Edit: Lee
Beta: Sahara
Đêm tháng mười hai, vô cùng lạnh giá, gió Bắc hiu quạnh thổi cành ngô đồng xơ xác, làm không gian càng trở nên vắng lặng.
Lúc Lục Tiểu Nhạc chạy đi cũng không mặc nhiều áo, vừa ra bên ngoài, cả người cứng lại vì lạnh, nhưng dường như cô không hề cảm nhận được, bởi vì trái tim cô còn lạnh hơn thế nhiều.
Nhiều năm như vậy trôi qua, việc mẹ bỏ mình mà đi Lục Tiểu Nhạc vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Cô không thể lý giải được vì sao người ta có thể ba người hạnh phúc dưới một mái nhà, mà ba mẹ của cô lại muốn rời xa nhau. Vì vậy, một thời gian dài trước đây, cô luôn cho rằng mình bị phản bội, căm hận ba, mãi đến khi ba tái hôn, Lâm Mai đối tốt với cô, mới có thể giúp Lục Tiểu Nhạc dần dần chấp nhận chuyện bản thân bị mẹ vứt bỏ là thật.
Nếu cuộc sống cứ bình yên trôi qua, có lẽ đến một ngày nào đó, Lục Tiểu Nhạc sẽ hạ quyết tâm, bình tĩnh đối mặt với chuyện ba mẹ ly hôn, nhưng mọi thứ lại không như vậy…
Máu mủ tình thâm, tình cảm ruột thịt vĩnh viễn không thể bị thời gian xóa nhòa, khi Lục Tiểu Nhạc nhận được cuộc điện thoại kia, nghe được giọng mẹ, khao khát gặp mẹ của cô lại tiếp tục trỗi dậy. Mấy năm nay, cô ngày đêm mong nhớ, chỉ đơn giản muốn gặp mẹ một lần. Muốn biết thời gian qua bà sống tốt hay không, muốn hỏi bà vì sao phải bỏ cô mà đi, vì sao chưa từng một lần về thăm cô.
Cuối cùng mong ước trở thành sự thật, mẹ chủ động muốn gặp cô, nhưng ba lại muốn tách bọn họ ra xa nhau.
“Con nghe nhầm rồi, cô ta không phải mẹ con.”
Một câu nói vô cùng đơn giản, đập tan mong ước gần trong gang tấc của cô, cũng châm lên ngọn lửa căm hờn âm ỉ bấy lâu nay trong lòng cô với ba. Cô phải rời khỏi cái nhà này, phải tự mình đi tìm mẹ, cô tin tưởng mẹ nhất định ở đâu đó chờ cô cùng đoàn tụ, cô tin chắc thế!
“Tiểu Nhạc! Tiểu Nhạc, con ở đâu? Mau ra đây!”
Trời đêm lạnh giá, giọng Lục Tạ Quốc đầy lo lắng không ngừng vang lên, Lục Tiểu Nhạc nghe thấy, nhưng không hề quay đầu lại, cô vẫy một chiếc taxi, vội vàng chui vào trong.
“Cháu gái, cháu đi đâu?” Bác tài hỏi cô.
“Đi tìm mẹ cháu.”
Lần đầu tiên nghe thấy câu trả lời như thế, bác tài có phần khó hiểu: “Cháu gái, sao chú biết mẹ cháu ở đâu được? Cháu phải nói cho chú một địa chỉ thì chú mới đi được chứ?”
Lục Tiểu Nhạc không biết trả lời thế nào, mặc dù cô khao khát được gặp mẹ, nhưng căn bản cô gần như không biết gì về mẹ, sáu năm nay bà đi đâu? ở cùng ai? Lúc này đang ở nơi nào?… Những câu hỏi này cô đều không thể giải đáp được.
Thấy cô chậm chạp trả lời, bác tài bắt đầu sinh nghi: “Cháu gái, cháu cãi nhau với người nhà à? Nếu như vậy, tốt nhất cháu nên về nhà đi.”
Lục Tiểu Nhạc lấy lại tinh thần, vội vàng lắc đầu: “Cháu không về nhà, cháu muốn đi trường cao phục Hồng Chí!” Không hiểu sao cô lại báo địa chỉ này, bản thân cũng tự thấy bất ngờ.
“Hồng Chí có vẻ hơi xa, mẹ cháu dạy học ở đấy sao?”
“Cháu rất gấp, bác lái nhanh được không?” Cô giục.
Đứa bé này, sao bây giờ lại nóng ruột như thế chứ? Bác tài có chút buồn bực, nhưng vì làm ăn, đành cố nén giận khởi động xe, đi về phía trường Hồng Chí.
Xe chạy đủ một giờ, đồng hồ cứ nhích lên, bác tài rất vui, mãi đến khi dừng lại trước cổng trường Hồng Chí, chút vui vẻ này đột nhiên biến mất…
Bởi vì Lục Tiểu Nhạc vừa xuống xe, đã nhìn ông tha thiết, thành khẩn cho biết: “Chú à, cháu không mang theo tiền.”
Bác tài suýt rớt cằm xuống đất: “Cháu nói cái gì? Cháu nói lại xem!”
“Cháu không mang tiền.” Lục Tiểu Nhạc lặp lại một lần nữa.
Bác tài nổi giận: “Cháu làm cái gì vậy? Việc làm ăn buổi tối đã không dễ dàng gì, cháu đang đùa chú hả!”
Tự biết mình đuối lý, Lục Tiểu Nhạc có chút xấu hổ: “Anh trai cháu học ở đây, cháu vào tìm anh ấy, trả tiền cho chú.”
“Khi nãy cháu nói tìm mẹ, bây giờ lại nói tìm anh, cuối cùng là có chuyện gì chứ? Không phải cháu tới tìm bạn trai đấy chứ? Cháu còn nhỏ tuổi, trong đầu đang nghĩ gì thế? Không được, chú không cho cháu vào, theo chú trở về!”
Vừa thấy bác tài định xuống xe bắt mình, Lục Tiểu Nhạc vội vàng co giò bỏ chạy, không biết xui xẻo thế nào, đụng trúng La Thắng vừa lén lút trốn ra ngoài trở về.
Hai người lại mặt đối mặt, La Thắng lập tức nhận ra cô: “Em không phải… em gái Trác Hàng sao? Sao lại đột nhiên đến đây?”
Lục Tiểu Nhạc không trả lời hắn, mà liếc mắt nhìn về phía sau, khẳng định tài xế không đuổi theo, lúc này mới quay lại ôm tay La Thắng: “Tôi xin anh, dẫn tôi đi gặp anh trai.”
“Bây giờ? Không tốt lắm đâu, anh lén lút trốn ra ngoài, còn muốn mang em vào, lại là phòng ngủ nam sinh…”
“Cầu xin anh!” Lục Tiểu Nhạc cầm tay hắn không buông, ánh mắt đáng thương, khiến La Thắng khó lòng từ chối cho được. Hắn phải công nhận, tuy rằng em gái này là sư tử Hà Đông, nhưng cũng là một tiểu mỹ nhân, nếu cô lớn thêm chút nữ, chỉ sợ không chỉ đơn giản khiến người ta mủi lòng như vậy.
La Thắng cắn răng: “Được, em đi theo anh!”
Cùng lúc đó, Trác Hàng nhận được điện thoại của mẹ.
“Không tốt rồi, không tìm thấy Tiểu Nhạc đâu cả!”
Hắn đột nhiên cảm thấy căng thẳng, vội vàng an ủi mẹ: “Mẹ, mẹ đừng vội, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, từ từ nói.”
“Tiểu Nhạc biết mẹ nó trở về, tâm trạng rất kích động, mẹ và ba con không ngăn được nó, để nó chạy ra ngoài. Ba mẹ tìm rất lâu rồi vẫn không tìm thấy, con nói xem đã muộn thế này rồi, một đứa con gái thì có thể đi đâu chứ? Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì biết làm sao đây, nếu không mẹ đi báo cảnh sát.”
“Em ấy chưa đi được một ngày, báo cảnh sát cũng không có tác dụng gì, trước tiên ba mẹ nghĩ kĩ lại xem em có thể đi những đâu, nếu không bây giờ con về ngay, cùng tìm với ba mẹ…” Trác Hàng đang nói chuyện, thì cửa đột nhiên mở tung, cửa vừa mở ra, đã thấy Lục Tiểu Nhạc đứng đó.
La Thắng ở phía sau xấu hổ giải thích: “Trác huynh, tôi không có cách nào khác…là bị ép buộc nha!”
Trác Hàng trừng mắt liếc hắn.
“Mẹ, hai người đừng lo lắng, em đang ở chỗ con.”
“Cái gì? Lục Tiểu Nhạc đến chỗ con? Mẹ biết rồi, để mẹ đi nói với ba con!” Lâm Mai thở phào nhẹ nhõm.
Lục Tiểu Nhạc lắc lắc đầu nhìn hắn.
“Đừng, sáng mai ba mẹ hãy đến, để con nói chuyện với em.” Hắn nói xong, dập điện thoại, nhìn Lục Tiểu Nhạc, sắc mặt thâm trầm không nói lời nào.
Lục Tiểu Nhạc cũng nhìn Trác Hàng, hai mắt đỏ lên.
Không biết qua bao nhiêu lâu, La Thắng đứng một bên không chịu được, mở miệng nói: “Trác huynh, anh vừa bảo ba mẹ anh ngày mai đến đón cô ấy, thế đêm nay phải làm sao? Sợ rằng không được lắm, phòng chúng ta là phòng nam sinh, tôi còn chưa có người yêu.”
“Không sao.” Trác Hàng nhìn hắn gật đầu, “Để giữ sự trong sạch cho cậu, hôm nay cậu phải sang phòng bên ngủ nhờ một đêm.” (ồ ố)
“Này! Ý tôi không phải như thế!”
Không đợi La Thắng phản kháng, một tay Trác Hàng đã kéo Lục Tiểu Nhạc vào, nhân tiện đóng cửa lại.
“Nói đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì.” Trác Hàng đóng cửa lại, quay đầu nhìn thẳng vào Lục Tiểu Nhạc.
“Em muốn tìm mẹ em.” Lục Tiểu Nhạc cúi đầu nói.
“Em biết bà ấy ở đâu không?”
“Không biết, nhưng mẹ gọi điện cho ba em, nói muốn gặp em, em nghĩ mẹ nhất định ở gần đây thôi.” Lục Tiểu Nhạc rất kiên định nói.
“Sao em lại muốn gặp bà ấy?” Trác Hàng hỏi.
“Điều này còn phải nói sao? Đó là mẹ em!” Lục Tiểu Nhạc nói xong, cảnh giác nhìn Trác Hàng, “Anh sẽ không nghĩ như ba chứ?”
“Đừng nghĩ linh tinh.” Trác Hàng đút hai tay vào túi, đi lên vài bước, “Anh rất tò mò, em muốn gặp mẹ em như vậy, vì sao đến tận bây giờ bà ta mới chịu muốn gặp em?”
Lục Tiểu Nhạc có phần bối rối, lắp bắp nói: “Nhất đinh… nhất định là ba em không cho gặp.”
“Em nghĩ ba em có khả năng như thế sao?” Trác Hàng tiếp tục hỏi.
Lúc này Lục Tiểu Nhạc không trả lời được nữa, cúi đầu, không nói lời nào.
“Anh biết nói như vậy rất khó nghe, nhưng đều là lời nói thật. Em cũng không còn bé nữa, có một số việc hiểu rõ, nhưng lại không muốn thừa nhận. Bởi vì trong lòng em, trước sau vẫn nghĩ bà ấy là mẹ em, em luôn cho rằng bà ấy tốt nhất, em không muốn tin bà ấy có thể vứt bỏ em, đúng không??”
Trác Hàng nói, mỗi câu đều như đâm trúng tim Lục Tiểu Nhạc.
Không sai, mấy năm nay, bất kể cô khao khát tình thương của mẹ đến thế nào, mẹ cô cũng chưa từng đến thăm dù chỉ một lần. Giống như khi ba mẹ ly hôn, cô khóc lóc níu tay mẹ giữ bà lại, nhưng mẹ cô lại dứt khoát bước đi, thậm chí không quay lại nhìn cô một chút.
Mà ba cô mặc dù có một thời gian tính tình nóng nảy, sau khi mẹ cô rời đi, lại âm thầm chịu đựng tính bướng bỉnh và nỗi căm hờn của con gái, nuôi nấng cô lớn lên.
Ba và mẹ, cuối cùng ai mới thực sự là người yêu cô, thật ra trong lòng Lục Tiểu Nhạc rõ hơn ai hết. Thế nhưng cũng giống như Trác Hàng nói, cô không muốn đối mặt với hiện thực, bởi vì cô không muốn giấc mơ của mình tan vỡ.
Nghĩ vậy, cuối cùng Lục Tiểu Nhạc không cầm được nước mắt: “Nhưng mà anh trai, em thực sự rất muốn gặp mẹ em một lần! Mẹ bỏ đi sáu năm, mỗi ngày qua đi em đều sợ, sợ mẹ thật sự sẽ không trở về, em sẽ quên hình bóng mẹ. Em không muốn cho đến khi em lớn lên, người khác hỏi em mẹ em là ai, ngay cả tên của mẹ em cũng không nhớ rõ. Anh hiểu không?”
Khi cô nói những lời này, không có chút nào ngang ngược, kiêu ngạo, ương ngạnh của Lục Tiểu Nhạc, cô rất cô đơn, rất nhạy cảm, rất muốn được người khác yêu quý quan tâm. Cho tới nay, cô vẫn tự ngụy trang mình thành những con nhím, dùng cái gai sắc nhọn để che đi trái tim yếu đuối của bản thân.
Nói cho cùng cô cũng chỉ là một đứa trẻ mười sáu tuổi, một đứa trẻ muốn gặp mẹ thì có gì sai chứ?
Quen biết cô sáu năm, cãi nhau sáu năm, Trác Hàng chưa từng tưởng tượng có một ngày đau lòng như vậy. Lúc này, anh bỗng nhiên rất muốn bảo vệ con nhím nhỏ kia, cho dù rất có thể bản thân sẽ bị thương, cũng muốn cho cô một chút ấm áp.
“Qua đây.” Trác Hàng vẫy tay về phía cô.
Lục Tiểu Nhạc chỉ khóc nức nở, chân cũng không hề nhúc nhích.
Trác Hàng liền đi tới, kéo tay cô, ôm cô vào lòng, “Muốn khóc thì hãy khóc to lên, em yên tâm, anh sẽ không nói cho ai đâu.”
Trác Hàng nói vậy, Lục Tiểu Nhạc cuối cùng trút bỏ mọi thứ, khóc to lên, mấy năm nay cô chỉ một mình chịu đựng khổ đau, giờ phút này tất cả đều theo nước mắt trút xuống trong lòng Trác Hàng. Cái gì mà hình tượng, cái gì mà tự tôn, Lục Tiểu Nhạc đều vứt bỏ hết, nước mắt, nước mũi, đều lau hết lên người Trác Hàng.
Giờ phút này, Lục Tiểu Nhạc nghĩ anh chính là ông trời của cô, là đất của cô, là tất cả để cô dựa vào.
Có anh, dù cho nước mắt có xấu xí thế nào, sẽ luôn có người giúp cô lau sạch.
@by txiuqw4