Nhưng chỉ một tuần sau, Khang phải đưa Hân về bên nhà, vì anh phải đi công tác ở Nhật và không yên tâm khi để Hiểu Hân một mình với bà vú.
Vỹ Khang cho xe chạy đến công ty khi đã đưa Hân về nhà. Vừa bước vào, anh đã gặp Nguyên đi ra.
- Sao?
- Xong rồi, để tao xuống dưới một lát.
Khang gật đầu, anh ngồi vào bàn rồi bấm điện thoại:
- Cô chuẩn bị xong chưa?
- Dạ rồi, hai tiếng nữa có thể ra sân bay.
- Được rồi. Cô làm việc tiếp đi.
- Dạ.
Vỹ Khang cúp máy, anh liếc sơ các hồ sơ rồi ký vào. Lúc sao thì Nguyên trở lại:
- Sao trễ thế? Lúc nãy Thúy tìm mày đấy.
Khang dựa lưng vào ghế châm cho mình điếu thuốc không nói gì. Nguyên nhún vai:
- Tao về phòng đây.
Khang đưa cho Nguyên xấp giấy tờ:
- Mày giải quyết giùm tao, còn cái này đưa cho phòng kế hoạch:
Nguyên gật đầu, anh định mở cửa thì cửa phòng đã bật mở. Thúy mỉm cười:
- Tôi muốn gặp anh Khang.
Nguyên nhún vai đi ra. Thúy bước vào trước cái nhìn không biểu lộ gì của Khang:
- Em có chuyện muốn nói với anh.
Vỹ Khang lạnh lùng nhìn cô, Thúy không lạ gì cái nhìn đấy:
- Sao anh không đợi em về? Lúc đó nói chuyện, em nghĩ chúng ta chỉ giận nhau như mấy lần trước rồi làm hòa. Mới về vừa nghe tin, em thật sự choáng váng. Anh nỡ đối xử với em như thế sao?
Khang búng tàn thuốc vào gạt tàn:
- Em muốn gì?
Thúy bật khóc:
- Em không chịu nổi khi nghĩ rằng mình đã mất anh, mà người anh chọn lại... Có nằm mơ em cũng không tin đó là sự thật. Anh điên rồi.
Vỹ Khang đứng lên đối diện với cô:
- Em rất hiểu tính anh, đúng không? Anh đã nói rất rõ ràng lần đó. Lẽ ra em nên hiểu và đừng tìm anh.
Thúy khóc không thành tiếng, cô nhìn anh đau khổ:
- Anh tàn nhẫn lắm. Em có lỗi gì chứ? Em không đồng ý chia tay đâu.
Vỹ Khang nhìn cô lạnh lùng:
- Anh nói lần cuối, anh không thích bị quấy rầy, đừng bắt anh thẳng tay với em.
- Anh nói chuyện như vứt một mẩu đồ vậy. Anh có trái tim không? Chuyện tình cảm mà anh muốn bỏ là bỏ dễ dàng như vậy sao?
Khang nhíu mày như cố dằn:
- Từ đầu quen nhau, em đã biết mối quan hệ này không có kết quả, đúng không?
Thúy chớp mắt quay nhìn nơi khác:
- Nhưng em yêu anh.
- Quên anh đi, em sẽ thấy thanh thản hơn.
- Anh yêu cô ta đến vậy sao?
Vỹ Khang bước lại ghế thản nhiên ngồi xuống:
- Em về đi.
Thúy quẹt mắt, cô lạc giọng:
- Đến giờ, em vẫn không tin với địa vị của mình, anh lại đi yêu một người như thế. Làm sao cô ấy có thể phù hợp với anh trong môi trường này? Điều anh cần là một người vợ luôn sát cánh bên mình trong mọi công việc, cô ấy không thể nào cho anh cái đó được. Anh sẽ phải hối hận.
Khang nhìn cô, cái nhìn nghiêm khắc. Thúy thoáng nao núng, cô biết mình nên dừng lại:
- Em yêu anh và lúc nào cũng chờ đợi. Anh hãy nhớ điều ấy.
Thúy bước ra ngoài trong cảm giác đổ vỡ hoàn toàn, cô hiểu mình đã thật sự mất Vỹ Khang.
Hiểu Ngọc mở cửa phòng Hân. Hân đang ngồi lọt thỏm trên ghế và có vẻ chìm đắm trong một thế giới nào đó đến nỗi Ngọc vào cô cũng không hay. Khi Hiểu Ngọc ngồi xuống giường cô mới giật mình:
- Chị hả?
- Ừ. Đang nghĩ gì mà chị vào cũng không hay vậy?
Hân hơi đỏ mặt, Ngọc khẽ cười đưa cho em ly sữa mới pha xong:
- Chừng nào Khang về?
- Em cũng không biết.
- Sao em không hỏi Khang?
Hân chớp mắt ngồi im. Hiểu Ngọc ngồi xuống bên cạnh:
- Chị thương em lắm và rất lo. Những người bình thường nhiều lúc còn bị lừa dối, còn em của chị vừa khờ lại vừa không thấy gì.
- Em tin anh Khang.
- Chị cũng mong như vậy, nhưng lo thì vẫn lo, với người như Khang thì không biết bao cô vây quanh. Lúc nào đi công tác cũng có thư ký đi cùng. Chị thật không yên tâm cho em.
Hiểu Hân cúi mặt, những lời của Hiểu Ngọc làm cô nao núng, bất an. Đúng là cô khờ thật, nhưng dù có khôn ngoan thì cô cũng không biết mình phải làm gì khi mà cô không được nhìn thấy mọi người.
- Em đừng suy nghĩ lung tung, chị thấy Khang cũng rất yêu em. Chị thương nên lo vậy thôi chứ Khang là người rất tốt.
Hiểu Hân khẽ cười:
- Em cũng thương chị lắm.
Ngọc nhìn em, có cái gì đó nhoi nhói trong lòng khi thấy sự ngây thơ của Hân. Cô khẽ quay đi không dám nhìn lại sự ích kỷ nhỏ nhen của mình. Ngọc vội đứng lên:
- Em nghỉ đi, chị về phòng.
Vừa lúc đó mẹ cô bước vào, bà đặt điện thoại vào tay Hân:
- Khang đó.
Hiểu Hân cầm lấy mà tim đập mạnh:
- Alô.
- Em nhận ra giọng anh trong điện thoại không?
- Dạ.
Tiếng Khang khẽ cười:
- Em đang ở trong phòng à?
- Dạ.
- Một mình?
- Có chị Ngọc nữa.
Khang thoáng yên lặng:;
- Nghe giọng em vui nhỉ? Có nhớ anh không?
Hiểu Hân đỏ mặt im lặng. Khang kiên nhẫn chờ nghe câu trả lời của cô:
- Sao không trả lời?
- Em không biết.
Cô nghe thấy tiếng Khang khẽ thở dài, tự nhiên Hân nghe nhoi nhói nhói nơi tim:
- Anh rất nhớ em.
Rồi Khang yên lặng, lát sau anh nói:
- Anh bị bệnh.
Giọng Hân lo lắng:
- Anh có sao không? Đã uống thuốc chưa?
Khang khẽ cười:
- Lần đầu tiên nghe em lo lắng cho anh. Anh vui lắm.
Hân lại im lặng, giọng Khang nghiêm túc:
- Anh đùa đấy. Khuya rồi, em ngủ đi.
- Dạ.
- Vài ngày nữa anh về. Không chúc anh đi bình an sao?
Hân khẽ cười:
- Chúc anh thượng lộ bình an!
Vỹ Khang thầm buồn cười vì cách nói của Hân, đợi cho cô gác máy xong anh mới đặt máy xuống. Hân có biết anh nhớ cô thế nào không?
Nói vài ngày nhưng đến một tuấn sau Khang mới về. Vỹ Khang đi thật nhẹ lên phòng của cô. Hân của anh đang ngồi lọt thỏm trên chiếc ghế bành ở cửa sổ. Khang đứng yên nhìn cô. Dù không trang điểm Hân vẫn đẹp lạ thường, đôi môi hồng chúm chím một cách đáng yêu. Khang nhớ vô cùng sự vụng về bối rối khi anh hôn cô. Hình như không nghe tiếng, Hân lơ ngơ hỏi:
- Mẹ hả?
Không nghe tiếng trả lời, Hiểu Hân chớp mắt như xúc động:
- Anh Khang phải không?
- Sao em đoán là anh?
Hân khẽ cười, gương mặt vui sướng:
- Ở nhà không ai như thế cả. Anh mới về hả?
- Ừ.
Vỹ Khang bước về phía cô, anh vén sợi tóc trên trán Hân:
- Đang nghĩ gì thế?
Hiểu Hân lắc đầu không nói, Khang nắm tay cô đưa lên môi:
- Có nhớ căn phòng của chúng mình không?
Hiểu Hân chớp mắt, cô rụt rè gật đầu. Vỹ Khang thầm buồn cười, hỏi nhớ anh không thì không biết lại nhớ căn phòng ở nhà. Sao mà anh yêu cô đến thế chứ?
Cả hai ở lại đến tối mới ra về. Về đến nhà, Khang tự tay thay đồ cho cô, anh giữ cô trong vòng tay nhìn âu yếm:
- Em mệt không?
Hân lắc đầu, Khang bồng xốc cô lên đi về phía giường, anh đặt cô nằm xuống và kéo chăn đắp nhẹ nhàng:
- Khuya rồi, em ngủ đi.
Hiểu Hân lại gật đầu, Khang cúi xuống hôn nhẹ lên mắt cô. Hân vội khép mắt lại:
- Anh ở lại đây được không?
Hân chớp mắt im lặng. Khang ôm cô vào lòng:
- Anh chỉ muốn ôm em thôi. Em ngủ đi.
Hân run nhẹ trong tay anh, cô khóc. Khang nhói lòng vì những giọt nước mắt của cô:
- Em sao vậy?
Hân nhè nhẹ lắc đầu:
- Sao anh lại yêu em hả Khang?
Vỹ Khang nâng mặt cô lên, đôi mắt thoáng ngạc nhiên:
- Vì em là em.
Hân lại khóc. Chưa bao giờ Khang thấy cô khóc nhiều đến thế.
- Nhưng em không xứng đáng, em...
Khang lấy tay chặn lời cô:
- Anh chờ đợi em hỏi anh như thế này lâu lắm rồi. Anh phải nói bao nhiêu lần nữa em mơi tin đây? Anh rất yên em, Hân ạ.
Hân khóc như chưa bao giờ được khóc. Khang ngỡ ngàng và đau theo từng tiếng nấc của cô. Không kiềm được, Vỹ Khang cúi xuống hôn đôi mắt mà anh yêu biết bao. Tiếng khóc nhỏ dần và tắt hẳn, Hân bấu chặt vai Khang, đón nhận môi anh:
- Em sợ không?
Hân lắc đầu nhưng cả người cô run rẩy. Khang hiểu anh phải rất gượng nhẹ, dịu dàng để giúp cô vượt qua bản thân mình và sẵn sàng đón nhận cuộc sống mới. Vỹ Khang cúi xuống, một sự yêu thương mãnh liệt tràn ngập trong anh. Ước gì một lần thôi Hân thấy được tình yêu mà anh dành cho cô sâu sắc đến mức nào. Vỹ Khang từng bước dẫn dắt Hân theo sự đam mê sâu lắng của tình cảm vợ chồng. Anh yêu cô hơn tất cả.
Vỹ Khang không ngủ được, anh cứ nằm im lìm vì sợ cô thức giấc. Vẻ mặt trong sáng như thiên thần của Hiểu Hân làm anh xúc động. Khang hôn nhẹ lên mắt cô, anh rất thích hôn lên đôi mắt ngơ ngác không linh động của vợ mình.
Sáng, Khang giật mình thức giấc thì Hân đã không còn bên cạnh. Vỹ Khang bật dậy nhìn quanh, cô cũng không có ở trong phòng. Từ phòng tắm bước ra, Khang định đi tìm cô thì thấy Hân đã vào phòng:
- Anh thức rồi hả?
Khang bước đến ôm cô vào lòng:
- Em đi đâu vậy?
Hân lắc đầu khẽ cười:
- Anh không chuẩn bị đi làm sao?
- Mỗi lần nghĩ em ở nhà một mình, anh lại không muốn đi.
Hân chớp mắt:
- Em không sao, còn có vú nữa mà.
Vỹ Khang hôn nhẹ mắt cô:
- Ừ, anh quên.
Khang hôn cô thật lâu rồi mới chịu buông ra. Hiểu Hân chớp mắt cảm động, sự bịn rịn của anh làm cô thấy hạnh phúc.
Khang đi khoảng một lát thì bà vú đặt vào tay cô chiếc điện thoại:
- Bạn con gọi đó.
Hiểu Hân tươi cười khi nhớ tới Uyên:
- Alô.
- Cô là Hiểu Hân phải không?
- Vâng.
Tiếng cười khẽ trong máy của cô gái:
- Tôi là bạn của anh Khang.
- Xin lỗi, anh ấy đi làm rồi, chị gọi lại công ty nhé.
- Tôi muốn gặp Vỹ Khang vào lúc nào không được. Tôi chỉ muốn nói chuyện với cô thôi.
Hiểu Hân ngồi im, có cái gì đó đau thắt trong cô.
- Cô tin anh Khang yêu mình thật sao?
Hân run giọng:
- Chị muốn nói gì?
Muốn thức tỉnh cô thôi. Vỹ Khang không hợp với cô đâu. Tỉnh mộng đi!
Hân lạc giọng, tay chân cô lạnh ngắt vì run.
- Cô có biết anh Khang quen ai bên ngoài không? Điều anh ấy cần là một người vợ luôn sát cánh bên mình trong mọi công việc. Vỹ Khang chỉ thương hại cô thôi.
- Chị...
- Tôi chỉ nói bấy nhiêu, cô hiểu thế nào thì tùy. Tôi chuẩn bị đi gặp anh ấy đây. Cô cứ ở nhà chờ anh Khang về nhé. Chắc chắn trưa nay anh ấy sẽ không về dùng cơm đâu.
Nói rồi đầu bên kia gác máy. Hiểu Hân ngồi chết lặng như không còn sức sống, cô cứ mò mẫm tìm con gấu ôm vào lòng như để tự trấn an và nhắc nhở mình. Hân khóc lặng lẽ trong nỗi đau thầm lặng sâu sắc. Cô tin Vỹ Khang như tin chính bản thân mình, nhưng điều đó cũng không giúp Hân thoát khỏi cảm giác lao đao, khổ sở khi mà cô gái kia đã đánh vào điểm yếu duy nhất của cô mà Hiểu Hân hiểu rõ cô sẽ ngã mà không có cách gì gượng nổi.
Đúng như lời cô gái nói, Khang không về dùng cơm, anh gọi điện về nói là bận việc. Hiểu Hân như càng chìm sâu vào một góc đen tối của tâm hồn mình.
Tối, nằm trong lòng Khang, tự nhiên Hân cảm thấy bất an. Cô thoáng lặng người khi nghĩ rằng Khang đang thương hại mình và điều tệ hại hơn là Khang đã không nhận ra, cô sợ một ngày nào đó Khang sẽ nói anh rất hối hận, lúc đó không biết Hân sẽ ra sao?
- Em sao vậy?
Khang siết cô vào lòng.
- Em buồn ngủ.
Khang nâng mặt cô lên:
- Em đâu biết nói dối. Nghĩ gì vậy?
Hiểu Hân chớp mắt, cô nhẹ lắc đầu:
- Không có.
Khang nhìn cô đăm đăm:
- Có chuyện gì với em phải không?
- Sao lúc trưa anh không về?
Khang nhướng mắt:
- Em buồn vì chuyện đó à? Anh xin lỗi.
Hân khẽ lắc đầu không nói. Khang hôn lên mắt cô:
- Lúc nào anh cũng muốn ở bên cạnh em. Mỗi lần nghĩ em đang chờ ở nhà thì anh đau lòng lắm.
Hân hít mũi, cô nghe yêu Khang quay quắt, cô đưa tay sờ lên mặt anh:
- Anh yêu em nhiều thế sao?
- Ừ.
Hân khẽ cười:
- Có bao giờ anh nghĩ mình lầm lẫn không, nếu tình cảm này chỉ là thương hại?
Khang nhíu mày, anh nhìn cô đăm đăm:
- Em hiểu mình nói gì không?
Hân chớp mắt muốn khóc, Khang lại mềm lòng:
- Nếu em nghĩ như thế là xúc phạm anh, anh sẽ không tha thứ cho lần thứ hai đâu, biết không? Em không tin anh sao?
Hân khóc, cô thấy vững lòng khi nghe Khang nói:
- Em xin lỗi.
- Em cứ suy nghĩ lung tung, làm anh lo đấy. Nghe anh đây, yêu là phải tin nhau. Hãy tin anh cũng như tin vào bản thân mình.
Hân đưa tay sờ từng đường nét trên gương mặt Khang, anh nhìn theo từng cử chỉ của cô, hỏi đùa:
- Đẹp không?
Hân mím môi lắc đầu. Khang phì cười:
- Chồng em xấu lắm nhỏ ạ? Sợ không?
Hân lại lắc đầu, cô chớp mắt:
- Lúc trước, em không dám mơ ước điều gì không có thật, nhưng bây giờ em ước mình có thể nhìn thấy anh dù chỉ một lần.
Vỹ Khang nghe cổ mình đắng nghét:
- Em hãy luôn hy vọng điều đó. Tin anh đi Hân.
Cô khẽ cười không nói gì. Lúc trước khi bị tai nạn, cô đã được giải phẫu mắt một lần nhưng không mang lại kết quả gì. Cô rất sợ mình đặt hy vọng vào một điều không thực tế.
Khang nắm tay cô đưa lên môi mình:
- Em biết không, anh rất thích cảm giác bàn tay em mơn man trên mặt mình.
Hân cười yếu ớt:
- Em muốn mình nhớ thật rõ từng nét trên gương mặt anh.
Khang nhìn cô yêu thương, anh áp tay cô lên mặt mình:
- Anh rất hay nhíu đôi mày lại, em nói đúng không?
Vỹ Khang nhíu mày. Bàn tay Hân đã vuốt nhẹ lên đó, cô khẽ cười:
- Đúng không?
Vỹ Khang ỡm ờ:
- Anh không biết.
Hiểu Hân đỏ mặt, cô đấm nhẹ lên ngực anh:
- Em không đùa.
Không kiềm được Khang hôn cô một nụ hôn dài. Hân rụt rè choàng tay qua cổ anh rồi vụng về hôn trả, Khang thấy yêu quay quắt vì cử chỉ đó.
Vài ngày sau thì cô gái đó lại gọi đến. Lúc đầu Hân run rẩy nghe nhưng càng về sau cô không chịu nổi nên vội cúp máy. Hiểu Hân nghẹn giọng dặn vú:
- Nếu bạn con không phải là Uyên thì vú đừng cho gặp nhé.
Bà vú nhíu mày nhìn cô:
- Có chuyện gì vậy? Ai gọi con thế?
Hiểu Hân lắc đầu yếu ớt:
- Không có gì. con chỉ không thích thôi.
Bà vú nhìn cô như không tin:
- Họ nói gì với con phải không? Đừng giấu vú!
- Không có.
Bà vú khẽ thở dài, bà thương Hiểu Hân như con ruột. Cô rất ngoan và hiền, không hiểu sao số của Hân lại bất hạnh đến thế.
- Được rồi, lần sau vú sẽ hỏi cặn kẽ rồi mới cho gặp con.
- Cám ơn vú.
Bà khẽ vuốt tóc cô, con bé đẹp quá, nếu không có tai nạn thì Hiểu Hân sẽ hạnh phúc biết bao.
Nỗi cô đơn dằn vặt trong Hân ngày càng lớn, cũng từ đó cô ý thức sâu sắc về sự vô dụng của mình, dù không muốn nhưng những lời cô gái đó vẫn xoáy vào đầu cô đau buốt. \
Sáng nay chủ nhật nên Khang ở nhà với cô. Đây là ngày mà cả hai thấy hạnh phúc nhất trong tuần. Khang vẫn còn nằm nướng không chịu rời giường, anh cứ chống tay nhìn Hân. Cô chớp mắt liên tục hình như Hân cảm nhận được:
- Anh sao vậy?
Khang vẫn không rời mắt:
- Anh đâu có gì.
Hân đưa tay sờ gương mặt Khang:
- Sao anh không ngủ nữa, hay em làm anh thức giấc?
Khang nhìn chăm chú gương mặt cô đang chờ đợi để nghe anh nói, không kiềm được Khang hôn nhẹ lên đôi mắt của vợ mình:
- Sao mà anh yêu em đến thế chứ.
Hân lặng người xúc động. Cô cũng muốn nói với Khang như thế, nhưng không hiểu sao cô vẫn chưa đủ tự tin để nói ra điều đó:
- Hôm nay đừng về nhà nhé Hân, anh muốn đưa em đến một nơi.
Hân chớp mắt như hỏi. Khang khẽ cười, anh bất chợt ngồi dậy bồng xốc cô lên. Hân hơi chới với bấu chặt vai Khang:
- Sợ không?
Hân khẽ lắc đầu. Khang xoay cô một vòng rồi bật cười:
- Không sợ thật à? Anh làm lại nhé.
- Khang...
- Sao?
- Đừng đùa nữa, em thua.
Khang bật cười lớn:
- Nếu tự nguyện thua thì bắt buộc phải có điều kiện.
Nói rồi Khang đặt cô xuống giữa phòng, Hân lơ ngơ đứng yên nhưng tim cô chợt đập mạnh khi nghe hơi thở của Khang mơn man trên mặt mình. Anh cúi xuống thì thầm:
- Chưa bao giờ anh được em hôn, anh muốn...
Khang không nói hết câu mà nắm tay Hân áp lên mặt mình:
- Điều kiện không quá đáng chứ nhỏ? Em không thấy anh bị thiệt thòi sao?
Hân đỏ cả mặt. Khang thấy buồn cười vì cử chỉ bối rối của cô, nhưng anh không làm gì chỉ đứng yên chờ đợi. Tay Hân hơi ngập ngừng khi sờ gương mặt anh, Khang không hiểu cô đang xúc động hay là bối rối. Hân choàng tay qua cổ Khang rồi rụt rè đặt môi mình vào môi anh. Khang thấy nhói tim vì cử chỉ đó, nụ hôn của cô rất nhẹ nhàng nhưng Khang nghe rung động mãnh liệt. Đến lượt Khang không kiềm được, anh siết chặt lấy cô thì thầm:
- Em đáng yêu quá, Hân ạ.
Khang hôn cô thật lâu rồi mới chịu buông ra:
- Em chuẩn bị đi, anh muốn hôm nay chỉ hai đứa với nhau thôi.
Nói rồi Khang định quay đi, nhưng Hân đã giữ tay anh lại:
- Anh muốn đưa em ra ngoài sao?
Khang nhìn cô:
- Em không thích.
Hân chớp mắt bối rối:
- Ở nhà cũng chỉ có hai đứa thôi mà, em thích như thế hơn.
Khang nhìn cô chăm chú:
- Em sợ ra ngoài phải không? Nói thật với anh đi Hân. Từ lúc bị tai nạn đến giờ, em chưa ra khỏi nhà bao giờ, đúng không?
Hân hơi cúi đầu, thái độ rõ ràng không tự tin. Khang thấy đau lòng vì hình ảnh đó:
- Hôm nay anh muốn em đi cùng anh, anh không cho phép em sống như thế nữa. Anh sẽ giúp em tự tin hơn.
- Khang...
Hân tìm tay anh. Khang dịu dàng nắm bàn tay cô:
- Đừng làm anh thất vọng Hân. Anh không thể làm em tự tin hơn sao?
- Không phải, em chỉ sợ...
Nhưng Khang đã ngắt ngang lời cô bằng nụ hôn dài say đắm:
- Anh luôn ở bên em mà. Hãy tin anh.
Khang tự chọn đồ và thay cho cô. Hân cứ đứng yên gương mặt bối rối lẫn lo âu. Khang hiểu Hân không muốn làm anh buồn, dù biết cô đang khổ sở nhưng Khang vẫn không mềm lòng.
Cuối cùng Khang đưa cô đến nhà bạn anh, thật ra lúc đầu Khang không có ý đó, nhưng muốn Hân phải tự tin hơn nên Khang quyết định làm thế, dù anh biết điều đó hơi ác với cô. Hân ngồi yên giữa đám bạn của Khang. Khang muốn đặt cô vào hoàn cảnh đó để buộc Hân phải tự làm chủ bản thân mình. Khang thật sự ngạc nhiên về trình độ ngoại ngữ của Hân. Cô nói lưu loát và hiểu hết những gì bạn anh diễn đạt. Mọi người đang bàn về bản hợp đồng với công ty nước ngoài, Hân ngồi im nghe và giúp Phúc dịch những gì anh không hiểu. Khang cứ ngồi yên nhìn như quên hết mọi thứ xung quanh và thấy quyết định đưa Hân ra ngoài là hoàn toàn đúng.
Chiều hai người mới ra về, nhưng Khang không đưa cô về nhà ngay mà chạy xe theo hướng bờ sông, anh khoác thêm áo của mình cho cô rồi nhìn âu yếm:
- Lạnh không?
Thái độ Hân hơi tư lự:
- Anh đưa em ra bờ sông phải không?
Khang ôm cô vào lòng:
- Anh xin lỗi, lúc nãy em sợ lắm phải không?
Hân giấu mặt trong ngực Khang khẽ lắc đầu.
- Anh thích nhìn em như lúc nãy lắm. Em vẫn còn nhớ ngoại ngữ sao Hân?
- Lúc còn học phổ thông, em học khá nhất là môn Anh Văn. Khi bị tai nạn, thấy em ở nhà buồn nên ba đã mua rất nhiều băng tiếng Anh cho em nghe.
- Vậy à! Lúc nãy em làm anh ngạc nhiên thật sự. Em tuyệt thật!
Hân không nói gì, chỉ đứng yên trong lòng anh. Khang thấy cô như chìm trong thế giới nào đó:
- Em đang nghĩ gì thế?
Hân lắc đầu:
- Em muốn về.
Khang chiều theo ý cô. Khi cả hai về đến nhà, Khang lặng yên quan sát Hân, cô có vẻ lặng lẽ hơn thường ngày. Khang biết hôm nay anh đã làm cô thấy nặng nề. Khang bước đến ôm Hân vào lòng:
- Anh xin lỗi.
Hân chớp mắt, cô khẽ cười lắc đầu:
- Anh đâu có lỗi gì. Đừng như thế Khang.
Khang hôn nhẹ mắt cô:
- Bạn bè cũng là một phần trong cuộc sống của anh, nên anh muốn em chia sẻ với anh điều đó. Em không thích sao?
- Không phải, em chỉ sợ mình làm mất mặt anh, sợ làm anh thất vọng.
Khang nhíu mày:
- Anh cấm em có ý nghĩ đó. Cấm tuyệt đối. Nếu em nghĩ thế là xúc phạm anh và cả bản thân mình nữa, em biết không?
Hân khóc:
- Em xin lỗi.
Khang lau nước mắt cho cô rồi nói day dứt:
- Anh rất yêu em, nếu em buồn, anh còn khổ hơn cả em nữa, Hân ạ.
Khang ôm cô vào lòng. Đối với anh, Hân như món pha lê mỏng manh mà anh luôn lo sợ mình vô ý hay vụng về làm vỡ.
- Khang!
- Gì em?
Hân lắc đầu không nói, Khang nhướng mắt nhìn cô:
- Sao?
- Không có gì. Em chỉ muốn gọi tên anh thôi.
Khang khẽ cười rồi cắn nhẹ môi cô:
- Em có những cái luôn làm anh nhói tim nhóc ạ.
Hiểu Hân không trả lời, cô nhắm mắt thả người trong lòng Khang, cảm nhận niềm hạnh phúc mà Khang muốn truyền sang cô. Hân siết chặt lấy anh, cô như ôm trong tay tất cả cuộc đời mình.
Tuần sau Khang cùng Nguyên đi dự buổi chiêu đãi của công ty nước ngoài. Khang vừa bước vào, ông giám đốc đã bắt tay Khang vồn vã:
- Rất hân hạnh được cậu đến dự.
Khang cười không nói gì, anh chỉ nói vài câu xã giao rồi bước đến quầy rượu. Vừa uống một ngụm, anh đã gặp Thúy đi vào cùng với ba cô. Thúy không rời mắt khỏi Khang từ khi bước vào. Cô nhìn anh không giấu giếm sự yêu thương, hình như tất cả đều biết quan hệ của hai người nên họ không lấy làm ngạc nhiên. Thúy bước về phía anh:
- Anh đi một mình?
Khang gật đầu không nói.
- Cho em một ly với.
Bồi bàn đưa cho Thúy một ly rượu giống Khang:
- Anh hạnh phúc chứ?
Vỹ Khang xoay chiếc ly trong tay gật đầu. Thúy khẽ cười:
- Không ngờ có lúc chúng mình lại trở thành như thế này. Em đau lắm khi đứng ở đây.
Vỹ Khang nhìn cô không biểu hiện gì:
- Tốt nhất em nên nói chuyện khác đi.
- Không, em sẽ chứng minh cho anh thấy sai lầm của mình.
Khang nhìn cô lạnh lùng:
- Em nên đến chỗ ba em thì tốt hơn. Anh không thích cuộc nói chuyện này.
Thúy nhìn Khang, cô muốn ghét sự lạnh lùng, tàn nhẫn của anh. Nhưng không được, thậm chí cô càng yêu mãnh liệt hơn.
- Anh sẽ hối hận.
Nói rồi cô bước về phía ba mình. Vỹ Khang không quan tâm, anh trầm ngâm uống từng ngụm rượu. Anh chỉ muốn ra về nhưng thế thì bất lịch sự khi thậm chí buổi tiệc còn chưa bắt đầu. Khang tranh thủ bàn một số việc với khách hàng. Đến màn khiêu vũ, anh bước ra hành lang tìm cho mình một chút yên tĩnh. Khang vừa châm điếu thuốc thì tiếng Thúy đã vang lên sau lưng anh:
- Anh có thấy mình khác người không?
Vỹ Khang nhướng mắt nhìn cô, hình như Thúy hơi say, dáng cô có vẻ ngả nghiêng nhưng đôi mắt thì rất sáng.
- Em không chịu nổi khi thấy anh cô đơn thế này. Mỗi đứa ở mỗi góc trong bữa tiệc, thật buồn cười.
Vỹ Khang nghiêm nghị đỡ Thúy khi cô sắp ngã, Thúy bất chợt nhào vào lòng Khang ôm chặt lấy anh khóc nghẹn ngào:
- Em nhớ anh lắm. Trở lại với em đi Khang! Em chấp nhận tất cả miễn được ở bên anh.
Vỹ Khang bực mình thật sự, anh cương quyết kéo cô đứng thẳng lên:
- Em say quá rồi. Về đi!
Thúy nhìn Khang đau khổ:
- Đừng đối xử với em như thế. Anh ác lắm.
Vỹ Khang quay nhìn nơi khác, anh nắm tay cô định đưa vào cho ông Quang chở về, nhưng Thúy đã ôm chặt lấy anh và hôn mãnh liệt. Vỹ Khang đẩy cô ra, dù không muốn anh vẫn tát cho cô một cái đau điếng:
- Em tỉnh lại đi. Anh sẽ không tha thứ cho em nếu có lần sau đâu.
Thúy như chết lặng cô khóc không thành tiếng. Khang bất nhẫn quay nhìn nơi khác:
- Anh xin lỗi. Em nên về với ba mình đi.
Nói rồi anh quay vào thì bất ngờ gặp Hiểu Ngọc, cử chỉ của cô chứng tỏ cô đã thấy tất cả. Vỹ Khang đứng lại:
- Chị đến lâu chưa?
Ngọc nhếch môi:
- Đủ để gọi là lâu.
Vỹ Khang nhìn cô không biểu hiện gì:
- Chị về chưa? Để tôi đưa chị về.
- Tôi đi với bạn.
- Vậy tôi về trước nhé.
Nói rồi Khang bước đi. Hiểu Ngọc giận dữ nhìn theo. Cô tưởng khi thấy cô, Khang sẽ hoảng sợ hoặc ít ra cũng nao núng và giải thích với cô nhưng thái độ của Khang thật chẳng ra gì. Nhớ đến Hiểu Hân, Ngọc nghe giận phừng lên.
Hôm sau Hiểu Ngọc đến tìm Hân, cô cố ý cho Khang thấy cô không phải là đứa ngốc mà im lặng về thái độ của anh. Cô gặp Vỹ Khang ngay phòng khách, anh đang nói chuyện gì đó trong điện thoại. Gặp cô, anh gật đầu chào thản nhiên. Gác máy, Khang nhìn cô không biểu lộ gì.
- Tôi đến thăm Hân.
Vỹ Khang trầm ngâm nói:
- Cô ấy trên phòng, chị lên đi, chắc Hân mừng lắm.
Hiểu Ngọc mím môi cố nén:
- Dĩ nhiên, vì tôi là chị nó, tôi luôn muốn điều tốt đẹp cho em mình.
Vỹ Khang trừng mắt:
- Tôi hiểu chị đến đây để làm gì. Tôi có cần giải thích không?
Hiểu Ngọc nhếch môi khẽ cười:
- Cuối cùng anh cũng nói ra, tôi cứ tưởng anh không biết sợ là gì.
Vỹ Khang nhìn Ngọc lạnh lùng:
- Nếu chị đã chứng kiến tất cả thì tôi thấy mình không cần giải thích. Nếu chị thương em mình thì hãy nói đúng những gì mình thấy.
Ngọc đỏ mặt giận dữ:
- Anh nói vậy là sao?
- Nếu hôm đó chị hỏi tôi với giọng lo lắng cho em mình, thậm chí trách tôi... Tôi sẽ rất khâm phục.
- Anh...
Vỹ Khang đứng lên đối diện với Ngọc:
- Tôi không cho phép ai làm tổn thương Hiểu Hân. Tôi nói để chị yên tâm, người tôi yêu duy nhất chỉ có cô ấy.
Hiểu Ngọc bật cười:
- Anh có thể làm cho em tôi tin nhưng mọi người thì không. Dù bất cứ hoàn cảnh nào thì điều xảy ra hoàn toàn không trong sáng. Chỉ có con ngốc mới tin anh.
Vỹ Khang nhìn Hiểu Ngọc, anh không ngờ Hân lại có người chị thâm hiểm như thế. Nếu không vì Hân, nãy giờ anh đã quăng cô ra cửa rồi.
- Chị lên gặp Hân hay về là tuỳ.
Hiểu Ngọc nhìn anh căm giận:
- Mối quan hệ của anh và Thúy tất cả mọi người đều biết, chỉ tội nghiệp em tôi bị cậu lừa dối đến bây giờ.
Vỹ Khang nhìn Ngọc lạnh băng, như cố nén:
- Nếu không vì Hiểu Hân, tôi sẽ không đứng yên thế này, chị nên hiểu mà dừng lại.
Hiểu Ngọc không lạ gì tính Khang, cô thoáng bối rối:
- Tôi sẽ không cho cậu lừa dối con Hân nữa.
Nói rồi cô định bước lên lầu nhưng Hiểu Hân đã đứng ở cầu thang từ lúc nào, khuôn mặt trắng bệch như không còn sức sống. Khang điếng người khi thấy cô như thế, anh bước nhanh đến đỡ Hân:
- Hân!
Hiểu Hân rụt người lại:
- Đừng...
Hân khóc lặng lẽ, cô lắc đầu:
- Anh đừng nói gì cả, em không nghe đâu!
Hiểu Ngọc bước đến đỡ Hân lên:
- Chị xin lỗi.
Hân gục vào người chị khóc ngất. Vỹ Khang quay đi vì hình ảnh đó, nó đánh gục anh hơn cả lời nói của cô.
- Em nghe hết rồi phải không?
Hân quẹt mắt, cô đưa tay vịn vào lan can, dáng vẻ đau khổ thầm lặng. Vỹ Khang nhìn Ngọc như áp đảo, khiến cô thoáng nao núng và cảm nhận được Khang sẽ làm bất cứ điều gì để trừng phạt cô nếu Hân có mệnh hệ nào. Hiểu Ngọc nắm tay em:
- Em đừng suy nghĩ lung tung. Chuyện...
Hân lắc đầu, cô ngắt lời Ngọc:
- Em hiểu, chị đừng lo cho em.
Hiểu Ngọc không biết tâm trạng mình ra sao. Nửa thấy hả hê khi làm cho Khang khốn đốn, nửa lại thấy bất mãn khi nhìn sự đau khổ của Hân. Dù sao cô cũng rất thương em mình, nhưng sự ganh tị, đố kỵ lại lớn hơn. Bây giờ niềm kiêu hãnh đã được ve vuốt, Ngọc mới thấy nao lòng vì những gì đã gây ra cho Hân.
- Tôi cần nói chuyện với Hân, chị về đi.
Hiểu Ngọc mím môi, tình cảm của chị em cô như thế này cũng do Khang. Cô nhìn anh đắc thắng:
- Tôi tin anh sẽ có sự giải thích hợp lý với em tôi. Tôi về đây.
Ngọc quay qua em:
- Em phải cứng rắn lên. Chị về nghe.
Nhưng Hiểu Hân đã nắm tay Ngọc lại, cô lạc giọng:
- Em muốn về nhà.
Đôi mắt Khang tối sầm khi nhìn Hân, anh nói dịu dàng:
- Anh muốn nói chuyện với em. Khuya rồi, nếu muốn về thì ngày mai anh sẽ đưa em về nhà chơi.
Hân như chìm trong nỗi đau đớn không lối thoát, nhìn cô mong manh một cách yếu đuối, như chỉ cần một va chạm nhỏ cô sẽ ngã gục ngay. Vỹ Khang bước về phía cô:
- Em còn nhớ anh đã nói gì không? Hãy luôn tin anh và tin vào chính bản thân mình. Có lẽ sai lầm của anh là không kể cho em nghe về quá khứ của mình.
Hiểu Ngọc đứng yên nhìn Khang. Lần đầu tiên cô chứng kiến cách thể hiện tình cảm của anh, nó làm cô đau không gì gượng nổi. Điều đó chứng tỏ cô yêu Vỹ Khang hơn những gì cô nghĩ. Hiểu Ngọc khẽ quay đi, cô ra về một cách âm thầm, phía sau lưng cô từng tiếng nấc của Hân như nhát dao đâm vào tim cô đau nhói. Hiểu Hân đáng thương, bất hạnh ư? Mọi người có hiểu cô sẵn sàng đánh đổi vị trí của mình với Hân không?
Khang đau nhói khi nhìn dáng co ro lặng lẽ của Hân, cô đã ngưng khóc và ngồi thu mình trong một góc như sợ hãi, đề phòng. Những gì cần nói Khang đã nói hết rồi, anh không hiểu sao Hân có vẻ mất niềm tin như thế? Còn những ngày tháng anh động viên, nâng đỡ cô bằng tình yêu chân thật của mình, chẳng lẽ không tác dụng gì đến Hân sao?
Vừa giận vừa thương, Khang khẽ nắm tay cô. Hân thoáng rùng mình, ngơ ngác:
- Em đang nghĩ gì vậy? Có hiểu những gì anh nói không Hân?
Hân chớp mắt, giọng khàn đi vì khóc nhiều:
- Em xin lỗi...
Vỹ Khang nhìn cô, tâm hồn Hân quá nhạy cảm, yếu đuối, nên cô cứ nghiêng về sự mặc cảm, thua thiệt của mình để đau khổ, dằn vặt. Nếu Hân cứ như thế thì thà rằng Khang không nói gì lại hay hơn.
- Khuya rồi, em ngủ đi.
Hân vẫn ngồi ôm con gấu im lìm. Vỹ Khang không còn kiên nhẫn nữa, anh bước đến bồng xốc cô lên và đặt xuống giường, nhưng rồi không kiềm chế được, anh ôm chặt lấy cô:
- Em không tin anh sao? Đừng làm anh thất vọng. Anh yêu em lắm, biết không?
Hân không đẩy anh ra nữa mà cứ khóc lặng lẽ. Chưa bao giờ Khang thấy hối hận thế này, dù anh không có lỗi gì với cô:
- Em định trừng phạt anh bằng cách này sao? Đừng khóc nữa Hân, anh không chịu nổi.
- Em xin lỗi.
Cô cứ lặp lại ba tiếng này một cách tức tưởi. Khang giận thật sự:
- Tại sao phải xin lỗi? Em nghĩ gì vậy?
Hân rời khỏi vòng tay anh, cô lắc đầu cố nói trấn tĩnh:
- Em không biết. Em chỉ biết đã đến lúc em phải đối diện với thực tế và nhìn lại mình.
Khang nhìn cô đăm đăm:
- Em có yêu anh không Hân?
Hân im lìm, cô không đủ tự tin để nói lên điều đó. Khang thấy bất lực khi không thể tác động đến cô. Lần đầu tiên Khang thấy lung lay về tình yêu của mình. Một thoáng thất vọng khi anh nghĩ Hân không coi tình yêu và hạnh phúc gia đình là tất cả, và tình yêu của anh không đủ khả năng để giúp cô thoát khỏi sự mặc cảm, tự ti trong lòng. Khang hơi quay nhìn nơi khác:
- Đừng làm anh thất vọng! Anh đã làm tất cả để chúng ta có thể hoà hợp và hiểu nhau hơn. Hãy đánh giá đúng sự cố gắng của anh, Hân.
Hân khẽ nhắm mắt. Khang có hiểu càng yêu anh, cô lại càng muốn xa anh hơn. Bây giờ là lúc cô phải quyết định chín chắn để không phải sai lầm hối hận về sau, và hôm nay cô càng ý thức rõ hơn về điều đó. Hân hiểu nếu vì yêu mà ở bên Khang thì cô sẽ không thanh thản mà luôn sống trong dằn vặt đau khổ, rồi sẽ kéo theo cả Khang vào sự đổ vỡ không lối thoát.
Cô đã quá ngây thơ chỉ nghĩ một điều là chỉ cần có tình yêu là hạnh phúc, mà không nghĩ rằng những tác động hoàn cảnh xung quanh mới là điều quyết định sự tồn tại của nó. Và hoàn cảnh và thế giới của cô không phù hợp với Khang. Cô lạc giọng:
- Em xin lỗi, em muốn được yên tĩnh một mình.
Vỹ Khang nhìn cô, sự đau đớn của anh cô không nhìn thấy, còn sự đau khổ của cô thì anh phải đối diện và Khang mềm lòng:
- Hứa với anh, không được suy nghĩ lung tung. Anh để em có thời gian là muốn em hiểu đúng những gì anh nói. Anh cần niềm tin của em và anh hơn tất cả. Em hiểu không?
Hân chớp mắt, sự yếu đuối làm cô muốn nhào vào lòng Khang mà thể hiện tình cảm, mà nói với anh rằng cô yêu anh hơn tất cả, nhưng Hân vẫn ngồi yên. Khang nói đúng, yêu là phải tin nhau. Nhưng Hân còn chưa tin vào bản thân mình thì làm sao cô dám đặt niềm tin tuyệt đối vào một ai. Niềm tin đối với cô bây giờ sao mong manh và chông chênh quá. Hân không đủ sức vượt qua như Khang đã nói.
Khang hôn nhẹ lên mắt cô rồi mới ra khỏi phòng.
Hân lặng lẽ nghe từng bước chân Khang rời xa mình. Trong bóng tối dày đặc trước mắt, Hân cố tìm cho mình chút ánh sáng le lói của tâm hồn. Chưa bao giờ cô chán ghét và sợ hãi cuộc sống đen tối của mình như lúc này, nó dìm cô xuống tận cùng của sự đau khổ và mặc sức cho cô một mình vùng vẫy không lối thoát.
@by txiuqw4