sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 11

“Xìììììììììì!”

Tôi đã sẵn sàng chiến đấu. Tôi đã bị bơm căng. Hoặc ra tay trước hoặc bị giết chết.

Thật đã khi bạn cảm thấy những cái vuốt bén như lưỡi lam trượt nhẹ ra từ những bàn chân đỏ hồng của mình.

“Rachel, bình tĩnh nào, cô nương, đó là Tobias mà,” Cassie vỗ về. “Tobias! Mình nghĩ có lẽ bồ tránh xa ra thì tốt hơn,” nhỏ gọi lên trời. “Loài mèo vốn sợ những giống chim to mà.”

Nhỏ nói đúng. Cái bóng của Tobias làm tôi khá sợ hãi. Kể cũng lạ. Bởi vì đó là nỗi sợ mà tôi chia sẻ với con chuột chù.

Nhưng đó là một kiểu sợ khác. Nó giống sự tức giận nhiều hơn, nhưng cũng không hẳn thế. Tôi cho rằng đó không hề là một cảm xúc thật. Về cơ bản, khi tôi kêu xì xì tôi chỉ muốn tìm cách gửi gắm thông điệp này: “Chớ gây với tao. Mày có thể bự hơn tao, có thể làm tao sợ, có thể khiến tao phải bỏ chạy, nhưng nếu cần, tao sẵn sàng chiến đấu.”

Đó là toàn bộ cái thông điệp mà con mèo - tôi gửi cho thế giới: Đừng gây với tôi. Đừng cản đường tôi đi, đừng tìm cách động vào tôi nếu tôi không muốn, đừng tìm cách ngăn tôi đoạt lấy những gì tôi muốn.

Tôi độc lập. Tôi hoàn hảo. Tôi không cần gì hết ngoài bản thân tôi.

“Tớ ổn mà,” tôi nói. “Tớ nghĩ tớ kiểm soát mình vững lắm.”

“Cảm giác ấy nó như thế nào hả?” Cassie hỏi.

“Giống như… Bồ có nhớ những phim cao bồi ngày xưa có Clint Eastwood đóng không? Ổng là một tay súng cừ khôi, mỗi khi ổng bước vô một quán rượu là mọi người dạt ra hết. Ổng không kiếm chuyện với ai nhưng tốt nhất là chớ có làm ổng nổi khùng. Nó cũng giống vậy đó. Như thể tớ là Clint Eastwood vậy.”

“Em có nghĩ là em làm được việc ấy không?” anh Jake hỏi tôi.

“Được, được mà. Em có thể làmbất cứ cái gì.”

“Chớ để tính phách lối của loài mèo làm cậu bị rắc rối,” Marco răn đe. “Giữ lại chút ít nỗi sợ của con người thì hay hơn.” Cậu ta ngưng một chút. “Ồ, tớ quên phứt. Nàng Rachel hùng dũng đâu có sợ hãi như một con người. Vậy thì cậu hãy làm thế này: mượn một ít sợ của tớ đi. Tớ có đầy ta đây nè.”

“Marco nói đúng đó, Rachel,” Cassie tán thành. “Hãy tập trung. Giữa thái độ tự nhiên của cậu với thái độ của con mèo, hình như có chút ngông nghênh đó.”

Tôi nhìn thật lẹ về phía con chuột. Cuối cùng thì nó đã rúc vào trái hồ đào. Tôi có thể giết nó. Tôi chắc chắn như vậy. Nó là một con chuột nhỏ múp míp và tôi có thể vồ được nó một cách dễ dàng. Nhưng tôi không thấy đói. Vì vậy nó sẽ còn được sống thêm một lúc nữa.

“Không sao đâu,” tôi nói.

“Nếu cậu gặp lộn xộn thì đã có tụi này ở đây, nhớ nha.” Cassie trấn an tôi một lần nữa.

“Tớ sẽ meo lên nếu cần giúp đỡ. Đừng lo. Bây giờ tớ làm chủ được rồi. Sẽ tốt cả thôi.”

Nhưng thật sự thì tôi đã xạo chút đỉnh. Tôi chưa hoàn toàn làm chủ được con mèo. Hình như tôi thích tính tình vênh váo của nó. Cái đó làm tôi cảm thấy tự tin hơn vào chính mình. Và mặc ai nghĩ gì thì nghĩ, tôi cần có được sự tự tin hoàn toàn.

“Thời gian biến hình bắt đầu được tính,” Cassie nhắc nhở. “Bây giờ là tám giờ thiếu mười lăm phút. Bồ nhớ kĩ nha.”

Tôi nhẹ nhàng chạy xuôi theo lề đường dẫn tới nhà lão Chapman. Ngay lúc bắt đầu chuyến đi tôi đã nghĩ: Tía ơi, giá như mình có thể giữ lại chút xíu cái khả năng này cho giờ thể dục sắp tới nhỉ.

Đó là sự duyên dáng vượt trên mọi thứ duyên dáng mà bạn có thể tưởng tượng ở một con người. Tôi chạy qua hàng rào gỗ, bên trên có tấm chắn bằng sắt cao cả mét. Tôi ngước nhìn và rồi, chưa kịp nghĩ gì thì tôi đã nhảy vọt lên. Hai chân sau mạnh mẽ của tôi cuộn lên rồi thả lỏng.

Tôi lướt trong không trung. Độ cao cả mét, trong khi tôi - một con vật chỉ cao chưa tới ba mươi centimet. Chuyện này như thể một người tung mình lên nóc một tòa nhà hai tầng vậy.

Mà lạinhẹ như không. Chỉ là một động tác tự nhiên. Tôi muốn nhảy, thế là tôi nhảy. Tôi muốn hạ xuống đúng vào một thanh sắt hẹp, bề rộng có năm centimet, và chuyện đó đâu có gì là khó.

So với mèo thì vận động viên thể dục dụng cụ xịn nhất chỉ như một nàng bò cái ục ịch đi loạng choạng hay đại loại thế.

“Hừm, Rachel, chính xác là em đang làm gì vậy?” anh Jake hỏi.

Cả bọn đang đứng đấy nhìn tôi. Tôi đã quên phứt là bọn họ vẫn đang quanh quẩn đó.

“Chỉ thực hành chút thôi,” tôi nói và nhảy trở lại xuống cỏ. Thôi, phải đặt nhiệm vụ trước hết, tôi tự hạ lệnh cho mình một cách nghiêm khắc. Sau đó muốn lo gì cho Thế vận hội Mèo thì tha hồ mà lo.

Tôi lại khởi sự chạy về hướng ngôi nhà, nhưng lần này có cái gì đó buộc tôi dừng lại. Đó là một cột dây điện thoại. Cái mùi tỏa ra từ chỗ ấy có sức mạnh không cưỡng nổi. Tôi chạy tới đó. Tôi nhăn mũi hít lấy hít để. Không khí được giữ trong một loạt túi rỗng bên trên vòm miệng tôi. Nó sẽ giữ lại ở đó ngay cả khi tôi tiếp tục thở. Bằng cách ấy tôi có thể thu lượm mọi thông tin nhỏ nhất từ cái mùi kia.

Đó dứt khoát là một mùi mèo đực. Một con mèo đực đã đánh dấu cái cột này bằng cách tiểu vào đấy. Nó là một con mèo thống trị. Mùi của nó khiến tôi lo lắng. Không phải tôi sợ, mà chỉ bớt vênh váo chút xíu. Nếu con mèo này xuất hiện, tôi sẽ phải thần phục. Tôi sẽ chấp nhận thu mình lại, khiêm nhường hơn và chấp nhận sự thống trị của nó.

Hoặc là đánh lại nó và ăn vài cú đá đít.

Mọi việc sẽ diễn ra đúng như vậy. Tất cả ở đấy, trong cái mùi nước tiểu của nó, cái thông điệp mà bất cứ con mèo nào cũng đọc được.

Tôi lại tiếp tục chạy về phía nhà lão Chapman.

“Rachel, bồ có chắc là bồ kiểm soát được không đó?” tiếng Tobias ở trong đầu tôi. “Tại sao bồ ngưng lại để đánh hơi cái cột ấy?”

“Mình nghĩ phải làm cho giống một con mèo thứ thiệt,” tôi trả lời. “Mình đang đóng vai mà.”

“Nếu vậy,” Tobias nói giọng hoài nghi. “Bồ hãy nhớ: làm một con vật trong một lúc thôi thì thú vị, chứ làm mãi mãi thì chẳng vui đâu. Hai tiếng đồng hồ của bồ đang trôi đi. Tích tắc, tích tắc.”

Câu đó khiến tôi chú ý. Giống một gáo nước lạnh dội vào mặt. Tôi tập trung trí óc người để áp đảo trí óc mèo. Nhưng đâu có dễ. Đến cái khái niệm vâng lời, trí óc mèo cũng không hiểu nổi.

Vậy rồi tôi sử dụng một thứ có thể tác động đến con mèo. Đó là ký ức về mùi của con mèo đực thống trị. Nó kích thích sự phục tùng của con mèo này. Tôi cảm thấy phần người của mình trong cái trí óc tập thể kia tăng lên.

“Bồ tới nơi rồi đó,” Tobias báo. “Đúng cái sân này rồi.”

“Ờ, mình biết mà. Chỗ nào cũng có mùi của mình. Toàn bộ khu này sực nức mùi của mình. Nhà mình đây rồi. Tất cả thuộc về mình mà.”

“Rachel ạ, tất cả nơi này thuộc vềlão Chapman. Mà lão ta thuộc về Visser Ba. Bồ đừng quên điều ấy.”

Tôi chạy tới cái lỗ mèo chui. Chapman. Visser Ba. Chuyện hệ trọng đây. Tôi là một sự kết hợp giữa Rachel và Fluffer. Sợ gì lão Chapman và Visser Ba kia chứ?

Bên trong nhà, đèn rất sáng. Mắt tôi lập tức điều chỉnh. Mũi tôi chạm vào mùi thức ăn cho mèo, nó khô khốc và cũ mèm nên chả đáng quan tâm. Tôi cũng ngửi thấy mùi người: Melissa, lão Chapman và bà vợ. Đừng có hỏi làm sao tôi biết đó là mùi của ba người ấy. Tôi biết, thế thôi.

Tôi phát hiện ra một con gián trong bóng tối đầy bụi đằng sau tủ lạnh. Chẳng có gì thú vị. Lũ gián đôi khi phát ra những tiếng xè xè ngồ ngộ và nhìn chúng chạy thì cũng vui. Nhưng chúng hôi quá, lại chẳng ăn được.

Bỗng tôi thấy những động tác mau lẹ.

Những bàn chân. Những bàn chân người. Chẳng thèm ngẩng lên tôi cũng biết đó là bà Chapman.

Những tiếng rùng rùng từ động cơ tủ lạnh. Ồn quá. Cũng có những tiếng chim bên ngoài vọng vào từ một tổ chim ở bên dưới mái nhà.

Rồi là tiếng của Melissa.

Nhỏ ở đâu vậy nhỉ? Tôi chẳng nhìn thấy nhỏ đâu. Tiếng Melissa nghèn nghẹt.

Tôi ráng tập trung nghe. Tai tôi ngọ nguậy để hướng về phía tiếng động. Nó vọng đến từ phía trên đầu tôi. Trên cao và rất xa.

Nhỏ đang trong phòng ngủ, đúng chỗ ấy rồi. Tôi không nghe rõ lời nhỏ, nhưng tôi biết nhỏ đang lầm rầm nói với chính mình.

Tôi chạy qua phòng bếp. Tôi biết - với tư cách là con nhỏ Rachel - tôi biết là mìnhsẽ sợ hãi. Nhưng không có gì phải sợ. Tất cả mọi thứ ở đây đều có mùi của tôi. Các tuyến mùi của tôi đã ghi dấu trên khắp mọi nơi - trên cái cửa ra vào, trên cái tủ ly, trên chiếc ghế kia. Điều ấy làm tôi yên lòng.

Ở đây không có mùi của con mèo đực thống trị. Không, chẳng có con mèo nào khác ở đây hết. Chỉ có những mùi người, và những mùi ấy chẳng quan trọng lắm.

Tôi rời phòng bếp và ngưng lại chỗ góc giữa hành lang với phòng sinh hoạt. Lão Chapman đang ở đó, trong phòng sinh hoạt. Tôi ngửi thấy mùi của lão ta. Lão đang ngồi trên cái ghế nệm. Tôi nhìn lão thật nhanh và lững thững đi tới.

Nhưng rồi tôi dừng lại. Trí óc người của tôi cảm thấy cảnh tượng này có cái gì đó không ổn. Lão Chapman ngồi chơ vơ trên ghế. Không tivi. Không âm nhạc. Không đọc sách báo. Chỉ ngồi đấy.

Tôi quay trở lại phòng bếp. Tôi ngước nhìn bà Chapman. Bà đang làm gì đó ở bồn nước, có lẽ là rửa chén. Không, bà đang xắt rau. Nhưng cũng lại không tivi, không âm nhạc. Bà không tự lầm bầm với mình. Bà không nói chuyện một mình theo cái cách mẹ tôi hay làm mỗi khi làm việc trong bếp.

Không ổn rồi. Có cái gì đó không ổn với từng người trong gia đình Chapman.

Tôi trở lại hành lang. Ở đó có cầu thang dẫn lên các phòng ngủ. Từ hành lang tôi có thể nghe tiếng Melissa rõ hơn. Tôi cố tập trung, ráng lơ đi những âm thanh mê hoặc của lũ chim dưới mái nhà. Tôi tập trung vào những âm thanh Melissa phát ra.

“… chia cho căn bậc hai… không, chờ đã. Không, căn bậc hai nhân với… Đúng không đây?”

Nhỏ đang làm bài tập ở nhà. Bài tập toán, hẳn rồi.

Lẽ ra mình cũng đang làm như thế. Tôi nghĩ. Tôi bỗng thấy day dứt. Thay vì làm bài tập ở nhà, mình lại lẻn vào nhà bạn để do thám bạn và ba má của bạn.

Tôi ráng tìm một cái đồng hồ. Tôi phải xem giờ. Đến chín giờ bốn mươi lăm là hết hai tiếng của tôi. Tôi muốn hoàn hình sớm hơn giờ ấy nhiều. May ra thì tôi có thể trở về nhà và làm bài tập, ít ra thì cũng đọc một chút để chuẩn bị cho giờ khoa học xã hội.

Tôi phát hiện ra một cái đồng hồ. Nó ở trên lò sưởi, giữa hình ông bà Chapman và hình Melissa. Đồng hồ chỉ tám giờ thiếu ba phút. Còn ối thời gian mà.

Có cái gì chuyển động!

Ồ, hóa ra lão Chapman đứng lên.

Phần mèo trong tôi chẳng mấy quan tâm đến lão Chapman nhưng tôi tự ép mình phải để ý. Quan sát lão là việc quan trọng. Chính vì việc ấy mà tôi ở đây.

Lão có phải là con mồi không nhỉ? Bộ óc mèo dường như đang hỏi.

Phải. Phải.Tôi đang trả lời nó.

Lão Chapman là con mồi của chúng ta.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx