sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Animorphs (Tập 1: Cuộc Xâm Lăng) - Chương 20 - 21 - 22 - 23

CHƯƠNG 20

Nói chính xác, đó là một con cọp đực Xibêri dài cỡ ba mét, nặng chừng ba trăm năm chục kí, tốc độ tên lửa và sức mạnh siêu phàm.

Các bạn có nhớ mấy bộ phim Tarzan cũ thỉnh thoảng chiếu trên TV, trong đó có người hùng Tarzan vật lộn với con cọp không? Các bạn thấy con cọp bị oánh te tua chứ gì? Thế thì tôi nói cho mà nghe. Các bạn có biết cơ may sống sót sau khi choảng nhau với cọp là bao nhiêu không? Nó cũng cỡ cơ may sống sót sau khi nhảy từ tòa nhà chọc trời State Empire xuống đất vậy?

“Tớ có ý này,” Marco run rẩy nói. “Hay là mình chuồn đi.”

“Đừng có chạy,” tôi thì thào. “Làm vậy chỉ tổ đánh động nó.”

“Tớ nghĩ nó đã tia bọn mình,” Marco nói. “Nó biết mình ở đây rồi, Jake à. Tớ nghĩ nó đang chiếu tướng bọn mình! Coi mấy cái răng của nó kìa!”

“Đừng có hoảng! Tớ có ý này. Dùng phép biến hình. Nếu tớ thu được ADN của nó, tớ sẽ đưa nó vào trạng thái mất hồn.”

“Thu hả? Thu cái gì? Chẳng được gì đâu. Nó thu mạng cậu thì có. Nó sẽ thu cái mông cậu làm món khai vị! Chén thịt nhằn xương.”

Tôi khó nhọc nuốt nước miếng. Tôi tính sờ con cọp nhưng tay tôi cứ run lật bật. Tôi hít hai ba hơi thật sâu. Nghe nói làm vậy sẽ giúp bình tĩnh lại. Chắc là nó có tác dụng... nếu bạn không hầu như đặt cái mông lên lưng con cọp. Còn ngược lại thì tuyệt đối chẳng có cách chi giúp bạn bình tĩnh.”

“Cọp ngoan ơi, cọp ngoan,” tôi thì thầm.

Con cọp giương mắt nhìn tôi. Nó có cái nhìn lười nhác kiểu “mặc xác mày”. Cái nhìn tự tin tuyệt hảo. Giống như nó thấy tôi tếu tếu. Hay như nó đang khoái trá thấy tôi run như cầy sấy.

“Đừng thịt tao nhe mày,” tôi nói.

“Cũng đừng cho kẻ này lên thớt,” Marco bổ sung.

Tôi đưa bàn tay run rẩy về phía con cọp. Cặp mắt nó dõi theo bàn tay tôi. Tôi sờ lên sườn nó. Cái sườn cọp cứ phình lên xẹp xuống theo hơi thở của nó.

“Tập trung đi!” Marco thì thào.

Thì tôi đang tập trung nè, khó thấy mồ. Tôi tập trung nghĩ về cái răng nó. Tôi tập trung nghĩ về những bắp thịt cuồn cuộn dưới bộ lông màu cam vằn đen. Tôi tập trung nhiều nhất vào khả năng là cái cẳng tổ chảng của nó “tát yêu” tôi một cú, beng đầu tôi lăn lông lốc ra cỏ như một trái banh da.

Con cọp thở chậm hơn. Cặp mắt nó mờ đi một chút rồi từ từ nhắm lại.

“Trò đờ đẫn này bao lâu mới hết?” Marco khẽ hỏi.

“Chừng mười giây sau khi ngưng tiếp xúc. Với con Homer là như vậy đó.”

“Mười giây? Có mười giây thôi sao?”

“Ừ! Sẵn sàng mà chạy đi!”

“Tớ sẵn sàng rồi nè!”

Tôi chuẩn bị rụt tay, nhưng đột nhiên do dự. Đó là một khoảnh khắc kỳ lạ, vì ngay lúc đó tôi chợt ý thức mình đang làm gì. Điều này làm tôi xúc động. Con cọp đã trở thành một phần của tôi. Tất cả sức mạnh và sự tự tin đó đã trở thành một phần của tôi.

“Con cọp này đẹp há?” tôi hỏi.

Tôi chờ đợi một câu châm chích của Marco, nhưng nó lại nói: “Bá cháy! Phongđộ hết chỗ chê!” Rồi nó giục tiếp: “Thôi, chạy đi. Nó nổi hứng biểu diễn sức mạnh chúa tể rừng xanh bây giờ!”

“Sư tử kìa,” tôi nói. “Sư tử mới được xem là chúa tể rừng xanh. Nhưng đừng có nói vậy với nó. Sẵn sàng chưa?”

Nó gật đầu.

“Chạy!” tôi hét lên.

Tôi bật dậy. Cả hai đứa ù chạy về phía thang sắt. Tôi đếm từng giây trong đầu: một - một ngàn, hai - một ngàn, ba - một ngàn...

Có cái gì đang chuyện động. Lẹ! Một bộ lông cam vằn đen!

Ngay lập tức, tôi hiểu ra. Tía ơi! Trong khu thú này hổng phải chỉ có một con cọp.

Tôi nghe tiếng hét thất thanh từ các khán giả phía trên. Chắc họ đã thấy hai đứa tôi chui ra khỏi bụi cây.

Marco nhảy lên bám vào thanh thang. Nó đu lên. Tôi theo sau chỉ khoảng một phần mười giây. Con cọp chồm lên. Móng của nó bập vào tường chỉ cách vài phân dưới chân tôi. Và rồi nó phát ra tiếng gầm làm rung cả thanh thang tôi đang nắm.

Gầầầmmm!

Thiệt kinh khủng! Tiếng gầm vang dội, làm tôi muốn nhũn cả người.

Marco bay vù lên đỉnh thang, tót lên trên bờ tường. Tôi cũng vù theo nó.

Thật khó tin nổi người ta có thể leo thang nhanh đến cỡ nào nếu như bị cọp rượt.

“Chúng kia rồi!” Có tiếng hét to. “Bắt lấy chúng! Đứng lại!”

Lại bảo vệ! Ít nhất là ba người.

“Tụi mình biến hình nhé?” Marco hét sang tôi.

“Đừng! Chạy lại đám đông á! Kia kìa! Chỗ cái bể cá heo.”

Hai đứa bị bám sát. Nhưng cả hai tọt được vào đám đông chỉ vài ba mét trước khi mấy chú bảo vệ tóm được.

Đến đó chỉ còn mỗi một việc là cúi rạp đầu, luồn lách cho đến khi khuất mắt bảo vệ. Hai đứa ra đến tận cổng chính, vẫn cúi lom khom để không ai nhìn ra.

“Các cậu làm gì thế, biến thành người lùn rồi hả?” Rachel giễu. Nó đang đứng thù lù ngay trước mặt bọn tôi. Cả Tobias lẫn Cassie cũng đứng đó.

“Bảo vệ đang rượt bọn tớ,” tôi phân trần. Tôi mới vừa hoàn hồn sau cuộc tiếp xúc với mấy con mèo bự.

“Thôi,đừng làm trò nữa, Jake,” Rachel nói. “Mình ra khỏi đây đi. Tớ phải về nhà cho kịp giờ ăn.”

Hóa ra là ba đứa kia chẳng đứa nào bị rượt. Bọn nó dễ dàng thoát được cánh bảo vệ, và chỉ việc ung dung đi nạp ADN trong khi tôi và thằng Marco xém về chầu diêm vương.

Điều dở hơi nhất là cả ba đứa nó chẳng đứa nào chịu tin câu chuyện của bọn tôi. Tôi và Marco đều hơi ức vụ này.

Cả bọn leo lên xe buýt, đứa nào đứa nấy đổ vật ra trên ghế.

“Bọn tớ xém nữa là làm mồi cho cọp rồi,” Marco ấm ức nói. “Thiệt đó, hổng xạo đâu. Chỉ xê xích có vài phân...”

“Thôi đi mà,” Rachel nói. “Bỏ chuyện đó đi. Tối nay bọn mình còn khối chuyện phải làm. Dù hai cậu đã gặp nguy hiểm cỡ nào thì có lẽ chuyện đó cũng chả thấm thía gì so với những điều sẽ diễn ra tối nay.”

“Tối nay hả?” Cassie lắc đầu lo lắng. “Thế mà tớ còn chưa tính gì đến chuyện ôn toán cho giờ kiểm tra ngày mai.”

Rachel cười. “Đến ngày mai có khi bọn mình chẳng còn phải lo lắng gì nữa đâu.”

“Cámơn, người đẹp lạc quan,” Marco làu bàu nói.

CHƯƠNG 21

“Con ở đâu suốt từ trưa đến giờ?” Mẹ hỏi tôi khi cả nhà ngồi vào bàn ăn. Gia đình tôi giữ nếp ăn uống cũ. Giờ ăn, cả nhà phải có mặt đông đủ. Không được xem TV. Mẹ tôi là nhà văn nên bà thù TV, trừ khi nó phát chương trình bà yêu thích.

“Conở đâu ấy à?” tôi lặp lại câu hỏi. “Ơ... conđi lòng vòng chơi. Với Marco.”

“Em hỏi làm gì cho mất thì giờ,” ba tôi nói. “Nó luôn trả lời có một câu hà: đi lòng vòng chơi.”

“Thế hôm nay ba làm gì ở sở?” tôi hỏi lại.

“Cũng đi lòng vòng.” Ông nháy mắt đáp. Cả nhà cùng cười.

Tôi liếc qua Tom. Ảnh cũng đang ăn gà rôti như mọi người và cũng cười. Tom có vẻ thật gần gũi.

“Tối nay anh làm gì, Tom?” tôi hỏi.

“Chi vậy?”

Tôi cố làm mặt tỉnh.“Em tính rủ anh dợt bóng rổ một chút,” tôi nói. “Biết đâu em học được anh vài chiêu mới để thử xin vào đội tuyển lần nữa.”

“Rất tiếc, nhóc ạ,” Tom nói. “Tối nay anh có việc bận.”

“Việc gì vậy?” tôi hỏi.

“Chắc là cũng đi lòng vòng,” mẹ tôi nhạo. “Ăn cải bắp đi Jake, tốt cho con lắm đó. Nó có nhiều chất khoáng và vitamin, hổng món gì bằng đâu.”

“Dạ,” tôi đáp, “Con khoái vitamin lắm mà mẹ.” Tôi xiên một miếng cải bắp nhỏ nhất moi được trên đĩa và cố nuốt trôi. Cũng không tệ hơn xực con nhện.

“Tom, hồi nãy anh nói anh bận việc gì vậy?” tôi hỏi tiếp.

Tom lườm tôi một cái. “Kiểm tra hả? Anh nói bận là bận, thế thôi. Hiểu chưa nhóc?”

“Bạn gái chứ gì!” Ba tôi bình luận. “Biết rồi, ba là bác sĩ mà...”

Không đâu, ba ơi, hổng phải bạn gái mà là vũng Yeerk. Tôi muốn nói quá chừng. Mẹ hỏi vũng Yeerk là gì hả? Đó là cả một câu chuyện dài.

Tôi quyết định thử thêm lần nữa. Một phần trong tôi có lẽ vẫn không chịu tin Tom đang thực sự là ai. “Hay anh hổng dám chơi với em? Sợ em hạ đo ván chứ gì?”

“Ừ, sợ quá chừng luôn. Hài lòng chưa?” Tom cười nhạo.

Cặp mắt tôi và ảnh đụng nhau. Có gì không ta? Có bằng chứng gì trong đó về cái giống ích kỷ, xấu xa đang kiểm soát anh ấy? Không, chẳng có gì. Giá như mà tôi tìm được...

Không cách chi biết được ai là Kẻ bị mượn xác, ai không... Không cách chi. Chính vì vậy mà chúng rất khó ngăn chặn. Chúng có thể là bất cứ ai, ở bất cứ nơi đâu.

Ngay cả người mà bạn quen, người mà bạn ngưỡng mộ. Và thậm chí người mà bạn yêu mến.

Tôi tránh cặp mắt Tom và nhìn xuống chân.

Vài phút sau, Tom đứng dậy chuẩn bị đi. Tôi biết anh sắp đi đâu. Đợi anh đi khỏi, tôi vọt tới máy điện thoại để trên gác. Ở đó, ba mẹ không thể nghe được tôi. Tôi gọi Marco.

“Ảnh đi rồi đó,” tôi nói.

Rồi tôi gọi tiếp cho Tobias và Rachel. Tôi gọi cả Cassie nhưng đụng ngay mẹ nó ở đầu dây bên kia.

“Chưa thấy Cassie về,” giọng bà có vẻ lo lắng. “Đến giờ ăn rồi mà nó vẫn chưa về. Nó ra ngoài cho mấy con thú ăn rồi không thấy quay lại.”

Tôi nghe bụng thót lại.

“Cháu nghĩ bạn ấy ra ngoài cưỡi ngựa thôi ạ.” Tôi tự trấn an mình và trấn an mẹ Cassie. “Cô biết Cassie mà.”

“Ngựa trong chuồng đâu có thiếu con nào!” bà nói.

Tôi hít thở vài hơi thật sâu. Có gì không ổn rồi. Cassie gặp chuyện gì vậy ta?

“Để cháu đi tìm bạn ấy” tôi nói. “Cô đừng lo. Cháu cá là bạn ấy thấy vài con thú bị thương hay gì đó nên bận ra tay cứu chữa. Cô biết Cassie mà.” Tôi lặp lại.

“Ờ, cô chắc nó không sao đâu.”

Cô ấy cũng “chắc” cỡ như tôi là cùng. Nhưng tôi biết làm sao đây? Kế hoạch là phải tấn công Vũng Yeerk và giải thoát anh Tom. Cassie đến trường chờ sẵn hổng biết chừng?

Có thể lắm...

Tôi có một linh cảm rất xấu khi phóng xe đạp đến trường. Tôi cất xe mé bên kia đường theo đúng kế hoạch rồi nhập bọn với Marco và Rachel.

“Cassie mất tích,” tôi thông báo. “Tobias đâu?”

Rachel đưa tay chỉ lên trời. Mặt trời đang lặn nhanh, nhưng tôi vẫn có thể thấy thằng Tobias đang lượn lòng vòng trên trời.

“Nó mắc chứng gì vậy?” tôi nổi quạu. “Nó chỉ biến hình được hai tiếng mà bọn mình đâu biết vụ đó sẽ kéo dài bao lâu.”

“Có lẽ bọn mình phải hoãn lại đến khi nào biết Cassie gặp chuyện gì,” Rachelđề nghị.

“Hay là nó sợ quá,” Marco nói. “Tớ cũng còn sợ nè.”

“Có thể,” tôi đồng ý, mặc dù thấy ngờ ngợ.

Người ta nói chỉ ra trận mới biết ai gan ai hèn. Tôi hi vọng mình không phải là thằng hèn. Nhưng sự thật trước mắt là miệng tôi đắng nghét và tim dộng thình thịch.

Tobias sà xuống và đậu trên vai Rachel. Tôi hơi ngạc nhiên một chút. Sao Tobias lại đậu lên vai Rachel? Mà nhỏ này cũng không có vẻ gì là khó chịu, lại còn khẽ cọ đầu vào Tobias nữa.

“Có làm gì nữa không?” Tobias hỏi.

Mới mở đầu đã xui xẻo. Linh cảm xấu làm bụng tôi cứ thót lại. Cassie mất tích, còn thằng Tobias chưa chi đã biến hình.

Cả bọn đổ dồn mắt về phía tôi, chờ một câu quyết định.

“Kệ, tới luôn đi!” tôi nói.

Ban đêm, cổng trường luôn khóa chặt. Nhưng Marco đã chăm sóc cái “chuyện nhỏ” này. Nó biết một cửa sổ ở phòng thí nghiệm khoa học không bị khóa.

Cả đám leo cửa sổ vào phòng thí nghiệm. Trong đó tối thui, chỉ vài ánh chiều tà rọi những tia cuối cùng lên đống bình thót cổ và ống nghiệm thủy tinh. Tobias bay thẳng vào, đậu xuống ngay bàn giáo viên.

“Để tớ nghía cái đã,” tôi nói. Tôi rón rén hécánh cửa, nhìn qua khe ra ngoài. Hành lang dẫn đến phòng lao công gần như tối mù. Tôi chợt rụt phắt lại.

“Có người ở ngoải,” tôi nói. “Ba người đang đi tới phòng lao công.”

“Bọn Mượn xác,” Rachel cố đùa. “Chắc là đến giờ ăn của bọn Yeerk.”

Chẳng đứa nào cười nổi.

“Làm sao lọt vào đó được?” Marco hỏi.

“Đợi đã,” Rachel nói. “Bọn Mượn xác đâu phải tên nào cũng nhận ra nhau, đúng không? Ý tớ là bọn mình cũng có thể đóng vai những tên Mượn xác vậy. Các cậu thấy sao?”

“Ý cậu là chỉ việc tiến bừa tới, làm như mình là người của chúng chứ gì?” Marco vặn lại. “Kế hoạch nghe hay quá ta. Nhưng tớ có ý này hay hơn: mình tự tử ngay bây giờ, thế là khỏi phải bàn.”

“Có thể Rachel đúng đó,” tôi nói.

“Có thể cái khỉ mốc,” Maro bắt bẻ. “Thế còn Tom thì sao? Bộ anh ấy cũng nghĩ bọn mình bị mượn xác à?”

Tôi lại hé cửa nhìn ra ngoài. “Tớ nghĩ Tom đã xuống đó rồi,” tôi nói. “Với lại, ngoài này hổng còn ai. Chắc bọn chúng đã xuống cả...” Tôi chợt nín bặt. “Chờ đã, lại có người tới.”

Tôi dán mắt nhìn. Trong bóng tối thật khó nhận ra khuôn mặt. Nhưng tôi nhận ra có hai người, một người mặc đồng phục.

Đó chính là lão cảnh sát bị mượn xác. Lão đang xô đẩy một người đi cùng lão. Tôi nhận ra đó là một đứa con gái.

Tôi thực sự không muốn nhìn tiếp nữa.

“Tobias,” tôi nói. “Nhờ cặp mắt diều hâu của cậu một chút.”

Tobias bay tới đậu lên vai tôi. Nó thò cái đầu kiêu hãnh ra ngoài rồi rụt lại ngay.

“Đúng rồi,” Tobias nói. “Chính là bạn ấy!”

Tôi cảm thấy như đất sụt ngay dưới chân. Marco vội đỡ lấy tôi vì tưởng tôi sắp ngã.

“Chúng đã bắt được bạn ấy!” tôi thì thào. “Bọn Mượn xác... chúng đã tóm được Cassie!”

CHƯƠNG 22

“Ai tóm Cassie... làm sao mà...?” Rachel úớ.

“Lão cảnh sát. Cái gã Mượn xác đã đến trang trại nhà Cassie. Hắn có mặt trong cuộc họp của nhóm Chia Sẻ. Hắn đã tóm được Cassie. Hắn đã thấy Cassie ở cuộc họp lúc bạn ấy định đến gần các thành viên chính thức.

Rachel thốt lên vài tiếng rên rỉ.

Chưa hành động đã gặp tai họa.

“Thôi được,” tôi rầu rĩ nói.“Cứ tiến lên như cách của Rachel thôi. Có quá nhiều tên Mượn xác, chúng không biết nhau hết đâu. Ý tớ là chúng luôn bổ sung xác mới, đúng hông? Vậy thì bọn mình cũng có thể giả làm những kẻ mới bị mượn xác, được chứ?”

“Cha mẹ ơi!” Marco rên rỉ.

“Vậy cậu có ý gì hay hơn chắc?” tôi xẵng.

“Không,” no ́ỉu xìu. “Tớ cũng nghĩ phải tiến lên. Liều một phen coi sao. Nào, bắt đầu quậy đi!”

“Tốt, mọi người hãy làm mặt tỉnh nha.” Tôi quay sang Tobias. “Giờ mà cậu hoàn hình lại thì quá muộn. Nhớ là đừng để chúng nhìn thấy.”

Tôi, Rachel và Marco bước ra hành lang tối hù. Chân tôi cứng đơ, đầu gối thì run lẩy bẩn. Tôi đang bước đi giống như một gã tội phạm cố làm bộ lương thiện.

Cả bọn hướng về phòng lao công. May sao, chẳng có ai khác ngoài hành lang.

Chúng tôi bước vào căn phòng hẹp. Tôi cố nhớ lại cách mở cửa. Vặn vòi nước sang trái, rồi xoay cái móc thứ hai bên phải.

Cánh cửa mở toang.

Tiếng ồn bên dưới còn ầm ĩ hơn cả hôm trước. Có thể vì tai người của tôi thính hơn tai thằn lằn.

Có những tiếng lào xào, bì bạch, nghe như sóng vỗ nhẹ. Nhưng đó là một âm thanh dễ chịu, khác xa những âm thanh hôm trước: tiếng gào tuyệt vọng, tiếng hét kinh hoàng và tiếng cười đắc thắng nghe buốt óc.

“Cậu có chắc đây là vũng Yeerk không?” Marco bồn chồn hỏi bằng một giọng run run. “Nói trước, tớ mà thấy quỷ sứ có sừng xách chỉa ba là tớ chạy à nhe.”

Tôi bước qua khung cửa. Cầu thang rất dốc và không có tay vịn, vì vậy có cảm giác như mỗi bậc thang là một bước dấn sâu xuống địa ngục.

Cả bọn cùng bước xuống. Cánh cửa tự động đóng lại sau lưng chúng tôi.

Thoạt tiên, tôi nghĩ cầu thang này chỉ cỡ vài chục nấc. Nhưng các nấc thang có vẻ như bất tận. Chúng tôi cứ bước tới mà trước mắt lúc nào cũng còn vô số nấc thang. Bức tường nhớp nhúa nhanh chóng chuyển thành tường đá khi chúng tôi bước xuống, bước xuống và bước xuống tiếp. Tôi có cảm giác cái cầu thang này không bao giờ kết thúc.

“Người ngoài hành tinh ưu việt cái mốc khô,” Marco thì thào. “Nghĩ coi, thang máy cũng không biết đường mà chế.”

Cả bọn khúc khích cười. Nhưng cũng chỉ một thoáng.

Bất chợt, các bức tường đá mở rộng ra. Chúng tôi vào một cái hang lớn.

Tôi nói lớn nghĩa là nó rất to - đủ chỗ cho một cái sân banh và đôi ba cái siêu thị. Nó tựa một cái tô lủng đáy khổng lồ úp ngược, toàn bộ bằng đá rắn. Qua đáy tô lủng đó, tôi đồ chừng thấy được các vì sao.

Quanh hang động có nhiều cầu thang tợ như cầu thang chúng tôi đi. Chúng đổ về từ mọi hướng, nhô ra khỏi các tường đá và dẫn về đến tận đáy hang.

Cả bọn co cụm lại ở giữa lối cầu thang mà hai bên giờ đây dốc thẳng đứng.

“Kếch sù!” Marco thốt lên. “Tưởng tượng coi, nó nằm ngay dưới trường mình. Cỡ một nửa thành phố chớ ít đâu. Đống thang này chắc dẫn tới vài chục cánh cửa bí ẩn đây.”

Nó lắc đầu quầy quậy.“Jake à, chúng dựng lên cả một khu cỡ này với một đống hành lang bí ẩn. Thiên địa ơi! Tệ thật... còn tệ hơn cả tệ... Còn bự hơn cả...”

Tôi cũng cảm thấy tuyệt vọng in hệt nó. Bọn tôi là một lũ châu chấu đá xe. Xây được cả một thành phố ngầm thế này hẳn chúng có sức mạnh khôn lường.

Phải, nó gần như là cả một thành phố!

Dọc theo rìa hang là những tòa nhà và kho bãi. Có thể thấy những xe xúc đất và xe cần cẩu màu vàng đang làm việc ở phía xa. Trong cái nơi đầy bất trắc này, chúng có vẻ bình thường đến ma quái.

Và khắp nơi đầy những sinh vật. Bọn Taxxon, bọn Hork-Baijr, cùng những giống quái dị khác mà tôi thậm chí không thể hình dung nổi.

Nhưng phần đông vẫn là người. Rất nhiều người.

Ở ngay giữa hang có một cái vũng, trông giống cái hồ nhỏ tròn vành vạnh, đường kính cỡ ba chục mét. Có điều nước trong hồ không hẳn là nước. Nó có màu xám bạc, tợ như chì lỏng. Tiếng bì bọp bọn tôi nghe lúc nãy chính là tiếng hàng trăm con vật đang nhào lộn trong hồ gây nên.

Tôi biết chúng là cái giống gì rồi: bọn Yeerk! Bọn Yeerk ở môi trường nhớp nháp tự nhiên của chúng. Chúng đang bơi lội tung tăng trong vũng như một đám nhóc đang quẫy nước ngày hè.

Ở gần rìa vũng có những cái lồng. Trong lồng có nhốt những tên Hork-Bajir và người.

Một số người đang gào la kêu cứu. Số khác khóc thút thít. Số khác nữa như mất hết hy vọng, chỉ ngồi đực ra chờ. Có cả người lớn lẫn con nít, đàn ông lẫn đàn bà. Họ có đến trên trăm người, cứ mười người bị nhốt vào một lồng.

Các tù nhân Hork-Bajir thì bị nhốt vào những cái lồng riêng, chắc chắn hơn. Họ đi lòng vòng, gào rú và vung vít những cánh tay đầy cựa.

Tôi hầu như hết hy vọng. Tim tôi muốn ngừng đập. Đây là một nơi quá sức khủng khiếp, mà đám nhóc tụi tôi thì vừa ít, vừa yếu.

Trên bậc thang phía dưới bọn tôi, tôi thấy gã cảnh sát bị mượn xác và Cassie. Hắn lôi con nhỏ một cách thô bạo mỗi khi nó chệch hướng. Cả hai đã đi đến cuối thang.

“Tớ chuẩn bị biến hình đây,” tôi nói. “Tớ phải cứu Cassie khỏi tay hắn.”

Marco đặt tay lên vai tôi. “Chưa phải lúc đâu, ông mãnh. Bình tĩnh đi.”

“Cassie chưa sao đâu, Jake” Tobias nói. “Nó chưa bị hại, chỉ mới sợ hết vía thôi hà.”

“Lão ta mà hại nó thì biết tay tớ,” tôi nói. “Tobias, nhớ theo dõi cho kỹ nhé!”

Có hai cầu thép thấp bắc nhô ra ngoài vũng. Trên một cầu, mấy tên Hork-Bajir bị mượn xác đang lầm lì canh gác một đám xếp hàng gồm cả người với bọn Hork-Bajir và Taxxon.

Đó là trạm xả.

Lần lượt từng người đến quỳ xuống, cúi gập người, dí sát đầu về phía mặt vũng nhầy nhụa. Bọn Hork-Bajir bị mượn xác đỡ họ quỳ.

Bọn tôi thấy một phụ nữ lẳng lặng quỳ xuống, đưa cái đầu xuống sát mặt vũng màu xám chì. Một tên Hork-Bajir nhẹ nhàng đỡ khuỷu tay bà để giúp bà giữ thăng bằng.

Rồi bọn tôi thấy cái vật nhớp nháp đang luồn lách, uốn éo trườn ra khỏi lỗ tai bà.

Một tên Yeerk.

“Ồ, không...” Rachel rên rỉ. Hình như nó muốn mửa. “Không, không!”

Tên Yeerk vừa trườn ra khỏi lỗ tai người phụ nữ đáng thương thì tọt ngay xuống vũng và biến mất dưới mặt hồ náo động.

Lập tức, người phụ nữ hét lớn: “Đồ rác rưởi! Buông tao ra! Buông tao ra! Tao không phải nô lệ! Buông tao ra!”

Hai tên Hork-Bajir tóm lấy bà. Chúng lôi bà sềnh sệch đến chiếc lồng gần nhất và ném bà vào trong.

“Cứu tôi với!” tiếng người phụ nữ vang lên thất thanh. “Ai đó làm ơn cứu tôi với! Cứu chúng tôi với!”

CHƯƠNG 23

“Cứu tôi! Ai đó cứu chúng tôi với!”

Tiếng hét đó bám riết bọn tôi suốt dọc lối xuống thang. Giờ đây, bọn tôi đã ở đủ gần để nhận ra khuôn mặt người đã phát ra tiếng hét thất thanh. Tiếng hét đó đâm xoạc trái tim tôi.

Cầu thép thứ hai chính là trạm nhập. Các xác mượn bị lôi sềnh sệch ra khỏi những chiếc lồng để bọn Yeerk chui trở lại vào đầu. Quả là một quy trình đơn giản. Chúng tóm lấy cái xác mượn, dù là người hay Hork-Bajir, rồi đè gí đầu họ xuống cái vũng. Các xác mượn đôi khi chống trả và la hét, đôi khi chỉ khóc ri rỉ. Nhưng họ bao giờ cũng thua. Khi đầu họ ngoi lên khỏi vũng, bọn tôi thấy những con sên nhớp nhúa vẫn còn đang len lỏi chui rúc vào lỗ tai họ.

Sau vài phút, họ dịu dần xuống, dấu hiệu bọn Mượn xác đã nắm lại quyền kiểm soát. Khi trở ra, họ lại một lần nữa trở thành nô lệ của bọn Yeerk.

Từ cầu xả, qua những chiếc lồng, đến cầu nhập, đó quả là một dây chuyền lắp ráp khủng khiếp. Những nạn nhân đáng thương bị đẩy qua dây chuyền này với một tốc độ kinh dị.

Nhưng hãy còn một khu vực mà giờ bọn tôi mới nhìn thấy. Ở đó có những con người và những tên Hork-Bajir đang ngồi đợi thoải mái trên những chiếc ghế êm ả. Họ nhẩn nha uống nước và xem ti-vi. Bọn Taxxon xúm xít xung quanh như những con dòi có gai khổng lồ.

Tôi nghe loáng thoáng âm thanh ti-vi. Tôi dám cá còn nghe thấy cả những giọng người cười. Họ đang xem một chương trình nào đó và thích chí cười vang.

“Đó là những kẻ tình nguyện cho mượn xác,” Tobias nói. “những kẻ Hợp Tác.”

“Cậu nói cái quái quỷ gì thế?” tôi ngỡ ngàng.

“Các cậu có nhớ ông hoàng Andalite nói gì không?” Tobias giải thích. “Nhiều con người và nhiều dân Hork-Bajir đã tình nguyện cho mượn xác. Bọn Yeerk đã thuyết phục họ cho chúng chui vào đầu.”

“Tớ không tin,” Rachel lên tiếng.“Ai ngu gì chấp nhận chuyện đó? Ai ngu gì để người khác kiểm soát chính bản thân mình?”

“Một số kẻ đầu có váng như thế đấy, Rachel ạ,” Marco nói. “Xin lỗi đã làm cậu mất hứng!”

“Bọn Yeerk dụ họ rằng nếu nhận một tên Yeerk vào đầu thì mọi rắc rối của họ sẽ được giải quyết. Tớ nghĩ toàn bộ nhóm Chia Sẻ đều như thế. Các thành viên tin rằng bằng cách biến thành một cái gì khác thì toàn bộ những nỗi khổ của họ sẽ tan biến.”

“Giống như làm diều hâu mãn kiếp vậy mà,” Marco móc lò.

Tobias ngọng luôn. Nó xoãi cánh bay ra xa.

“Tobias! Trở lại đây!” tôi gọi với theo.

“Đi thôi,” Rachel nói. “Bọn mình đứng đây nhìn quá lâu rồi.” Nó lườm thằng Marco. “Đừng chọc quê Tobias nữa, có được không? Lúc này tụi mình phải đoàn kết lại chứ!”

Tobias chợt sà xuống. “Cassie,” nó xuống quýt nói. “Cassie bị đưa ra cầu rồi. Cái cầu nhập á. Chúng đang chuẩn bị biến nó thành một kẻ Bị mượn xác.”

Bằng mắt người, tôi không thể nhìn rõ chuyện đó dưới ánh sáng mờ ảo màu huyết dụ. Tôi chỉ thấy thấp thoáng bộ đồng phục cảnh sát kè kè bên một thân hình nhỏ nhắn.

“Cậu có thấy Tom không?” tôi hỏi Tobias.

Thay câu trả lời, nó vỗ vỗ đôi cánh khỏe, bay vút lên cao tít ở phía trên vũng. Rồi nó bay ngược về, đâm nhào trở xuống.

“Thấy rồi,” nó nói.

Tôi lưỡng lự, không biết có nên hỏi tiếp không... và cũng không biết mình có thực sự muốn biết câu trả lời hay không. “Ảnh có ở trong lồng không? Hay ảnh là... dân tình nguyện.”

“Ảnh ở trong lồng” Tobias đáp. “Ảnh đang chửi tên gác Hork-Bajir như điên.”

“Tuyệt!” Tôi đã biết Tom không phải là một kẻ tình nguyện. Hẳn bọn chúng phải đấm đá dữ lắm mới chiếm được cơ thể anh.

“Cassie sắp tới cuối cầu rồi,” Tobias báo động. “Chúng ta chỉ còn vài phút trước khi bọn Yeerk chui vào đầu nó.”

Đến lúc rồi! Bọn tôi đã ở dưới chân thang.

Cả bọn chạy nấp sau một nhà kho. Marco đẩy tôi ra một góc, kéo sát đầu tôi lại để tôi nghe thật rõ tiếng thì thào của nó. “Nghe tớ nè, trước khi hành động, có một điều này, Jake ạ, tớ muốn cậu hứa với tớ.”

Tôi biết nó định nói gì.

“Nếu tớ chết thì chẳng sao. Nhưng đừng để chúng bắt tớ. Đừng để chúng nhét cái thứ tởm lợm ấy vào đầu tớ.”

“Yên tâm đi...”

“Ê!” một giọng người la lớn.“Hai thằng kia. Chúng mày là ai?”

Tôi quay phắt lại. Một gã đàn ông. Chỉ có một người. Nhưng ngay sát một bên hắn là một tên Hork-Bajir to bự đang đưa cái nhìn ngờ vực. Bên kia là một tên Taxxon.

Chẳng hiểu vì cớ gì hắn không thấy Rachel. Nó chỉ ở đâu đây quanh ngôi nhà. Nhưng hắn đã thấy tôi và Marco đang nói chuyện. Chắc hắn thấy hai đứa tôi khả nghi.

“Hả?” Marco hỏi lại. “Chúng tôi là ai à? Ê nè, còn ông là ai?”

“Bắt lấy chúng,” gã đàn ông ra lệnh.

Tên Hork-Bajir lao tới hai đứa tôi. Tên Taxxon trườn tới trước trên mấy chục cái cẳng lởm chởm gai bén như dao. Những con mắt bạch tuộc đỏ ngầu của hắn nhìn láo liên. Trong khi cái miệng bự thì ngáp ngáp, vẻ thèm thuồng.

Tôi hiểu mình phải biến hình ngay. Nhưng tôi lại sợ đến cứng người.

Và rồi tôi thấy Rachel. Nó đã đi bọc ra phía sau bọn Mượn xác.

Và nó đang mỗi lúc một bự ra.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx