sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Animorphs (Tập 2) - Chương 14 - 15

CHƯƠNG 14

Đột nhiên Visser Ba biến mất. Căn phòng tối trở lại. Lão Chapman chúi mình trên bàn, hai tay ôm lấy đầu. Một lát sau lão mở cửa và cả hai chúng tôi lại trèo thang lên nhà trên.

Bà Chapman đang đợi ở trên ấy. “Visser ra lệnh gì thế?” bà thì thào hỏi.

Lão Chapman nhìn bà như thể vừa thấy một hồn ma. “Hắn muốn ta nộp những tên cướp Andalite. Hắn biến thành một con Vanarx. Một đại họa của loài Yeerk.”

Lão cũng giữ cho giọng mình thật nhỏ và liếc nhanh về phía cầu thang. Tôi đoán là lão kiểm tra xem Melissa có quanh quẩn ở đấy không.

Bà Chapman nhún vai: “Tôi có nghe nói hắn thu nạp được một con Vanarx. Tôi cứ ngỡ đó chỉ là một trong những chuyện hắn đặt ra để dọa những kẻ dưới quyền.”

“Thì hắn cho tôi thấy… hắn cho tôi thấy hắn đã tiêu diệt Iniss 174 như thế nào mà.”

Bà Chapman có vẻ sốc: “Hắn sử dụng một con Vanarx để tiêu diệt một Iniss thuộc thế kỉ hai sao?”

“Cái đồ cặn bã Mượn xác Andalite ấy,” lão Chapman rít lên một cách hằn học. “Ước gì Hội đồng Thập tam trụ sẽ phát hiện ra là hắn đã gây ra cảnh hỗn độn như thế nào trên hành tinh này. Mong sao các vị ấy sẽ tước đi cái thân xác Andalite của hắn và ném hắn về một cái vũng xa tít ở thế giới quê nhà.”

“Đừng có mơ,” bà Chapman nghiêm nghị. “Visser Ba có khối thời gian để tiêu diệt ông vì cái tội làm hắn thất vọng trước khi hắn mất hết quyền lực đó.”

Đôi tai mèo của tôi nhận ra tiếng động trước cả lão Chapman lẫn bà vợ. Có sự di chuyển. Tiếng chân người. Tôi dỏng tai về phía cầu thang.

“Má? Ba? Ai giúp con giải bài toán này được không ạ?”

Đó là Melissa. Nhỏ đã xuống đến lưng chừng cầu thang. Nhỏ dừng lại và liếc về phía ba má mình - hay ít ra là những người từng là ba má mình - với con mắt đầy hi vọng.

“Bây giờ ba má đang mắc bận, Melissa.” Lão Chapman gắt gỏng.

“Với lại, con nên tự làm lấy bài vở của mình, con yêu. Học hành là phải như vậy.” Bà Chapman nói. “Nếu sau đó con vẫn không giải được thì ba sẽ giúp con.”

Mặt Melissa xịu xuống. Nhỏ gượng mỉm cười, nụ cười không chút vui vẻ. “Má nói thì đúng rồi. Chỉ là cái thứ căn bậc hai quỷ sứ này thôi mà.”

Nhỏ lưỡng lự như thể còn hi vọng ba má đổi ý và lên lầu với mình.

Bà Chapman mỉm cười. Đó là nụ cười vô hồn chẳng khác gì nụ cười của Melissa. “Căn bậc hai khó hén? Nhưng má biết là con làm được mà.”

“Ba sẽ lên và kiểm tra lại cho con trước khi con đi ngủ, cưng ạ.” Lão Chapman hứa.

Đó là những lời nói khá thông thường. Tôi đoán là ba hay mẹ tôi cũng sẽ nói với tôi đúng như vậy. Cũng “con yêu”, cũng “cưng”, nhưng cái cách nói thì… Ở đây thiếu một cái gì đó. Tính người. Tình yêu thương. Bạn muốn gọi nó là gì thì tùy. Những từ họ dùng thì đúng đấy, nhưng nghe thì không ổn chút nào.

Thật là khủng khiếp. Khủng khiếp theo cách hoàn toàn khác với những quái vật mà chúng tôi đã chống lại ở vũng Yeerk. Cái loại khủng khiếp này làm người ta phát khóc thay vì thét lên.

Và đột nhiên tôi thấy mình chạy theo sau Melissa khi nhỏ leo trở lên lầu. Khi đã về tới phòng mình, Melissa ngồi phịch xuống giường và bắt đầu thổn thức.

“Rachel, bồ có nghe thấy mình không?”

“Có, Tobias. Mình đã lên khỏi tầng hầm. Mình đang ở trên lầu, trong phòng Melissa.”

“Ơn Chúa! Mình đã ráng bám sát bồ từng phút một. Mình cứ lo bồ bị kẹt ở dưới hầm nhà.”

“Đâu có, mình đã ra khỏi đó rồi.”

“Tốt lắm. Bồ còn hơn một tiếng nữa, nhưng con Fluffer đang tìm cách trở về nhà. Cassie, Jake và Marco đang cố gắng bắt nó lại lần nữa. Nhưng chắc bồ biết hơn ai hết con mèo đó tinh ranh thế nào.”

Melissa gục mặt xuống giường. Nhỏ kéo một cái gối chận lên đầu mình và cứ thế mà khóc.

“Mình không thể bỏ đi lúc này,” tôi nói.

“Rachel, nếu như con Fluffer thật vô nhà trong lúc bồ vẫn đang ở đây thì...”

“Ờ, mình biết. Nhưng mình không thể bỏ đi ngay lúc này. Mình có chút việc phải làm.”

Tôi đi tới chỗ chiếc giường. So với kích thước nhỏ bé của tôi, thành giường hệt bức tường của tòa nhà hai tầng. Tôi ngồi bệt xuống, tập trung hết lực vào những bắp cơ chân. Rồi tôi vọt lên một cách nhẹ nhàng và đáp xuống giường với một sự duyên dáng tuyệt vời.

Tôi bước tới chỗ Melissa và hít hít làn tóc của nhỏ thò ra khỏi gối. Tôi nghe thấy một âm thanh từ đâu đó vọng đến. Nó khiến tôi nhớ đến mẹ.

Nó khiến tôi nhớ cả hai bà mẹ, bà mẹ người, và bà mẹ mèo đã liếm láp bộ lông của tôi và ngậm tôi trong miệng mà tha đi loanh quanh.

Tôi nhận ra âm thanh ấy. Đó là tiếng grừ grừ.

Tôi đang kêu grừ grừ.

Melissa vòng tay ôm lấy tôi và kéo tôi lại gần. Sự tiếp xúc thân thể khiến tôi hơi lo âu. Nó làm cho con mèo trong tôi muốn bỏ đi. Nhưng rồi nhỏ bắt đầu gãi gãi vào gáy và phía sau hai tai tôi. Tôi grừ grừ lớn hơn và quyết định ở lại thêm một lúc nữa.

“Mình không biết mình đã làm gì nữa,” Melissa nói.

Tôi chợt hiểu ra rằng nhỏ đang nói chuyện với tôi. Nhỏ đoán biết được sự thật rồi chăng? Nhỏ biết tôi là người sao?

Không. Nhỏ chỉ là một cô gái đang nói chuyện với con mèo của mình.

“Mình không biết mình đã làm gì,” Melissa nhắc lại. “Fluffer McKitty, em nói cho chị biết đi. Chị đã làm gì nhỉ?”

“Rachel, bồ đang làm gì ở đó vậy?”

“Tobias, mình còn ối thời gian mà.”

“Bồ còn không đầy một tiếng nữa thôi, đừng có liều lĩnh. Jake đang nổi đóa lên ở ngoài kia đấy. Cậu ấy bảo mình nói bồ ra ngoài đi.”

“Chưa được. Melissa đang cần mình.”

Tôi đã ngừng kêu grừ grừ. Có thể vì tôi bận tranh cãi với Tobias. Rồi tôi lại bắt đầu grừ grừ trở lại. Tôi cảm thấy Melissa cần tôi kêu grừ grừ.

Nhỏ vẫn còn đang khóc và vẫn gãi gãi chậm rãi đằng sau hai tai tôi.

“Chị đã làm gì hả Fluffer?” nhỏ lại hỏi. “Tại sao ba má không còn yêu chị nữa?”

Tôi cảm thấy như thể ngay lúc ấy tim mình vỡ ra. Bây giờ tôi đã biết tại sao Melissa ngưng cặp kè với tôi. Tôi biết tại sao nhỏ đã trở nên lãnh đạm. Và tôi biết nhỏ chả có được bao lăm hi vọng.

Lòng tôi quặn lên vì xót xa.

Nếu lần tới Marco có hỏi vì sao tôi chống lại bọn Yeerk, tôi biết tôi sẽ có câu trả lời hoàn toàn mới. Đó là vì chúng hủy hoại tình yêu của cha mẹ đối với con. Vì chúng đã làm cho Melissa Chapman khóc trên giường mà chẳng có ai dỗ dành ngoài một con mèo.

Tôi nghĩ đó là một câu trả lời nhỏ nhặt. Ý tôi muốn nói đó không phải là một câu trả lời đao to búa lớn gì về toàn bộ loài người. Đó chỉ là về cô gái này. Cô gái ấy là bạn tôi, trái tim của nhỏ đã tan nát vì cha mẹ nhỏ không còn như xưa nữa.

“Coi nào Rachel, mình đã lặp lại với Jake những gì bồ nói. Cậu ấy bảo mình nhắc bồ rằng bồ có mặt ở đây để làm nhiệm vụ, chứ không phải để...”

“Bảo Jake im mồm đi, Tobias,” tôi tức giận. “Mình sẽ ra. Mình sẽ ra mà. Chỉ có điều bây giờ thì chưa được.”

Tôi grừ grừ to hết sức. Melissa khóc. Và giống như một ảo ảnh, tôi nhìn thấy: tất cả những đứa trẻ đều có cha mẹ Bị mượn xác ở khắp mọi nơi, và những cha mẹ có con cái bị bắt đi khỏi đời họ để rồi chúng biến thành những kẻ Bị mượn xác. Thật là một hình ảnh khủng khiếp. Tôi tự hỏi bạn sẽ cảm thấy ra sao khi thấy cha mẹ hết yêu thương mình.

Một lúc sau Melissa thiếp đi. Tôi trỗi dậy và bước nhè nhẹ xuống cầu thang, đi về phía cái lỗ mèo chui.

Bên ngoài trời lạnh lẽo, tất cả các bạn tôi đang đợi. Họ hơi nổi khùng với tôi vì tôi đã để họ phải chờ đợi và lo lắng.

“Em chỉ còn có mười phút nữa thôi, Rachel,” anh Jake nói. “Anh hi vọng rằng thành công của em cũng xứng với việc bọn anh được một mẻ sợ gần chết. Cuối cùng thì em có khám phá được điều gì ích lợi không?”

“Có chứ. Em đã khám phá ra khối việc. Lão Chapman có một cách liên lạc trực tiếp với Visser Ba. Tên Visser Ba nóng lòng muốn tóm tụi mình mặc dù hắn vẫn nghĩ tụi mình là người Andalite. Và em cũng đãquyết địnhmột điều.”

“Điều gì vậy?” Cassie hỏi tôi.

“Mình quyết định rằng, không cần biết mình phải mất những gì hay phải trải qua bao nhiêu gian nguy. Mình căm ghét bọn Yeerk đó. Mình căm ghét. Mình thù chúng nó đến tận xương tủy. Và mình sẽ tìm ra cách để ngăn chận chúng.”

CHƯƠNG 15

Tối hôm ấy và sáng hôm sau tôi không làm được bài tập ở nhà nào hết, và hậu quả là giờ toán hôm đó tôi xơi một con “ngỗng” đầu tiên sau một thời gian dài không gặp nó. Điểm số của tôi bắt đầu tụt dốc thảm hại vì tôi mải lo cứu thế giới. Hay ít ra là cứu nhỏ bạn cũ của mình.

Giờ thì tôi đã biết được chuyện gì xảy ra. Biết được vì sao Melissa và tôi không còn là bạn của nhau nữa, ít ra cũng không còn là bạn thân nữa. Cuộc sống của nhỏ đã trở nên tệ hại khủng khiếp. Ba má nhỏ đã không còn yêu thương nhỏ nữa. Họ vẫn làm ra vẻ như yêu thương, nhưng Melissa biết đó hoàn toàn là giả dối.

Cứ mỗi lần nghĩ đến chuyện ấy, tôi lại cảm thấy ruột gan mình sôi lên vì tức giận. Tôi biết rằng mình chỉ hiểu được chút ít những gì nhỏ cảm thấy. Khi ba mẹ tôi ly hôn, tôi đã lo rằng đó là dấu hiệu ba mẹ không còn yêu thương tôi nữa.

Tôi đã lầm. Ba mẹ vẫn yêu thương tôi. Tôi không gặp được ba nhiều như tôi mong muốn, nhưng ba vẫn thương tôi. Mẹ vẫn thương tôi. Cả các em tôi cũng thương tôi. Tình yêu thương quan trọng biết bao. Nó giống bộ áo giáp giúp chúng ta thêm mạnh mẽ.

Tôi đang từ lớp học toán bước ra thì anh Jake lướt tới gần. “Lát nữa gặp, hén!”

“Ờ. Ở đâu?”

“Tháp chuông nhà thờ, chỗ bữa trước đó.”

“Được. Nhưng đi bộ cũng xa đấy.”

Anh Jake quay người lại đối mặt với tôi, vừa đi giật lùi lại vừa toét miệng cười. “Vậy thì đừng cóđi bộ,” anh nói rồi vẫy tay và đi xuôi hành lang.

Hai giờ sau tôi đã ở giữa không trung. Tôi phải nói với các bạn một điều: đưa tấm thân đại bàng bự con này lên khỏi mặt đất chẳng phải chuyện dễ đâu. Phải lao động thật sự đó. Tôi tự hỏi liệu sự luyện tập này có lợi gì cho cơ thể của mình không nhỉ?

Một khi đã lên khỏi mặt đất, tôi có thể bắt được vài cơn gió giật nho nhỏ để lên cao hơn. Nhưng đến khi vượt khỏi ngọn cây và các tòa nhà của trường học thì tôi mới được một cơn gió tốt lành nâng bổng lên.

Lúc đã lên đủ cao, tôi nhận ra Tobias. Túm lông đuôi màu đỏ của cậu ấy giống như một ngọn lửa.

“Mèng ơi, căng thẳng quá đi,” tôi kêu khi tới gần Tobias.

“Hãy theo tớ. Khu thương xá là nơi có nhiều luồng khí nóng tuyệt vời.”

“Khu thương xá hả? Tại sao?”

“Chỗ bãi đậu xe ấy. Này nhé, bê tông gặp nắng thì nóng lên. Bê tông nè, xe hơi nè, rồi bản thân các tòa nhà nữa, tất cả đều nóng. Cho nên hầu như lúc nào cũng có một luồng khí ấm bốc lên.”

“Bay lượn là trò đã nhất trên đời,” tôi mơ màng.

“Đúng vậy,” Tobias tán thành. “Một trong những việc thú vị nhất đấy. Nhưng cũng có những thứ bồ bị mất. Thí dụ như ngồi trên ghế nệm, với một hộp bắp nổ, một gói khoai tây chiên và ngày hôm sau không có giờ học, tivi thì có chương trình hay. Đó cũng là một cảm giác tuyệt vời đấy.”

Cậu ta không có vẻ cảm thấy tiếc cho bản thân, mà chỉ như tình cờ nêu ra một sự thật mà thôi.

“Tháp chuông kia rồi. Mình thấy một con chim khác đang bay về hướng đó. Và hình như Cassie đang hoàn hình từ lốt chim kìa.”

“Mình hạ cánh đi,” Tobias nói.

Mười phút sau đó tôi đã biến hình trở lại thành người.

“Các cậu có biết tụi mình cần gì không?” Marco hỏi. “Tụi mình cần phối hợp các bộ đồ biến hình cho hài hòa với nhau. Ý tớ là: Cassie thì vận quần thun bó màu xanh lục kẻ hoa và một cái áo thun màu đỏ tía, Jake thì đánh bộ soọc chuyên dành để đi xe đạp thấy mà ghê, còn Rachel bao giờ cũng đúng điệu trong bộ đồ nịt màu đen. Gom tất cả lại với nhau, trông tụi mình thật là nham nhở.”

“Vậy cậu muốn gì hả?” anh Jake chất vấn. “Muốn cả bọn vận đồng phục màu xanh lam với số bốn to đùng trên ngực hay sao? Và trở thành Tứ Quái?”

“Tứ Quái cộng thêm Người Chim kì lạ.” Tobias thêm vào.

“Không đời nào,” Marco vội nói. “Không phải Tứ Quái, tớ nghĩ nhiều hơn đến một kiểu X-Men. Không phải đồng phục, mà chỉ theo mộtphong cách nào đó. Cứ như bây giờ, nếu có ai trông thấy tụi mình, họ sẽ chẳng nghĩ: ‘Ôi tuyệt quá, các siêu anh hùng,’ mà nghĩ là ‘Mèng ơi, mấy người này không biết cách ăn mặc gì hết.’.”

“Marco này,” tôi nói, “mình nghĩ rằng đã đến lúc chấm dứt ý tưởng ngông nghênh của bồ được rồi đấy. Chúng mình không phải là những siêu anh hùng, đây không phải là một cuốn truyện tranh.”

“Phải, nhưng tớ thực sự, thực sự muốn nó là một cuốn truyện tranh. Này nhé, trong truyện tranh các nhân vật anh hùng đâu có bị giết. Ý tớ là, ừ thì có lúc Siêu nhân bị giết, nhưng sau đó ổng sống lại ngay mà.”

“Trở lại thực tế được chưa?” anh Jake hỏi. “Tụi mình có việc phải bàn bạc đây nè.”

“Xanh lục đi với đỏ tía thì có vấn đề gì nào?” Cassie chất vấn Marco.

“Đó là điều tối kị trong ăn mặc,” Marco trả lời.

“Lại đọc Vogue nữa hả, Marco?” tôi trêu.

Anh Jake lấy tay che miệng Marco lại. “Thôi thôi, tụi mình cần phải quyết định sẽ làm cái gì tiếp theo chứ.”

Marco cậy tay anh Jake ra. “Tớ muốn quyết định rằng chúng ta không làm gì nữa. Tớ cần nhiều thì giờ lo cho ba tớ hơn. Các cậu biết đấy, ổng vẫn còn chưa lại hồi vì chuyện mẹ tớ…”

Giọng Marco bao giờ cũng vỡ ra mỗi khi cậu ta nhắc đến mẹ. Bắt đầu nói thì cứng cỏi lắm, nhưng cuối cùng thì bao giờ giọng cậu ấy cũng hơi vỡ ra, run rẩy. Mẹ cậu ấy mất tích đã hai năm nay rồi. Người ta nói cô ấy chết đuối, tuy chẳng bao giờ tìm thấy xác cả. Ba cậu ấy đã tan nát cả cõi lòng. Đó là lý do chính khiến Marco miễn cưỡng trong việc trở thành một Animorph. Cậu ấy sợ rằng nếu có chuyện gì xảy ra cho mình, thì ông bố sẽ hoàn toàn suy sụp.

Tôi cảm thấy anh Jake có vẻ nôn nóng muốn nói điều gì đấy. Và tôi cũng cảm thấy thế, cứ như là Marco chỉ muốn chấp nhận thực tế mà thôi.

Nhưng Cassie đã nắm lấy tay Marco. “Cậu đừng để việc này cản trở việc cậu lo cho ba,” nhỏ nói một cách chân thành. “Ba cậu cần cậu. Tụi mình cũng cần cậu, Marco ạ, nhưng ba cậu là ưu tiên trước nhất.” Nhỏ nhìn anh Jake rồi nhìn tôi. “Việc này sẽ chẳng có mấy ý nghĩa nếu như ta quên mất vì sao ta làm.”

Tôi nghĩ đến Melissa. Tôi nghĩ đến ba mẹ tôi và thấy tuyệt vời làm sao khi mình có ba mẹ, kể cả khi hai người có làm tôi chẳng vui đi nữa.

“Cassie nói đúng. Khi nào Marco về nhà, cậu nhớ nói với ba cậu rằng cậu yêu ông lắm, Marco ạ.” Tôi chợt thốt ra câu ấy mà không hề nghĩ ngợi. Đó không phải là kiểu ăn nói thường ngày của tôi.

“Cảm ơn, bác sĩ Rachel.” Marco đáp.

Giọng Marco có vẻ cà khịa, nhưng tôi cảm thấy cậu ấy biết tôi muốn nói gì. Thế rồi đột nhiên Marco tất bật hẳn. Cậu ấy xoa hai bàn tay vào nhau. “Được rồi, bây giờ tụi mình hãy nghiêm túc nha. Tụi mình chuẩn bị chui đầu vào chỗ chết theo cách nào đây? Biến thành ruồi trong một cuộc hội nghị của ếch? Hay thành gà tây trong lễ Tạ ơn?”

“Mình muốn quay trở lại,” tôi nói. “Quay lại nhà lão Chapman.”

“Vì sao chứ?” anh Jake chất vấn. “Tụi mình đã biết khối thứ rồi. Tụi mình…”

“Hãy còn chưa biết nguồn phát ra tia Kandrona,” tôi vạch rõ. “Đó là điều sớm muộn gì tụi mình cũng cần phải biết. Ông hoàng Andalite nói khá rõ với Tobias rằng tia Kandrona là điểm yếu của bọn Yeerk. Nguồn Kandrona phát ra những tia tập trung ở vũng Yeerk. Nếu như ta tiêu hủy nó, bọn Yeerk sẽ khốn đốn.”

Marco nhướng mày vẻ hoài nghi. “Thứ lỗi cho tớ, Rachel, nhưng Kandrona là cái quái gì? Ý tớ là, mình biết nó tác động ra sao, nhưng mà trông nó như thế nào? Nó lớn từng nào? Theo tất cả những gì ta biết, thì Kandrona có thể chỉ bằng một hộp quẹt và nằm trong túi của Visser Ba, vậy đó.”

“Đó không phải là điều tớ cảm nhận được từ ông hoàng Andalite,” Tobias nói.

“Bất kể ra sao,” Marco tỏ ra sốt ruột. “Vấn đề ở chỗ: làm sao tụi mình tiêu hủy được một vật trong khi thậm chí không biết nó là cái gì cơ chứ?”

“Chính vì thế mà mình phải theo dõi cái đầu mối mình đã có,” tôi nói. “Đó là lão Chapman. Lão Chapman liên lạc với Visser Ba. Cả hai đều biết nguồn Kandrona ở đâu. Nếu như tớ do thám được chúng, may ra tớ phát hiện ra.”

Cả bọn nhìn tôi chằm chằm. Marco ngó tôi như thể tôi bị mất trí. Anh Jake có vẻ trầm ngâm. Cassie nom băn khoăn như thể nhỏ không chắc lắm vào những gì tôi nói.

Tobias quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt đe dọa của loài diều hâu. “Bồ có chắc là bồ trở lại chỉ để do thám lão Chapman không?” Cậu ấy hỏi riêng tôi.

“Anh cho rằng em không nên đơn thương độc mã trở lại đấy.” Anh Jake nói.

“Làm sao mà ai khác có thể đi cùng với em được?” tôi hỏi. “Không thể có hai con mèo chạy lung tung ở đó. Ý em là, chỉ trong vai con Fluffer em mới có thể vào bất cứ xó xỉnh nào mà không bị bất cứ ai trong nhà họ nghi ngờ.”

Tất nhiên… tôi đã không cho cả bọn biết tí gì về chuyện Visser Ba ra lệnh cho lão Chapman giết tôi. Tôi biết, giữ những bí mật như thế với nhóm là sai, nhưng nếu tôi nói ra thì các bạn ấy sẽ không bao giờ để cho tôi trở lại đó.

Không may là, mặc dù tôi qua mặt được anh Jake nhưng Cassie thì không.

“Bồ có chắc là không có chuyện gì xấu xảy ra trong lúc bồ ở trỏng không, Rachel?” Cassie hỏi. Nhỏ nhìn xéo tôi theo cái cách nhỏ hay làm khi muốn dò xét ai đó.

“Mình cũng sợ lắm chứ, nhưng đâu có gì xảy ra.” Đó không hẳn là một lời nói dối. Gần như nói dối, nhưng không hẳn là thế.

Cassie suy nghĩ một lúc. Hai mắt nhỏ trở nên vô hồn. Đột nhiên tôi biết chuyện gì đang diễn ra: Tobias đang nói riêng với nhỏ điều gì đó. Nhỏ gật đầu như thể tán thành.

Tobias không biết chuyện gì xảy ra với Visser Ba. Nhưng cậu ta biết là tôi hơi khiếp vía khi lên khỏi tầng hầm.

“Mình nghĩ nên tìm cách để cho một đứa trong nhóm mình đi cùng với Rachel,” Cassie đề nghị.

“Bồ sẽ làm gì nào, biến thành một con bọ chét bám trên lưng mình chắc?” tôi hỏi kháy.

Nhỏ mỉm cười và khẽ nhún vai. “Mình chỉ nói là chúng ta nên nghĩ đến chuyện ấy thôi mà.”

“Thôi được,” anh Jake kết luận. “Rachel sẽ đi một lần nữa. Biết đâu chúng ta sẽ gặp may.”

“Chúng ta đã không gặp may chút nào kể từ lúc cả bọn đi qua cái công trường xây dựng dở hơi ấy và gặp người ngoài hành tinh đầu tiên.” Marco chua chát.

“Có thể sự việc sẽ biến chuyển tốt,” tôi an ủi. “Mình sẽ vào trỏng và tìm ra cách tấn công bọn khốn ấy.”

“Đó chẳng phải lý do độc nhất khiến bồ trở vô trỏng,” Tobias nói trong đầu tôi.

“Bồ làm việc ấy không chỉ nhằm tấn công bọn Yeerk, mà còn vì bồ muốn giúp Melissa.”

“Cũng vậy cả thôi,” tôi nói. Tôi đoán là mấy đứa kia đang tự hỏi không biết tôi đang nói chuyện với ai.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx