sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Ánh trăng và mặt trời - H.y [Full] - Chương 19

Chương 19: Đối mặt

Trong khi Ánh Dương đang lang thang đi tìm mình thì Huyền Băng cũng không khá khẩm gì hơn. Cô cùng với Thanh Phong cứ đi mãi, đi mãi. Nhiều khi đến bản thân cô cũng hoài nghi không biết có phải mình đi nhầm đường hay không. Trong lòng tràn đầy mâu thuẫn và hoài nghi nhưng Thanh Phong vẫn luôn ở bên cô, nửa bước cũng không rời. Anh chưa từng hoài nghi cô, cô chỉ đường, anh đi theo bảo vệ cô. Họ cứ dong duổi đi như thế trong suốt một tháng. Đi qua không biết bao nhiêu là khu rừng, gặp không biết bao nhiêu loài động vật kì lạ. Hung dữ có, hiền lành có. Lại nhớ có một lần đi qua một khu rừng rậm rạp, đầy rẫy những loài cây cổ quái. Sau một ngày dài đi đường, cả hai cũng đã thấm mệt định tìm một bãi đất sạch sẽ có thể nghỉ ngơi qua đêm. Đúng lúc đó, một con vật to lớn, hung dữ liền xông ra. Nó có một lớp lông dày màu đen, còn thấm đầy những vết máu đỏ cũ có mới có, không biết là của bản thân nó hay là của con mồi hay kẻ thù. Hàm răng sắc nhọn, đầy mùi máu tanh. Lần đầu tiên trong đời, Huyền Băng nhìn thấy một con vật đáng sợ đến vậy, cô hoảng sợ nhìn Thanh Phong. Lúc này, anh cũng đang từ từ rút kiếm ra sẵn sàng chiến đấu với con thú dữ. Trước sự chuẩn bị của hai người thật lạ là con vật không hề tấn công họ, nó chỉ đứng đó nhìn họ bằng ánh mắt đỏ hung dữ nhưng cũng mang chút bi thương. Huyền Băng liền cho ngựa chạy đi, cũng không thấy con vật có động tĩnh gì, chỉ nhìn theo bóng dáng của cô và Thanh Phong xa dần, xa dần. Nhưng sau đó, cô quyết định đây là khu rừng cô không thể ở lâu nên cả hai quyết định không nghỉ chân mà tiếp tục lên đường.

Sau gần một tháng rong ruổi, nghỉ ngơi thì ít, chủ yếu là đi đường khó khăn vất vả, nhìn Huyền Băng gầy đi từng ngày, Thanh Phong quả là không nỡ. Ngày nọ, khi đi qua một bãi đất trống cạnh một dòng sông, anh cho ngựa dừng lại. Sau hai ngày không nghỉ, Huyền Băng đã gần như kiệt sức. Hai người tìm được một gốc cây liền ngồi xuống nghỉ, để mặc hai con ngựa lang thang đi gặm cỏ. Thanh Phong ngồi dựa vào gốc cây, ôm người con gái anh yêu giờ đã không còn sức lực vào lòng, bên cạnh là một ít lương thực họ mang theo. Ôm cô, cảm giác cô đã gầy đi rất nhiều, anh xót xa:

_ Băng, liệu chúng ta sẽ phải đi bao lâu nữa?

Cô trầm ngâm:

_ Em không biết. Em cảm giác mọi thứ như rất gần cũng rất xa.

_ Băng, không phải anh không thể đi với em tiếp nhưng anh thực sự lo lắng cho em. Đã gần một tháng rồi, liệu em còn chịu được bao lâu nữa. Nhìn em như thế này, anh thực sự không nỡ.

Cô nhìn anh, cười hạnh phúc:

_ Phong, đây là việc em phải làm. Có anh bên cạnh, em đã không còn gì cầu mong hơn rồi.

Anh khẽ xiết chặt vòng tay như muốn mọi sự mệt mỏi của cô đều truyền sang cho anh. Dần dần, họ thiếp đi. Trong giấc mơ, lần này cô lại mơ thấy một càng thanh niên khác. Trên người anh toát lên vẻ lạnh lùng, bí hiểm. Anh đưa tay về phía cô, gọi tên cô tha thiết. Ánh mắt bi thương của anh nhìn cô hoàn toàn khác xa với vẻ ngoài lạnh lùng của anh. Anh bảo anh đang chờ cô, chờ cô đến với anh. Cô cứ triền miên trong những giấc mơ. Khi cô tỉnh dậy, trời cũng đã sẩm tối, cô tỉnh dậy đã thấy anh đang ngồi nhìn dòng nước trôi đầy suy tư. Cô nhẹ nhàng ôm lấy anh từ đằng sau, bờ vai anh rộng, vững chãi cho cô cảm giác thật an toàn.

_ Phong, anh đang nghĩ gì vậy?

Anh quay lại nắm tay cô:

_ Không, anh chỉ đang nghĩ lại những ngày vừa qua, nghĩ đến chuyện của chúng ta thôi. Em đã muốn đi chưa?

_ Vâng, chúng ta đi thôi.

Cô định kể cho anh nghe về người thanh niên áo đen mà cô vừa gặp trong giấc mơ nhưng sau đó cô lại quyết định không nói nữa. Cô không muốn làm anh thêm lo lắng, cho đến giờ, anh vì cô mà đã lo lắng quá nhiều rồi.

Thế là họ lại tiếp tục lên đường. Vài ngày sau, cuối cùng họ cũng đã đến được Băng Quốc, đến được tòa lâu đài mà đã xuất hiện trong giấc mơ của cô. Đi qua cánh cổng khép hờ, Thanh Phong nắm tay cô dẫn cô đi xung quanh tòa lâu đài, tiến dần vào khu vực trung tâm. Căn phòng chính là một căn phòng rộng, với mái vòm cao. Những lớp kính nhiều màu tuy đã nhuốm màu thời gian, bụi phủ đầy nhưng so với những căn phòng khác trong tòa lâu đài thì đây vẫn được xem như là căn phòng còn nguyên vẹn nhất. Bước vào căn phòng, từng ngõ ngách, dần dần có một cảm giác thân quen trỗi dậy trong lòng Huyền Băng, trước mắt cô như hiện lên những khung cảnh một gia đình đầm ấm yên vui, cũng có khi lại là những buổi họp bàn chính trị, hay cũng lại là những bữa chiêu đãi khách khứa, cuối cùng là hình ảnh của buổi lễ đính hôn giữa cô và Phong Duy.

Tất cả mọi kí ức đều ùa về như mới chỉ ngày hôm qua. Cô đã nhớ ra mọi thứ, nhớ ra mọi thứ mà cô đã từng trải qua ở nơi đây, mọi kí ức, những con người đã ở bên cô, và cô cũng nhớ ra Phong Duy. Cô quay người lại nhìn Thanh Phong đang đứng nhìn cô với ánh mắt hoảng sợ:

_ Phong, em…

_ Em đã nhớ ra.

_ Em…

Lời còn chưa nói ra, cả căn phòng bỗng bừng sáng. Hàng trăm ngọn đèn bỗng dưng được ai đó bật sáng, chói lòa. Dấu vết thời gian trong căn phòng cũng biến mất, trả lại nơi đấy chính là hoàng cung lộng lẫy, trả lại chính là cái vẻ xa hoa một thời. Toàn bộ dụng cụ, đồ đạc trong phòng còn nguyên y như mới, mọi thứ cứ như chưa từng xảy ra. Như thể chưa từng có dấu chân của bóng tối, của tội ác, của bất cứ bi kịch gì từng xảy ra ở đây cả. Ở nơi cao nhất trên bục trong căn phòng, vang lên một giọng nói, lạnh nhưng đau thương, ấm áp chút nhớ nhung:

_ Chào mừng em về nhà!

Nơi phát ra tiếng nói, ở đó chàng trai khoác trên mình bộ áo choàng màu đen, khuôn mặt thanh tú, đôi môi nở nụ cười có phần đau đớn xen lẫn trêu đùa:

_ Du, anh vẫn như xưa!

Bỏ qua ánh mắt ngạc nhiên của Thanh Phong, cô nhìn người thanh niên trong bộ áo choàng đen, gương mặt lạnh không có chút cảm xúc:

_ Phải, chẳng phải anh đã hứa với em sẽ luôn ở đây chờ em sao. Cuối cùng đã chờ được em rồi. Nhưng không ngờ em còn có người bạn đồng hành khác.

Lời nói vừa dứt thì lập tức Thanh Phong liền cảm thấy có một lực vô hình đẩy anh vào tường, không thoát ra được. Hoảng sợ, Huyền Băng chạy đến bên anh nhưng không làm thế nào giúp anh được liền quay sang nhìn con người đang trừng mắt nhìn cô, nổi giận không kém:

_ Du, anh thôi đi được không. Anh ấy không liên quan gì đến thế giới này, tại sao anh phải làm thế?

Chiếc cốc đặt bên cạnh bị cái người tên Du kia một tay bóp nát, anh quát lên với cô:

_ Thế nào là không liên quan? Tất cả những người yêu em đều liên quan. Anh ta cũng thế, tên Phong Duy cũng vậy mà thôi.

Nghe đến cái tên Phong Duy, cô bỗng trở nên hốt hoảng, trên mặt không còn giọt máu. Cô sợ hãi thốt lên:

_ Duy! Anh đã làm gì anh ấy rồi?

_ Em muốn biết? Được, anh sẽ cho em biết.

Vừa nói xong, hiện lên bên cạnh cô chính là hình ảnh của một người thanh niên bị trói treo lên một cái cột. Tuy trông anh bây giờ đã bị đánh đến thê thảm nhưng vẫn không mất đi cái thần thái vốn có. Nhìn thấy cô, anh hoảng hốt:

_ Băng, sao em lại ở đây? Em mau đi đi, mau đi đi…

Nhìn thấy anh, cô nước mắt nhạt nhòa, đau khổ nói:

_ Duy, em xin lỗi.

Rồi quay sang con người đang nhìn cô trừng trừng:

_ Đủ rồi, anh muốn tôi trở về. Tôi cũng đã trở về rồi. Giờ anh muốn gì nữa đây? Muốn tình yêu của tôi, xin lỗi tôi cái gì của tôi anh cũng đều có thể cướp đi trừ tình yêu của tôi. Cả đời này tôi sẽ không yêu anh, trước đây không, bây giờ không, sau này vĩnh viễn sẽ không.

Cô nhìn anh, ánh mắt lạnh lùng, bất cần. Anh nhìn lại cô, vẫn là ánh mắt bất lực đó:

_ Em muốn anh phải làm gì với em đây? Em cho rằng mình xứng với tình yêu của anh dành cho em sao?

Anh quát lên với cô, lúc này, ta không còn thấy một chàng trai lạnh lùng bí hiểm nữa, anh như một con thú bị thương gầm lên với người gây ra vết thương cho mình:

_ Tôi không xứng, tôi thừa nhận rằng mình không xứng. Vậy tại sao anh cứ dứt khoát bám lấy tôi không buông? Hành hạ những người yêu thương tôi. Đến cuối cùng, mục đích của anh là gì? Anh nói đi?

Đến lúc này, cô cũng không còn giữ được bình tĩnh nữa. Cô nhìn anh, trong đôi mắt màu xanh kia hằn lên những tia đỏ. Thấy cô như vậy, anh lại cười, tự cười chính mình:

_ Đó cũng là câu hỏi tôi đang tự hỏi chính mình, liệu em có thể giúp tôi trả lời những câu hỏi đó không?

_ Anh…

Không để Huyền Băng nói thêm câu gì, anh ta liền ngắt lời cô:

_ Thôi đủ rồi, em không cần phải nói nhiều. Em nhất định tôi sẽ phải dành được. Nếu em ngoan ngoãn chịu theo tôi, một lòng ở bên tôi, tôi sẽ để cho hai con người khốn khổ một lòng vì em kia được yên, nếu không đừng trách tôi vô tình.

_ Anh dứt khoát muốn chiếm được tôi bằng cách đó sao?

_ Là em không cho tôi sự lựa chọn nào khác.

Anh lạnh lùng nhìn cô. Lúc nãy Thanh Phong như nghe ra mọi điều, dù đang bị nỗi đau hành hạ nhưng anh vẫn cố lên tiếng:

_ Băng, không được, xin em. Nếu em làm thế kể cả hắn có để cho anh đi, anh cũng sẽ không thể sống tiếp. Không có em, cuộc sống của anh không còn ý nghĩa, ví cứu anh mà em phải hi sinh, anh không thể tiếp tục sống. Xin em hãy vì tình yêu của chúng ta mà giữ lại sự tự trọng cho anh, quân tử có thể chết nhưng không thể chịu nhục. Anh không thể để người con gái mình yêu hi sinh để giữ lại mạng sống cho anh. Nếu em làm thế, cả đời anh sẽ hận em.

Khẽ đưa tay chạm lên khuôn mặt lấm tấm mồ hôi của anh, cô bất lực kêu lên:

_ Phong, nhưng em biết phải làm sao?

Thấy cô chần chừ, người tên Du lại tiếp tục lên tiếng:

_ Nếu em thấy khó nghĩ như vậy, để anh tặng cho em thêm một bất ngờ nhé.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx