Vỹ Khang họp ban quản trị. Anh cương quyết đuổi thẳng một người trong ban kế hoạch vì làm thất thoát hàng của công ty. Anh có thể chấp nhận một nhân viên không tài giỏi chứ không chấp nhận sự dối trá, cẩu thả. Không giỏi thì còn có thể học hỏi qua kinh nghiệm, chứ sự dối trá vô trách nhiệm thì không thể tha thứ được.
Vỹ Khang ngồi ngả người trên ghế mệt mỏi. Hiểu Ngọc đưa tay gõ cửa.
- Vào đi!
Ngọc đặt lên bàn xấp hồ sơ:
- Anh Nguyên bảo đưa cho anh.
Vỹ Khang gật đầu:
- Cứ để đó đi!
Hiểu Ngọc định đi ra, nhưng Khang đã nói:
- Công việc có phù hợp không?
- Cảm ơn, tôi thấy rất tốt.
- Nếu có gì cứ nói với Nguyên, cậu ấy sẽ giúp cô.
- Vâng.
Nói rồi Ngọc quay ra, cô thấy mình chẳng ra gì khi đứng trước Khang, anh quá vị tha với lỗi lầm của cô.
Tối, Khang về nhà trong tâm trạng mệt mỏi căng thẳng. Thúy lấy bộ pyjama cho anh rồi lặng lẽ pha cho Khang ly cam vắt. Nằm bên nhau nhưng đầu óc Thúy muốn nổ tung, run rẩy. Sáng nay, cô thấy khó chịu trong người nên đi bác sĩ khám. Chuyện có thai làm cô chết điếng. Nó đã hơn hai tháng, đó là kết quả những ngày cô sống buông thả bên Sang.
- Em sao vậy?
Thúy như sực tỉnh:
- Em đâu có gì. Khang nè!
- Gì?
Thúy ngước lên nhìn anh, cô thoáng rùng mình khi nhìn vào đôi mắt rất sáng của Khang:
- Em muốn có con. Sau chuyện lần đó, ước mơ ấy luôn đeo đẳng trong em.
Khang khẽ cười:
- Em muốn gì?
Thúy hơi đỏ mặt:
- Em không đùa.
Khang xoay qua ôm cô vào lòng, nói dịu dàng:
- Anh sẽ giúp em, điều đó không khó.
Thúy khẽ cười nhưng tim đập loạn cuồng. Cô rất sợ, sợ mất hạnh phúc mà mình đang có, điều đó thật khủng khiếp. Thúy choàng tay qua cổ Khang, cô chủ động hôn anh và chìm đắm trong niềm ân ái ngọt ngào mà Khang mang lại. Bất chợt Thúy ghì chặt lấy anh như sợ Khang biến mất.
Hôm sau, cô và Khang đang ngồi nơi bàn anh thì chị Sáu mang một đĩa cá chiên tươi ra. Thúy nhăn mặt, cô chạy vội vào nhà tắm mà không cưỡng lại được, cô nôn thốc nôn tháo. Vỹ Khang lo lắng bước theo. Chị Sáu nhìn như hiểu:
- Cô không sao chứ? Cô có thai phải không?
Thúy điếng người như sực tỉnh. Quên cả sự mệt mỏi, buồn nôn, cô tái mặt nhìn Khang. Đôi mắt anh nheo lại sắc lạnh.
- Không phải, chắc tại em không được khoẻ.
Vỹ Khang nhìn cô im lìm:
- Để anh gọi bác sĩ.
Thúy tái mặt:
- Không... em không sao, chỉ bệnh thường thôi. Em không cần bác sĩ đâu.
Chị Sáu nhìn Thúy đăm đăm. Triệu chứng này làm sao qua khỏi cặp mắt kinh nghiệm của chị, nhưng không hiểu sao cô ta có vẻ hoảng hốt đến thế.
Vỹ Khang không nói gì, anh đưa cho cô miếng khăn giấy. Thúy muốn nghẹt thở vì bấn loạn. Cô thoáng rùng mình khi tưởng tượng Khang sẽ nghi ngờ và không để yên. Tối, đợi chị Sáu về xong, Thúy lặng lẽ lên phòng. Thái độ của Khang làm cô hoang mang. Không biết anh có bị tác động bởi lời chị Sáu nói không? Thúy hơi nhắm mắt để tự trấn tĩnh mình rồi mới bước vào phòng. Khang đang đứng bên cửa sổ nhìn xuống đường, anh không bật đèn mà chỉ im lặng:
- Sao anh không mở đèn?
- Anh không thích.
Thúy ngồi xuống giường:
- Anh đang nghi ngờ em phải không?
Khang quay lại nhìn cô, căn phòng mờ tối nên cô không đọc được gì trên gương mặt anh.
- Anh đang muốn nghe em nói. Nói đi!
Thúy nuốt nước miếng:
- Không phải như anh nghĩ đâu, anh nghĩ như thế là xúc phạm em.
Thúy hơi nhắm mắt khi nói câu đó, cô thầm cảm ơn khi Khang không mở đèn:
- Tôi đã cho cô cơ hội để nói, nếu cô không muốn thì tôi sẽ làm theo cách của mình. Tôi không phải thằng ngốc.
Thúy tái mặt, cô lạc giọng:
- Anh đừng như thế Khang. Hãy tin em!
Vỹ Khang bước đến bật đèn, vẻ mặt tái ngắt vì run rẩy của cô hiện rõ dưới mắt anh. Khang nhìn rắn đanh, cái nhìn làm Thúy muốn khuỵ xuống. Không kiềm được, cô khóc nấc lên:
- Đừng đối xử với em như thế Khang. Em chết mất.
- Nói hết một cách thành thật đi, nếu không đừng trách tôi. Cái thai đó là của ai?
Thúy khóc sụt sùi, cô không nói được lời nào. Khang bước đến kéo cô lên:
- Nói đi!
- Em xin lỗi...
Vừa dứt câu, Khang đã giáng cho cô một bạt tai nẩy lửa. Anh gằn giọng:
- Tôi không cần biết đó là con ai. Cô chuẩn bị rời khỏi đây. Đừng bắt tôi phải thẳng tay với cô.
Thúy nhào đến ôm lấy Khang, nói như van xin:
- Đừng làm thế, anh Khang! Em xin anh...
Vỹ Khang nhìn cô lạnh lùng:
- Nếu muốn giữ danh dự thì đừng cãi lời tôi. Tôi sẽ giải quyết một cách êm xuôi, còn lại là tuỳ cách cư xử của cô để không bị tai tiếng. Như thế tôi đã rất gượng nhẹ rồi.
Thúy đổ gục xuống như không còn sức sống. Cô không đủ can đảm để van xin Khang, cô hiểu có chết cô cũng không lay chuyển được sự sắt đá của anh. Thúy khóc vùi, cái giá cô phải trả cho sự buông thả của mình là đây. Mất Khang như mất cả cuộc đời.
Khang cuộn tròn tờ giấy trong tay và tự tin bước ra khỏi toà. Đằng sau anh, Thúy như người mất hồn, nhưng cô đã đeo kính đen vào mắt để mọi người khó quan sát hơn. Khang biết Thúy rất bản lĩnh, kiêu hãnh. Cô sẽ không để mình tồi tệ dưới mắt mọi người. Ra đến đường, Thúy chặn anh lại:
- Bây giờ anh đã thoát nợ rồi phải không? Tôi có được ngày hôm nay là do anh ban tặng. Tôi không bỏ qua chuyện này đâu.
Vỹ Khang nhíu mày nhìn cô, đôi mắt Thúy đau đớn lẫn căm thù:
- Anh cũng chẳng tốt đẹp gì hơn, ngoại tình trong tư tưởng còn đáng sợ hơn nhiều. Anh đểu lắm!
Vỹ Khang bình thản nhìn cô:
- Em về đi!
Thúy mím môi nhìn theo Khang, cô còn chưa trấn tĩnh thì một chiếc xe đã tấp kế bên. Sang bước xuống:
- Lên xe đi, anh đưa về.
Thúy quay lại nhìn anh dửng dưng như kẻ thù:
- Anh cút đi!
Nói rồi cô vẫy chiếc tắc xi và leo lên. Sang đứng bất lực nhìn theo rồi quyết định đến nhà cô. Anh cố ý chạy chậm để chờ Thúy vào nhà xong. Sang được phép lên phòng cô vì mẹ của Thúy hiểu tình cảm của anh từ lâu.
- Em không sao chứ?
Thúy ngồi bật dậy nhìn anh toé lửa:
- Ai cho anh vào đây? Đi ra ngay!
Sang nhìn cô im lìm:
- Anh hỏi một câu thôi. Cái thai đó của anh phải không?
Thúy quắc mắc nhìn Sang:
- Tôi sẽ phá nó. Sai lầm lớn nhất trong cuộc đời tôi là quen biết anh. Anh đi đi!
Nói rồi cô bật khóc nức nở. Sang mím môi như cố dằn, cuối cùng không chịu được, anh bước đến ôm cô vào lòng:
- Hãy cho anh cơ hội, Thúy. Đứa bé không thể không có cha. Anh yêu em và anh tin mình sẽ mang hạnh phúc đến cho hai mẹ con.
Thúy bất chợt đẩy Sang ra và nhìn thẳng vào mắt anh:
- Có phải anh cố ý để tôi có thai không?
Sang hơi nheo mắt, có lẽ người hiểu anh nhất chỉ có Thúy. Không biết có phải vì thế mà anh yêu cô đến điên đảo hay không? Sang nói nhẹ nhàng:
- Anh yêu em, anh sẽ chứng minh cho em thấy chỉ có anh là duy nhất mang hạnh phúc đến cho em, kể cả Khang cũng không thể làm được điều đó vì không ai yêu em bằng anh.
- Anh bỉ ổi lắm!
- Có thể, nhưng cũng vì quá yêu em. Anh sẽ chờ em, bao lâu cũng được.
- Hãy để tôi yên! Tôi hận anh lắm, anh đã giết chết cuộc đời tôi.
Cô vừa nói vừa khóc và đấm vào ngực Sang một cách tức tưởi. Sang đứng yên, mặc cho cô muốn làm gì thì làm. Anh hiểu mình phải hết sức kiên nhẫn để có được cô và quan trọng là con của hai người. Chỉ cần nghĩ đến điều đó, Sang đã có đủ tự tin để chờ đợi hạnh phúc mà mình luôn mơ ước.
Tin về cuộc ly dị của Khang và Thúy mọi người đều biết và là lời bàn tán của dư luận. Sự nổi tiếng của Thúy làm anh thật sự mệt mỏi. Không ngờ có lúc Khang lại rơi vào trường hợp như thế này. Nếu nói không bị sốc thì là nói dối. Vỹ Khang ngán ngẫm khi mọi người cứ nhìn mình như một tên sở khanh, đểu cáng. Tự nhiên trở thành trung tâm của sự chú ý và lời ra tiếng vào của dư luận, anh muốn điên lên được. Lúc trước, một phần anh không thẳng tay với Thúy là vì điều này, rốt cuộc cũng không tránh khỏi, nhất là có những cứ điện thoại gọi đến nhà mắng anh không tiếc lời. Không ngờ Thúy có những người ái mộ sùng bái và điên khùng đến vậy.
Hôm nay vừa bước ra khỏi công ty đi về phía xe thì một chiếc xe mô tô đã chạy thẳng vào anh, làm Khang phải nhảy lên lề để tránh, tay anh chảy máu vì một vết trầy sướt khá sâu. Cậu nhóc dừng lại, nhìn anh nói:
- Đồ đểu!
Nói rồi nó lái xe đi. Khang giận phừng lên khi nghĩ lại là những người điên khùng vì Thúy. Vừa lúc đó Ngọc cũng bước ra, cô hoảng hốt khi thấy tay Khang đầy máu:
- Anh không sao chứ?
Khang khoát tay:
- Không có gì.
- Mấy người đó đúng là điên khùng. Sao họ quá khích vậy chứ?
Hiểu Ngọc bắt Khang trở vào công ty, cô thận trọng băng bó lại cho Khang. Một lúc thì đã xong, nhưng máu vẫn rỉ ra:
- Anh phải đến bệnh viện và thay băng mỗi ngày mới được.
- Chỉ có một chút mà phải đi bệnh viện. Tôi không sao. Cảm ơn cô.
Ngọc nhìn Khang im lìm, cô cũng quen biết khá nhiều nên mơ hồ biết được lý do ly dị của Khang và càng cảm phục anh hơn khi anh đã che chở cho Thúy như vậy. Đúng lý ra Thúy nên nói điều gì đó để xoa dịu dư luận, đằng này cô lại luôn bày tỏ sự đau khổ, oan ức của mình. Vì vậy hỏi tại sao những người ái mộ cô không phẫn nộ Khang.
- Anh nên gặp Thúy nói chuyện rõ ràng, cứ để thế này thì làm sao chịu nổi.
Vỹ Khang khoát tay:
- Tôi không tin ai dám làm gì mình. Thời gian sẽ lắng thôi, dư luận là vậy mà.
Ngọc khẽ cười, cô buột miệng:
- Anh cao thương lắm!
Khang nhìn Ngọc im lìm, anh không nói gì mà quay nhìn ra cửa sổ:
- Cô về chưa? Để tôi đưa về.
Hiểu Ngọc theo Khang ra về. Vừa dừng xe trước cổng nhà thì gặp Hân. Cô hơi ngạc nhiên khi thấy Khang đưa chị mình về. Hiểu Ngọc bước xuống:
- Cảm ơn anh. Nhưng hãy nghe lời tôi anh phải đến bệnh viện, vết thương khá sâu đó.
Vỹ Khang mỉm cười, anh thản nhiên chào hai chị em rồi cho xe chạy đi. Hiểu Hân hơi quay chỗ khác khi Khang chạy lướt qua. Cuối cùng cô theo Ngọc vào nhà:
- Em đi đâu vậy?
- Đến nhà nhỏ Uyên chơi.
Hiểu Ngọc định nói gì đó nhưng thôi, cô lặng lẽ lên phòng mình. Hân nhìn theo chị hoang mang nhưng không muốn hỏi. Lát sau Ngọc vào phòng đưa cho cô điện thoại:
- Của Bình gọi em.
Hân cầm lấy. Ngọc đứng yên một bên khoanh tay nhìn em:
- Alô.
- Em đang làm gì vậy?
- Không làm gì cả.
Bình khẽ cười:
- Anh phải tiếp khách nên không đến được, đừng buồn nghe cưng.
Hân bối rối đưa mắt nhìn Ngọc, cô dịu giọng:
- Đâu có gì. Anh cứ lo công việc đi, đừng bận tâm đến em.
- Em không mong anh sao?
- Đâu có.
- Anh nhớ em lắm.
Hân thoáng đỏ mặt khi thấy chị Ngọc nhìn.
- Em cúp nha. Anh làm việc đi.
Tiếng Bình khẽ thở dài. Hân thấy nao nao, cô nhỏ giọng:
- Nếu về sớm thì ghé em nhé, nhưng em sẽ không chờ đâu.
Bình khẽ cười:
- Anh sẽ cố gắng. Anh cúp nha!
Hân gác máy đặt lên bàn.
- Bình yêu em quá nhỉ!
Hân mỉm cười gật đầu:
- Em bằng lòng những gì mình đang có. Bình rất tốt chị ạ.
Hiểu Ngọc ngồi xuống đối diện với em rồi nói như vô tình:
- Lúc nãy Khang bị một thằng nhóc đâm xe vào, cũng may là tránh kịp.
Hân mở lớn mắt, cô thoáng rùng mình:
- Sao lại như vậy? Rồi Khang có sao không?
- Không sao, chỉ bị trầy nhẹ thôi. Đúng là mấy người điên khùng, chỉ tội nghiệp Khang thôi.
Hân chớp mắt ngồi yên. Ngọc thầm quan sát cô.
- Nói thật đi, khi biết Khang đã ly dị, em có nghĩ gì không?
Hân quay nhìn nơi khác, giọng cô rời rạc:
- Hoàn toàn không. Em chỉ bất ngờ chứ không nghĩ gì khác.
Hiểu Ngọc khẽ thở dài:
- Chị xin lỗi, đúng ra chị không nên hỏi như thế.
- Em hiểu chị mà. Nhưng em nói thật, nếu có nghĩ, em cũng không cho phép mình có lỗi với Bình.
Hiểu Ngọc không nói gì, cô biết không nên khơi gợi quá khứ làm gì, điều đó thật không hay chút nào. Hiểu Ngọc đứng lên:
- Em nghỉ đi, chị về phòng. Đưa điện thoại cho chị.
Hân đưa cho Ngọc máy điện thoại. Đợi Ngọc ra ngoài xong, Hân nằm chuồi xuống giường, cô không muốn bị chi phối nữa.
Tuần sau, Hân đi ăn cùng với gia đình Bình. Mẹ Bình rất yêu thương cô. Lâu lâu bà lại tìm cách để gặp và rủ Hân đi chung và cô thì không thể từ chối.
Bà Yến gắp thức ăn vào chén cho cô, giọng quan tâm.
- Dạo này con hơi ốm đó, ăn nhiều vào.
- Dạ.
Bình khẽ cười, anh đưa mắt nhìn cô:
- Dạo này cô ấy đang thi mẹ ạ.
- Vậy thì phải bồi bổ chứ không khéo thi xong lại ngã bệnh thì khổ.
Bình nhún vai:
- Mẹ yên tâm, con sẽ chăm sóc cô ấy chu đáo.
Hân chỉ cười chứ không nói gì, mà thật ra cũng chẳng biết nói gì. Bỗng ngoài cửa, Khang cùng một người đàn ông đi vào. Khang gặp ngay ánh mắt cô. Hân quay đi. Vỹ Khang lạnh lùng bước vào thang máy lên phòng trên. Bình ngồi quay lưng lại nên không thấy, anh hơi lạ vì vẻ mặt của Hân:
- Em sao vậy? Ăn nổi không?
Hân bối rối, cô sợ bà Yến lo lắng:
- Đâu có, em chỉ hơi mệt thôi.
Bình lo lắng:
- Để anh gọi món gì nhẹ cho em ăn.
Hân vội cản:
- Được rồi, em không sao mà.
Bà Yến nhìn cô lo lắng:
- Con đừng ỷ vào sức khoẻ mình quá. Phải cố ăn mới có sức học.
- Dạ.
Hân thấy ngại thật sự khi đi như thế này, cách mẹ con Bình lo lắng quan tâm từng chút làm cô thấy không thoải mái, nhưng không thể làm khác. Cuối cùng Bình đưa cô về, anh lo lắng nắm tay cô.
- Đừng học khuya quá. Hay anh mua cháo cho em nhé.
Hân vội lắc đầu:
- Em không sao, ngủ là khoẻ ngay. Anh về đi.
Bình khẽ hôn lên trán cô:
- Vậy anh về nha!
Hiểu Hân gật đầu. Đợi Bình đi xong cô mới quay vào nhà thì gặp Nguyên đưa Ngọc về. Đợi Nguyên chạy xe đi, Hân nhìn chị.
- Anh Nguyên lạ lắm nghe, cách vài ngày là tới đây. Có chuyện gì không?
Hiểu Ngọc thoáng đỏ mặt:
- Chị đâu biết. Sao lúc nãy em không hỏi ảnh?
Hân phì cười:
- Nói thật đi. Chị và anh Nguyên phải không?
- Chưa đâu. Chị chưa quyết định gì cả.
- Anh Nguyên là người tốt. Chị đừng bỏ lỡ cơ hội đó.
Hiểu Ngọc cốc đầu em:
- Bộ chị ế lắm sao?
- Ý em không phải vậy. Chị em là nhất rồi, nhưng em thấy anh Nguyên là tốt nhất.
Hiểu Ngọc không nói gì, cô theo Hiểu Hân vào trong mà tâm trạng đầy mâu thuẫn, hỗn độn.
Hôm sau Hân đang ở nhà một mình thì chuông cửa reo inh ỏi. Hân nhíu mày chạy xuống. Cách gọi cửa thật bất lịch sự. Nhưng vừa mở cổng, Hân kinh ngạc khi thấy Khang đang dìu ba mình, ông Tuấn say khướt đi không muốn nổi, bắt buộc Khang phải dìu ông vào phòng, anh có vẻ tỉnh táo hơn. Hiểu Hân cứ bối rối đứng nhìn. Khang đặt ông Tuấn nằm ngay ngắn trên giường.
- Em lấy cho tôi cái khăn và bộ đồ, tôi sẽ thay cho ba.
Hân chớp mắt nhìn, quả thật người ba cô ướt và nồng nặc mùi rượu. Hân đưa cho Khang khăn rồi bước ra khỏi phòng. Lát sau thì Khang trở ra. Hân đã pha cho anh ly trà nóng, cô nói bình thản:
- Anh uống trà đi sẽ thấy khoẻ hơn.
Vỹ Khang nhìn tách trà cô đặt xuống bàn không nói gì.
- Sao ba tôi lại như thế? Ông không bao giờ say như vậy cả.
Vỹ Khang im lìm. Hân thấy khó thở với thái độ của Khang. Cô mím môi ngồi im, thấy lố bịch nếu hỏi nữa, khi anh ta không có nhu cầu trả lời cô.
- Tôi về.
Hân ngước nhìn Khang, cô đứng lên định đưa anh ra cổng nhưng lại vô tình đối mặt với anh. Hân hơi bối rối khi đứng quá gần, cô hơi lùi lại khẽ cười lịch sự:
- Cám ơn anh đã đưa ba tôi về. Để tôi tiễn anh.
Cô quay người đi ra cửa, Khang lững thững đi phía sau im lặng. Hân thấy nhột nhạt phía sau và hiểu Khang đang nhìn mình đăm đăm. Cô mở cổng nhưng Khang dừng lại bên cô:
- Em hạnh phúc không?
Hân bất ngờ vì câu hỏi dịu dàng của Khang. Cô mỉm cười gật đầu không nói. Khang đưa mắt nhìn cô như chà xát, cái nhìn như muốn thấu tâm can người khác.
- Em yêu Bình à?
Hân chớp mắt, cô thấy thật kỳ cục khi trả lời những câu hỏi như thế. Không biết Khang có nhận ra sự bối rối của cô? Hân lại gật đầu.
- Em có biết mình nói dối rất tệ không?
Hiểu Hân ngước nhìn anh, đôi mắt nghiêm nghị. Khang nheo mắt:
- Sao không gật đầu? Tôi tưởng em sẽ gật mà không cần suy nghĩ chứ.
Hân mím môi:
- Anh không được nói bậy. Tôi không cho phép ai xúc phạm tình cảm của mình.
Vỹ Khang khẽ nhướng mắt:
- Vậy sao? Hay tình cảm của em chỉ là sự trốn chạy hèn nhát mà tôi không bao giờ tha thứ?
Hiểu Hân giận dữ nhìn trừng Khang, cô khàn giọng:
- Anh thật quá đáng. Xin lỗi, tôi không thể tiếp anh.
Nói rồi cô quay nhìn nơi khác, mở rộng cổng như chờ Khang đi ra, nhưng anh đã kéo cô lại:
- Nhìn thẳng vào tôi đi! Chỉ có một chuyện là nhìn thẳng vào mắt tôi, em cũng không dám, em giải thích sao đây về tình cảm của mình. Thật ngu ngốc!
Hân giận phừng lên, cô nhìn thẳng vào mắt anh run giọng vì không thể kiềm chế.
- Anh ích kỷ lắm! Anh đừng tưởng lúc nào mình cũng đúng. Anh áp đặt suy nghĩ của mình vào người khác một cách lố bịch. May mắn là tôi không còn ảo tưởng nữa.
Vỹ Khang nhìn cô đăm đăm, rồi bất ngờ buông gọn:
- Anh vẫn yêu em.
Hân hơi lặng người, không tưởng tượng Khang lại dám nói điều đó vào lúc này. Cô nuốt nước miếng nói một cách khó khăn và cố trấn tĩnh:
- Tôi không quan tâm. Xin lỗi anh, khuya quá rồi, tôi mệt lắm.
Vỹ Khang buông cô ra, tay thọc vào túi quần, cử chỉ bình thản không biểu hiện gì, nó làm Hân hoang mang đến mức không tin Khang vừa thốt ra lời đó. Cô khẽ quay đi:
- Em đã rất xúc động khi nghe anh nói, sao lại giấu cảm xúc của mình?
Hiểu Hân buột miệng không kiềm chế:
- Anh thật trơ trẽn!
Vỹ Khang hơi nhướng mắt như phật ý:
- Anh không quen như thế này. Điều này không hợp với em đâu.
Hiểu Hân im lặng, cô quay mặt nơi khác như cố trấn tĩnh, một lúc sau cô quay lại nói trầm tĩnh:
- Anh nói đúng. Tất cả chúng ta đã thay đổi, tôi không có gì để biện minh cho mình, chỉ muốn anh hiểu rõ quá khứ đã qua và tôi không quan tâm nữa. Cuộc sống của tôi đã khác, tôi không cần nói về Bình, anh cũng hiểu rồi. Tôi muốn được yên và đừng bị quấy rầy. Đó là điều cuối cùng tôi xin anh đấy.
Vỹ Khang vẫn không biểu lộ gì, anh nói chậm rãi xa xôi:
- Hình như từ đó giờ, em luôn xem nhẹ tình cảm của tôi, thậm chí đã quá xem thường, em yếu đuối đến mức không thể tha thứ. Nếu em nói cuộc sống bây giờ đối với em rất bình yên thì tôi không níu kéo và xin chúc mừng, nhưng nếu một ngày nào đó khi nhìn lại chính mình, em sẽ thấy hối hận, lúc đó không còn đường để cho em quay lại đâu. Tôi cũng không đủ vị tha để mà đón nhận.
Vỹ Khang quay lại nhìn thẳng vào Hân, cái nhìn bắt cô phải đối diện rồi khẽ cười như không:
- Em muốn tôi nói thế nào đây? Chúc mừng em, được chứ?
Hiểu Hân chớp mắt, cảm giác lao đao. Cô hiểu mình chỉ là một con bé ngốc nghếch làm sao qua khỏi đôi mắt từng trải của Khang. Hân không muốn chống đỡ nữa nhưng không vì vậy mà buông xuôi cảm xúc của mình. Cô không thể và cũng không dám.
- Tôi đã lựa chọn và sẽ không bao giờ thay đổi quyết định của mình.
Vỹ Khang bất chợt kéo mạnh cô về phía anh.
Hân còn đang bất ngờ và chới với thì Khang đã cúi xuống hôn mạnh mẽ không cho phép cô chống đối. Hân mím môi lại và cố đẩy anh ra nhưng hoàn toàn bất lực. Vỹ Khang nói thì thầm qua từng nụ hôn khống chế:
- Chỉ có cách này mới giúp em lấy lại lòng mình.
Hân đứng yên, cô để mặc Khang thể hiện tình cảm của mình, cô nhắm mắt lại cố ngăn cảm xúc yếu đuối muốn gục ngã. Có lẽ Khang đã nhận ra sự thành công của mình vì sự từng trải. Tự nhiên Hân khóc lặng lẽ. Cuối cùng Khang cũng rời cô ra, nhưng vẫn đứng yên, giọng cương quyết:
- Đừng bao giờ nói dối trước anh. Anh luôn có cách khống chế em, hiểu không? Vì em đã thuộc về anh từ lâu rồi và mãi mãi sẽ là như vậy.
Hiểu Hân vẫn còn run rẩy, tiếng nấc của cô như cố kiềm nén. Cô hận Khang đã lợi dụng sự yếu đuối của mình và khinh thường luôn cả bản thân mình khi nghĩ tới Bình. Bất chợt Hân khẽ đẩy Khang ra, giọng đầy uất ức khi không thể làm gì được:
- Nếu anh còn làm vậy, tôi sẽ chết trước mặt anh.
Mắt Vỹ Khang tối sầm. Hân không còn tâm trí để nhận thức được câu nói của mình, cô chỉ nói để cho hả sự kiềm nén trong lòng. Khang lập tức buông cô ra, lần đầu tiên Khang để lộ sự gục ngã của mình. Hân hơi chới với khi Khang buông ra, cô dựa vào cổng. Một lát sau Khang nói sắc lạnh và không nhìn cô:
- Tôi không bao giờ tha thứ cho ý nghĩ này của em. Lần đầu tiên tôi thấy hối hận vì tình cảm của mình và sẽ không hối tiếc khi gạt em ra khỏi cuộc đời tôi.
Hân lơ ngơ nhìn Khang, cô đã bình tĩnh lại và chết lặng vì gương mặt và đôi mắt sắc của Khang và hiểu Khang đã đặt dấu chấm hết giữa hai người. Hiểu Hân như không còn hơi sức, cô thẫn thờ quay nhìn nơi khác.
Đôi mắt Khang lạnh băng nhìn cô:
- Em vào nhà đi và cố quên những ký ức nặng nề khi ở bên tôi nếu em muốn cuộc sống thanh thản như mình nói.
Nói rồi Khang bước về phía xe bằng những bước đi đầy tự tin như đã gạt bỏ hết những vướng bận. Hân vẫn đứng yên nhìn theo xe Khang khuất dần cuối đường. Cô rơi vào tâm trạng đau khổ quanh quẩn mà không hiểu tại sao. Hình như Vỹ Khang muốn trừng phạt cô bằng cách bắt cô sống trong tình cảm không yên ổn như muốn chứng minh sự ảo tưởng về cuộc sống bình yên mà cô nói.
Vỹ Khang đã thành công khi đày đoạ cô trong đời sống tinh thần. Hân không đủ sức vượt qua chính mình. Sự bình yên nơi Bình cũng không giúp cho cô trở lại sự thanh thản lúc đầu. Hân sống thẫn thờ, và điều ấy cô chỉ một mình cô đối chọi với chính mình, âm thầm và quay quắt.
Từ hôm đó, Khang như mất hút trong cuộc đời cô. Thỉnh thoảng cô chỉ nghe nhắc về anh trong cuộc sống của mình thì Hân càng rơi vào sự đau khổ không lối thoát. Hiểu Hân thấm thía và ý thức trọn vẹn suốt cuộc đời này, người cô yêu và cần chỉ có Khang, nhưng tất cả đã muộn. Cô không thể phụ Bình và sự chờ đợi của anh và cũng không có đường nào để trở về bên Khang. Chỉ còn có cuộc sống bên Bình mà cô đã chọn và chấp nhận.
@by txiuqw4