sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 57

Ăn cơm trưa xong, thời gian nghỉ ngơi buổi trưa có chỉ chốc lát nên Nhất Hạnh gục trên mặt bàn mà nghỉ. Vào hè nên thời tiết nóng bức khác thường. Mùa hè vừa đến, cô liền bắt đầu mệt mỏi, không muốn ăn, sụt cân, cả ngày đều buồn ngủ.

Trong khoang nữ cũng không có mấy người nên rất yên tĩnh.

Lưu Ý Khuynh từ bên ngoài đi vào, dù trời nóng mà vẫn cầm một chén nước đường nóng bỏng tu ừng ực. Uống xong ôm bụng lớn tiếng kêu đau, Nhất Hạnh rất đồng tình với chị. Cũng là lực bất tòng tâm, đau bụng theo chu kỳ sinh lý này là nỗi khổ của nữ nhân.

Hết giờ làm, cô tiện đường ghé qua hiệu thuốc, gần đây dễ bốc hỏa nên mua vài gói thuốc thanh nhiệt hạ hỏa để về nhà pha nước uống.

Lúc về đến nhà, anh cũng đã về. Mọi khi đều là cô về nhà trước, áng chừng chờ làm xong cơm thì anh cũng về nhà. Lúc chưa kết hôn thì không biết, kết hôn rồi mới phát hiện không phải giống như lúc đầu là anh kiêng ăn. Không, quả thực là kén ăn.

Cô hay làm các món ăn thông thường, anh ăn không lâu liền kêu như bị vẻ suy dinh dưỡng, là cô không để ý đến anh. Mấy hôm sau anh liền mang về nhà vài quyển sách dạy nấu ăn dầy cộp, đưa cho cô: "Đây, Nhất Hạnh, sau này lúc rảnh thử làm đi."

Cô lật lật vài trang rồi gần như là trố mắt đứng nhìn, những món ăn này đều phải là đầu bếp có năng lực mới làm được. Cô chỉ là bà chủ nho nhỏ của một gia đình con con thì lấy đâu ra bản lãnh cao như vậy để nấu nướng những món ăn này cơ chứ.

Tuy là nói như vậy, nhưng cô vẫn thử làm mấy lần, mấy món làm ra đều luôn kém rất nhiều rất nhiều. Anh ăn mấy lần đều lắc đầu thẳng thừng. Đến cuối cùng, cô như sắp phát hỏa bèn quyết định không để ý tới anh, dúi mấy quyển sách dạy nấu ăn kia vào góc trong cùng của tủ bát. Đến khi anh hỏi thì nghiến răng nghiến lợi: "Em không làm được, muốn ăn thì anh ra nhà hàng xịn mà ăn."

Anh nghe xong lại cũng không nói thêm gì. Trái lại, lại khôi phục chế độ ăn uống ở nhà trước kia. Chuyện sách dạy nấu ăn sau này cũng không hề nhắc tới nữa.

Mọi việc như thế nên sau khi kết hôn Nhất Hạnh đã sớm tổng kết ra một quy luật. Đó chính là, Lâm Tử Diễn là mềm nắn rắn buông.

Cô thay dép lê vào nhà, anh đang ngồi ở trên ghế sa lon, nửa người tựa vào lưng ghế sa lông.

Bỏ túi xuống, cô đến gần anh: "Hôm nay làm sao anh lại về sớm thế?"

Anh nhìn cô: "Chồng em hôm nay tiếp khách đánh golf một ngày, bây giờ hết hơi rồi."

Cô chế nhạo: "Anh có tiền, vận động có ích với thể xác và làm tinh thần khỏe mạnh."

Anh cũng không buồn cử động, miễn cưỡng đáp: "Ừ, vận động đích xác có ích với thể xác và làm tinh thần khỏe mạnh." Dứt lời đột nhiên kéo cô xuống. Nhất Hạnh bị sức kéo của anh lôi tuột đến ghế sa lon. Còn chưa kịp phản ứng lại liền bị ôm lấy.

Người nào đó bắt đầu thò móng vuốt sói vào trong quần áo vợ, theo đường cong nhắn nhụi eo lưng mà vuốt ve rồi hôn nhiệt tình.

Từ sau khi kết hôn với người nào đó, lá gan Nhất Hạnh càng lúc càng lớn. Tay phải duỗi ra mà lấy sức nhéo một cái. Chỉ nghe anh kêu "ái" một tiếng, mặt mày nhăn nhó: "Em dám nhéo anh?"

Làm sao mà cô không dám, trông điệu bộ thế kia mà còn nói chính mình đánh golf cả ngày. Cái dạng này giống như là ngủ cả ngày, thật như hùm như hổ. Cô đi làm cả ngày nên thấy đói bụng. Cô cũng không tin người vận động suốt một ngày mà cũng không đói bụng.

Người nào đó không chịu buông tha cứ kiên trì không ngừng, Nhất Hạnh thừa dịp lấy hơi bèn hỏi: "Lâm Tử Diễn, anh không mệt a?"

"Khà, anh mệt chết đi. Nhưng mà anh nghĩ càng mệt hơn thì càng dễ ngủ hơn."

Nhất Hạnh phản đối không có hiệu quả, liền bị người nào đó ăn sống nuốt tươi, ăn sạch sẽ. Đáng thương cho cô ngủ một giấc kết quả bị cái đói đánh thức, không thể làm gì khác hơn là nửa đêm lồm cồm dậy nấu ăn gì đó. Ăn một mình mà không gọi anh. Nhưng đúng lúc đang ăn cật lực thì anh thần không biết quỷ không hay đứng ở bên cạnh cô làm cô sợ đến ba hồn bảy vía lên mây cả. Thừa dịp cô đang khiếp đảm, anh cầm lấy món trên tay cô, vẻ mặt trách móc: "Thật là ác, em muốn anh chết đói à."

Vì vậy hai người ngồi lỳ trên ghế sa lon ở phòng khách ăn uống hồi lâu. Ăn xong rồi lại bị anh vồ lấy lôi về trên giường tiếp tục ngủ.

Ngày hôm sau Nhất Hạnh dậy thật sớm, được ngày nghỉ ngơi thật không dễ có. Cô đơn giản rửa mặt rồi ra ngoài.

Lúc chuẩn bị về nhà thì cô nhận được cuộc điện thoại lạ, là giọng nữ nhưng cô không nhận ra. Người đó hẹn cô gặp mặt tại Tinh Ba Khắc. Mặc dù không biết là chuyện gì nhưng Nhất Hạnh vẫn đến gặp.

Tại bàn ở phía trước Starbucks quả nhiên là vị mỹ nữ mà cô chưa từng gặp qua, tóc dài xõa vai đang đau khổ động lòng người. Thấy Nhất Hạnh liền đứng dậy nhẹ giọng nói nhỏ nhẹ giống như mưa xuân tháng ba, tí ta tí tách: "Tống tiểu thư, xin chào."

Nhất Hạnh ngồi xuống, gọi một ly cà phê: "Chào cô, xin hỏi hôm nay hẹn tôi đến đây có chuyện gì?"

Mỹ nữ bắt đầu tự giới thiệu: "Tôi họ Chu, hôm nay hẹn Tống tiểu thư đến thật sự là vạn bất đắc dĩ."

A...

Nhất Hạnh linh cảm không chừng lại là món nợ đào hoa của Lâm Tử Diễn. Sau khi kết hôn, bởi vì chuyện của Dư Thâm Tĩnh mà Lý Xu đã nhiều lần dặn dò cô, nói là tuyệt không thể sơ ý. Một khi đã kết hôn với nam nhân thì sớm muộn sẽ sinh ra bề ngoài mệt mỏi. Tướng mạo Lâm công tử nhà cô thì người gặp người thích, hoa gặp hoa nở. Cho dù anh không chủ động thì nữ nhân khác cũng mơ ước vị trí bà chủ Lâm của cô. Nhất Hạnh nghe rất cẩn thận, liên tục gật đầu. Kết hôn hơn nửa năm mà cho tới bây giờ chưa từng nghe qua có đồn đại gì, trừ công ty có chuyện phải làm thêm thì gần như anh đều là đúng giờ tan việc. Biểu hiện khá tốt, rất có phong thái mô phạm của một ông chồng.

"Tống tiểu thư, tôi và Lâm tổng..." Mỹ nữ bắt đầu tự thuật.

Nhất Hạnh thầm than, cũng là món nợ phong lưu. Cà phê rất thơm, nhưng cô cũng không muốn uống.

"Tôi rất yêu Lâm tổng, tôi không thể rời khỏi Lâm tổng..."

"Tống tiểu thư, tôi cũng là vạn bất đắc dĩ mới tới tìm cô. Xin nhất định phải giúp tôi?"

"A, cô rất yêu anh ấy. Vậy anh ấy yêu cô sao?" Cô tò mò muốn hỏi một câu.

Mỹ nữ hiển nhiên hơi cứng người lại, lập tức bắt đầu rơi lệ: "Tôi yêu anh ấy, anh cũng nói yêu tôi. Nhưng... Tôi không có cách nào, thật sự không có cách nào..."

Nhất Hạnh nhíu nhíu mày: "Làm sao lại không có cách nào?"

Mỹ nữ khóc đến làm người ta thương hại, thấy vậy Nhất Hạnh không đành lòng mà suy nghĩ xem có nên... dừng lại như vậy hay không.

"Tôi... Tôi mang thai... Cho nên, không có cách nào mới đến tìm Tống tiểu thư."

A, thì ra là thế, mang thai.

Nhất Hạnh rất bình tĩnh: "Chúc mừng cô, Chu tiểu thư, mang thai là chuyện tốt, đừng khóc. Hẳn là cô nên hài lòng mới đúng..."

"Nhưng, đã một tháng tôi không có nhìn thấy Lâm tổng."

"Nói như vậy là anh ấy trốn cô? Nên hôm nay Chu tiểu thư hẹn tôi tới đây rốt cuộc là vì chuyện gì?" Ly cà phê khẽ run lên. Tinh Ba Khắc mở điều hòa, để nhiệt độ thích hợp mà Nhất Hạnh lại cảm giác cả người nóng bừng.

"Tôi biết như vậy không tốt, nhưng hiện tại tôi mang thai. Lâm tổng trước kia nói qua là anh ấy rất thích trẻ con. Cho nên, tôi nghĩ sinh một đứa, trẻ con không thể là con riêng." Mỹ nữ mở to đôi mắt ngập nước nhìn Nhất Hạnh, nhìn đầy cầu khẩn. Thấy vậy Nhất Hạnh rất đồng tình.

Con cái không thể là con riêng, rất thông minh, thay vì nói cho cô là muốn cô ly hôn Lâm Tử Diễn.

Nhất Hạnh cười cười, đứng dậy: "Thật xin lỗi, Chu tiểu thư, tôi đi toilet một lát. Làm phiền cô chờ tôi một lúc ở chỗ này."

Đứng dậy đi toilet, vốc nước lạnh vỗ vỗ vào mặt, rất nóng rất bỏng. Cô lấy điện thoại di động từ trong túi ra, từ danh bạ tìm tên một người nào đó.

Lúc này, anh hẳn là vẫn còn đang ngủ bù.

Điện thoại di động vang lên một hồi mới được nhận, âm thanh của anh vẫn còn mang theo một chút buồn ngủ.

"Lâm Tử Diễn, đến ngay Starbucks ở đường xx. Lập tức tới đây, nếu tới chậm thì tôi và anh ly hôn." "Bụp" một tiếng cúp điện thoại, từ nhà tới đây hẳn là không tới hai mươi phút đồng hồ. Nhất Hạnh trở về chỗ ngồi, vừa đếm thời gian, vừa nghe mỹ nữ tiếp tục kể chuyện.

Thật sự rất không đành lòng, nhìn mỹ nữ khóc thương tâm như vậy, nhưng trong bụng đang mang thai nên Nhất Hạnh lấy vài cái khăn giấy đưa qua. Mỹ nữ có vẻ đúng là hết sức kinh ngạc.

Nhất Hạnh bình thản mềm mỏng nói: "Phụ nữ có thai khóc nhiều sẽ không tốt."

Thấy mỹ nữ dừng khóc, Nhất Hạnh mới lại hỏi: "Hai người biết nhau như thế nào?"

"Trong một lần tiệc rượu."

"A..."...

Khi Lâm Tử Diễn từ nhà chạy tới thì ở bên ngoài ánh nắng đã trở nên hết sức chói chang. Trong lúc buồn ngủ mông lung chỉ nghe cô nói "Tôi muốn ly hôn với anh" thì cơn buồn ngủ của anh lập tức tan biến. Anh vội thay quần áo liền đánh xe lại đây.

Thấy cô đang ngồi cùng nữ nhân khác nói chuyện phiếm, có vẻ cũng không có thay đổi gì thì sải vài bước đi đến: "Em vừa mới nói gì, ly cái gì?"

Chu tiểu thư ngồi một bên vội vội vàng vàng đứng lên, mặt mày kinh ngạc và sợ hãi, lập tức yểu điệu chào một tiếng: "Lâm tổng."

"A, là như vậy, Chu tiểu thư nói tìm anh có chút việc. Hai người chịu khó nói chuyện đi, tôi về trước." Lướt qua anh, cô cầm ví xoay người, nhưng đi vài bước lại quay lại mà bổ sung: "A, còn nữa, Tử Diễn. Chu tiểu thư nói cô ấy mang thai, đứa bé không thể là con riêng."

Dứt lời cô liền đi ra ngoài, còn anh một mình đứng ngây ở nơi này, mang thai gì, con tư sinh nào.

"Lâm tổng, em..." Chu tiểu thư khốn khổ nhìn Lâm Tử Diễn.

Hắn nghiêng đầu hướng nhìn ra ngoài cửa một hồi lâu cho đến khi không nhìn thấy bóng cô nữa.

Quay đầu lại, anh vẫn đứng ở lối đi nhìn Chu tiểu thư kia vài giây: "Ai, tôi muốn nói mình không nhận ra cô?"

Chu tiểu thư lập tức khóc như mưa: "Lâm tổng, ngài không nhớ rõ, buổi tối hôm đó..."

Buổi tối hôm nào, nhớ cái gì, anh hoàn toàn không hiểu ra sao.

"Lâm tổng, nhưng em... em có thai."

Anh yên lặng vài giây: "A, chúc mừng cô." Nói dứt lời thì anh chuẩn bị rời đi.

"Lâm tổng, đứa con là của anh.." Mắt thấy anh muốn rời đi, mỹ nữ rốt cục mở miệng nói ra.

Có lẽ đầu tiên là anh bị hăm dọa sợ mất mật, nửa ngày mới phản ứng lại: "Vợ của tôi cũng không mang thai, làm sao mà tôi có thể sẽ có con."

Anh cũng không muốn giải thích nhiều hơn. Người đứng trước mắt thì một chút ấn tượng anh cũng không hề có. Đột nhiên anh nhớ ra câu nói cuối cùng của Nhất Hạnh về ly hôn thì liền biết lại là hiểu lầm.

Anh dừng một chút: "Chu tiểu thư?"

Mỹ nữ gật đầu mà không ngừng ràn rụa.

"Nhất định là cô nghĩ nhầm rồi, thật ngại quá, tôi đi trước."

Ra khỏi Starbucks, ngay cả lái xe anh cũng không để ý. Cầm điện thoại di động liền gọi cho cô. Không ai tiếp làm anh tức đến gần như lửa xém lông mày. Cũng không biết cô đi đâu, anh vừa lái xe vừa nhìn quanh hai bên đường. Xe chạy nhanh qua một con phố mới thấy cô ngồi một mình trên ghế. Ánh mắt vô hồn không biết nhìn về phía nào.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx