sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Anh dù biết em không là hoa hồng: Chương 04

Oan gia ngõ hẹp

Liên tục hai tuần Nhật An vắng mặt giờ tin học văn phòng. Hôm nay Viễn Phong như mọi lần bước vào lớp ánh mắt nhìn một lượt từng gương mặt tìm kiếm một người, nhưng giống như buổi học trước người này vẫn vắng mặt.

Anh cảm thấy có chút trống vắng. Tối qua trước khi đi ngủ anh đã tính toán hôm nay vào lớp sẽ giáo huấn Nhật An một phen vì tuần trước vắng học, trong lòng nghĩ đến đã thấy vừa vui vẽ vừa đắc ý không ngờ đến anh hao tốn một phen tâm tư uổng phí, người này vẫn chơi trò mất tích.

Anh cảm thấy mất hứng, giống như một võ sĩ bước lên võ đài đã chuẩn bị xong những động tác căn bản, chỉ cần thấy đối thủ lập tức xông lên một đòn đánh ngã sau đó đắc ý chiến thắng nhưng đến giờ thi đấu, trọng tài tuyên bố đối thủ đã bỏ cuộc. Tuy là có thắng lợi đấy nhưng mà có vẻ như không được vinh quang lắm thì phải.

Anh chợt liên tưởng đến tình huống cô bị bệnh hay gặp chuyện gì đó. Ý nghĩ này vừa hiện ra bị lí trí gạt phăng đi. Lí trí mách bảo: “anh quản nhiều làm gì, một sinh viên không chăm học anh cho học lại là xong chứ gì, việc gì phải bận lòng”.

Buổi học vẫn như cũ diễn ra trong không khí yên lặng. Viễn Phong tuy tâm trạng không tốt nhưng trên mặt vẫn giữ thái độ nghiêm khắc, chuyên tâm giảng bài tựa như một ông giáo già mẫu mực. Tất nhiên không ai biết được sau khi rời khỏi lớp học vị thầy giáo này thực sự là người như thế nào, chẳng may một ngày họ gặp anh ở quán bar hay quán rượu không biết có bị phong cách tự do của anh dọa xỉu hay không.

Kết thúc buổi học. Viễn Phong đi dọc theo hành lang tự dưng thấy hơi nhàm chán, thở dài thầm tính chỉ cần cố gắng thêm bốn buổi nữa sẽ kết thúc môn học này, đến lúc đó anh lại trở về là Viễn Phong lúc trước tự do phóng khoáng không phải bị thúc ép gò bó.

Mang tâm trạng không thoải mái anh không muốn về nhà nghỉ trưa mà đến thẳng công ty. Đã ba tuần nay anh chỉ đảm nhận vai trò đi gặp đối tác hay kiểm tra lại phần mềm và chạy thử chương trình trước khi giao cho khách hàng còn công việc thiết kế hay viết code do hai người kia bố trí nhân sự. Mỗi lần gặp anh họ oán than ầm lên, còn anh đắc ý mỉm cười. Để xem qua lần này họ có biết sợ chưa, dám hùa theo Hoàng Tùng đánh hội đồng anh thì phải trả một cái giá nhất định chứ.(Tác giả: anh này thật nham hiểm).

Trên đường đi anh thuận tiện ăn trưa ở một cửa hàng thức ăn nhanh, vừa bước lên lầu một từ xa đã nghe một giọng nói quen thuộc, ánh mắt anh vô tình đưa về phía ấy nhận ra Nhật An đang ngồi cùng một nam sinh khác đang mãi mê nói chuyện.

Viễn Phong chọn một bàn trong góc, Nhật An vẫn không để ý xung quanh đang vô tư nói chuyện cùng cậu nam sinh. Anh trong người có chút khó chịu, anh còn nghĩ cô gặp chuyện gì đó hóa ra là cúp học đi chơi. Được lắm, cô đã muốn học lại anh cho cô toại nguyện.

Ác tâm vừa xuất hiện anh liền ngay tưởng tượng đến cảnh Nhật An lủi thủi đăng ký học lại trước ánh mắt trêu chọc của bạn bè, sau đó là bị ba mẹ lôi ra mắng một trận té tát, cắt luôn tiền chi tiêu, shopping và những khoản linh tinh khác. Haha thật là thú vị.(Tác giả: Huhu mình mà gặp thầy giáo kiểu này nhất định thà nghỉ học về nhà cày ruộng).

Lúc này Nhật An vẫn đang vui vẽ cười đùa với cậu nam sinh, Viễn Phong quan sát thấy cô nhìn nam sinh kia ánh mắt nhu hòa hoàn toàn không giống mỗi lần nhìn anh đều là trừng trừng hoặc trợn to lên. Cử chỉ của họ cũng tự nhiên, thái độ cô đối với người kia thật gần gủi không giống như trước mặt anh bày ra vẻ mặt đanh đá chanh chua hay phản nghịch chống đối. Anh không biết nguyên nhân vì sao mình lại để tâm so sánh chỉ biết nhìn thấy cô vui vẽ thế này anh trong lòng bực bội cùng chán ghét. Vì cớ gì anh nhàm chán đứng lớp giảng bài nói khô cả cổ, cô nhởn nhơ ngồi đây hẹn hò.

Nghĩ đến hai từ hẹn hò sắc mặt anh càng khó coi, cô ta tính xấu như vậy mà cũng có người yêu. Tại sao cô ta may mắn hơn cả anh, anh đẹp trai phong độ như thế này mà đến giờ vẫn còn “mồ côi bạn gái”. Đúng là đáng hận.

Tức giận anh trút lên món ăn, há mồm cắn một cái thật to chiếc hamburger nhỏ bé bị anh ngoạm một miếng lớn chỉ còn mẫu nhỏ đáng thương trên tay. Hành động mạnh mẽ này dọa cô nhân viên phục vụ đang đắm đuối ánh mắt hình trái tim nhìn anh một phen kinh hoảng. Thấy ánh mắt cô phục vụ phức tạp nhìn mình Viễn Phong liền cộng thêm một tội cho Nhật An, tội cô làm anh trước mặt người khác mất hình tượng.( Tác giả: Ta ngất, anh tự làm còn đổ tội cho người khác).

Lát sau, nam sinh kia dường như có việc phải đi trước. Trước khi thanh toán tiền còn gọi thêm một ly kem tươi và một phần khoai tây chiên nữa. Nhật An mở miệng cười toe với hắn, hắn ánh mắt cưng trìu nhìn Nhật An sau đó rời đi.

Người kia vừa đi gương mặt tươi cười của Nhật An cũng mau chóng thu hồi chỉ mấy giây ngắn ngủi chuyển thành buồn bả. Tâm trạng thay đổi xoành xoạch thế này so với thời tiết sài gòn còn nhanh hơn.

Bên ngoài ánh nắng vàng đậu trên kính cửa, Nhật An khủy tay tì lên ghế chổi cằm, ánh mắt nhìn xa xăm tựa như tâm tư trỉu nặng. Tiếng xe cộ dưới đường ồn ào hoàn toàn không ảnh hưởng đến nội tâm. Trông cô ở khung cảnh này so với một cô gái môi cười tươi tắn mới rồi như có hai con người tính cách đối lập cùng tồn tại trong một cơ thể.

Bình thường trước mắt mọi người cô luôn ồn ào, náo loạn khi thì lưu manh đanh đá, khi thì chua ngoa hung tợn nhưng khi còn lại một mình cô luôn không tránh khỏi tâm tình phiền muộn, giống như ánh mặt trời nóng ấm bị phủ bởi tầng mây luôn u ám nặng nề.

Không ai biết được những nỗi buồn chôn giấu sâu kín trong lòng cô. Ngày ngày trôi qua, giống như phù sa tích tụ càng nhiều, nhiều thêm. Tâm hồn khao khát tình yêu thương gia đình ngày càng mãnh liệt, cô ước ao một mái nhà có giọng nói dịu hiền của mẹ, sự che chở của cha. Có lẽ mơ ước đó tuy thực nhỏ bé và bình thường đối với một số người nhưng với cô nó quá xa vời, đời này kiếp này cũng chỉ là viễn tưởng.

Nhật An đang chìm trong suy nghĩ bỗng trước mặt cô bao phủ một bóng đen. Cô từ trong suy tư bước ra chỉ thấy người trước mặt thâm trầm nhìn cô. Nhật An bực mình vì bị làm phiền không thân thiện nói: “Chào”.

Viễn Phong trầm giọng hỏi: “Có tâm sự sao?” Anh cũng không hiểu sau mới rồi đối với cô đầy tính toán trả thù nhưng khi thấy vẻ mặt ưu thương kia thì bản thân có chút không nhẫn tâm.

Nhật An rất ghét ai nhìn thấy sự yếu đuối của mình, cố tình gây sự: “Thầy là bà tám à? Chuyện không liên quan đến mình cũng xen vào”.

Viễn Phong vốn thấy cô tâm trạng không tốt nhất thời muốn gạt bỏ những chuyện cũ cùng cô chia sẽ không lường trước cô vốn là con nhím nhỏ, trước mắt anh lúc nào cũng xù lông thách thức. Nếu quả thật lòng kiên nhẫn trên đời này có cái gọi là giới hạn. Anh tin rằng hiện tại sự đối nghịch của Nhật An đã đi quá giới hạn của anh. Anh tàn nhẫn nói: “Tôi không phải làm chuyện dư thừa, chẳng qua tôi muốn báo em biết em đã nghỉ quá số tiết nên bị cấm thi, tự mình lo liệu đi”.

Nhật An vốn đã tính đến việc này, hiện tại tâm tình phiền muộn không muốn dây dưa với con người đáng ghét trước mặt, lạnh nhạt nói: “Cám ơn thầy có lòng tốt đến đây báo tin, bây giờ thầy có thể đi được rồi”.

Viễn Phong như bị nghẹn họng, giận sôi người. Bình thường anh phong độ ngời ngời không hiểu sao mỗi lần đứng trước mặt cô bao nhiêu ưu điểm ấy đều mất sạch. Còn chưa kể thái độ của cô ấy chẳng khác gì anh là một kẻ đê tiện thấp kém, lấy đau khổ của kẻ khác làm niềm vui không bằng.

Anh nhìn cô bực bội nói: “Đồ không biết tốt xấu”. Nói xong quay người bỏ đi.

Đúng là tức chết anh thôi.

Viễn Phong đi rồi Nhật An thở hắc ra một hơi, tậm trạng thật tệ cũng không còn hứng thú gì nữa cũng đứng lên rời đi.

Viễn Phong bước vào công ty, nét giận vẫn còn nguyên trên mặt. Tiện tay quăng cặp cái rầm trên bàn dọa hai người kia thiếu điều nhảy dựng lên. Tấn Bình nhìn anh ngạc nhiên: “Có chuyện gì mà mặt mày như thiên lôi vậy? Bị học trò ngõ nghịch sao?”

Viễn Phong bị Tấn Bình một câu đã đoán trúng, gương mặt hơi tái trừng mắt nói: “Lo làm việc đi, đứa nào dám nhắc chuyện lớp học một câu nữa thì đừng trách”.

Đức Thắng giơ ngón tay cái lên ra hiệu Tấn Bình đoán đúng, bắt gặp ánh mắt sắc bén của Viễn Phong rụt đầu xuống hai mắt dán vào màn hình không dám nói gì nữa. Anh biết lúc bình thường thì không nói gì nhưng lúc Viễn Phong nổi giận thật sự thì quả là đáng sợ.

Viễn Phong kỳ thật đối với người vô pháp vô thiên như Nhật An cũng thúc thủ vô sách. Cô ta giống như khắc tinh của anh mỗi lần gặp mặt là chỉ chọc anh giận lên thôi. Nhưng là cách trả đũa duy nhất anh cũng áp dụng rồi thế mà khi nhận được phản ứng thản nhiên của cô anh thấy thực buồn phiền. Trong mắt của cô coi anh nhỏ như con gián. Ách, coi chừng là con kiến nữa là khác.

Anh cảm thấy bao nhiêu năm qua lần này mới là thất bại của mình. Ngay cả nhóc con cũng không ứng phó nổi. Còn làm người thế nào đây?

Hôm nay đến hạn nộp tiểu luận môn pháp luật kinh tế, kết thúc buổi học Nhật An khệ nệ ôm một chồng sách theo hướng giáo viên bộ môn đã hướng dẫn giao hàng tận nơi. Xui xẻo một điều là thang máy báo hỏng cô phải ôm chừng này sách đi thang bộ mười hai lầu nha. Đúng là giết người mà.

Mấy đứa không nghĩa khí kia vừa hết giờ đã vội vội vàng vàng tẩu thoát, ngay cả một câu khích lệ cũng không có. Cô cũng cân nhắc xem mình có nên nhìn lại cách ăn ở của bản thân hay không, vì sao lúc cực khổ đều một thân chắn gió như thế này.

Trở lại ấnđề hiện tại, cô nhìn chồng sách ước lượng nhấc lên sẽ cao gần bằng đầu. Tính toán một chút xem nào, mỗi quyển tiểu luận đóng thành sách nặng gần nữa kg lớp cô 80 người chia ra năm người cho mỗi nhóm như vậy tổng cộng cô phải ôm một chồng sách nặng độ tám kg và cao đến mũi. Nếu phải làm một bài toán về quảng đường chỉ e cô không còn dũng khí mang đi nữa.

Đều là trách nhiệm thiêng liêng của lớp trưởng a. Lớp cô nói theo sự ngưỡng mộ của mọi người thì là nam thanh nữ tú. Cái này cũng không hay ho gì, nhìn xem nam thì thư sinh, nữ thì nhu mì. Tóm lại cả lớp chỉ có cô là "người mạnh mẽ" đi lạc, công việc này cô không đảm nhiệm còn có ai.

Lại nói từ bé đến giờ cô vốn đôi lúc hồ đồ về giới tính của mình. Nam giới đi chung với cô thì bá vai bá cổ, đi với nữ thì cô là người bảo vệ che chắn. Trên cơ bản cả nâm lẫn nữ đều không coi cô là nữ, dù rằng từ khi học đại học đến nay cô đã bị dì Thu ép để tóc dài cũng không ăn thua.

Có một chuyện buồn cười từ năm mười hai, cô vốn cắt tóc ngắn, không ngờ ngày lễ tình nhân năm đó bị một bạn nữ chặn đường tặng sôcôla tỏ tình, dọa cô một phen hoảng vía, bỏ chạy trối chết.

Nhật An chập chạp ôm chồng sách đi xuống được đến lầu 9 thì đã thở hồng hộc. Cô mới nhận ra rằng xây lầu cao cũng không hẳn sung sướng gì đâu, xem ra người nhà giàu cũng thực khổ sở. Lại nói thể chất của cô vốn không có yếu đuối như vậy chẳng qua vì lúc sáng đến giờ vẫn chưa bỏ tí gì vào bụng.

Con người cô vốn có một nhược điểm chính là khi đói thì làm gì cũng không nổi, so với người bình thường còn yếu hơn. Dù bao nhiêu năm học võ đã qua rèn luyện gian khổ cũng không tiến bộ hơn bao nhiêu.

Nhật An vừa bước đến cuối bậc thang lầu chín bước chân bổng hụt một bậc cả người đổ chúi xuống, cả chồng sách không người giữ như không trọng lượng cùng nhau rơi tự do, một số lăn lông lốc xuống lầu, ngay cả cô cũng chuẩn bị lăn theo chúng nó thì bất ngờ được một bàn tay kéo lại mới trụ vững được. Như vậy là chúng nó ra đi cô ở lại.

Cô trong lòng cảm kích đang định cám ơn người đã ra tay cứu thì không may phát hiện ra đó chính là kẻ thù không đội trời chung của mình. Trong phim truyền hình tình huống này được gọi là tình cờ, trong tình cảm lãng mạn người ta bảo là trùng hợp, trong suy nghĩ của Nhật An đây là "oan gia ngõ hẹp". Anh ta nhìn cô như có chút ngạc nhiên, sau đó môi nhếch lên nói: “Không cần cám ơn”.

Nhật An cũng đanh đá nói: “Tôi cũng không định cám ơn”. Nói xong cúi người lo nhặt lại mấy quyển sách đang nằm rãi rác theo bậc thang.

Viễn Phong nhìn thấy cô vô ơn thì cũng có chút giận, nhưng nghĩ đến cô bản tính trước giờ vốn như vậy, anh cũng không phải lần đầu tiên làm ơn mắc oán, coi như hôm nay anh rộng lượng bỏ qua cho cô thêm một lần.

Mới rồi anh lên khoa họp. Anh vốn là giảng viên bất đắc dĩ không phải đi họp như mọi người. Nhưng đã làm ơn phải làm cho trót, đưa phật phải đưa đến Tây Thiên nên anh đành phải đi để xem có gì mới thì nó lại với Hoàng Tùng.

Họp xong chú Hưng bảo anh ở lại trao đổi vài việc. Ý chính vẫn là muốn anh về trường công tác, anh khéo léo từ chối mãi mới thoát khỏi sự kiên trì của chú ấy. Đúng là ngại quá nhưng anh quả thật không hứng thú với công việc giảng dạy này tẹo nào.

Vừa ra khỏi phòng đi mấy bước thì thấy một cái tủ sách di động, nhìn kỷ hóa ra là Nhật An. Cô sau lưng mang balô phía trước đang ôm một chồng sách gần cao hơn người đang dùng tốc độ ốc sên di chuyển. Anh không nghĩ công việc nặng nhọc này lại do cô đảm nhận.

Anh đi sau lưng cô vừa xuống tầng chín thì có chút thấy không đúng. Trông cô hôm nay giống như sức khỏe không tốt, chồng sách kia có vẻ quá khó khăn với cô. Anh vừa định lên tiếng giúp đỡ thì thấy cô cả người đổ về phía trước, anh nhanh tay bắt được vai cô kéo lại, nếu không thì không chừng cô cũng hoành tráng tiếp đất thư số sách kia.

Viễn Phong cảm thấy dù gì cũng bản thân đã muốn giúp cô, nếu cô cứ tiếp tục ôm chồng sách này tiếp theo lại không biết gặp sự cố gì nữa. Mắt thấy cô đã nhặt xong số sách đang khom người chuẩn bị mang đi. Anh vội nói: “Mang đến đâu tôi giúp cho”.

Nhật An coi thường nhìn anh: “Không cần, dù sao thì thư sinh yếu ớt trói gà không chặt như thầy cũng không giúp gì được”.

Cô vừa dứt lời đã thấy sắc giận hiện lên mặt anh, tiếp theo anh khom người ôm chồng sách lên, rất ung dung đi xuống. Vẫn không quên nói: “Cầm cặp hộ tội”.

Cô chưng hửng kêu lên: “Nè, nè…”

Viễn Phong ngắt lời: “Tôi không phải tên Nè, tôi tên Viễn Phong”.

Nhật An thực tình không biết tính sao, đành ngoan ngoãn cầm cặp đi sau lưng anh. Cô thật bất ngờ trước đây cô chỉ một đòn đánh ngã anh lăn kềnh ra đâu biết anh cũng mạnh mẽ dữ.

Lần này cô hoàn toàn tin, quả thực khoa học thông qua thực tiển đã chứng minh: Những công việc nặng nhọc vẫn là nên để con trai làm thì tốt hơn.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx