sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 40

Ái Vân vội xông đến bên cha. Cô ôm lấy ông và quay nhìn Kỳ Cương.

- Ba sẽ chết, nếu em còn ăn nói hỗn hào, ngang ngược. Em về đi. Cho dù em không có chân trong công ty thì phần tài sản của em vẫn rất rạch ròi. Không có gì là thua thiệt ca.

Kỳ Cương khinh khỉnh:

- Bộ tôi cần tiền của mấy người lắm à? Không có nó, bao nhiêu năm nay tôi vẫn sống vậy.

- Kỳ Cươngc! - Bà Uyển Phấn đẩy anh ra cửa - Mẹ lạy con. Sao con cứ phải làm những chuyện tai ngược như vậy chứ? Thật ra, trong lòng con muốn gì? Con nói thẳng ra hết một lần đi.

- Chuyện gì ồn ào vậy? - Bà Ngọc Chi xuất hiện. Trông thấy Kỳ Cương và Uyển Phấn, bà nhíu mày không vui.

- A! Chào má lớn. Không có má, nói chuyện cũng kém vui đấy - Kỳ Cương trêu chọc!

- Cậu muốn gì nữa? - Bà Ngọc Chi nghiêm mặt - Không lâu nữa, cậu sẽ có những gì cậu cần. Và thôi cái trò quấy rối đó đi.

- Tôi cần? Tôi cần cái gì chứ? Tiền à? Xin lỗi. Mấy người tưởng tôi mơ cuộc sống giàu sang này lắm sao? Sống mà chỉ biết có tiền thì sống làm gì. Bà... - Anh chỉ bà Ngọc Chi - Ỷ có tiền lôi mẹ tôi về đây, mang tiếng là giúp đỡ nhưng thực chất là giúp việc không công cho bà. Còn ông... - Anh quay sang ông Khiết Minh - OIjng bỏ đồng tiền ra cho một người đàn bà rồi ông chiếm luôn người đàn bà đó. Để rồi người đàn bà này - Anh nhìn bà Uyển Phấn - thà là bỏ tôi còn hơn bỏ một chỗ giàu sang no đủ. Và cả chị nữa... - Kỳ Cương chỉ tay vào mặt Ái Vân - Tôi căm thù những đồng tiền từ ngôi nhà này. Bây giờ, vừa mất một chút đỉnh tiềm thì các người vội vã đẩy tôi đi xa. Vậy thì thương tôi ở chỗ nào? Yêu tôi ở chỗ nào chứ?

Ái Vân tái mặt. Cô nhìn thấy mẹ cô và bà Uyển Phấn mắt tròn xoe ngơ ngác, rồi đột nhiên mẹ cô hét lên.

- Khiết Minh!

Bà lao đến bên ông. Ái Vân hoảng hồn nhìn xuống. Cha cô dường như là... Cô lay ôn g.

- Cha!

Cô gào lên và ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn Kỳ Cương:

- Mày đã giết cha rồi đó. Vừa lòng chưa?

Kỳ Cương như hóa đá. Anh nhìn mãi người đàn ông mà anh phải gọi là cha. Khuôn mặt ông tái xanh và đôi mắt khép kín. Cả khóe môi trề xuống như định nói điều gì đó. Tất cả sao bỗng dưng trở nên thân thương quá đỗi. Anh quay sang người đàn bà mà anh vừa rủa xả với tất cả lòng căm ghét. Và anh thấy bà quỳ xuống đất, khóc nức nở. Anh quỳ xuống bên bà, thì thầm:

- Tôi vừa làm gì vậy hả bà? Có phải tôi đã phạm một tội lỗi không thể tha thứ được không?

Người đó nhìn anh. Trong đôi mắt của người ấy, anh đọc được tình mẫu tử thiêng liêng cao cả và trong đôi mắt ấy, anh cũng thấy cả sự hờn căm chất ngất. Anh đứng dậy, nhìn hai người đàn bà đang khóc mà anh thì không thể làm như vậy.

Những giọt nước mắt khô cứng đọng đầy trong tim khiến anh như ghẹt thở, chới với. Anh loạng choạng rút lui ra cửa.

- Có lẽ tôi không nên sống trên cõi đời này nữa.

Anh nói rất nhỏ, gần như là thì thào. Rồi anh cúi đầu bước đi. Những bước chân vô thức như những điều anh vừa làm.

Anh nhìn thấy mặt đất dưới chân như chộng chệnh rồi anh vất té.

Không được. Anh lồm cồm bò dậy. Mình nói là mình thích nhìn thấy họ thống khổ, mà sao bỗng dưng lòng mình nặng trĩu thế này. Cái cảm giác này lẽ ra không nên có mới phải. Kỳ Cương ngửa mặt nhìn trời, nhưng dường như cả bầu trời cũng đang giận dữ nên lộ ra ngoài bộ mặt đen xì, u ám.

Và gió cùng mưa không ngừng tạt vào mặt anh bóng rát.

Kỳ Cương khóc. Mình là một người tồi tệ nhất. Mình luôn vì cái tôi của mình mà chẳng hiểu được lòng người thân.

Đầu tiên, mình để mất Nhã Ân. Sau nữa là ba, là mẹ, là anh, là chị. Mình mất tất cả rồi. Và cả sự hối lỗi của mình bây giờ cũng muộn màng nốt. Trời đất còn không tha thứ cho mình mà phải nổi cơn thịnh nộ. Vậy thì mình chết là tốt hơn hết. Rồi mình sẽ gặp cha, gục đầu dưới chân cha mà nói lời sám hối. Hy vọng là cha sẽ tha thứ cho mình.

Kỳ Cương dừng lại, anh nhìn sang bên kia đường. Nơi ấy. Nhã Ân của anh đang lúi húi tưới những cành hoa héo rũ.

Nhã Ân! Dù sao anh cũng phải mừng cho em. Rốt cuộc thì em cũng có thể vững bước vào một tương lai mới. Em cao thượng và rộng lượng nên anh không dám sánh cùng em. Chỉ biết âm thầm nói lời chúc mừng. Mai này, có giây phút nào nhớ tới anh thì xin đừng oán hận anh nhé.

Anh nhắm mắt. Phút chốc những hình ảnh thân thương lướt qua trong trí anh. Này là Nhã Ân này là mẹ, hay là cha.

Anh bước thêm vài bước. nghe tiếng thắng xe rít lên bên tai và một cái đẩy thật mạnh khiến anh té nhào.

Kỳ Cương mở mắt. Anh kinh hoàng nhìn người đàn bà nằm bất động trước đầu xe.

- Mẹ!

Mưa không ngừng trút cơn giận dữ. Nước mắt Kỳ Cương hòa với nước mưa vẫn không rửa sạch được những gì anh đã gây ra.

Thế là hết. Anh gục xuống bên mẹ và không còn biết gì nữa.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx