Hai ngày sau, dù không muốn anh cũng phải gặp Hiểu Hân một lần. Khang dễ dàng tìm được nơi cô làm việc. Hân có vẻ bất ngờ khi gặp anh đứng trước cổng công ty. Khang chậm rãi bước đến bên cô:
- Nói chuyện với tôi một lát.
Hiểu Hân còn đang phân vân thì Khang đã dằn lấy xe cô dắt qua đường:
- Vào quán này đi. Tôi chỉ muốn nói những gì cần nói, không phiền em lâu đâu.
Không thể làm khác, Hân đành bước theo nhưng lòng thì hoang mang vô cùng. Sau khi gọi nước, Khang nhìn cô như quan sát. Hân mím môi cô ngồi thẳng người lên:
- Anh không thấy nhìn vậy là bất lịch sự sao?
Khang vẫn không rời mắt, anh nói bình thản:
- Tôi không nghĩ mình có liên quan gì đến việc chia tay của em cả, nhưng cũng không thể làm ngơ như không biết chuyện gì.
Hiểu Hân mím môi ngồi yên, cô đã hiểu lý do Khang gặp mình:
- Không ai nghĩ như vậy cả, với tôi lại càng không. Tôi hiểu và sẽ chịu trách nhiệm với chuyện của mình, hoàn toàn không đổ lỗi cho ai. Nếu anh tìm tôi chỉ có thế thì chúng ta chấm dứt ở đây được rồi.
Nói rồi cô định đứng lên nhưng Khang đã chặn lại:
- Cô luôn hành động theo bản năng như thế sao? Tôi vẫn chưa nói hết mà.
Hân nhìn Khang, cái nhìn thẳng đầu tiên từ lúc nói chuyện:
- Tôi thấy không có gì để nói cả, còn nếu chuyện hiểu lầm đó làm anh bực mình thì tôi xin lỗi.
Nói rồi Hân quay nhìn nơi khác. Khang buông tay cô ra và châm cho mình điếu thuốc:
- Tại sao cô không giải thích? Cô luôn buông xuôi hạnh phúc của mình như thế sao?
Hân không trả lời. Khang hình như cũng rất giận:
- Hình như đối với cô, hạnh phúc gia đình không quan trọng thì phải, nên mỗi lần gặp trở ngại, điều nên làm là tranh đấu thì cô lại lẩn tránh, buông xuôi một cách yếu đuối. Điều mà người đàn ông không bao giờ tha thứ là tình cảm bị xem nhẹ, cô hiểu không?
Hiểu Hân nghe đau thắt cổ họng vì sự đau khổ không thể nói. Cô cố trấn tĩnh nhìn thẳng vào mắt Khang:
- Nếu đã nghĩ vậy, anh gặp tôi để làm gì?
Khang nhìn cô sắc lạnh:
- Thứ nhất, tôi muốn thức tỉnh cô. Thứ hai, tôi muốn chấm dứt và không bị chi phối bởi những việc không liên quan đến mình.
Hân chớp mắt, cô quay đi khi không thể kiềm chế được giọt nước mắt đã dâng lên mi.
- Tôi còn có tự trọng để không đổ lỗi cho người khác vì sự đổ vỡ của mình. Anh yên tâm, tôi không hèn hạ đến mức bắt người khác phải chịu trách nhiệm vô lý như vậy. Bằng chứng là anh biết chuyện này không phải từ tôi, nếu muốn, tôi đâu cần phải vòng vo như vậy. Xin lỗi, tôi phải về.
Nói rồi Hân cương quyết đứng lên, nhưng Khang đã giữ tay cô lại:
- Khoan! Tôi muốn nói hai câu nữa. Nếu muốn có hạnh phúc thì em hãy thay đổi cách nghĩ đi. Hạnh phúc không phải tự nó có mà là do mình tạo ra. Tôi khuyên rất thật lòng.
Hiểu Hân khẽ cười, cô quay lại nhìn vào mắt Khang:
- Cám ơn anh.
Cô rút tay ra và bước thẳng ra khỏi quán. Trời đã sụp tối tự bao giờ, Hân dắt xe ra về mà như đang đi vào khoảng tối của cuộc đời mình, chút hy vọng nhỏ nhoi cô ấp ủ cũng không còn. Vỹ Khang đã làm tan vỡ tất cả và cô còn có lý trí để giữ cho mình chút tự trọng cuối cùng. Không muốn nhưng nước mắt Hân vẫn rơi lặng lẽ. Đến giờ cô cũng không biết sai lầm của mình từ đâu mà cô phải gánh chịu, nỗi đau nào cũng tơi tả như nhau. Hân cố tạo gương mặt bình thản để vào nhà, cô thở nhẹ khi không gặp ai nơi phòng khách. Hân lặng lẽ về phòng mình, nhưng vừa tắm xong bước ra thì chị Ngọc cũng vừa vào:
- Sao hôm nay về trễ vậy?
Hân vừa lau tóc vừa ngồi xuống giường:
- Em gặp bạn.
Ngọc ngồi xuống ghế vẻ uể oải:
- Chị cũng mới về trước em mấy phút, mệt phờ người.
- Chị đi dự tiệc hả?
- Không có, đi với anh Nguyên.
Hân khẽ cười:
- Chị ác vừa thôi. Em thấy anh Nguyên đợi như thế đủ rồi, chị cũng thích ảnh, đúng không?
Ngọc nhướng mắt rồi lắc đầu, cô nhìn nơi khác cười cười:
- Sao em nghĩ vậy?
- Với tính của chị, nếu không thích thì chị dứt khoát rồi. Em không hiểu chị còn do dự điều gì nữa.
Ngọc thở nhẹ:
- Chị cũng không biết bây giờ mình thế nào. Có lẽ chị quá lý trí nên tình cảm cũng thế.
Hân nhìn chị. Từ nhỏ, hai chị em cô, hai cá tính đã khác nhau và Hân hiểu những người yếu đuối thường gặp nhiều thất bại, cũng như từ đó đến giờ cô có mấy lần thành công đâu, còn chị Ngọc thì luôn đạt những gì mình muốn. Dù là trong công việc hay tình cảm, chị đều có đủ tỉnh táo để quyết định. Bỗng Hân ước ao mình được một lần như chị Ngọc, một lần thôi để cô đủ mạnh mẽ, cứng rắn dứt bỏ những đau khổ và bắt đầu lại từ đầu.
Hân nhìn chị đang ngồi lim dim trên ghế rồi khẽ cười:
- Chị mệt lắm hả?
- Ừ.
- Chị uống cam không, em pha cho.
- Khỏi, chị qua đây coi em có gì không, nếu không chị về phòng nha.
Ngọc đứng lên, nhưng sực nhớ, cô quay lại:
- Mấy ngày nay Khang có tìm em không?
Hân chớp mắt:
- Sao chị hỏi vậy?
Ngọc nhìn như quan sát:
- Chị nghĩ Khang sẽ gặp em để nói chuyện. Anh Nguyên đã nói hết chuyện của em với Khang. Chị không tin anh ta dửng dưng đâu.
Hân khẽ thở dài, cô quay nhìn nơi khác:
- Chị nói với anh Nguyên phải không?
- Ừ. Chị cố ý đấy, vì chị không thể tự nói với Khang.
Hân nhìn chị nghiêm nghị:
- Chị đừng làm thế nữa, chị sẽ hại em đó. Em không muốn chị đem chuyện em ra nói như vậy.
- Khang gặp em rồi phải không? Nói gì vậy?
Hân mím môi, cô nói mà không nhìn Ngọc:
- Em mong đây là lần cuối cùng chị làm thế. Chuyện của em, hãy để em tự giải quyết.
Ngọc quay lại ghế ngồi nữa, Hân ngao ngán hiểu câu chuyện sẽ bắt đầu:
- Nói đi chứ, nếu không chị sẽ hỏi thẳng Khang.
- Đủ rồi! Khang nói không muốn dính líu gì đến chuyện của em nữa, anh ấy muốn được yên ổn, chị hài lòng chưa?
Ngọc im lặng, cô ráng níu kéo chút hy vọng cuối cùng về tình cảm của Khang nhưng kết quả lại làm hại em mình thêm. Vỹ Khang đúng là sắt đá, vô tâm, nếu không còn yêu thì ít ra cũng phải an ủi đôi câu, không ngờ Khang lại cư xử tuyệt tình như thế. Nghĩ đến đó Ngọc lại giận phừng lên, nhưng khi nhìn Hân, cô lại lập tức xìu xuống. Hân đang gục đầu trong tay khóc lặng lẽ.
- Chị xin lỗi...
Hân lắc đầu:
- Em chỉ xin chị đừng làm thế nữa, đừng để cho Khang coi thường em thêm, như thế đủ rồi.
Ngọc nhìn em xót xa:
- Hứa với chị, em phải cứng rắn lên. Em cứ như vậy, chị sẽ điên lên đấy.
Hân quẹt mắt:
- Em không yếu đuối như chị nghĩ đâu.
Ngọc lắc đầu:
- Chị không bảo em quên Khang vì điều đó chị biết là không thể. Nếu không nói thẳng ra thì Khang là người đã cho em cuộc sống ngày hôm nay, chỉ cần em không coi tình cảm đó là quan trọng nữa, thật sự đã là quá khứ thì em sẽ thấy thanh thản hơn.
Hân khẽ cười:
- Từ hôm nay, em đã có đủ tự tin để làm điều đó. Em không cho phép mình ảo tưởng nữa.
Ngọc nhìn em im lìm, dù thế nào cô vẫn không tin Khang dửng dưng như thế. Tình cảm của Khang đối với Hân, cô là người hiểu rõ nhất và cô không tin Khang dễ dàng quên và dứt bỏ như vậy.
Hôm sau Ngọc đến công ty thì Nguyên bảo cô đem báo cáo lên nộp cho Khang. Dù không muốn, cô vẫn nhìn anh quan sát, đo lường. Khang nhận ra ngay và nhìn thẳng vào cô:
- Có chuyện gì không?
Ngọc khẽ cười:
- Không. Hôm nay tôi mới phát hiện anh khác trước rất nhiều.
Khang khẽ nhướng mắt nhưng không nói gì. Ngọc cầm lấy xấp hồ sơ rồi bước thẳng ra ngoài. Cô tức đến nỗi mơ ước được moi trái tim Khang ra. Ngọc bỗng khựng lại khi nghĩ với bản tính của Khang, anh sẽ không tha thứ và khó quên khi Hân đã ngã lòng về Bình, và tệ hại hơn là nếu không xảy ra chuyện đó thì Hân đã không dừng lại và trở thành vợ của Bình. Ngọc đứng yên hoang mang đến nỗi Nguyên đến gần cô cũng không hay.
- Em sao vậy?
Ngọc giật mình:
- Không. Anh lên anh Khang hả?
Nguyên gật đầu.
- Vậy em về phòng nha.
Nhưng Nguyên đã nắm tay cô lại:
- Hôm nay em sao vậy?
- Không có gì, chỉ hơi mệt thôi.
Nguyên nhìn cô một lúc rồi nói:
- Được rồi, anh lên Khang rồi xuống ngay. Em có muốn uống gì không?
Ngọc lắc đầu rồi bước nhanh đi. Nguyên nhìn theo một lúc rồi mới bước vào thang máy. Vừa vào phòng, Nguyên đã hỏi ngay:
- Mày và Ngọc nói chuyện gì vậy?
Khang nhướng mắt:
- Sao?
Nguyên ngồi xuống đối diện:
- Tao gặp cô ấy ở hành lang, cử chỉ như người mất hồn, tao tưởng có chuyện gì chứ.
Khang khẽ cười:
- Mày nên tập làm quen với tính thất thường của Ngọc. Điên đầu đấy.
Nguyên nhún vai:
- Tao lại thích mới kỳ chứ.
Nguyên đưa cho Khang bộ hồ sơ:
- Tao chắc mày sẽ hài lòng với cô thư ký này. Ba thứ tiếng, bằng lại loại giỏi.
Khang cầm lên xem có vẻ hài lòng. Nguyên nheo mắt nói như thú vị:
- Nói trước để mày chuẩn bị tinh thần, cô bé khá xinh đấy.
Khang nhướng mắt không nói gì. Nguyên vỗ vai bạn:
- Trông rất hiền, giống Hiểu Hân lắm, hợp gu mày rồi.
Nói rồi Nguyên bật cười đứng lên:
- Tao về phòng nghe.
Khang lắc đầu, anh để hồ sơ qua một bên và tiếp tục công việc. Hôm sau, Khang vừa cho xe vào bãi công ty thì gặp một cô bé chạy xe đạp với dáng vẻ hấp tấp đi vào. Trông cô rất giản dị, áo sơ mi trắng bỏ vào với quần tây đen. Dù không nhớ rõ mặt trông hình nhưng Khang cũng đoán được đó là cô thư ký Nguyên đã tuyển.
Khang đưa tay nhìn đồng hồ. Cô gái có vẻ vội vàng sợ trễ giờ, cô loay hoay dựng xe và rụt rè đi vào. Khang thấy buồn cười, anh đi thẳng vào thang máy để lên phòng mình. Hơn nửa tiếng sau, Nguyên mới dắt cô bé lên. Khang đoán Nguyên đã giảng cho cô nghe về giờ giấc công ty nãy giờ. Đứng trước mặt Khang, gương mặt cô ta tái xanh vì sợ. Cô ấp úng:
- Tôi xin lỗi vì đã đến trễ. Tôi hứa sẽ không như thế nữa.
Cách nói giống như cô học trò bị cô giáo mắng. Nguyên kéo ghế cho cô ngồi xuống:
- Cô ngồi đi!
- Dạ.
Khang nói ngắn gọn:
- Tôi đã xem qua hồ sơ của cô, nhưng vì cô chưa có kinh nghiệm nên bắt buộc phải có thời gian thử việc. Trước hết, tôi cần một nhân viên tôn trọng quy tắc công ty. Tôi không muốn thấy tình trạng này nữa, cô hiểu chứ?
- Dạ.
Nguyên sắp xếp cho cô ta làm việc. Cô có vẻ sợ Khang ra mặt. Nguyên thầm buồn cười, anh mà còn ngán Khang huống chi cô bé này. Bắt đầu từ ngày đó, cô đi rất đúng giờ nếu không nói là sớm, và cách làm việc của Thảo (tên của cô ta) thật sự làm Khang hài lòng. Sau hai tháng anh đã chính thức nhận cô vào công ty. Thảo vui đến mức Khang nhìn mà tưởng cô sắp khóc.
Hôm nay Khang vừa cho xe ra khỏi công ty một đoạn thì gặp Thảo đang dắt bộ chiếc xe đạp trong lề. Anh cho xe dừng lại trước mặt cô. Thảo có vẻ ngạc nhiên khi thấy Khang. Tuy đã vào làm được vài tháng, nhưng cô vẫn thấy sợ ông sếp lầm lì của mình vô cùng. Khang bước về phía cô:
- Xe hư à?
Thảo rụt rè gật đầu. Khang đưa mắt nhìn quanh:
- Ở đây không có chỗ sửa xe đâu. Để xe vào cốp, tôi sẽ đưa đi một đoạn.
- Dạ, không cần đâu ạ, chắc chỗ sửa xe cũng gần đây thôi.
Khang nhìn mồ hôi trên trán cô rồi cương quyết làm theo ý mình. Chạy một đoạn khá xa mới thấy chỗ sửa xe, Khang quay qua cô:
- Từ nhà đến công ty mất bao nhiêu phút?
Thảo ngạc nhiên nhìn nhưng cũng trả lời:
- Dạ, hơn một tiếng.
Khang im lặng như suy nghĩ gì đó:
- Cô biết chạy xe gắn máy không?
Thảo cứ đưa mắt nhìn Khang:
- Dạ biết.
Khang gật đầu không nói gì.
- Cô chờ lấy xe nha, tôi phải về trước.
- Cảm ơn anh.
Khang khoát tay rồi bước vào xe. Thảo đứng yên nhìn theo hoang mang. Một lúc sau thì xe cũng xong, nhưng khi cô thanh toán tiền thì ông thợ sửa xe khẽ cười lắc đầu:
- Cậu lúc nãy trả rồi, dư nữa.
Thảo hoang mang đạp xe về, cô cứ bị ám ảnh bởi hình ảnh Khang. Quả là cô điên rồi mới dám mơ mộng viển vông. Thảo lắc mạnh đầu cô đạp thật nhanh về nhà.
Hân xem kỹ tất cả giấy tờ rồi mới lên phòng họp ở tầng trên. Hôm nay họp các nhà đầu tư cho dự án của công ty cô. Họ có chịu ký hợp đồng hay không là phụ thuộc vào hôm nay. Sau khi đã thấy an tâm, Hân tự tin lên phòng họp. Vừa đi vừa suy nghĩ, Hân mong sao cho buổi họp thành công, để không uổng công sức cô đã bỏ ra cho tờ tường trình dự án thức suốt đêm nay. Bỗng cô vấp phải một vật gì đó, Hân hoảng hồn loạng choạng suýt té thì một cánh tay ở phía sau đã đỡ cô. Hân ngước lên định cảm ơn cô cứng cả người đứng yên khi nhận ra Khang.
Khang đã buông tay cô ra, môi thấp thoáng cười:
- Không sao chứ?
Hân đỏ cả mặt, cô lập tức lui ra xa:
- Cảm ơn.
Khang không nói gì, rồi như chợt nhớ ra, Hân nhìn Khang hỏi hoang mang, đến khi cô nhận ra sự ngớ ngẩn của mình thì đã muộn.
- Anh đi đâu vậy?
Khang nhìn cô, cái nhìn làm Hân hiểu mình ngốc nghếch. Chẳng phải hôm nay là cuộc họp các nhà đầu tư sao? Hân thật sự ngạc nhiên, không ngờ Khang cũng hứng thú bên lĩnh vực du lịch. Cô mím môi im lặng khi bước vào thang máy cùng Khang. Nghĩ đến cuộc họp có mặt Khang, cô bỗng thấy nhụt chí. Không hiểu sao mỗi khi gặp Khang, cô lại mất đi vẻ tự tin vốn có của mình. Nhớ đến nụ cười thấp thoáng của Khang lúc nãy, cô lại giận điên người vì sự hấp tấp của mình. Suốt cuộc họp, cô cố gắng tập trung nhưng vẫn không được, cũng may là không phải ghi chép gì nhiều, chỉ là sự tranh luận của các nhà đầu tư. Cuối cùng cuộc họp cũng kết thúc, nó có vẻ thành công như Hân mong đợi. Khang vẫn chưa có câu trả lời về quyết định của mình. Giám đốc của cô có vẻ tiếc khi không thuyết phục được Khang, ông cứ lặp lại bảo Khang suy nghĩ kỹ và Khang chỉ gật đầu chứ không hứa hẹn gì.
Hân ngồi yên hoang mang. Không lẽ dự án và tường trình có gì thiếu sót, hay Khang không tin vào bản tường trình mà cô đã viết? Hân chớp mắt cảm thấy buồn thấm thía. Ông giám đốc quay trở vào cô cũng không hay.
- Sao, mệt à?
Hân bối rối:
- Dạ không. Tường trình em viết không thiếu sót gì chứ?
Ông Thành khoát tay tỏ vẻ hài lòng:
- Cô làm tốt lắm. Không phải cuộc họp đã thành công sao. Chúng ta đã ký được hợp đồng kia mà.
Hân khẽ cười:
- Em thấy ông có vẻ muốn ký hợp đồng với công ty Vỹ Khang hơn.
Ông Thành gật đầu:
- Cậu ta là người khó tính, tôi rất muốn hợp tác với cậu ấy. Tôi có tiếc thật nhưng không quan trọng lắm, chủ yếu là mình đã đạt được mục tiêu đề ra. Cô đã làm rất tốt.
Hân khẽ cười nhẹ lòng, nhưng vẫn còn điều gì đó ấm ức, cô vẫn chưa đủ năng lực để thuyết phục những công ty lớn, mà tệ hại nhất đó là Vỹ Khang.
- Cô chuẩn bị đi. Tuần sau chúng ta sẽ tổ chức buổi tiệc để chúc mừng sự hợp tác này.
Hân gật đầu. Cô lại phải gặp Khang, vì Hân biết chắc ông giám đốc của mình sẽ không bỏ quên vị khách đặc biệt này. Cô hiểu muốn quên được Khang thì cô phải thẳng thắn đối diện chớ không thể lẩn tránh nữa.
Rồi sự thấp thỏm của Hân cũng đến. Ngồi trước gương, Hân chán nản thật sự, nếu không vì tình thế bắt buộc của công việc, cô đã xin phép không dự. Cô bước qua phòng chị. Ngọc đang xem gì đó trên máy, thấy cô, Ngọc vẫn không nhìn lên:
- Em đi đâu vậy?
- Dự tiệc, có công ty chị nữa, chị không đi sao?
Ngọc tắt máy, quay lại nhìn em:
- Ít lắm. Nếu không có Vỹ Khang thì chị đi với anh Nguyên.
Hân gật đầu như hiểu:
- Chị cho em mượn cây son nha.
- Son của em đâu? Màu đó đẹp lắm mà, em tô nổi lắm đó.
Hân lắc đầu, hôm nay lộng lẫy quá cô lại thấy thiếu tự tin:
- Em không thích. Chị để đâu vậy?
Hân kéo ngăn tủ tìm và chọn màu son:
- Qua đây chị trang điểm cho.
- Khỏi, em tự làm được.
Nói rồi cô quay về phòng. Vừa ngồi xuống đã thấy Ngọc qua theo:
- Đi dự tiệc đơn giản quá là kỳ lắm. Để chị làm cho.
Nhưng Hân cương quyết tự tay mình làm. Ngọc nhìn cô thầm hài lòng và phải công nhận là Hân rất đẹp, nó chỉ cần như thế cũng đã quyến rũ lắm rồi. Hiểu Ngọc ngắm em, cô không nghĩ Khang là người háo sắc, nhưng đàn ông, ai lại không thích đẹp và để quên một nhan sắc thế này là một điều không dễ dàng, huống chi Khang đã từng gắn bó và yêu sâu sắc đến vậy.
- Chắc hôm nay Khang đi với nhỏ Thảo, vì lúc chiều chị đâu nghe anh Nguyên nói gì.
Hân to son cho môi, Ngọc tiếp tục lải nhải:
- Bảo đảm thế này thôi, em đã là trung tâm của buổi tiệc rồi.
Hân tô son bóng, Ngọc nhìn sự thành thạo của em mà thích thú:
- Thế nào hôm nay nhỏ Thảo cũng diện dữ, nhưng thua em xa lắc.
Hân ngừng tay, dù không chú ý nhưng cô cũng nhận ra tự giờ Ngọc nói về cô ta hơi nhiều:
- Chị nói ai vậy?
- Thư ký của Khang, hiền giống em lắm, thậm chí còn hơn, như cục bột vậy. Đúng là gu của Khang thích những cô gái hiền dù là trong công việc hay tình cảm.
Hân im lặng không nói gì. Ngọc vỗ vai cô:
- Em để ý thử xem, nhìn là biết ngay con nhỏ yêu thầm sếp của mình. Thấy em chắc nó vỡ mộng.
Dù không muốn nhưng Hân vẫn thấy nhoi nhói, lại một áp lực nữa với cô. Hân thay đồ xong, Ngọc vẫn còn ngồi đó, như thể đang coi sức lực của Hân trước khi chuẩn bị ra chiến trường:
- Tuyệt lắm!
Hân phì cười vì vẻ tâm đắc của Ngọc. Ngọc là người thích gì nói đấy, rất mạnh mẽ nhưng không suy nghĩ sâu, chỉ làm theo cảm tính.
- Em phải chứng minh cho Khang thấy anh ta không là gì cả.
- Được rồi, chị đừng nói nữa, em sẽ bình tâm hơn đấy.
Một lúc sau thì xe đến đón. Hân đến buổi tiệc sớm hơn một phút để đón khách. Đây cũng là lần đầu tiên cô gặp mặt những đối tác của công ty. Họ có vẻ ngạc nhiên khi thấy cô thư ký mới của ông Thành. Khang là vị khách đến sau cùng, dù không muốn Hân cũng đưa mắt nhìn người bên cạnh anh. Thư ký của Khang khá xinh và có vẻ hiền như Ngọc nói. Khang chào cô với một chút thờ ơ quen thuộc rồi dìu Thảo đi vào. Hân vội nhìn nơi khác, không muốn nhìn họ nữa. Cô thấy khổ thật sự khi ông Thành luôn muốn tiếp xúc nhiều với Khang và bắt buộc cô phải đối diện với anh.
- Cậu đã suy nghĩ kỹ chưa?
Khang hớp một ngụm rượu:
- Đây là buổi tiệc nên tôi sẽ trả lời ông vào ngày mai.
- Tốt lắm! Dù sao tôi cũng muốn chúng ta hợp tác một lần.
Khang khẽ cười lịch sự:
- Tôi cũng vậy.
Ông Thành đưa mắt nhìn Thảo đang đứng bên cạnh Khang:
- Thư ký mới của cậu phải không?
Khang gật đầu. Ông Thành lịch sự chìa tay ra:
- Tôi có thể mời cô nhảy chứ?
Thảo đỏ mặt bối rối:
- Xin lỗi, tôi không biết nhảy.
Ông Thành tỏ vẻ ngạc nhiên rồi khẽ cười:
- Không sao, tôi là một vũ sư không tồi đâu. Cậu Khang cho phép chứ?
Khang quay qua Thảo:
- Cô nên làm quen dần đi. Tự tin lên!
Ông Thành vừa dìu Thảo ra sàn nhảy, thì một người đàn ông liền đến bên Hân:
- Tôi đã đợi rất lâu để mời cô, cô đồng ý chứ?
Hân nhìn anh ta, cô không nhớ anh ta là ai trong những người cô đã đón khi nãy. Cô chưa biết trả lời sao thì Khang đã nắm tay cô:
- Xin lỗi nhé, cô ấy nhận lời tôi trước rồi.
Hân mở to mắt nhìn Khang nhưng anh đã nắm tay cô ra sàn nhảy. Hân mím môi, cô không thể có phản ứng gì trong lúc này. Hân gắt nhỏ:
- Tôi chưa đồng ý, sao anh làm vậy?
Khang quay cô theo điệu nhạc:
- Ông Thành đã bắt cô thư ký của tôi, tôi thì lại đang rất muốn nhảy, xem như trao đổi vậy.
Hân muốn đứng lại và rời khỏi Khang ngay lập tức. Hình như hiểu cô nghĩ gì, Khang bất chợt kéo cô vào lòng:
- Đừng quên công ty cô là chủ buổi tiệc hôm nay, mà tôi lại là khách hàng lớn đấy.
Hân ngước nhìn Khang, đôi mắt anh rất sáng, đến nổi Hân lặng người đến mấy giây:
- Nếu dùng điều đó áp đảo tôi thì anh lầm rồi.
Khang khẽ cười. Hân hơi mất tự chủ khi chợt nghe lại giọng cười rất nhỏ của anh mà lâu lắm rồi cô cứ tưởng mình quên:
- Nếu ông Thành nghe được cô thư ký của mình đối xử với khách hàng như thế này, chắc ông hài lòng lắm.
Hân mím môi quay nhìn nơi khác, tự nhiên cô rùng mình khi nghĩ vì cô mà Khang không chịu ký hợp đồng, nếu vậy quả là Khang đã dồn cô vào đường cùng. Không kiềm được, cô buột miệng:
- Tôi có phải là lý do anh không ký hợp đồng không?
Khang nhướng mắt rồi nhìn thẳng vào mắt cô:
- Cô nghĩ mình quan trọng thế sao?
Hân hơi lặng người rồi nói trấn tĩnh:
- Không, tôi hiểu mình không đủ năng lực, với anh lại càng không.
- Tôi không bao giờ đem chuyện riêng tư vào công việc.
Hân khẽ cười:
- Tôi hiểu.
Khang lười biếng chỉ dìu nhẹ cô theo điệu nhạc chứ không bước như lúc đầu, anh nói bình thản:
- Hôm ấy cô làm tôi ngạc nhiên lắm.
Hân im lặng, không hiểu Khang muốn ám chỉ cái gì?
Ngạc nhiên vì thấy tính hấp tấp của cô hay là vì cô thiếu năng lực? Nhưng dù thế nào, Hân cũng thấy tốt hơn hết là im lặng. Cô chỉ mong bản nhạc chấm dứt để đừng kéo dài tình trạng này. Cô hơi lùi ra khi thấy mình quá gần khang, sự im lặng của Khang làm Hân cảnh giác. Cô rất hiểu và rất sợ sự im lặng khác thường của anh. Đây là sự bắt đầu cho những việc làm áp đảo của Khang đối với người khác.
Khang nhận ra ngay dáng cứng đờ của Hân trong tay mình, anh nâng cằm cô lên đối diện:
- Đừng gồng mình như thế. Nếu muốn, chúng ta có thể chấm dứt bản nhạc ở đây.
Nói rồi Khang lập tức dừng lại. Hân thoáng ngỡ ngàng khi Khang buông cô ra, anh ta luôn làm theo ý của mình. Hân thấy giận nhưng cũng nghe nhẹ lòng vì cô rất sợ gần Khang. Khang là người từng trải, chắc chắn anh sẽ nhận ra ngay nếu cô lỡ để cảm xúc dẫn dắt mình. Hân chớp mắt nhìn vẻ tự tin quen thuộc của Khang. Sự yếu đuối lại xâm chiếm, Hân quay đi tìm một chiếc bàn và ngồi xuống. Bây giờ cô mới thấy mọi người đang nhìn mình, cô hiểu những cái nhìn đó và thờ ơ nâng ly lên uống. Gã thanh niên lúc nãy đã bước đến:
- Đây là buổi chờ đợi dài nhất của tôi. Tôi không làm phiền Hân chứ?
Hân lịch sự lắc đầu, anh ta ngồi đối diện cô, cái nhìn không giấu được sự say mê:
- Nếu hôm nay không đến đây, tôi nghĩ mình sẽ hối hận.
Hân khẽ cười, cô hỏi cho có chuyện:
- Anh quen thế nào với giám đốc tôi?
Khôi nhướng mắt:
- Thật buồn khi cô đã quên lời giới thiệu lúc đầu. Nhưng không sao, như vậy lại tốt hơn. Tôi chỉ muốn cô biết về một Vĩnh Khôi lúc này thôi.
Hắn ngồi thẳng người lên, hình như lúc nào cô cũng gặp những người đàn ông táo bạo, mạnh mẽ một cách đáng sợ:
- Xin lỗi, lúc này đông người quá nên...
Nhưng Khôi đã ngắt ngang:
- Tôi không thích cô nhắc về công việc. Cô chỉ cần nhớ đang là buổi tiệc và tôi đã bị cô cuốn hút, chỉ có thế thôi.
Hân mím môi, không ngờ Khôi dám nói như vậy:
- Cô nghĩ gì vậy?
Hân nhìn Khôi, gương mặt khá điển trai và cô hiểu sự tự tin nơi anh ta:
- Không nghĩ mà là cảnh giác.
Khôi có vẻ bất ngờ trước cách nói của cô, anh lặp lại:
- Cảnh giác tôi?
Hân thẳng thắn gật đầu.
- Tại sao? Vì tôi thích cô à?
Hân nhăn mặt, cô quay nhìn nơi khác:
- Đó là cách nói chuyện làm người ta cảnh giác. Tôi nghĩ mình không hợp.
Khôi nhìn cô, đôi mắt thoáng nét gì đó rồi khẽ cười:
- Xin lỗi nếu tôi làm cô khó chịu, nhưng tôi không thích nói dối. Lần đầu tiên tôi có cảm giác này. Nếu cô không tin, tôi sẽ dùng thời gian để chứng minh.
Trời ạ! Hân không ngờ hắn táo bạo như thế. Cô thừa hiểu một điều đây là sự bắt đầu cho sự đeo đuổi và Hân phải đối diện những rắc rối về tình cảm mà cô đã rất sợ. Hân chán nản ngồi yên.
- Cô sao vậy?
Hân quyết định nói thẳng, cô rất dị ứng và mệt mỏi với những tình cảm mà mình không hề muốn:
- Tôi nói thật nhé. Tôi sẽ không xiêu lòng đâu, không bao giờ. Tôi không thích và rất sợ phải chịu trách nhiệm về tình cảm của người khác. Dừng ở đây đi anh Khôi, nếu không anh sẽ hối hận.
Khôi nhìn cô, Hân thấy hắn không dao động mà thậm chí còn có vẻ thú vị:
- Theo cách nói của cô thì cô có rất nhiều người đeo đuổi. Tôi biết trước điều đó, nhưng hoàn toàn không có ý bỏ cuộc. Tôi không giống họ.
Hân im lặng khi ông Thành bước đến. Ông bắt tay Khôi:
- Hôm nay đi một mình à?
Khôi khẽ cười:
- Chú có một cô thư ký rất tuyệt.
Ông Thành nhướng mắt:
- Chú không phủ nhận điều đó.
Cả hai cùng cười. Hân quay nhìn nơi khác, cô rất muốn về nhưng không thể bất lịch sự. Thảo đang đứng cạnh Khang, anh đang nói gì đó mà cô ta tỏ ra lắng nghe và ngoan một cách cảm động. Đúng là hiền thật. Buổi tiệc kết thúc là lúc Hân mệt mỏi thật sự. Khang đã về từ sớm cho nên Hân thấy thoải mái hơn, nhưng sự lì lợm của Khôi thì làm cô bực mình không kém. Nếu anh ta hiểu cô sợ chuyện tình cảm như thế nào thì có lẽ không đủ can đảm đeo đuổi như thế.
Sáng hôm sau cô vào công ty hơi muộn, cô thấy ngại khi thấy ông Thành đã đến trước dù lúc tối qua ông đã bảo cô cứ nghỉ ngơi. Gặp cô, ông Thành tỏ vẻ vui ra mặt:
- Hôm qua cô đã thuyết phục Vỹ Khang thế nào vậy?
Chưa kịp ngồi xuống, Hân đã đứng thừ người hoang mang không hiểu:
- Ông nói gì?
Ông Thành nhìn cô cười:
- Cô giỏi lắm! Cậu Khang đã chấp nhận ký hợp đồng đấy.
Hân chớp mắt đứng yên, cô thật sự không hiểu Khang là người thế nào. Cô có cảm giác như Khang đang thử thách mình và cố tình vờn cô theo ý của anh:
- Cậu ta rất hài lòng về dự án, tôi tin mình sẽ thành công trong kế hoạch này.
Hân khẽ cười, cô ngồi xuống nhưng đầu óc vẫn còn hoang mang và bị chi phối. Cô không chối một điều là mình sung sướng, thành quả của cô đã được chấp nhận bởi chính năng lực của mình. Bỗng chuông điện thoại reo, Hân vội vàng bắt máy:
- Alô.
- Nghe tiếng em thì tôi yên tâm rồi. Tôi lo em sẽ mệt vì đêm qua chứ.
Hân khẽ thở dài khi đoán được là ai:
- Anh gọi có chuyện gì không? Tôi chuyển máy cho giám đốc nhé.
Khôi khẽ cười:
- Em sắt đá thật nhưng tôi lại thấy thích. Tôi không phiền em nữa. Chúc em một ngày làm việc vui vẻ!
Khôi vừa nói xong, Hân vội cúp máy. Muốn yên ổn cũng không được. Khôi là loại người càng nói sẽ càng làm tới. Hân thấy bực mình thật sự khi nghĩ đến những ngày tới sẽ bị Khôi làm phiền.
Khang chú ý nhìn vẻ hốt hoảng của Thảo khi nhận điện thoại. Cô cứ đứng bất động, mặt tái mét rồi hấp tấp lấy giỏ:
- Tôi xin phép về sớm được không ạ?
- Có chuyện gì không?
Thảo chớp mắt:
- Mẹ tôi nhập viện. Tôi phải đến đó ngay.
Nói rồi cô đi như chạy ra ngoài, Khang bất an nhìn theo. Anh gọi điện bảo tài xế đưa cô đến bệnh viện. Hai ngày sau, Thảo vẫn không đến làm việc. Chiều, Khang lái xe đến bệnh viện, anh dễ dàng tìm ra phòng mẹ Thảo. Mẹ của cô vẫn còn trong phòng cấp cứu. Thấy Khang, cô có vẻ ngỡ ngàng bước ra:
- Anh đến lâu chưa?
- Mới đến thôi. Bác sao rồi?
- Vẫn còn hôn mê. Mẹ bị tai biến, cũng may đưa vào kịp.
Khang im lặng, anh không ngờ gia đình cô nghèo khổ đến vậy và Thảo phải gánh tất cả trách nhiệm mà vẫn học hành giỏi giang đến thế. Khang nhìn dịu dàng:
- Nếu cần gì cứ lên tiếng, đừng ngại gì cả. Mạng sống của mẹ cô là quan trọng nhất, hiểu không?
Thảo chớp mắt, cô cảm động nên cứ đứng yên nhìn Khang:
- Cảm ơn anh.
- Gia đình còn hai em à? Tôi thấy cô ghi trong hồ sơ.
- Dạ, tụi nó vẫn đi học.
Khang gật đầu, anh hình dung được sự cực nhọc của cô và thương cảm nhìn Thảo. Đây là lần đầu tiên anh tiếp xúc với một cô gái có hoàn cảnh như thế. Điều đó làm Khang chạnh lòng.
- Mới vào làm mà tôi đã nghỉ phép như thế rồi, tôi áy náy lắm.
Khang khoát tay:
- Tôi không khó khăn đến nỗi không thông cảm với hoàn cảnh của nhân viên mình. Cô cứ lo cho gia đình đi.
Thảo nhìn Khang, cô hiểu mình đã quá mơ cao, nhưng cô đã yêu thì làm sao lý giải được. Khang đến một cách tự nhiên trong cuộc đời cô và cô yêu anh cũng tự nhiên như thế:
- Cảm ơn anh.
Khang khẽ cười:
- Từ lúc đi làm đến giờ, tôi chỉ nghe cô nói mỗi câu này. Tôi thật sự áy náy vì đâu giúp gì cho cô.
Thảo lắc đầu dịu dàng:
- Trong cuộc đời tôi, có lẽ điều may mắn nhất là được gặp anh, được có chỗ làm tốt, nhờ nó mà gia đình tôi đã khá hơn trước rất nhiều.
Khang khoát tay:
- Cô có việc làm là do năng lực của mình. Nếu cô không có khả năng, chắc chắn tôi sẽ không nhận dù bất cứ lý do gì. Hãy hiểu đúng như vậy.
Thảo khẽ cười không nói nữa, cô ước gì được nói với Khang những gì trong lòng mình. Hình ảnh anh đã nâng đỡ cô rất nhiều và cô yêu anh còn hơn cả bản thân mình. Thảo chớp mắt khi Khang đưa cho cô chiếc áo khoác:
- Mặc vào cho ấm, đêm nay lạnh đấy. Tôi về nhé!
Khang nhìn cô như trấn an. Thảo chớp mắt yếu đuối, cô ước gì có bờ vai ai đó để tựa vào, có một sự chia sẻ để nâng đỡ. Thảo khóc lặng lẽ khi nhìn theo từng bước chân Khang xa dần.
Hai ngày sau Thảo mới đi làm trở lại. Mẹ cô vẫn chưa tỉnh, cô hiểu đã đến lúc cô phải đối diện và chuẩn bị tinh thần cho một sự mất mát. Thảo cố gắng làm tất cả những việc tồn đọng mấy ngày nay. Khang vào lúc nào cô cũng không hay.
- Bác khoẻ chưa?
Thảo ngước lên, cô thấy ấm áp khi nhìn vào đôi mắt dịu dàng của Khang:
- Vẫn còn hôn mê như mấy ngày trước anh ạ.
Khang gật đầu ngồi vào bàn:
- Cô cứ nghỉ để lo cho bác nếu cần. Còn những việc này cứ làm từ từ, mấy tài liệu đó không gấp lắm.
- Dạ.
Khang cúi xuống đọc sơ qua các tài liệu trên bàn. Thảo ra ngoài làm cho anh ly cà phê, những chăm sóc nhỏ nhặt thế này cô lại thấy hạnh phúc. Đặt ly cà phê trước mặt Khang.
- Cảm ơn.
Thảo quay về bàn cố gắng để tập trung vào công việc. Một lúc sau thì có tiếng gõ cửa. Thảo ngước lên nhìn người khách. Hân vừa bước vào, cô khẽ gật đầu chào cả hai:
- Tôi đem bản kế hoạch cho anh.
Hân ngồi đối diện Khang, cô thật sự thấy khó xử khi ông Thành cố ý để cô bàn công việc với anh:
- Ngày mai, tôi sẽ gởi qua công ty cô.
Hân gật đầu, cô bắt đầu nói sơ về bản kế hoạch cho Khang hiểu. Cô cố gắng nói ngắn gọn. Thật là bực bội khi cô có cảm giác Khang đang chú ý đến gương mặt của cô hơn là nghe cô nói. Cuối cùng cô thở nhẹ:
- Tôi chỉ có thể nói vắn tắt để anh xem xét. Nếu muốn hiểu cụ thể hơn, tôi nghĩ anh trực tiếp gặp giám đốc thì sẽ có quyết định rõ ràng hơn.
Khang xoay xoay cây viết trên tay như suy nghĩ:
- Cô yên tâm, tôi nghĩ không có vấn đề gì. Cô nói rất dễ hiểu.
Hân mím môi cô định nói thì Thảo đã mang ly nước đến:
- Mời chị!
- Cảm ơn.
Thảo quay qua Khang:
- Anh có cần đổi ly cà phê khác không?
Khang khoát tay:
- Cô cứ làm việc của mình đi.
- Dạ.
Hân lịch sự cầm ly lên uống rồi để xuống:
- Nếu không có vấn đề gì, tôi xin phép về.
Khang gõ gõ cây viết lên bàn:
- Cô làm việc rất nhanh gọn. Tôi thích cách làm việc như thế.
- Cảm ơn.
Khang thấp thoáng cười. Hân cương quyết đứng lên:
- Tôi xin phép về công ty.
Nói rồi Hân chào lịch sự rồi bước ra ngoài. Nghĩ đến thời gian tới phải đối diện với Khang, cô thấy chán nản thật sự. Vừa xuống tầng dưới, cô đã thấy chị Ngọc đứng đợi. Gặp cô, Ngọc liền kéo tay:
- Vào phòng chị chơi. Nghe anh Nguyên nói, chị mới biết em đến.
Hân miễn cưỡng bước theo. Vào đến phòng, Ngọc hỏi ngay:
- Em qua bàn công việc à?
Hân gật đầu không nói:
- Tốt chứ?
Hân lại gật đầu, cô đưa mắt nhìn quanh phòng Ngọc:
- Anh Nguyên đâu?
- Không biết. Chắc đi đâu đó.
Hân đưa tay nhìn đồng hồ:
- Em phải về. Chị làm việc đi.
- Nhỏ Thảo đi làm rồi phải không?
Hân nói bình thản:
- Em có gặp.
Ngọc trề môi:
- Khang quan tâm đến nó lắm. Công ty đang đồn ầm lên, Khang đến thăm mẹ nó tại bệnh viện nữa. Thật không ngờ con nhỏ như cục bột mà ghê thật.
Hân chớp mắt, dù mới tiếp xúc nhưng Hân cũng nhạy cảm nhận ra tình cảm của Thảo. Đúng là cô ta rất hiền và Khang thì rất dễ xiêu lòng bởi điều đó. Không phải Khang đã từng nói cô đừng tự thay đổi mình đó sao, và có lẽ cô không còn ngây thơ như lúc trước. Hân không hối hận vì đã thay đổi, nhưng nếu nói không đau thì là nói dối, thậm chí cô còn thấy gục ngã khi nghĩ rằng Khang đã có tình cảm khác. Ngọc nhìn em quan sát:
- Em không sao chứ?
Hân khẽ lắc đầu:
- Em không nghĩ nó liên quan đến mình.
Ngọc gật đầu:
- Chị cũng mong như vậy. chị đã sai lầm khi nghĩ Khang vẫn còn yêu em, không ngờ Khang lại có tình cảm khác mà lại với một đứa không có gì đặc sắc.
Hân cố gượng cười:
- Thảo đẹp đó chứ và rất hiền. Hứa với em, đừng tỏ thái độ gì cả, chị luôn làm theo cảm tính, em lo lắm. Họ không có lỗi gì với mình, chị đừng làm cho Khang coi thường luôn cả hai chị em.
Ngọc khoát tay:
- Khùng, chị không ngu như mày nghĩ. Lo vớ vẩn!
Hân khẽ thở dài đứng lên:
- Em về nghe. Chị làm việc tiếp đi. Cho em gởi lời chào anh Nguyên. Ngọc tiễn Hân ra cổng rồi mới chịu quay vào. Cô thấy thương em mình hơn bao giờ hết.
@by txiuqw4