“Reng......” Tiếng đồng hồ báo thức đột nhiên vang lên chói tai. Trình Thanh Lam lười biếng vươn tay ra sờ soạng rồi nhấn nút tắt. Cô mở mắt ra nhìn trần nhà màu lam nhạt. Sau khi ngây dại một lúc liền ngồi bật dậy, cảm thấy vui mừng đến rớt nước mắt.....
Là mơ, chỉ là một giấc mơ! Căn bệnh nan y là giấc mơ, xuyên không đến hai trăm năm sau cũng là mơ!
Cơ khoan khoái bước xuống tàu điện ngầm. Trình Thanh Lam với bộ váy công sở màu trắng tôn những đường cong lả lướt đi vào tòa nhà thương mại quốc tế. Trên đường đi có người quen thấy cô liền cất tiếng chào:
“Chào chị Trình!” Thực tập sinh mới tới tên Tiểu Lưu ngại ngùng cúi đầu.
“Tiểu Trình, sao hôm nay đến sớm vậy?” Trần Công bộ phận kỹ thuật cười hòa ái.
Cô cười tươi rói, chỉ cảm thấy hai mươi lăm năm qua, chưa bao giờ cô thấy vui vẻ như lúc này! Cô đi vào căn phòng thứ hai hướng Đông Nam trên tầng mười ba. Đây là văn phòng riêng của cô, sáng sủa đẹp đẽ, tràn ngập ánh mặt trời ấm áp. Cô chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế dành cho sếp. Đúng rồi, thăng chức, cô vừa mới thăng chức làm quản lý phòng hành chính - là trưởng phòng trẻ nhất công ty!
Một ngày làm việc bận rộn bắt đầu, có rất nhiều người tìm tới cô. Công nhân yêu cầu được nhận phúc lợi vào Tết Đoan Ngọ. Tiểu Lưu tới xin chỉ thị về mức độ và bàn bạc chuyện cung ứng; chỉnh sửa lại một nửa sổ sách văn phòng, cô phải chỉ đạo chủ quản văn thư tiến hành chỉnh sửa. Tháng bảy này công ty tổ chức kỷ niệm bốn mươi năm thành lập, cô phải bàn bạc với các quản lý để chuẩn bị cho tốt..........
Cô bận rộn, khẩn trương, nâng cao chất lượng, làm việc đâu vào đấy, đơn giản hóa mọi thứ. Điều cô am hiểu nhất là phân tích chi tiết và chỉnh đốn những việc tạp vụ lằng nhằng rắc rối bằng cách thức có hiệu suất cao trong mọi trường hợp theo quy trình kỹ thuật kiểu mẫu. Đó là lý do cô được ngồi ở vị trí trưởng phòng hành chính này. May mà việc xuyên không chỉ là một giấc mơ. Nếu không, đến thời đại ngay cả trật tự xã hội cũng bị phá hủy kia thì cô không còn chút tác dụng nào nữa! Ngoài việc dựa vào những trang bị vũ khí trên người, cô đúng là một kẻ bỏ đi.
Tan tầm, cô mãn nguyện rời khỏi tòa cao ốc. Đúng vậy, đây mới là cuộc sống của cô, có quy luật, yên ổn. Cô có thể lên kế hoạch theo từng bước, sắp xếp và đẩy nhanh tiến độ mọi chuyện. Buổi tối sẽ đi hẹn hò với một thanh niên tài năng anh tuấn nào đó, nhưng cô không thể nhớ nổi tên anh ta!
Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng kêu kinh hãi của mọi người xung quanh! Cô hoảng sợ ngẩng đầu lên thì thấy tòa cao ốc cô vừa làm việc đang bốc cháy bừng bừng, cả tòa cao ốc lặng lẽ đổ rầm xuống đầu cô!
Cô tuyệt vọng lấy tay che mặt, thậm chí cô còn không né tránh nổi. Nhưng trong màn khói dày đặc kia chợt xuất hiện hai bóng ngưới cao lớn anh tuấn. Bọn họ đi đến gần cô, vác súng trên vai, dáng vẻ càng lúc càng rõ ràng....
......
Đột ngột mở mắt ra nhìn thấy trần nhà màu xám trắng và một căn phòng xa lạ. Lòng Trình Thanh Lam chùng xuống, thì ra vừa nãy mới là mơ. Bản thân mình đang ở vùng đất chết, còn ở một gian phòng trong căn nhà của Diệp Diễm.
Năm 2010, năm 2010 xa xôi giờ đã trở thành giấc mơ kiếp trước! Câu nói trong giấc mơ vừa rồi vẫn không ngừng vang vọng bên tai cô: “Nếu không có những vũ khí trang bị trên người, cô chính là kẻ bỏ đi!” Đúng vậy, cô đã quá quen với cuộc sống tuân theo khuôn phép trước đây, ưu thế của cô chính là công việc hành chính. Ông trời ơi, vì sao không cho cô xuyên không trở lại?
Cô lắc đầu, áp chế những suy nghĩ phức tạp xuống tận đáy lòng. Lạc quan vui vẻ thuận theo tự nhiên, ý chí kiên quyết không dao động có thể coi là thế mạnh của cô không? Có khi nào người đứng sau sắp xếp vụ xuyên không đã nhìn trúng những điểm này của cô?
Ánh mặt trời chiếu vào phòng từ cửa sổ, mang theo sự lạnh lẽo và yên tĩnh của vùng đất chết. Trình Thanh Lam đứng dậy, bước ra khỏi phòng.
Ngoài cửa, có hai ba binh lính đứng gác trên hành lang đồng loạt nhìn về phía cô.
“Phụ nữ của lão đại......” Đứng cách xa, có một người đang hạ giọng thì thầm với một người khác. Cô nghe thấy rất rõ, gương mặt nóng bừng, trong đầu chợt hiện lên gương mặt tuấn tú của Diệp Diễm, trái tim đập thình thịch.
Trong sân có vòi nước vô cùng cũ kỹ, vừa mở ra đã có mùi rỉ sét. Cô múc nước lên rửa mặt, sức miệng. Bất chợt giật mình.
“Diệp Diễm đâu?” Cô hỏi những binh lính đứng gác trên hành lang.
Mấy binh lính bị câu “Diệp Diễm” của cô làm cho kinh ngạc. Họ liền đứng nghiêm, chào cô theo tiêu chuẩn lễ nghi quân đội: “Báo cáo! Lão đại đang tập thể dục buổi sáng ở sân trước!”
Trình Thanh Lam ngại ngùng, mỉm cười cảm kích với binh lính kia rồi bước nhanh ra sân trước. Băng qua một cánh cửa hình tròn thì thấy một cái sân rộng chừng năm mươi mét vuông. Ánh mặt trời chiếu tới từ đằng đông, phủ lên con đường đá màu xanh phía Tây, tỏa ra ánh sáng ấm áp vàng óng ánh.
Người đàn ông đang tập hít đất trên mặt đất. Cơ bắp hai tay cuồn cuồn tráng kiện, lưng ướt đẫm mồ hôi. Đường nét trên gương mặt cứng cáp, rắn rỏi. Những phiến đá dưới mặt đất hiện ra những vết chấm li ti do mồ hôi anh ta rơi xuống.
“Dậy rồi sao?” Giọng nói trầm ấm của anh vang lên. Đột ngột anh nhấc người đứng dậy, nhanh nhẹn như một con mãnh hổ. Mái tóc đen và gò má anh còn vương lại mấy giọt mồ hôi, đôi mắt đen sâu thẳm đang cúi xuống nhìn Trình Thanh Lam.
“Ừm! Chào buổi sáng!” Nhìn thấy anh, Trình Thanh Lam khẽ mỉm cười. Trái tim bỗng nhiên nhảy nhót liên hồi.
“Đi ăn sáng thôi!” Diệp Diễm cười rộ lên nhìn cô. Cả khu vườn dường như cũng trở nên sáng sủa hơn. Anh cầm lấy tay cô, mặt cô đỏ bừng, cố vùng vẫy mà không thoát được.
Anh dẫn cô tới một căn phòng nhỏ phía đông nam, trên bàn đã bày mấy món điểm tâm chuẩn bị sẵn cho cô. Trình Thanh Lam ngồi xuống mỉm cười: “Cảm ơn.”
Một miếng thịt khô, một bát cháo nhỏ, còn có cả một ly sữa thơm ngào ngạt. Trình Thanh Lam nhìn anh: “Anh không ăn sao?” Diệp Diễm buông tay cô ra: “Tôi đã ăn với các binh lính rồi. Tôi đi tắm, lát nữa theo tôi ra ngoài.”
Trình Thanh Lam gật đầu. Cô buộc tóc lại thành kiểu đuôi ngựa đơn giản. Diệp Diễm không kiềm chế được đưa tay vuốt ve mái tóc mềm mại của cô. Trình Thanh Lam nghiêng đầu nhìn anh, giả vờ tức giận: “Này, tay anh toàn mồ hôi, đừng chạm vào tóc của tôi!”
Diệp Diễm thoáng sửng sốt thu tay về: “Tôi đi tắm rửa đây.” Khiến cô nhất thời không nói nên lời.
Nhìn bóng người anh biến mất khỏi cửa, Trình Thanh Lam thỏa mãn uống một hớp sữa. Hương vị thơm ngon ấm áp lạ thường. Dòng sữa trắng mịn theo miệng lan xuống lồng ngực khiến cô hơi run lên. Dường như còn có thêm cảm giác dịu dàng xuất hiện trong cơ thể.
-----------------------------------------
Ăn sáng xong, Diệp Diễm mặc một bộ quân trang thoải mái dẫn Trình Thanh Lam ra ngoài, ngồi vào chiếc chiến xa mui trần thông thường. Nghe nói cú va chạm của cô hôm qua đã làm chiếc xe bọc thép bị hỏng nặng, mất hai ngày mới sửa lại được. Trình Thanh Lam chỉ có thể cười gượng, che giấu sự xấu hổ của bản thân.
Trần Giai Tân và một chiến sĩ khác ngồi phía trước. Chiến xa chạy dọc theo tuyến đường chính về phía Tây. Chạy được khoảng nửa tiếng thì Trần Giai Tân báo cáo với Diệp Diễm về đồ ăn dự trữ, tình hình khai phá khoáng thạch và huấn luyện chiến sĩ. Ngoài việc huấn luyện chiến sĩ khiến anh hài lòng, còn những việc khác đều khiến anh nhíu mày.
Trình Thanh Lam yên tĩnh ngồi bên cạnh anh, không ngừng suy nghĩ miên man: Thì ra cũng có chuyện làm anh đau đầu.
“Tất nhiên là đau đầu!” Diệp Diễm nói: “Việc hậu cần vốn do Tạ San quản lý, nhưng cô ấy đã chết nên hỏng bét hết cả!” Trần Giai Tầm yên lặng một lát: “Tại tôi vô dụng.”
Diệp Diễm xua tay: “Đó không phải sở trường của cậu.”
Trình Thanh Lam chú ý: “Hậu cần chính là chuyện mấy người vừa nói sao? Có phức tạp như vậy không?” Bố trí việc sản xuất lương thực, khai thác khoáng sản, đảm bảo tài nguyên để duy trì hàng phòng ngự Zombie ở phương Bắc, duy trì sức chiến đấu mạnh mẽ? Vậy không biết, công việc này có thích hợp với cô không, nghe giống như công việc hành chính cô vẫn thường làm.
Diệp Diễm gật đầu: “Đừng lo, tôi sẽ xử lý.”
“Ừm.” Trình Thanh Lam cười cười, hạ quyết tâm tìm hiểu rõ chuyện này. Nếu có thể, có phải cô đã tìm được việc thực sự thích hợp với mình ở thời đại này, mà không phải chém giết mới được.
Sáng nay, Trình Thanh Lam đi theo Diệp Diễm đến nông trường, mỏ quặng xây dựng lại sau chiến tranh và doanh trại chiến sĩ bản địa đóng quân một lần. Sau cuộc hành trình này, cô rất kính nể Diệp Diễm. Trong vùng đất chết, quả thật Diệp Diễm đã xây dựng nên một quốc gia nhỏ! Khôi phục việc cày cấy, dù phải dùng tới phương thức nguyên thủy nhất để khai thác khoáng sản. Vùng đất chết vốn là nơi có dây chuyền sản xuất vũ khí bỏ hoang, vụng trộm bán lại những khoáng sản quý hiếm cho quan viên và thương nhân hủ bại ở Nam Thành, để đổi lấy những thứ cần thiết ở vùng đất chết như thuốc men, phụ nữ. Còn thực lực của quân đội hoàn toàn khiến người ta tán thưởng. Sáu nghìn người chia thành ba nhóm, thay phiên túc trực ở biên giới phía Bắc, khôi phục sản xuất và luyện binh.
Bởi vì Diệp Diệp dốc hết sức lực, nên giờ đây ở Nam Thành, vùng đất chết mới có thể đảm bảo an ninh, trật tự.
Đây là người đàn ông chân chính, là bậc anh hùng thời loạn. Anh là người người đầu tiên dốc sức vì mục tiêu phát triển vùng đất chết mà cô biết.
“Tôi sẽ trở về nói với Đinh Nhất, để anh ấy gia nhập với anh!” Trình Thanh Lam khẽ cắn bánh mì mềm rồi nói.
Diệp Diễm làm như không để ý, cũng không đáp lại, chỉ nhìn cô: “Ngày mai chúng ta sẽ đi tới biên giới phía Bắc. Em nghỉ ngơi trước đi, đợi lát nữa tôi sẽ tới xem lại trang bị của em.”
Trình Thanh Lam gật đầu nhìn anh rời đi. Người đàn ông này lần nào cũng nói đã ăn cùng với cấp dưới. Không phải anh ta có chuyện gì với cô chứ......... đến cả một bữa cơm cũng không chịu ăn với cô. Trình Thanh Lam tiêu diệt sạch sẽ chiếc bánh mỳ, thật sự là rất ngon. Dù ở chỗ Đinh Nhất cũng không ăn được món ngon như vậy.........
Nghĩ tới đây, cô phát hiện ra điểm khả nghi. Cô biết Diệp Diễm là người có thế lực nhất ở vùng đất chết. Nhưng hôm nay, khi đi cùng anh tới mỏ quặng, cô thấy mọi người đều chỉ ăn bánh quy nén mà thôi. Trông anh cũng không giống người thường xuyên ăn bánh mì với sữa ngon như vậy.
Trình Thanh Lam bước ra cửa phòng, quẹo qua khúc quanh liền thấy ở phía cuối hành lang, Diệp Diễm và Trần Giai Tân, mỗi người đều đang cầm một miếng bánh quy nhỏ, tay kia cầm cốc nước đứng ở hành lang.
Trình Thanh Lam ngẩn ngơ. Quả nhiên..........
Khi nói chuyện với Trần Giai Tân, gương mặt của Diệp Diễm vẫn không có chút biểu cảm nào, giống hệt trạng thái làm việc suốt một ngày hôm nay. Anh không hề nở nụ cười, tình cảm không hề dao động. Chỉ ngắn gọn, mạnh mẽ truyền đạt mệnh lệnh xuống dưới. Toàn thân anh tỏa ra sự trầm tĩnh, khí phách uy nghiêm khiến người khác kinh sợ. So với anh trước mắt cô, đúng là hai người khác biệt.
Nhìn gương mặt nghiêng nghiêng lặng lẽ kiên nghị của anh, còn cả miếng bánh quy nhỏ lòng lòng bàn tay to lớn kia, cô cúi đầu nhìn vụn bánh mỳ còn lại trên đầu ngón tay mình, Trình Thanh Lam cảm thấy không còn hương vị gì. Bán thú thối tha, có nhất thiết phải khiến cô cảm thấy áy náy và......... đau lòng như vậy không?
@by txiuqw4