Edit: Lee
Beta: Sahara
Sau khi kì nghỉ hè bận rộn kết thúc, Lục Tiểu Nhạc bước luôn vào năm học quan trọng nhất thời trung học của cô. Lớp mười hai, đối với bất kì học sinh cầu tiến nào mà nói, nhất định vô cùng áp lực, sơ sảy một chút là có thể hối hận cả đời, Lục Tiểu Nhạc càng không ngoại lệ.
Cũng may nhờ có Trác Hàng ở bên chỉ bảo, khiến hiệu suất học tập trong kì nghỉ hè của cô tăng lên đáng kể. Lần kiểm tra đầu năm học này, cô rất hài lòng với bài thi của mình, nhưng vì một trường trung học trọng điểm như Chí Đức tập trung biết bao tài năng, nên cô khó được xếp vào “top” đầu.
Nhưng dã tâm của Lục Tiểu Nhạc hiển nhiên không dừng ở đó. Sau vài lần kiểm tra giữa kì, thành tích của cô càng tiến bộ rõ rệt, không chỉ một lần vượt qua tưởng tượng của thầy cô và bạn bè. Một nữ sinh lại có thể tiến bộ thần kì như một nam sinh ban tự nhiên, thật làm người khác ngạc nhiên không ngớt.
Ngay cả Trác Hàng khi biết được Lục Tiểu Nhạc tiến bộ như thế, còn có cảm giác như “Có thể nha đầu kia là một thiên tài không chừng”. Mà sự thật cũng xem như vậy, nhìn chung thứ tự của Lục Tiểu Nhạc thay đổi liên tục trong suốt học kỳ, nếu cứ giữ vững chiều hướng đi lên như vậy, đợi đến khi thi đại học nhất định có thể tạo nên kỳ tích.
Thế nhưng, mọi chuyện sẽ không thuận buồm xuôi gió như vậy.
Vào thời điểm quan trọng này, không chỉ có mình Lục Tiểu Nhạc ra sức cố gắng, mà tất cả mọi người đều đặt việc học lên trên, càng ngày càng chăm chỉ.
Quả nhiên, sang học kì sau, thành tích của Lục Tiểu Nhạc bắt đầu dậm chân tại chỗ, thậm chí còn có lần ra khỏi “top” 100 của trường. Điều này đối với mục tiêu đại học B của Lục Tiểu Nhạc mà nói rõ ràng không hề lạc quan, thế nên cô bắt đầu có chút nôn nóng.
Mà người này mỗi khi quýnh lên lại rất dễ nổi giận, một khi giận tránh không được cãi nhau, lần này người cãi nhau với Lục Tiểu Nhạc không ai khác chính là bạn thân chí cốt – Quách Na, mà nguyên nhân hai người cãi nhau lại là Tiêu Chính Thái.
Có chuyện gì vậy?
Hóa ra năm vừa rồi Quách Na cũng hết sức cố gắng, thành tích tăng lên không ít, nhưng còn cách mục tiêu của mình một khoảng cách, mong ước đuổi theo Hạ Tử Khiêm tan thành mây khói. Lúc này, Tiêu Chính Thái lại nói với cô, muốn sau khi tốt nghiệp đưa cô đi gặp ba mẹ.
Thật ra trước đây, Tiêu Chính Thái đã không chỉ một lần tỏ tình với Quách Na, nhưng nha đầu này tất nhiên không đáp lại, còn coi hắn như em trai, hành động lời nói càng không kiêng kỵ. Nhưng bây giờ Tiêu Chính Thái lại muốn dẫn cô đi gặp ba mẹ, dọa Quách Na lo lắng không thôi, lơ mơ bao lâu như vậy giờ cô mới biết hóa ra Tiêu Chính Thái không phải đang nói đùa, mà là nghiêm túc!
Hiểu rõ như vậy, Quách Na lâm vào thế bí.
Một mặt, cô còn nhớ mãi không quên bạch mã hoàng tử trong lòng, đáng tiếc giấc mộng xa vời không thể thực hiện được, mặt khác, Tiêu Chính Thái không chỉ một lòng một dạ yêu cô, mà còn gần trong gang tấc.
Vì vậy mọi chuyện biến thành câu chuyện tình yêu kinh điển với tiêu đề: chọn người yêu bạn, hay người bạn yêu?
“Trời, phiền chết mất, làm sao bây giờ? Rốt cuộc nên làm sao bây giờ?”
Khi Quách Na thở ngắn than dài bên tai Lục Tiểu Nhạc, cô vốn đã rất khó chịu, cô bịt tai lại, tiếp tục làm bài tập của mình, khó khăn lắm mới nghĩ ra một chút, vậy mà Quách Na đột nhiên lay lay tay cô, hỏi: “Tiểu Nhạc Tiểu Nhạc, cậu mau nghĩ giúp mình đi, mình khó nghĩ chết mất! Cậu nói rốt cuộc mình có nên đồng ý với Tiếu Chính Thái không? Đồng ý? Không đồng ý? Đồng ý? Không…”
“Không biết!” Lục Tiểu Nhạc tức giận ném bút xuống, nhìn thẳng vào mặt Quách Na, “Đây là chuyện của cậu, cậu hỏi mình, mình biết hỏi ai?”
“Nhưng vấn đề là mình khó chọn, cậu chọn giúp mình đi!” Quách Na quấn quýt lấy cô không tha.
“Chọn Tử Khiêm.”
“Nhưng còn tình cảm của Chính Thái…”
“Vậy chọn Tiêu Chính Thái.”
“Hu hu hu, mình tiếc Tiểu Khiêm Khiêm của mình…”
Lục Tiểu Nhạc thật hết chỗ nói: “Tung đồng xu là được rồi sao?”
“Không được! Chuyện lớn cả đời sao có thể qua loa như thế được!”
Sự do dự của Quách Na cuối cùng đập tan chút kiên trì còn sót lại của Lục Tiểu Nhạc, cô bực mình quát: “Thế này không được, thế kia không được, sao cậu lại phiền như thế chứ? Mình phải làm bài, cậu tránh xa mình ra một chút, đừng làm phiền mình!”
Quách Na cũng nổi giận, “Vì mình nghĩ không xong mới hỏi cậu, cậu có cần giận dữ như thế không?”
“Cậu phiền quá đi, thích là thích, không thích là không thích, nghĩ nhiều như thế làm gì! Cậu rảnh rỗi như vậy, mình thì không! Mình còn nhiều việc phải làm!”
“Cậu cậu cậu…”
“Mình mình mình làm sao hả? Mình muốn học, phiền cậu ra xa một chút! Chạy đi tìm hoàng tử trong mộng của cậu đi, đừng làm phiền mình!”
“Lục! Tiểu! Nhạc!” Quách Na tức giận đến run người, chỉ vào Lục Tiểu Nhạc tuyên bố, “Được rồi, nói cho cậu biết, tình bạn chúng ta chấm dứt từ đây! Tạm biệt!”
“Đi mạnh khỏe, không tiễn!” Lục Tiểu Nhạc quay đầu, hừ một tiếng.
Cứ như vậy, hai người vốn như hình với bóng, bây giờ không ai thèm để ý đến ai.
Một trưa, khi Lục Tiểu Nhạc đi ăn cơm ở căn tin, thấy Quách Na đang nói chuyện với một đám nữ sinh, ngay lập tức tránh đi chỗ khác. Lúc này, ở phía sau đột nhiên có người gọi cô.
“Tiểu Nhạc, đến đây ngồi cùng đi!”
Lục Tiểu Nhạc quay đầu, phát hiện người gọi cô chính là lớp phó học tập Tống Tây Tây, nhà giàu, bình thường rất kiêu ngạo, Lục Tiểu Nhạc cũng không thích gì. Thế nhưng nghĩ đến cảnh Quách Na trò chuyện vui vẻ, Lục Tiểu Nhạc lại thấy khó chịu, quyết định đặt mông ngồi xuống bên cạnh Tống Tây Tây
Hai người bắt đầu trò chuyện, tuy rằng bình thường Tống Tây Tây có vẻ rất kiêu ngạo, nhưng nói chuyện cũng không khó chịu lắm, ít ra thân thiết hơn trong tưởng tượng rất nhiều. Hai người trò chuyện vui vẻ, thậm chí Tống Tây Tây còn chủ động đề nghị cùng đi học về với Lục Tiểu Nhạc.
“Được, đi cùng.” Lục Tiểu Nhạc nhanh chóng đồng ý, nhân tiện nhìn sang phía Quách Na, ánh mắt hai người cùng lúc gặp nhau, khó chịu hừ một tiếng.
Sau đó, Lục Tiểu Nhạc và Tống Thiến Thiến càng thêm thân thiết, hai người rất nhanh trở thành bạn thân của nhau, ngay cả tự học cũng cùng nhau thảo luận. Mà Quách Na cũng tiếp tục qua lại với mấy nữ sinh kia, coi Lục Tiểu Nhạc như người xa lạ.
Sau một thời gian giằng co như vậy, một ngày, Lục Tiểu Nhạc đang ngồi trong WC, đột nhiên nghe được Tống Tây Tây và mấy nữ sinh nói chuyện.
“Tây Tây, sao gần đây cậu lại thân thiết với Lục Tiểu Nhạc như vậy, cũng không thèm đoái hoài tới bọn mình.”
“Nói gì thế? Sao mình có thể thân thiết với loại người ấy được? Sao không nghĩ lại trước đây cô ta thuộc loại cặn bã nào, bây giờ thành tích tiến bộ một chút là có thể trở thành nữ sinh ngoan ngoãn sao?”
“Đúng a, trước đây cô ta như vậy, sao bây giờ đột nhiên tiến bộ thế chứ? Có phải gian lận hay không?”
“Mình chính là muốn thăm dò, đáng tiếc đến bây giờ còn chưa đi đến đâu, có điều cô ta tin tưởng mình, lần sau mình nhất định hỏi một chút.”
“Hay đấy, nhất định bắt cô ta phải lộ chân tướng! Mình ghét nhất cái loại ngồi mát ăn bát vàng!”
“Không nói nữa, lát có người vào thì không hay, đi thôi.”
Nghe thấy tiếng bước chân xa dần, Lục Tiểu Nhạc trốn một góc siết chặt nắm tay. Nếu như là trước đây, cô nhất định đã lao ra cho bọn họ một trận, nhưng bây giờ, cô nhịn, nhịn hết xuống.
Cô thấy rất buồn, trái tim như bị ai bóp chặt, vô cùng khó thở.
Từ nhỏ đến lớn, tuy rằng Lục Tiểu Nhạc không có nhiều bạn bè, nhưng đối với những ai đã là bạn, đều hết sức chân thành. Dù cho người đó chỉ an ủi cô một chút, cô nhất định nhớ kĩ trong lòng, tuyệt đối không quên. Nếu như bạn bè cần cô giúp đỡ, cũng nhất định dốc toàn lực, giúp bạn không tiếc cả mạng sống.
Thế nhưng hôm nay, Tống Tây Tây đã thành công phá hủy thế giới quan của cô.
Hóa ra trên đời này còn có một loại người, bọn họ ngoài mặt tươi cười với bạn, nhưng sau lưng lại bất ngờ đâm bạn một dao. Đó là thứ tình bạn được xây dựng trên đạo đức giả và dối trá, bạn hết lòng với người ta, kết quả lại bị người ta đem ra đùa giỡn, làm trò cười cho thiên hạ. Nếu như bạn chạy đi hỏi hắn, hắn còn có thể nói thẳng vào mặt bạn một câu: “Đồ ngu, tao có nghĩa vụ phải đối xử thật lòng với mày à? Mày thấy mày ngu chưa!”
Đúng vậy, Lục Tiểu Nhạc tự thấy mình chính là một kẻ ngu si, có mắt như mù!
Tan trường hôm đó, Lục Tiểu Nhạc không về cùng Tống Tây Tây, mà thẫn thờ đi quanh trường.
Cô thấy thế giới này thật đáng sợ, hai người cười nói với nhau cũng có khả năng đâm lén nhau một dao, vì sao tình bạn không thể chỉ đơn giản là tình bạn thôi? Cùng nhau khóc, cùng nhau cười, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia, không phải tốt sao? Sau đó cô nghĩ tới Quách Na…
Từ cấp hai đến cấp ba, bọn họ biết nhau năm năm, cùng nhau trốn học, cùng nhau nghịch ngợm, cùng nhau xem tranh đả kích, cùng nhau buôn chuyện linh tinh… Bọn họ có thể không kiêng kỵ gì trước mặt nhau, cho dù có mắng “Đồ khốn”, “Đồ hèn” cũng không thấy xấu hổ, bởi vì bạn bè chân chính vĩnh viễn không cần lo lắng dối trá và phản bội.
Cô thật ngốc mà, bạn bè tốt như vậy lại có thể cho là phiền phức sao? Nghĩ vậy, Lục Tiểu Nhạc không khỏi có chút hối hận, muốn đi tìm Quách Na xin lỗi, thử đi thử lại, cuối cùng vẫn do dự đứng trước cửa phòng tranh, không dám đi vào…
Khi cô đang định quay đầu lại, Quách Na lại đột nhiên đi ra, hai người mặt đối mặt, đều có chút xấu hổ.
“Cậu đến đây làm gì? Không phải đi học về cùng Tống Tây Tây sao?” Quách Na tức giận nói.
“Ai muốn về cùng loại người ấy chứ.” Lục Tiểu Nhạc ngại ngùng, lẩm bẩm trong miệng.
“Muốn xin lỗi thì nói thẳng, mình còn có thể tha thứ cho cậu.” Quách Na cũng lẩm bẩm.
“Ai muốn xin lỗi cậu chứ?”
“Vậy cậu đến đây làm gì, đây là khu vực của mình nha!”
“Đây là phòng tranh của trường, ai quy định đây là khu vực của cậu chứ? Còn chưa thèm nói bức tranh của cậu là cái gì!”
“Tranh của mình có xấu còn chuyên nghiệp hơn cậu!”
“Cậu mà chuyên nghiệp, buồn cười chết đi được!”
“Cười cái đầu cậu ấy! Cẩn thận mình đánh gẫy răng giờ!”
…
Hai người cứ đấu qua đấu lại như vậy, chẳng biết từ khi nào, bỗng nhiên nở nụ cười.
Lục Tiểu Nhạc mở miệng trước: “Xin lỗi cậu, mình không nên chê cậu phiền phức.”
“Biết rồi sao? Tống Tây Tây kia vừa nhìn đã biết không phải người tốt rồi!”
“Mấy người kia cũng tốt gì chứ?”
“Ai nói thế?” Quách Na bĩu môi, “Bọn họ chỉ ghen tỵ không xinh bằng mình thôi…”
“Có, cậu thực sự là xinh chết người!”
“Này, không nói lời độc ác không chịu được hả?”
“Không đúng sao?”
“Quên đi, mình thừa nhận rằng tuy cậu nói năng hơi độc ác, nhưng mấy câu cậu nói với mình đều có lý, mình không nên do dự như vậy.”
“Vậy rốt cuộc cậu có quyết định được không?”
“Không.”
“…”
“Cậu nghĩ giúp mình đi chứ?”
“Tự nghĩ đi!”
“Này! Lục Tiểu Nhạc cậu đúng là một đồ nhẫn tâm!”
“Còn cậu đúng là một kẻ tham lam!”
…
Bọn họ dù có cãi nhau, nhưng năm năm tình nghĩa, sao có thể vì mấy câu nói mà bỏ đi được?
Cho dù trước mặt cô ấy bạn có thô tục lôi hôi đến thế nào, trong mắt cô ấy, vĩnh viễn có thể tự hào nói với người khác: “Cô ta là bạn tôi, xinh đẹp, dịu dàng, thỉnh thoảng còn rất dễ thương.”
Nhận một chút thật tình, trao một mảnh chân tình, đó mới là bạn bè chân chính, không phải sao?
@by txiuqw4