Ngày hôm sau, Trình Thanh Lam tỉnh dậy, cảm thấy tinh thần thật sảng khoái.
Ngoài cửa sổ, những đống hoang tàn vẫn cô đơn tĩnh mịch dưới ánh mặt trời. Hy vọng xa vời vừa mở mắt là trở về năm 2010 đã tan vỡ. Chỉ có điều Trình Thanh Lam cũng không còn phiền muộn. Lồng ngực cũng bớt đau nhiều, cô từ từ đứng dậy.
Tối hôm qua Đinh Nhất không cho cô từ chối, nhất quyết nhường gian phòng và giường ngủ lại cho cô. Cô thấy bên cạnh gường có đặt một miếng bánh bích quy nhỏ và cốc nước trắng, rõ ràng là do Đinh Nhất chuẩn bị.
Trình Thanh Lam vừa cắn nửa miếng bánh lập tức đã cảm thấy no. Cô phát hiện đây cũng là thành quả của thời đại công nghệ cao. Cô cẩn thận tỉ mỉ gói nửa miếng bánh còn lại bỏ vào túi quần.
Năm 2235, tôi đến đây! Cô tự nhủ với mình.
Hôm qua Đinh Nhất đã nói khái quát cho cô một số điểm chính: Thế giới hiện nay đang vô cùng hỗn loạn và mất trật tự. Nơi này là hòn đảo biệt lập tại Nam Thái Bình Dương. Hẳn là tương đương với Châu Úc hai trăm năm trước. Phía bắc là vùng đất Zombie, phía nam là bộ chỉ huy tối cao của loài người. Còn bọn họ đang ở vùng đất chết, không bị Zombie ăn hết, nhưng lại bị loài người vứt bỏ. Người thống trị đại lục Cố tướng quân không hề quan tâm đến sống chết của bọn họ.
Một số đội quân bị bỏ lại từ cuộc chiến trước đây nằm rải rác khắp vùng đất chết. Sau hai năm chiến loạn, những người sống sót đều là những kẻ mạnh nhất trong những kẻ mạnh. Hồng lão đại, Đinh Nhất, còn có năm sáu nhánh quân đội khác, đều vận hành theo hình thức cắt cứ tự quản. Nhưng ở vùng đất chết, người có thế lực lớn nhất không là bọn họ, mà là một người đàn ông tên là Diệp Diễm. Ngoại trừ Đinh Nhất, các nhánh quân khác đều dưới quyền lãnh đạo và nghe theo lệnh của anh ta. Hồng lão đại cũng là một trong những kẻ dưới trướng Diệp Diễm.
Nghe giọng điệu của Đinh Nhất, anh ta hơi căm hận bị Cố tướng quân vứt bỏ, nhưng cũng không buồn chú ý đến Diệp Diễm. Cho nên anh ta dựa vào đội quân động vật mạnh mẽ, vẫn đi về một mình, sinh sống tại dãy núi hẹp này.
Ban đầu Đinh Nhất cũng không phải chiến sĩ. Thực chất anh ta là sinh viên ưu tú ngành sinh vật. Chỉ vì chính phủ điều động nên anh ta và các sinh viên khác đều phải nhập ngũ theo lệnh triệu tập. Dựa vào kiến thức sinh vật và kỹ thuật vật lý của mình, anh đã được phân công điều khiển đội quân động vật.
Sau khi nghe những chuyện này, Trình Thanh Lam quyết định phải tìm cơ hội đi đến Nam Thành, đến thành phố vương giả kia. Nếu thật sự cô đã xuyên không đến đây. Vậy kỹ thuật xuyên không có nhiều khả năng nằm trong tay chính phủ. Cô rất muốn biết nguyên nhân vì sao mình lại xuyên không đến đây? Trang phục bảo vệ kỳ quái này, là ai mặc cho cô? Vì sao lại vứt bỏ cô ở vùng đất chết nguy hiểm, hại cô thiếu chút nữa trở thành điểm tâm cho quái thú?
Hiện giờ đối với cô mà nói. Thứ nhất, phải sinh tồn. Thứ hai, phải giải được câu đố trên người mình. Đàn ông, dục vọng, toàn bộ những điều này đều phải gác sang một bên. Nếu không, cô cảm thấy quá hổ thẹn với lần tái sinh này rồi.
Cửa tự động từ từ mở ra đón ánh mặt trời. Cô nhìn thấy đội quân chó dữ chia theo tổ chạy đi chạy lại trên quảng trường, có lẽ là đang luyện tập. Thậm chí còn có mấy con chó to lớn, trên lưng còn trang bị cả súng máy.
Thực sự là thế giới bạo lực! Cô nghĩ, có lẽ cũng phải đòi Nhất Đinh cho cô một khẩu súng mới được. Cô nhìn một vòng, ánh mắt lại nhanh chóng bị thu hút.
Hóa ra, đàn ông khiến máu huyết phụ nữ sôi trào, thật sự chỉ cần một tấm lưng…
Anh đứng dưới ánh mặt trời, lưng để trần, trên vai vác một khẩu súng máy to lớn nặng nề. Những giọt mồ hôi đọng trên làn da màu mạch lóng lánh dưới ánh nắng, tôn lên đường cong của chiếc eo hoàn mỹ không ngờ. Cơ bắp trên lưng rắn chắc tráng kiện. Đường nét dẻo dai uyển chuyển, dọc xuống theo bờ vai rộng, chạy vào dưới thắt lưng. Phần eo kia cũng rắn chắc mạnh mẽ, chuyển động dẻo dai theo động tác tay của anh. Chiếc quần màu xanh lục bó sát đường nét rắn rỏi của anh, phủ kín từ hông xuống, làm nổi bật khí khái anh hùng trên người anh.
“Đinh Nhất!” Trình Thanh Lam gọi, anh liền quay đầu. Cười rạng rỡ với Trình Thanh Lam dưới ánh mặt trời, rồi ngoắc cô đến.
Nếu như anh ta lại quyến rũ mình như ngày hôm qua một lần nữa, liệu mình có cầm lòng được không? Trình Thanh Lam vừa đi về phía anh vừa tự âm thầm hỏi bản thân. Nhưng cô lại yếu ớt phát hiện ra rằng, thật sự cô không có đáp án. Cô không có đủ kinh nghiệm sống chung với đàn ông.
Hôm nay Trình Thanh Lam xem Đinh Nhất huấn luyện đội quân chó. Sau khi xem xong cô cực kỳ bội phục anh. Anh có bản lĩnh huấn luyện động vật có tính kỷ luật và tấn công đến thế, thảo nào anh có thể đơn độc sinh tồn ở vùng đất chết. Trước đây Trình Thanh Lam chỉ tiếp xúc qua súng săn và súng mô hình. Nên phải nhờ Đinh Nhất hướng dẫn cách sử dụng súng thật.
Đinh Nhất vui vẻ đồng ý, chỉ có điều súng của anh đều là loại to lớn nặng nề. Trình Thanh Lam cầm lên một khẩu, muốn cho Đinh Nhất mở rộng tầm mắt. Thế nhưng cô cũng không sử dụng nhanh nhạy chính xác được. Dù sao cô cũng bị thương hết nửa người.
Vì vậy Đinh Nhất hào phóng tặng khẩu súng lục bên người cho cô. Mặc dù là súng lục, nhưng bắn được cả trăm phát đạn, hỏa lực rất mạnh. Điều này khiến Trình Thanh Lam than thở lần nữa vì công nghệ cao.
Có lẽ do kiếp trước tế bào vận động của Trình Thanh Lam rất tốt. Nên đến tối hôm đó, cô đã nắm được cách bắn súng, gần như nổ súng đều trúng mục tiêu. Khiến Đinh Nhất phải nhìn cô với cặp mắt khác xưa. Có điều Trình Thanh Lam không nói với Đinh Nhất: Không biết có phải ảo giác hay không. Cô cảm giác thị lực hai mắt mình tốt hơn trước đây rất nhiều. Dù bia ngắm cách xa mấy trăm thước cô vẫn có thể thấy vô cùng rõ ràng.
Buổi tối, bầu trời không trăng không sao. Cả vùng đất lớn tối tăm ảm đạm. Đinh Nhất ngồi trên ghế sô pha cũ nát trước nhà.
Trong bóng đêm, từng cử chỉ của người đàn ông này đều tuấn lãng bức người.
Trình Thanh Lam nhìn thân thể cao to của Đinh Nhất chiếm cứ hơn phân nửa ghế sô pha. Cô chỉ dám cẩn thận ngồi xuống sát góc bên kia. Thấy dáng vẻ phòng bị quá đáng của cô, Đinh Nhất quan sát cô xong lại mỉm cười.
Trình Thanh Lam vẫn còn rất xấu hổi vì chuyện hôm qua. Nhưng Đinh Nhất lại giống như hoàn toàn không quan tâm. Anh vẫn như cũ, nhìn cô ôn hòa, thỏa mãn tất cả nghi vấn và yêu cầu của cô.
“Đinh Nhất.” Trình Thanh Lam hỏi, “Anh không đầu quân vào Nam Thành, cũng không gia nhập Diệp quân. Vậy anh muốn làm gì?”
Đinh Nhất hơi nghiêng đầu nhìn cô: “Đầu quân cho Nam Thành thì không thể. Nếu chúng ta đi vào Nam Thành thì chỉ trong vòng năm phút sẽ bị đội cảnh vệ người máy bắt lại, hủy diệt như virus. Cố tướng quân muốn giữ Nam Thành hoàn toàn sạch sẽ. Tôi lại không quen thân với Diệp Diễm. Nhưng cơ bản tôi không muốn nghe lệnh ai. Chưa kể là em thấy đấy. Cấp dưới của anh ta, Hồng lão đại là người như thế nào. Có lẽ Diệp Diễm cũng không khá hơn là bao!” Anh ta nhìn và khoảng không mênh mang, “Nhưng nếu có thể, tôi hy vọng có thể trở lại Nam Thành. Trở lại, cuộc sống bình yên từng có.” Anh quay đầu lại nhìn Trình Thanh Lam, “Thế nhưng tôi không biết làm sao thực hiện được. Chỉ có thể chờ cơ hội mà thôi.”
Phải không? Đinh Nhất, đây là nguyện vọng mà anh đeo đuổi sao? Trình Thanh Lam mềm lòng. Anh ta thực sự rất đáng thương. Sinh viên ưu tú khoa sinh vật, lại bị đẩy vào quân ngũ. Rồi bị chính phủ vứt bỏ, làm bạn với một đám động vật, lưu lạc nơi vùng đất chết. Thế nhưng may là vùng đất chết có Đinh Nhất, mình mới có thể sống sót.
Đinh Nhất cười sang sảng, nói: “Tiểu thư, đừng nhìn tôi chan chứa tình cảm như thế. Tôi sẽ không cầm lòng được.” Trình Thanh Lam nhất thời nóng mặt, ngẩng đầu nhìn trời. Đinh Nhất lại nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của cô.
“Thanh Lam, tôi có thể gọi em như vậy không?” Giọng nói của anh rất hiền hòa.
Trình Thanh Lam gật đầu: “Không thành vấn đề. Ân nhân cứu mạng của tôi.”
Đinh Nhất thu lại nụ cười, nói nghiêm túc: “Thanh Lam, tôi hoài nghi, em đã bị cải tạo.”
Trình Thanh Lam vô cùng kinh ngạc quay đầu lại, nhìn Đinh Nhất: “Cái gì? Bị cải tạo?”
Đinh Nhất gật đầu, chỉ đồng hồ trên tay mình: “Cái này, khi em tới gần tôi, có thể đo được lượng sóng nhỏ trên người em. Tuy rằng rất yếu, ở xa không thể dò ra được. Nhưng tôi khẳng định, đó không phải là tần sóng của con người bình thường.”
“Nhưng tôi bị cải tạo ở đâu?” Trình Thanh Lam chỉ cảm thấy kinh khủng. Cải tạo, cải tạo ư? Cái từ này thực sự rất kinh khủng.
Đinh Nhất lắc đầu: “Có lẽ chưa phải cải tạo. Chắc chỗ nào đó trên người em cất giấu sóng từ.” Thấy vẻ mặt hốt hoảng của Trình Thanh Lam, bỗng nhiên anh cúi người đến gần, “Lần trước tôi đã kiểm tra qua ngực em, không có sóng từ. Đêm nay khi tắm, em thử kiểm tra những chỗ khác trên cơ thể xem.”
Mặt Trình Thanh Lam nóng bừng. Nỗi sợ hãi vừa nãy liền bay biến. Cô chỉ cảm thấy cặp mắt của Đinh Nhất sáng quắc, trong bóng đêm càng khiến người khác say đắm. Cô bất giác muốn đứng lên, lại bị Đinh Nhất giữ chặt.
“Chúng ta đã nói rồi! Chuyện thân thiết, chỉ có quan hệ bạn trai bạn gái mới làm được!” Trình Thanh Lam vội vàng nói.
“Đừng sợ! Tôi sẽ không mất phong độ như vậy!” Mặt Đinh Nhất tiến gần hơn. Cô có thể ngửi thấy hơi thở đàn ông thuộc về anh rất rõ ràng.
“Chỉ có điều, bạn gái của tôi, ít nhất cũng cho tôi hôn một cái chứ!” Đinh Nhất vừa nói xong, khuôn mặt đã phủ xuống.
Mặt Trình Thanh Lam bị bàn tay anh nắm lấy. Thân thể lại bị anh ôm chặt trong ngực. Hơi thở ấm áp của anh len vào miệng cô trong nháy mắt. Đầu lưỡi mạnh mẽ trêu chọc cô hết lần này đến lần khác. Hơi thở của anh rất dễ chịu, tựa như da thịt sạch sẽ dẻo dai bóng loáng của anh. Song nụ hôn của anh cực kỳ mạnh mẽ bá đạo. Gần như cô có thể cảm giác được dục vọng không ngừng bành trướng trong nụ hôn của anh
Cô biết rõ, nụ hôn này không đúng. Trước tiên cô phải dứt khoát cự tuyệt anh. Thậm chí mắng anh là tên sói háo sắc! Nhưng hai tay của cô dường như không còn sức lực.
Bầu trời đêm xanh thăm thẳm, có cơn gió lạnh lẽo thổi qua vùng đất chết. Mãi tít chân trời khắp cõi đại lục dường như chỉ còn anh và cô ngả vào nhau. Thân thể của cô thật mềm mại, hoàn toàn bị bao phủ trong lồng ngực rộng rãi và hơi thở nóng bỏng của anh.
Một lúc lâu sau, Đinh Nhất mới buông cô đang thở hổn hển ra.
“Mùi vị thơm ngon giống như trong tưởng tượng.” Đôi mắt anh như ngọn đuốc, chăm chú nhìn cô, “Thưa bạn gái Thanh Lam, kỹ thuật của tôi chắc cũng tạm được đúng không?”
Trình Thanh Lam cũng không biết nên nổi giận hay là nên mừng rỡ đây. Nỗi bất an trong lòng và sự khinh bỉ dành cho bản thân càng ngày càng nặng nề. Cô chỉ gật đầu lung tung rồi bỏ vào trong phòng. Phía sau, vang lên tiếng cười sang sảng của anh.
Đồ sói háo sắc gớm ghiếc! Cô âm thầm mắng trong lòng. Nhưng trong thâm tâm cô lại âm ỉ vui sướng. Vì nụ hôn của anh và vì hai chữ “Bạn gái” kia!
Như vậy có thích hợp không? Cô ngâm mình trong bồn tắm tự hỏi. Thế là, hai người đã là bạn trai bạn gái của nhau rồi sao? Anh nghiêm túc chứ?
Cô tin tưởng mình có sức quyến rũ. Thế nhưng cô luôn nghĩ, Đinh Nhất đối với cô, e rằng ham muốn nhiều hơn yêu thích. Dù sao bọn họ cũng chỉ mới gặp nhau có hai ngày!
Thế nhưng, cứ đi theo một người đàn ông anh tuấn dũng mãnh, cùng nhau cầm súng lưu lạc nơi vùng đất chết. Để anh ta bảo vệ mình an toàn ở thế giới này, tựa như cũng là sự lựa chọn đúng đắn…
Bình tĩnh, bình tĩnh. Cô ép buộc bản thân không suy nghĩ miên man nữa. Cô tự nhủ: Điều quan trọng nhất chính là sống sót và tìm được lý do xuyên không đến đây!
Nghĩ tới đây, cô cầm lấy vòi sen tỉ mỉ cọ rửa trên người mình. Chỉ mong tẩy đi tinh thần sa sút và vận xui từ khi xuyên không tới nay. Nước nóng nhẹ nhàng theo tay cô chảy xuống người. Bỗng cô kinh hoàng.
A? Đây là cái gì?
Cô quăng vòi sen qua một bên. Cúi đầu nhìn dưới rốn mình chừng mười centimét, nơi đó nhô ra một nốt màu đỏ. Cô nhớ kỹ trên người mình chưa từng có nốt đỏ nào như vậy.
Thay vì nói nó là nốt đỏ, thật ra lại cảm thấy nó là một cái công tắc kim loại màu đỏ cắm vào da. Lại giấu ở một nơi bí mật như thế, tỏ rõ đây là một bí mật không thể để lộ.
Nếu nhấn xuống, sẽ xảy ra chuyện gì đây?
Trình Thanh Lam lau khô nước trên người. Mặc quần áo tử tế đứng ở bên giường. Hít một hơi thật sâu, đưa tay phải ra, vén áo và quần soóc lên, bấm vào cái nút màu đỏ kia.
@by txiuqw4