sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Anh Nhất Định Làm Em Yêu Anh - Chương 11-12

CHAP 11: CHẲNG DỄ DÀNG GÌ CẢ.! Hôm sau, Tâm nhất định theo Anh xin vào học. Vì Anh xin cho nên Tâm được thực hành luôn vào buổi chiều hôm đó. Lần đầu mặc võ phục, Tâm thấy vui vui, thắt chiếc đai trắng trên eo, Tâm hít một hơi dài, bước ra khỏi phòng thay đồ, thấy Anh đã đứng ở ngoài đợi. Woa, giờ Tâm mới nhìn thấy mặt Anh khi không đeo kính, mái tóc buộc cao hơn thường ngày, võ phục trắng muốt, mang đai đen nhìn rất nổi bật. Mỉm cười nhảy chân sáo đến chỗ Anh, cô nói: -nhanh vậy? -ờ..cậu nhất định muốn tập sao? -đương nhiên, nhìn tớ nè, tớ nhất định phải kiếm được cái đai đen như cậu, nhìn rất đẹp hihi. -đừng hối hận nhé.. -không bao giờ.. -được. Bước ra phòng tập. Tâm nhanh chóng nhìn thấy Khánh. Cậu ta vẫn đang hít đất, Nam đang đứng cạnh đếm: -35, 36, 37… Nhìn thấy cậu ta thở hồng hộc, mồ hôi vã ra nhưng vẫn cắn răng hít, Tâm hơi sợ, nhìn Anh hỏi: -người mới có phải hít không? -không, khi nào bị phạt mới phải hít –Anh trả lời, xong khẽ hỏi lại – đã sợ rồi sao?, anh Nam nghiêm khắc lắm. -không! Mình nhất định phải có đai đen! Mà cậu Khánh kia tập lâu chưa mà vẫn đai lam? -2 năm rồi. -ôi?-Tâm hơi sợ, lại hỏi- Vậy cậu tập bao lâu để có đai đen? -gần 2 năm. -lâu vậy sao? -chứ cậu nghĩ 1, 2 tháng chắc? -tập hợp- giọng lạnh lùng cất lên cắt ngang câu chuyện. Tâm theo Anh đứng vào hàng, Anh khẽ nhắc: -đừng nói chuyện nếu không muốn hít đất. -o..ok-Tâm bắt đầu sợ rồi.. -bắt đầu khởi động… Làm theo mọi người, nhìn xung quanh ai cũng tập với thái độ nghiêm túc, Tâm vui vui cho đến khi anh huấn luyện viên hỏi: -Bạn Thanh Tâm mới đến lại đây nào! Tâm ra khỏi hàng, bắt trước Anh cúi chào huấn luyện viên. Lại nghe anh hỏi: -em là bạn của Anh đúng không? -vâng. -vậy để Anh hướng dẫn em các động tác cơ bản nhé. -dạ, em muốn nhờ anh Nam giúp được không ạ?-Tâm dè dặt hỏi. -Nam? – anh Sơn có vẻ ngạc nhiên. Xong anh cười nói- Được, Nam em giúp Tâm nhé.! Anh phối hợp với Khánh. -rõ…-cả 3 nói. Thấy Nam đi về phía mình, Tâm vui vui, đến khi anh bảo: -bắt đầu từ các động tác tay, … Sau khi thấy Tâm tạp được động tác tay, Nam hướng dẫn Tâm tập chân: -đá thẳng. Làm theo cách Nam vừa hướng dẫn nhưng Tâm trượt chân ngã, vẫn nằm trên nệm, Tâm kêu lên: -đau quá à! -đứng lên- giọng lạnh lùng vang lên. Tâm lập tức đứng dậy, nghe khẩu lệnh của Nam: -Tiếp tục tập luyện. Đá thẳng. Nghe vậy Tâm nén đau, hét lên: -Hây..oạch-lại ngã -hây..oạch -hây..oạch.. … Sau lần thứ 5 bị ngã, Tâm không đứng dậy mà nằm thở trên nệm. Lúc đó anh Sơn thông báo: -nghỉ 5’. Sau lời nói của anh Sơn, Khánh lập tức chạy về phía Nam, còn Anh thì đi về phía Tâm. Khẽ kéo Tâm dậy,Anh hỏi: -đau không? -có… -tôi đã xem cậu đá. Cậu phải giữ vững chân trụ trước, chân trụ của cậu không vững, động tác đá cũng sai, làm lại tôi sửa cho. -ừ.. Tâm đá lại, Anh giúp Tâm sửa. Vốn thông minh nên Tâm nắm bắt khá nhanh, chỉ cần giảng giải chút là cô có thể làm được. Khi Tâm có thể đá vững được cú đá thẳng thì anh Sơn nói: -bắt đầu tập luyện. Khánh giúp Tâm tập luyện. Anh và Nam về nhóm cũ. Tâm khẽ thì thào: -đổi đai đi. -sao? -mang thử đai đen cảm giác thế nào? -cậu có biết muốn mang đai đen phải sao không? -sao? Anh khẽ nhìn Nam, cậu cũng đang nhìn cô, cô khẽ nói với Tâm: -học tập nhé.- rồi đi về phía Nam. -tập thôi!- giọng Khánh vang lên. -sao cậu lại hướng dẫn tôi? -vì tôi không thể tập cùng Anh được. Tôi vừa bị tím mắt nè.- nói rồi Khánh chỉ vào mắt bên phải của mình, có một vết bầm lớn. -haha. Gấu trúc!- Tâm cười hơi to, rồi nghe tiếng Nam: -im lặng tập luyện. Cô lập tức im bặt. nhìn Anh và Nam bắt đầu tập, Tâm há hốc mồm. Nhìn anh chàng Nam to cao vậy mà Anh có vẻ không kém phần nào. Cô tung một cú đá sau về phía Nam, Tâm khẽ kêu lên: -đẹp quá. -tất nhiên- Khánh khẽ nói- cậu ấy đánh đẹp mà mặt cũng đẹp. tôi rất thích. -tôi nhất định phải làm được như vậy, cậu hướng dẫn tôi đi. -được.. Nhưng… Sao cô không học được khi Khánh dậy vậy trời? -hất chân….ngã -tạt ngoài vô…ngã -đá vòng cầu…ngã -đá song phi…ngã -đá sau….ngã … Sau n lần ngã, Tâm nằm trên nệm thở hồng hộc, cảm giác người ê ẩm, nhức mỏi mọi nơi. Lúc đó, Nam tuyên bố buổi tập kết thúc. Anh dậy kéo Tâm lên, kéo vào phòng thay đồ. Lúc về Tâm bảo: -khó quá đi, người mình thì không có tố chất vận động. -tập để khỏe người, ai cũng tập được- Anh trả lời. -ừ, nếu không vì mục đích cao cả, mình nhất định không tham gia môn này, nhìn cái mắt tím của Khánh mà sợ…à cậu đánh đẹp lắm, nhất là cú “đạp” và cú đá sau đó. -ờ… -mình nhất định phải làm được thế. -cứ tập luyện đi đã. Sẽ làm được thôi. -ờ, cảm ơn đã động viên, mình về đây. Bye -Bye.. * Nói vậy nhưng hôm sau Tâm thấy người mình nhức mỏi kinh khủng, đi cũng khó khăn. Vừa đến lớp,cô đã nằm phịch xuống bàn, không hẹn mà Minh và Quang cùng chạy đến chỗ cô hỏi: -thế nào rồi?- Minh hỏi. -cái gì thế nào?- Tâm từ từ ngẩng mặt lên. -tập luyện thế nào? -thì, đấm, đá, rồi ngã, ê ẩm hết người..ôi đâu quá. -thế còn anh chàng lạnh lùng thì sao?- Quang hỏi. Nghe đến Nam, Tâm lập tức mở to mắt. Hai tay nắm lại, để trước ngực, mơ màng: -ui, siêu đẹp trai, siêu menly, siêu lợi hại. Lời nói vô cùng được kính nể, …ôi, anh Nam ơi, giá anh biết anh là lí do duy nhất em bám sống chết cái thứ kinh khủng này, ôi…hihi Quang và Minh nhìn nhau: -siêu đẹp trai? Siêu menly? Siêu lợi hại? lời nói vô cùng được kính nể? Kinh vậy sao? Liệu cô ấy có…rung rinh không? – cả hai đánh mắt sang Anh. Cô vẫn đang ngồi nhìn ra cửa sổ, không chú ý đến những cái khác. Thấy vậy Minh bảo: - nhất định tôi cũng phải học võ để bảo vệ cô ấy! -bảo vệ chính ông thì hơn- Quang mỉa mai. -ông đừng trọc gậy bánh xe. À Tâm, cô ấy đai gì? -đen! -Nam? -đen!!!!!!!! Hihi,,…! -vậy sao tui bảo vệ nổi, nhỡ thành cô ấy bảo vệ tôi thì khổ lắm.- Minh mếu máo. -phải! như lần trước ông và Vân Anh ôm nhau đứng như trời trồng ý ha ha.. -bốp… Một quyển sách bay thẳng vào gáy Quang. Nhìn về hướng nó bay đến. Quang nhận ra là Anh. Cô khẽ nhíu mày nói: - nói chuyện tầm phào, yên lặng đi. Quả có hiệu lực, Quang im luôn. Minh khẽ cười. lần này cô đã ra tay đúng lúc Quang nhại Minh vì vậy cậu thắng. Lần 3, 1:0

CHAP 12: “SỢ MA Ư? NEVER!” “ Không được, nhỡ cô ấy thích Nam thật thì sao?”- đó là ý nghĩ của Minh trong suốt buổi học. Cậu không hề tập trung vào bài giảng chút nào. Mắt nhìn lên bảng, những con số lằng nhằng mà cậu chẳng hiểu gì cả..đến lúc hết giờ, cậu nhận ra mình vừa bỏ lỡ một kiến thức vô cùng quan trọng. Cố gắng xem lại sách, cậu vẫn không hiểu, bèn quay sang Anh: -giảng lại giúp tớ chỗ này được không? -nghĩ gì trong đầu vậy? -là sao? -chẳng phải không tập trung nên mới không hiểu sao? -à, có tập trung nhưng khó quá! Anh nhíu mày rồi hỏi: -chỗ nào? -đây..-Minh chỉ vào sách. -à, chỗ này là….. …. -được rồi, mình đã hiểu, cảm ơn.-Minh đã hiểu, cậu bắt đầu làm được bài tập. lúc đó Quang cũng chạy xuống hỏi: -Hoàng Anh này, cậu giúp mình bài này nhé! -lên bảo Tâm đi.-Anh trả lời. -cậu vừa chỉ cho Minh sao không chỉ cho tớ? -thì sao? –Anh nhíu mày hỏi lại. -không…không sao..-Quang ngậm ngùi nhìn sang Minh, cậu ta đang cười đắc thắng. Một ý nghĩ khẽ vụt qua đầu Quang “chả lẽ Anh thích Minh sao?” Lần 4, 2:0 -Anh à!- Minh gọi. -sao? -lúc về đi xem phim với tớ nhé! -xem phim? –Anh ngoảnh sang. -ừ, xem phim.- Minh cười. -ờ..-Anh trả lời. Minh khẽ nắm tay yeah một tiếng, cậu có thể tập trung học bài rồi, nãy giờ cứ suy nghĩ mãi. Tan học. Hình như tên Quang có năng lực đặc biệt. Chỉ qua thái độ vui vui của Minh mà cậu ta đã biết có gì đó mờ ám. Bám theo Minh và Anh, thấy họ đi xem phim, cậu nghiến răng trèo trẹo, nhất định lôi Tâm đi theo. Đến nơi thì vờ như gặp nhau rồi rủ nhau xem cùng một phim. Hai tên này quả nhiên đầu óc giống nhau, đều chọn phim…ma. Nhìn tấm vé trên tay mà Minh vừa đưa cho, quả nhiên không ngoài dự đoán của cô, lại cái trò cổ lỗ sĩ này. Haizz thời đại tân tiến, hiện đại hóa như vầy mà đầu óc con trai chả sáng láng thêm tí nào, thôi dù gì cô cũng thích phim ma, coi như không quá lỗ. Ngồi vào hàng ghế, Anh nhận ra cô đang ngồi giữa hai tên ngu ngốc này, đặt túi bắp rang xuống, vừa ngồi xuống ghế, Minh hỏi: -cậu sợ ma không? -… -trả lời đi chứ Anh? Cậu ngừng nói khi phim bắt đầu chiếu, quả nhiên phim mới có khác. Kĩ xảo với hình ảnh tăng cấp độ lever hơn hẳn. Tất nhiên đúng như cô đoán, mấy người này quả nhiên rất sợ ma. Sặc, đã ngu lại còn đánh đu với đời, nhất là tên Minh, cứ thấy cảnh hơi “đẹp đẹp” tí là hắn gào loạn lên, chỉ khổ cái lỗ tai cô. Quang và Tâm cũng chẳng khá hơn, vừa đến một cảnh màn hình hiện ra một cái bóng trắng, mặt nám đen, miệng kêu “ghào” một tiếng là có hai tiếng kêu bật ra: -á á á…-tiếng của 3 người. -haha…-tiếng cười lạnh của một người con gái phát ra, 3 người lập tức hết gào mà ngoảnh sang, Anh đang cười rất thoải mái, miệng lầm bầm: -kĩ xảo rất tốt, trang điểm có tiến bộ. hôm nào phải lùng đĩa này về xem lại mới được. Trời ơi! Mặt ba tên kia toàn vạch thẳng (0___olll). Không phải chứ?. Thường thì con trai rất thích đưa bạn gái đến đây để lợi dụng lúc bạn gái hét lên để vòng tay qua chẳng hạn, rạp lại rất tối, tha hồ hành động mà chẳng có ai để ý. Nhưng giờ thì kế hoạch đấy không thể thực hiện khi chàng trai đưa tay che kín mắt, còn cô gái nhìn chăm chú vào mấy cái hình vô cùng đáng sợ trên màn hình. Khi gặp những hình ảnh mà chàng trai hét lên thì cô gái lại bật cười lớn thành tiếng. thế này thì. Hoàn toàn thất bại………………………….. Ra khỏi rạp chiếu phim, tuy rất vui vì lần đầu tiên thấy Anh cười thành tiếng, nhưng lại để cô thấy sự nhát gan của mình, hai tên kia không hỏi hậm hực. thấy vậy Tâm hỏi: -đi ăn gì đi, đói rồi. -ừ, cậu muốn ăn gì?-Minh hỏi. -Kem!- hai cô nàng đồng thanh. -kem sao? Được rồi đi thôi.-Quang nói. Rồi 4 người tạt vào quán kem gần rạp chiếu phim. Trong quán kem ,Tâm hỏi: -cậu không sợ ma à Anh? -không. -ồ, khổ thân cho hai anh chàng này, dùng chiêu này với ‘nữ hoàng băng giá’ nhà ta thì cầm chắc 99,9% thất bại. -ừ.- giọng cả hai lộ rõ vẻ mệt mỏi. -ê, không phải sợ quá rồi chứ? –Tâm chọc. -cậu cũng sợ thế còn nói ai. Đừng tưởng không ai biết. –Quang nói. -ờ, đúng là sợ thật…này Anh, cậu không sợ ma thì sợ gì? Tay đang đưa thìa kem lên miệng của Anh dừng lại trên không, mắt cô mở to ra. Sau vài giây trấn tĩnh, cô nói: -người! –xong đưa thìa kem lên miệng. -người? -những người tâm địa độc ác, coi hành hạ người khác là thú vui, không bao giờ có hai từ “nhẹ tay” trong đầu. -à..-Tâm vỡ lẽ.-vậy… Tâm định nói tiếp thì thấy Minh ra hiệu im lặng, cô nhìn vào Anh, thấy tay cầm thìa của Anh cứ chọc mãi vào ly kem, mắt lơ đãng nhìn ra ngoài, có thể có điều gì đó xảy ra với Anh chăng? -cậu không vui hả? –Minh hỏi. -ờ, không có gì..-giọng Anh rất nhỏ. -buồn thì đừng giấu, bạn bè chơi với nhau để chia sẻ mà. – Minh nhìn Anh, giọng nghiêm túc. Anh nhìn Minh chăm chú 2s, sau môi khẽ nở nụ cười. Một nụ cười ấm áp, xong cô nói: -cảm ơn vì đã luôn ở bên tôi. Trước nụ cười đó… Một người ngẩn ngơ… Một người giật mình… Một người lo lắng… Quang lo lắng, lời suy đoán hồi sáng đã đúng, một người lạnh lùng như Anh mà cười với Minh, chứng tỏ cô thích Minh. Cậu là người đến sau, có lẽ cậu chỉ có thể thích cô trong thầm lặng thôi. Người như cô có lẽ sẽ không thay đổi mục tiêu của mình. Thôi, từ giờ cậu sẽ ở ngoài cuộc, và coi cô như một người bạn vậy.!!!!!!!!!!!….


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx