sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 4

Hôm nay Hân có hẹn đi dự tiệc với Bình. Hân ngồi trước gương chải tóc một cách thờ ơ và trang điểm qua loa. Lát sau thì Bình đến, anh nhìn Hiểu Hân không giấu giếm đôi mắt ngưỡng mộ. Bình đưa Hân lên tầng trên của một khách sạn, mọi ánh mắt đều tập trung vào cô. Bình khẽ nhìn Hân, cô có vẻ thờ ơ như không quan tâm đến xung quanh. Bình cẩn thận chọn một bàn khuất cho Hân ngồi:

- Em thấy không hợp hả?

Hiểu Hân mỉm cười:

- Em chỉ thấy lạ. Đây là lần đầu tiên em đi dự tiệc như thế này.

Bình gật đầu như hiểu, anh đi về phía quầy tự chọn cho Hân một ly nước. Hân ngồi bên bàn lơ đãng nhìn xung quanh. Mọi người có vẻ chững chạc, tự tin vì toàn là những người thành công trong xã hội. Hân xuất hiện có lẽ gây sự ngạc nhiên cho họ vì mọi người cứ đưa mắt nhìn về phía bàn cô. Bình khẽ cười:

- Em không ngại chứ?

Hân nhướng mắt, rồi như hiểu ra Bình hỏi gì, cô khẽ lắc đầu không nói. Bỗng từ ngoài cửa hai người đàn ông đi vào. Hân hơi chú ý khi thấy chủ nhân buổi tiệc có vẻ quan tâm đặc biệt đến họ. Họ vừa đến, ông đã cho buổi tiệc bắt đầu. Bình thoáng quay qua nhìn cô, đôi mắt có nét gì đó. Tự nhiên Hân cảm giác một điều gì đó có liên quan đến mình. Cô thờ ơ đưa mắt nhìn ông Phan phát biểu. Cuối cùng ông mời công ty hợp tác với mình lên phát biểu ý kiến. Hân bàng hoàng khi nghe tên công ty và một trong hai người đàn ông lúc nãy bước lên. Hân run rẩy nhìn đăm đăm lên sân khấu, nhưng người đi lên là Nguyên. Tim Hân đập loạn cuồng, cô như nghẹt thở khi nghĩ rằng Khang đang ở rất gần mình. Không tự chủ, cô cứ đưa mắt tìm xung quanh, cô tin chỉ cần nhìn thôi, cảm giác sẽ giúp cô nhận ra anh ngay.

Cuối cùng phần phát biểu cũng kết thúc, mọi người trở về bàn, cả người Hân như căng ra, cô run rẩy hướng mắt theo từng bước đi của Nguyên. Tim Hân như ngừng đập khi thấy người đàn ông bên cạnh Nguyên. Chưa bao giờ Hân rơi vào tâm trạng bấn loạn quay quắt như thế. Bình nãy giờ vẫn âm thầm quan sát từng cử chỉ của cô:

- Em không sao chứ?

Hai tay Hân nắm chặt cạnh bàn như cố kiềm chế, cô lạc giọng:

- Hãy nói thật với em, người đứng bên cạnh Nguyên có phải Vỹ Khang không?

Bình lặng lẽ gật đầu. Đôi mắt Hân long lanh vì xúc động. Bình hiểu cô đang cố đè nén để đừng bật khóc, hình như Vỹ Khang chưa nhận ra sự có mặt của Hân.

- Em có cần yên tĩnh không? Để anh đưa em ra ngoài.

Hiểu Hân lặng lẽ nghe nỗi đau khổ tràn ngập, cô nhìn đăm đăm gương mặt Vỹ Khang như muốn ghi khắc thật kỹ hình ảnh anh. Khang bất chợt quay qua, đôi mắt rất sáng của anh lướt qua và dừng lại nơi Hân sững sờ. Hân như bị thiêu huỷ khi đối diện với đôi mắt Khang. Không chịu nổi cảm giác đó, Hân khẽ quay đi, tay chân cô lạnh ngắt, Hân cảm thấy khó thở nếu còn ngồi đây. Cô cố trấn tĩnh để đứng lên:

- Em muốn ra ngoài.

Bình im lặng làm theo yêu cầu của cô, anh đưa cô ra hành lang phía sau để tránh tiếng ồn. Đến lúc này Hân không còn kiềm chế được nữa, cô khóc lặng lẽ và nghe nỗi đau như giày xéo. Bình nói nhói vì hình ảnh đó, anh châm cho mình điếu thuốc và kiên nhẫn chờ đợi:

- Anh vào bàn công việc đi, đừng lo cho em.

Bình nhìn cô ái ngại:

- Em không sao chứ?

Hân khẽ lắc đầu.

- Anh xin lỗi. Nếu biết trước thế này, anh đã không đưa em đến.

- Em không sao thật mà.

- Đợi anh một lát nhé, anh ra nhanh thôi.

Hân gật đầu không nói. Bình đi rồi còn cô đứng cô đơn giữa hành lang vắng, ước gì cô thoát ra khỏi sự đau khổ này, cô không đủ sức để chịu đựng. Hình như lúc nào cô cũng phải mất mát một thứ quan trọng trong cuộc đời mình. Lúc trước còn trong bóng tối cô có Vỹ Khang cho riêng mình, bây giờ sáng mắt cô phải chấp nhận xa Khang mãi mãi. Nỗi đau nào cũng tơi tả và dìm cô xuống tận cùng của sự đau khổ.

Hai tay Hân bất chợt run rẩy cô bấu chặt vào lan can, từng bước chân phía sau lưng, dù có lẫn vào hàng trăm người, cô cũng nhận ra sự quen thuộc của nó. Hiểu Hân hơi nhắm mắt khi tiếng chân dừng lại bên cạnh.

Giọng trầm ấm quen thuộc của anh làm cô lặng người:

- Em khoẻ không?

Hân ghét sự yếu đuối của mình, cô đã rất cố gắng nhưng giọng nói vẫn yếu ớt run rẩy, Hân không đủ can đảm để quay lại:

- Vâng.

Vỹ Khang nhìn cô đăm đăm, cô trách sao giác quan mình vẫn còn quá nhạy cảm và Hân cảm nhận rất rõ ánh mắt của Khang phía sau mình:

- Quay lại nhìn anh, Hân!

Hiểu Hân run rẩy khi Khang nắm vai cô quay lại đối diện với anh. Vỹ Khang hình như cũng không kiềm chế được, anh xúc động lặng nhìn hình bóng mình trong đôi mắt long lanh nước của cô. Anh lướt nhẹ bàn tay lên đó, tay Khang đẫm nước mắt của Hân.

- Chúc mừng em!

Rồi như không kiềm được, Khang bất chợt kéo cô vào lòng:

- Anh luôn mơ ước được nhìn thấy em như thế này. Cuộc sống của em tốt chứ Hân?

Hiểu Hân gật đầu trong vòng tay Khang. Bây giờ đây cô không muốn nhớ gì đến hiện tại nữa, cô muốn gạt bỏ tất cả để được nói với Khang nhiều điều mà ngày xưa cô không đủ can đảm để nói. Cô vẫn chưa nói với anh ba chữ mà Khang luôn khao khát được nghe. Nhưng Khang đã đẩy cô ra, giọng nói trầm tĩnh:

- Anh xin lỗi...

Câu nói của Khang làm cô bừng tỉnh, nỗi đau đớn quặn thắt trong cô. Khang không còn là của cô nữa, cuộc sống của anh bây giờ đã gắn liền với người phụ nữ khác. Hân nhìn đăm đăm từng đường nét trên gương mặt Khang. Cô khẽ cười như trấn áp mình:

- Em có được ngày hôm nay là do anh mang lại. Bây giờ em đã được nhìn thấy anh, em không còn gì để ray rứt nữa.

Vỹ Khang khoát tay:

- Đó là bổn phận của anh.

Hân khẽ quay đi, cô không đủ can đảm hỏi về cuộc sống của Khang.

- Em đi với Bình phải không?

- Vâng.

- Lúc nãy sao em nhận ra anh?

- Em hỏi anh Bình.

Vỹ Khang đưa tay nhìn đồng hồ, thái độ muốn chấm dứt câu chuyện:

- Anh phải bàn chút việc. Anh đi nhé!

Hiểu Hân nhìn Khang không chớp. Gương mặt anh có nét gì đó sắt đá, trầm tĩnh. Bây giờ Hân mới thấy sự mạnh mẽ được bộc lộ, tự nhiên cô nhớ lại sự chăm sóc chu đáo và dịu dàng của Khang ngày trước và Khang bây giờ, đến nỗi Hân cảm thấy hoang mang.

Vỹ Khang quay vào với những bước đi đầy tự tin, thái độ như không còn vướng bận, nó làm cho Hân ý thức thật sự về sự chấm hết giữa hai người. Hân gục đầu trong tay, cô như vừa rơi vào một giấc mơ thật buồn. Khang có hiểu anh đã mang luôn cả tâm hồn của cô theo hay không?

Bình đưa Hân ra bãi đậu xe và lại gặp Khang ở đó. Khang nhìn không biểu lộ gì. Bình bước đến bắt tay anh:

- Lúc nãy đông quá nên không kịp chào.

Khang mỉm cười với một chút lạnh lùng cố hữu. Hiểu Hân hoàn toàn thấy khác lạ khi phát hiện con người thật của Khang. Anh không như những gì cô đã tưởng tượng. Vỹ Khang lên xe trước, Nguyên cứ đứng nhìn Hân không chớp.

- Hân nhận ra tôi không?

Hiểu Hân quay lại khẽ cười:

- Anh là anh Nguyên, đúng không?

Nguyên mỉm cười gần gũi:

- Chúc mừng em, dù lời chúc này hơi muộn nhưng rất thật lòng.

Hiểu Hân khẽ cười. Nguyên lơ ngơ nhìn, anh thầm trách cho sự háo sắc của mình, nhưng quả thật khó mà rời mắt khỏi Hiểu Hân. Nguyên đưa tay chào cô một cách lịch sự rồi mới lên xe.

- Tay Bình có vẻ mê Hân chết sống. Mày có thấy vậy không?

Vỹ Khang vẫn nhìn thẳng phía trước:

- Tao không quan tâm.

Nguyên không hỏi nữa, anh lảng qua chuyện khác.

- Thúy chưa về à?

Vỹ Khang gật đầu không nói. Nguyên hiểu tính anh nên biết im lặng là hơn. Vỹ Khang về nhà thì đã hơn mười giờ. Anh đi thẳng lên phòng. Vừa mở cửa thì một vòng tay mát lạnh đã quấn quanh cổ anh:

- Anh đi đâu vậy?

Vỹ Khang cởi áo khoác nhìn cô lạnh lùng:

- Em về khi nào?

- Anh vừa đi một lúc, nếu em biết chỗ thì đã đến đó rồi.

Vừa nói Thúy vừa lăng xăng soạn đồ cho anh.

- Anh tắm đi sẽ thấy khoẻ hơn.

Khang không nói gì bước vào phòng tắm. Lát sau trở ra thì Thúy đã nằm trên giường. Vỹ Khang mệt mỏi ngả người xuống ghế.

- Anh không ngủ sao?

- Em ngủ trước đi.

Thúy mím môi, kể từ lúc sẩy thai, Khang luôn có thái độ lạnh lùng với cô. Anh như một bức tường kiên cố mà cô không thể nào công phá nổi. Thúy biết Khang rất giận vì chuyện đó, nhưng anh cũng phải hiểu cô cũng là mẹ của nó và nỗi đau của cô cũng không thua gì anh. Đúng là cô không muốn có con sớm, lúc trước cô để mình có thai là muốn níu kéo Khang cho riêng mình, nhưng cô không đến nỗi tàn ác mà giết đứa bé. Đó là do rủi ro trong một lần trình diễn, cô đã làm mọi cách để chuộc lỗi với Khang, nhưng anh có vẻ như không gì lay chuyển được. Thúy muốn điên lên vì sự sắt đá của Khang:

- Anh định trừng phạt em đến khi nào?

Khang nhướng mắt nhìn cô:

- Anh rất mệt. Anh muốn được yên.

Thúy ngồi dậy, cô nhìn anh đau khổ:

- Chuyện sẩy thai là ngoài ý muốn của em. Em cũng đau khổ, cũng dằn vặt đâu kém gì anh. Sao anh không vị tha một lần chứ?

Vỹ Khang nhíu mày, anh nhìn Thúy không biểu lộ gì.

- Lúc nào em cũng cảm giác như mình là một tử tội cứ hoang mang chờ ngày phán xét. Anh ác lắm nếu để em sống trong tâm trạng như thế.

- Cô im đi! Tôi không bao giờ tha thứ cho sự vô lương tâm của cô: Cô coi sự nghiệp hơn mạng sống của con mình. Cãi lời tôi đã là điều tôi không tha thứ, đứa bé đã không còn thì tôi không có gì để níu kéo nữa. Nhưng vì danh dự của hai, tôi không muốn đổ vỡ thêm một lần nữa. Nếu cô hiểu được như vậy thì nên chấp nhận những gì giữa hai chúng ta.

Thúy bật khóc:

- Anh tàn nhẫn lắm. Nếu anh muốn, sau này em có thể sinh con cho anh mà.

- Tôi không cần.

Mặt Thúy tái đi, cô đau đớn gục đầu:

- Vì đứa bé, anh mới cưới em có phải không? Anh không yêu em một chút nào sao?

- Cô hiểu điều đó rất rõ, đúng không?

Vỹ Khang đứng lên, anh bước ra ngoài nhưng Thúy đã chạy lại:

- Em xin anh, Khang. Đừng đối xử với em như thế. Em không chịu nổi nữa.

Vỹ Khang lạnh lùng gạt cô ra rồi đi ra cửa. Thúy ngồi bệt xuống gạch, nỗi đau khổ làm cô muốn hét lên đập phá tất cả. Từ lúc về đây, nhìn đâu cô cũng tưởng tượng ra hình bóng của Hân lẩn quẩn, thậm chí cô ta vẫn còn nguyên vẹn trong trái tim của Vỹ Khang. Không kiềm được, Thúy với tay lấy hộp phấn trên bàn ném vào kiếng vỡ tan. Chỉ một lúc, căn phòng như một bãi chiến trường. Chị Sáu hoảng sợ lên:

- Cô đang làm gì vậy?

Thúy ngồi phịch xuống giường như đã thấm mệt khi không còn gì để phá:

- Mặc tôi. Chị đi ra đi.

Vỹ Khang cũng vừa bước vào, anh lướt mắt nhìn căn phòng:

- Chị để đó đi. Không cần dọn.

Đợi chị Sáu đi xong, Khang ráng kiềm chế không cho cô một bạt tai. Anh gằn giọng:

- Cô tự mà thu dọn tất cả. Nếu còn lần sau, đừng trách tôi.

Thúy ngẩng lên nhìn Khang giận dữ:

- Anh giết em đi, nếu không làm được thì anh sẽ hối hận đó.

Vỹ Khang nhíu mày nhìn cô:

- Đừng bắt tôi phải thẳng tay với cô. Hãy nhìn hành động của mình đi.

Nói rồi Khang bước ra khỏi phòng. Thúy nằm chuồi xuống giường, cô khóc không thành tiếng.

Sáng hôm sau, lúc Thúy thức thì Khang đã đi làm. Cô nhìn căn phòng mà giận phừng lên. Cô biết Vỹ Khang đã không cho chị Sáu vào dọn dẹp. Anh muốn cô mất mặt với cả người làm sao? Thúy hét lên gọi chị Sáu:

- Chị dọn dẹp lại cho tôi. Tại sao từ sáng giờ, chị không làm?

Chị Sáu bối rối:

- Tôi sợ làm cô thức giấc.

Thúy đưa mắt nhìn chị ta như cảnh cáo:

- Chị đừng ỷ lại vào Vỹ Khang. Tôi cũng có thể đuổi việc chị đó.

Chị Sáu bất mãn thầm nhưng cũng cúi xuống dọn dẹp. Một lúc sau thì Thúy ra khỏi nhà. Cô muốn làm một điều gì đó cho Vỹ Khang phải hối hận vì cách cư xử của mình với cô. Anh sẽ phải trả giá cho những gì anh đã gây ra.

Hiểu Hân cùng Uyên bước vào trường. Uyên kéo tay cô:

- Lớp mày nam ít nhỉ!

Hân gật đầu, cô quay qua bạn:

- Mày theo tao đi học chi vậy? Có ý đồ gì không?

Uyên thoáng đỏ mặt, cô đấm nhẹ lên vai Hân:

- Tao rảnh nên đi với mày cho vui. Ý đồ gì đâu.

Hiểu Hân nheo mắt nhìn bạn. Uyên nhìn lên bảng như chăm chú lắng nghe thầy giảng:

- Thầy mày còn trẻ quá Hân.

- Ừ.

Hiểu Hân buồn cười vì vẻ lóc chóc của Uyên. Nó cứ xoay tới xoay lui trên bàn, hình như đã bắt đầu chán:

- Mấy giờ mới ra chơi, tao đói quá?

- Mày ngồi yên được không, mai mốt tao không dắt mày đi nữa đâu.

Bỗng từ bàn dưới, một bánh được chuyền lên cùng với dòng chữ: "Ăn cho đỡ buồn. Mình tên Kiệt, có thể làm quen với Hân không?" Uyên đọc lướt qua rồi nhìn đám con trai hồ hởi lố nhố phía dưới, không biết thủ phạm ngồi ở đâu? Cô trề môi:

- Mày biết hắn không? Hắn biết mày tên Hân nữa đấy.

- Nghe điểm danh thì biết thôi.

- Ừ nhỉ! Tao quên. Mày biết hắn không?

Hiểu Hân lắc đầu, cô cũng không quan tâm. Uyên cứ nhai lép nhép bên cạnh. Hân cố gắng chép kịp theo lời đọc của thầy. Cuối cùng cô đành thua vì thầy đọc nhanh như... tên lửa. Hân mím môi ngừng viết, nhưng thấy cái nhìn của thầy, Hân bối rối cầm viết lên vẽ nguệch ngoạc trên giấy như đang viết bài. Cuối cùng thầy cũng đi xuống, Hân toát mồ hôi cô quay qua nhéo Uyên một cái để nó ngừng ăn.

- Tôi đọc nhanh quá hả? Em bỏ một trang đi, ra chơi chép tiếp.

Hân dạ nhỏ, cô thầm kêu trời khi Uyên cứ đưa mắt nhìn trắng trợn thầy. Cô cảm thấy thầy cũng nhận ra và biết Uyên không phải học lớp này. Đợi thầy quay lên, Uyên khều cô:

- Kỳ nha! Tao thấy từ nãy giờ cứ nhìn mày hoài.

- Nói tầm bậy đi! Coi chừng mọi người nghe đó.

- Thật chứ bộ. Hôm nay học chung tao mới biết, ông Bình mà hay chắc hoảng quá.

Hân nhìn Uyên. Chuyện gì nó nói cũng được, hình như im lặng là một cực hình đối với nó vậy.

Đến giờ ra chơi, Hiểu Hân thu dọn tập vở. Uyên cười cười nhìn cô:

- Không học nữa hả?

- Mất hứng rồi, để tao đưa mày về.

- Vô duyên! Vậy thì đi chơi đi. Lâu rồi tao với mày đâu có đi rong đâu.

Hân phì cười, cả hai bước ra khỏi lớp, mọi người đều nhìn hai người. Ra đến cổng thì một tên con trai đã chặn lại:

- Em cúp học nhé, tôi nói thầy đó.

Uyên nheo mắt:

- Cứ làm nếu thích.

- Cho tôi đi với, tôi sẽ không méc.

Hân khẽ cười:

- Bạn tên gì?

- Kiệt. - Hắn buông gọn.

Hân nhướng mắt:

- Bao nhiêu tuổi?

Kiệt nhìn Hân thú vị:

- Hai mươi.

- Tôi hai bốn. Bỏ tiếng "em" đi nhé.

Kiệt hình như bất ngờ, hắn nhìn Hân đăm đăm:

- Tôi thích thì cứ gọi. Hân cứ về đi, tôi sẽ chép bài đầy đủ và viết thật đẹp, ngày mai tình nguyện cho Hân mượn tập.

- Cảm ơn.

Nói rồi cả hai bước ra ngoài, bỏ lại đôi mắt lơ ngơ nhìn theo. Vừa bước ra cổng, Hân đã gặp thầy đứng ở phòng giám thị. Hân lo thầm trong bụng, thầy mà để ý thì thi lại như chơi. Cả hai đèo nhau chạy lòng vòng. Ngang qua ngôi biệt thự thật đẹp, Uyên chạy chậm lại rồi quay lại hỏi Hân:

- Mày nhận ra nhà này không?

Hiểu Hân đưa mắt nhìn, tự nhiên cô nghe nhoi nhói tim, giọng yếu ớt:

- Có phải của Khang không?

Uyên gật đầu:

- Ừ! Lúc trước tao muốn đến thăm mày, nhưng thấy ngại nên thôi.

Hân đưa mắt nhìn đăm đăm ngôi nhà đã một thời mình gắn bó sâu sắc. Cô nhớ vô cùng căn phòng màu vàng của hai người. Bất chợt Hân khẽ quay đi, cô không dám nhìn nữa. Thấy Hân cứ im lìm, Uyên quay lại:

- Mày không sao chứ?

- Không.

- Nói thật đi, mày biết mặt anh Khang chưa?

Hân chớp mắt:

- Tao gặp rồi.

- Sao gặp?

- Tao đi dự tiệc với anh Bình và gặp Khang ở đó.

Uyên im lặng một lúc, cô như thông cảm cho tâm trạng của Hân.

- Cứng rắn lên Hân! Tao thấy anh Bình yêu mày lắm, sao mày không cho mày và cả ảnh một cơ hội? Bình yêu mày trước lúc Khang xuất hiện nữa. Mày không mềm lòng sao?

Hiểu Hân lắc đầu:

- Bây giờ tao chỉ lo học, tao không muốn nghĩ đến chuyện gì khác nữa.

- Học cho dữ rồi điên luôn. Mày cứ yếu đuối là mày khổ hoài đó.

Cả hai tấp vào một quán kem bên đường. Uyên không lo Hân không tìm cho mình một người vừa ý, chỉ cần Hân mở lòng thì Uyên hiểu sẽ có nhiều người sẵn sàng mang hạnh phúc đến cho nó. Cô chỉ sợ Hân cứ yếu đuối với tình yêu vô vọng đối đối với Vỹ Khang và đồng thời cũng hiểu con tim có lý lẽ riêng của nó, biết đâu trong suốt cuộc đời Hân chỉ yêu mỗi mình Khang, điều đó thật tội cho Hân.

Bỗng Bình từ ngoài bước vào, anh đi thẳng đến bàn của hai cô. Uyên tròn mắt nhìn.

- Sao anh biết tụi em ở đây?

- Chạy ngang thấy xe là biết ngay. Cúp học phải không?

Uyên chối phăng:

- Đâu có. Thầy cho nghỉ sớm.

Bình nheo mắt:

- Thật không?

Uyên gật mạnh đầu:

- Thật.

Bình khẽ cười, anh quay qua Hân đùa:

- Uyên nói đúng không Hân?

Hân gật đầu. Bình bật cười nheo mắt:

- Không ngờ Hân cũng biết nói dối.

Hiểu Hân thoáng đỏ mặt. Bình nhìn màu hồng trên má cô mà nao nao:

- Anh bảo đảm hai em mà đi học chung sẽ không thể ngồi suốt buổi, nhất là Uyên.

Uyên mím môi, cô hơi quê:

- Đủ rồi nha! Anh làm như em dụ dỗ nhỏ Hân không bằng. Anh hỏi nó xem, em có rủ nó cúp không, tự nó đòi về chứ bộ.

Bình bật cười:

- Chịu nhận rồi sao? Lúc nãy gật mạnh lắm mà.

Uyên liếc Bình một cái sắc lẻm:

- Phạt anh trả chầu nay, tội nói oan cho em.

Bình nhún vai như chào thua.

Hân hỏi:

- Anh không đi làm sao?

- Anh có chuyện quan trọng hơn.

Hiểu Hân để ý mỗi lần cô nói như thế, Bình lại trả lời câu này. Cô khẽ cười:

- Làm chủ có khác, anh Bình sướng thật.

Bình nheo mắt:

- Không như em nghĩ đâu, chỉ vì anh có việc quan trọng hơn.

Uyên cắc cớ:

- Việc gì? Sao anh không đi làm đi?

- Thì đang cố gắng, không biết có như mình muốn không.

- Anh không tự tin sao?

- Có chứ, nhưng cũng phải biết lúc nào thì thích hợp.

- Đôi lúc có cơ hội không đến hai lần, em mong anh sẽ không để vuột mất nó.

Uyên nói và liếc về phía Hân một cái, Hân thấy buồn cười vì cử chỉ đó. Cô không đến nỗi không hiểu hai người nói gì.

- Mày nghĩ gì vậy?

Hân cười dịu dàng:

- Không có gì.

- Tự giờ mày không nghe gì sao?

- Nghe chứ.

- Thế mày thấy sao?

Hân nhìn bạn. Suy nghĩ của Uyên quá đơn giản, đôi lúc cô muốn mình được vô tư như nó. Cô lắc đầu:

- Tao không hiểu gì cả.

Uyên có vẻ giận khi thấy sự thờ ơ của Hân. Bình thì vẫn điềm tĩnh, hình như anh không lấy làm ngạc nhiên:

Cuối cùng cả hai ra về, Bình đành phải trở về công ty. Hân đưa Uyên về nhà. Bước xuống xe, Uyên nói:

- Tao thấy tội cho anh Bình. Mày ác vừa vừa thôi.

- Mày không hiểu đâu.

- Tao nói thật, nếu còn một chút nào hy vọng ở Vỹ Khang, tao sẽ ủng hộ mày hết mình. Nhưng tất cả đã chấm hết rồi, mày hiểu rất rõ là không thể quay lại, sao cứ yếu đuối thế.

- Không như mày nghĩ đâu. Đừng lôi Khang vào chuyện này. Mày phải hiểu anh Bình đến với tao trước Vỹ Khang, nếu yêu được tao đã yêu rồi, mày hiểu không?

Uyên im lặng. Hân nói hoàn toàn hợp lý. Nhưng cô vẫn thấy bất nhẫn khi thấy Hân như thế.

- Tao xin lỗi, thật sự tao thấy lo cho mày.

- Điên! Tao không sao đâu. Mày vào nhà đi.

Đợi Uyên vào nhà, Hân cho xe chạy chầm chậm trên đường. Hôm nay buổi trưa mà lại không có nắng, Hân thấy thích thích khi chạy xe thế này. Bỗng trời đổ mưa, Hân tấp vội vào một nhà hàng gần đó. Cô hơi bối rối khi mọi người đều nhìn mình. Hân ngơ ngác khi một chiếc áo được khoác trên vai mình. Cô quay lại sựng người khi nhận ra Khang:

- Đừng đứng như thế, đi theo anh!

Khang đưa cô vào chiếc bàn phía trong, anh tự động gọi cho cô ly sữa nóng.

- Uống đi cho ấm!

Hiểu Hân chớp mắt, cô không ngờ mình lại gặp Khang trong trường hợp này. Hôm nay cô có dịp nhìn kỹ anh hơn. Khang nhìn chiếc cặp trên tay cô, khẽ hỏi:

- Em học tốt không?

Hân gật đầu. Khang châm cho mình điếu thuốc, khuôn mặt kín bưng không biểu lộ gì. Hân hoàn toàn xa lạ với con người trước mặt.

- Bộ anh lạ lắm sao?

Hân bối rối:

- Không.

Vỹ Khang nhìn cô:

- Em thất vọng phải không?

- Em không hiểu anh muốn nói gì?

Khang khẽ cười, tự nhiên Hân thấy gần gũi với nụ cười của anh:

- Anh không như những gì em tưởng tượng phải không? Khi đã sáng mắt, em sẽ thấy có những chuyện không đơn giản như mình nghĩ và cảm nhận đâu.

Hiểu Hân hơi cúi đầu nhìn xuống tay mình. Có lẽ Khang nói đúng, có những chuyện mà người ta mong muốn mình đừng bao giờ thấy sẽ nhẹ nhàng hơn. Đúng là cô không nhận ra điều gì quen thuộc ở Khang trong ký ức mình. Hân nhoi nhói đau.

- Có lẽ anh nói đúng.

Khang nhìn cô im lìm, ánh mắt mà Hân hiểu nó không dành riêng cho mình, cô hơi quay đi không dám đối diện. Hiểu Hân nhìn qua cửa kính. Mưa lớn và dai khủng khiếp, cô muốn được về nhà, cô không chịu nổi khi ngồi với Khang thế này. Bỗng điện thoại của Hân reo, cô mở máy. Giọng bà Tuấn lo âu:

- Con đang ở đâu vậy?

- Con bị mắc mưa, đang ở nhà hàng gần nhà nhỏ Uyên.

- Ở đó đi, mẹ nhờ thằng Bình đến đón.

Hân chớp mắt cô định nói, nhưng bà Tuấn đã gác máy.

- Mẹ em gọi à?

Hân gật đầu:

- Mẹ bảo ngồi đợi.

Vỹ Khang dụi tàn thuốc vào gạt tàn và định đốt thêm điếu khác, nhưng thấy cái nhìn của Hân, anh khẽ nhún vai đùa:

- Anh không biết làm gì giữa trời mưa bão thế này. Nó sẽ giúp mình ấm hơn đấy.

Hân phát hiện Khang hút thuốc rất nhiều, cô nhớ lúc trước, cô không bao giờ nghe mùi thuốc vương trên người anh.

- Em không quen mùi khói thuốc.

Vỹ Khang nhìn cô, Hân không tin anh sẽ chiều theo cô, nhưng Khang đã cất vào túi gói thuốc của mình. Khang khẽ cười:

- Em khác trước rất nhiều.

Hiểu Hân mím môi im lặng.

- Anh thấy được sự thanh thản trong cuộc sống của em và yên tâm hơn.

- Cảm ơn anh đã lo lắng. Em cũng thấy mình đã chín chắn hơn trước rất nhiều.

- Anh không mong nhìn thấy một Hiểu Hân như vậy. Đừng tự thay đổi mình, điều đó không hợp với em đâu.

Hiểu Hân quay qua nhìn Khang. Cô không thay đổi mình mà chỉ thay đổi suy nghĩ theo hoàn cảnh. Cũng như bây giờ, cô cảm thấy mình rất yếu đuối, nhưng không thể như lúc trước mà nép vào lòng Khang để tìm sự che chở. Nếu cô không tự cứu mình thì ai sẽ giúp cô đây?

Hiểu Hân chớp mắt, cô không muốn Khang thấy được mình đang rất muốn khóc.

Xe của Bình dừng lại trước cơn mưa xối xả. Anh bước xuống với cây dù trên tay, chợt đôi mắt thoáng ngạc nhiên khi thấy Vỹ Khang. Hân mỉm cười yếu ớt.

- Anh từ nhà em đến hả?

Bình gật đầu chào Khang, rồi quay qua Hân:

- Em ngồi chơi một lát hay về?

Hiểu Hân đứng dậy:

- Mưa này chắc lâu tạnh lắm, em muốn về.

Bình gật đầu, anh quay qua người bồi bàn để gởi chiếc xe của Hân lại. Hiểu Hân chậm rãi đi bên cạnh Bình ra xe. Phía sau cô, khuôn mặt Khang im lìm, nó làm cho tâm hồn cô càng nặng nề hơn.

Tuần sau, trong buổi giao lưu biểu diễn của trường, Hiểu Hân mới biết mặt người phụ nữ bên cạnh Khang. Thúy rất nổi tiếng trong làng người mẫu. Cô đẹp một cách sắc sảo và lạnh lùng. Hiểu Hân đưa mắt nhìn sự tự tin của Thúy trên sân khấu, tự nhiên cô cảm thấy nhoi nhói khi đọc được sự kiêu hãnh trong đôi mắt cô ta và cô hiểu được sự đối lập giữa cô và Thúy. Hân hơi lao đao khi bắt gặp Vỹ Khang đang đứng ở góc phòng, anh có vẻ tách biệt với mọi người, gương mặt lạnh lùng cố hữu nhìn lên sân khấu. Tự nhiên Hân quay nhìn nơi khác.

Cuối chương trình, vừa bước ra cổng cô đã thấy Khang đứng dựa vào xe, dáng vẻ chờ đợi. Vỹ Khang gật đầu chào cô với một chút thờ ơ. Hiểu Hân ra về, cô như lạc vào một giấc mơ thật buồn, ở nơi đó chỉ có cô lẻ loi một mình với những ký ức hỗn độn.

Những ngày sau đó, cô rất thường gặp Khang, khi thì trong quán cà phê, khi thì đang chạy trên đường. Nhưng lúc đó, về nhà cô lại thức trắng suốt đêm. Hiểu Hân cứ lẩn quẩn bởi hình bóng Khang. Ấn tượng anh để lại cho cô không giống những cuộc tình mà nhiều người đã trải qua, nó sâu sắc và không thể nào quên được những gì Khang đã làm cho cô ngày xưa.

Vừa về đến nhà, Hân đã cảm nhận được một bầu không khí nặng nề. Hiểu Ngọc đang ngồi với ba, dáng vẻ ủ rủ thầm lặng, ông Tuấn thì có vẻ trầm ngâm. Giọng ông Tuấn buồn bã:

- Con đến công ty mình làm đi, giúp ba những chuyện nhỏ thôi cũng được.

Hiểu Ngọc đứng lên:

- Con muốn suy nghĩ lại.

Nói rồi cô bước về phòng mình. Hân ngạc nhiên nhìn chị:

- Chị Ngọc không xin được việc làm hả ba? Chỉ tốt nghiệp loại giỏi mà.

Ông Tuấn khoát tay:

- Thằng Khang không nhận nó. Ba không thể nhờ vả nữa, vì mình nợ nó quá nhiều. Con Ngọc làm chỗ thằng Khang là tốt nhất, nhưng đành thôi.

Nói rồi ông khẽ thở dài:

- Chị con nó rất háo thắng, ba không buộc nó về giúp ba, nó muốn thử sức ở những công ty lớn cũng là điều tốt. Nhưng thật sự ba không yên tâm, nó chưa có kinh nghiệm lại tự cao, nếu gặp thất bại nó sẽ không chịu nổi đâu.

Hiểu Hân chớp mắt ngồi yên, cô hiểu sự từ chối của Khang đã đánh vào lòng kiêu hãnh của chị mình. Một lúc sau cô lên phòng chị. Ngọc đang đứng bên cửa sổ:

- Chị không sao chứ?

- Em biết rồi à?

Hiểu Hân gật đầu. Việc Khang từ chối cô thấy hơi bất nhẫn, cô không tin chị mình không có năng lực:

- Chị nộp công ty khác thử xem. Em không tin chị không tìm được việc làm đúng với khả năng của mình.

- Chị không thích. Em để chị yên tĩnh đi Hân.

Hiểu Hân bối rối, cô Hiểu Ngọc đang bị sốc nhưng sự mất bình tĩnh của chị làm cô ngạc nhiên. Từ đó giờ, Ngọc rất bản lĩnh, không lẽ chị Ngọc thích làm việc ở công ty Khang đến thế? Hân biết những ai có năng lực đều muốn vào công ty lớn, có điều kiện tốt cho họ phát huy và chỗ của Khang là một trong những công ty đó.

- Em ra ngoài đi!

Hiểu Hân ngơ ngác, cô buồn bã trở về phòng mình. Nếu Vỹ Khang biết sự từ chối của anh ảnh hưởng đến gia đình cô như thế thì anh sẽ nghĩ gì? Khi trở về cuộc sống mới, cô thấy mình bất lực với mọi việc xung quanh. Hân khẽ nhắm mắt khi nghĩ đến Khang. Đến giờ cô mới thấy mình không hiểu gì về anh.

Từ hôm đó, cô thấy chị Ngọc như khác lạ. Cô hiểu Khang đã làm Ngọc tự ái và tổn thương. Tuần sau, cô thật sự ngạc nhiên khi chị Ngọc dẫn về một người đàn ông, anh ra trông khá điển trai, nhưng Hân không thích vì đôi mắt của hắn có nét gì đểu giả, cô không hiểu sao chị Ngọc quen với hắn. Mấy ngày sau thì chị Ngọc đi làm. Bấy giờ cô mới biết anh ta là con trai độc nhất của ông tổng giám đốc công ty Thắng Lợi.

Hôm nay anh ta lại đến với lý do rước chị Ngọc đi dự tiệc. Hân bước lên phòng chị. Ngọc đang ngồi trước gương trang điểm. Hân ngồi xuống giường, khẽ hỏi:

- Anh Tùng đang đợi chị ở phòng khách đó. Chị đi dự tiệc hả?

Ngọc gật đầu không nói, cô tô son lên môi rồi quay qua Hân:

- Mấy ngày nay học tốt không? Lo học đi, đừng suy nghĩ lung tung. Em còn khờ lắm.

Hiểu Hân chớp mắt nhìn chị, cô không hiểu sao Ngọc lại nói thế.

- Chị quen với anh Tùng phải không?

- Sao?

- Em thấy anh ta sao ấy.

- Chị hiểu mình đang làm gì. Em đừng tò mò quá.

- Em chỉ lo cho chị.

Hiểu Ngọc quay lại nhìn em:

- Em hãy đứng qua một bên và để mặc chị. Chị sẽ chứng minh cho mọi người thấy năng lực của mình.

Hiểu Hân chớp mắt, cô cảm nhận Ngọc muốn ám chỉ Khang. Ngọc vỗ lên má Hân:

- Em trở về nhà là chị yên tâm rồi. Chị sẽ không cho ai xem thường mình nữa. Chị đi nghe.

Hiểu Ngọc tự tin đi ra ngoài, Tùng kiên nhẫn ngồi đợi dưới phòng khách, sự say mê không giấu giếm khi nhìn Ngọc. Hiểu Ngọc tặng anh ta ngay nụ cười thật đẹp như xin lỗi vì để Tùng chờ lâu. Hôm nay công ty Tùng tổ chức tiệc, nên sự hiện diện của Ngọc là điều tất nhiên vì cô đang làm thư ký cho ba của Tùng.

Đứng trong góc, Ngọc đã thấy Vỹ Khang đi vào. Dáng vẻ tự tin và lạnh lùng quen thuộc của anh làm cô hơi quay đi. Đến lúc ông Lợi giới thiệu, Vỹ Khang nhìn cô không biểu lộ gì và chào một cách thờ ơ. Cuối cùng Khang đi về quầy rượu, thản nhiên ngồi nhìn mọi người xung quanh. Một lúc sau Ngọc bước đến ngồi đối diện, cô khẽ cười kiêu hãnh:

- Lâu rồi không gặp, anh khoẻ không?

Khang hớp một ngụm rượu:

- Bình thường.

- Anh không ngờ gặp tôi ở đây phải không? Tôi thì lại rất vui khi biết mình là đối tác của nhau.

Vỹ Khang nhìn cô sắc lạnh:

- Tôi không lấy làm ngạc nhiên khi thấy cô bên cạnh cha con Phương Tùng. Chúc mừng cô!

Ngọc khẽ cười:

- Cảm ơn và mong chúng ta hợp tác vui vẻ.

Khang không nói gì, cử chỉ rõ ràng là không thích bị quấy rầy. Anh ngả người ra sau nói lạnh lùng:

- Cô đi được rồi, tôi không thích bị quấy rầy khi cần yên tĩnh.

Hiểu Ngọc giận âm ỉ vì thái độ bất lịch sự của Khang:

- Anh dám nói chuyện với người sẽ hợp tác với mình như thế sao?

- Nếu là người thông minh, không gì cản trở được khi tôi đã muốn. Tốt nhất thì cô đi đi.

Ngọc tái mặt vì giận. Chưa bao giờ cô bị ai xem thường như thế:

- Anh sẽ phải hối hận vì cách cư xử của mình.

Vỹ Khang nhìn cô im lìm. Ngọc quay đi mà tim vẫn còn thắt lại vì đau. Hôm đó cô say bí tỉ. Hiểu Hân kinh ngạc khi ra đón chị. Tùng nhìn cô bối rối:

- Tôi cản nhưng cô ấy cứ uống. Nhắn với Ngọc, ngày mai cứ nghỉ ở nhà cho khoẻ.

- Cảm ơn anh.

Anh ta nhìn Hân một cái rồi mới chịu quay đi. Hân và bà vú vất vả lắm mới đưa Ngọc về phòng được. May cho chị Ngọc là ba mẹ vẫn chưa về. Hân lấy khăn nóng và pha chanh cho chị. Hiểu Ngọc nằm im lìm trên giường. Hân khẽ lay chị:

- Chị uống chút chanh đi cho tỉnh.

Nhưng Ngọc vẫn không nhúc nhích. Hân đưa tay nâng đầu chị lên, cô ngỡ ngàng khi Ngọc khóc tự bao giờ. Lần đầu tiên cô thấy chị Ngọc yếu đuối như thế. Hân ngồi yên hoang mang:

- Em ra ngoài đi!

Giọng nói của Hiểu Ngọc có lẽ là tỉnh táo nhất.

- Chị không sao chứ?

Ngọc bất chợt bật khóc, cô hét lên:

- Chị bảo đi ra có nghe không? Em làm chị mệt mỏi lắm.

Hiểu Hân bàng haòng, cô không hiểu những gì Ngọc nói. Mỗi lần có chuyện, Ngọc đều tỏ thái độ như thế với cô. Hiểu Hân thức suốt đêm đó. Cô thấy đau khổ khi cảm nhận một khoảng cách vô hình nào đó giữa hai chị em.

Sáng. Hân nhìn mọi người hối hả đi làm mà thấy nao lòng. Cô lặng lẽ lên phòng để chuẩn bị buổi chiều đi thi, nhưng Hân không tập trung được, cô cứ quanh quẩn khi ý thức về bản thân vô dụng của mình. Hân gục đầu xuống bàn buồn thấm thía. Buổi chiều, cô chuẩn bị đi thi thì thấy Ngọc đi xuống:

- Để chị đưa đến trường.

Hiểu Hân lắc đầu:

- Hôm nay em thi có lẽ ra sớm. Em lấy xe đi được rồi.

- Nhớ chạy cẩn thận đó!

- Dạ.

Khi Hân dắt xe ra thì thấy chị Ngọc đứng chờ ở cổng:

- Lúc tối chị say nói lung tung, đừng suy nghĩ nghe không.

Hân nhìn chị:

- Chị có chuyện gì phải không?

Ngọc quay lại nhìn em một lúc rồi nói:

- Em có biết sai lầm của chị em mình là gì không?

Hân nhìn chị lao đao.

- Là quen biết với Vỹ Khang. Chị nói thế để em hiểu mà quên anh ta đi.

Hiểu Hân nhoi nhói đau, đây là sự thật mà cô phải đối diện giữa Ngọc và Khang, điều mà cô luôn mơ hồ rất lâu về hai người. Cô không biết đó là chuyện gì, nhưng chắc chắn không thể tránh khỏi sự tổn thương mà cả ba đều gánh chịu. Hân cắn môi muốn khóc. Cô chạy xe đến trường trong cảm giác đau khổ sâu sắc. Thi xong, cô ghé nhà nhỏ Uyên, không muốn về nhà để ở một mình thư thả trong căn phòng rộng lớn.

Uyên nhìn cô ngồi bó gối trên giường:

- Sao buồn vậy? Lúc nào gặp mày cũng thấy toàn màu tím, chán thật!

Hiểu Hân úp mặt trên chân:

- Tao thấy mình vô dụng quá Uyên.

- Gì nữa?

Hân nói buồn bã:

- Mỗi lần xin tiền ba mẹ để mua gì đó hay đóng tiền học, tao thấy buồn lắm. Nếu tao không bị tai nạn, có lẽ giờ này tao cũng đi làm.

Uyên nhìn bạn thông cảm:

- Mày khờ quá! Cố gắng học vài năm nữa mới có bằng vững chắc chứ. Gia đình mày dư sức lo cho mày mà.

- Không phải vấn đề đó. Mày không hiểu đâu.

Hiểu Hân cứ nhìn đâu đâu, Uyên suy nghĩ một lát rồi nói:

- Hay mày muốn đi dạy thêm không?

Hân ngẩng mặt lên:

- Ừ hén! Sao tao không nghĩ ra. Mày giúp tao được không?

Uyên gật đầu:

- Mày giỏi Anh văn, mày đi dạy kèm môn đó đi. Nhà nhỏ bạn tao đang tìm đó. Để tao hỏi giùm cho.

Mắt Hân sáng lên:

- Cảm ơn mày, Uyên ạ.

Uyên ngập ngừng:

- Nhưng ba mẹ mày không cho đâu. Tao sợ họ sẽ không chấp nhận.

Hân cắn môi, có lẽ Uyên nói đúng.

- Tao sẽ sắp xếp được. Tuần dạy ba buổi được mà, phải không?

Uyên gật đầu. Cô nhìn sự vui vẻ của bạn mà thấy thương Hân thật nhiều. Đến giờ Hân vẫn chưa thoát khỏi sự mặc cảm về bản thân mình. Cô thấy tội nghiệp Hân.

Hân bắt đầu âm thầm sắp xếp kế hoạch cho mình. Cô dạy 2, 4, 6 mỗi tuần vào buổi tối. Cô nói với nhà là đi học nhóm và bà Tuấn không một chút nghi ngờ.

Tháng đầu nhận được tiền, Hân khóc lặng lẽ một mình. Không hiểu sao cô thấy mình hạnh phúc và trưởng thành hơn.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx