sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Ánh nắng tại Đại lộ Gobelins - Chương 05

Trường bắn đặt sẵn mấy khẩu súng hải quân.Phía trước là một lễ đài cắm cờ đuôi nheo xanh đỏ. Phía trước mặt chợt thấy bụi mù. Một đoàn xe ô tô, đúng loại xe quân sự từ từ lăn bánh vào bãi. Một chiếc xe lộng lẫy, xung quanh có mấy chiếc khác như đang hộ tống cũng đi vào. Chiếc ô tô này vừa đỗ lại đã có một sĩ quan bước tới mở cửa, giơ tay chào. Từ trong xe bước ra một người cao lớn dáng bệ vệ, ngực đeo đầy huân chương. Anh thốt lên:

- Micheal Durand – người đứng đầu Ford

Dàn nhạc kèn đồng bóng loáng chực sẵn từ lúc nào, giờ vang vang bài ca. Khi bản nhạc hùng tráng vừa dứt, viên sĩ quan mở cửa xe lúc nãy tiến lại gần, trịnh trọng báo cáo điều gì. Sau đó, viên sĩ quan này cầm một lá cờ lệnh bước ra.

Đứng sau những khẩu súng hải quân là mấy tên lính pháo binh ở tư thế sẵn sàng nhả đạn. Phía xa xa xuất hiện một nhóm người tay bị trói, chân đeo xiềng xích, như vừa được thả ra trong nhà tù Họ hăm hở bước từng bước dài đến phía có ánh sáng. Một vài người khựng lại khi thấy trước mặt là đông đủ sĩ quan cùng chỉ huy quân đội. Nhóm người bắt đầu hoang mang, một số người kéo xích giật lùi trở lại…

Viên sĩ quan khẽ quất mạnh lá cờ, một loạt đại bác vang lên giòn giã. Phía giữa nhóm người bắt đầu bốc lên những đám khói. Chỉ loáng một cái, đám khói phủ kín như một chiếc chăn khổng lồ. Đám tù nhân nhốn nháo rối loạn. Có người chết, có người gục xuống giãy giụa, có người rên rỉ rồi nằm vật ra…chỉ lát sau nhóm người tắt thở gần hết, chỉ một số tù nhân khỏe nhất đang nằm quằn quại vật vã. Những ngọn cỏ quanh đấy cũng bị chất độc làm úa vàng.

- Dùng tù nhân chính trị để thử nghiệm chất độc.

Có tiếng kêu quanh quất đâu đây. Michel Durand vẻ hài lòng, giơ tay ra dấu ngừng tập, các đoàn quan chức lui về. Những người còn lại làm nhiệm vụ vứt xác người chết. Một lát, trường bắn lại yên tĩnh.

Anh được ra lệnh đến gỡ các lá cờ và dọn dẹp những chiếc vỏ, không để ý đến cảnh tượng ghê rợn trước mặt. Trong lúc không ai nhìn thấy, anh lấy vài mẩu vỏ đạn và một quả đạn chưa phát nổ, cho vào ống tay áo, lặng lẽ đi ra.

***

Trên chuyến bay từ Ford về gần biên giới, một đôi vợ chồng trẻ, ăn mặc rất sang, ngồi ở khoang hạng nhất. Hành lý họ mang trên người rất gọn: chỉ có độc một chiếc cặp da. Chuyến bay cất cánh lúc 1h. Ryan quay sang nói nhỏ:

- Maria, báo trước cho Henry, 3h chúng ta sẽ tới gặp.

Trong đêm tối, chiếc máy bay lao đi rất nhanh. Xuống dưới sân bay, khi những người khác hồ hởi xuống gặp người nhà. Hai vợ chồng trẻ chỉ cầm chiếc cặp da trong khoang hành lý, đi mất hút.

Một chiếc xe ngựa chờ sẵn họ trước cửa. Người coi xe bước ra, chào hỏi cẩn thận:

- Ông là Ryan Divel.

- Đúng vậy.

- Mời ông

20 phút sau, tính từ khi rời sân bay, cỗ xe ngựa có mặt trước cửa nhà bác học. Mặc xong chiếc áo trắng, Henry run run cầm mảnh đạn từ tay Ryan, lẩm bẩm:

- Ex ngàn lần biết ơn anh

***

Trong báo cáo tới quân đội Ex, Henry nhấn mạnh:

- Thứ hơi ngạt bọn Ford sáng chế được mệnh danh là “vua chất độc” thực chất được chế tạo từ đicloetyl sunfua. Để thử nghiệm loại hóa chất này, Ford đã bắt bớ các tù nhân chính trị từ khắp nơi, giết hại vô số người. Ex chúng ta không cần nao núng, vì Ex đã chế tạo ra được mặt nạ chống độc, lọc được cả đicloetyl sunfua. Dù sao, phát hiện được bí mật này là một công lao rất lớn và người tiến hành việc đó không ai khác ngoài nhân viên tình báo kỹ thuật Ryan Divel

Hai tháng sau đó.

Tiếng súng nổ giòn giã bên trong căn nhà. Ryan với tay lấy khẩu súng, nhảy thoắt xuống cửa sổ. Với tay trèo sang khu nhà bên cạnh, anh cắn môi đến bật máu:

- Chết tiệt, bọn chúng giết người diệt khẩu.

Ngày hôm qua, tờ báo đã đăng những tin chết người: bí mật vụ đánh cắp chất độc của Ford – một trong hai tổ chức chính trị bí mật đang hoạt động, mẩu chuyện còn sót lại từ thân nhân người tử nạn, thiên tài Phrit de Habe chết vì nhiễm độc. Trong bài báo kể toàn bộ sự tình diễn ra từ hai tháng trước, và có ghi thêm: Người ta chưa biết tung tích kẻ giết người là ai, nhưng theo thân nhân người tử nạn, kẻ đó rất có thể là người thuộc tổ chức Ex trà trộn. Ex và Ford là hai tổ chức xuyên quốc gia vừa được báo chí phanh phui. Hai tổ chức này có trụ sở ở khắp mọi nơi trên thế giới và Paris là một trong số những địa bàn được hoạt động mạnh. Theo một số nguồn tin đáng tin cậy, hai tổ chức này thường xuyên có những vụ đối đầu nhau và mới đây nhất là vụ trạm chán bằng chất độc hóa học. Đây là hai tổ chức cực kỳ quyền lực, có mạng lưới tình báo khắp nơi, thậm chí trà trộn vào chính phủ nước sở tại. Các quan chức nhận định, trong vụ này, rất có thể tên giết người là một nhân viên tình báo phía Ex

Quân đội Ford đang ráo tiết tìm kiếm người này để tuyên án tử hình. Việc truy tìm đang diễn ra rất khẩn cấp.

“Chết tiệt”, Ryan bặm môi. Nhưng bọn khốn ở nhà anh là nhân viên đặc vụ Ex. Đồ thâm độc. Vậy là anh cùng lúc phải trốn khỏi sự truy đuổi của bọn Ex và Ford. Phải làm gì đây? Trốn khỏi bọn này ? Đúng là khốn nạn.

Một viên đạn sượt qua đầu anh. Anh quay lại bắn một phát, tên Ex bật ngửa đầu ra sau, tóe máu. Những tên lính khác thấy tiếng súng, vội vã nhả đạn theo hướng đã nghe, nhưng vô vọng. Đằng trước cây cối mịt mùng. Ryan thoát nạn.

Anh chạy đến Saint-Aubin, qua Dunkerque rồi lại quay trở lại Paris, nhưng vô vọng. Một tháng sống trong sự truy đuổi của cả hai tổ chức dường như vắt kiệt sức lực của anh.

Đặt khẩu súng xuống đất, Ryan mệt nhoài. Anh đang ở Paris, bãi Briet. Không có người, anh nằm yên trên bãi, thở hổn hển.

Ford tàn bạo, Ex thâm độc. Ghi công thế này đây, thật không bằng súc vật.

***

Tại trụ sở phía Ex

- Anh đã tìm thấy tung tích của Ryan Divel?

- Phải, hắn ta trốn trong bãi Briet, là bãi đỗ xe dành riêng cho bọn khố rách áo ôm và dân lao động. Hắn ta sống vật vờ, chỉ ra ngoài vào bạn đêm để kiếm thức ăn. Ông Merden, ông có cần xử…

- Gượm đã, Ryan là bạn thân của Phrit de Habe. Ta đã xử xong thằng cha này, nếu xử nữa sợ có biến.

- Nhưng nếu Ford bắt được hắn, thẩm tra và phát hiện hắn ta là nhân viên tình báo của ta. Ford rất có thể sẽ tới đây báo thù. Thủ đoạn của Ford rất tàn nhẫn. Ngài Merden, thực lực chúng ta chưa đủ.

-  Những thứ trên báo chỉ ở dạng phỏng đoán. Các tổ chức chính trị tồn tại không chỉ có chúng ta mà còn Aquas, Bilian…Với tính khí con người này, hắn sẽ không dễ dàng khai. Còn nữa, hắn ta không dễ bị bắt. Mà nếu có, ta có thể vu cho hắn là tình báo ngoại bang. Việc của hắn chẳng liên quan gì đến ta cả.

- Ngài thật thông minh.

- Dù cho quân đến bây giờ, cũng không giết được hắn đâu, hạ lệnh bảo nhân viên của ta thôi đi. Hắn chỉ là một con chuột, ta sẽ giam lỏng, rồi hắn sẽ phải chết, chết dần chết mòn…

- Dạ thưa ngài

***

Một thời gian sau, tại Neunkirch

Một bác sĩ bước đến nhà một thương nhân, tay cầm một lọ dung dịch hóa học.

- Thuốc của ngài đây, thưa ngài. Bệnh chỉ mới chớm nhưng cũng nên ăn uống điều độ và uống thuốc đúng giờ.

- Cảm ơn ông, bác sĩ Benen – chàng trai thở khó nhọc- nếu không có ông trong những ngày qua, chắc tôi cũng không biết phải làm thế nào.

- Đây là bổn phận của tôi, thưa ngài. Ngài nằm nghỉ, tôi sẽ ra ngoài.

- Chào ông Benen.

Ryan nằm thở khó nhọc. Từ ngày trốn sang Neunkirch, bác sĩ Benen là người duy nhất giúp đỡ anh, kiếm cho anh một căn nhà và ngày ngày chăm sóc anh. Cả vết thương hồi mới đến cũng được bác sĩ chăm chút cẩn thận. Còn nhớ hồi tháng chín, anh từ Paris trốn chạy sang, trên người còn đầm đìa vết máu. Anh trốn bên trong toa chở hàng của tàu, bị nhân viên thuế quan phát hiện, đánh đập rồi đuổi ra. May nhờ bác sĩ Benen, anh mới có một nơi ăn chốn ở. Bác sĩ Benen là người tốt, tuy anh không biết nguồn gốc của nhân vật này và thỉnh thoảng ông ta cũng có vài hành động bí hiểm, nhưng anh đang ở trong thế tiến thoái lưỡng nan, chỉ cần một nơi chăm sóc là tốt lắm rồi. Bác sĩ còn đưa anh về nhà, đối đãi tử tế và đưa anh tới một căn hộ.

- Ông còn việc gì nữa không?

Một dáng người bí hiểm in trên góc phòng, giọng nói vừa quen vừa lạ lẫm:

- Anh làm tốt lắm, bệnh tình của Ryan Divel thế nào?

- Sắp phát tác, tôi nghe lời ông, hôm nào cũng đem đến cho anh ta một ít chất độc.

- Ông rất giỏi, đây là tiền của ông.

- Còn tiền ăn ở mà tôi phải chu cấp cho anh ta…?

- Lát nữa sẽ có, ông làm việc cho Ex,  Ex sẽ không để ông thiệt.

- Dạ, thưa ông Merden.

2 tháng sau, tại căn nhà số 16 Neunkirch

- Bác sĩ Benen, ông đã đầu độc…

- Bệnh của anh sắp phát tác rồi, không có cách gì chữa được đâu. Đây không chỉ là chất độc, mà còn là một chất độc rất đặc biệt.

- Nhưng tại sao?

- Tại sao à? Tôi làm việc cho quân đội.

- Cho Ford?

- Ford quá tàn bạo, tôi không thể làm việc cho những người mà tôi chắc rằng khi xong việc sẽ bị họ xử tử.

- Vậy là Ex, Merden?

- Phải, ông Merden luôn đánh giá cao anh, ông ấy nói anh là người rất thông minh và hiểu chuyện.

- Ông bán rẻ lương y nghề nghiệp chỉ để nhận những đồng tiền rơ bẩn?

- Đừng nói tôi như vậy, tôi cũng phải sống, mà trong thời kì như thế này, làm việc cho một tổ chức chính trị có thế lực là cách kiếm sống dễ nhất. Tôi không muốn phải ra chiến trường.

- Dù là Ex hay Ford cũng thế thôi, xong việc rồi, ông nghĩ chúng sẽ để ông ở lại? Ông nên trở về nhà.

- Anh nói gì thì tùy, đối với tôi, tiếp xúc với những tổ chức bí mật có ý nghĩa hơn ra ngoài mặt trận chữa bệnh cho quân đội. Tôi là bác sĩ quân y, nhưng tôi không thích phục vụ cho thương binh.

- Ông không xứng để làm một bác sĩ.

- Ấy, đừng trợn mắt nhìn tôi như thế, anh có muốn giết cũng không giết được tôi đâu. Chất độc sắp bào mòn cơ thể anh rồi.

- Ông tưởng tôi hết cách?

Ryan cười khẩy, gạt chiếc gối, lôi ra khẩu súng dưới gầm giường, một loạt đạn vang lên. Bác sĩ Benen gục xuống, chỉ kịp ú ớ:

- Ryan, anh…

- Ông là đồ khốn kiếp.

Ryan nhổ bãi nước bọt, mau chóng ra khỏi phòng. Một loạt đạn khác vang lên từ phía sau.

- Chết tiệt, ta lại bị bao vây rồi.

***

Bác sĩ Audrey là một bác sĩ người Anh. Tốt nghiệp khoa Y Dược, ông sang Paris, vừa giảng dạy vừa nghiên cứu. Trận chiến ngầm đang diễn ra khiến ông phải suy nghĩ. Trong cái vỏ bọc một thế giới thanh bình, ban đêm luôn có hành động của những tổ chức chính trị bí mật. Ex và Ford có trụ sở ở khắp mọi nơi và thường xuyên tổ chức những cuộc thảm sát đẫm máu. Ông đã chứng kiến vụ thảm sát đầu tiên tại thủ đô London nước Anh, lần thứ hai tại Saint Petersburg và lần thứ ba ở Hannover – Đức. Thay vì làm việc cho chính phủ, ông tự thành lập phòng thí nghiệm. Ban ngày đi dạy, ban đêm ngồi xem xét các mẫu hóa chất. Ông đặc biệt chú ý đến hơi độc. Sau vụ 22/4, ông tìm đến Ypro – nơi xảy ra trận chiến ác liệt tiếp theo giữa Ex và Ford, kiên trì lấy từng mẫu đất, thậm chí cả máu và cả các bộ phận thân thể của lính chiến tại mặt trận. Xem xét kỹ, ông nhận ra đó là chất đicloetyl sunfua. Từ đó trở đi, qua tờ mật báo – tờ báo lưu hành riêng cho những người có vai vế trong chính trị, ông biết được dân Ex và Ford thường xuyên sử dụng các chất hóa học. Người ta đã sử dụng rất nhiều loại chất độc. Ngoài khí clo, người ta còn dùng khí độc gây tổn tại thần kinh như sarin, soman (C7H1602PF), có chất độc làm bỏng da, có chất độc gây ngạt (như phosgen)  v.v…

Chiến tranh hóa học sẽ gây tổn hại đến bao người vô tội. Ông không phải chưa từng gặp các em bé dị dạng vì ngấm chất độc, mặt xanh, môi tái lại, tóc đổi màu. Ông cũng thấy thảm cảnh của bà con sống gần những nơi có trận chiến. Cả làng, cả khu vực sau đó đều nhiễm chất hóa học. Chiến tranh không chỉ gây hại cho quân đội mà còn đè đầu lên người già, em nhỏ…

Ngày đầu tiên gặp Ryan, nhận ra anh chàng ngấm chất độc, ông rất xót xa. Ryan là một chàng trai trẻ, nhưng anh hầu như không tin vào cuộc đời, vào tình người. Có lẽ anh là nhân viên của tổ chức nào đó đang thất thế. Đối với anh, loài người thật không bằng súc vật. Ông thấy Ryan nằm trên nền đất, người đầy máu, bèn đưa chàng trai về nhà.

Ngày đầu tiên ở nhà ông, Ryan la hét, đập phá. Anh ta nghĩ ông là nhân viên của tổ chức chính trị Ex, giả vờ làm việc thiện để giết chết anh ta. Ông rất buồn lòng. Bằng sự nhẫn nại hết sức, ông băng bó vết thương, cho anh ta uống thuốc để tinh thần ổn định. Chàng trai có vẻ là người trong quân đội và vừa trải qua một trận chiến. Thân thể anh ta đầy vết tích, khuôn mặt dính máu, trái tim nát vụn. Anh ta không khóc được, nhưng khóc sẽ tốt hơn. Có lẽ anh ta vừa trải qua những thứ khủng khiếp lắm. Ông nhủ thầm rồi đặt chàng trai lên giường, đắp chăn ngay ngắn, ra khỏi phòng.

Trong suốt một năm ở đây, ông chưa bao giờ đồng tình với chiến tranh hóa học. Người ta có thể tiến hành chiến tranh, đó là điều các quốc gia từ xưa đến nay vẫn làm. Chiến tranh là tội ác, nhưng chiến tranh hóa học lại là một điều cực kì tàn độc. Nó còn hơn cả tội ác, hơn cả tử thần. Nó ngấm vào máu, khiến con người ta sống không nổi, chết không xong. Những người chết chết trong hoàn cảnh toàn thân ngấm độc, đến nỗi vùng đất chôn anh ta cây cối sinh vật đều không sống được. Những người sống chịu cảnh dị dạng, con trong bụng mới sinh đã chịu cảnh tang thương… Tất cả những điều đó đều nói lên sự phi lý của cuộc chiến hóa chất. Nhưng sao người ta vẫn chưa chịu dừng lại? Phải chăng…? Còn chàng trai trẻ này, anh ta chỉ là một nạn nhân, một trong rất nhiều nạn nhân chịu sự tàn ác của chất độc và sự bất công của thế giới ngầm. Nhưng tại sao, tại sao? Hàng trăm câu hỏi diễn ra trong đầu vị bác sĩ. Chiến tranh thật tàn độc, nó không chỉ cướp đi sinh mạng, nó gây ra hàng loạt tội ác, nó khiến con người chết dần chết mòn trong đau khổ.

- Ông là ai?

- Bác sĩ Audrey

- Ông là nhân viên của Ex

- Không, ta không phải.

- Vậy là Ford?

Bác sĩ lắc đầu.

-Làm sao tôi có thể tin ông?

- Ta đến từ đất nước khác, con trai, con mới tỉnh dậy, con nên nằm nghỉ một chút. Con uống sữa đi chàng trai trẻ, ta chắc rằng con vừa gặp những chuyện khủng khiếp lắm.

- Cốc sữa này có độc?

- Ta là giáo sư, không liên quan đến hai tổ chức trên. Hơn nữa trong người con đang có chất độc. Nếu muốn hại con, ta sẽ chờ cho chất độc phát tác chứ không phải làm vậy.

- Ông đã cứu tôi.

- Phải, ở Neunkirch, ta đã nhìn thấy con nằm ở cửa.

Ông nhìn chàng trai bằng lòng xúc động vô hạn. Ngoài 50 tuổi, ông không có con, bà xã ông đã mất khi hai người lấy nhau được 8 tuần. Bà ấy bị bệnh. Nếu có, chắc con ông cũng bằng tuổi chàng trai trẻ này. Trong lòng ông cháy lên niềm xót thương.

- Ông đã đưa tôi về.

- Đúng vậy.

- Đây là đâu?

- Paris

- Paris, chàng trai tròn mắt. Ông gật đầu:

- Phải, Paris, con nên nằm yên, chớ để xúc động mạnh.

- Tôi phải đi.

- Con không đi nổi đâu, con đang nhiễm độc. Con nên ở lại đây để ta điều trị.

- Bọn chúng sẽ đánh hơi thấy.

- Con trai, ta không biết con gặp chuyện gì – bác sĩ ôn tồn- nhưng theo ta, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất. Ta không biết con đã gặp những gì, nhưng con cứ yên tâm nghỉ lại. Ta là bác sĩ, và là giáo sư của Đại học Công lập Paris. Sẽ không ai đến quấy rối con đâu.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx