Tối hôm đó trở về nhà, Nhất Hạnh mất ngủ nghiêm trọng, nhắm mắt lại, trong đầu đầy ắp quang cảnh thời đại học.
Dáng người mặc áo sơ mi của anh, cách anh cười, cách nói chuyện của anh, thanh âm của anh, hình bóng của anh...... Cho tới giờ đều chiếm cứ xoay quanh điều đó.
Vì thế, đơn giản từ trên giường ngồi dậy, ngồi xếp bằng, đối diện bức tường, âm thầm nói: Lại một lần nữa điều tiết mình.
Thật ra, Hứa Diệc Dương rời đi 5 năm, bên người Nhất Hạnh không phải là không có con trai theo đuổi, đều không có ngoại lệ, tất cả cô đều cự tuyệt. Nhiều năm qua, Nhất Hạnh vẫn đều sống trong mâu thuẫn, Hứa Diệc Dương vừa đi vài ngày, nhớ tới anh, thậm chí cô còn hận, bởi vì lời nói của anh, làm cô mất hết mặt mũi, làm cô bị nhiều người chê cười. Nhưng mãi cho đến bây giờ, bản thân mình cũng không thể hận.
Nghĩ rằng thời gian thật sự có thể làm dịu tất cả, có thể giúp cô quên anh sạch sẽ, từ nay về sau, cô có thể có cuộc sống yên ổn, nhưng căn bản không thể. Bởi vì cách nhiều năm như vậy, cho dù từ lâu nghĩ mình không giống như năm đó, nhưng ngày đó ở nhà hàng Pháp lần đầu tiên nhìn thấy anh, ở chỗ sâu trong trái tim đau đớn ầm ĩ luôn luôn không thể xem nhẹ.
Bởi vì đau lòng, cho nên lựa chọn trở nên xa lạ, dù như thế nào cô cũng không thể quên câu nói rành mạch " Không thích." Từ lâu đã có vết xe đổ xảy ra trước mắt, cô luôn luôn không phải mình đồng da sắt, cho nên cho dù không có cách nào quên anh, cô cũng muốn nói với chính mình không cần hy vọng xa vời, không cần chờ mong, nếu không, vẫn như cũ bị thương chính là mình, cô không chịu nổi thương tổn như vậy, nếu lại đến một lần, có lẽ đời này, cô cũng không dám đi yêu người khác.
Ngày hôm sau đi làm, mí mắt thâm đen, Lí Xu thấy còn trêu ghẹo Nhất Hạnh, nói hôm nay là một ngày đặc biệt nên trang điểm đậm. Toàn bộ công ty đều thảo luận tiệc tối "Chào mừng Tổng Giám đốc mới", cũng không biết là ai ra chủ ý, ý định thật tốt, dù cái gì cũng phải làm tiệc chào mừng gì đó. Lí Xu rất hưng phấn, từ sáng đến tối đều líu ríu, từ khi nhìn thấy Hứa Diệc Dương, "Lý luận đặc biệt của hủ nữ(*)" của cô bắt đầu không ngừng xâm nhập, nói cái gì mà khó gặp gỡ được Hứa Diệc Dương và Lâm Tử Diễn là hai cái "cực phẩm", dù sao trên đời này tất cả đàn ông sỡ hữu khuôn mặt đẹp trong mắt cô đều là công hoặc thụ(*).
(Traitao: (*) cái này bạn nào đã rành thì khỏi giải thích, còn không biết thì cũng không nên biết, để giữ lại một thế hệ trẻ thơ trong sáng @Kat: ss cũng thấy vậy ah)
Nhất Hạnh vốn dĩ không thích những trường hợp quá náo nhiệt, hơn nữa cũng không thích hợp, gặp gỡ Hứa Diệc Dương, khó tránh khỏi lại một lẫn nữa xấu hổ, lúc tan tầm liền nói với Lí Xu mình bị cảm, buổi tối sẽ không đến, Lí Xu còn thay cô tiếc nuối, nói cái gì mà khó được gần gũi nhìn thấy "cực phẩm soái ca", nếu không phải thật nghiêm trọng thì nhất định phải đi.
Buổi tối lúc nhận được điện thoại, Nhất Hạnh đang ở nhà ăn cơm, gọi điện thoại đến là Lí Xu: "Nhất Hạnh, toàn bộ nhân viên trong công ty đều đến đông đủ, Lí phó tổng nhìn mình hỏi cậu đâu, nói công ty khó được tụ hội, cậu nếu thật sự không nghiêm trọng, chạy nhanh lại đây."
Trong miệng Nhất Hạnh còn một ngụm cơm, đứt quãng nói:"Mình rất nghiêm trọng, thật không đến được."
Một trận trầm mặc, giống như cùng người khác nói xong cái gì, cách vài giây lại truyền đến thanh âm:"Mình nói, Tổng Giám đốc đang đứng bên cạnh mình, sếp nói bị bệnh nên nghỉ ngơi cho khỏe, chờ tiệc tàn sếp đại diện công ty đến thăm cậu."
" A......" Vừa nghe xong, Nhất Hạnh choáng váng, chiếc đũa xém chút rơi xuống, vài giây phản ứng lại, vội vàng nói," A, không cần phiền toái, thật ra mình cũng không phải thật nghiêm trọng, mình hiện tại sẽ đến đó, lập tức đến."
Nói xong liền vội vàng cắt đứt điện thoại, Lí Xu còn cảm thấy kỳ lạ: "Không phải bệnh thật sự nghiêm trọng sao."
Trở về phòng, vội vàng thay quần áo đẹp, lại lao ra phòng khách:" Nhất Vận, Nhất Vận, mau đưa chị tới công ty."
Tống Nhất Vận đang cầm chén ăn cơm như hổ đói, ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái:" Chị a, em không phải tài xế của chị, hơn nữa em còn đang ăn cơm."
" Tống Nhất Vận, đừng chậm chạp, nhanh chút, em không muốn giầy của em a."
" Lập tức." Vừa nghe đến giầy, Tống Nhất Vận chạy nhanh ném bát cơm, trong chỉ chớp mắt từ oán giận chuyển sang thúc giục:" Chị, nhanh chút, chạy nhanh đi."
Một trận gió rít rào chạy qua, Tống Nhất Vận chỉ cần 15 phút liền mang Nhất Hạnh an toàn đưa đến công ty.
Lầu 3 đèn đuốc sáng trưng, lúc Nhất Hạnh đến bữa tiệc đã bắt đầu, đi đến vội vàng, quên mang kính sát tròng, đại sảnh người nhiều lắm, Nhất Hạnh thoáng đi vào, nơi nơi tìm kiếm hình bóng Lí Xu. Âm nhạc vang lên, mọi người bình thường lịch sự nho nhã giờ giống như cuồng điên, Nhất Hạnh đi qua đám người, thỉnh thoảng lại cùng người ngoài chào hỏi, đi một vòng cũng không thấy Lí Xu, cuối cùng đứng ở yên một chỗ, trong lòng thầm nghĩ, sớm biết vậy đã không tới.
Đang tự mình thầm oán, nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân, quay đầu, là Hứa Diệc Dương, biết là không hề cố ý, nếu đến đây, đã biết sẽ gặp nhau, cô cố gắng tự điều tiết, vẫn là có chút hiệu quả.
" Hứa tổng."
" Nghe nói em bị bệnh." Nhất Hạnh thoáng nghẩng đầu, anh hôm nay mặc một bộ âu phục màu đen thủ công, để lộ áo sơ mi màu tím, toàn thân đều lan tỏa ra một hơi thở trầm ổn. Thật ra, cô chưa thấy anh mặc âu phục bao giờ, trước kia, ở trường học anh đều mặc T-shirt, kiểu dáng đơn giản cực kì, màu trắng chiếm đa số. Khi đó, mỗi khi thấy anh mặc T-shirt, cô đều cảm thấy nhìn qua giống thiếu niên, từ trong người phát ra thanh tịnh, đúng thật, mỗi lần chỉ cần nhìn thấy anh, lòng đều vui sướng. Hiện giờ anh mặc âu phục đứng trước mặt cô, lại vẫn làm cô cảm giác giống năm đó khi anh mặc T-shirt, năm đó, tất cả đều ở trong lòng cô bén rễ, phát ra đau.
Mặt Nhất Hạnh có chút nóng lên, cô đứng trước mắt anh, nói dối bại lộ, nhưng còn giãy dụa:"Không có gì, có chút cảm mạo mà thôi."
" Em lại đây." Cho tới nay, anh cùng cô nói chuyện giọng điệu đều như vậy, như mệnh lệnh, không cho cãi lại.
Cô không di chuyển, cũng không nói, lắc đầu, sau một lát mới nói:" Có việc sao?" Cố gắng lảng đi ánh mắt của anh.
Hai người đều đứng thẳng bất động, không khí nặng nề, anh xoay người:" Ở chỗ này chờ anh." Sau vài phút, anh trở về, đưa cho cô một ly giáy, bên trong là nước chanh trị cảm mạo.
Nhất Hạnh ngừng một chút, không lên tiếng, tiếp nhận ly giấy, cổ họng có chút chua chát.
Anh lại quay lại đứng trước cửa sổ, bóng dáng thật dài bao phủ xuống dưới, vị trí bọn họ đứng là góc đại sảnh, không biết từ khi nào ngọn đèn hơi tối, bên cạnh tiếng người ồn ào, tiếng tán gẫu, tiếng nói chuyện, còn có dư âm tiếng nhạc, nhóm nhân viên bình thường khó gặp được trường hợp thả lỏng như vậy, hôm nay rất náo loạn, không có khả năng khống chế, cho nên không chú ý tới hai người ẩn núp ở một nơi bí mật gần đó.
Nhất Hạnh trong tay còn cầm ly nước chanh, một ngụm cũng chưa uống. Nhớ rõ lần đó Tô Nhiên cảm mạo, thuận tiện uống nước chanh, khi đó Nhất Hạnh chưa biết nước chanh còn có công hiệu trị cảm mạo, cho nên gặp Tô Nhiên cầm lên uống, liền ngạc nhiên hỏi, sau mới biết được là vì anh, Tô Nhiên uống cũng là anh tự mình đưa tới.
Quả thật, chuyện cũ nghĩ lại mà sợ, chỉ thoáng nhớ một ít, liền cảm thấy chính mình càng thêm vô lực.
Kỳ thật cô luôn như vậy, giống một đứa nhỏ, đứng trước mắt anh chân tay luống cuống, trước kia là vậy, hiện tại cũng là vậy, mù mờ nói không ra lời, lại càng không dám ngẩng đầu lên cùng anh nhìn thẳng, hiện này cũng là như vậy, cũng không biết từ khi nào thì trở thành thói quen, vẫn như vậy đến giờ.
Anh đột nhiên thở dài một hơi, rất nhỏ, nhưng Nhất Hạnh lại nghe rõ ràng, cô thật ra chưa từng có nghe anh ca thán, lúc anh không vui, mặt mày luôn có thói quen nhăn lại.
Có lẽ là cô lâu không có động tĩnh, anh rốt cục xoay người lại, trong mắt một mảnh ảm đạm, thê lương làm người đau lòng: "Em không muốn nhìn thấy anh?"
Nhất Hạnh có chút khiếp sợ:"...... Không phải."
"Có phải hay không đã quên chuyện trước kia?" Anh nhìn thẳng cô, trong mắt bỗng nhiên nổi lên ra mấy điểm sáng.......
" Ừ." Nhỏ đến không thể nghe một tiếng, giống như tiếng thở dài nhỏ của anh mới vừa rồi.
Trong mắt anh xẹt qua một tia phức tạp, cứ như vậy, nhìn cô thật lâu, không khí mới truyền đến một tiếng vang, mang theo một chút khàn khàn: "Anh không quên."
Nhất Hạnh cảm thấy mình nhất định là nghe lầm, một khắc kia, cô thậm chí hy vọng mình thật nghe lầm, đến tột cùng là ý gì, câu kia của anh" Ta không quên", là nhắc nhở cô sớm ngày tỉnh táo, hay ám chỉ qua 5 năm, anh vẫn yêu Tô Nhiên mà không phải là cô. Cô không thể nhận rõ hàm nghĩa sâu xa của câu nói kia, trong mắt anh, trên mặt anh, có ẩn nhẫn, có thống khổ, có bất đắc dĩ...... Tất cả cảm xúc hướng đến cô, chậm rãi hóa thành vô hình, đâm lòng cô bị thương.
Cô không thể liên tục ngẩng đầu nhìn sắc mặt anh, ý tưởng duy nhất trong đầu cô là trốn, chỉ có cho rằng cái gì cũng không có nghe thấy, cái gì cũng không có thấy, mới có thể lừa mình dối người an ủi chính mình.
Cô hoảng sợ trốn đi, chật vật không chịu nổi thoát ra, anh ở phía sau cô, không nói nhiều lời, cũng không có đuổi kịp, thực tế, anh không đuổi theo, đáng thương cỡ nào, lại một lần, cô ở trước mắt anh chật vật đến đáng thương, cho nên, cô chỉ để lại một câu:"Thật xin lỗi, tôi còn có việc gấp, tôi đi về trước, tạm biệt Hứa tổng."
Mặc dù trốn chạy đến đáng thương hoảng sợ, nhưng trên đường đi, trong lòng trống trải, giống như quần áo bị xé rách, luôn vá vào không được, chỉ có trơ mắt nhìn nó rách càng lúc càng lớn, mưa gió vù vù thổi qua, thổi qua da, đau đớn đột kích đến, nhưng cô không có cách nào, cho dù tìm được phương thuốc hay, trị vết thương trên thân thể, cũng trị không hết vết sẹo trong lòng.
Thành phố ban đêm, phồn hoa như mộng, tòa nhà chọc trời, ánh đèn lấp lánh. Đèn chiếu sáng một hàng dài, kéo dài tới thật xa, xa xa nhìn lại, thật rực rỡ, tạo thành một dải dài. Màn hình lớn trên siêu thị không ngừng truyền phát quảng cáo về chiếc nhẫn kim cương nổi tiếng, hình ảnh cả trai lẫn gái, tươi cười sáng lạn.
Cô vẫn đi, bồn hoa ven đường hoa cúc màu vàng nở rộ, đèn đường xếp từng cặp. Đèn rực rỡ nổi lên, cô mới nhớ ra thì ra cô muốn về nhà.
Ngồi trên xe buýt, trong xe, hành khách chỉ có một mình cô, đi cuối cùng hàng ghế, mở cửa kính xe, xem phong cảnh ngoài phố, từ cửa sổ thủy tinh nhìn ra ngoài.
Gió đêm từ từ thổi qua, lạnh lẽo, thành phố này, ban đêm, cũng chỉ có cô một người cô đơn.
@by txiuqw4