sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Anh Tan Rồi Đó - Phần 02

Trường THPT Hoàng Gia là 1 ngôi trường hiện đại nhất nước bao nhiêu gia đình khá giả, giàu có đã cố gắng cho con theo học ở đây. Nghe nói ngôi trường do một người thanh niên rất giàu có xây dựng , mọi chỗ trong trường đều hoàn mĩ ngôi trường được gọi vs các tên thân mật là thiên đường trên mặt đất. Trường được chia làm 2 khu vực: Một là nơi dành cho lũ học sinh chúng tôi; 2 là nơi dành cho các hoạt động thể thao trong khu vực và toàn quốc. Đằng trường là khu vực rừng phong lá đỏ rất đẹp. Nghe nói ở đó nhất âm u và thần bí, chả ai dám đến cả vì đó là khu vực cấm , giang hồ đồn là ở đó có rất nhiều người chết, nghe đâu có 1 đôi trai gái đã tử tử ở đó vì gia đình cấm họ đến với nhau. Cứ mỗi đêm người trong khu vực quanh đó lại nghe thấy tiếng chim chóc, động vật cùng với nhưng tiếng hét kinh người, nghe đâu nếu ai vào đó thì sẽ bị đôi tình nhân tự tử ấy lấy mất linh hồn. Vì thế cái đứa tò mò như tôi cũng chả dám bén mảng đến đấy.

Thực ra với học lực của tôi thì sẽ chẳng bao giờ được vào trong ngôi trường hoàn mĩ này. Nhưng may mắn sao tôi lại có 1 thằng em rất ư là giỏi, nó liên tục giành những giải to trong các kì thi vì thế các thầy cô trong trường ai cũng quý nó nên chỉ cần nó mở miệng thì 1 đứa như tôi chắc chắn sẽ được vào học trong trường.

- Ông đem hồ sơ của Hạ Mẫn Chi lên đây cho tôi_ Lãnh Quân gọi điện thoại cho hiệu trường Hoàng gia. Anh chính là người thanh niên bí ẩn xây dựng ngôi trường này, trong trường anh chính là hội trưởng hội học sinh. Hiện giờ tâm trạng của anh rất tốt vì Thiên Kì đã nói cho anh Biết chị của nó cũng học trong trường này. Nhớ lại hình ảnh cùng hành động của cô bé đó anh lại bật cười. Cô không phải là người đẹp nhưng cũng có thể coi là rất đáng yêu. Khuôn mặt tròn, đôi mắt to, đen láy cùng hàng mi cong cong đã làm cho khuôn mặt trở nên rất thanh tú. Từ trước tới giờ chưa có ai dám qua mặt anh như cô bé đó. Vì vậy anh rất có hứng với cô gái đó..

- Dạ đây....thưa cậu _ Hiệu trưởng cung kính đưa tập tài liệu cho người thanh niên hoàn mĩ trước mặt mình.

- Được rồi ra ngoài đi

- Vậng.

"Hạ Mẫn Chi _lớp 11F"

"Để xem cô có thoát nổi tôi không?"

------------------------

- HẠ MẪN CHI.... Em dám ngủ trong tiết của tôi sao, Ra ngoài hành lang cầm quyển sách giơ lên đến khi nào hết tiết mới được hạ xuống...

- hi...hi

- Đáng đời ......

Tôi lết thân mình ra ngoài cửa mà vẫn nghe thấy những tiếng nói châm chọc của lũ con gái. Bà giáo này định giết tôi chắc, tôi mới chợp mắt được 1 tí mà đã hét ầm cả lên...

"Cộp ...cộp..."Tiếng bước chân dồn dập đi đến ...

- ÁAAAAA...Các người làm gì vậy? thả tôi ra mau?_ Tôi hét ầm lên khi thấy họ lôi mình đi.

-....................

Trước mắt tôi là 1 căn phòng rất to với 2 màu chủ động đó là trắng và đen mọi thứ trong phòng đều sáng loáng như vàng vậy....

- Hạ Mẫn Chi _ 1 giọng nói nhẹ vang lên.

- Á.._ trước mắt tôi là hắn người ai ai cũng phải sợ, phải kính nể. Điều này tôi được nghe thằng Thiên Kì nói, vì vậy trong mấy ngày nay tôi hạn chế ra ngoài nhưng không ngờ hắn ta lại tìm đến mình. Không xong rồi phải chạy thôi...

- Cô mà chạy, là tôi đánh gãy chân_ Quân nhìn thấu tâm can cô gái trước mặt mình.

- Hu...hu... đại ca tha cho em đi..._ tôi giương đôi mắt to, nói nhẹ nhàng cầu xin hắn.

- Được , nếu như cô làm nô lệ của tôi.

- Hả... tôi phải đi_ Tôi hùng hổ trả lời

- Thật sự?_Quân

- Đúng vậy_ tôi trả quyết đoán

- Thôi được nếu cô khẳng định như vậy thì.... Người đâu chặt chân phải của cô ta đi_ Quân lạnh lùng ra lệnh.

- Á....tôi đồng...ý .....Chủ nhân..._ tôi sợ hãi gật đầu lia lịa khi nhìn thấy ánh mắt hổ phách mê người của hắn.

- Lúc đầu đồng ý có phải tốt hơn không. Mau xuống căn tin mua cà phê cho tôi

- Nhưng tôi đang học.

- Học? Thế sao tôi lại thấy cô quỳ ngoài hành lang.

- À tôi ...tôi...

- Mau đi mua đi, tôi cho cô 2 phút

" ...Vèo..."

- Công nhận cô ta chạy nhanh thật_ Quân nhìn bóng dáng nhỏ nhắn khuất dần sau cánh cửa mỉm cười nói, không ngờ cũng có lúc anh thấy thoải mái như vậy .

---------------------

Tan học:

Tôi lết thân tàn ra ngoài cổng trường vừa đi vừa nguyền rủa tên Quân đáng ghét đó nhưng đang đi thì tiếng chuông điện thoại vang lên cắt dòng suy nghĩ của tôi,

-ALOOOOOOO..._ Tôi kéo dài giọng của mình ra.

- .....

- Ai?_ tôi bực mình gắt lên.

-......

- Cháu à...Bà đang mệt nha! Cháu gọi điện thoại cho người khác chơi đi. ĐỪNG LÀM PHIỀN BÀAAAAAAA......._ tôi tức mình nói đểu và đang chuẩn bị cúp điện thoại xuống thì 1 giọng nói lạnh truyền từ đầu dây bên kia vang lên.

- Giỏi thật ..._ Quân.

- ...hi...hi chủ nhân... _ tôi đổi giọng nịnh nọt.

- Bên đường.

Tôi hướng mắt nhìn sang bên đường thì thấy 1 chiếc xe benz màu đen huyền bóng loáng, Lãnh Quân đang hướng mắt nhìn tôi , tôi xụ mặt cui cút tiến lại chỗ đó....

- Cầm đống đồ này về cho thằng Thiên Kì.

- Nhưng nó cũng đang ở trong trường cơ mà, Sao lại bắt tôi cầm cho nó chứ...

- Cô phản đối ....._ Quân

- Hi...hi... không để tôi cầm giúp cho_ tôi lại trưng bộ mặt nịnh hót của mình ra, đưa hai tay đỡ đống đồ đó.

" Sao nặng dữ vậy?"

" ...vèo..." Chiếc xe benz đi nhanh như gió, bỏ mặc tôi với đống đồ này.

- Anh đi chết đi! _ tôi hét to khi chiếc xe đã rời xa mình

..............

- Mẹ ơi, chị ấy bị sao vậy ?_ Cậu bé nhỏ hỏi người mẹ.

- Thôi mình đi nhanh lên con, không lây bệnh đấy_ người mẹ nhanh tay kéo con mình đi.

*Tôi: Khóc không ra nước mắt~~*

- Đây tôi viết xong rồi _ Tôi hớn hở đưa bức thư cho anh ta. Chả là Quân _ hội trưởng hội học sinh bỗng dưng vắng mặt trong 1 thời gian khá dài. Vì vậy anh ta bắt tôi viết hộ đơn xin lỗi với toàn bộ học sinh trong toàn trường.

- Được rồi đưa đây tôi xem nào !

- Á... không được, hay anh về nhà xem đi. Hôm nay tôi phải đi thăm em họ , nó đang mắc 1 căn bệnh rất nguy hiểm (em họ à , chị xin lỗi) thế nên hôm nay nay cho tôi về sớm nha!_ Tôi trưng bộ mặt nịnh hót, cố nói sao cho thật lọt tai. Nếu mà để anh ta đọc thư đó chắc tôi bị chặt 2 chân mất.

- Thôi được rồi..._ Quân

- Cám ơn.... tôi đi đây.

- Này...._ Quân gọi vọng theo nhưng nó đã biến mất rất nhanh.

-------------------------

Tại 1 căn phòng sang trọng, người thanh niên trẻ, trên người tỏa ra khí chất phi phàm, ngũ quan tuấn mĩ, đẹp hơn cả con gái đang ngồi trước chiếc laptop gõ...gõ...văn kiện quan trọng. Hôm nay công việc tương đối khó và nhiều nhưng với sự thông minh sẵn có của mình nên anh làm việc rất nhanh. Hết việc anh lôi bức thư của osin mới ra đọc....

".... Kính gửi ban giám hiệu nhà trường , cùng toàn thể các bạn học sinh thân mến. Tôi tên là Lãnh Minh Quân (với biệt danh là : Quân yêu nghiệt) hôm nay tôi viết bức thư này để mọi người thông cảm cho các lỗi lầm lớn , rất lớn mà tôi đã gây ra. Cụ thể như: Bỏ học, chuyên dùng bộ mặt đẹp trai để lừa gái, hút thuốc, uống rượu, tất cả những việc xấu xa , hèn hạ nhất trên đời tôi đều làm trong thời gian vắng mặt ở trường. Tôi đúng là 1 thằng không ra gì, 1 thằng đểu, 1 thằng lưu manh,.....Tôi chỉ có 1 ước nguyện cuối cùng trước khi tạm biệt thế giới thân yêu là xin mọi người hãy hành hạ tôi thật nhiều vào, và đừng bao giờ tha thứ cho 1 thằng như tôi....

Tôi xin chân thành cảm ơn

Người viết đơn

LÃNH MINH QUÂN........................"

- Có vẻ như em rất bất mãn với tôi thì phải ?_ Quân đọc xong bức thư không những không tức giận mà anh còn mỉm cười, đôi môi nhếch lên vừa độ nhẹ nhàng nói " Tôi sẽ chơi cùng với em".

----------------------

Tại 1 căn nhà nhỏ:

- Ê mày đang nói xấu chị à_ tôi lấy giấy ăn chấm nước mũi quát thằng em.

- Bà bị điên rồi_ Thiên Kì.

*Tôi:~~

2 giờ đêm:

"...Con dế mèn màu xanh màu đỏ, em bắt về em nấu cà ri, đem đến trường...." Tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ giấc mộng đẹp của tôi.

- Anooo..._Tôi (t/g: anô đó các bạn)

-.....

- Ai đấy?_ tôi chuẩn bị dập máy thì..

- HẠ MÃN CHI_ Quân.

- Gì?_ tôi mơ màng đáp.

- Cô dám ăn nói với tôi thế à? _ Quân nhẹ nhàng truyền chất giọng nhẹ nhàng nhưng đầy đe dọa đến.

- Thằng điên này, não mày bị lừa đá à! Tao nói thế nào thì mặc xác tao chứ ... Đêm hôm không cho người khác ngủ à_ tôi bực mình gắt lên.

- Được, rất có chí khí.

Sau n giây, tôi mới nhận ra chất giọng lành lành, rờn rợn đó chính là của ông chủ tôi. Quả này thì tôi chết thật rồi.

-----------------

Sáng hôm sau:

Tại phòng của tôi

- Bà không dậy đi học hả? _ Thiên Kì cáu gắt quát ầm lên vì bị mẹ bắt gọi chị gái dậy...

- Mày cứ đi, tao không đi đâu..._ tôi trùm chăn kín mặt nói vọng ra. Quả thực là tôi không dám đi học, thôi thì cứ nghỉ hôm nay đã.....

- ????_ Thiên Kì

Tại phòng bếp nhà tôi:

- Mẹ à, chị ấy không chịu dậy đi học đâu!_ Thiên Kì tố tội.

- Cái gì ?_ mẹ tôi.

- ......

- MẪN CHIIIIIII..._ mẹ tôi.

- Á, con không đi học đâu_ tôi gào lên, và chạy quanh bàn ăn khi thấy mẹ cầm muôi đuổi. Quả thực là mẹ tôi rất ưa bạo lực nha, đâu có ngây thơ dịu dàng như tôi ...(t/g: Cả nhà chị đều ưa bạo lực)

-........

Cuối cùng thì tôi cũng thua. Cố gắng vắt óc ra để tìm lí do giải thích với Quân. Chắc là hắn đã đọc bức thư đó cho nên tôi hôm qua mới..... Eo tôi không dám nghĩ đến nữa đâu.

- Áaaa...... muộn học rồi _Tôi vắt giò lên chạy, chả là trường tôi có hình phạt rất khủng khiếp cho nhưng đứa đi học muộn .....Hộc.... hộc..hu hu Cổng trường đóng mất rồi còn đâu. Nhưng mà không sao, tôi cố nhìn ngó xung quanh . Không có ai cả, bác bảo vệ chác là đang uống chè nên quên đi tuần tra quanh trường đây mà.....

- Sao bật mãi mà không lên được vậy?_ tôi đã bật n lần mà vẫn không thể vượt qua bức tường nay....

- Có cần tôi giúp không?

- Được vậy thì tốt quá.

Nhờ có sự giúp đỡ của người đó lên tôi đã leo lên được thành bức tường. Quanh mặt đang định cám ơn người tốt đó thì....

- Sa....sao...lại là anh_ tôi hoảng hốt khi nhìn thấy Quân. Hôm nay anh ta rất đẹp trai nha, áo sơ mi trắng không cài 2 cúc làm lộ ra khuôn ngực rắn chắc, môi mỏng, hai tay đút trong túi quần, mái tóc bồng bềnh bay trong gió. Hiện giờ trông anh ta thật giống thiên thần, sao lại có người đẹp trai như thế cơ chứ.

- Sao lại không thể là tôi _ Quân ngước nhìn cô gái nhỏ trước mặt mình, nhếch mép cười đểu.

Nhìn thấy nụ cười đó, toàn thân tôi như cứng lại. Không xong phải chạy thôi...Nhưng không may tôi lại bị trượt chân ngả cắm đầu về phía trước ... á khuôn mặt đẹp của tôi........

- Á ..tay anh để ở đâu vậy ?_ tôi được Quân đỡ nhưng hiện giơ tay anh ta đang đặt lên ngực tôi mới đau chứ!

- Đi theo tôi _ quân

- Á. Không đâu..._ tôi gào lên nhưng chả xì nhê gì hết. Ế hình như tôi thấy mặt anh ta ửng hồng nha ...rất rất đẹp trai. Không ngờ anh ta lại có bộ mặt như vậy. Tôi sung sướng nhìn chằm chằm vào mặt Quân đến thất thần, mặc kệ cho anh ta lôi mình đi đâu. Nhưng đi chưa được bao xa thì tôi nghe thấy tiếng het ầm mĩ cùng nhưng lời nói chả lọt tai tẹo nào....

- ÁAAA .... anh Quân kìa , anh ấy trở lại trường rồi.

- Đẹp trai quá đi .......

- Quân, Em yêu anh ..........

- Anh Quân nhìn bên này đi......

- Nhưng anh ấy đang kéo con nhỏ xấu xí nào vậy.

- Xấu chết đi được.

- Đúng là đồ hồ ly, chắc cô ta bám giết anh ấy ghê lắm...

Vâng cái đứa "xấu xí" mà mọi người nói chính là tôi. Công nhận sức hấp dẫn của anh ta kinh thật, toàn trường đã vào lớp học được 15 phút rồi mà bỗng dưng ùa hết vây quanh lấy anh ta. Mà cái đứa phải hứng chịu những ánh mắt hình viên đạn không ai khác chính là tôi đây. Công nhận tên yêu nghiệt này trả thù 1 cách thâm hiểm thật.

--------------------------

- Ông chủ tôi sai rồi_ tôi cúi mặt xuống, yếu ớt lên tiếng.

- Muộn rồi, cô mau chui vào cái kia đi_ Quân nheo mắt nhìn cô nàng tinh ranh trước mặt mình , rồi anh chỉ vào cái quan tài mà anh đã chuẩn bị sẵn ở góc phòng.

Theo ngón tay anh ta chỉ tôi nhìn thấy 1 cái hòm dài. Hình như là quan tài thì phải, sợ quá bỗng dưng nước mắt của tôi tuôn ra như mưa. Chạy đến bên cạnh anh ta mà cầu xin....tôi nức nở...

- Hu ...hu... tôi sai rồi. Từ giờ tôi sẽ không thế nữa , tôi sẽ nghe lời anh mà....huhu

- Thật sự ?_ Lãnh Quân nhìn thấy nước mắt cô thì thái độ anh nhẹ nhàng đi 1 chút.

- huhu...tôi nghe lời anh mà_ tôi càng khóc dữ hơn. Thật sự là rất đáng sợ mà.

- Nín, cô mà không nín thì tôi sẽ bắt cô chui vào đó ngay lập tức!_ Anh không thích nhìn thấy nước mắt của cô. Anh đang định dọa cô, nhưng không ngờ cô lại mau nước mắt như vậy.

- hức...hức..tôi nín rồi.._ tôi lấy tay quẹt hết nước mắt trên mặt đi.

- Lại đây

- .....

Tôi cố xua tan sự sợ hại, lết từng bước về phía anh ta.

- Ngồi xuống

- Cô sợ đến thế sao?_ Quân nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt còn đọng lại trên khuôn mặt cô. Làn da trắng hồng của cô đã bị anh dọa cho đến lỗi biến thành màu xanh ngắt, anh cảm thấy hơi hối hận với trò đùa dai vừa rồi.....

- Tôi..._ Tôi ngỡ ngàng nhìn hành động nhẹ nhàng của anh ta, anh thật khác , dịu dàng, khuôn mặt anh đang ở ngay trước mặt cô, đến nỗi cô còn ngửi thấy mùi hương bạc hà dịu mát trên người anh....

- Tôi đẹp trai đến thế sao?_ Quân nhìn bộ mặt ngỡ ngàng của nó, mỉm cười hỏi...

- Ưhm....._ tôi lơ đãng gật đầu

Quân nhẹ nhàng đến gần cô hơn, mặt anh và mặt cô chỉ cách nhau có 5 cm thôi ... thật nguy hiểm ....Anh muốn hôn cô sao. Bỗng dưng tim cô đập rất mạnh...

- Cô làm gì mà chu cái mỏ ra thế!_ Quân phì cười trước hành động đáng yêu của cô.

- Tôi...tôi...

- Cô nghĩ rằng tôi định hôn cô sao_ Anh nheo mắt tiến gần đến cô hơn nữa.

- tôi ...tôi...không ..._ tôi bị anh ta nói đúng tim đen, nên không biết trả lời ra sao. Chỉ cảm thấy mặt mình ngày càng nóng lên, tim ngày càng đập nhanh không thể kiểm soát được... Bỗng dưng cảm nhận thấy anh mắt anh ta rơi trên người tôi...

- Anh đang nhìn cái quái gì vậy?_ tôi hoảng hốt bật nhanh ra khỏi chiếc ghế, hai tay che ngực phòng thủ.

- Với bộ dạng của cô, tôi đang nghĩ xem liệu cô có thể lấy chồng và sinh con giống những người con gái khác không?

-...Tên ....điên.... này_ tôi lấy cái bút ở bên cạnh ném vào anh ta rồi chạy như bay đi. Nếu mà ở đây thêm 1 lúc nữa thì tôi chắc sẽ bị chết vì tức mất

" Thật đáng yêu" anh nhìn bóng dáng khuất sau cánh cửa mỉm cười. Có lẽ anh đã tìm ra người đó rồi!

Đằng sau cánh cửa:

" Sao tim mình lại đập nhanh như vậy? thật bực mình mà.

Kính coong! Kính coong ! Kính coong!

- Để con ra mở cửa cho_ Mắt tôi sáng như bưng, chạy nhanh ra mở cửa.

- Merry Christmas!

- A ha! Thiên Kì ! Cuối cùng thì em cũng đã về rồi !_ Tôi sung sướng reo lên.

- Ồ ! Ngạc nhiên nha! Sao bà chị của mình lại làm bài tập đêm giáng sinh vậy nhỉ? _ Thiên Kì bước vào phòng khách, khẽ cười.

Thằng khốn này! Không phải tại nó thì tôi đâu có khổ như thế này. Chả là trong đợt kiểm tra vừa rồi kết quả của tôi không được tốt cho lắm . Đứng đúng số 42 luôn! ( t/g: Lớp có 42 người, vậy mà chị ấy đứng đứng số 42 luôn)

Thế rồi mẹ tôi cũng biết được chuyện này, nhờ trình độ thêm mắm thêm muối, thêm tất cả các gia vị khác của thằng em, mà tôi đã vinh quang bị nhốt ở nhà ngay trong đêm giáng sinh.

- Em, mau mau đến giải cứu chị đi_ Tuy trong lòng rất ấm ức, nhưng tôi cố gắng nói thật nhẹ, thật dễ nghe vs nó.

- Thôi được..._ Thiên Kì

- Thật sao! Chị đi chơi đây. Chuyện ở đây em giải quyết nha!_ Liếc mắt nhìn vào nhà bếp nơi có mẹ già đang làm cơm tối, Tôi hớn hở chạy vào thay đồ

- Ở công viên Midnight đang có người đợi bà ! Nhanh đến đó đi.

- Đợi Chị ?_ Tôi hoài nghi nhìn Thiên Kì hỏi lại.

- Đúng! Mau đến đó đi! Đừng để anh ấy đợi! _ Thiên Kì nói xong liền bước chân lên lầu.

" Là Quân sao?"

" Hắn đang đợi mình...." Bỗng dưng 4 chữ đó đập vào tim tôi. Êu, tim tự dưng đập rất nhanh nha! Nhưng mà tên này đợi tôi để làm gì chứ? Không lẽ bắt tôi làm việc cả vào đêm giáng sinh sao? Bao nhiêu là ý nghĩ bay lên trong đầu tôi.... Tuy đã nghĩ đến tình huống tiêu cực nhất nhưng chân tôi vẫn chạy thật nhanh về phía trước ...

Woa! Thật là náo nhiệt!

Trên phố đông đúc toàn người là người. Dưới lòng đường , trên vỉa hè, bên cạnh bờ hồ đều đông nghịt người đi chơi . Ai cũng cười nói vui vẻ. Các hàng quán trên đường đều rực sáng với mọi ánh đèn màu sắc. Màn hình trung tâm thương mại đang phát bài hát: " Ring the bell " Mọi người ai cũng cười nói vui vẻ. Băng qua các con đường, bỏ mặc sự đẹp đẽ của phố xá, tôi chạy thật nhanh đến công viên Midnight. Hình ảnh của Lãnh Minh Quân ngày càng hiện rõ trong tâm trí tôi.

" ...Hộc ...hộc...Cuối cùng cũng tới nơi "

Tôi dáo dác đưa mắt tìm kiếm. Á, hắn kia rồi ! Vẫn phong thái , khí chất hơn người ấy làm mọi người xung quanh mê mệt. Hôm nay tên này cũng rất bảnh nha! Nhưng tôi vẫn không hiểu nổi phong cách ăn mặc của hắn ta . Thời tiết đêm giáng sinh rõ ràng là rất lạnh nhưng bên trong hắn chỉ mặc 1 chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh, còn bên ngoài khoác 1 chiếc áo gió màu đen không kéo khóa.

" Thật sự tên này không lạnh sao! "

- Tôi đến rồi đây!

- Cô ngủ ở trên đường à! _ Vứt điếu thuốc đang hút dở trên tay đi. Anh nhìn chằm chằm vào người con gái trước mặt.

" Tự dưng mình lại đợi cô ta ở đây làm gì chứ? Thật bực mình mà! "

Tên yêu nghiệt này, vừa mở miệng là muốn giết người ta sao!

- Đâu! tôi chạy rất nhanh mà!

-Thôi được rồi mau lại đây !_Quân đưa tay kéo tôi về phía hắn. Tôi cảm nhận được mùi hương bạc hà cùng mùi thuốc lá nhàn nhạt quanh hắn. Tự dưng lại ôm tôi, hắn làm tim tôi như muốn nổ ra vậy !

- Đây là sự trừng phạt dành cho cô _ Quân nhẹ nhàng kề miệng nói thầm vào tai tôi. Hơi thở của hắn phả vào mặt tôi, làm mọi giác quan đều cứng đơ...

Sau n giây, tôi cũng đã nhận ra bộ mặt thật của tên yêu nghiệt này. Thật tức quá đi mà ! Điều chứng minh là hiện giờ tất cả các ánh mắt hình viên đạn kèm theo sự ghen ghét đều hướng về phía tôi ....

- Anh ...anh ...đúng là yêu nghiệt mà! _Tôi nghiến răng hé sát vào tai hắn ta nói.

- Đúng cô nói không sai. Tôi chính là yêu nghiệt. Còn cô là nô tì yêu nghiệt !_Quân buông nó ra và nhếch miệng nói đểu.

- Tôi :~~

- Anh gọi tôi đến đây có việc gì vậy ?_Tôi nhanh chóng chuyển đề tài , nếu không tôi nghĩ mình có thể chết vì tức mất.

- Không biết.... _Quân nhìn đông người phía trước lơ đãng trả lời .

- Ặc ...._Tôi nhìn chằm chằm vào cái người tuấn mĩ trước mặt mình, nói không nên lời .

......

- Thôi được ta vào đó chơi đi! _Tôi hồ hởi đề nghị, không để hắn kịp trả lời tôi đã lôi hắn vào rồi còn đâu. he he he

- Woa......_Tôi bắc tay hình loa hét lớn lên

- Cô vui như vậy sao ?

- Lâu lắm rồi không đến đây. Lần này phải chơi hết mình mới được! _Tôi nắm tay cương quyết nói .

- Cô đi đi, tôi ở đây đợi cô _Quân liếc mắt, nhìn những trò chơi trong công viên lười biếng phun ra mấy chữ.

" Anh đúng là điên rồi mới đến đây "_ Quân nghĩ thầm

- Anh không dám chơi sao ?_Tôi dùng ánh mắt chuyên nghiệp nhìn anh ta cười thích thú, không quên mở miệng nói kháy.

- Có cô không dám ấy ...

- Vậy thì đi nào !_Tôi kéo tay anh ta về phía trước miệng hô to: "Let's go"

Sau n (phút ) hiện giờ tôi và hắn đang ngồi dưới đài phun nước....

- Anh bảo không chơi mà ?

- Đều tại cô cả _ Quân dựa cả người vào bức tường nằng sau, thở dài.

- Êu, thế mà người nào vừa chơi hăng thế nhỉ ? Miệng lại còn hét ầm ĩ lên nữa chứ !_Tôi cười toe nói đểu.

_ Tôi ..tôi ..._Thực sự Quân không thể mở miệng đấu lại cô nữa. Vừa rồi cô ấy nắm tay anh kéo đi khắp nơi. Làm anh không thể duy trì bộ dạng lạnh lùng, cao ngạo của mình nữa. Thực sự cô đã làm anh thay đổi mà. Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang ửng hồng vì lạnh, do chơi nhiều quá lên trên trán cô lấm tấm những đốm mồ hôi. Bỗng dưng tim len lỏi 1 tia ấm áp.

- Sao chỗ kia đông vậy nhỉ ?_Tôi chỉ tay vào cái bánh xe khổng lồ trong công viên hỏi Quân.

- Đến đó thì biết ....

Sau n (phút) bon chen, xô đẩy :

- Áaaa ...Anh nhìn kìa sao lại có hình chúng ta trên đó!!!!!! _Tôi ngỡ ngàng chỉ vào màn chiếu, cùng bức ảnh to đại tướng phía trước. Trong bức ảnh là tôi và Quân, lúc đó tôi đang cố giành cây kẹo bông thì phải. Rất đẹp anh ta cười, đúng vậy bức ảnh rất hoàn hảo.

- Cô nhìn bên kia đi !_Quân chỉ tay vào phía trái khu vực tôi đang đứng.

Hóa ra đây là 1 cuộc thi ảnh! Các cặp đôi bị chụp trộm những khoảnh khắc mà họ không biết . Nếu như cặp đôi nào được bình chọn nhiều nhất thì sẽ được thưởng 1 cặp điện thoại mới và 1 chuyến đi chơi xa. Thật sự là hấp dẫn mà !Tôi nhìn chằm chằm vào lượng bình chọn của bức ảnh mà lòng hồi hộp kinh khủng.

- Cô muốn tham gia sao?

- Ưhm ..tôi rất thích. Nhưng tôi với anh đâu phải tình nhân. Nếu mà được giải nhất thì chắc gì đã được nhận _Tôi thiểu não nói.

- Được chúng ta sẽ tham gia ...

- Sao, anh đồng ý tham gia ?_Tôi hét toáng lên.

- Ưhm

- Á...thích thật. Cám ơn anh ! _Tôi nhảy cẫng lên ôm anh ta. Mà không phát hiện ra sự bất thường trên khuôn mặt hoàn mĩ của hắn.

"Sao tim mình đập nhanh vậy "_ Quân.

--------------------------

- Đây có phải sự thật không?_ Tôi cầm chiếc điện thoại đời mới trên tay, mâm mê nhìn từng đường nét hoàn hảo trên đó.

- Ngu ngốc!_ Quân nhìn cô gái trước mặt mình phun ra 2 từ rõ hiểm.

- Của anh 1 cái nè!_ Tôi đưa cái điện thoại còn lại cho anh ta, trong lòng thầm mong anh ta đừng lấy để tôi còn bán lại kiếm tí tiền (t/g: chị thật tham mà!)

- ...Đợi mãi , đưa đây ..._ Quân mếch mép cười , ai bảo mắt cô lại thể hiện hết ra chứ.

Tôi: ~~

---------------------------

- Á, anh đi nhanh vậy đợi tôi vói _ tôi gọi với theo. Nhưng do chân anh ta dài quá lên tôi đuổi mãi cũng vẫn không kịp.

- Úi da....._ Tôi vấp phải 1 hòn đá mới đen chứ.

Lãnh Quân dừng bước, anh quay lại nhìn người con gái đó. Đúng là ngốc mà.

- Chân ....tôi bị...trẹo rồi!_ tôi chỉ vào chân mình.

- Lên đây.._ Quân tiến lại và ngồi xuống như đã biết trước được điều này vậy.

Không khí dường như thật kì quái, thấy thế tôi mở miệng:

- Ê, đi mãi sao vẫn chưa thấy xe của anh vậy?

- Tôi cho lái xe về rồi.

- Thật sao?_ Tôi hí hửng hỏi, trên mặt hiện rõ vẻ đắc ý " Cho anh chết! Xem tôi hành hạ thân thể của anh như thế nào" ( t/g: Chị biến thái quá mà!)

- Cô không cần tỏ vẻ mặt như vậy đâu. Vì đợi sau khi cô hết đau chân , tôi sẽ bắt cô cõng lại tôi.

Tôi:~~ khóc không ra nước mắt

" Anh đúng là ác ma "

Đêm giáng sinh của tôi kết thúc như vậy đó.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx