt lại. “Nào”, anh nói “Cho tôi thấy đi, cho tôi thấy ai đã bắn tôi”. Nhưng cái ánh sáng lóa mắt ấy đã bùng lên trong đầu cùng với một cơn đau buốt làm anh choáng váng. Anh nắm chặt bồn rửa và mở mắt ra. Căn phòng trở nên mờ dần và anh nghĩ anh lại sắp chết vì đau. Anh nhanh chóng đẩy hai viên thuốc giảm đau vào miệng, vặn vòi nước lạnh và chụm hai bàn tay dưới vòi nước. Anh vốc từng bụm nước cho vào miệng và nuốt những viên thuốc. Ngay tức khắc anh lấy thêm hai viên nữa, rồi mở cửa tủ thuốc lấy tất cả các chai thuốc giảm đau mà anh tìm được và nhét chúng vào cái quần có túi của mình. Anh nhìn trở lại gương và xem xét khuôn mặt đang nhìn trừng trừng lại anh. “Mày là ai? Ai bắn mày?” Mọi thứ lại hỗn loạn trong cái đầu trống trơn của anh. Anh thò tay vào túi và cảm thấy một miếng giấy nhàu nát. Anh nắm tờ giấy và kéo nó ra. Nhìn xuống, mở bàn tay ra anh thấy tờ giấy nhàu nát đó là tờ năm đô la. Những ý nghĩ lại hiện lên trong cái đầu đang đau của anh. “Tiền?” Anh hỏi lớn chính mình. Phải làm gì đó với số tiền này chứ. Có phải đó là lý do họ bắn anh không? Để lấy tiền.

Một tiếng rắc làm anh chú ý. Cầu thang. Có ai đang đi lên cầu thang sau. Anh tắt đèn nhà tắm và bước nhẹ xuống hành lang. Tiếng bước chân ở hiên sau, rồi, “Bò hầm đó” giọng nói quen thuộc của người chủ nhà hàng hét lên. Rồi anh nghe tiếng ly vỡ được hất qua một bên. Anh rón rén đi dọc theo bức tường cho đến khi tới một cánh cửa khác. Anh có thể nghe một tiếng rắc khi anh mở cánh cửa ở bên cạnh và bước qua. Bây giờ anh ở bên ngoài, trên ban công nhìn xuống mặt trước của nhà hàng. Ngay trước mặt anh là bệnh viện và trước bệnh viện là hai xe cảnh sát. Nhưng khi nhìn từ bên này qua bên kia, anh thấy không có lối nào đi khỏi ban công trừ lối anh vừa bước qua. Anh có thể nghe người chủ nhà hàng đập chỗ này chỗ nọ bên trong căn hộ của anh ta và làu bàu “Đồ cớm ngu ngốc. Người ta đã ở trên đây”. Anh nghe tiếng cửa đóng sầm và rồi lại yên tĩnh. Anh định đi vào trong thì thấy viên cảnh sát, người đã hụt mất anh ở hiên sau đang nói chuyện với một viên cảnh sát khác cạnh chiếc xe tuần tra. Anh phải ra khỏi đây thôi. Khi anh chạy tới chỗ cửa sau, anh thấy một món đồ mà anh cần. Đó là cái mũ đánh bóng chày với lô gô của đội Uconn Huskies trên vành. Ít nhất nó sẽ che được vết thương lớn và chỗ tóc bị cạo trên đầu anh.

Anh xuống lầu và lén nhìn chỗ góc nhà. Người chủ nhà hàng đang đi qua bên kia đường đến chỗ mấy viên cảnh sát tuần tra. Người chủ vung nắm tay và hét với viên cảnh sát đi vào nhà hàng. Viên cảnh sát nhìn lên căn hộ bên trên nhà hàng rồi vào xe tuần tra, lôi ra một cái micro cầm tay.

Người Lạ cắm đầu đi loanh quanh ra phía sau và bắt đầu rời khỏi căn nhà. Anh phải đi qua bên kia khu đất trống trước khi họ trở lại. Khi đi, anh nhìn xuống và nhận thấy đôi dép kẹp đã để lại những dấu rõ ràng trên mặt đất. Chẳng bao lâu họ sẽ bám đuôi anh. Anh cúi xuống lấy dép ra, rồi từ con đường mòn anh nhảy lên một bãi cỏ mọc cao. Đi chân trần anh chạy ù sang bên kia lô đất nhưng ở một hướng khác. Anh đến một con đường và mang dép trở lại. Khi đứng lên, anh nhìn bao quát một bụi cây ở phía sau lô đất. Có hai cảnh sát đang theo dấu băng qua lô đất nhưng xa chỗ anh đứng. Anh không thể đứng ở đây lâu được. Cách đấy vài yards có một chiếc xe buýt đang ghé vào trạm. Anh đi đến trạm và xếp hàng ở chỗ bảng hướng dẫn, anh bước lên xe và cánh cửa đóng lại phía sau. Anh rút ra một đô và người tài xế lắc đầu, rồi lại gật đầu ra hiệu qua tấm kính chắn gió “Nhận tiền lẻ hoặc tiền xu”.

“Bao nhiêu?”

“Bảy mươi lăm xu”.

Anh lấy số tiền lẻ duy nhất mà anh có và bỏ vào trong hộp cạnh bác tài. Chiếc xe buýt chạy đi, đúng lúc những viên cảnh sát bước qua bụi cây, tẽ ra, mỗi người đi về một hướng khác nhau xuôi theo con lộ.

Anh phải đi ra khỏi nơi này, nhưng với hai ba đô thì anh đi được bao xa? Anh sẽ đi đâu đây? Anh ngồi xuống một chỗ cạnh cửa sổ và nhìn vạn vật lướt ngang qua. Nơi này gọi là gì? Người tài xế nói cho anh biết. Hồ gì đó. Hình ảnh một cậu bé chỗ mép nước, cậu mặc quần bơi màu đỏ, xách một cái xô và cái xẻng bằng nhựa. Mùi gỗ cũ kỹ của căn nhà nhỏ. Lakeside. Đó là nơi tôi đang ở. Và là nơi trước đây tôi đã ở. Tôi có ở đó không? Sao không có gì có vẻ quen thuộc cả? Tất cả những câu hỏi đó không có câu trả lời. Mày bị bắn vào đầu, vì Chúa. Có thể mày đã chết. Không. Người ta thấy mày. Cảnh sát theo sau mày. Vì thế mày còn sống. Nhưng bị bắn vào đầu. Điều đó giải thích vì sao mày không nhớ gì cả. Viên đạn chắc đã quét qua vùng trí nhớ của mày. Tuy nhiên vẫn còn dấu vết gì đó. Chú bé bên hồ. Đó là tôi phải không?

Thình lình xe buýt dừng lại. “Trạm cuối cùng. Ga xe lửa Lakeside”.

Bước ra khỏi xe buýt anh che mắt khỏi cái nắng chói chang của buổi trưa. Ga tàu lửa là một cấu trúc gỗ hai tầng, có một lối đi bộ hẹp trên tầng hai trải dài bên trên những đường ray chạy đến phía bên kia. Một bảng hiệu nhỏ màu trắng trên cửa ghi “Phía New York”, có nghĩa rằng những con tàu ở các đường ray gần đó đi về phía thành phố New York. Hôm nay là thứ bảy nên chỉ có ít người chờ tàu. Hai bà mẹ cùng con cái của họ và một số thanh niên. Anh đi qua phía quầy bán vé thì dừng lại. Đứng xa một bên và cạnh mọi người mua vé là một cảnh sát. Anh kín đáo xem trang nhất của tờ báo địa phương ở một trong những cột danh dự. Không có cái tựa nào về một người bị cướp hoặc bị bắn vào đầu. Bức ảnh duy nhất là ảnh người vệ sĩ cứu đắm trên một bãi tắm với dấu hiệu ghi “Cấm bơi”. Bức ảnh ở dưới chú thích “Bãi biển khu vực đóng cửa vì ô nhiễm”.

Khi ngước lên, anh thấy một bé gái đang nhìn chằm chằm mình. Thực sự cô bé đang nhìn một bên đầu của anh. Anh rờ lên và cảm thấy ướt. Một dòng máu nhỏ từ dưới lớp băng rỉ ra. Cố không gây chú ý, anh đi chầm chậm ra khỏi ga xe lửa. Khi đi, anh lấy mu bàn tay quẹt máu và ấn cái mũ vào đầu để cầm máu lại.

Anh cần cái gì đó để chùi sạch máu. Khi xuống lộ, anh vào một cửa hàng bán đồ hộp mua một gói khăn giấy và chùi sạch chỗ máu còn lại trên thái dương và trên má. Cơn đói cồn cào làm anh dừng lại và tựa vào bên ngoài cửa hàng.

Anh ấn xấp khăn giấy vào vết thương, khi ấy người chủ cửa hàng bước ra ngoài và nhìn anh.

“Anh không thể đứng ở đó”. Người chủ nói

“Không sao đâu. Gần đây có quán ăn nào không?”

“Lakeside Diner. Cách đây hai lô nhà”.

“Cám ơn”, anh nói và đi khỏi bức tường.

Cuộn chỗ khăn giấy còn lại thành một xấp, anh nhét xuống dưới mũ và trên mặt chỗ băng dính máu. Xấp giấy nhanh chóng biến thành một màu đỏ nhưng cũng chặn được việc rỉ máu.

Khi anh đi bộ một đoạn dài, anh nhận ra rằng mình không những cần ăn mà còn phải sử dụng phòng tắm nữa.

Quán Lakeside Diner rất lỗi thời. Đó là thiết kế của một toa tàu cũ, dài và hẹp. Nó có giàn khung bằng kim loại nhưng thay vì là màu bạc như thường thấy, người ta đã sơn nó thành màu xanh lá sẫm. Đằng trước có khoảng nửa tá xe hơi đậu. Bên kia đường là Burger King và chỗ đỗ xe của nó cũng đã đầy. Không khó để đoán được có khá đông người ăn trưa ở đây. Tuy nhiên anh cảm thấy không thích tranh giành với mọi người để mua cho được một cái bánh hamburger, vì thế anh bước vào quán ăn.

Cái đầu tiên anh hít phải là khói. Hình như một nửa số người đang ăn ở quầy đều có cầm điếu thuốc trong tay. Ở cuối quán ăn, anh thấy một tấm bảng ghi “toa-lét”. Anh đi vào toa-lét, nín thở cho tới khi đến đó. Đóng cánh cửa sau lưng lại, anh hít một hơi sâu và gần nôn oẹ. Mùi nước tiểu khai muốn chảy nước mắt. Anh nhìn xuống bồn cầu và thấy có ai đó trước anh đã làm ướt chỗ ngồi và làm bắn tung tóe tứ phía lên tường và sàn nhà.

Tiểu xong, anh kéo dây kéo quần lại và rời nhà tắm. Burger King thôi. Anh bắt đầu tiến về phía cửa trước thì nghe một giọng phụ nữ phía sau anh la to, “Ê, toa-lét được dành cho khách”.

Giọng nói đó, trước đây anh đã nghe rồi. Anh quay lại xem là ai thì một giọng đàn ông từ phía nhà bếp la lên, “Lizzie, cô có điện thoại kìa”.

Đột nhiên anh lạnh cả mình. Lizzie? Anh có quen với một cô Lizzie nào đó. Anh định quay lại xem cô ta trông như thế nào nhưng tất cả những gì anh thấy được chỉ là cái lưng vì cô ta đi vòng qua quầy. Ngay lúc ấy cửa trước mở và hai người đàn ông bước vào nhưng anh đã chặn lối đi.

“Này anh bạn, anh đến hay đi?” người cao hơn hỏi.

“Xin lỗi”, anh nói và bước ra ngoài.

Anh nhìn trở lui xuyên qua một trong nhiều cửa sổ bên hông nhà và thấy người phụ nữ bắt đầu nhấc ống nghe lên, nhưng cô ta vẫn đưa lưng về phía anh. Anh đi dọc theo bên hông nhà cho tới khi đến một cửa sổ cho anh tầm nhìn rõ hơn. Nhưng bây giờ ống nghe lại che mất một phần gương mặt cô ta. Anh sẽ chờ cho tới khi cô ta nói chuyện xong và quay lại.

Lizzie giữ chặt ông nghe ở lỗ tai và nghe qua sự ồn ào của quán. “Xin chào”.

“Tôi biết điều cô đã làm”. Một giọng đàn ông như bị nghẹt nói.

Một cái nhìn lo lắng quét qua gương mặt khi cô liếc quanh quán xem có ai theo dõi không. Cô kéo điện thoại tới gần hơn.

“Ai đó?” Cô thì thào.

“Tôi cần mười ngàn đô la tiền mặt. Tiền hai chục và năm chục”, giọng người đàn ông nói. “Cô có mười hai tiếng đồng hồ. Để tiền trong thùng rác phía sau nhà hàng Burger King. Nếu nửa đêm nay mà không có thì cuộc gọi tới sẽ là gọi cho cảnh sát Lakeside”,

Chờ đã, Lizzie suy nghĩ. Mình biết giọng nói này. “Paul, phải anh không?”

Đường dây im bặt.

“Một thằng đáng tởm”, cô nói một mình khi gác ống nghe, quay ra đằng sau trở lại chỗ các khách hàng của mình. Cô không nhìn thấy gương mặt của Người Lạ chỗ cửa sổ bên ngoài quán ăn.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx