sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 22

Edit: Lee

Beta: Sahara

Sau khi Trác Hàng anh hùng cứu mỹ nhân, thái độ của Lục Tiểu Nhạc đối với hắn có nhiều thay đổi.

Trước đây, Lục Tiểu Nhạc mỗi lần gặp Trác Hàng, đều không ai nhường ai, cãi nhau kịch liệt, còn bây giờ, cô không chỉ không tìm hắn cãi nhau nữa, mà còn bắt đầu… tránh mặt hắn. Ngay cả mỗi bữa ăn, cũng vội vã ăn hết hai bát cơm, sau đó ngoan ngoãn về phòng làm bài tập.

Vốn quen với việc con gái hằng ngày gây chuyện thị phi, bây giờ đột nhiên trở nên ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, Lục Tạ Quốc lại có chút lo lắng. Người ta đều nói giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, trong lòng ông biết rõ con gái không thể dễ dàng thay đổi như vậy, cô như bây giờ, nhất định là xảy ra chuyện gì rồi.

Để chắc chắn Tiểu Nhạc có thể khỏe mạnh vui vẻ lớn lên, Lục Tạ Quốc quyết định thẳng thắn nói chuyện cùng con gái.

Nhưng mà, Lục Tiểu Nhạc cứng đầu như vậy, ông làm sao có thể hỏi được gì từ cô chứ? Cho nên, nói chuyện không thành, ngay khi Lục Tạ Quốc đang chán nản, Lục Tiểu Nhạc đột nhiên mở miệng: “Ba, thật ra con có chuyện muốn nói với ba.”

“Chuyện gì?” Lục Tạ Quốc mắt sáng như sao, cho rằng con gái cuối cùng cũng chịu mở lòng với mình.

“Chính là… học kỳ sau con muốn ở nội trú, được chứ ạ?” Lục Tiểu Nhạc khó khăn lắm mới thành khẩn được như vậy.

Lục Tạ Quốc sợ ngây người: “Con nghĩ thế nào mà lại muốn ở nội trú? Ở nhà không vui sao?”

Lục Tiểu Nhạc lắc đầu, “Không phải, là Na Na nói ở nội trú một mình rất buồn chán, muốn con ở cùng với bạn ấy, hơn nữa con cũng chưa ở nội trú bao giờ, muốn thử một chút.”

Thấy thái độ con gái thành khẩn như vậy, Lục Tạ Quốc sao có thể không đồng ý chứ? Hơn nữa Lục Tiểu Nhạc từ nhỏ đã không có bạn bè, hiện tại Quách Na không chê, bằng lòng kết bạn với cô, thực sự không dễ dàng gì. Nếu con gái nói muốn ở nội trú cùng bạn, vậy tùy cô đi, dù sao cũng không mất gì.

Lục Tạ Quốc vừa nghĩ vậy, liền bàn bạc với Lâm Mai, đồng ý đề nghị của Lục Tiểu Nhạc.

Khi Trác Hàng nghe chính miệng mẹ mình nói Lục Tiểu Nhạc muốn ở nội trú, anh chỉ “A” một tiếng, một chút phản ứng cũng không có.

Lâm Mai cho rằng trong lòng con mình không có em gái, liền khuyên anh hai câu: “Tuy rằng mẹ tái hôn, Tiểu Nhạc trước sau gì vẫn là em gái con, trước đây em nó nhỏ tuổi, không hiểu chuyện, quả thực gây không ít phiền phức. Thế nhưng bây giờ em cũng ngoan hơn nhiều rồi, chuyện quá khứ cũng đừng để trong lòng nữa, con làm anh phải biết quan tâm em.”

Nghe mẹ nói xong, Trác Hàng không nhịn được cười nhạt trong lòng.

Lục Tiểu Nhạc ngoan? Có mà trời sập! Nha đầu kia rõ ràng khôn lỏi, cho nên mới mượn cớ ở nội trú để tránh anh. Đã như vậy, anh sẽ chống mắt lên xem, cô rốt cuộc trốn được bao lâu.

Lúc này, ý chí chiến đấu của Trác Hàng lại trỗi dậy.

“Mẹ, mẹ yên tâm đi.” Trác Hàng nở nụ cười ý vị thâm sâu, “Con nhất định sẽ “quan tâm” em gái thật tốt.”

Cái này gọi là quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, Trác Hàng nói xong, liền làm ngay, học kỳ sau, anh quả nhiên rất “quan tâm” Lục Tiểu Nhạc.

Lục Tiểu Nhạc nghĩ mình điên rồi, cho dù là anh em, Trác Hàng cũng không cần thường xuyên kiểm tra phòng cô chứ? Đáng hận nhất chính là bà thím quản lý đanh đá dưới lầu, bình thường chỉ cần thấy một con ruồi bay vào phòng nữ sinh cũng có thể mắng ít nhất vài tiếng, lại hết lần này đến lần khác bị Trác Hàng thuần phục như con cừu non, một mực kêu một tiếng “Tiểu Trác”, đối tốt như với con trai mình, có cần phải khoa trương như vậy không?

Sau đó, ngay cả Quách Na cũng nghi hoặc, nhịn không được hỏi cô: “Trác Hàng có thật là anh cậu không vậy? Mình kiểu gì cũng thấy hắn giống…”

“Giống như có thâm thù đại hận với mình đúng không?” Lục Tiểu Nhạc hận đến nghiến răng nghiến lợi.

“Mình thấy hình như hắn có ý với cậu…” Quách Na nhỏ giọng nói thầm.

“Cậu nói cái gì?”

“Không, không có gì!” Quách Na vội xua tay, rất sợ không cẩn thận chọc giận Lục Tiểu Nhạc.

“Không có gì thì đi theo mình!” Lục Tiểu Nhạc nói xong, đã kéo Quách Na đi.

“Này, đi đâu, làm gì hả?”

“Đi báo thù!” Cô nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi nói.

Lục Tiểu Nhạc đúng là đi báo thù thật, kế hoạch của cô rất rõ ràng, lợi dụng cơ hội khi Trác Hàng còn đang tự học, tháo hơi xe của hắn, khiến hắn thường xuyên nếm trải mùi vị phiền toái.

Quách Na không chỉ giỏi võ, còn đối với loại vụng trộm thế này đặc biệt không muốn đi, một mực bên cạnh càm ràm: “Tiểu Nhạc, hay là chúng ta đừng đi nữa, như vậy không tốt lắm, thực sự không tốt lắm…”

“Đừng ầm ĩ!” Lục Tiểu Nhạc trừng mắt nhìn Quách Na, “Mình đi, cậu nhìn là được rồi!” Cô nói xong, thừa dịp bóng tối, sờ soạng đi về phía xe Trác Hàng.

“Mấy nhóc không định làm chuyện xấu gì đấy chứ?” Một âm thanh trong trẻo vang lên, cắt ngang hành động của Lục Tiểu Nhạc.

Cô dừng bước, quay đầu nhìn lại, thì thấy một nam sinh cao gầy đứng cách đó không xa, dựa vào ánh đèn đường có thể thấy rõ hắn mặc đồng phục cao trung, da trắng, ngũ quan tinh xảo, nụ cười rất nhẹ, mang theo chút khí chất u buồn, cực kỳ giống mẫu chàng trai lạnh lùng trong tiểu thuyết ngôn tình.

Tất nhiên, Lục Tiểu Nhạc không mảy may quan tâm đến tiểu thuyết ngôn tình, cũng không có bị vẻ đẹp trước mắt mê hoặc, cô hừ một tiếng: “Liên quan rắm gì tới anh!”

Nam sinh kia cũng không vì thái độ vô lễ của cô mà nổi giận, chỉ cười hỏi: “Em có phải em gái Trác Hàng không?”

Lục Tiểu Nhạc sợ ngây người, mặc dù cô biết Trác Hàng rất được nữ sinh yêu quý, nhưng cô trăm ngàn lần không ngờ ngay cả nam sinh cũng…

Nghĩ vậy, Lục Tiểu Nhạc nhịn không được cả người nổi hết da gà, sợ hãi lui về phía sau, quả quyết nói: “Anh nhận sai người!” Nói xong, tiến lên kéo Quách Na bỏ chạy, rất nhanh mất hút…

Để lại nam sinh kia với vẻ mặt ngơ ngác, bất đắc dĩ nhún vai.

Sau này Lục Tiểu Nhạc mới biết được, thì ra hôm đó giữa đường gặp Trình Giảo Kim, chính là bạn cùng bàn với Trác Hàng – Hạ Tử Khiêm.

(Trình Giảo Kim là một mãnh tướng thời Đường, cũng hay chen chân vào chuyện người khác. Nên người xưa lấy tên Trình Giảo Kim để chỉ những kẻ nửa đường nhảy ra phá bĩnh)

Nói về gia thế của Hạ Tử Khiêm, đúng là rất có địa vị. Cha hắn là chủ tịch một tập đoàn nổi tiếng cả nước, mà mẹ hắn khi còn trẻ cũng từng là một vũ công có chút danh tiếng. Là con một trong nhà, Hạ Tử Khiêm thừa hưởng trí tuệ của cha và khuôn mặt đẹp của mẹ, hơn nữa hắn từ nhỏ đã giỏi toàn diện, có thể nói hắn chính là bạch mã hoàng tử trong trái tim biết bao nữ sinh.

Sở dĩ Lục Tiểu Nhạc có thể hiểu rõ về Hạ Tử Khiêm như thế, tất cả đều nhờ công của Quách Na. Bởi vì sau tối gặp Hạ Tử Khiêm, Quách Na vốn vẫn ao ước có thể gặp được nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình, hoàn toàn bị Hạ Tử Khiêm đánh gục.

“Tiểu Nhạc, mình phải theo đuổi hắn!” Quách Na không chỉ một lần nói với Lục Tiểu Nhạc.

Lục Tiểu Nhạc thật hết chỗ nói: “Cậu đừng như vậy nữa, nói không chừng hắn…”

“Nói không chừng hắn làm sao?”

Nói không chừng hắn thích đàn ông!

Nhìn vẻ mặt chờ mong của Quách Na, Lục Tiểu Nhạc thở dài, cuối cùng vẫn không thể nói ra mấy lời này.

Nhưng mà, người bị tình yêu làm mờ mắt như Quách Na vẫn không chịu bỏ qua, cô ôm lấy tay Lục Tiểu Nhạc, kích động nói: “Tiểu Nhạc, lần này chỉ cậu mới có thể giúp mình!”

Lúc đó, không hiểu vì sao, Lục Tiểu Nhạc đột nhiên có dự cảm chẳng lành.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx