sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Anh, Em và hồi ức của chúng ta - Chương 04

Chương 4: Lời Hứa Của GióHứa một lời, cho dù là bao lâu trôi qua, cũng vẫn sẽ thực hiện.​

Công ty phần mềm Nhất Kiến.Phòng Kinh Doanh.- Trưởng phòng, tổng giám đốc gọi anh!Đặt cây bút xuống bàn, Chấn Phong chậm rãi đóng tập hồ sơ lại. Đẩy tới trước mặt người trợ lý đắc lực của ba – Trung – anh nhướn mày ý bảo đã kiểm tra xong mọi chi tiết của hồ sơ, có thể mang lên trình diện cho tổng giám đốc được rồi. Cắn răng nhận lấy tập hồ sơ nằm yên trên bàn, Trung vẫn chưa vội rời khỏi phòng kinh doanh. Trước khi đến phòng kinh doanh tìm trưởng phòng thì Trung đã chuẩn bị sẵn tâm lý chai lì, bởi vì khi đối diện với hai cây cột quyền lực của công ty phần mềm Nhất Kiến thì chai lì là tâm lý nên mang ra sử dụng. Cây cột đầu tiên là tổng giám đốc – người anh đã theo suốt mấy năm liền, cây cột thứ hai là trưởng phòng phòng kinh doanh – người anh đã tiếp xúc vỏn vẹn vài năm trở lại. Trung đã nghe được ở đâu đó một câu nói rất hay, những người tài giỏi hoặc là tính khí thất thường hoặc là thích hành xử khác thường. Sự thông minh của người tài giỏi thường khiến người bình thường như Trung nghe qua khó tiếp thu nội ý ẩn chứa, chẳng thể nào đọc được suy nghĩ cũng như lường trước được hành động của họ. Đan xen hai tay vào nhau, Chấn Phong nói:- Còn chuyện gì sao?Trưởng phòng, anh hay thật!Nhủ thầm, Trung kiên nhẫn lập lại câu vừa nói:- Trưởng phòng, tổng giám đốc gọi anh!- Ừ!Đáp lại lời Trung, Chấn Phong lấy bừa một bảng dự án rồi chăm chú xem qua.Lúc Trung đang khó xử không biết nên làm thế nào mới có thể khiến Chấn Phong đứng lên mà đi đến phòng tổng giám đốc thì có tiếng giày bước tới. Âm thanh vang vọng ngày một gần, thậm chí lấn át cả những nguồn âm khác trong phòng kinh doanh. Lắc đầu ngán ngẩm, Trung tự giác rời khỏi địa bàn của Chấn Phong. Trung thầm nghĩ, nếu như có một ngày Chấn Phong tự nhiên dễ dàng nghe lời tổng giám đốc hay bất kì một ai khác để tổng giám đốc không phải đích thân tìm đến phòng kinh doanh thì ngày đó có lẽ là ngày Trái Đất này ngừng quay. - Tổng giám đốc!Đi đến trước mặt tổng giám đốc, Trung cuối đầu bất lực.Chấn Nam nhìn Trung, vỗ vỗ vai người trợ lý trung thành một cách cảm thông.Bước vào phòng làm việc của trưởng phòng, Chấn Nam thận trọng đóng cửa lại. Nhìn đứa con ngày nào còn bé bỏng nay đã lớn khôn, ông đột nhiên cảm thấy thật không muốn người này tiếp tục lớn hơn một chút nào. Khi còn bé, là ai đã luôn đòi ông cho theo cùng mỗi lần ông có lịch công tác nước ngoài. Là ai đã luôn nói với ông rằng sẽ trở thành một người thành đạt giống như ông. Là ai đã từng hứa với ông là sẽ mãi mãi bảo vệ cho mẹ và làm trụ cột tiếp theo của gia đình. Những gì một đứa trẻ từng hứa ông cứ nghĩ sẽ chẳng được hiện thực hóa, vì khi lớn dần thì người ta chắc chắn sẽ suy nghĩ chín chắn hơn về mơ ước và dự định trong tương lai. Còn với Chấn Phong, lời nói tưởng chừng ngây ngô thuở bé đã được anh bắt tay xây dựng thành sự thật. Bây giờ Chấn Nam mới thực sự nhớ lại một chi tiết vô cùng quan trọng, lúc bé đứa con này của ông chưa-bao-giờ nói với ông sẽ dễ dàng ngoan ngoãn nghe lời.Thở dài, ông đi đến chiếc ghế đối diện Chấn Phong rồi ngồi xuống đó.- Con đang qua lại với con bé nào à?- Người con phải bảo vệ.- Phong, nghe ba nói. Con và bé Vi là một cặp trời sinh, hai con sẽ có một tương lai tốt đẹp được bao người ngưỡng mộ. Giờ thì con có thể qua lại với bất kì cô gái nào mà con cảm thấy thích thú, nhưng đợi đến khi con và bé Vi đã sẵn sàng cho hôn nhân thì con chỉ được yêu thương một mình bé Vi. Con đừng vì niềm vui chớp nhoáng của mình với những đứa con gái khác mà làm tổn thương bé Vi, biết chưa? Ngẩng đầu, Chấn Phong khó hiểu nhìn ba:- Con cũng đã nói rồi, con không yêu Vi.Chấn Nam không ngạc nhiên với câu trả lời của Chấn Phong, ông đã nghe qua câu trả lời như thế này rất nhiều lần rồi cho nên việc ngạc nhiên đã trở nên quá dư thừa trong cuộc nói chuyện của ông và anh.- Bây giờ chưa yêu, cưới rồi sẽ yêu.Đứng dậy, Chấn Nam bước đi. Đối với những kẻ cứng đầu thì ta cần phải trở nên cứng đầu hơn. Ông chỉ có duy nhất Chấn Phong là con, càng nghĩ ông càng phải có trách nhiệm với hạnh phúc sau này của anh. Cuộc đời này có rất nhiều lựa chọn để chúng ta chọn lựa, để đạt được hạnh phúc thì nhất định phải đưa ra một lựa chọn chính xác để không hối hận về sau. Bên cạnh Chấn Phong cũng có rất nhiều lựa chọn, nếu anh đã vô tình chọn sai thì ông sẽ giúp anh quay về với lựa chọn đúng đắn ban đầu. Tình yêu đích thực là gì khi mà giữa bộn bề của cuộc sống này chúng ta vẫn có quá nhiều vấn đề phải quan tâm suy nghĩ? Không có tình yêu đích thực nào cả, chỉ có những góc chuyện từ cuộc đời mang đến mà chúng ta buộc mình phải đối mặt giải quyết. Tình yêu đích thực không khiến chúng ta no ấm, cũng không khiến chúng ta biết được giá trị của một đồng tiền, càng không khiến chúng ta sống sót qua ngày. Nhét bảng dự án còn đang đọc dang dở trở vào kệ đựng, Chấn Phong đi đến đứng chắn trước mặt ba.- Con sẽ không cưới Tường Vi.- Rồi sẽ cưới.Cười nhẹ, Chấn Phong khẽ:- Không đâu ba.Sự kiên quyết của anh cũng không phải Chấn Nam lần đầu trông thấy. Ông bật cười nhìn chằm chằm anh như cách nhìn đối với một đứa nhóc chưa hiểu chuyện, bàn tay nhiều nếp nhăn đặt lên đôi vai săn chắc.- Còn trẻ thì cứ chơi cho thoả thích, sau này rồi con sẽ hiểu.Nói xong, ông cũng biến mất khỏi phòng kinh doanh.Quay trở lại ghế ngồi, Chấn Phong tựa lưng ra sau. Trong mắt ba mẹ thì con cái lúc nào cũng nhỏ dại và chưa đủ chín chắn để suy nghĩ về tương lai phía trước, cứ mãi muốn con mình ở yên trong vòng bao bọc bảo vệ vững chãi rồi yên tâm nghe theo sắp xếp an toàn của ba mẹ. Rồi sẽ có lúc họ sẽ ngạc nhiên mà tự hỏi rằng, đứa con kia không biết đã trưởng thành từ lúc nào. Cũng chính thời điểm đó, họ sẽ nhận ra cách làm của họ chỉ khiến con họ trở nên dựa dẫm vào họ.Con sẽ chứng minh…Để ba biết…Con không phải chỉ là chơi đùa…Mà…Là thật lòng.* * *- Còn ai thắc mắc gì không?Nhìn sơ qua một lượt những gương mặt điển hình của Nhất Kiến, Chấn Nam thâm thúy cất cao giọng nói. Đã chắc chắn được không một ai có ý kiến khác trong cuộc họp thảo luận cử người đại diện sang Singapor thảo luận với đối tác về việc gia tăng thời hạn hợp tác cùng nhau, ông nghiêm nghị quay sang vị trí bên trái ở hàng ghế thứ tư.- Tôi cho cậu ba tiếng chuẩn bị, sau đó lập tức ra sân bay.Chấn Phong đóng lại tập hồ sơ, nhích người rời bàn họp. Anh biết lý do ba cử anh đi Singapor, cả lý do chính đáng và không chính đáng. Vốn công tư phân minh, Chấn Phong không hề có ý định từ chối đề cử. Anh luôn muốn giỏi hơn, và sẽ cố gắng để trở nên giỏi hơn. Trong mọi việc. Chấn Phong còn nhớ, trước đây anh và bạn gái cũ đã chia tay nhau vì những chuyến đi dài ngày và liên tục của anh. Cô gái ấy là người nói lời chia tay chứ không phải anh. Anh không đau lòng cũng chẳng níu kéo, bởi anh biết cô không hoàn toàn tin tưởng anh cũng như chưa thực sự dành tình cảm cho anh. Suy xét lại, Chấn Phong và cô chỉ mang danh nghĩa “người yêu” để ở bên cạnh nhau chứ không hề có cảm giác lạ lẫm ở tim. Nhìn những cuộc tình chông chênh lướt qua cuộc sống của anh, ba anh nghĩ rằng anh chơi đùa còn anh lại nghĩ rằng chính mình nên cám ơn ba. Nếu không có ba cố tình đưa ra thử thách kia, có lẽ giờ anh đã tiếp tục bên cạnh những mối tình vô nghĩa đó mà không ý thức được bản thân nên khởi hành đi tìm tình yêu thực sự.Mãi cho đến bây giờ Chấn Phong mới biết được một sự thật, ba anh cố tình chia cắt anh và những người con gái khác hoàn toàn không phải vì anh mà là vì Tường Vi. Ba mẹ anh đã chọn Tường Vi không có nghĩa là anh cũng sẽ chọn Tường Vi.Anh đang có một lựa chọn khác dành cho chính mình.Thu xếp hành lí xong, Chấn Phong một mình bắt taxi đến sân bay. Điều anh không ngờ đến nhất lại xuất hiện, Tường Vi là người đợi anh ở sân bay chứ không phải trợ lý Trung như đã nói trước. Dù ba nói rằng người đợi anh ở sân bay là Tường Vi thì chuyến đi này anh vẫn sẽ đi, vì công việc. Chạy đến cạnh Chấn Phong, Tường Vi cười hạnh phúc:- Ba anh nói sau khi giải quyết công việc xong thì chúng ta có thể ở lại Sing chơi thêm vài ngày hẵng về.Em đã quyết định phải theo đến cùng…Anh…Là người em yêu…Anh nói giữa chúng ta không có tình yêu…Em không tin…Em cũng sẽ chứng minh cho anh thấy…Em yêu anh!Đáp lại nụ cười hạnh phúc của Tường Vi là cái nhìn chẳng mang bất cứ cảm xúc gì. Liếc nhìn đồng hồ một lúc, Chấn Phong lấy di động ra. Hành động đó của anh làm Tường Vi có chút lạ lẫm, cô nhanh chóng đưa mắt nhìn vào chiếc di động trên tay anh. Đôi mắt tròn xoe thoáng chút xao động, cái tên không quen thuộc. Lẽ nào đây là người anh từng nói sẽ bảo vệ?Có một sự thật rất lạ, người mà ta yêu và người mà ta hứa sẽ bảo vệ suốt đời là hai người hoàn toàn khác nhau. Tường Vi tin vào sự thật đó!Người ta yêu sẽ khiến ta cảm thấy yên bình và hạnh phúc khi ở bên cạnh, còn người cần ta bảo vệ lại biến cảm giác trong lòng ta với người đó thành sự thương cảm. Vì thương hại nên tự nhủ đó chính là tình yêu, làm như vậy sẽ càng khiến đối phương chịu tổn thương sau khi biết được sự thật. Chấn Phong từng nói trên đời có tình yêu đích thực, vậy thì giữa anh và cái cô gái tên Hân kia vốn đâu phải tình yêu chứ đừng nói đến tình yêu đích thực.Ngẫm nghĩ, Tường Vi lén hỏi:- Ai vậy anh?Gửi xong một tin nhắn, anh hài lòng quay sang Tường Vi: - Người con gái anh phải bảo vệ.Nheo mắt tinh vi, cô tiếp tục:- Đây là tình yêu đích thực mà anh tìm kiếm ư?- …Sự im lặng của Chấn Phong khiến Tường Vi cảm thấy cơ hội để cô và anh tiến triển ngày càng rộng mở, cô biết anh chỉ là đang lạc lối nhất thời. Nắm lấy tay anh thật chặt, cô mỉm cười vui vẻ. Đáy mắt long lanh vẽ ra đường cong mãn nguyện, thứ hạnh phúc tưởng như mong manh lại có thể biến một người ủ rũ trở thành một người tràn đầy sức sống, có thể cứu lấy một người vừa chìm vào địa ngục và mang họ trở về thiên đường. - Anh đối với cái cô Hân gì đó chỉ là lòng thương hại. Để khiến ai đó rơi vào nơi tận cùng của nỗi tuyệt vọng, chỉ cần nói với họ ta đối với họ chính là sự thương hại!Anh…Đối với em…Là thương hại chăng?Nếu thật sự như vậy…Anh…Liệu có thể…Không cảm thấy đau khi nhìn em đau?Anh…Và em…Giữa chúng ta…Là cảm giác gì đây?[Chuyến bay mang mã số 6592 tuyến đường bay Việt Nam – Singapor chuẩn bị khởi hành. Xin nhắc lại! Chuyến bay mang mã số 6592 tuyến đường bay Việt Nam – Singapor chuẩn bị khởi hành.]- Chúng ta đi thôi.Kéo hành lí, Chấn Phong lãnh đạm phun vài chữ ngắn gọn.Những lời Tường Vi nói với anh ít nhiều đã để lại chấn động lớn trong lòng, như một ngọn sóng nhỏ từ đâu kéo đến trú ngụ khiến cánh thuyền lay động.Giữa hai chúng ta có cùng một cảm giác, nhưng lúc gần lúc lại quá xa xôi.Từng đợt thủy triều cuộn lên sau đó nhè nhẹ hạ xuống, trong suy nghĩ bắt đầu tồn tại thứ gọi là phân vân đắn đo khi bị tác động. Nếu từ lúc bắt đầu mọi thứ đã thật tự nhiên thì cho đến lúc này vẫn rất tự nhiên, thuận theo tự nhiên để đi tìm lời giải đáp cho thắc mắc còn vướng bận.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx