Nhất Hạnh lặng lẽ thở dài, bỏ qua ánh mắt ái muội và không cam tâm của những cô gái trước mặt, thấp giọng nói với anh "Em đi bên kia". Nâng cao tay chỉ về phía bên phải.
Anh nương theo tầm mắt của cô nhìn qua, nói "Đừng đi loạn, đợi anh một lúc anh quay lại ngay ".
Nhất Hạnh một mình đi về phía góc bên phải, lướt qua người phục vụ bưng chén rượu đưa cô, kỳ thật lúc họ bước vào, liền có nhiều ánh mắt chăm chú nhìn bọn họ. Nhất Hạnh ghét nhất là những cảnh tượng như vậy, hơn nữa còn phải bỏ qua ánh mắt của những người khác nếu như vô tình trông thấy. Quay bước, đi về phía bên trái, hướng bên đó có một cái ghế sofa dài, Nhất Hạnh cảm thấy thực nhàm chán, nhàn nhã ngồi xuống.
Đại sảnh trang hoàng rất đặc sắc, đúng là khách sạn năm sao, hơn nữa chủ nhân là người có tiếng tăm, một buổi lễ đính hôn so với những hôn lễ khác còn có phần hơn. Ngay cả đèn chùm màu trắng đặt ngay trung tâm đại sảnh cũng được trang trí với một vòng tròn hoa hồng xung quanh, hoa hồng chưa nở,mỗi hoa có kích thước ước chừng khoảng một móng tay, có vẻ được khảm bên ngoài các đèn treo.
Cô đưa mắt nhìn về phía anh,chỉ thấy ánh sáng ngọn đèn bao trùm lấy anh, màu trắng ngà lan toả,chạm vào khuôn mặt anh, khoảng cách giữa cô và anh khá xa, kỳ thực nhìn từ phía cô nhìn sang, khuôn mặt anh có chút mờ ảo, nhưng cô rõ ràng thấy được, mày kiếm đen dày, con ngươi đen sắc bén, cánh mũi cao thẳng, và bạc môi nhếch lên thành vòng cung. Bộ dạng anh thật đẹp mắt, cùng với người trong trí nhớ của cô rất giống nhau, thật sự rất bắt mắt, ngay cả khi chỉ lặng lẽ đứng đó cũng sẽ phát ra một loại khí chất như ngọc trên toàn thân.
Đúng vậy, khuôn mặt anh cô đã quá mức quen thuộc, ngay cả khi anh cười rộ lên, khóe miệng cong lên tạo thành hình vòng cung, hình ảnh ấy cũng quen thuộc.
Kỳ thật cô cũng không rõ, bản thân cùng Lâm Tử Diễn ở chung một chỗ quan hệ thật không rõ ràng, là vì hai người bà, hay là vì lần đầu nhìn thấy anh, bị khuôn mặt anh làm kinh ngạc nghĩ đến bóng dáng người khác.
Anh tựa như đang nói điều gì đó, cô có thể nhìn thấy những phụ nữ bên cạnh anh cười hoan hỉ, vẻ mặt ngọt ngào.
Bên tai truyền đến âm thanh nói chuyện của những nữ nhân bên cạnh, cô liếc mắt nhìn sang, thoạt nhìn có vẻ là những phụ nữ đã kết hôn,t ay cầm ly rượu, đứng bên phải của cô.
"Chậc, các người nhìn xem, Lâm Tử Diễn kia, bên cạnh anh hôm nay lại là một cô gái khác"
"Đại sảnh ai không nhìn thấy, anh ta là loại đàn ông trời sinh là tai hoạ của phụ nữ a."
"Nhưng mà, cô gái đó, trước kia chưa từng thấy qua."
"Đàn ông như anh ta, muốn dạng phụ nữ nào không có, haiz, những cô gái này nha, chỉ cần thấy anh ta là hơn phân nữa tự nguyện hiến dâng nha."
" Ngoài việc có tiền, có bề ngoài, còn có, dỗ dành nữ nhân cũng thật thành thục, đàn ông như vậy, ai lại không mê đắm."
" Haiz, nếu tôi chưa kết hôn, tôi cũng muốn anh ta."
Kỳ thật, không phải cô muốn nghe lén người khác nói chuyện, chính là khoảng cách giữa cô và họ rất gần, hơn nữa tiếng nói của bọn họ không nhỏ. Vào thời điểm bắt đầu, là tò mò, cũng không hề biết trong mắt phụ nữ Lâm Tử Diễn lại nỗi tiếng như vậy, và sau đó lại không muốn cùng đi với anh ngày hôm nay, trở thành đề tài nói chuyện phiếm của người khác, nghe thấy có tiếng thở dài, cô ngẩng đầu lên, phát hiện người nói cuối cùng là người thân mặc váy áo rực rỡ, là một phụ nữ tuổi chừng bốn mươi.
Thật sự là nhịn không được, thấp đầu cười thành tiếng, thì ra Lâm Tử Diễn có mị lực thật lớn a, lớn đến nỗi ngay cả những phụ nữ đã có chồng cũng tơ tưởng anh.
Cô cười, những phụ nữ đang nói chuyện phía trước liền đảo tầm mắt, không muốn khuấy động bất cứ chủ đề nào, cũng không muốn bọn họ nhận ra cô là "Tình nhân mới" của Lâm Tử Diễn như trong lời bàn tán của bọn họ, cô đành giả vờ đánh mất thứ gì đó, ngồi xổm trên mặt đất để tìm kiếm, đến khi bọn họ bắt đầu tám chuyện, cô mới lặng lẽ rời đi.
Đứng thẳng người, Nhất Hạnh cựa cựa bàn chân. Đúng là giày cao gót thật không thích hợp với cô, dù rằng đã ngồi một lúc, vẫn cảm thấy thực đau nhức.
Còn nhớ, khi học đại học, cũng từng như vậy một lần, đang mang giày cao gót bỗng phát hiện Tô Nhiên cùng Hứa Diệc Dương gặp nhau, cô bỏ chạy, hồi phục tinh thần anh lo lắng đuổi theo rất nhanh, hại cô suýt lăn xuống cầu thang, may mắn thay lúc ấy bên cạnh có một bạn học không quen biết giúp đỡ, cô mới không ngã, nhưng trật chân, ngày hôm sau, mắt cá chân và bàn chân đã sưng to như một quả bóng.
Có lẽ vì áy náy, thời gian mắt cá chân của Nhất Hạnh bị trật, Hứa Diệc Dương mỗi ngày đều đến phòng ngủ đưa cơm.
Sau đó cảnh báo rõ ràng rằng Nhất Hạnh không được mang giày qúa 3 li, nói cách khác bắt Nhất Hạnh đem toàn bộ giày của cô ném đi, bảo cô đi chân trần a.
Sau khi tốt nghiệp và đi làm, không tránh khỏi phải mang giày cao gót, nhưng mà mang nhiều năm như vậy vẫn không thích ứng được, chưa được vài giờ liền cảm thấy rất đau.
Cô đứng thẳng, ánh mắt thoáng giật mình, có lẽ bầu không khí quá mức tốt đẹp, đêm nay, giọng nói của anh, bộ dáng của anh, không ngừng ùa về, thật sự cô che dấu rất tốt, làm mọi người ai cũng tin tưởng rằng, hình bóng của anh đã nhạt phai trong tâm trí cô.
Nhưng lúc đêm dài thanh tĩnh, chỉ mình cô hiểu được, tất cả mọi thứ về anh đều khắc sâu trong trái tim cô.
Xa xa, chú rễ thân thiết thì thầm với cô dâu điều gì đó, nhân lúc không ai để ý còn khẽ hôn môi, thu hút tiếng cuời ngọt ngào của mọi người xung quanh.
Một lần, Đỗ Y các cô từng nói, Nhất Hạnh, phải nắm bắt hạnh phúc thật chặt, chờ tốt nghiệp liền đem Hứa Diệc Dương kéo vào giáo đường, đến lúc đó chúng ta nhất định sẽ bỏ lì xì thật khá, ngươi sẽ không đau lòng vì tiền vào buổi tối.
Như thế nào cô chưa từng nghĩ qua, nghĩ đến ngày kết hôn của chính mình, nghĩ về sau cùng Hứa Diệc Dương có cuộc sống vô cùng hạnh phúc?
Dù rằng phát hiện người Hứa Diệc Dương yêu là Tô Nhiên không phải cô, biết Hứa Diệc Dương hẹn hò cùng cô để trêu tức Tô Nhiên, ngay cả khi như vậy, suy nghĩ kia cũng không bị phá vỡ.
Cô luôn tìm cách để Hứa Diệc Dương thích cô một chút, dù là một chút thôi cũng đủ rồi. Cô luôn cố gắng, luôn chờ mong, kết quả là, anh đi rồi, không nói gì cả, như một trò đùa để lại cho cô sự thương tổn sâu sắc.
Nhớ lại, khi đó chính mình hèn mọn cỡ nào.
Ngọn đèn tỏa sáng, bọn họ hoan hỉ cười đùa, nơi này có rất nhiều người, thành phố cũng nhiều người lắm, quen thuộc có, xa lạ có, thích có, chán ghét cũng có, chỉ tiếc, không có một người tên Hứa Diệc Dương.
Vào lúc, Lâm Tử Diễn nói, hôm nay là một ngày vui, mọi người đều muốn vui vẻ.
Cô muốn vui vẻ, thật sự, muốn vui vẻ một chút, nhưng vào lúc này sống mũi cô cay nồng, hốc mắt ướt át.
Lắc lắc chén rượu trong tay, ngửa đầu uống cạn, không biết loại rượu gì, chất lỏng màu cam chảy xuống cổ họng, có hương vị của chua xót, kéo theo hương vị ngọt ngào, lạnh lẽo tiến vào dạ dày.
Giờ phút này, cô cần an ủi chính mình, ký ức ùa về quá nhanh, cô không kịp ngăn cản. Cô cần đem nước mắt cùng thương tâm vứt bỏ, mà ngoại trừ uống rượu, cô không còn cách nào khác.
Vì thế ngồi ở sofa,cô bưng chén rượu, một ly, lại một ly.
Cô nghĩ cô say rồi, bởi vì trước mắt mọi vật bắt đầu mơ hồ, cô thậm chí không phân biệt được trướt mặt là Lâm Tử Diễn hay là Hứa Diệc Dương, bởi vì cô uống quá nhiều, uống nhiều như vậy lại làm cô cảm thấy muốn khóc.
Trên trán cảm giác có chút mát mẻ, là cái gì đặt trên mặt cô, cô cố gắng mở to mắt, chăm chú nhìn xem "A, là anh nha, Lâm Tử Diễn, vì sao anh lại đây."
Giọng nói anh có chút bất đắt dĩ: "Em đã uống bao nhiêu rượu, anh chỉ mới rời khỏi chốc lát, sao lại uống thành như vậy?"
"Em chỉ uống có một chút, thật sự chỉ một chút thôi nha." Chỉ chỉ vào vài ly trống phía trước, Nhất Hạnh cười nói.
Lâm Tử Diễn nhìn cô chỉ lung tung vào những ly rượu trước mặt, vừa định nói, vừa quay đầu lại, bỗng thấy mắt cô tuôn rơi từng giọt, từng giọt nước mắt..
Anh lập tức luống cuống chân tay: "Nhất Hạnh, làm sao vậy, sao em lại khóc rồi?"
Cô không trả lời, chỉ ô ô khóc, dừng cũng dừng không được. Cuối cùng anh nóng nảy lo lắng, có chút kích động, đành vỗ về lưng cô: "Haiz, anh nói em đừng khóc mà, hôm nay là ngày bạn anh đính hôn nha, anh nói, em đừng khóc nữa mà."
Nhất Hạnh chỉ thấy mình choáng váng, mơ màng, muốn cầm lấy ly rượu, liền bị Lâm Tử Diễn đoạt lấy.
"Lâm Tử Diễn, anh khi dễ em." Nhất Hạnh ủy khuất, cảm giác say càng tăng, lặng lẽ vùi đầu, dùng sức khóc.
Cô khóc như vậy, thu hút vô số ánh mắt. Chỉ thấy hoa hoa công tử Lâm Tử Diễn đang vòng tay ôm một người, mà cô gái kia khóc như mưa.Vì thế, không khỏi cảm khái, khẽ nói:
"Nhìn đi, lại một cô gái bị bỏ rơi."
Còn có người âm thầm lắc đầu: "Nói xem, đàn ông trên đời nhiều như vậy, sao lại dây dưa với Lâm Tử Diễn? Ai mà không biết anh có tiếng là hoa tâm?"
Nhất Hạnh khóc thật lợi hại, Lâm Tử Diễn không có biện pháp, cuối cùng nhẹ nhàng nâng cô dậy, hướng chú rễ chào một tiếng, nhanh chóng lái xe rời đi.
Cô say rượu, anh lo lắng, liền lái xe đưa cô về nhà. Từ khi bắt đầu lên xe, Nhất Hạnh càng không ngừng khóc, mãi cho đến khi vào nhà trọ, cô vẫn khóc, có lẽ là dọc đường đi cô khóc đến mệt mỏi, thanh âm cũng chỉ còn lại tiếng nức nở. Kỳ thật anh không biết, cô tửu lượng quá thấp, sau khi uống rượu hạnh kiểm cũng không tốt, uống rượu xong không ầm ỹ cũng không nháo, chỉ khóc, khóc không dừng được.
Anh cúi đầu xem cô, mặt cô thoáng đỏ ửng, có lẽ bởi vì khóc lâu, nhìn thấy trên mặt cô vẫn còn đọng lại nước mắt.
Cuối cùng anh đem cô đặt ở trên giường, nhìn cô rồi xoay người, cô nằm trên gối không tiếng động. Nguyên tưởng rằng cô đang ngủ, không nghĩ nửa đêm lại nôn ra. Lâm Tử Diễn đành phải đem cô ôm đến sofa, thay trải giừơng rồi dọn dẹp, lại đem cô ôm trở về giường.Còn bản thân nằm ở sofa, tay chân co ro tê cóng cả một đêm.
@by txiuqw4