sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Hạnh phúc có thể tìm lại? - Chương 03: Khởi đầu mới (1)

Chương 3: Khởi đầu mới

Gần đến ngày nhập học, Tiểu Linh cảm nhận được thời gian trôi đi thật nhanh, cô không muốn rời xa ngôi nhà này, cũng không nỡ xa cái làng quê nhỏ bé nhưng thanh bình này. Lại càng không muốn xa Hà Tuyết Lan, để mình bà ở nhà, cô thật sự không có yên tâm. Nghĩ đến việc mình phải rời xa những thứ đã quá thân thuộc và gắn bó với mình trong suốt 18 năm càng làm cho lòng Tiểu Linh thêm nặng nề.

- Chuẩn bị xong hết đồ chưa? – Hà Tuyết Lan thấy Tiểu Linh vẫn đang hí hói làm cái gì đó trong phòng ngủ mà vẫn chưa chịu ra thì lên tiếng hỏi.

- A... Con sắp xong rồi. – Tiểu Linh ở trong phòng nói vọng ra.

Sau khi đã chuẩn bị một đống đồ tư trang cho mình, Tiểu Linh liền chạy vội ra ngoài rồi nhìn Hà Tuyết Lan cười hi hi nói: - Xong rồi ạ!

Hà Tuyết Lan đi lại gần nhìn những đồ tư trang của Tiểu Linh, xem xét xem còn thiếu gì không. Một lúc sau bà nhìn cô, nâng bàn tay thon dài đã chai sạn lên xoa đầu cô nói:

- Được rồi, các con đi sớm không trễ giờ tàu chạy.

- Mẹ ơi!

Tiểu Linh ôm chầm lấy Hà Tuyết Lan, trên đôi mắt to tròn dần được phủ một tầng mây mỏng, rồi kết tụ thành từng giọt nước trong suốt như pha lê rơi xuống.

Cô không muốn phải xa bà, không muốn để bà ở nhà một mình, thật sự cô không nỡ...

Hà Tuyết Lan ôm Tiểu Linh trong lòng, rất giống an ủi một đứa trẻ bị tủi thân, vỗ nhẹ vai cô. Mà Tiểu Linh cũng không có ý muốn rời khỏi vòng ôm của bà, bởi vì cô thật sự là rất không nỡ rời khỏi cái ôm ấm áp này!

Hà Tuyết Lan cũng không cầm được lòng mình mà khóc, những giọt nước mắt không ngừng chảy xuống gò má đã chai sạn đi một phần vì tuổi tác, một phần cũng vì do công việc, rơi xuống sàn nhà.

Thiên Vũ nhìn cảnh hai mẹ con Hà Tuyết Lan ôm nhau khóc, cũng không đành lòng mà đi. Anh thật sự không yên tâm để mình bà ở nhà, thân mình bà luôn ốm đau, khi trời trở lạnh thì bệnh viên phế quản lại tái phát. Không có ai ở nhà cùng bà, lúc ốm đau ai sẽ chăm bà đây? Trong lòng anh dấy lên nhiều nỗi lo.

Một lúc sau, biết không còn nhiều thời gian, Hà Tuyết Lan cố cầm lòng mình buông Tiểu Linh ra, gạt những giọt nước mắt còn vương trên gương mặt nhỏ nhắn của cô, nhìn cô rồi nhìn Thiên Vũ nói: - Các con đến thành phố học phải biết tự chăm lo cho bản thân mình, biết không?

Tiểu Linh nhìn Hà Tuyết Lan, nước mắt như thế nào cũng không thể thu lại được mà vẫn tuôn trào ra như cũ, nức nở nói: - Vâng! Con... biết rồi, mẹ ở nhà nhớ phải giữ gìn sức khỏe, đừng có tham việc mẹ nhé.

- Uhm. Được rồi mẹ sẽ chú ý. – Hà Tuyết Lan một lần nữa nhẹ nhàng lau nước mắt của cô, khẽ cười nói.

- Mẹ nhớ phải chú ý đến sức khỏe, có gì thì gọi điện báo cho bọn con biết. – Thiên Vũ đứng ở bên cạnh nhìn Hà Tuyết Lan nói.

- Được rồi, hai anh em đi nhanh lên không muộn rồi. – Hà Tuyết Lan nhìn lên đồng hồ rồi thúc dục hai anh em.

- Vâng! Bọn con đi đây. Đến nơi bọn con sẽ gọi điện báo cho mẹ. – Thiên Vũ nói rồi cầm đồ của Tiểu Linh bước đi ra ngoài.

- Uhm. Hai đứa đi đi. – Hà Tuyết Lan gật đầu nhìn hai anh em đi ra đến cổng.

- Bọn con đi đây ạ. – Tiểu Linh quay lại vẫy tay chào bà, nước mắt vẫn lăn dài trên gương mặt xinh đẹp của cô.

Hà Tuyết Lan nhìn hai anh em đi, cho đến khi hai bóng dáng khuất dần trên con đường nhỏ của làng, bà chặn lòng đi vào trong nhà. Giờ đây chỉ còn mình bà ở lại căn nhà nhỏ bé này, lại nhìn lên di ảnh của chồng, quá khứ không nên nhớ một lần nữa lại ùa về...

....

Sau khi đến thành phố, Thiên Vũ đưa Tiểu Linh đến trường làm thủ tục nhập học, rồi cùng cô đến ký túc xá cất đồ đạc và sắm những đồ dùng cần thiết cho sinh hoạt và học tập.

Trước khi trở lại trường mình, Thiên Vũ không yên tâm cho Tiểu Linh, nhìn cô dặn dò.

- Ở đây không giống như ở nhà mình, nên phải biết nhường nhịn mọi người cũng không nên tranh chấp với một ai. Làm gì cũng phải suy nghĩ kỹ trước rồi hãy làm, đừng bồng bột hay dở cái tính trẻ con như ở nhà có biết không?

Anh thật sự không yên tâm để cô ở đây, nhưng anh cũng không thể mang cô đến trường mình được.

Tiểu Linh cười hì hì nhìn Thiên Vũ, chu cái miệng nhỏ xinh lên, giả vờ không hài lòng nói: - Dạ rõ! Anh cứ như ông lão 80 tuổi...

Á...

Còn chưa nói xong câu, Thiên Vũ đã gõ vào đầu Tiểu Linh một cái, trừng mắt nhìn cô nói: - Anh không như ông lão 80 thì không biết em đã gây ra những tai họa gì?

Lại còn dám nói anh già sao?

Hic... cái đó đâu tính chứ? Lại nhắc đến những chuyện trước đây cô nghịch ngợp rồi.

Tiểu Linh xoa xoa vào chỗ bị Thiên Vũ gõ, bất mãn nói: - Cái đó là lúc còn bé mà, ai tính chứ?

- Chỉ có cái lớn người chứ không có lớn...

Thiên Vũ chỉ vào đầu Tiểu Linh rồi nói: - Cái này.

- Dạ vâng thưa ông lão. – Tiểu Linh bĩu môi, bất mãn nói, sao lúc nào cũng nói cô trẻ con là sao?

Nhất Duy bật cười trước vẻ mặt không hài lòng của Tiểu Linh, khẽ cười nói: - Anh và mẹ không ở bên cạnh, nên phải tự biết chăm sóc bản thân biết không? Nếu có chuyện gì thì nhớ gọi cho anh.

Anh thật sự không yên tâm cho mình cô ở đây.

- Được rồi mà. Em cũng lớn rồi, sẽ tự lo cho bản thân, em hứa! – Tiểu Linh nhăn mặt, giơ một tay lên hứa với Thiên Vũ.

Thiên Vũ buồn cười trước bộ dạng của Tiểu Linh, muốn trêu cô nhưng nghĩ không còn nhiều thời gian, nên chỉ khẽ cười nhìn cô nói: - Được rồi. Đi vào trong đi, anh đi đây.

- Vâng. – Tiểu Linh ngoan ngoãn vâng lời, rồi nhìn Thiên Vũ bước đi.

Trường của anh ở phía tây thành phố, nhưng vì năm nay là năm cuối nên anh phải đi đến thành phố khác để học thêm những nghiệp vụ tác chiến của một cảnh sát. Dù muốn ở gần để tiện chăm sóc cho cô, nhưng vì lịch học nên anh cũng phải để cho cô tự lập ở môi trường mới.

Tuần đầu học chính trị, tất cả các tân sinh viên cùng học chung ở hội trường lớn của trường, chủ yếu các sinh viên sẽ được truyền đạt những điều lệ, nhiệm vụ và nghĩa vụ của một sinh viên...

Qua những buổi học này, Tiểu Linh làm quen được không ít những bạn bè mới, cùng trao đổi với họ về ước mơ, hoài bão, cuộc sống...

Buổi chiều thu thành phố, trên những con đường dòng người tấp nập qua lại, những dòng xe chạy ngược xuôi, các tòa nhà mọc san sát bên nhau.

Một bóng dáng nhỏ nhoi mà cô độc đứng nhìn cảnh vật xung quanh đang tiếp diễn mà lòng hỗn loạn những suy nghĩ.

Người ta thường nói mùa thu là mùa của những câu chuyện tình lãng mạn, mùa hoa cúc vàng nở rộ, nắng trải dài trên đường phố, bầu trời trong xanh, những cơn gió nhừ nhẹ, thoang thoảng mùi hoa sữa thoáng qua...

Sự bỡ ngỡ, lạ lẫm đều là tâm trạng chung của các cô cậu sinh viên xa nhà để đến thành phố học tập. Tiểu Linh cũng vậy, không ở cùng mẹ và anh trai, nhất thời khiến cô không thể quen với môi trường mới ở đây, dù rằng qua tuần học chính trị cô cũng đã quen không ít bạn bè. Nhớ đến ngôi làng nhỏ bé, dù nghèo khó nhưng lại cho con người ta cảm giác ấm áp, yên bình, thoải mái, lòng Tiểu Linh lại càng thêm nặng nề...

...

- Bạn ơi! Mình ngồi đây được chứ?

Một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên như cơn gió thoáng qua, khiến Tiểu Linh giật mình kéo tư tưởng đang dạo chơi mà hoàn hồn lại.

Khi vừa quay lại nhìn người đứng trước mặt mình, cô không khỏi ngạc nhiên mà mở lớn đôi mắt nâu của mình.

Trước mắt cô là một cô gái có gương mặt xinh đẹp, một vẻ đẹp tinh tế, làn da trắng hồng, sống mũi cao cao, đôi mắt chim bồ câu, đôi lông mày dậm, lông mi cong vút, chiếc miệng đầy đặn xinh xinh đang cười với cô. Tiếng cười nhẹ nhàng truyền đến càng làm cho vẻ đẹp đó được tôn lên.

Lần đầu tiên Tiểu Linh gặp một cô gái xinh đẹp như vậy. Mặc dù, cô đã gặp nhiều cô gái xinh đẹp nhưng vẻ đẹp kiều diễm như tranh vẽ thì đây là lần đầu tiên.

Cô nhìn Hà Mi, cảm giác như mình đang nhìn một cô gái vừa mới bước chân ra từ một bức chân dung, được họa sĩ khắc vẽ từng khuôn nét trên gương mặt thanh tú kia. Quả thật, làm cho rất nhiều người phải ngưỡng mộ cùng si mê.

Một vẻ đẹp của một tiểu thư đài cát, không khỏi làm người ta chặn lòng khi đứng trước người con gái này.

Một lúc sau Tiểu Linh mới lắp bắp nói: - À... ! Cậu ngồi đi.

Nói xong, cô ngồi xê vào bên trong.

Hà Mi nhìn Tiểu Linh cười cười rồi ngồi xuống bên cạnh.

- Chào bạn. Mình làm quen nha.

Sau khi ngồi xuống ghế, Hà Mi quay sang nhìn Tiểu Linh mỉm cười nói: - Mình là Trần Hà Mi, rất vui được gặp cậu.

Sau đó đưa tay ra trước mặt Tiểu Linh, mong muốn được làm quen cùng với cô.

- À... uhm. Chào bạn. – Tiểu Linh không quen với sự tự nhiên của Hà Mi, nhất thời ngây người ra, một lúc sau mới vội đưa tay ra bắt tay với cô.

Hà Mi nhìn thấy vẻ rụt rè của Tiểu Linh thì không khỏi buồn cười, một lần nữa giọng nói trong trẻo vang lên nhưng lại ẩn ý cười. - Trông mình rất đáng sợ sao?

Không nghĩ Hà Mi sẽ hỏi như vậy, Tiểu Linh sửng sốt mà lắc đầu, vội nói: - Không... mình không có ý đó.

- Thực đáng sợ!? – Hà Mi giả vờ nhíu hai hàng chân mày lại, nhìn chằm chằm Tiểu Linh, cố ý trêu cô hỏi. Cô phát hiện thấy người con gái này rất đáng yêu.

- Không... không... – Tiểu Linh vội xua tay lia lịa nói, lời nói cũng không rõ ràng.

- Vậy thì chúng ta có thể làm quen được chứ?

- À... Tất nhiên! – Tiểu Linh cười ngượng nói:

- Mình là Mạnh Tiểu Linh. – Trong lòng cô nghĩ, cô gái này cũng thật là biết làm quen đi.

- Mạnh Tiểu Linh? Một cái tên rất đẹp! Quả thật rất xứng với người. – Hà Mi cười khúc khích khi nghe Tiểu Linh giới thiệu tên mình, nhìn cô nói.

Sax... Tiểu Linh thiếu chút nữa bị nước bọt trong miệng nuốt nghẹn chết, cười ngượng nói: - Hi... Cảm ơn, cậu quá khen.

- Cậu khiêm tốn quá nha! Trông cậu thật sự rất đẹp, nếu mình là con trai, nhất định mình sẽ cưa đổ cậu luôn cho mà xem. – Hà Mi cười hì hì nhìn Tiểu Linh nói.

Tiểu Linh lại thiếu chút nữa bị lời của Hà Mi làm cho mắc nghẹn, ngơ ngác nhìn chằm chằm cô. Đây có được xem là lời khen hay không?

- Hì hì... – Tiểu Linh thấy ái ngại không nói gì chỉ cười ngượng, có người con gái nào lại nói những lời nói như vậy với một người bạn vừa mới làm quen không chứ? Không phải là cậu ta là... less đấy chứ? Nghĩ vậy, Tiểu Linh không khỏi cảm thấy lạnh sương sống.

Hà Mi nhìn Tiểu Linh đánh giá, gương mặt xinh đẹp, làn da trắng phù hợp với khuôn mặt trái xoan, sống mũi cao, mái tóc đen tuyền được buộc cao lên đằng sau, môi mềm phiếm hồng, hàng mi như mực vẽ, đôi mắt trong như làn nước mùa thu. Vẻ đẹp ấy khó miêu tả thành lời, mềm mại mà đáng yêu, diễm lệ mà không thể nhìn gần.

Nhưng nhìn sâu vào ánh mắt Tiểu Linh, cô như bị đắm chìm vào trong một thế giới mơ hồ, cảm thấy có nét buồn sâu kín, thật khiến cho người ta không khỏi chặn lòng...

Một hồi lâu sau Hà Mi nhìn Tiểu Linh, mỉm cười nói: - Cậu đang nghĩ mình bị less?

Không khó gì để cô nhận thấy sự kinh hãi qua ánh mắt của Tiểu Linh.

Hả?

Nhất thời Tiểu Linh không biết trả lời như thế nào. Trong lòng cô nghĩ, cậu ta là thần thánh sao? Sao có thể biết suy nghĩ trong lòng cô?

Hà Mi không nhịn được mà cười rộ lên. – Cậu thật sự rất đáng yêu nha.

- Cậu học lớp nào vậy? – Hà Mi khúc khích cười, nhìn Tiểu Linh vẫn đang bộ dạng kinh hãi kia mà hỏi, có lẽ cô đùa hơi quá.

Hà Mi bất ngờ thay đổi chủ đề khiến Tiểu Linh không thể nhanh bắt nhịp mà lắp bắp nói: - À... mình học lớp truyền hình A29.

- Vậy sao? Mình cùng học lớp với cậu đó. - Hà Mi ngạc nhiên, rồi gãi đầu nhìn Tiểu Linh cười hỏi. - Nhưng sao hôm đi nhận lớp mình không nhìn thấy cậu?

- À... Hôm đó mình không đến kịp vì có chút việc. – Tiểu Linh nhìn Hà Mi cười ngượng nói. Hôm đấy cô đi đến chỗ Thiên Vũ, lúc đi ra chờ xe bus thì chờ mãi không thấy xe, mãi sau mới lên được xe thì đã muộn giờ nên không đến kịp.

- Quả nào mình không thấy cậu. – Hà Mi cười cười nói.

Cả tiết học đầu, hai người bắt chuyện làm quen, cùng nói về gia đình, về cuộc sống của mình...

Qua cuộc trò chuyện, Tiểu Linh biết Hà Mi được sinh ra trong một gia đình có điều kiện. Cha cô là giáo sư chuyên ngành chứng khoán, còn mẹ cô là giám đốc khách sạn, cô còn có một người em trai đang mới 15 tuổi. Mặc dù, gia đình Hà Mi thuộc tầng lớp trung lưu nhưng Tiểu Linh lại cảm thấy cô không giống như những tiểu thư con nhà giàu khác, mà ngược lại cô rất thân thiện và hòa đồng.

Lần đầu nói chuyện, cả hai đều thấy người bên có những điểm tương đồng về quan điểm sống. Chính vì vậy, mà bọn họ nhanh chóng trở thành bạn thân thiết của nhau trong lớp học.

Hà Mi nghe Tiểu Linh kể về hoàn cảnh của mình, biết cô mồ côi cha từ nhỏ, một mình mẹ cô nuôi nấng hai anh em cô. Mỗi khi nghe Tiểu Linh kể về làng quê nhỏ bé của mình thì mắt của Hà Mi lại sáng lên, chăm chú nghe cô kể như là rất hứng thú với cuộc sống này. Cô rất thích thú với những câu chuyện tuổi thơ của Tiểu Linh, càng mong muốn được về nhà cô chơi, muốn được đi chăn bò, muốn thấy cánh đồng lúa chín...

Bởi vì cô từ nhỏ cô đã được sống trong điều kiện có đầy đủ mọi thứ, cũng chưa có một lần được trải nghiệm cuộc sống nơi thôn quê như thế nào.

Từ nhỏ cha mẹ cô đã không để cho cô phải động chân động tay vào bất cứ công việc lớn nhỏ gì, đi đâu cũng có người đưa đi đón về. Không vì được nuông chiều mà cô trở thành một cô gái hư hỏng, mà ngược lại cô là một người con biết nghe lời, chăm chỉ học tập, chăm lo và dạy dỗ cậu em trai của mình. Cha mẹ Hà Mi lại rất cưng chiều hai chị em cô, cũng không cấm đoán hai chị em cô làm điều gì. Ngay đến quyết định chọn ngành báo để học, gia đình cô cũng không ngăn cấm. Dù cho cha mẹ cô đều muốn hướng cô đi theo con đường kinh doanh, nhưng khi cô đưa ra sự lựa chọn của bản thân, họ đều ủng hộ mà không phản đối quyết định cô.

Nhiều khi nghe Hà Mi kể được cha đưa đi học, đi chơi, được đi nước ngoài công tác cùng cha... trong lòng Tiểu Linh không khỏi thấy chặn lòng mà cố nuốt nước mắt vào trong. Cô rất muốn được như Hà Mi, được cha ôm vào trong lòng xoa xoa đầu, được cha gọi tên mình, được cha đưa đi học dù chỉ một lần cũng được. Cô rất mong có tình cảm của một người cha nhưng có lẽ đó chỉ là ước mơ của cô, mãi mãi không bao giờ cô có thể chạm vào được...

Chân thật trao đổi với nhau về cuộc sống của mình, nên giữa Tiểu Linh và Hà Mi nhanh chóng gạt bỏ đi sự khác biệt về điều kiện sống mà trở thành đôi bạn thân. Ở lớp học cả hai là một đôi bạn thân, đi đâu cũng như hình với bóng.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx