sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Animorphs (Tập 1: Cuộc Xâm Lăng) - Chương 12 - 13 - 14

VŨNG TỬ THẦN

CHƯƠNG 12

Tôi quơ tay, đấm trúng thái dương Marco. Nó lập tức nhảy lùi ra sau.

Tôi đấm dứ tiếp. Nhưng Marco lẹ như sóc. Nó né được cú đấm thứ hai làm tôi mất đà ngã sóng soài.

Marco quơ tấm khăn trải giường chụp lên hai tay tôi, rồi đè nghiến.

“Jake, khùng vừa phải thôi chớ!” nó hăm he.

Tôi cố thoát ra, nhưng thằng bạn quỷ quái đã đè tôi cứng ngắc. “Buông ra!” tôi quát lớn.

“Đừng hòng,” Marco nói. “Thế cậu nghĩ gì khi đương không Tom lại quan tâm đến chuyện ở công trường hả?”

Tôi biết đó là một điềm xấu. Giữa lúc vùng thoát khỏi Marco và đá vào bụng nó, tôi chợt nhớ cái mùi đã ngửi thấy ở Tom lúc tôi biến thành chó. Và cả cái giọng cười không thể lẫn vào đâu ở khu công trường...

Nhưng không, không thể nào! Tom là anh trai của tôi! Tom không đời nào để cho cái giống bầy nhầy kinh tởm đó chui vào đầu anh được. Không bao giờ!

“Tớ chỉ thả cậu ra nếu cậu bình tĩnh lại,” Marco ra điều kiện. “Cứ thoải mái đi, biết đâu tớ sai. Chịu chưa?”

Tôi ngưng vùng vẫy, và Marco buông tôi ra.

“Jake, cậu phải nhìn nhận là thái độ của Tom có gì đó không ổn. Đúng không nào?”

“Tom không thể là người của bọn chúng. Chấm hết!” tôi khăng khăng.

“Gì thì gì, cậu mà đấm tớ nữa thì tớ sẽ không nhịn đâu đấy.”

Ngay lúc đó, tôi nghe tiếp lập bập ngoài cửa sổ, như ai đó đang đập cửa rất nhẹ. Tôi bước lại đó, Marco bám sát đuôi.

Có con chim thuộc giống gì rất lớn, như là diều hâu hay đại bàng. Nó đang đập cánh lên cửa sổ.

“Cho tớ vào được không? Tớ không thể lơ lửng ở đây mãi được.”

Marco trợn tròn mắt. Nó cũng nghe được giọng nói này.

Tôi mở cửa sổ. Con chim bay thẳng vào đậu trên cái tủ của tôi. Nó dài chừng 7 tấc, gần như nâu tuyền, móng gồ ghề, mỏ khoằm và nhọn.

“Hình như là đại bàng,” Marco nhận xét.

“Chính xác là diều hâu đuôi đỏ.” Tobias nói.

“Tobias hả?” Marco hỏi. “Mình đã thỏa thuận là không biến hình nữa rồi mà.”

“Tớ thỏa thuận hồi nào?”

“Thôi được, hoàn hình đi Tobias,” tôi nói. “Nhớ ông hoàng Andalite nói gì chứ? Không được ở dạng thú quá hai giờ.”

Tobias ngập ngừng. Nó nghiêng nghiêng cái đầu diều hâu, nhìn xoáy vào tôi rồi nhảy sang giường, bước lò cò.

Chắc các bạn khó có thể hình dung được quá trình biến lông thành da trông quái dị như thế nào đâu. Lớp lông nâu tự nhiên kết dính lại và chuyện dần sang màu hồng. Cứ như là những cái lông được biến thành sáp rồi bị làm nóng chảy ra vậy.

Cái mỏ nhanh chóng biến mất, từ chỗ đó mọc ra đôi môi. Móng tách ra làm năm, trở thành các ngón chân.

Khi hoàn hình nửa chừng, Tobias trông y chang một khối thịt, nửa hồng nửa nâu, lông lá còn đầy trên lưng và trước ngực. Khuôn mặt nó bé xíu nhưng là mặt người, trừ đôi mắt diều hâu sắc lẻm và hau háu. Hai cánh tay quắt queo ròi ra từ vùng ngực với các ngón bum búp như tay em bé.

Nói chung, đó là một cảnh tượng chẳng đẹp đẽ gì.

Nhưng ADN của người đang thắng thế trước ADN diều hâu, và dần dần Tobias trở nên bình thường. Sau khoảng ba phút hoàn hình, trước mắt chúng tôi đã là thằng Tobias hoàn chỉnh, ngồi trần truồng trên giường tôi.

“Tớ vẫn không cách chi hoàn hình với quần áo như Cassie,” nó ngượng nghịu nói. “Cho tớ mượn bộ đồ được không?”

Quần áo tôi nó mặc cũng tàm tạm, nhưng giày thì rộng tuếch.

“Đã chưa từng thấy!” Khuôn mặt Tobias hơn hớn. “Tớ đã cưỡi trên khí nóng!”

“Khí nóng là cái giống gì vậy?” tôi hỏi.

“Thì không khí nóng từ mặt đất bốc lên đó! Nó tạo thành một lớp đệm dưới đôi cánh tớ. Tớ nổi lềnh bềnh trên đó. Cao cả dặm chứ ít sao. Và cứ thế mà lướt trên khí nóng. Các cậu nên thử một phen! Đã lắm đó nhe.”

“Tobias, cậu làm sao biến thành diều hâu hay vậy?” tôi hỏi.

“Có một con diều hâu bị thương ở chỗ vựa lúa nhà Cassie,” nó giải thích. “Ở đó có cả một con mòng biển nữa, nhưng tớ chọn con diều hâu.”

“Nhưng con diều hâu đó bị thương thì cậu bay làm sao?” tôi thắc mắc.

Marco lắc đầu, vẻ thương hại. “Jake ơi, đầu óc cậu để đâu trong giờ sinh học vậy hả? ADN thì ăn nhập gì đến chuyện bị thương. ADN đâu có gãy, chỉ có cánh là bị gãy thôi.”

Tôi phớt lờ thằng Marco. “May là cậu không bị ba của Cassie tóm.” Tôi bảo Tobias.

“Đang rầu thúi ruột ra đấy,” Tobias bình phẩm.

“Ai rầu? Ba của Cassie ấy à?”

“Không, con diều hâu. Tớ nghĩ nó biết chẳng ai làm hại nó, nhưng nó không chịu được cảnh tù túng ngồi chờ cho cánh lành hẳn.” Mắt Tobias chợt tối sầm. “Chim mà bị nhốt trong chuồng thì tội lắm. Chúng phải được tự do.”

“Đúng đó, phải thả chim ra,” Marco châm chọc. “Tớ sẽ dán cho nó cái nhãn thật bự là: chim tự do.”

“Cậu sẽ đổi thái độ nếu cậu cùng bay với tớ,” Tobias giận dữ nói. “Làm mèo đã thấy thích rồi, nhưng làm diều hâu thì hết ý! Cậu sẽ cảm thấy tự do tuyệt đối.”

Chưa bao giờ tôi thấy thằng Tobias vui sướng như thế. Hoàn cảnh gia đình nó chẳng vui vẻ gì. Nghĩ đến đây, đột nhiên tôi có linh cảm...

Tôi lặp lại lời cảnh cáo: “Không được biến hình quá hai giờ. Nhớ chưa? Cậu có kiểm soát được thời gian không đấy?”

Tobias cười. “Tớ không mang đồng hồ, nhưng với cặp mắt diều hâu tớ vẫn nhìn được đồng hồ trên tay người khác, dù họ ở phía dưới hàng cây số. Chẳng khác gì siêu nhân. Vừa bay được nè, mà lại vừa nhìn cực xa.”

“Ông nội này giờ còn đòi làm siêu nhân cơ đấy,” Marco lẩm bẩm.

“Tớ nhìn quanh quất. Tớ nghĩ tớ có thể tìm thấy nhiều thứ từ trên cao,” Tobias nói. “Tớ tìm coi có cái gì giống vũng Yeerk hay không...”

Ê! Cái từ này nghe quen quen. Tôi nhớ ra rồi: Visser Ba có nhắc tới “vũng Yeerk”. “Vũng Yeerk là cái giống gì vậy?” tôi hỏi Tobias.

“Đó là nơi bọn Yeerk sống ở trạng thái tự nhiên. Cứ mỗi ba ngày, bọn chúng phải rời khỏi xác mượn để đến vũng Yeerk nạp dinh dưỡng. Đặc biệt là nạp tia Kandrona.”

Tôi và Marco trao đổi nhau cái nhìn ngờ vực. Nó nói cái gì mà hai đứa tôi cóc biết.

“Vào phút cuối,” Tobias giải thích, “khi ông hoàng Andalite giục bọn mình chạy, tớ có nán lại với ông ấy vài giây. Lúc đó tớ sợ quá không chạy nổi.”

Tôi lắc đầu. Tôi biết đâu phải vậy. Tobias thật ra không muốn để ông hoàng Andalite ở lại một mình. Tôi tin rằng ông ấy mến thằng Tobias này nhất đám.

“Nói vắn gọn là ông ấy đã cho tớ... cái tổng thể. Tức những hình ảnh, âm thanh. Rất nhiều và cùng một lúc. Tớ cũng chưa kịp phân loại chúng. Nhưng tớ biết về vũng Yeerk và tia Kandrona.”

Marco đưa tay ra hiệu cho Tobias im lặng.

“Để kiểm tra cửa nẻo cái đã,” nó nói. Nó mở cửa phòng tôi, thò đầu ra hành lang ngó quanh quất. “Không có ai cả,” nó tuyên bố.

Tobias nhìn Marco bằng ánh mắt dò hỏi.

“Tom,” Marco nói. “Ảnh là người của bọn chúng.”

“Cậu muốn tớ đục cậu nữa hả?” tôi giận dữ nói. “Tom không phải là kẻ Bị mượn xác”.

“Gì thì gì, cẩn thận vẫn hơn,” Tobias dàn hòa. Nó hạ thấp giọng. “Kandrona là một thiết bị tạo ra hạt Kandrona. Nói nôm na, nó giống như mặt trời của bọn Yeerk ở dạng thu nhỏ, xách theo tay. Bọn Yeerk cần có hạt Kandrona mới sống được, đại loại như loài người cần vitamin hay gì đó. Thiết bị Kandrona dù nằm đâu cũng phát hạt Kandrona chiếu vào vũng Yeerk. Cứ mỗi ba ngày, bọn Yeerk lại rời xác mượn rồi về vũng. Chúng nạp hạt Kandrona rồi trở về với xác cũ.”

“Nhưng chuyện này thì dính gì đến việc cậu bay lòng vòng chơi trò siêu nhân?” tôi hỏi.

“Này nhé, nói thì có vẻ ngớ ngẩn, nhưng lúc đó tớ nghĩ biết đâu tớ sẽ phát hiện được vũng Yeerk.” Nó cười thảm não. “Tớ chỉ thấy rất nhiều hồ bơi và vài cây cầu. Các cậu mà ở trên đó thì sẽ thấy cầu, thấy hồ, thấy suối ở khắp nơi. Nhưng tớ chả thấy gì đặc biệt cả.”

“Thế nếu cậu thấy vũng Yeerk thì sao? Cậu định làm gì nào?” Marco hỏi.

“Thì bọn mình cho nó banh ta lông luôn chớ sao!” Tobiasđáp.

“Nói bậy,” Marco gạt phăng. “Bọn mình đã quyết là không dính vào chuyện này rồi mà.”

“Đâu có. Bọn mình chỉ quyết là chưa quyết định gì vội,” tôi chỉnh lại.

“Ồ, còn tớ thì đã quyết rồi,” Tobias nói.

“Íẹ, tự nhiên thỏ đế lại muốn trở thành anh hùng.” Marco giễu cợt.

Lần này Tobias không đỏ mặt. “Có thể vì tớ đã tìm được thứ đáng để chiến đấu,” nó nói.

“Cậu chiến đấu để tự vệ còn chưa xong mà cũng bày đặt.”

“Đó là trước đây thôi,” Tobias từ tốn nói. “Trước lúc gặp ông hoàng Andalite. Trước khi ông ấy chết để cứu chúng ta. Tớ không thể phớt lờ chuyện này được. Tớ không thể để ông ấy chết một cách vô ích. Vì vậy, dù các cậu có quyết định thế nào thì tớ vẫn sẽ chiến đấu.”

CHƯƠNG 13

“Bọn mình sẽ tìm đến vũng Yeerk,” Tobias hăm hở nói. “Và khi nào tìm ra, mình sẽ cho nó nổ tung, tiêu diệt bọn sên xấu xa không chừa một tên nào.”

Tôi chờ đợi Marco giãy nảy lên. Nhưng thằng ôn này ranh như cáo. Nó biết Tobias thế nào cũng lôi kéo được tôi bằng câu chuyện về ông hoàng Andalite, vì vậy nó chỉ ngồi cười trừ.

“Nhớ lão cảnh sát sáng nay không? Cái lão muốn tìm những ai ở khu công trường hồi đêm ấy. Lão ta dám là một kẻ Bị mượn xác lắm.” Marco nói.

“Rồi sao?” tôi hỏi.

“Thế này nhé. Lão ta rủ cậu gia nhập nhóm Chia Sẻ. Bây giờ lại đến phiên Tom. Tự nhiên anh ấy cực kỳ quan tâm chuyện ở khu công trường. Nghĩ tiếp coi! Tom cũng rủ cậu gia nhập nhóm Chia Sẻ.”

Tobias gật đầu đồng ý. “Có thể nhóm Chia Sẻ là một tổ chức của bọn Yeerk.”

Marco mỉm cười. Nó là thằng bạn thân nhất của tôi, nhưng thỉnh thoảng nó chơi tôi sát ván.

“Bọn mình đều đoan chắc lão cớm ấy là một kẻ Bị mượn xác. Tớ không cần biết cậu nói gì, Jake à, nhưng tớ nghĩ Tom cũng bị vậy. Cho nên, vấn đề là ở chỗ này: cậu đang muốn nhào vô chiến đấu chống bọn Yeerk đúng không?” Marco hỏi tôi.

“Tốt thôi. Để xem cậu còn khăng khăng vậy không khi chính anh của cậu là người cậu sẽ phải tiêu diệt.”

Tôi ngẩn người ra.

“Đây đâu phải là trò chơi video, hén?” Marco nói tiếp. “Đây là thực tế. Mà cậu thì cứ như trên mây ấy, Jake ạ. Cậu đã gặp rắc rối gì đâu? Cậu có một gia đình hết ý... giống như tớ đã từng có trước đây.”

Giọng nó hơi run run. Nó chưa bao giờ nhắc về cái chết của mẹ nó.

Tôi chợt nhận ra là nó đúng. Tôi chẳng hiểu tí gì về thực tế. Cả những thực tế đã đến với Marco... và với Tobias.

“Cho nên bọn mình phải rút khỏi vụ này,” Marco nói. “Hãy nhường cuộc chiến đó cho ai khác. Tớ rất tiếc cho ông hoàng Andalite, nhưng một người chết trong gia đình tớ đã là quá đủ rồi.”

“Không,” tôi thốt lên, ngạc nhiên với cả chính mình. “Ông hoàng Andalite trao cho bọn mình quyền năng biến hình là có lý do. Nó đâu phải để vui chơi, để biến thành chó, thành chim, thành ngựa. Ông ấy đã hy vọng rằng bọn mình sẽ chiến đấu.”

“Và Tom cũng có thể là kẻ thù,” Marco nói. “Có thể cậu sẽ phải tiêu diệt anh của cậu trước tiên đấy.”

“Đúng!” tôi nói mà cổ họng muốn nghẹn. “Điều đó có thể xảy ra... nhưng cũng có thể không. Trước mắt, chúng ta phải tìm hiểu thêm. Theo tớ thì bọn mình phải tìm cách dò la cuộc họp của nhóm Chia Sẻ tối nay. Tớ sẽ gọi mấy đứa kia. Ai tới cũng tốt. Còn cậu Marco, nếu cậu muốn đứng ngoài cuộc thì tớ cũng chẳng ép.”

Marco ngần ngừ. Nó ném sang Tobias cái nhìn giận dữ. “Thôi được, chỉ là cuộc họp thôi chứ gì? Cứ tới đó coi sao. Tớ đồng ý đi.”

Tôi gọi mấy đứa kia. Rachel đồng ý ngay. Cassie nói để nó suy nghĩ một chút, nhưng rồi nó cũng đồng ý.

Tôi bảo Tom là bọn tôi muốn dự cuộc họp của nhóm Chia Sẻ. Tôi, Marco, Rachel, và Cassie. Bọn tôi quyết định rằng Tobias cũng sẽ tới đó, nhưng theo cách khác.

“Cuộc họp tối nay hấp dẫn lắm đó nghe,” Tom vồn vã. “Bọn anh sẽ tổ chức lửa trại ngoài bãi biển. Em biết đấy, đi lang thang nè, chơi games nè... đủ thứ trò vui. Bọn anh thường chơi bóng chuyền ban đêm, vui lắm, vì phân nửa thời gian chẳng thấy trái bóng ở đâu. Tuyệt cú mèo. Nhóm bọn anh là số 1. Em sẽ thích nó cho coi.”

Nghe anh nói mà thấy khó tin nhóm Chia Sẻ có dính dấp gì đến bọn Yeerk. Làm sao hình dung nổi Visser Ba và nguyên đám Taxxon đang... chơi bóng chuyền.

Tôi nghĩ có khi cả đám chúng tôi mê muội hết rồi cũng nên. Chia Sẻ biết đâu là một tổ chức hướng đạo kiểu mới hay gì đó.

Ra bãi biển không xa lắm, nên chúng tôi quyết định không đi xe cùng Tom mà đi bộ. Tobias theo bọn tôi một đoạn đường rồi lui lại nấp sau một đụn cát tối khi chúng tôi đến gần bãi. Vài phút sau, chúng tôi thấy một con diều hâu từ đó bay ra. Ban đêm không có nhiều khi nóng nên nó bay lên cao có vẻ khó khăn. Nhưng hình như thằng nhóc đã tìm được một luồng nhiệt đủ mạnh vì nó chợt bay vút lên rồi biến mất ở đằng xa.

“Tớ sẽ thử vụ này,” Cassie nói. “Coi bộ hấp dẫn quá.”

“Chứ sao,” tôiđồng ý. Ở phía trước là lửa trại cháy sáng trên bãi biển tối mù. Nhiều người đang xúm xít quanh đó chơi đùa, tán gẫu, ăn uống. Bọn nhóc ở trường cũng có mà người lớn cũng có. Một số người tôi quen, một số thì không.

Liệu họ có phải là những kẻ bị mượn xác? Tôi tự hỏi. Làm sao biết được đây? Và anh Tom của tôi liệu có phải là người của bọn chúng?

Sau một giờ chơi bời ngoài bãi biển, tôi thấy mình đúng là một tên gà mờ. Mấy người này không cách chi là người ngoài hành tinh được. Chúng tôi chơi bóng chuyền, tôi với Tom cùng phe. Chúng tôi ăn sườn nướng do họ mang theo. Ý tôi nói, mọi sự y chang như trong một cuộc vui bình thường.

Bãi cát hãy còn âm ấm. Không khí đêm hơi lạnh, nhưng ngồi cạnh đống lửa thì thật dễ chịu.

“Em hiểu vì sao anh thích Chia Sẻ rồi chứ?” Tom hỏi tôi.

“Tuyệt,” tôi đáp, mắt đảo một vòng những người đang chơi đùa. “Em đâu ngờ ở đây vui dữ vậy.”

“Chưa hết đâu,” Tom nói. “Có những thứ còn hơn cả vui đùa nữa đấy. Chia Sẻ có thể cho em mọi thứ nếu em được nhận làm thành viên chính thức.”

“Nhưng làm cách nào để trở thành thành viên chính thức?” tôi hỏi.

Tom nhoẻn một nụ cười bí ẩn. “Ồ, để từ từ đã. Trước hết em phải là thành viên dự bị. Sau đó các đầu lĩnh của nhóm sẽ quyết định có nên mời em làm thành viên chính thức hay không. Khi nào là thành viên chính thức em sẽ thấy... cả thế giới này thay đổi.”

Trong khoảnh khắc, tôi cảm thấy điều gì đó rất lạ. Tôi đang nhìn Tom và anh ấy mỉm cười với tôi. Nhưng khuôn mặt anh ấy chợt co giật. Đầu anh nghiêng sang bên, y như muốn lắc đầu mà lắc không được. Trong một tích tắc, ánh mắt anh toát ra tia sợ hãi hay gì đó. Anh ấy đang nhìn thẳng vào tôi mà tôi cứ nghĩ đó là một người nào khác đang nhìn tôi cũng bằng cặp mắt ấy.

Nhưng rồi Tom trở lại bình thường hay giống như bình thường.

“Anh phải đi đây một lúc,” Tom nói. “Các thành viên chính thức có cuộc họp kín. Các em cứ ở lại đây chơi cho đã. Ăn thêm thịt nướng đi. Thấy tuyệt chứ?”

Nói xong, Tom biến mất trong bóng đêm. Tôi cảm thấy như vừa nuốt cả cuộn kẽm gai.

Macro và Cassie tiến tới. Hai đứa vừa chơi xong trò lướt sóng với mấy đứa nhóc khác. Marco đang cười khanh khách.

“Được rồi,” nó nói. “Tớ thừa nhận là tớ sai. Ở đây chỉ có những người bình thường đang vui vẻ. Và Tom, anh cậu, không phải là kẻ Bị mượn xác.”

Tôi không biết nên cười hay nên khóc. Marco lại sai nữa rồi.

Tôi hiểu mình đã thấy gì trong đôi mắt của Tom. Anh ấy đã cố gắng cảnh giác tôi. Bằng cách nào đó, anh ấy đã kiểm soát được khuôn mặt trong vừa đúng một giây, cho đến khi tên Yeerk trong đầu lại đè bẹp anh.

Tom - anh Tom thực sự của tôi chứ không phải tên Yeerk cặn bã ở trong não anh ấy đã cố gắng cảnh giác tôi.

CHƯƠNG 14

“Họ đi họp kín cả rồi,” tôi nói. “Tất cả các thành viên chính thức ấy mà. Tớ thực sự muốn biết họ làm gì trong cuộc họp đó.” Tôi cố giữ giọng bình thường nhưng trong lòng thì cứ sôi sục.

“Tớ thấy có mấy người đi lối này,” Rachel đưa tay chỉ.

“Để coi có cách nào lại gần được không,” tôi nói.

“Có chuyện gì vậy?” Marco sửng sốt. “Tớ tưởng bọn mình vừa thống nhất là mọi thứ ở đây đều bình thường cơ mà.”

Chính Cassie là đứa lên tiếng trả lời. “Không có gì bình thường ở đây cả. Cậu không cảm thấy điều đó sao?” nó khẽ rùng mình. “Tất cả những kẻ gọi la ̀thành viên chính thức đều tốt một cách không chê được. Họ ân cần quá thể. Họ bình thường một cách hoàn hảo... đến mức trở thành không bình thường. Và ánh mắt họ luôn luôn theo dõi bọn mình, quan sát bọn mình, nhòm ngó bọn mình. Hệt như... con chó đói đang nhìn một khúc xương.”

“Eoơi, khiếp!” Rachel hùa theo. “Họ khiến tớ sởn gai ốc.”

“Họ đúng là hơi vui vẻ quá mức,” Marco thừa nhận. “Nhiều người cứ lải nhải với tớ là mọi rắc rối của họ tiêu tan khi trở thành thành viên chính thức của Chia Sẻ. Nghe y như một giáo phái hay gì gì đó.”

“Tớ sẽ lẻn vào cuộc họp kín đó,” tôi nói. Tôi cần phải biết. Tôi muốn biết chắc.

“Nào, chúng ta hãy rời đống lửa. Ta ra sau trạm cứu hộ đi.”

“Cậu định làm cách nào để lọt vào cuộc họp đó hả?” Marco hỏi.

“Chắc họ sẽ chẳng để ý một con chó hoang đi lang thang ngoài bãi biển đâu,” tôi đáp.

“Chó hoang...ồ!” Marco thốt lên.

“Ý hay!” Cassie lên tiếng. “Tớ cũng muốn làm thế, nhưng tớ chỉ biến được thành ngựa. Mà ngựa thì lộ tẩy mất.”

Tôi kiểm tra xem có ai nhìn thấy cả bọn không, rồi đưa tay lên cao vẫy. Vài giây sau, Tobias lặng lẽ sà xuống ngay từ bầu trời tỏ ánh sao. Nó đáp xuống ngay trên trạm cứu hộ.

“Có chuyện gì vậy?”

“Các thành viên chính thức bỏ đi họp riêng cả rồi,” tôi bảo nó. “Cậu có biết họ đi đâu không?”

“Dĩ nhiên là biết. Với cặp mắt này tớ còn thấy cả chuột chui ra khỏi các đụn cát nữa kìa. Ôi, những con vật mũm mĩm, thơm ngon.”

“Tobias! Tỉnh lại coi! Bộ tính ăn thịt chuột chỉ vì đang trong xác diều hâu hả? Cậu thấy gì nữa nào? Đụng xe chăng?”

Nó nín thinh.

“Bọn thành viên chính thức đang ở đâu?” tôi lặp lại câu hỏi.

“Cách bãi biển chừng trăm mét. Ở đó có một khu đất trũng lọt giữa những đụn cát. Có nhiều người đứng quanh đó, có vẻ như lính gác.”

Tôi gật đầu. “Làm tốt lắm, Tobias. Cậu đã ở trong cái xác đó trên một tiếng rồi. Hoàn hình đi!”

“Không, để tớ quan sát từ trên thêm một lúc nữa,” nó nói.

“Không được, Tobias!” tôi nghiêm giọng. “Cậu phải hoàn hình lại. Cậu đã làm xong việc mà bọn tớ cần.”

“Ơ... nhưng... có một vấn đề nhỏ... trên người tớ... không có quần áo.”

“Marco có đem theo quần áo của cậu trong túi kìa. Rachel và Cassie sẽ quay mặt đi khi cậu hoàn hình.”

Cassie cười toét. “Chắc tớ phải ra tay dạy vài khóa để lũ con trai các cậu hoàn hình cùng quần áo.”

Nhưng Tobias vẫn do dự. “Tớ ghét hoàn hình lại. Sao giống như trở vô nhà tù quá hà. Tớ không muốn bị mất đôi cánh chút nào.”

“Thôi mà Tobias, sau này cậu muốn làm diều hâu lúc nào mà chả được?” Rachel dỗ dành. “Nào, hai ông tướng, làm việc đi. Tớ sẽ nhìn chỗ khác để khỏi làm quý vị mắc cỡ.”

Tôi hít một hơi thật sâu. Đây là lần biến hình thứ hai của tôi. Thế mà tôi vẫn cảm thấy cái ý nghĩ hóa chó nó kỳ cục làm sao. Ngay khi tôi tập trung tinh thần, tôi liền cảm thấy sự ngứa ngáy khó chịu do ADN của con Homer đang kết hợp với công nghệ Andalite làm biến đổi cơ thể tôi.

Cùng lúc, tôi nhìn thấy các ngón tay mọc ra từ chóp cánh của thằng Tobias.

“Nhớ đừng để lạc mất khía cạnh người,” Cassie dặn dò. “Bọn tớ không cần cậu rượt mèo đâu đấy. Cậu phải ráng tập trung để kiểm soát bản thân.”

Tôi định nói “Được, tớ biết!” nhưng âm thanh bật ra lại là “gâu, gâu, gâu”. Tôi đã biến đổi nhiều đến mức không còn nói được tiếng người.

Tôi bèn trả lời bằng suy nghĩ: “Được, tớ biết mà, Cassie. Cậu đừng lo.”

“Nhưng tớ vẫn cứ lo đấy,” Cassie nhỏ nhẹ nói.

Tôi hít hít bàn tay nó bằng cái mũi ẩm của mình, còn nó thì vỗ nhẹ lên đầu tôi.

Và thế là tôi chồm dậy, chạy băng băng trên bãi cát.

Cassie cảnh giác tôi không sai chút nào. Các đụn cát mịn màng, bọt sóng biển lăn tăn, tiếng ríu rít của chim biển từ các ổ ẩn kín... Tất cả các thứ tuyệt vời đó thật dễ làm mất tập trung một bộ não chó.

Tôi nghe có tiếng thở trong đám cỏ ven biển, và rồi có con gì nhào ra chạy! Tôi vùng chạy theo nó trước cả khi kịp định thần. Nó chạy, và thế là tôi rượt. Tôi đoán nó là một con sóc chuột hay con gì giống vậy. Nhưng tôi không bao giờ biết nó là con gì vì nó đã kịp tìm thấy một cái hố và chui tọt vào đó.

Tôi đào cát như điên như dại mất một lúc lâu, cho đến khi bộ óc người trong tôi chợt lên tiếng: Nào, Jake, đó đâu phải là nhiệm vụ mi phải làm. Dẹp đi!”

Thế là tôi buộc mình phải đến gần chỗ họp. Tôi nghe được những giọng nói thì thào. Tôi bèn trườn đến gần hơn, nhưng bỗng nhận ra rằng làm như vậy thật là ngốc. Chó không trườn như thế. Chó chỉ đi hoặc chạy mà thôi. Nếu tôi cứ lòng vòng, hành xử như “chó mật thám” thì chỉ tổ làm người ta thêm chú ý.

Tôi bèn đi long rong như những con chó hoang lang thang dọc bãi biển lúc ban đêm. Lưỡi tôi le dài ra khỏi miệng. Đuôi tôi thỉnh thoảng lại ngoe nguẩy. Điều duy nhất mà tôi phải dè chừng là làm sao đừng để Tom nhìn thấy rõ. Nói gì thì nói, tôi vẫn giống con Homer như đúc.

Về cơ bản, tôi là con Homer.

Tôi sáp đến bên rìa khu đất trũng. Xung quanh nó là những đụn cát lớn. Khoảng hai ba chục người đang quây quần nơi đó. Rủi thay, đôi mắt chó kèm nhèm khiến tôi khó lòng thấy rõ họ trong màn đêm.

Nhưng tôi nghe được họ. Tôi nghe họ rõ đến kinh khủng. Những âm thanh mà tai người khó nghe lọt thì với tôi lại ầm ầm như trống trận.

Và tôi cũng ngửi được nữa. Ngửi là một cái thú. Loài người chẳng biết gì nhiều về cái thú này đâu. Khi tôi nằm xoài ra mặc cho cái bản năng chó làm việc, thì mùi vị trở nên chẳng thua kém gì hình ảnh. Khác thì khác đấy, nhưng hiệu quả thì vẫn như nhau trong một số trường hợp.

Tôi nghe thấy giọng của Tom. Tôi ngửi thấy sự hòa trộn tinh vi của các vật thể nói lên rằng anh ấy không ở xa tôi lắm.

Có một gã đang canh gác, nhưng hắn ta chỉ làm mỗi việc là nhìn tôi và nhìn đi nơi khác. Chẳng ai để ý tới một con chó hoang.

Tôi bắt đầu hiểu ra vì sao ông hoàng Andalite trao cho chúng tôi quyền năng biến hình. Có những thứ bạn chỉ làm được khi là thú mà không thể làm được khi là người.

Các thành viên có vẻ như đang chờ đợi ai đó. Tôi nghe giọng Tom nói: “Ôngấy sắp đến, cứ chờ đi. À, ổng đến kia rồi!”

Có những âm thanh rột roạt và những tiếng xì xầm. Tôi nghe có tiếng bước chân đi đến. Tôi nhích lại gần hơn, nhưng vẫn ở ngoài vùng sáng.

“Tất cả, im lặng. Chúng ta đang gặp rắc rối.”

Giọng nói! Tôi biết giọng nói này! Đó là giọng nói ở khu công trường. Chính giọng nói này đã phát ra câu: “Nhớ giữ nguyên cái đầu. Đem nó lại cho tao để tao biết đứa nào.”

Tôi nhích lại gần thêm chút nữa. Đôi mắt chó của tôi phải nheo lại mới trông thấy hắn. Nhưng chỉ khi hắn quay đầu lại, tôi mới thấy rõ. Vâng, tôi đã nhận ra hắn. Đó là người tôi quen, người mà tôi gặp lại hàng ngày ở trường học.

Người đó không ai khác hơn là thầy hiệu phó Chapman.

Thầy hiệu phó của tôi là một kẻ Bị mượn xác!

“Điều một. Chúng ta vẫn chưa tìm ra đám nhóc ở khu công trường,” Chapman gằn từng tiếng. “Tôi muốn tìm ra chúng. Visser Ba muốn tìm ra chúng. Ở đây có ai tìm thấy dấu vết gì không?”

Một lúc lâu, không có ai trả lời. Nhưng rồi tôi nghe một giọng nói quen thuộc thứ hai.

“Có thể là bất cứ ai,” Tom nói. “Và cũng có thể là em trai tôi, Jake. Tôi biết thỉnh thoảng nó có đi qua khu công trường. Chính vì vậy mà đêm nay tôi đưa nó đến đây. Như vậy chúng ta có thể dụ nó vô nhóm... hoặc giết nó.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx