Edit: Lee
Beta: Sahara
Nhờ có Lục Tiểu Nhạc, vết thương sắp lành ở chân của Trác Hàng một lần nữa tái phát, còn nghiêm trọng đến mức phải đưa đi bệnh viện.
Khi biết được con mình bị thương, Lâm Mai thật sốt ruột muốn chết, bà không hiểu được cậu con trai vốn luôn cẩn thận của mình sao lần này lại có thể bất cẩn như thế, lại vào đúng hôm trước ngày thi đại học một đêm.
Nhưng mà bất kể Lâm Mai truy hỏi thế nào, Trác Hàng vẫn chỉ luôn nói là: “Không cẩn thận ngã bị thương.”
Lâm Mai lo lắng: “Đang yên đang lành, sao lại ngã bị thương được?”
Trác Hàng quét mắt về phía Lục Tiểu Nhạc im lặng đứng bên giường nãy giờ, thản nhiên nói: “Không cẩn thận.”
Con trai nói vậy làm Lâm Mai cũng không hỏi thêm được gì nữa, đối với chuyện đã xảy ra, bà cũng chỉ có thể thở dài: “Haizzz, không cẩn thận như thế, ngộ nhỡ ảnh hưởng đến cuộc thi ngày mai thì làm sao bây giờ…”
“Mẹ, mẹ yên tâm đi, sẽ không sao đâu.” Trác Hàng cười an ủi mẹ.
Nhìn hai mẹ con như vậy, Lục Tiểu Nhạc đứng một bên nãy giờ cuối cùng nhịn không được cắn răng đi lên, cố lấy dũng khí chuẩn bị nhận tội: “Thật ra con…”
Vậy mà lời vừa ra khỏi miệng, đã bị Trác Hàng cắt ngang: “Nếu em không có việc gì, thì lấy cho anh cốc nước, anh khát rồi.”
Nếu bình thường yêu cầu như thế, Lục Tiểu Nhạc đã sớm xì mũi khinh bỉ, nhưng nay không như xưa, dù cô không muốn đến thế nào, cũng chỉ có thể kiên nhẫn chấp nhận, ai bảo cô làm hỏng chuyện chứ?
Lục Tiểu Nhạc nuốt lời muốn nói vào, im lặng chạy đi lấy nước cho Trác Hàng.
Hôm sau, Lục Tạ Quốc cố tình xin nghỉ để đưa vợ và con trai đến trường, để Lục Tiểu Nhạc ở nhà một mình, lo lắng không yên.
Chuyện ngày hôm qua, cho dù Trác Hàng không nói cho ai biết, cũng không thể thay đổi được sự thật là cô đã đá hắn một đá. Mọi người đều nói thi đại học vô cùng quan trọng, ngộ nhỡ một đá ấy ảnh hưởng đến tương lai Trác Hàng, cô liền trở thành tội nhân trong cái nhà này, về sau cả đời cũng đừng nghĩ đến chuyện ngẩng cao đầu trước mặt Trác Hàng.
Nghĩ vậy, trong lòng Lục Tiểu Nhạc không nhịn được yên lặng cầu nguyện: ông trời phù hộ, để con ếch chết dẫm kia làm tốt hơn bình thường, ngàn vạn lần đừng có gì sơ suất!
Song sự thật phũ phàng, sau khi Lục Tiểu Nhạc khó khăn trải qua hai ngày cuối tuần đầy dằn vặt, cuối cùng háo hức chờ mong đợi được đến khi Trác Hàng thi xong, lại phát hiện hắn vừa bước vào cửa đã không nói lời nào tự nhốt mình trong phòng.
Bên ngoài, Lục Tạ Quốc lo lắng hỏi vợ: “Tiểu Hàng sao vậy?”
“Không làm tốt rồi, em hỏi đồng nghiệp, họ đều nói đề thi lần này đặc biệt khó.”
“Ai cũng khó như nhau, có chắc là không tốt không?”
“Khó nói lắm, chân nó bị thương như vậy, có thể ảnh hưởng đến tâm lý đi thi.”
“Haizzz, nó bị thương thật không đúng lúc.”
“Biết sao được, có thể đây là số trời, để nó suy nghĩ một chút cũng tốt…”
Tiếng cha mẹ thở dài rơi vào tai Lục Tiểu Nhạc, như có lưỡi dao sắc cứa vào tim cô. Từ lần đầu tiên nhìn thấy Trác Hàng ba năm trước đến nay, con ếch chết tiệt này trong mắt cô chính là “kiêu ngạo”, “tự phụ”, “không coi ai ra gì” đại loại thế, cô chưa từng nghĩ tới, có một ngày hắn cũng sẽ phải đối mặt với thất bại, càng không nghĩ tới kẻ đầu sỏ khiến hắn thất bại là chính bản thân mình!
Nỗi áy náy quá lớn, khiến cô cả đêm không tài nào chợp mắt được. Ban đầu cô dán vào tường lắng nghe động tĩnh phòng bên, thế nhưng bức tường quá day, không nghe ngóng được gì cả; sốt ruột không chịu nổi, lại sờ soạng chạy đến cửa phòng Trác Hàng nghe lén, vẫn không thu được kết quả gì; cuối cùng, cô chạy tới ban công, nhìn trộm qua cửa sổ phòng hắn.
Trong phòng một mảng đen kịt, yên tĩnh đến đáng sợ, Trác Hàng hình như đang ngủ.
Nếu còn ngủ được, hẳn là không có vấn đề gì quá lớn rồi? Lục Tiểu Nhạc cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái một chút, đang định chuồn về, thì cửa sổ tối như mực đột nhiên hiện ra một khuôn mặt, dọa cô sợ đến mức thiếu chút nữa ngã úp mặt xuống đất.
“Gì vậy, muốn hù chết tôi hả?” Lục Tiểu Nhạc nhịn không được mắng hắn.
“Câm miệng, đừng đánh thức ba mẹ.” Trác Hàng nghiêm mặt nhắc nhở.
Ý thức được mình quá lớn tiếng Lục Tiểu Nhạc vội vàng bịt miệng lại, nhìn chằm chằm Trác Hàng, cho đến khi bốn phía đều yên tĩnh trở lại, ánh mắt hai người vẫn không hề thay đổi.
Một lát sau, Lục Tiểu Nhạc đột nhiên cảm thấy cứ như vậy thật xấu hổ, liền buông tay ra, nhỏ giọng nói: “Cái kia… Nếu không có việc gì tôi về đi ngủ…”
Còn chưa nói xong, đã bị cắt ngang, vẻ mặt Trác Hàng bình tĩnh: “Ai nói không có việc gì?”
“Hả?” Lục Tiểu Nhạc có chút không hiểu, ngây ngốc đứng tại chỗ.
“Vào đây.” Trác Hàng ngoắc ngoắc ngón tay với cô.
“Vào làm gì?” Lục Tiểu Nhạc sợ hãi.
“Bảo em vào thì mau vào, nhiều lời vô ích.”
Đối với thái độ kiên quyết của Trác Hàng, Lục Tiểu Nhạc cõi lòng đầy áy náy không thể không thỏa hiệp, cô nói: “Vậy anh đợi một chút, tôi đi qua cửa.”
“Ai cho em đi qua cửa?” Trác Hàng nghiêm mặt, chỉ chỉ cửa sổ, “Vào bằng đường này.”
“Vì sao chứ?” Rõ ràng có cửa sao lại bắt cô chui cửa sổ, Trác Hàng này thật sự biến thái sao?
Sự thật chứng minh, Trác Hàng đúng là biến thái. Hắn nhìn Lục Tiểu Nhạc, nói một lý do khiến cô căn bản không có cách nào cãi lại, hắn nói: “Anh thích, có ý kiến gì sao?”
“…”
Lục Tiểu Nhạc chưa từng nín nhịn như ngày hôm nay, rõ ràng là nhà mình, lại phải làm mấy chuyện vụng trộm như thế, đáng hận nhất chính là kẻ ép cô chui cửa sổ còn đứng nhìn một bên, vẻ mặt như xem trò khỉ.
“Kéo tôi một tay thì sẽ chết hả!” Lục Tiểu Nhạc đè thấp giọng, hổn hển nói.
“Không có hơi sức.” Trác Hàng chỉ chỉ chân mình, rất thản nhiên nói.
Ức hiếp người khác thì lại thừa hơi sức nha! Lục Tiểu Nhạc tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, trong lòng không nhịn được có chút nghi hoặc: người này có thật sự là thi không tốt không vậy, vì sao nhìn qua vẫn mặt người dạ thú như thế, đáng ghét đến vô cùng, lòng thông cảm của hắn có phải bị chó tha rồi không?
Cô nghĩ vậy, sau khi đứng lên nhịn không được thử hỏi: “Anh thi thế nào?”
“Không nói cho em.” Trác Hàng trả lời rất khó chịu.
“Anh sao thế hả!” Lục Tiểu Nhạc nổi giận, “Nói một chút thì sao chứ? Anh có biết ba mẹ lo lắng cho anh thế nào không!”
“Vậy còn em?” Trác Hàng đột nhiên hỏi.
“Tôi?” Lục Tiểu Nhạc ngỡ ngàng.
“Em lo lắng cho anh sao?” Trác Hàng hỏi, đôi mắt trong bóng tối, khiến người khác không thể nhìn thấy được.
Không hiểu tại sao, Lục Tiểu Nhạc đột nhiên nói lắp: “Tôi… Tôi đương nhiên… Đương nhiên…”
Cô nói không nên lời, lại nhìn chằm chằm Trác Hàng, mặc dù không thấy rõ ánh mắt hắn, Lục Tiểu Nhạc vẫn có thể cảm nhận được khí thế bức người, thật giống như một ánh mắt của hắn có thể nhìn rõ tâm tư cô. Cảm giác này khiến phòng tuyến trong lòng cô nhanh chóng sụp đổ, cuối cùng cắn răng thừa nhận: “Đương nhiên là lo lắng! Đây không phải là nhiều lời vô ích sao?”
Dường như đạt được câu trả lời mình muốn, vẻ mặt Trác Hàng nhẹ nhàng hơn nhiều, nhưng được voi đòi tiên, nói: “Nếu lo lắng như thế, sao không thể hiện một chút?”
“Thể hiện… cái gì?” Vẻ mặt Lục Tiểu Nhạc tràn đầy đau khổ, không biết hắn đang tính toán cái gì.
“Thể hiện em an ủi anh, bởi vì anh thi không tốt.”
“Hả?!” Lục Tiểu Nhạc nhịn không được lại thốt lên, vội vàng che miệng, nhìn chằm chằm Trác Hàng thật lâu, cuối cùng cố lấy dũng khí nhẹ nhàng hỏi, “Anh nói thật sao?”
“Em nói xem?” Trác Hàng hỏi lại, vẻ mặt quả thật không giống đang nói đùa.
Lục Tiểu Nhạc nhất thời im lặng, nếu như vừa rồi cô vẫn còn ôm chút hy vọng, nghĩ học sinh ưu tú như Trác Hàng nhất định sẽ thi tốt, nhưng bây giờ, hy vọng của cô đã hoàn toàn tiêu tan. Giờ phút này, trong lòng cô có phần đau khổ, không phải vì áy náy, mà là thực sự đau khổ thay hắn.
Sau đó, Lục Tiểu Nhạc làm một chuyện mà ngay cả Trác Hang cũng không thể ngờ tới, cô bất ngờ đi tới, ôm lấy thắt lưng Trác Hàng. (OMG)
Trác Hàng cứng người lại, anh nhìn Lục Tiểu Nhạc không chớp mắt. Ba năm qua, bọn họ cãi nhau, ầm ĩ, thậm chí từng đánh nhau, nhưng không ai cảm nhận được, hóa ra không biết từ khi nào, giữa hai người xuất hiện một loại tâm ý tương thông. Cô gặp rắc rối anh sẽ ra tay cứu giúp, anh thi không tốt cô sẽ đau khổ thay cho anh, cho dù lại tiếp tục ầm ĩ, cuối cùng vẫn hướng về phía đối phương.
Khoảnh khắc ấy, trái tim Trác Hàng đột nhiên mềm ra, anh muốn đưa tay lên ôm cô, đáng tiếc tay mới đưa lên, thoáng cái đã bị Lục Tiểu Nhạc đẩy ra.
“Đây chính là an ủi.” Lục Tiểu Nhạc vội vàng nói xong, xoay người bò lên cửa sổ. Lần này cô chuồn nhanh hơn khi vào, như con chuột nhỏ, thoáng cái đã mất bóng.
Chỉ để lại Trác Hàng đứng ngây ra, một lúc lâu, anh đột nhiên cười nhẹ, dùng thanh âm chỉ mình mới nghe rõ thì thào với bản thân: “Có lẽ học lại năm nữa cũng không tồi…”…
@by txiuqw4