CHAP 19: MỘT NGƯỜI RA ĐI… Lên xe buýt về nhà. Anh ngồi xuống hàng ghế cuối cùng. Minh đi xe tuyến khác để về nhà cậu, giờ chỉ còn mình cô. Tầm này xe buýt không đông lắm, không có người phải đứng, ghế cũng còn thừa. ngồi một mình, cô tự hỏi bản thân tại sao ban nãy mình lại làm vậy? vì điều gì đó mà chính cô cũng không biết. Xe đang đi bình thường, đột nhiên phanh gấp, ai ai cũng trong tình trạng người đập mạnh về phía trước. Cô cũng vậy, nhưng người vừa mới bị mất trọng tâm đã có người giữ vững cô. Sau khi định thần lại, cô quay sang nhìn người đó…Nam. -Chào anh.-Anh khẽ gật đầu chào. -Chào em, em đi đâu về muộn vậy? -Về nhà. -À, hôm nay là cuối tuần nhỉ? -Vâng. Một không khí im lặng. không ai nói với ai cái gì. Anh lại lơ đãng nhìn ra cửa sổ, Nam thì chăm chú xem sách, cậu mới đi làm thủ tục về, cậu nhận được một suất học bổng ở một trường đại học bên singapo. -Anh sắp đi singapo!- Nam lên tiếng. -Du học phải không? –Không nhìn cậu, cô nói. -Sao em biết? -Nếu đi du lịch thì anh cần gì phải nói. –Anh lơ đãng trả lời. -Ừ, -Nam gật đầu.- đúng vậy. -… -Anh sẽ đi 4 năm. -Em biết. -Anh sẽ trở lại. -… -Em có thể…đợi anh không? -… Nam dùng tay kéo cô lại, cho cô nhìn thẳng vào mắt cậu, cậu nói: -Anh yêu em, Anh à! -Cái đó em biết.-Anh lơ đãng nhìn đi hướng khác. -Anh không muốn đi, nếu em không nói cho anh câu trả lời. -Em luôn coi anh như anh trai.- Anh nhìn cậu, nhíu mày. -Anh trai.? -… Nam thả tay cô ra, ngồi tiếp tục đọc sách, lát sau nói: -Tuần sau anh sẽ đi. Thứ 4 này anh Sơn có tổ chức tiệc chia tay. -Vâng. …. Hai người im lặng như vậy cho đến khi Anh phải xuống xe, cô khẽ chào: -Anh sẽ tìm được một người tốt hơn tôi thôi! Rồi cô bước xuống xe, hòa vào những con người tấp nập trên phố. Nam ngồi nhìn theo cô đến khi xe tiết tục chuyển bánh, cậu mở máy nghe nhạc, lời bài hát du dương, ngọt ngào vang lên: “Nỗi nhớ nhung là 1 cảm giác rất khó hiểu Tựa như chiếc bóng lúc nào cũng theo ta Ko có âm thanh lại ko có hơi thở, xuất hiện từ sâu tận đáy lòng Chỉ chớp mắt, nó đã nuốt gọn anh trong nỗi cô đơn Anh chẳng cách nào kháng cự đc nó, nhất là khi đêm về Nhớ em đến ngột ngạt khó thở Ghét bản thân mình chẳng thể nào lập tức chạy đến bên em Nói thật lớn với em rằng Anh nguyện vì em, nguyện vì em Anh nguyện vì em mà quên cả tên mình Chỉ cần thêm 1 giây được ở trong vòng tay em Có mất đi cả thế giới cũng chẳng tiếc nuối Anh nguyện vì em, nguyện vì em Nguyện vì em mà bị lưu đày đến chân trời Chỉ cần em thật lòng đáp lại tình yêu của anh Bất cứ đều gì anh đều sẵn sàng, nguyện làm vì em.” (Hè hè, bài này trong thiếu nữ toàn phong nhưng lời rất ý nghĩa nên tớ mượn nhé, hehe) Nam cứ ngồi yên lặng, nhắm mắt. Sáng hôm sau. Vừa đến lớp, Anh đã bị cái Tâm nó kéo về chỗ, hỏi: -Anh Nam sắp đi Sing hả? -Ờ… -Hôm qua Khánh có nhắn tin bảo vậy, sao anh ấy lại đi lúc này nhỉ? -Không biết.. Im lặng một lúc, Tâm lên tiếng: -Nè, cậu có biết anh Nam thích cậu không? -… -Không phải dấu, mình biết hết rồi, anh ấy không biết uống rượu nhưng vẫn uống cho cậu, anh ấy để cậu chăm sóc còn mình thì không, mình biết mà, mình… -Chào buổi sáng.- Minh đến lớp, nhìn thấy Tâm và Anh đang nói chuyện, cậu hỏi – Mới sáng ra đã có chuyện gì vậy? -Liệu cậu có đáp lại anh ấy không? – Tâm coi Minh là người vô hình, tiếp tục quay sang hỏi Anh. -Tôi luôn coi anh ấy như anh trai! -Anh trai? -Phải.. -Thật tiếc cho anh Nam, tại sao lại đi thích người vô tâm như cậu chứ, ai mà thích cậu chắc cũng thiệt thôi, cậu chã biết thích ai bao giờ! -Cậu nói nhiều quá. -Haizz…- Tâm giơ bàn tay mình lên nhìn một lúc rồi nói. -Ngồi buồn ngồi đếm ngón tay Ôi sao ngón ngắn, ngón dài vậy ta? Nghĩ hoài nghĩ mãi không ra Lấy dao ra chặt thế là bằng nhau! Minh bật cười về bài thơ của Tâm, Anh thì không. Cô hoàn toàn hiểu dụng ý của Tâm qua bài này. Chỉ có tên Minh ngốc nghếch ngồi cười sặc sụa. -Cũng đúng thôi, bàn tay có ngón dài ngón ngắn hơn nữa là con người, ai cũng có những may mắn riêng và những ước mơ riêng nhưng không phải ai cũng có được. Haizz tiếc cho anh Nam. – Nói xong, Tâm đứng dậy bỏ về chỗ. Lát sau Minh hỏi: -Nè, cái anh Nam đó, bày tỏ với cậu rồi à? -… -Cậu bảo chỉ coi anh ấy như anh trai đúng không? Tại sao vậy? Mình thấy anh ta rất tốt mà, hay là vì… Minh ngưng nói vì Anh vừa ngẩng qua nhìn cậu, nhìn chăm chăm mặt cậu. Trước ánh nhìn đó, mặt cậu đỏ bừng lên. Vài phút sau, Anh quay mặt đi nhìn xuống quyển sách, nói với Minh: -Máu dồn, khó thở, tim đập mạnh… cậu bị lão hóa rồi đó. -Hả? Mặc dù đang đỏ mặt nhưng Minh vẫn có cảm giác là mình vừa rơi cằm xuống đất cái cộp. 16 tuổi, lão hóa ư? không thể nào, chỉ có một lí do thôi cậu…đang thích một ai đó. * Chiều thứ tư. Sau khi buổi tập kết thúc, anh Sơn tuyên bố với mọi người, đây là buổi tập cuối cùng của Nam tại đây, Nam sẽ đi du học khoảng 4 năm tại Singapo. Nhìn mặt mọi người có vẻ buồn buồn, Anh Sơn lôi chai rượu nhẹ ra, bảo uống chia tay với Nam (Thông cảm, ổng nghiện rượu nặng) . Anh cũng cầm một ly, cụng với Nam một phát rồi nói: -Học tập tốt, lên đường bình an! -Cảm ơn. Lúc mọi người chia tay nhau là lúc 7h30′, vừa đi ra cửa Anh và Tâm đã thấy ngay hai Anh em Khánh, Nam. Vừa thấy hai người đi ra, Khánh chạy đến kéo tay Tâm: -Về thôi, tôi về với cậu! Nói rồi không để Tâm kịp trả lời, cậu kéo Tâm đi luôn. Thấy hai người kia đi, Anh cũng khẽ bước để trở về nhà. Nam thấy vậy kéo tay cô, hỏi: -Không có gì muốn nói với tôi sao? -Những gì cần nói, đã nói. -Em không cần phải lạnh với tôi vậy chứ? -Tôi nói rồi, tôi luôn coi anh như anh trai! -Vậy một lời chúc anh trai như: Hi vọng anh sớm trở về, em sẽ đợi anh trở về…chẳng hạn, nói đi. -Anh đọc nhiều sách quá rồi!- Anh nhíu mày. -Cũng có thể, tôi chỉ muốn nghe vậy thôi. -Mong anh sớm trở về..Được rồi chứ? giờ tôi về. Anh vừa bước,Nam đã kéo tay cô, ôm chầm cô, xiết thật chặt: -Anh…?- Anh nhíu mày nói với Nam. -Xin em, chỉ một chút thôi. – Nam nhắm nghiền mắt, trong vài năm tới, cậu sẽ không thể làm vậy. – cứ coi như một lời chào tạm biệt đi… Vài phút sau, Nam thả Anh ra, hai tay cậu đặt lên vai Anh, nói: -Nhất định tôi sẽ trở về, em sẽ không quên tôi chứ? -… -Tôi sẽ không quên em.. -… Khẽ buông lơi tay, cậu nói với Anh: -Hẹn gặp lại em, vào một ngày sớm nhất…. Rồi cậu quay bước đi ngược chiều với Anh. Lòng tê buốt như có cái gì đó vừa mới đâm qua…..
Chap 20: Giáng sinh ấm áp. Sáng hôm sau, Anh vừa đến lớp đã nghe tiếng cái Tâm sang sảng: -Hôm qua cậu và anh Nam nói gì với nhau vậy? -Tạm biệt thôi! -Vậy sao Khánh phải lôi mình đi trước nếu hai người không có chuyện gì? -Sao biết được. Thấy Anh không mặn mà trả lời, Tâm bĩu môi, quay sang Minh hỏi: -Minh nè, cậu từng yêu ai bao giờ chưa? Minh nhất thời không biết nói thế nào, ngoảnh sang nhìn Anh thì thấy cô cũng đang nhìn cậu. Cậu khẽ nuốt nước bọt, cười hì hì: -Chưa. -Vậy thì đừng có thích Anh nhé, lạnh khó tả! -Ờ, tớ sẽ… Minh không giám nói thêm vì cậu nhìn thấy môi Anh đang giật giật, cậu biết nói nữa là cậu có thể nhừ tử là nhẹ. Tâm biết ý lảng sang truyện khác: -Thật ra ý, mình nghĩ là mình thích Khánh rồi! -Gì? – Hai người đồng thanh. -Không, trước đây mình cứ nghĩ mình thích anh Nam, mà ảnh lạnh lùng quá, nói chuyện với anh ấy mình không được thỏa mái. Nhưng nói chuyện với Khánh thì khác, cậu ta rất dễ thương, vui vẻ, tính chỉ hơi trẻ con chút.. nói chung giờ mình bắt đầu thích cậu ta rồi… ~~~~~~~~~~~~~~~~~~Qụa…quạ….~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ -Vừa rồi có phải quạ kêu không nhỉ? – Tâm nhìn ra cửa sổ. -Hình như vậy! Có vẻ nó đánh hơi được mùi thú vị trong truyện này haha..-Minh bật cười. -Cậu…đi chết đi… ******* Thấm thoát đã hai tháng trôi qua từ buổi sáng hôm ấy. Còn mấy ngày nữa là giáng sinh, hôm nay vừa đi học về Tâm lập tức lôi Anh đến một trung tâm mua sắm để mua quà tặng Khánh. Chọn được một cái áo len đan và một đôi găng tay đan, Tâm lưỡng lự, hỏi Anh: -Áo hay găng tay? -Đồ đan sẵn? -Ừ, mình tính đan một cái khăn len tặng Khánh nhưng không biết đan, giờ mua đồ đan về bảo mình đan tặng cậu ấy. Hi hi, thỉnh thoảng nói dối chút để lấy thêm điểm đâu có sao. -Ờ.. -À, cậu có định tặng Minh cái gì không? -Minh? -Ừ,dạo này thấy quan hệ của hai người rất tốt, cậu cũng nên tặng quà người ta chứ. Mà hỏi thật nè, cậu và Minh đã từng hẹn hò chưa? -Chưa! -Chán cậu thật- Tâm lầm bầm không ra tiếng- Minh ơi, sao cậu lại thích con bé này làm chi, tội nghiệp cậu. Sau một hồi lưỡng lự, Tâm quyết định mua cái áo len đan đó. -Cậu đợi mình ở đây một tí nhé, mình đi lấy cái áo nữa. Mình sẽ mua áo đôi, hôm đó đi bọn mình sẽ mặc áo đôi, đi dạo trên đường đón không khí giáng sinh, ui nghĩ mà tuyệt thật, hi hi, đợi nhé…-Nói rồi chạy vụt đi. -Sao sến vậy?- Anh lắc đầu ngán ngẩm, Tâm không thích đọc sách mà lại có mấy cái hành động này, học của ai vậy trời? Đứng một lúc, thấy chán Anh bắt đầu nhìn xung quanh, ánh mắt cô dừng lại ở một cặp giây chuyền tình nhân. Thấy có vẻ đẹp, cô đến gần nhấc lên xem. Là một đôi dây chuyền bạc, mỗi sợi dây có một cái mặt là nửa hình trái tim, hai mặt đó ghép thành một hình trái tim hoàn chỉnh. Sợi dành cho Nam kích thước to gấp đôi dành cho nữ. Nhìn khá đẹp, nhưng mua về cô đeo một sợi còn một sợi để dành chắc? Đang suy nghĩ thì thấy tiếng cái Tâm lảnh lót bên cạnh: -Ui, đẹp thế, tớ xem nào.- đón lấy sợi dây, Tâm cầm lên ngắm nghía- Đẹp thật, cậu có mua không? Hay để mình mua? -Tùy.. -À thôi, mình có áo rồi, cậu mua đi, tặng Minh một sợi! -Tặng cậu ta? -Ừ, kiểu gì cậu ta chả có quà tặng cậu, mua tặng cậu ta coi như đáp lễ, nhanh lên ,mình ra thanh toán trước đây. Tâm đi rồi, Anh cầm sợi dây ngắm nghía một lát cũng quyết định mang đến quầy thu ngân… * Tối ngày 24. Anh đang ngồi nghe đài, nghe mấy bài hát giáng sinh thì Tâm nhắn tin đến: -Anh ôi, thất bại thảm hại hu hu… -Nói rõ xem nào – Anh nhắn lại. -Sáng mình tặng Khánh quà để tí nữa hai đứa mình cùng mặc đi chơi nhưng… -Sao? -Chả là mình có ghi vào thiệp là: “tớ đan không giỏi lắm, nhưng chúc cậu giáng sinh ấm áp.” Vừa rồi cậu ấy nhắn lại là : “Cậu quên tháo mác giá tiền rồi!” Ôi, lát mình sẽ gặp cậu ấy, ngại quá làm sao bây giờ? Hu hu… Anh ngồi nhìn cái tin nhắn mà bật cười, xong nhắn lại: -Bảo cậu ta là bị rơi cái mác của cái áo cậu mới mua vào.. -Eo, xui dại thế…>”< -Không thì thôi. Tùy… Anh vừa vứt cái máy sang bên cạnh thì có tiếng gõ cửa, mở cửa ra, lại là tên Minh: -Merry chrismas, my friend! -Ờ, cứ dùng tiếng việt cho nó lành, vào đi, lạnh quá. -Ừ, -Minh bước vào xong cậu lại ngoảnh sang- Cậu có muốn ra nhà thờ không? -Có. -Vậy chúng ta cùng đi.-Mắt Minh sáng lên. Anh nhìn Minh, rồi đi vào phòng ngủ thay đồ. Khẽ đút cái hộp có đựng hai sợi dây chuyền vào túi, cô đi ra ngoài, nói với Minh: -Đi thôi! Đi dạo vòng quanh mấy khu phố, hai người ngồi tại quán trà chanh bệt trên hè phố. Không phải không muốn vào nhà thờ mà không thể chen chân vào nổi, quá đông. Người chen chúc người, ai mà béo muốn giảm cân chui vào đấy một lúc đảm bảo sẽ giảm được khối mỡ thừa. Ngồi uống cốc trà chanh, nghe tiếng chuông nhà thờ ngân vang, nhìn cây thông lớn trang hoàng lộng lẫy bên cửa hàng bên đường, không khí ấm áp của năm mới bao trùm tất cả mọi thứ. Lúc này, Minh lấy ra một hộp quà nhỏ, giơ trước mặt Anh: -Giáng sinh vui vẻ! Anh vui vẻ cầm món quà, mở ra. Một sợi dây treo điện thoại có hình mặt trăng và ngôi sao có gắn mấy viên kim cương (giả). Trong đêm tối, nó phát sáng lấp lánh. Minh mặt hơi ửng đỏ hỏi: -Thích không? -Rất đẹp, cảm ơn. -Cậu thích là mình mừng rồi! – Minh cười. Anh nhìn Minh mấy giây, rồi thò tay vào túi, lấy ra cái hộp nhỏ, đưa cho Minh: -Gì vậy?- Minh hỏi. -Mở ra coi. Tò mò, Minh mở ra, một cặp dây chuyền tình nhân. Mặt cậu nãy giờ đã đỏ lại càng đỏ hơn ,cậu nhìn cô tim đập loạn nhịp: -Cái này? -Không được hiểu lầm!- Anh nhíu mày. -Ừ..ừ không hiểu lầm. -Chỉ là tình bạn thôi. -Mình hiểu.- Ngẩng lên nhìn Anh, Minh rụt rè hỏi – Mình giúp cậu đeo nhé. Im lặng mấy giây, Anh khẽ nói: -Được thôi. Vòng tay qua cổ Anh, Minh móc cái móc vào. Nhìn sợi dây trên cổ cô, cậu lập tức muốn đeo ngay sợi kia vào. Vừa cầm sợi dây, Anh nói: -Tôi đeo giúp cho. Minh hơi ngẩn ra rồi gật đầu. Đeo xong hai người nhìn hai sợi dây trên cổ nhau cho đến lúc có một đôi ngồi gần đó cũng phải thốt lên: -Trông họ thật đẹp đôi…. * Đêm khuya, hai người đi sánh vai nhau trên đường, nghe những bài hát giáng sinh phát ra từ các cửa hàng bên đường. Lòng Anh chợt thấy ấm áp lạ.
@by txiuqw4