Người đó như thể không nghe thấy lời nói của Trình Thanh Lam, cứ chậm rãi đi vào phòng. Cánh cửa từ từ đóng lại, tiếng khóa trái vang lên “lạch cạch".
Trình Thanh Lam nhìn anh tiến tới từng bước một, ngồi xuống cạnh mình, nụ cười trên mặt anh đã có vị chua xót. Tay anh đặt sau lưng. Quả nhiên giống lời anh nói, trên đường cô giãy giụa đã cào cắn anh chằng chịt những vết bầm, càng thêm phần mờ ám thân mật.
“Thanh Lam, tôi thừa nhận ngay từ đầu cứu em là tôi có ý đồ khác.” Đinh Nhất bỗng cất lời, quay đầu nhìn cô, ánh mắt chân thành chưa từng thấy.
Trái tim của Trình Thanh Lam đập loạn nhịp. Anh thực sự......
Bây giờ mặt anh kề sát cô, anh lại ngồi xuống ngay cạnh cô. Đây không phải là khoảng cách an toàn. Mắt cô nhìn thẳng vào anh, nhưng lại dịch người ra sau. Song, cánh tay dài của anh chẳng biết đã ôm eo cô từ lúc nào, anh ôm thật chặt. Cô chỉ có thể ngẩng đầu xấu hổ nhìn anh.
“Sở dĩ tôi tìm đến em vì tôi giám định thấy bên bờ sông Đen có phản ứng sóng điện của sinh vật rất mãnh liệt. Có thể có phản ứng mạnh như vậy chắc chắn không phải là người bình thường. Cho nên tôi cứu em.” Anh nói, “Vì tôi nghĩ sức chiến đấu mạnh mẽ có thể giúp ích cho tôi. Điều tôi muốn, là được tự do ở vùng đất chết, là hướng tới một ngày có thể trở lại Nam Thành. Đây là ý đồ riêng của tôi. Con người là ích kỷ, tôi thừa nhận tôi cũng không phải ngoại lệ.”
Trình Thanh Lam ngơ ngẩn nhìn anh. Thì ra anh đã đoán được cô không tầm thường. Thì ra anh cứu cô chỉ vì muốn có được sức chiến đấu của cô, chiếm lợi thế cạnh tranh ở vùng đất chết, thậm chí toàn đại lục. Lòng cô hỗn loạn, có phần tức giận vì anh định lợi dụng cô. Nhưng về phương diện khác lại cảm thấy có thể tha thứ được. Thời đại này người không vì mình thì trời tru đất diệt.
“Tôi cho rằng phụ nữ luôn thích đàn ông ân cần.” Sự chua xót trên môi Đinh Nhất càng sâu đậm, “Cho nên tôi gần gũi em không phải vì lý do gì khác, chỉ mong có ngày chiếm được trái tim em, để em quyết một lòng đi theo tôi. Được rồi, tôi thừa nhận mình rắp tâm.”
Bàn tay của anh nhẹ nhàng mơn trớn dọc theo khuôn mặt Trình Thanh Lam, khiến cô khẽ run. Tuy nhiên cánh tay đang ôm hông cô lại siết chặt hơn. Trình Thanh Lam chỉ cảm thấy buồn bã khi nghe thấy lời nói của anh. Nhưng tại sao lại vậy, cô phải tức giận mới đúng! Có điều hết lần này đến lần khác, cô lại cảm thấy chua xót không vui vẻ gì.
“Nhưng......” Nụ cười của Đinh Nhất càng thêm phần khổ sở, “Tôi xong rồi, Trình Thanh Lam.” Anh đột nhiên cúi đầu, hai tay ôm cô vào trong lồng ngực rộng của mình, tựa đầu vào hõm vai cô. Cô chỉ nghe thấy anh đang rầu rĩ nói bên tai mình, “Thật khốn nạn! Khi thấy em lo cho Diệp Diễm, tôi lại làm chuyện thấy chết mà không cứu.”
Mặt Trình Thanh Lam kề sát lồng ngực của anh, ngửi thấy mùi đàn ông trên người anh. Cô biết anh không phải loại người thấy chết mà không cứu, hóa ra là vì anh đang ghen? Không thể tưởng tượng nổi! Thế nhưng lúc này, sự run rẩy từ ngực anh lại chân thật vô cùng.
“Đinh Nhất, anh buông tôi ra......” Cô nói khẽ trong ngực anh, “Đừng như vậy......” Đừng như vậy, trong không khí dịu dàng mà mờ ám này dường như có thứ gì đó trào dâng khiến cô không thể trốn tránh!
“Không buông......” Đinh Nhất khẽ ngẩng đầu từ hõm vai cô, ngậm lấy vành tai nhỏ xinh như châu ngọc của cô, khẽ cắn lại liếm láp. Người Trình Thanh Lam run lên, cố đẩy mạnh anh ra, nhưng lại bị anh ôm chặt hơn với sức lực ngoài sức tưởng tượng.
“Em có tin tôi không? Thanh Lam?” Đinh Nhất hôn quanh vành tai, cổ và mặt cô. Dịu dàng đến mức khiến toàn thân cô run rẩy. Khiến cô gần như không thể chối từ. Nhưng......
“Đinh Nhất, anh buông tôi ra trước đi.” Trình Thanh Lam nghe thấy giọng nói tỉnh táo của mình, “Đừng như vậy, đừng để ối quan hệ của chúng ta trở nên khó xử.” Giọng điệu của cô rất nhẹ, nhưng lại mang vẻ lạnh lùng dứt khoát.
Động tác của Đinh Nhất dừng lại, nhưng vẫn ôm cô thật chặt. Anh cười nói chậm rãi: “Là vì Diệp Diễm sao? Có phải em đã là...... người của anh ta?” Hai tay anh ôm hông cô càng chặt hơn.
Hông Trình Thanh Lam đau nhói, ngẩng đầu khỏi ngực anh: “Không. Anh ấy cũng bảo tôi làm phụ nữ của anh ấy, nhưng tôi chưa đồng ý.” Nhìn vẻ vui sướng chợt hiện lên trên mặt Đinh Nhất, cô nhẫn tâm nói thêm: “Tôi đang suy nghĩ.”
“Em đang suy nghĩ?” Đinh Nhất gằn từng chữ lặp lại lời cô, “Vậy trái tim của em nghĩ gì?” Anh nhìn cô chằm chằm, chợt cúi mặt xuống cắn mạnh lên môi cô không ngừng ngấu nghiến. Cô cắn chặt răng lại. Tay phải của anh nắm chặt bên hông cô khiến cô há miệng kêu đau. Thế là lưỡi anh liền tiến quân thần tốc, công thành đoạt đất. Cho đến khi miệng cô tràn ngập hơi thở của anh; cho đến khi môi cô đỏ bừng như máu, anh mới chịu buông cô đang thở hổn hển ra. Nhưng tay vẫn không chịu bỏ xuống.
Anh nhìn dáng vẻ vừa tức vừa thẹn của cô, cất giọng dịu dàng: “Trình Thanh Lam, tôi yêu em. Hãy ở bên tôi!”
Trình Thanh Lam hoảng sợ ngẩng đầu nhìn anh, kinh ngạc không nói được gì. Vậy mà anh lại nói yêu cô! Sau khi thẳng thắn nói với cô tất cả mưu kế trong lòng, anh lại nói yêu cô!
Coi sự yên lặng của cô là đồng ý, Đinh Nhất cúi đầu định hôn cô tiếp, nhưng lại bị cô tỉnh táo nghiêng đầu né tránh.
“Đinh Nhất, không được......” Trình Thanh Lam nói nhẹ nhàng, “Tôi còn chưa điều tra rõ thân thế của mình, còn rất nhiều chuyện tôi chưa làm xong. Bây giờ tạm thời tôi không có tâm trạng đâu để yêu đương, để ở bên đàn ông. Xin lỗi......”
“Nếu là Diệp Diễm thì sao?” Đinh Nhất tái mặt cắt đứt lời cô, “Em cũng từ chối anh ta như từ chối tôi ư?”
Trong đầu Trình Thanh Lam chợt lóe lên ánh mắt nóng bỏng của bán thú. Bỗng nhiên cô không nói nên lời.
Đinh Nhất thấy vẻ mất hồn của cô, không khỏi nhớ lại đống hoang tàn ở vùng đất chết vô bờ bến ngoài căn phòng này. Cũng giống như vẻ mặt lành lạnh cương quyết hiện giờ của cô.
Tiếng còi báo động chợt vang lên phá vỡ sự yên lặng giữa hai người. Tiếng còi báo động vang từ xa đến gần. Hiển nhiên có người đột phá phòng tuyến của Đinh Nhất bằng tốc độ nhanh chóng. Còn hai người có thính lực tốt có thể nghe thấy những âm thanh rất nhỏ. Đó là tiếng bước chân dày đặc, còn có tiếng động cơ trầm thấp từng hồi, tượng trưng cho lực lượng xâm nhập.
“Cũng nhanh chân gớm!” Đinh Nhất đứng dậy, hít sâu một hơi, hai tay rút khấu súng bên hông ra. Anh nhìn Trình Thanh Lam, giọng nói vốn nên quyết tuyệt lại mang theo sự khẩn cầu: “Thanh Lam, đừng đi cùng anh ta. Đây là yêu cầu duy nhất của tôi.”
Nhìn dáng vẻ u ám của anh, Trình Thanh Lam gần như buột miệng nói được. Nhưng khi suýt nữa thốt ra thì lại nuốt xuống. Cô không biết, cô thật sự không biết. Không biết vì sao mình lại phải lựa chọn gấp rút như vậy, vì sao Diệp Diễm và Đinh Nhất đều muốn ép cô. Là vì vũ lực hùng mạnh của cô sao?
Xuyên không tới nơi đây, có sức chiến đấu kinh ngạc, rốt cuộc là may mắn hay là bất hạnh?
“Tôi không chắc có thể ngăn cản anh ta. Nhưng dù có hy sinh tính mạng của tất cả thuộc hạ, tôi cũng không giao em cho anh ta.” Đinh Nhất bước ra khỏi phòng, cửa tự động từ từ đóng lại. Trình Thanh Lam lập tức mở trang bị ra, vọt tới trước cửa tự động. Cửa không mở, cửa tự động không hề mở ra! Cô nhấn nút khẩn cấp bên cạnh cửa, cửa vẫn đóng chặt như vậy.
Thế là Đinh Nhất đã nhốt cô ở trong phòng!
Sau khoảnh khắc kinh hoàng, cô lập tức trấn định lại. Như vậy cũng được, dù sao cô cũng không biết phải đối mặt với Diệp Diễm thế nào. Khi nhìn vào đôi mắt uy phong kia, cô có thể, cô có nên cự tuyệt Diệp Diễm giống như cự tuyệt Đinh Nhất hay không?
Song, dần dà Trình Thanh Lam lại không thể ngồi yên. Ngoài cửa vang lên tiếng gào rú dày đặc của súng đạn. Những bước chân của người và thú lẫn lộn dồn dập chứng tỏ tính kịch liệt của cuộc chiến. Ngoài cửa sổ có ánh lửa cao ngất trời. Trình Thanh Lam cực kỳ lo lắng, phải làm sao bây giờ? Cô không phải loại phụ nữ vô tâm. Hai người đàn ông dù thật tình hay giả dối, nhưng chung quy đều rước lấy tổn hại bởi vì cô. Cô tuyệt đối không muốn chứng kiến chuyện này! Cô lại vọt tới cạnh cửa, nện mạnh vào cánh cửa nhưng không có phản ứng gì. Cô bực mình, lùi lại đến bên cạnh giường, giơ khẩu súng ở cánh tay trái lên, điều chỉnh sang chế độ tên lửa laser. Cô chưa bao giờ sử dụng chế độ tấn công này, nhưng trong đêm ở phố Lan Sĩ đó, cũng chính là đạn pháo mà tên thủ lĩnh bắn về phía binh lính của Diệp Diễm. Bây giờ một phát đạn pháo không biết có khiến tòa nhà này sụp đổ không......
Mặc kệ! Bình thường thì cô dịu dàng bình thản, cuống lên thì cũng liều mạng. Trước kia, để chuẩn bị cho ngày kỷ niệm của công ty, cô đã thức ba đêm liên tiếp, ngay cả tổng giám đốc cũng khen cô là Tam Lang Liều Mạng(*)!Cô không thể để mặc chuyện hoang đường như vậy xảy ra được!
* Tước hiệu của hảo hán Lương Sơn Thạch Tú. Ý nói đánh giặc dũng cảm không sợ chết, hoặc làm việc bằng tất cả sức lực.
“Uỳnh!”. Ngay trước lúc cô bắn, cửa đã bị đạp đổ từ bên ngoài. Cô sợ hãi ngẩn người, cầm súng không nhúc nhích. Ngoài cửa, ánh lửa nóng rực, khói thuốc súng dày đặc.
Một bóng người cao lớn anh tuấn đi ra từ màn khói kia. Đôi chân thon dài bước từng bước kiên định về phía Trình Thanh Lam.
“Tôi dùng đạn lửa tầm rộng và bom cay, em yên tâm. Đinh Nhất và thủ hạ chỉ bị thương nhẹ.” Hôm nay anh mặc bộ quân trang màu đen phẳng phiu, để lộ cổ áo sơ mi màu trắng tinh tươm. Dưới vành mũ mang đường nét đơn giản là khuôn mặt điển trai lạnh lùng kiên nghị vô cùng, “Cô gái, tối qua em đã cứu tôi một mạng. Tôi còn chưa kịp nói cảm ơn.” Điều anh nói là việc tối qua Trình Thanh Lam bắn một phát đạn vào tên thủ lĩnh trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, giúp Diệp Diễm thoát khỏi phát đạn của người đàn ông kia.
Anh vẫn trầm tĩnh lạnh lùng như vậy, nhưng trên trán lại có gân xanh nổi lên. Gương mặt anh vẫn ngạo nghễ nổi bật, nhưng lại không thể che giấu nổi vẻ lo lắng và sốt ruột trong ánh mất. Bước chân của anh rất mạnh mẽ, rất kiên định nhưng cũng có phần gấp rút.
Trình Thanh Lam nhìn anh cất từng bước đến gần. Đôi mắt sâu không thấy đáy của anh vẫn nhìn cô chăm chú, như thể sợ rằng một giây sau cô sẽ chạy mất, như thể trong mắt anh chỉ có mình cô. Trước mắt Trình Thanh Lam bỗng trở nên mơ hồ, tất cả như thể chỉ còn lại hai màu trắng đen. Mà tiếng súng đạn nổ vang bên tai và tiếng bước chân đột nhiên chìm xuống, chỉ còn lại tạp âm rầm rì.
Rõ ràng hôm nay mới là ngày thứ tư họ quen nhau. Trình Thanh Lam nghĩ trong tuyệt vọng: Hai mươi lăm năm qua, cô vẫn cho rằng cuộc đời của Trình Thanh Lam sẽ tiến bước vững vàng, an toàn, tích cực và theo khuôn phép. Ngoại trừ hoạt động ngoài trời, cô không theo đuổi những hành động vượt khuôn phép nào khác. Tình yêu của Trình Thanh Lam cũng là tình yêu tiến dần từng bước một. Cô không tin vào tình yêu từ cái nhìn đầu tiên, tình yêu sét đánh. Điều này nghĩa là hời hợt, nghĩa là lỗ mãng, nghĩa là không thể lâu dài yên ổn.
Nhưng mà tại sao đôi mắt si mê đắm đuối của bán thú trong lần gặp đầu tiên lại hệt như vết dấu sắt nung, lặp đi lặp lại trong đầu cô? Tại sao khi bị Đinh Nhất đưa đi, bóng dáng liều lĩnh chạy điên cuồng trong bóng đêm mờ mịt của anh lại làm cô rơi lệ?
Lúc này tại nơi đây, anh không lên tiếng cất từng bước đi về phía cô. Anh đứng trước mặt cô nhưng lại như xa tận cùng trời cuối đất. Giờ phút này lòng cô như thể đồng cỏ dại rậm rạp, lấp đầy những nỗi niềm trống trải tương tư.
Chắc cô điên rồi mới có thể nảy sinh cảm giác kích động mãnh liệt như vậy với một bán thú vừa mới quen bốn ngày. Đúng vậy! Chắc là cô quá kích động, cô không tỉnh táo!
Song, Diệp Diễm hoàn toàn không để cô có thời gian suy nghĩ. Rốt cuộc anh cũng đứng lại trước mặt cô, đưa tay cởi mũ xuống, để lộ mái tóc ngắn màu đen rối tung. Có lẽ anh đã chạy cả quãng đường, trên tóc trên trán anh đầy những giọt mồ hôi.
Anh lặng lẽ cầm tay cô đưa tới vị trí dưới rốn. “Rắc rắc rắc", ánh đỏ yếu ớt quét qua dấu vân tay của cô, trang bị của cô thu hồi lại.
“Trình Thanh Lam, tôi đã vi phạm lời thề của mình.” Diệp Diễm cúi đầu nhìn cô chăm chú. Đôi mắt màu đen có sóng ngầm mãnh liệt, dường như muốn nuốt chửng lấy cô, “Tôi từng thề không bao giờ ra tay với con người ở vùng đất chết. Nhưng hôm nay tôi lại bắt giam toàn đội quân của Đinh Nhất.”
Giọng nói của anh bình tĩnh như thể đang bàn luận thời tiết và bữa sáng. Nhưng vào tai Trình Thanh Lam lại không khác gì tiếng sấm cuộn trào. Tiếng sấm này rất kịch liệt nhưng cũng rất tĩnh lặng. Nó lặng lẽ thoát khỏi đáy lòng cô, hâm nóng từng dây thần kinh của cô. Khi tiếng sấm đi qua thì mưa gió kéo đến mù mịt, biến thành cơn hồng thủy cuồn cuộn chạm vào cánh cửa trái tim cô. Trong phút chốc, sự tuyệt vọng trong tim của cô như được soi sáng. Dường như cô thấy được con mọt sách Trình Thanh Lam ổn định hèn nhát kia đang đứng trên trái tim run rẩy của cô, cười giễu cợt hỏi cô: Tại sao chỉ có đối với anh, cô mới kích động, cô mới mất bình tĩnh, cô điên rồi ư?
Rõ ràng đêm nay gió thổi điên cuồng rét lạnh, chân tay lạnh cóng, nhưng cô lại cảm thấy toàn thân nóng bừng như bị lửa thiêu. Đầu cô choáng váng, rồi lại có thứ gì đó cực kỳ rõ ràng.
Cô lấy lại bình tĩnh, mở to mắt. Cho nên anh - người đứng trước mặt cô, trở nên rõ ràng chưa từng có. Cô chỉ cảm thấy sự kiên nghị nổi bật của quân nhân rõ rệt trên từng ánh mắt anh. Đường nét trên khuôn mặt lạnh lùng như một pho tượng. Và cả bóng lưng cao lớn mạnh mẽ này, đâu đâu cũng khiến cô vui mừng hớn hở, và cũng làm cho cô khổ sở tuyệt vọng.
Anh không nhận thấy sự thay đổi cảm xúc của người đứng trước mặt. Giọng nói của anh vẫn trầm ấm dễ nghe như tiếng nước chảy róc rách, còn dịu dàng cuốn hút hơn thường ngày: “Trình Thanh Lam, tôi đuổi theo từ phía bắc suốt một đêm. Tôi rất xấu xa điều tới một trăm binh lính võ trang đầy đủ để đối phó với đội quân chưa đến trăm chú chó trung thành với loài người. Tôi chỉ muốn hỏi một câu. Em, đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Trình Thanh Lam hé miệng định nói, nhưng anh lại nhanh chóng vươn ngón tay thon dài ra che môi cô lại. Anh hít sâu một hơi, đôi mắt sâu thẳm như đêm đen trào dâng sự cương quyết nóng bỏng: “Nếu em gật đầu, từ nay sẽ đi theo tôi. Nếu em lắc đầu, từ nay Diệp Diễm sẽ biến mất trước mắt em.”
@by txiuqw4