Bị món thịt kho tàu dụ dỗ, Lục Tiểu Nhạc trốn nhà đi một tuần cuối cùng cũng trở về. Lâm Mai sau khi biết tin thì vui vẻ vô cùng, chiều tối hôm đó làm một bàn đầy thức ăn, khiến Tiểu Nhạc ăn no đến mức thiếu chút nữa không đứng lên được. Cuối cùng, Tiểu Nhạc cũng khó khăn thốt lên được một câu: “Cảm ơn dì!”
Một câu của Tiểu Nhạc khiến Lâm Mai hoen đỏ viền mắt.
Đúng như suy nghĩ của Lâm Mai ngày đầu tiên đến đây, tái hôn thực sự là chuyện cần dũng khí lớn. Mặc dù hơn nửa năm nay, bà không ngừng tự nhủ lòng mình phải kiên cường, phải cố gắng, nhưng lúc biết Tiểu Nhạc bỏ đi một tuần không về nhà, thiếu chút nữa bà đã không chịu nổi nữa.
Vẫn may, không uổng sự kiên trì của bà, rốt cuộc cũng đợi được ngày trời quang mây tạnh.
“Đừng khóc, trước mặt con mà như vậy thật là…” Lục Tạ Quốc an ủi Lâm Mai.
Lâm Mai gật đầu, vừa lau khóe mắt, vừa cười hạnh phúc.
“Xem em kích động vậy kìa, hôm nay em và Trác Hàng ở lại đây đi. Phòng của Trác Hàng, tôi sớm đã chuẩn bị xong rồi.”
“Ừm” Lâm Mai đỏ mặt gật đầu.
“Buồn nôn chết mất!” Lục Tiểu Nhạc ăn no đứng dậy lầu bầu một câu rồi chạy vào phòng.
Nhìn Tiểu Nhạc như con thỏ con chạy đi, Trác Hàng nãy giờ im lặng bỗng mỉm cười.
Bởi con gái đã chấp nhận Lâm Mai, Lục Tạ Quốc không còn gì lo lắng nữa, nhanh chóng bắt tay vào chuẩn bị hôn sự. Tuy rằng cả hai đều là tái hôn nhưng trong lòng Lục Tạ Quốc hiểu rất rõ hơn nửa năm nay mình nợ Lâm Mai rất nhiều. Hôm nay trời quan mây tạnh, hôn lễ này nhất định không thể sơ sài.
Để bù đắp cho Lâm Mai, Lục Tạ Quốc tìm một công ty dịch vụ hôn lễ, giao toàn bộ công việc cho họ.
Người trực tiếp phụ trách hôn lễ cho Lục Tạ Quốc là một gã béo có suy nghĩ rất cổ quái kì quặc. Hắn ta được biết cả hai người đều là tái hôn cho nên lập tức đưa ra ý tưởng chọn con cái của hai người làm hoa nhi đồng.
Chuyện này đúng là không tồi, nhưng Lục Tạ Quốc rất lo lắng. Dù sao Tiểu Nhạc cũng khó khăn lắm mới chấp nhận chuyện ba tái hôn, nếu như còn muốn cô làm hoa nhi đồng, sợ rằng Tiểu Nhạc sẽ bực bội. Nghĩ vậy, Lục Tạ Quốc vẫn quyết định tấn công chính diện, trước tiên cứ thử thăm dò ý con gái đã.
Buổi tối đi học về, Lục Tiểu Nhạc phát hiện trên bàn có một cái hộp lớn. Trong hộp là một chiếc váy màu trắng, trên váy nạm khảm rất nhiều hình nụ hoa.
Lục Tiểu Nhạc không thèm nhìn nữa, vác cặp sách đi vào trong phòng.
Lục Tạ Quốc vừa nhìn thấy liền gọi con gái lại: “Tiểu Nhạc, con xem cái vày này đi, đẹp không?”
“Bình thường!” Tiểu Nhạc đáp.
Câu trả lời của Tiểu Nhạc khiến Lục Tạ Quốc phiền muộn, nhưng ông vẫn nhỏ nhẹ nói: “Nhìn thì bình thường như vậy, nhưng mặc lên người rồi nhìn sẽ không bình thường đâu, không tin con thử xem.”
Lục Tiểu Nhạc liếc nhìn ba: “Muốn thử thì ba thử đi!”
Câu nói của Tiểu Nhạc thực sự chọc tức Lục Tạ Quốc. Nha đầu này, rượu mời không muốn lại muốn uống rượu phạt, vậy đừng trách ông không khách khí: “Rốt cuộc có mặc không? Hay ba đưa con đến nhà cô giáo Lương?”
Lục Tiểu Nhạc vừa nghe thấy cô giáo Lương liền sợ đến mặt mũi trắng bệch, cướp lấy bộ váy, không phục mà hừ lạnh một tiếng: “Mặc thì mặc, không phải sợ ba, mà là giữ thể diện cho ba.”
Lúc Trác Hàng theo mẹ lên lầu, từ xa đã nghe thấy tiếng gào thét của Tiểu Nhạc: “Đánh chết con cũng không mặc thế này đi ra ngoài, ba giết con đi! Giết con đi!”
Trác Hàng rất hiếu kỳ, đi theo mẹ vào nhà, nghe tiếng kêu mà bước vào phòng Trác Hàng. Thoáng cái anh bị cảnh tượng trong phòng làm cho buồn cười.
Lục Tạ Quốc là người lớn mà rất không biết giữ hình tượng đang ngồi xổm bên giường cầm lấy cổ chân con gái mà lôi ra ngoài.
Càng mất hình tượng hơn là Tiểu Nhạc. Cô mặc một chiếc váy trắng, nửa thân chui trong gầm giường. Bị ba lôi ra một chút, cô lại chui vào một chút, liên tục như vậy, nội y bên trong đều lộ ra, hình con thỏ trắng trên mông rõ mồn một.
Trác Hàng thiếu chút nữa bật cười. Tiểu Nhạc thét lên tiếng nghe như tiếng người ta giết lợn: “Đừng có kéo con, có đánh chết con cũng không ra ngoài, khó coi chết đi được!” Thế nhưng trẻ con vẫn cứ là trẻ con, đương nhiên không khỏe bằng người lớn, giằng co một hồi, Tiểu Nhạc vẫn cứ bị lôi ra khỏi gầm giường, giống như cây củ cải bật gốc.
Lúc này Trác Hàng mới nhìn rõ Tiểu Nhạc mặc chiếc váy liền thân màu trắng thêu đầy nụ hoa, trên thắt lưng còn có nơ hình con bươm bướm, rất hợp với làn da trắng nõn của cô. Nhìn qua Tiểu Nhạc trông thật giống một cô công chúa đang hờn dỗi.
Thì ra tiểu nha đầu này đúng là rất đáng yêu, Trác Hàng nghĩ…
Bởi vì Lục Tiểu Nhạc ôm đầu nhất quyết không chịu mặc, nói gì cũng không nghe, Lục Tạ Quốc rơi vào đường cùng, đành đi tìm gã béo kia thương lượng. Vậy mà hắn ta vừa liếc mắt liền đưa ra một ý: “Con gái anh không chịu mặc váy vậy thì cho con bé mặc quần đi, dù sao cũng là hoa đồng, mặc gì cũng vậy!”
Lục Tạ Quốc nghe thế cảm thấy không tồi, cho nên liền đến tiệm may đặt may cho con gái một bộ tây trang.
Lục Tiểu Nhạc từ nhỏ hành vi đã giống con trai, lại còn mặc bộ đồ tây trang này thật dễ gây nên hiểu lầm. Ngày hôn lễ, khách mời dù là quen thân hay không quen thân đều cho rằng Lục Tạ Quốc có con trai, còn nói ông may mắn, sau này có hai đứa con trai hiếu thuận. Lục Tạ Quốc xấu hổ không ngớt.
Lục Tiểu Nhạc không thèm để ý, chỉ chăm chú ăn. Đến lúc ăn uống no say mới đứng dậy đi đến WC của khách sạn. Vậy mà vừa mới vào đến cửa WC, Tiểu Nhạc đã bị một cô gái nhìn thấy. Cô gái này còn nhỏ, vừa nhìn thấy người vào là con trai thì laajo tức sợ phát khóc, vừa khóc vừa la hét: “Con trai vào WC nữ, biến thái!”
Lục Tiểu Nhạc tức giận: “Này, khóc cái gì mà khóc, tôi là con gái! Còn khóc nữa tôi đánh cậu!”
“Lừa gạt, cậu rõ ràng là con trai!” Cô bé khóc càng lúc càng lớn, cha mẹ bên ngoài nghe thấy liền chạy vào. Bọn họ vừa vào liền nhìn thấy một đứa con trai đứng trong WC nữ, còn bắt nạt con gái mình, nhất thời phát hỏa, không cần phân trần gì liền lôi kéo Tiểu Nhạc ra bên ngoài, còn muốn báo cảnh sát, Tiểu Nhạc giải thích thế nào bọn họ cũng không nghe.
Ngay lúc ấy, Trác Hàng xuất hiện cứu Tiểu Nhạc sắp bị trở thành lưu manh: “Cô chú hiểu lầm rồi, đây là em gái cháu, là con gái!”
Con gái? Người lớn cẩn thận quan sát lại Tiểu Nhạc, mới phát hiện mình nhầm. Trên nét mặt đã có chút thất thố nhưng ngoài miệng vẫn càu nhàu: “Con cái nhà ai, ăn mặc nam không ra nam, nữ không ra nữ, khiến người ta sợ! Coi chừng sau này gả đi không ai lấy!”
Nói xong, ông ta hùng hổ kéo con gái mình đi.
Lục Tiểu Nhạc không chịu bỏ qua, nhanh chóng đuổi kịp đòi tính sổ.
“Em muốn làm gì?” Trác Hàng kéo áo Tiểu Nhạc lôi lại.
“Đương nhiên là đi báo thù, anh không nghe ông ta vừa mắng tôi sao?”
“Ông ta mắng cái gì?”
“Anh điếc à? Ông ta nói tôi không ra nam không ra nữ, còn nói tôi không gả đi được!” Lục Tiểu Nhạc tức giận đến đỏ cả cổ.
Thấy Tiểu Nhạc như vậy, Trác Hàng không khỏi muốn trên chọc: “Hóa ra em cũng sợ không lấy được chồng?”
“Anh nói cái gì? Ai… Ai sợ chứ?” Lục Tiểu Nhạc dù có giống con trai thế nào nhưng cũng vẫn là con gái, nghe Trác Hàng nói vậy liền đỏ cả mặt.
“Ý của em là sau này không gả đi được cũng không sao?” Trác Hàng tiếp tục trêu.
“Anh mới không gả đi được!”
Trác Hàng rốt cuộc cười ra tiếng.
“Được rồi được rồi.” Trác Hàng vỗ vai Tiểu Nhạc, “Tuy rằng tiểu nha đầu nhà em khiến cho người ta ghét, nhưng dù sao hôm nay chúng ta cũng là người một nhà, quá khứ ân oán gì cũng xí xóa hết. Chỉ cần sau này em đừng gây chuyện, cho dù em không gả đi được, anh cũng có thể lo lắng chăm sóc em!” (ực)
“Ai cần anh chăm?” Tiểu Nhạc không khách khí trừng mắt gạt tay Trác Hàng. Nhưng không hiểu sao, cô đột nhiên nghĩ trở thành người một nhà cảm giác cũng không tồi, chí ít thì ngày nào cô cũng được ăn thịt kho tàu, lúc không vui còn có người trút giận. (hehe, ôi em gái, ta cũng mún có một ông anh như thế lắm ^^)
@by txiuqw4