sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Anh dù biết em không là hoa hồng: Chương 01

Bản lĩnh

Nhìn khu chung cư trước mặt, Nhật An cười nhạt nhấc chân định tiến vào.

Chú bảo vệ đứng  gác cổng đã trạc năm mươi, nhìn thấy cô ánh mắt nghi ngờ chặn lại hỏi: “Này cô, mới sáng sớm cô định tìm ai?”

Cô nhìn chú bảo vệ gương mặt hơi rụt rè nói: “Dạ, cháu tìm chú cháu ạ”.

Chú bảo vệ ngẩn người hỏi tiếp: “Chú cháu tên gì? Ở tầng nào?”

Cô đôi mắt tròn xoe nhìn ông đáp: “Dạ, tên Lưu Hữu Phát, ở tầng năm “.

Chú bảo vệ hơi nghĩ nghĩ, nhớ ra ở tầng năm quả thực có người này. Hình như hắn ta khoảng chừng ba lăm, ba sáu tuổi , ông đưa ánh mắt nhìn cô như dò xét nói: “Cô là người nhà cậu ấy à?”

Cô gật đầu lia lịa, hồn nhiên trình bày: “Phải ạ. Cháu là cháu ruột của chú Phát. Chú Phát là em ba cháu”. Nói xong một câu lộn xộn lén đưa mắt nhìn chú bảo vệ thấy ông nét mặt đã giãn ra, đoán là ông ta đã tin. Lập tức bày ra vẻ mặt thật thà.

Đúng là nghe xong câu của cô chú bảo vệ có chút buồn cười. Cô đã nói là cháu ruột còn bảo “chú Phát là em ba cháu” thì có phải cũng như nhau không. Nhưng nhìn cách ăn mặc cùng ngoan hiền kia thì thực là ở dưới quê lên rồi. Nghĩ vậy ông liền hỏi: “Cháu tìm chú cháu có chuyện gì sao?”

Nhật An thầm kêu trong bụng “ông chú nhiều chuyện” nhưng ngoài mặt bày ra vẻ khó xử, đáp: “Dạ, là chuyện gia đình. Chuyện này…chuyện này…”

Chú bảo vệ thấy cô có vẻ khó nói thì không tiện hỏi nửa, lập tức mở cổng.

Hôm nay là chủ nhật giờ này Nhật An biết chắc hắn có ở nhà. Tin tức mà sư huynh muội cung cấp rất chi tiết. Cô vào thang máy đi thẳng lên lầu 5.

Cô dò tìm tới cửa nhà hắn, cửa nhà khóa trong chắc là hắn vẫn còn đang ngủ. Cô đưa tay bấm chuông sau đó nhàn hạ đứng đợi.

Mãi mười phút sau hắn mới bắt đầu ra mở cửa, bộ dạng lôi thôi nhếch nhác chắc là vừa mới bị tiếng chuông cửa đánh thức. Khi hắn vừa trông thấy cô cánh cửa mới mở tức thì đóng lại cái “rầm”, xém chút nữa cô bị đập mặt vào đó.

Nhật An trước khi đến đây đã có chuẩn bị trước tâm lí. Cô đứng ở ngoài ngón tay đặt ở chuông cửa liên tục suốt mười phút, cuối cùng hắn không chịu nổi cũng có phản ứng. Cánh cửa lần nữa mở ra, chỉ có điều là cô chưa kịp nhìn thấy rõ mặt hắn cả người đã hứng trọn thùng nước.

Thử nghĩ xem một buổi sáng đẹp trời, một người gương mặt vẫn còn hiện ý cười thế kia mà bất ngờ bị tạc một thùng nước lạnh, e rằng cho dù là sứ giả hòa bình cũng sẽ thành Bin Ladin. Huống chi người đó lại là Nhật An, từng giọt nước từ trên tóc, trên trán đang chậm rãi lăn lăn xuống má, gương mặt cô lúc này đã lộ vẻ tức giận. Tức thì đưa tay dứt khoát vuốt mặt quắc mắt nhìn hắn nói: “Tên lừa gạt bỉ ổi, mau trả tiền”.

Hắn lúc này quần áo đã tươm tất hơn một chút. Hai tay khoanh trước ngực nhìn cô đầy khiêu khích nói: “Đây là cảnh cáo, mày còn không biến đừng có trách”.

Cả người cô ướt như chuột lột. Nhìn cô không giống như đang lạnh run mà chỉ thấy máu nóng bốc lên đỉnh đầu, gương mặt cô đỏ lên, mắt trừng hắn đe dọa: “Tôi nói cho ông biết, nếu bây giờ ông không trả tiền tôi lập tức ở đây la ầm lên để tất cả mọi người ở đây biết rõ bộ mặt của ông. Ngày mai tôi tiếp tục đến công ty ông kêu tên Hữu Phát quỵt nợ xem ông có còn mặt mũi mà làm việc ở đó nữa hay không? Còn nữa từ đây về sau mỗi ngày đều tôi theo dõi ông, ông đi đến đâu tôi đến đó đòi nợ đến khi ông trả mới thôi. Thiếu tiền của tôi ông đừng mong sau này có ngày yên ổn”.

Không để tâm đến lời nói hăm dọa của tôi, hắn cười cợt nói: “Tự nhiên”.  Sau đó đóng cửa lại.

Nhật An quả thật đã bị chọc đến muốn nổi điên, không chỉ có cái giận của người cháu có dì bị gạt tiền mà còn có cảm giác bị sỉ nhục vì bị tạc nước. Hai bàn tay nắm chặt thành nắm đấm đập vào cửa rầm rầm. Cảm thấy chưa đủ huyên náo chân còn đá bình bịch vào cánh cửa nhà hắn. Quả thật mang ý nổi loạn.

Quả nhiên thực tiển chứng minh, tùy người mà áp dụng sách lược. Ví như phương pháp bạo lực này đối với Hữu Phát có vẻ hữu hiệu, cuối cùng hắn cũng chường mặt ra, tức giận nhìn cô nói: “Được rồi, má nhỏ mau về dùm con. Đợi khi con có tiền sẽ trả”.

Cô nhìn hắn khinh thường: “Ông tưởng tôi là con ngốc không biết ông vừa mới phát tài vì vừa bán được cổ phiếu giá cao cà? Mau đem tiền ra đây”.

Hắn nhìn cô đầy bất ngờ. Chợt hỏi: “Có mang theo giấy nợ không?”

Cô đáp liền: “Tất nhiên là có, đối với loại người như ông tôi phải cẩn thận mang theo bằng chứng”.

Ánh mắt hắn chợt lóe lên không hiểu tính toán điều gì, chỉ nói: “Đợi chút”.

Lần này hắn đi vào nhà rất nhanh quay lại mang theo  một cọc tiền đưa trước mặt cô: “Ba mươi triệu, đủ rồi đó. Xéo đi”.

Cô thản nhiên trước thái độ trịch thượng của hắn, cầm tiền nói: “Khoan đã tôi còn phải đếm lại”.

Trước ánh mắt khinh khỉnh của hắn cô ngồi bệt xuống trước bắt đầu đếm. Sau khi cẩn thận đếm lần thứ hai mới đứng dậy phủi mông nói: “Đủ rồi”. Sau đó cho tay vào ba lô lấy ra tờ giấy cam kết mà lúc hắn mượn tiền của dì cô một hai bắt phải ký, cô hào phóng xé vụn.

Trước khi đi cô còn hất cằm nhìn hắn nói: “Sau này đừng có đến làm phiền dì tôi, đồ đáng ghê tởm. Nếu tôi còn nhìn thấy ông tôi đánh cho ông thành đầu heo”.

Hữu Phát nhìn cô châm biếm: “Tôi còn tìm dì của cô làm quái gì? Tôi điên chắc?”

Cô gật đầu: “Tốt lắm”.

Nhật An xoay người chợt thấy cửa nhà bên cạnh có một người đứng đó từ lúc nào đang khoanh tay dựa người vào tường nhìn cô. Gọi như thế nào nhỉ? Giống như là vừa phát hiện ra kỳ quan thứ tám của thế giới? Nhật An nhìn thấy ánh mắt này thì trong người nghe có chút bực mình trợn mắt nói: “Lần đầu thấy người đẹp à?”

Chàng trai nghe xong câu đó thì hơi giật mình sau đó là ngạc nhiên, ánh mắt nhìn cô như thể sắp văng luôn hai “hột nhãn” ra ngoài. Nhật An bĩu môi nhìn anh ta rồi phớt lờ đi qua.

….. Nhật An đi rồi Viễn Phong vẫn còn đứng đó bất động. Trong đời anh đã từng gặp qua bao cô gái cũng không thấy biểu hiện của ai giống như cô . Rõ ràng gây náo loạn làm mất giấc ngủ của người khác đã vậy mà còn hung hăng, đanh đá nữa. Là kiểu con gái gì đây?

Viễn Phong vừa định quay người vào nhà, chợt nghe giọng anh hàng xóm lúc này đang nói chuyện điện thoại với ai đó, loáng thoáng anh nghe được “chặn con nhỏ đó lại, lấy ba mươi triệu về”. Sau đó còn nói địa điểm phù hợp.

Viễn Phong vốn không phải là người giàu tình cảm hay thuộc diện “thấy việc bất bình, rút đao tương trợ”. Đối với chuyện thị phi xưa nay anh không quản, nhưng nhớ đến cô gái vừa rồi thì trong lòng có hơi cân nhắc.

Tối qua anh thức gần bốn giờ sáng để hoàn thành phần công việc của mình, sau đó sẽ chuyển cho hai người bạn viết tiếp đoạn giữa và cuối. Hợp đồng lần này quan trọng mà khách hàng cũng yêu cầu gấp nên anh phải thức khuya để làm cho kịp.

Vừa mới nhắm mắt được một chút, tâm hồn còn chưa kịp đi dạo bỗng nghe nhà bên cạnh phát ra tiếng đập cửa rầm rầm. Dù cách âm ở đây cũng không tệ nhưng âm thanh như kiểu cháy nhà đến nơi kia thì anh muốn không nghe cũng không thể.

Anh đưa hai tay lên che tai lại vẫn nghe rõ mồn một âm thanh nhức óc kia, lại nằm sấp dùng chiếc gối che kín đầu cũng không hiệu quả, liền bước xuống giường xem chuyện gì phát sinh. Vừa mở cửa ra đập vào mắt anh hình ảnh một cô gái đang đứng ở trước nhà bên cạnh đập cửa như đòi mạng. Tình huống này không hiểu là chuyện gì đây?

Anh vốn cẩn thận, trước hết quan sát mục tiêu mới tùy thời hành động. Cô ta tóc thắc bím để hai bên có chút quê mùa, vì nhìn nghiêng nên chỉ thấy một nửa gương mặt xương xương. Dáng người cao cao mà gầy như que kem, trên người mặc áo sơ mi cùng quần vải màu tối vừa cũ kỷ vừa lỗi thời, có điều là cô ta từ đầu đến chân nước nhỏ ròng ròng như vừa gặp một cơn mưa lớn.

Anh có chút hiếu kỳ đứng nhìn cô, sau đó vừa định cất giọng ý kiến thì thấy cánh cửa nhà hàng xóm mở ra. Sau đó anh trở thành nhân chứng duy nhất chứng kiến nguyên một cảnh đối thoại giữa cô gái quê với anh hàng xóm thân thiện thường ngày.

Đừng nhìn cô ta vậy mà lầm, cô ta nói chuyện y như “chợ trời”. Cách vung tay vung chân không khác gì bọn lưu manh đầu đường. Anh thực sự hoàn toàn không tưởng ra nỗi, bởi vì cách đây mấy giây anh còn cho cô ta là cô gái quê lương thiện cơ đấy. Còn có anh hàng xóm mọi khi vốn hòa nhã lễ độ nay lại có cách nói y chang “tên thô lỗ”. Tuy nhiên sự tồn tại của anh không làm hai đương sự quan tâm.

Điều ngạc nhiên không dừng lại ở đó, tiếp theo anh thấy “cô nhà quê” cầm xấp tiền từ tay của anh hàng xóm ngồi xuống đất thản nhiên đếm,  lúc này gương mặt cô hơi xoay nên anh chỉ nhìn thấy bóng lưng nhưng anh đoán được gương mặt ấy lúc này chắc trơ tráo lắm.

Cô ta nhận xong tiền còn đe dọa anh hàng xóm mới chịu bỏ đi. Lúc này anh hoàn toàn có thể nhìn cô ở cự ly gần. Phải công nhận cô ta không xinh lắm nhưng được ở chỗ gương mặt có nét riêng và phối hợp hài hòa.

Không ngờ cô ta lại chua ngoa chất vấn anh. Viễn Phong cảm thấy hôm nay quả là ngày thật đặc biệt.

Hồi tưởng lại, Viễn Phong tuy đối với thái độ cô gái đó thì có chút chán ghét nhưng nhớ đến đôi mắt to, thân hình gầy yếu của cô ta thì hơi mũi lòng. Dù rằng cô ấy chanh chua nhưng vừa đòi được khoản tiền đó chắc là đang vui lắm, không may bị cướp lại mà giấy nợ đã xé làm sao có thể đòi. Chẳng phải mất trắng số tiền đó sao?

Lương tâm của anh không chọn lúc nào lại chọn ngay thời điểm này mở mắt. Anh nhanh chóng vào nhà chọn một bộ quần áo thay cho bộ đồ thể thao trên người ra, dựa trên địa điểm đã nghe từ miệng anh hàng xóm đuổi theo cô gái ấy.

Nhật An vì lừa chú bảo vệ đã gửi xe ở một quán ăn gần chung cư. Mới rồi đi đến cổng chung cư gặp chú bảo vệ cô còn gật đầu khép nép nói: “Cháu cám ơn chú rất nhiều”.

Chú bảo vệ nhìn thấy cô ngoan hiền như vậy thì gật đầu đáp: “Cháu mau về nhà, đừng đi lung tung không may gặp người xấu”.

Nhật An lại một lần nữa lễ phép gật đầu với ông.

Hiện tại cô đang ngồi trên chiếc xe đạp điện Nhật mới toanh đủng đỉnh quay về nhà.

Vừa cho xe quẹo vào hẻm bất ngờ thấy có ba người đàn ông dáng vẻ hung tợn đậu xe chắn đường cô. Theo kinh nghiệm nhiều năm qua mười phần cô đã đoán ra bọn họ cố ý kiếm chuyện. Cô thắng xe lại chao mày hỏi: “Muốn gì?”

Ba người bọn họ lúc đầu còn nghĩ “chỉ đi chặn đường một cô bé đại ca phái ba đứa thì lãng phí nhân lực quá”, đến lúc này nhìn cử chỉ “du côn” và gương mặt bình thản kia của cô họ cũng thầm nghĩ đại ca đã có chủ định nhất quyết không sai, cười hắc hắc nói: “Cô bé ngoan, mau đưa ba mươi triệu cho bọn anh rồi thong thả cưỡi xe về nhà nào”.

Nhật An nhìn bọn họ thách thức nói: “Nếu không đưa thì sao? Tên Hữu Phát đó quả thật gan to lắm dám sai người chặn đường của bà cô đây. Ba người mau biến đi đợi bà cô đây nổi giận ngứa tay ngứa chân không chừng trên thân thể khỏe mạnh của cả ba sẽ mọc thêm lớp cao và bông gòn đó”.

Ba người lúc này cười ha ha ba tiếng giống như vừa nghe một câu chuyện hài hước. Cả ba đưa mắt nhìn nhau bắt đầu tiến lên.

Con hẻm này thường ngày vắng người hiện tại cũng không có ai lai vãng. Nhật An chống xe bước xuống trên môi còn nở nụ cười, nhìn ba người kia, ánh mắt lộ rõ tia giểu cợt.

Ba người kia chia theo ba hướng áp sát vào cô. Một người đứng bên trái đưa tay ra chộp vào vai cô, cô lắc nhẹ người dễ dàng tránh né, thân người hơi ngã về trước luôn tiện tay trái vung thẳng đấm một cú vào bụng tên ở giữa đạo lực rất không nhẹ, tên này rú lên như bị chọc tiết ngã ngồi xuống. Rõ ràng là mới học làm lưu manh nên khả năng chịu đòn quá tệ.

Tiếp đến cô xoay người né tránh đòn công kích của tên bên phải đồng thời  gập người né tránh đòn tấn công của tên bên tay trái đánh qua. Cô hơi lùi về một bước tay phải chụp vào cổ tay của tên bên trái đánh tới vặn mạnh một tiếng, chỉ nghe rắc một tiếng,  sau đó cánh tay từ phía sau kẹp vào cổ hắn, dùng hắn làm bia đở một đòn mạnh mẽ của tên còn lại đánh tới. Bỗng “hự” một tiếng tên này đổ gục.

Trong nháy mắt đánh ngã hai người. Lúc này Nhật An hất cằm nhìn tên còn lại duy nhất khóe môi nhếch lên nụ cười đắc thắng.

Tên này nhìn biểu tình của cô, cánh tay đang ở thế thủ hơi run. Hắn liếc mắt hai động bọn thấy hai người kia rõ đã không thể tiếp tục tiến lên trong lòng có chút hoảng sợ. Tuy nhiên đã nhận nhiệm vụ chỉ có tiến chứ không thể lùi đành mạnh dạn tiến lên.

Tên này ít nhiều có tập qua chút võ so chiêu với hắn so với chiêu thức mèo quàu của hai tên kia thì thú vị  hơn. Nhật An đã một tuần không đến trường võ nay có dịp đấm đá thì vô cùng thích thú, ra tay cầm chừng chưa muốn hạ gục hắn.

Hắn liên tục vung tay thỉnh thoảng đá chân đều bị Nhật An dễ dàng tránh được. Qua một lúc tuy chưa bị cô khống chế nhưng ý chí đã giảm xuống, mồ hôi cũng đã lấm tấm trên trán. Bất ngờ lúc này một chiếc xe máy dừng lại, Nhật An chỉ nhìn thoáng qua người ngồi trên xe đeo kính đen, phỏng đoán là “thủ lĩnh” của ba người này. “Thủ lĩnh” kia quả nhiên từng bước đến gần.

Tên lưu manh nhân lúc Nhật An sơ ý lập tức đánh tới, Nhật An trong lúc bất ngờ vội nghiêng người né tránh, tức thì tên “thủ lĩnh” kia chân bước nhanh đến. Cảm thấy bị hai phía giáp công Nhật An ra tay nhanh như chớp không kịp nhìn thấy cô ra chiêu như thế nào tên lưu manh thứ ba đã lảo đảo ngã xuống. Cùng lúc một tiếng “hự”, tên “thủ lĩnh”cũng gục theo.

Một đòn đã đánh ngã tên “thủ lĩnh” Nhật An có chút bất ngờ cũng có vài phần đắc ý. Cô bước đến bên cạnh để ngắm cho rõ mặt. Hắn lúc này kính đen đã rơi xuống, tay ôm ngực tỏ ra đau đớn nhưng ánh mắt thì nhìn cô đầy tức giận. Cô nhìn thấy mặt hắn thì ngẩn người mấy giây. Không nghĩ người âm mưu cướp tiền cô không phải là tên Hữu Phát kia mà là tên hàng xóm của hắn.

Nhật An ánh mắt khinh thường nhìn Viển Phong, sau đó liếc nhìn ba tên lưu manh đang từng bước lùi lại vì khiếp sợ, nét mặt đắc ý cưỡi xe rời đi.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx