sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 8

“Cầu trời là mình đang ngủ,” tôi thều thào. “Mìnhđang ngủ thật mà.”

“Cậu đâu có ngủ.”

“Cậu đấy hả, Tobias?” tôi hỏi con mèo.

“Cậu có nghe tớ nói không?” giọng Tobias đượm vẻ ngạc nhiên, mặc dù dùng chư ̃“giọng” ở đây không đúng chút nào.

“Co ́đấy.” Tôi thận trọng đáp.

“Tớ không hề biết tớ truyền được ý nghĩ như thế,” Tobias nói. “Giống y như cách của ông hoàng Andalite.”

“Theo tớ, cách đó chỉ làm được khi đã biến hình.”

Tôi đang nói chuyện với một con mèo! Tin nổi không? Thế mà tôi đã nghĩ Tobias bị điên.

Tôi tự hỏi không biết Tobias có nghe được ý nghĩ của tôi không. Tôi bèn thử tập trung. Tobias, cậu có nghe tớ nói không?

“Có,” nó đáp. “Tớ nghe.”

“Còn trước đó cậu có nghe được ý nghĩ của tớ không?” tôi hỏi.

“Không. Mà nghe không được đâu. Cậu phải nghĩ là nói cho tớ thì tớ mới nghe được. Ê, coi tớ nè!”

Tobias thình lình nhảy vọt lên. Nó chụp chính xác trái bóng chày có chữ ký nằm trong góc kẹt. Cú nhảy dài tới chừng thước ba.

“Tuyệt cú mèo! Nè, kiếm dây cho tớ vờn đi.”

“Vờn dây? Chi vậy?”

“Vì chơi vậy vui lắm!”

Tôi lục ngăn kéo và tìm được một mẩu dây cột quà sinh nhật. Không dấu gì các bạn, tôi không được gọn gàng sạch sẽ lắm. Mẩu dây đó có từ hồi sinh nhật cách đây hai năm.

“Vầy được không?” Tôi chầm chậm kéo sợi dây trên sàn, cách mũi Tobias chừng vài tấc. Nó ngồi lên hai chân và bắt đầu ngoáy đuôi. Rồi nó chồm lên. Nó vồ sợi dây, kẹp nó giữa hàm răng nhọn, lăn tròn, và bắt đầu chơi với sợi dây một cách say sưa như thể trên đời này chả có gì hứng thú hơn.

Tôi giật sợi dây đi, nhưng nó lại chồm lên.

“Hê! Chộp nè!”

“Tobias, cậu làm cái trò gì thế?”

“Vờn nó nhanh hơn! Tớ thấy, tớ chộp!”

“Tobias, tớ hỏi cậu đang làm quái quỷ gì?” tôi gắt lên, “sợi dây mà cũng chơi được à?”

Nó khựng lại. Cái đuôi nó ngoe nguẩy. Cặp mắt mèo lạnh lùng của nó nhìn lên tôi, nhưng tôi dám chắc đã nhìn thấy trong đó một tia bối rối.

“Tớ... tớ cũng chả biết nữa,” nó thừa nhận. “Giống như... như tớ vẫn là tớ, nhưng tớ cũng là con Dude nữa. Tớ thích vờn dây, chà, giá như quanh đây có một con chuột thứ thiệt! Rượt theo nó chắc là đã lắm. Tớ sẽ rình nó. Nghe tiếng tim nó đập. Nghe mấy cái cẳng nhỏ của nó run rẩy. Tớ sẽ đợi một lúc, và rồi sẽ chồm lên, giơ vuốt ra...” Nó chìa vuốt ra để biểu diễn.

“Tobias à, có chuyện này chúng ta phải suy nghĩ,” tôi nói. Mắc cười thiệt, mới đó tôi đã quen với ý nghĩ mình đang nói chuyện với một con mèo.

“Chuyện gì vậy?”

“Tớ nghĩ cậu không còn là Tobias nữa. Cậu đã thực sự là con mèo. Ý tớ nói, cậu có tất cả các bản năng của mèo. Cậu thích làm những việc mà mèo thích.”

“Phải. Tớ cũng cảm thấy vậy. Giống như tớ là hai con vật nhập làm một. Tớ suy nghĩ vừa giống người mà lại vừa giống mèo.”

“Thôi, cậu hoàn hình đi,” tôi nói.

Nó gật lia lịa cái đầu mèo. Tôi cam đoan là bạn sẽ thấy rất ngộ cái cảnh một con mèo gật đầu ra vẻ nghĩ ngợi giống như người.

“Cậu nói phải.”

Việc hoàn hình chẳng kém phần kỳ lạ so với việc biến thành mèo. Bộ lông biến mất, để lại làn da trần hồng hồng. Cái mũi nhô lên từ khuôn mặt mèo. Cái đuôi rút lại như một con rắn chui vào máy hút bụi.

Tobias đứng đó, vẻ bối rối. Nó hấp tấp xỏ quần áo. “Chắc phải dợt thêm vài lần bọn mình mới tìm ra cách hoàn hình với cả quần áo.”

“Bọn mình?”

Nó nhoẻn nụ cười hiền lành cố hữu. “Cậu chưa hiểu gì sao, Jake? Nếu tớ làm được thì cậu cũng làm được.”

Tôi lắc đầu quầy quậy. “Tớ không nghĩ vậy đâu, Tobias.”

Bất chợt Tobias nổi giận. Nó chộp hai vai tôi lay mạnh. “Chưa hiểu nữa hay sao, Jake. Đó là sự thật. Toàn bộ là sự thật.”

Tôi xô nó ra. Tôi không muốn nghe điều đó.

Nhưng nó vẫn bám theo tôi dai nhách. “Jake, đó là sự thật mà. Ông hoàng Andalite truyền cho bọn mình quyền năng đó là có lý do.”

“Phải,” tôi vặc lại. “Thì cậu cứ việc xài nó đi.”

“Tớ sẽ xài,” nó cả quyết. “Nhưng cả bọn cần có cậu, Jake. Cậu là quan trọng nhất.”

“Tại sao lại là tớ?”

Nó lưỡng lự. “Ui da, Jake, có thế mà cũng không hiểu nữa! Tớ biết tớ làm được gì và không làm được gì. Tớ không thể lên kế hoạch và phân công cho mọi người làm theo. Tớ không biết lãnh đạo, nhưng cậu biết.”

Tôi bật cười. “Tớ mà lãnh đạo cái khỉ gì!”

Nó nhìn tôi bằng ánh mắt sâu thẳm, đầy lo lắng - ánh mắt mà đến nay vẫn còn đậm trong ký ức của tôi. “Đúng vậy đó, Jake, cậu là thủ lĩnh của cả bọn. Cậu là người đoàn kết cả bọn lại với nhau, cùng đánh bại bọn Mượn xác. Bọn mình có những khả năng lớn hơn trước rất nhiều. Có sự dẻo dai của mèo... cặp mắt của đại bàng... cái mũi thính của chó, và... tốc độ của ngựa hay báo. Bọn mình sẽ cần tất cả những thứ đó mới có cơ may cầm cự được với bọn Mượn Xác.”

Tôi muốn đó không phải là sự thật. Tôi không muốn một điều nào trong đó là sự thật.

Nhưng tôi lại hiểu đó chính là sự thật.

Tôi chầm chậm gật đầu. Có cảm giác tôi vừa đồng ý một việc rất tệ hại. Cứ y như tự nguyện há miệng ra cho ông nha sĩ tung hoành hay cái gì đó còn tệ hơn thế. Tôi cảm thấy cả ngàn cân đang đè nặng lên vai.

Tôi biết tôi phải làm gì kế tiếp.

“Thôi được,” tôi rầu rĩ nói. “Chắc tớ phải đi kiếm con Homer.”

Homer là con chó của tôi.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx