Anh Sẽ Mãi Yêu Em Như Vậy!Chương 7: Nhân tàihttps://
Một tháng sau, Thẩm Mộc Tinh dựa vào thành tích đứng nhất lớp nên trở thành lớp trưởng lớp cô Trác Hoa, người khiến mẹ mắng cô đến khóc lần trước.
Trường học có ba ban Khoa học tự nhiên, hai ban Khoa Văn hóa, chủ nhiệm các lớp đều là những giáo sư có tiếng đã về hưu, Trác Hoa là giáo viên lớn tuổi được kính trọng nhất trong trường. Nơi này từng đào tạo ra rất nhiều học sinh ưu tú, cô ngây ngốc, che kín nếp nhăn trước mắt bằng chiếc kính, mái tóc xoăn màu bạch kim xõa ra, những học sinh khác nhìn vào nghĩ là kiểu tóc của chú cừu nhỏ, nhưng những phụ nữ trung niên lại thấy kiểu tóc này rất có khiếu thẩm mĩ.
Trác Hoa là một chủ nhiệm lớp nghiêm túc, luôn luôn trầm mặt, các học sinh sau lưng cũng chỉ gọi bà là lão bà, duy chỉ có Thẩm Mộc Tinh dám gọi thẳng như vậy.
Lão bà rất thích Thẩm Mộc Tinh, cả lớp đều nhận ra điều này.
Ở trường, trong giờ học, nếu chủ nhiệm lớp thường xuyên để một học sinh sang lớp khác mượn phấn viết, hoặc để học sinh đó đi lấy bài thi từ chỗ giáo viên bộ môn, như vậy chắc chắn là giáo viên rất thích học sinh kia, người đó chắc cũng thấy vô cùng tự hào.
Thẩm Mộc Tinh ôm một chồng bài tập vừa thu, đi đến phòng làm việc của lão bà. Lão bà đang nói chuyện cùng giáo viên dạy đại số, vừa thấy cô vào đã định đưa thứ gì đó cho cô.
Thẩm Mộc Tinh nhận lấy, nhìn thấy là một hộp cơm, vẫn còn hơi nóng, hơi nước khiến túi ni lon dính vào hộp cơm.
"Lão bà, cô mang cho em sao?" Thẩm Mộc Tinh cong mắt cười nói.
Lúc lão bà chắp tay sau lưng đứng ở cửa lớp học có chút dọa người, nhưng chỉ cần bà cười liền vô cùng hiền lành, lão bà nói: "Trên thế gian này, ngoại trừ mẹ ruột, còn có ai có thể thật sự nhớ em? Đây là mì hoành thánh mẹ em làm, nghỉ trưa rồi ăn đi!"
"Mẹ em đã tới?" Thẩm Mộc Tinh cúi đầu nhìn hộp cơm kia.
"Không phải, là một tên nhóc trẻ tuổi, nói là hàng xóm của em, vừa đi rồi."
Thiếu chút nữa Thẩm Mộc Tinh đã xoay người chạy đi, nhưng sợ lão bà hiểu nhầm, vội vàng nói:"Mẹ em nói phải nhanh chóng ăn nên em đi đây!"
"Nhanh đi đi."
"Đúng rồi, lão bà, Lưu Bình không nộp bài tập đại số, cậu ấy nói để quên ở nhà!"
Lão bà bĩu môi:"Để quên ở nhà... Sao nó không để quên đầu ở nhà luôn đi?"
Thẩm Mộc Tinh ôm hộp cơm chạy ra, mới ra khỏi trường học liền thấy bóng lưng của anh thợ may trẻ.
Tóc của anh ngắn, nhưng Thẩm Mộc Tinh chỉ cần nhìn một cái liền nhận ra bóng lưng của anh.
Bởi vì trừ anh ra, Thẩm Mộc Tinh chưa thấy người đàn ông thứ hai nào có thể khiến thân hình hòa hợp với trang phục.
Cô muốn mở miệng gọi anh, nhưng vẫn không nói gì, cứ ôm hộp cơm nhìn anh ở phía xa như vậy.
Cho đến khi tới cổng trường, Nghiêm Hi Quang vào xe, Thẩm Mộc Tinh mới sốt ruột, nhìn xe anh chuẩn bị khởi động, vẫn chưa biết nên gọi người kia làm gì.
Xe chuẩn bị đi, Thẩm Mộc Tinh nhìn theo.
Cảm giác này có chút khó chịu, nhưng cũng có phần mong đợi, sau này, Thẩm Mộc Tinh liên tục nhớ lại chuyện này, thậm chí có một thời gian dài cô cảm thấy, đại khái là cô nhớ nhà, trong hoàn cảnh ở nơi xa lạ, vắng vẻ này, gặp được một người cùng quê, đương nhiên sẽ không nỡ quên hắn.
Nhưng không ai có thể lý giải được nỗi trống trải cô đơn trong lòng, chủ động nhiệt tình trong lời nói lại làm cho người khác nghĩ ngợi nhiều.
Thẩm Mộc Tinh hít sâu một hơi, rũ vai xuống, giống như trái cà héo, cô xoay người đi vào trong trường học, hộp cơm trong tay đã nguội hết.
Tiếng chuông vào lớp vang lên, phải vào lớp, Thẩm Mộc Tinh không do dự đi bộ vào trường học.
Nghiêm Hi Quang giẫm lên phanh, thân thể giật mạnh một cái theo thân xe. Anh nhìn qua gương xe thấy bóng dáng cô rời đi, nhịn không được đẩy kính xe lên, cho đến khi bóng dáng Thẩm Mộc Tinh hoàn toàn biến mất, anh mới thu ánh mắt về.
Lái xe đến một nơi nào đó rồi dừng lại, Nghiêm Hi Quang đi vào quầy bán điện thoại di động đối diện trường học.
Người thanh niên bán hàng trước quầy kính nhiệt tình chào hỏi anh, Nghiêm Hi Quang tùy ý đặt ngón tay trắng nõn mềm mại trên kính, ngón tay theo bước chân từ gian hàng này sang gian hàng khác.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng chỉ đến một tủ thủy tinh:"Cái này."
Nhân viên bán hàng vô cùng vui vẻ, cầm chiếc điện thoại đi ra:"Cái này mới ra, bán rất chạy, màu của hoa hồng vàng được thiết kế dành riêng cho phụ nữ, anh tặng cái này cho người yêu à? Chắc chắn cô ấy sẽ cảm thấy anh rất hào phóng, lại còn rất yêu cô ấy nữa!"
Nhân viên bán hàng tự cho mình thông minh tiếp tục quảng cáo, không phát hiện sắc mặt Nghiêm Hi Quang thay đổi, ngón tay vẫn tiếp tục cầm di động.
Ánh sáng trong gian hàng chiếu rọi mặt anh, khiến da anh nhìn như trắng hơn, anh đưa tay sờ sờ chóp mũi, động tác biểu đạt sự lúng túng.
"Có thể gửi tin nhắn và gọi điện thoại là đủ rồi."
Bộ dáng tươi cười của nhân viên bán hàng lập tức lạnh nhạt vài phần:"Được, có loại rẻ hơn một chút, là loại di động 258, anh đi theo tôi."
Sáu giờ tối, Thẩm Mộc Tinh cùng các học sinh khác tan học ra về, Chung Lâm lấy tay trái khoác vai cô, tay phải còn muốn khoác thêm bạn trai của mình là Tô Dương, hai người vì chuyền giấy cho nhau nên bị giáo viên mắng.
Thẩm Mộc Tịnh yêu quý tính mạng, cách xa chiến trường, cô đi cùng với hai người bạn cùng phòng là Đan Đan và Dương Dương, nhưng hai người họ đang vui vẻ với nhau, cô không thể đứng giữa cho nên chi có thể nói cười đi một bên, để họ ở bên trong.
Dương Dương bị hai người bạn khoát vai hai bên, nhìn Chung Lâm cùng Tô Dương phía trước, giận dỗi nói:
"Chung Lâm cùng Tô Dương đã quen nhau 6 năm, từ thời trung học cơ sở đã hay cãi nhau, lại còn cãi nhau đến long trời lỡ đất."
Đan Đan nói:"Nhưng mà thật sự hâm mộ hai người họ, cả đời mình sợ không có một mảnh tình vắt vai ở đây!"
Thẩm Mộc Tinh nói:"Chờ sau khi cậu học xong, đại học cũng có rất nhiều người đẹp trai."
Đan Đan mở to mắt:"Đẹp trai...Mau mau nhìn đi, trai đẹp!"
Đan Đan là fan của tiểu thuyết, thật sự chưa có người nào khiến cô cam tâm tình nguyện gọi là trai đẹp cả.
Thẩm Mộc Tinh theo ngón tay cô chỉ, nhìn sang, hơi ngẩn ra.
Gần tháng mười, trời cũng thay đổi, sáu giờ tối nhưng trời đã tối thui, dưới đèn đường, đứng ở cổng trường, một tay anh xách túi di động, một tay kẹp lấy một điếu thuốc, cửa mở ra học sinh ngày càng nhiều, khiến anh có chút bối rối. Anh nhìn xung quanh, dường như sợ sẽ bỏ qua mỗi tốp người, thuốc lá đã tàn trên tay, anh quên gạt, lại kẹp lấy như vậy nên tàn thuốc rơi vào người.
Thẩm Mộc Tinh không biết trong mắt mình khi thấy anh có bao nhiêu tia sáng.
Cô làm bộ ngẩng đầu đi qua anh, Nghiêm Hi Quang hoa mắt không thấy rõ được cô, Thẩm Mộc Tinh buông tay người bên cạnh ra, lại lui trở về, đứng ở trước mặt anh.
"Này! Trông tôi giống người đi đường lắm sao?"
Nghiêm Hi Quang khẽ kinh ngạc, mê man trong mắt lập tức biến mất, đèn đường chiếu vào khiến đôi mắt hiện lên màu vàng ấm áp, anh cúi đầu nhìn cô.
Hai người kia ở phía sau xì xào bàn tán, rất nhanh liền hiểu rõ tình thế, hai người xông lên nói:"Mộc Tinh, cậu có thể về muộn hơn, bọn mình sẽ nói với giáo viên là cậu đi mua sách!"
"Đúng đúng, đi mua sách! Hắc hắc!"
Hai người nói xong liền chạy đi, trước khi đi còn đẩy Thẩm Mộc Tinh một cái!
Thẩm Mộc Tinh mất thăng bằng, ngã về phía Nghiêm Hi Quang, anh vội vàng vứt thuốc lá, nhanh chóng đỡ lấy cô, hai tay nắm lấy cánh tay cô.
Thẩm Mộc Tinh lúng túng đứng thẳng cười cười, hắn rất nhanh buông tay cô. Hai người sóng vai cùng đi đến ký túc xá.
"Sao anh lại tới đây?" Cô hỏi.
"Buổi trưa, sau khi đưa hộp cơm cho cô, tôi phải đi lấy hàng." Anh lơ đãng lấy túi giấy đưa cho cô.
Thẩm Mộc Tinh nhận lấy, mở ra nhìn:"Điện thoại di động?"
"Chỉ có thể gửi tin nhắn và gọi điện thoại." Anh nói.
"Oa, sao anh lại đưa cho tôi? Là quà tặng sao?”
Nghiêm Hi Quang không có ý định nói dối, nhưng cô đã nói vậy, anh liền chấp nhận để giảm bớt phiền toái.
"Không có gì là miễn phí cả!" Cô tuy nói vậy như trên mặt hiện ra sự vui thích, cầm túi giấy không buông.
Nghiêm Hi Quang nói:"Bởi vì kinh doanh quần áo của cô cũng giúp tôi có thêm một khoản, xem như tôi cảm ơn."
Thẩm Mộc Tinh bĩu môi, ngẩng đầu ưỡn ngực nói:"Chỉ mới có một trăm đồng mà đã cảm ơn tôi? Chờ tôi về nhà rồi may cho tôi váy mới là được!"
"Được.” Anh dứt khoát đồng ý.
Từ trường học đến ký túc xá cần qua một con phố, hai đoạn đường cái, mười lăm phút đi, lần đầu tiên Thẩm Mộc Tinh cảm thấy ngắn như vậy.
Đi ngang qua một tiệm trái cây, cô ngừng lại:"Tôi muốn mua hoa quả."
"Được."
Anh lẳng lặng đứng sau lưng cô, nhìn cô cẩn thận xem hoa quả, bỗng nhiên anh nhìn chằm chằm vào gò má của cô.
Thẩm Mộc Tinh đặt táo lên cân, Nghiêm Hi Quang cũng móc túi tiền.
"Không cần đâu." Thẩm Mộc Tinh cản anh, vừa mới kéo một bên túi xách liền bị anh nắm lấy cổ tay.
Thẩm Mộc Tinh sững sờ, nhiệt độ từ bàn tay anh truyền đến, giống như dòng điện, khiến trái tim cô run lên.
Nghiêm Hi Quang dùng một tay nắm lấy cổ tay cô, tay còn lại lấy ra ví tiền, rút ra một tờ, đưa cho người bán hàng.
Đợi người bán hàng bỏ tiền vào trong hộp, anh mới buông tay cô.
Mắt thấy đã đi đến dưới lầu của ký túc xá, phần lớn của sổ lầu bốn, lầu năm đều tối đen, chỉ có một phòng sáng lên, đó là phòng tự học buổi tuối. Buổi tự học ban tối đã bắt đầu.
Thẩm Mộc Tinh nức nở, oán hận:"A...Buổi tối mặc đồ ngủ còn phải đi học buổi tự học, thật xấu hổ mà!"
Nghiêm Hi Quang không nói gì, tự giác dừng bước ở chỗ rẽ cách ký túc xá không xa.
Thẩm Mộc Tinh nhìn anh:"Vậy tôi đi vào..."
"Ừ."
"Anh đi đường cao tốc vào buổi tối cẩn thận một chút."
Cô mím môi, bày ra nụ cười miễn cưỡng, phất tay với anh, lui về phía sau.
"Đợi chút." Nghiêm Hi Quang tiến lên một bước, cầm lấy túi đựng di động từ trong tay cô, kéo túi xách của cô, bỏ điện thoại vào.
Chắc anh sợ giáo viên nhìn thấy điện thoại di động sẽ tịch thu.
Thẩm Mộc Tinh cười:"Giáo viên ban đêm của chúng tôi không khó, không bắt đâu."
Nghiêm Hi Quang mím môi nhìn cô, lui về sau từng bước.
Anh phải đi.
Ngay giây phút này, đột nhiên cô dường như cảm giác bản thân bị chia thành hai phần, rất nhiều cảm xúc khó nói liên quan đến anh, liên quan đến sự xa cách của anh.
Cô vội vàng lấy ra hai quả táo từ trong túi, nhanh chóng chạy đến, nhét vào tay anh, sau đó nói câu "Bye bye" ngắn ngủi, rồi quay đầu chạy vào ký túc xá. Trước khi đi, cô thoáng nhìn thấy vẻ mặt Nghiêm Hi Quang ngạc nhiên, sau đó bóng dáng kia bị đèn đường kéo dài cùng với tiếng đập từ con tim của cô trên hành lang vắng vẻ.
@by txiuqw4