sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Anh Tan Rồi Đó - Phần 10

tút....Tút... - Alo - Tao nè - Biết rồi , mà 1 tháng nay mày đi đâu vậy_ Loan - à , tao đi chơi ! mà sao dạo này mà không đi học vậy ?_ nó đổi chủ đề - tao...tao.... - Làm sao mày nói tao nghe xem nào! _ Nó nghe giọng con nhỏ bạn ấp úng mà trong lòng dâng lên nỗi lo lắng . Nhưng đúng lúc ấy thằng Thiên Kì lại cướp máy rồi phóng ra ngoài luôn - Ê, sao em lại...._ Nó vừa hét lên đã bị bàn tay to lớn của Quân bịp vào Quay lại cuộc đối thoại giữa nó và loan nhưng bây giờ được thay bằng loan và Thiên kì - tớ...tớ không dám đi học nữa đâu! _ Loan nhỏ giọng nói , thực sự cô không còn mặt mũi mà gặp thiên Kì nữa rồi ......đầu dây bên kia vẫn im lặng - À mà mình đổi số rồi ! - Rất tốt ! em còn muốn lấy sợi dây chuyền nữa không ?_ Thiên KÌ nhẹ nhàng nói. Hiện giờ trong lòng anh rất tức giận . Cô dam không gặp anh , đã thế còn thay cả số điện thoại nữa - Anh...anh.._ Giọng nói sợ sệt của nhỏ Loan vang lên - Quán trà sữa violet đường XX . tôi đợi em ở đó ! _ Nói xong Thiên kì tắt máy luôn* Tại quán trà sữa violet: Mọi người trong quán chen trúc nhau thì thầm to nhỏ , họ rất muốn đến gần chỗ anh chàng đẹp trai đó .... Ít phút sau : - Em để tôi đợi lâu thật đấy ! _ Thiên Kì cười nhẹ khi thấy Loan đang chuẩn bị ngồi trên chiếc ghế đối diện mình - Chiếc vòng đâu ! - Đây là thái độ gì vậy ? Có phải em không muốn lấy lại nó không ?_ Thiên Kì giờ chiếc vòng ra trước mặt khẽ đưa đi đưa lại trước mặt nhỏ - Anh muốn thế nào thì mới giả chiếc vòng cho tôi ! _ Nhỏ nhìn chằm chằm vào chiếc vòng có hình cỏ ba lá , nước mắt như trực muốn trào ra . Đây đúng là chiếc vòng của cô rồi . ' Mẹ à con đã tìm thấy chiếc vòng rồi' nhỏ khẽ nói trong lòng - Nói chuyện của chúng ta đi ! _ Thiên Kì nhìn vào khuôn mặt nhỏ chậm rãi nói - Chúng...chúng...ta...ta...có..chuyện gì mà phải nói chứ ! _ Nhỏ nhìn xuống đất, khuôn mặt đang dần đỏ lên - Thật là không có chuyện gì sao ?_ Thiên Kì nheo đôi mắt hổ phách sáng ngời , môi khẽ mỉm cười . ' Chả lẽ cô muốn phủi hết mọi chuyện sao ' - Tôi ...tôi ...không hiểu anh đang nói chuyện gì ! _ Mặt nhỏ càng đỏ hơn - Vậy à ! thôi được rồi để tôi kể cho em nghe vậy ! tối hôm đó , em uống rượu , không biết đưa em về kí túc trường như thế nào tôi đành đưa em về nhà của mình , ai ngờ .....em _ Thiên Kì khẽ nhếch mép cười đểu , anh khẽ dừng lại - THÔI ĐƯỢC RỒI !_ Nhỏ khẽ đưa đôi tay nhỏ của mình che miệng anh lại - Vậy anh muốn thế nào ?_ nhỏ nhún nhường hỏi - Em phải chịu trách nhiệm vs anh 1 _ Thiên Kì đưa ly cà phê không đường lên miệng khẽ nhấm nháp , rất tự nhiên mà nói ra - Trách nhiệm....nhưng tính ra tôi mới là người bị thiệt cơ mà ! _ Nhỏ khẽ phản đối - Đúng . Nhưng em đã cướp đi đời làm trai của anh rồi ! Em bảo như thế này thì anh làm sao mà kiếm được vợ ! _ Thiên Kì hồn nhiên nói - Tôi ...tôi ....tôi cũng bị như anh mà ! Nếu vậy tính ra thì ta hòa !_ Tuy trong lòng sốc , nhưng nhỏ vẫn trưng ra khuôn mặt nịnh nọt . Với Thiên Kì thì 'cương' sẽ không được - Không !thế thì chúng ta hết chuyện để nói rồi ! _ Thiên Kì nghiêm giọng phản đối , anh cất chiếc vòng vào túi , nhẹ xoay người tiêu sái đi ra ngoài cửa 3.... 2.... 1... - KHOAN ! TÔI SẼ LÀM! _ Nhỏ Loan hét ầm lên. Tiếng hét của cô đã thu hút sự tò mò của rất nhiều người . Thấy vậy mặt nhỏ lại đỏ lên , chạy thật nhanh đến chỗ anh , Loan kéo cậu ra 1 khu công viên gần đó - Vừa nẫy em bảo sẽ làm ? - đúng !_ Loan thở hổn hển do chạy nhanh, mái tóc theo đó mà bung ra - Làm gì ?_ Thiên Kì " Thằng cha này đã biết còn giả vờ ! " Nhỏ Loan khẽ mắng thầm trong lòng , ánh mắt dừng trên khuôn mặt hoàn mĩ của anh . Xong rồi nhỏ khẽ hắng giọng nói : - Tôi sẽ chịu trách nhiệm vs anh ! - Tốt ! thế thì đi thôi 1 _ Thiền Kì cầm lấy tay nhỏ kéo đi - Đi đâu? _ Loan ngu ngơ hỏi , thực sự là cô không thể nào theo nổi cách nghĩ của anh - Về nhà ! _ Thiên Kì trả lời rất ngắn gọn - Nhà! Nhà nào _ Loan vẫn giữ vẻ mặt ngu ngơ - Nhà chúng ta! đó chính là nhà của anh ! _ Thiên Kì nhìn thằng vào đôi mắt to tròn có màu nâu cà phê của nhỏ chân thành nói - Anh...anh....thế là cả 3 người chúng ta cùng ở đó sao? (t/g: Nhỏ Loan tính cả Nàng mẫn chi đó ) - Không ! chỉ có 2 chúng ta ! - Thế ....thế ...Mẫn Chi ở đâu ?_ Loan cố tìm lý do để thoát khỏi cảnh sống chung vs anh Không trả lời cô, Thiên Kì liền rút điện thoại ra .... - Đúng ! Anh đến đón chị ta đi ! _ Thiên Kì nói -....... -.... ===)) Cuộc điện thoại nhanh chóng kết thúc - Anh nói chuyện vs ai vậy ? - Chồng của Bà Chi !_ Thiên Kì trả lời rất ngắn gọn rất xúc tích Loan ngơ mặt chả hiểu gì cả . Từ khi nào cô bạn thân của cô đã có chồng vậy? - Còn đứng đó làm gì ! Mau về nấu cơm , anh đối lắm rồi !_ Thiên Kì nhẹ nhàng nói ' Có phải cô đang làm osin không?' Loan khẽ thở dài , thôi tạm thời bắt đầu từ đây vậy! --------------------------------- *Tại nhà của nó : - Anh đang làm gì vậy ?_ nó thắc mắc hỏi , khẽ đưa mắt nhìn những người anh mang đến - Giúp em thu dọn đồ! _ Quân vắt chéo chân lên , đôi bàn tay thon dài từ từ lật từng trang báo - Tại sao ?_ nó hét lên - Thiên Kì đã điện cho anh và Từ giờ em sẽ ở cùng anh ! - Tại sao ?_ Nó lặp lại câu hỏi đó - Chúng ta không phải đã là vợ chồng rồi sao ?_ Anh nheo mắt nói , khẽ mỉm cười - Em ...em..thấy việc này không cần thiết đâu ! _ Nó nhẹ nhàng lùi về phía sau - Em sợ ?_ Chỉ cần 1 câu nói mà Quân đã hạ gục nó - Sợ ...sơ...gì chứ , đi thì đi _ Nó hếch cái mũi nhỏ lên khiêu chiến " Anh tưởng em sẽ sợ sao ?" --------------------------- hiện tại nó đang đơ như trái bơ luôn, đôi mắt màu tro đang mở to hết cỡ như không tin vào cảnh vật trước mắt ... - Đây là thiên đường sao ?_ nó vô thức thốt lên Quân khẽ cười nhẹ trước vẻ mặt ngơ ngác của nó , anh khẽ kéo nó lên tầng trên ... - Phòng của em đâu?_ Nó vẫn mải mê ngắm xung quanh , nhưng vẫn không thể quên đi việc quan trọng đối vs nó là " chỗ ngủ " - Đây ! _ Quân đẩy cửa , rồi kéo nó vào Căn phòng ngủ rộng , vơi tông màu vàng chanh tươi mát , mọi thứ đều được trang trí rất tự nhiên như muốn hòa mình vào trong thiên nhiên vậy - Anh tốt thật đấy ! Cho em ở căn phòng to như vậy _ Nó nhảy tót lên giường để thử độ đàn hồi của đệm - Không dám ! _ Quân Khiêm tốn trả lời - Mà phòng anh ở đâu vậy ? - Ở đây! _ Quân nói rất ngắn gọn , nội dung rất đầy đủ - Anh...anh không nhầm chứ ! đây là phòng em mà !_ nó ngu ngơ hỏi - Không ! đây là phòng của chúng ta _ Quân vuốt nhẹ tóc nó , ôn tồn nói - Không thể được ! _ nó hét lên - Chả lẽ em lại sợ cái gì sao ?_ Quân mỉm cười. anh biết là cô rất hiếu thắng mà! Chỉ cần 1 câu nói mà anh đã hạ gục được cô rồi* Quán cà phê : - Cô nghĩ thế nào ? _ Nhật long dựa người vào chiếc ghế , một tay đang cầm điếu thuốc đang hút giở . Hiện giờ trông anh thật khác thường - Tôi...tôi..._ Kiều Giang run rẩy nói không lên lời - Cô có biết Kim Anh người chị em tốt của mình tại sao thời gian nay bỗng mất tích 1 cách khác thường không và công ty nhà cô ta đã phá sản chỉ trong 2 ngày ngắn ngủi không ? - Anh....anh... - Theo như tôi biết thì chuyện đó có liên quan đến Thiên Kì . Mà Phan Loan là người yêu của anh ta , cô thử nghĩ xem thời gian qua cô đã đối xử vs cô ấy thế nào ? - Tôi...tôi... - Vì vậy cô phải nghe theo lời tôi nói........... --------------------------------- - Sao quyển sách này lại khó đọc vậy ?_ Phan Loan nhìn chằm chằm vào quyển giải tích mà tự kỉ . Sắp thi rồi mà cô chả có tí vốn kiến thức nào cả ! - Tôi nghĩ đấy là do đầu óc của người đọc có vấn đề ! _ Thiên Kì vừa uống nước vừa nói 1 cách hết sức thản nhiên - Ai...ai cho anh vào phòng của tôi ! _ Phan Loan giật nảy cả mình, miệng lắp bắp nói . Thực sự là cô rất sợ anh đó nha ! - Đây là nhà của tôi - Thôi không nói chuyện vs anh nữa , tôi còn phải học bài ! _ Loan thở dài nói , đôi mắt màu cà phê đang dần hoa nên vì những con số toán học - Đưa đây tôi xem nào ! _ Thiên Kì kéo chiếc ghế ở góc phòng đến gần chỗ nhỏ - Ê , anh tránh xa tôi ra 1 chút đi ! _ Nhỏ Loan khẽ dịch ghế ra, nhỏ vẫn rất có ác cảm vs Thiên Kì - Cô thôi ngay đi ! Cô nghĩ vs thân hình này thì sẽ gợi lên sự hứng thú vs tôi sao _ Thiên Kì nhếch mép cười đểu , ánh mắt dừng trên bộ đồ ngủ rộng thùng thình màu hồng dâu của nhỏ - Anh...anh.... " Cộp " - Chú ý vào đây ! Toi chỉ nói 1 lần thôi đấy ! _ Thiên Kì cầm chiếc bút bi trong tay và bắt đầu công việc dạy học gia sư của mình n Phút sau: - Ê , sao anh vs chị của mình lại khác nhau đến vậy ? _ Trên đầu Loan hiện lên dấu hỏi to đùng - Vậy em nghĩ như thế nào ! _ Thiên Kì chống tay vào cằm , ánh mắt dừng trên khuôn mặt trái xoan ngu ngơ của nhỏ - Tôi nghĩ anh cũng phải ngu ngu như chị của mình chứ ! _ Loan bất giác nói , trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh cực khổ lúc mà Mẫn Chi đi học thêm để thi đại học " Cốp" Thiên Kì lại giáng thêm 1 cái cốc rõ đau lên đầu của nhỏ . Cô nghĩ anh ngu như vậy sao ? thực sự là gan cô đang to dần lên mà ! - Sao anh lúc nào cũng gõ đầu tôi vậy ? Không phải gõ nhiều thành nghiện chứ ?_ Nhỏ ôm lấy đầu , chu đôi môi nhỏ xinh ra trách tội - Thôi cô làm hết đống bài tập này rồi xuống nấu cơm đi , tôi đói lắm rồi ! _ Thiên Kì đến bên chiếc giường nhỏ xinh mà ngả cả người nằm lên đó , thực sự là anh rất buồn ngủ ! - Ê , đừng có nằm lên giường , tôi không thích ám mùi của anh lên chiếc ga giường xinh xắn đó đâu _ Loan kéo dài giọng nói của mình ra Thực sự là cô đang muốn ăn đòn sao ? " Vèo " Con gấu to bằng nửa người đã hạ cánh trên đầu cô ' Anh thật là bạo lực mà' Nhỏ ôm gọn con gấu trong lòng , ánh mắt dừng trên người con trai hoàn mĩ đang nằm trước mặt ----------------------------------------- * Tại nhà của Quân : - Em vui như vậy sao ? _ Quân không thể không để ý nó - Em thực sự trúng rồi đó ! tuần tới là bắt đầu nhập học rồi ! đại học ...đại học ...tao sắp đến rồi đây ! _ Nó nhảy cẩng lên , miệng hót như chim chích - Thôi được rồi ! _ Quân không thể nào chịu nổi sự ồn ào của cô . Từ trước tới giờ anh không ngờ mình lại thích người ào ồn , hiếu động như vậy Bỗng anh thấy mặt nó lại xụ xuống ngay lập tức - Em lại sao vậy? - Nếu mà đi học ở đó thì em sẽ không được gặp anh nữa ! _ Cô vui đầu vào lòng ngực anh, giọng thều thào nói . Cô biết anh rất giỏi , đã thi vượt cấp , năm 15 tuổi đã đỗ vào trường đại học có tiếng ở nước ngoài , 17 tuổi thì hoàn thành xong khóa học . Còn bây giờ anh đang quản lý công ty cùng ba ba của mình . Thực sự anh là thiên tài mà ! tuy không phải cô chưa nhìn qua những người giỏi như vậy (t/g: Thiên Kì cũng vậy đó ) nhưng khi nghe người khác nhắc lại về sự nghiệp huy hoàng của anh thì cũng có chút giật mình . - Được rồi ! Em thích anh như vậy sao ! _ Quân nâng cằm nó lên, miệng khẽ vẽ lên 1 nụ cười tuyệt đẹp - Em...em....làm gì có , vào đại học chắc chắc sẽ có những anh chàng đẹp trai vậy em sẽ không phải lo là không có zai đẹp để ngắm rồi . Cô buông anh ra , ánh mắt không ngừng nghĩ mung lung Cô thực sự đáng chết mà ! _ Quân khẽ nhăn mặt, trông đầu bỗng lóe lên 1 ý tưởng .... Anh không hổ là thiên tài mà! Quân cười lớn trước vẻ mặt ngu ngơ của nó . ------------------ Từng bông hoa bằng lăng khẽ đưa mình lay động theo những làn gió mát lạnh khác hẳn Trong bệnh viện trên trắng giường trải ga trắng toát, không khí thoang thoảng có mùi thuốc khủ trùng , có 1 cô gái nhỏ đang nằm bất động , khuôn mặt cô rất đỗi bình thường không có gì nổi bật cả .... - Anh đến thăm em nè ! _ Nhạt Long nắm chặt lấy đôi bàn tay lành lạnh của cô em gái , 1 giọt nước mắt khẽ lăn trên khuôn mặt tuấn tú của anh .....Cô gái vẫn bất động, dường như cô đã tách mình ra khỏi thế giới này rồi . - Anh nhất định sẽ bắt hắn phải trả giá ! _ mắt Nhật Long chan chứa hận thù , anh khẽ nhìn vào khuôn mặt trắng xanh của cô em gái mà thề vs chính mình -------------------- Hôm nay nó đã dạy rất sớm để chuẩn bị cho buổi học đầu tiên của mình ở trường đại học H , khẽ trang điểm thật nhẹ mái tóc được buộc lệch sang 1 bên trông rất đáng yêu. Chiếc áo sơ mi trắng kết hợp cùng chiếc váy xếp tầng ly càng làm nó trông rạng rỡ , trong sáng như 1 đóa hoa ..... - Ăn diện thật đây ! _ Quan khẽ lên tiếng , ánh mắt anh đánh giá nó từ trên xuống dưới - Đương nhiên ! _ nó ngắm mình trong gương , thích thú nở 1 nụ cười dễ thương. Ngày đầu tiên đi học nó phải tạo ấn đẹp trong lòng thầy cô cũng như vs bạn bè mới được - À , anh trông em mặc thế này đã được chưa ? - Em rất xấu ! - Anh ...anh.... không thèm nói vs anh nữa em đi đây. Nó đeo chiếc balo nhỏ xinh lên vai rồi bước chân ra ngoài " Mình sẽ lại gặp nhau sớm thôi mà " Quân khẽ mỉm cười , chân bước lên tầng trên thay đồ

Đừng hỏi tại sao lại có nhiều người gắng sức để thi vào đại học như vậy ? Đại học chính là tương lai tương sáng của mỗi người , nó của thực rất đẹp ..... Từng tốp sinh viên tiến vào khuôn viên rộng lớn của trường , tuy không phải là trường đại học danh giá và nổi tiếng nhưng ngôi trường này quả thật thu hút mà ! Đằng xa là sân bóng rổ , tiếp đó là thư viện , nhà ăn , ....vân vân ...và ...mây mây ... Nó hít 1 hơi thật sâu để lấy lại tinh thần , rồi phấn chấn tìm chỗ học mà mình đã đăng kí . Mái tóc được buộc lệch sang 1 bên giờ đã tuột ra quá 1 nửa do nó chạy khắp nơi , khuôn mặt theo đó cũng ửng hồng dần trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi . Hiên tại trông nó thật đáng yêu , nó không biết rằng từ lúc mình bước vào trường thì đã có rất nhiều anh chàng đã để ý tới mình . ( t/g: Thảo nào anh Quân theo tận đến đây) - Mình ngồi đây có được không ? _ Nó nhẹ nhàng nở nụ cười tươi vs cô nàng 4 mắt trước mặt . Nó cảm thấy trong lớp này có vẻ cô là người dễ gần nhất - Ừ , bạn ngồi đây nè. Mà bạn tên gì vậy ? Trông bạn đáng yêu quá vậy trời _ Co nàng bốn mắt khẽ đưa đôi bàn tay nhỏ của mình lên véo nhẹ vào má nó . Nó nghĩ : ' Cô bạn mới này rất tự nhiên nha! ' - Mình là Hạ mẫn Chi . Còn bạn thì sao? - Mình là linh linh Hai cô nàng nói chuyện rất hợp ý vs nhau . - Ê, nghe nói thầy giáo chủ nhiệm của lớp chúng ta rất trẻ đó nha ! - Ừ mình cũng nghe mấy anh chị khóa trên nói vậy . Nghe đâu thầy chỉ hơn chúng ta có 1 hay 2 tuổi gì đó thôi - Chúng ta may mắn thật đấy Mấy cô nàng trong lớp nói bô bô , làm nó cũng thấy khó chịu . Thầy giáo đẹp trai thì dễ tính sao . Biết đâu anh ta lại là 1 kẻ biến thái thì sao . Trong đầu nó bỗng hiện lên nhưng hình ảnh của nam nhân vật chính trong chuyện ngôn tình Nó khẽ rùng mình 1 cái ! Bỗng cánh cửa được mở ra, bước chân vào là 1 người rất tuấn tú , chiếc áo sơ mi trắng cùng quần âu được may rất khéo làm tôn lên vóc dáng hoàn mĩ của anh . Người đó không ai khác chính là Quân . Nó há hốc mồm , đưa tay lên dụi mắt Chắc chắn đây là mơ rồi ! Mọi người trong lớp đều ngồi xuống hết , những sinh viên nữ không ngừng đưa tay lên che đôi má đỏ hồng , mắt hiện đầy sự sùng bái và mến mộ . Duy chỉ còn nó là đứng gây ra , mặc cho cô bạn mới linh linh kéo thế nào cũng không ngồi xuống . - Bạn nữ sinh kia , em có việc gì sao ! _ Quân khẽ mỉm cười khi thấy phản ứng của cô. Đúng như anh đoán mà ! Đồng loạt 60 con người trong lớp đều quanh lại nhìn cô .... Cô bối rối , khuôn mặt khẽ ửng hồng , ánh mắt hung hăng liếc anh 1 cái - Xin tự giới thiệu tôi là Lãnh Minh Quân , tạm thời tôi sẽ là chủ nhiệm của các em , nếu có việc gì các em có thể hỏi tôi _ Quân nghiêm giọng nói Giọng nói anh trầm ấm vang lên đều đều khắp lớp học , khiến cho lũ sinh viên ai cũng kính nể Nó tức mình khẽ lôi trong túi ra chiếc điện thoại màu xanh lam xinh xắn rồi nhắn tin cho người nào đó Nó: " Anh thật đểu mà! " Một lúc sau anh cũng nhắn lại : " Đểu thế nào ?" Nó: " Sao anh không nói cho em là anh sẽ đi dạy học " Anh: " em đâu có hỏi anh" Nó : " Nhìn anh em bỗng thấy rất ngưa mắt " Nó cúi gằm mặt xuống gầm bàn đợi tin nhắn trả lời của Quân . Ai ngờ .... - Bạn nữ này em dám sử dụng điện thoại trong giờ sao ! Không biết từ lúc nào Quân đã ở bên cạnh nó Cả lớp đồng quay lại đưa nhưng ánh mắt dò xét về phía nó ! Thực sự là anh đã làm cho em rất nổi tiếng rồi đó ! Tuy rất tức nhưng nó không thể làm gì được anh trong giờ phút này . Chỉ biết khóc dài trong lòng. Quân khẽ nở nụ cười rồi anh đi lên phía bục giảng =Tiếng trống giải lao vang lên= Nó đang định cùng cô bạn mới quen xuống căn tin uống nước thì.... - Anh là Trần Hùng khoa thông tin , anh rất thích em . Em làm bạn gái anh nhé! Trước mắt nó là 1 anh chàng cao dong dỏng khuôn mặt tuấn tú được điểm thêm đôi mắt kính cận thời trang Nó lúng túng không biết phải nói thế nào cho phải lẽ . Đúng lúc ấy thì 1 giọng nói rất trầm vang lên .... - Mẫn Chi em mau đến mang đống tài liệu này đo theo tôi _ Quân khẽ nhếch mép nói Nó khẽ thở phào 1 tiếng , nhanh chóng chạy đến chỗ anh - Để anh giúp em . _ Trần hùng chạy theo nó - Em ..em ...._ nó ngượng ngùng lùi về sau 2 bước - Mẫn chi! _ Quân khẽ gọi nói rồi anh cất bước ra ngoài luôn Nghe giọng nói anh có điều gì đó không được đúng lắm . Thấy thế nó liền bỏ mặc anh chàng bốn mắt đó rồi nhanh chân chạy theo anh. - Đóng cửa lại _ Quân vứt chiếc cặp da xuống ghế Thấy anh có vẻ đang tức giận nó liền dăm dắp nghe theo Vừa đóng cửa lại thì nó đã bị Quân gắt gao ôm chặt lấy mà hôn, nụ hôn sâu khiến đầu óc nó choáng váng - không....không.... - Em không có quyền phản kháng _ Quân cắn nhẹ vào vành tai nhỏ xinh của nó , khẽ ra lệnh . Bàn tay thon dài của anh khẽ đặt lên ngực nó Không ! nó chưa bao giờ thấy anh tức giận như vậy cả . - Em ...em...không...thích... Nó chặn đôi bàn tay đang tiến vào trong lớp áo mỏng , đôi mắt khẽ ngấn lệ . - Không thích ! _ Quân dừng động tác , anh nheo mắt Khi nghe thấy thế nó ra sức gật đầu . nhưng nó không biết rằng chính cái gật đầu đó lại càng làm anh tức hơn Cô không thích anh chạm vào người cô sao? " cộc ...cộc ..." Mặc kệ tiếng gõ cửa dồn dập , anh vẫn cứ hôn lấy nó - Không ...đang có người _ Nó lấy lại hơi thở , khẽ nhắc nhở anh - Không cần quan tâm_ Quân cơ hồ chỉ biết đến mình cô - Nhưng...em.... Nghe giọng cô nỉ lon như vậy anh liền buông cô ra , chỉnh lại trang phục rồi bước ra ngoài , khẽ nhốt cô ở trong đó .


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx