sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Anh Nhất Định Làm Em Yêu Anh - Chương 15-16

CHAP 15: …. Sau gần 15’ cõng cái tên nặng như cùm này, chân cô bắt đầu có cảm giác run lẩy bẩy. Đến nhà Nam chỉ có mỗi bà giúp việc. Bố mẹ cậu đã đi công tác tuần trước, vẫn chưa về. Nhà hiện tại chỉ có hai anh em cùng một bà giúp việc. Bà giúp việc thì đã đứng tuổi, tối nào cũng đi ngủ sớm nên giờ phải tự xoay sở thôi. Đưa Nam vào phòng, vừa nhìn thấy cái giường cô lập tức ném cậu ta xuống. Đưa tay lên xoa vai, nghiêng cổ, nghe tiếng kêu lạo xạo, răng rắc. Cô khẽ bước ra ngoài. Tâm bước vào, mang theo một chậu nước ấm, nhúng chiếc khăn mặt vào nước rồi khẽ lau mồ hôi cho Nam. Vì chưa phải chăm sóc ai bao giờ nên Tâm hơi vụng về với những việc như thế này. Nam hơi nhíu mày tay đưa lên quờ quạng, vừa nắm vào tay Tâm lập tức gạt phắt ra. Tâm sững sờ, cánh tay bẽ bàng dừng trên không, dần dần thu về. Cô trầm ngâm để cái khăn cạnh chậu nước bước ra ngoài. Khánh và Anh đang ngồi ở phòng khách, nhìn thấy Tâm đi ra gương mặt không mấy vui vẻ, cậu khẽ gọi: -Tâm, lại đây lát. Tâm giật mình bước đến. Khánh quay sang Anh bảo: -cậu vào xem anh Nam giúp tớ chút được không? Anh khẽ gật đầu rồi đứng lên đi vào phòng Nam. Anh vừa đi khuất, Khánh lên tiếng nói: -Buồn nhỉ? -Hả?- Tâm giả vờ ngơ ngác. -Không phải dấu, trên mặt cậu có chữ “Buồn” to tổ trảng kìa. Tâm giơ tay lên trán sờ sờ, thấy vậy Khánh cười: -Đùa thôi, cậu dễ bị lừa quá! -Không phải…-Mặt Tâm xị xuống- Hình như anh cậu có đối tượng rồi. -Ưm..-Khánh gật đầu đồng tình. -Đối tượng là Anh mà cậu có vẻ không buồn nhỉ? –Tâm hỏi. -Chả hiểu tại sao lại không thấy buồn..-Khánh cười – anh mình thích cô ấy chứ có phải cô ấy thích anh mình đâu mà phải buồn. -Chậc. – Tâm tặc lưỡi, lầm bầm- Quả nhiên đầu cậu ta chỉ tương xứng với lũ trẻ con.. -Lầm bầm gì đấy? -Đâu có gì, hì hì.. -Nghi quá nghe…-Khánh nhìn Tâm bằng nửa con mắt, ngờ vực. -Đã bảo là không có gì mà.-Tâm gắt. -Ùi! –Khánh giật mình – Đúng là có tật giật mình. -Im lặng đi –Tâm véo má Khánh, nghiến răng nghiến lợi mắng. -Ui………….đau. -Ha ha –Tâm bật cười, nói chuyện với tên nhóc này thật là vui Anh bước vào phòng. Ở đây mà vẫn còn nghe thấy cười của hai tên kia. Vui vẻ thế không biết! Khẽ lắc đầu cô bước vào phòng. Nam nằm trên giường, mồ hôi vã ra, chân tay quơ quàng loạn xạ. Haizz..thật tình đã không biết uống lại còn. Nhặt chiếc khăn lên, nhúng nước nóng rồi khẽ lau mồ hôi trên trán cho Nam. Nhẹ nhàng nhẹ nhàng giữ chân tay cậu cho cậu không tiếp tục quẫy đạp. Đắp chiếc chăn lên cho cậu, xong cô khẽ đặt tay lên trán cậu. Không sốt. Nghĩ vậy cô định rút tay lại thì… Nam mơ màng. Cậu cảm thấy có một bàn tay đặt lên trán mình. Bàn tay nhỏ, ấm áp. Khi bàn tay đó sắp rời đi, cậu theo phản xạ đưa tay lên túm vào cổ tay người đó, kéo mạnh xuống. Bị giật mình, Anh mất đà ngã thẳng lên người Nam. Lồm cồm bò dậy, cô nhăn nhó nghĩ thầm rằng có phải Nam đang say hay không mà khỏe như trâu vậy. Vừa chống tay vào người Nam để đứng dậy, cậu lại kéo cô xuống, dùng hai tay ôm thật chặt, giọng nói cũng mơ hồ, ấm áp: “ tôi yêu em…Hoàng Anh”

CHAP 16: “TÌNH YÊU KHÔNG HỀ CÓ LÍ DO!” “Không phải chứ?????????” Miệng Anh đang há hốc ra, mặt toàn vạch thẳng (- o -lll) nhìn lại Nam. Không phải cậu ta say quá nói lảm nhảm chứ? Vừa hôm trước là tên Khánh, hai anh em nhà này thật khiến người khác khó xử mà. Trời ơi, cô phải làm gì đây? Trước hết phải bình tĩnh, đúng bình tĩnh thoát ra khỏi cái gọng kìm này đã. Nghĩ vậy cô lập tức đứng dậy nhưng chả dễ như tưởng tượng, sao ngủ mà lại ôm chặt thế này????? Nguyễn Ngọc Nam, tôi nguyền rủa anh, có thả tay ra không?????????. Đó chỉ là ý nghĩ thôi, giờ phải dùng hành động vậy, một phát hất mạnh tay Nam ra rồi túm lấy hai cổ tay cậu ta, từ từ đặt xuống, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng. (Vừa đánh vừa xoa, chậc chậc) Vừa đặt tay Nam xuống, Anh khẽ đứng thẳng người nhón chân bước ra ngoài. Vừa quay đi lại có người túm cổ tay cô. Thật ức chế! Cô quay người lại nhìn. Nam đã tỉnh, tay cậu vẫn đang nắm tay cô, ánh mắt mông lung, cậu hỏi: -Vừa rồi tôi có làm gì sai hả? -Ờ..Không..-Anh hơi lúng túng chút. -Tôi…nói gì sai? Em cứ nói đi. –Nam đã nhận ra sự lúng túng của cô, cậu lại hỏi. -anh nói…-Anh nhìn vào Nam- anh thích tôi. Mắt Nam mở to hết cỡ (0.0) á khẩu luôn. Khẽ thả tay cô ra, cậu không nói một lời nào, hay đúng hơn là không biết nói gì, cậu chỉ nhìn xuống cái chậu nước cùng khăn mặt. Anh cũng nhận ra sự bối rối của Nam, cô nói: -Không sao, lúc đó anh say, tôi cũng không để ý làm gì, anh không phải lo, giờ thì…tôi ra ngoài trước. Anh quay người bước ra cửa, vừa đi được hai bước, cô lại nghe thấy giọng của Nam: -Vậy..nếu tôi nói…tôi thích em..thì sao? -Anh…vẫn say hả? – Không quay lại, cô hỏi Nam. -Tôi hoàn toàn tỉnh táo. –Nam nhìn bóng lưng của cô, nói chắc nịch. Mãi một lúc sau cô mới lên tiếng: -…Tại sao vậy? Lại một không khí im lặng. Thời gian từng phút trôi qua, lúc sau Nam nói: -Em đã bao giờ nghĩ rằng…tình yêu có lí do chưa? -Tôi biết, tình yêu không bao giờ có lí do cả, tôi thích em và chỉ vậy thôi, em hiểu không? -… -Tôi biết, em khó có thể chấp nhận ngay tôi, tôi sẽ đợi…đến khi em chấp nhận tôi. -… -Nhưng từ giờ đến lúc đó, tôi hi vọng, em sẽ vẫn đối xử với tôi như trước kia. Vẫn coi tôi là một người bạn tập, chỉ cần em để ý tôi một chút..tôi chỉ mong như vậy. Vẫn im lặng. Một vài phút sau, cô lên tiếng: -Tại sao lại là tôi? – Anh quay lại, mắt nhìn vào Nam. Nhìn cô, Nam khẽ nói: -Vì em lạnh lùng, vì em thờ ơ, vì mọi thứ…Anh à, em biết không? Mỗi lần đôi mắt em nhìn tôi, tôi cảm thấy bối rối, tôi… -Tôi lạnh lùng, tôi thờ ơ…vậy sao anh lại thích tôi? Anh có thể thích người khác mà? – Ngắt lời Nam, Anh nhíu mày hỏi. -Tôi nói với em rồi, tình yêu không hề có lí do.! Lại im lặng. -Tôi về trước. –Anh khẽ quay người, và… Nam đứng dậy, ôm cô từ phía sau, cậu nói: -Nếu những lời vừa rồi của tôi, khiến em khó xử, vậy thì…hãy quên nó đi. Hãy đối xử với tôi như trước kia, và quan trọng hơn…đừng né tránh tôi. -Né tránh? – Anh hỏi lại. -Phải, hãy coi tôi là người em có thể nghĩ đến trong lúc khó khăn, có thể tôi không giỏi an ủi, tâm sự, nhưng tôi sẽ là chỗ dựa vững chắc cho em. -… Không thấy cô trả lời, Nam khẽ buông lơi tay, quay đi rồi nói: -Muộn rồi, em về đi, về tối muộn sẽ nguy hiểm đấy. Xin lỗi giờ tôi không thể đưa em về được. -Chào anh. Nói rồi không quay đầu lại, cô quay ra cửa, bước thẳng. Nam nhìn bóng cô khuất sau cánh cửa mới đi vào phòng tắm, thầm nghĩ, cậu sẽ không bao giờ động đến rượu nữa.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx