sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 8

“Bọn Hork-Bajir!”

Tôi thấy bọn chúng lần đầu tiên ở khu công trường. Hồi đó tôi hãy còn là người. Đó là lúc Visser Ba dọa nạt ông hoàng Andalite sa cơ. Năm đứa tôi co quắp trốn phía sau bức tường thấp. Một tên Hork-Bajir đã từng ở cách chúng tôi có một mét.

Ông hoàng Andalite bảo rằng dân Hork-Bajir trước đây từng là những kẻ tốt. Dù có vẻ ngoài đáng sợ, họ đã từng là một giống dân hiền lành.

Nhưng giờ đây toàn bộ dân Hork-Bajir đều đã bị mượn xác. Mỗi người bọn họ đều đang mang một tên Yeerk nhớp nhúa ở trong đầu. Và họ không còn hiền lành nữa.

Tôi vòng ngoặt lại. Tôi phải báo cho mấy đứa kia. Tôi bay qua một nhóm kiểm lâm và sà xuống đủ gần để xem đồng hồ của một gã trong số đó. Các bạn tôi đã biến hình hơn một giờ đồng hồ.

Tuyệt! Còn thời gian, mà bọn Hork-Bajir thì đã sẵn ở đây.

Tôi nhanh chóng lần ra bầy sói. Chúng đang hì hục chạy, không mệt mỏi, chỉ dừng lại mỗi lần Jake phóng uế.

Tôi lao xuống bọn nó. Ngay trên đầu bọn nó, tôi cất tiếng thật thanh.

“Yow! Yop! Rrawr!”

Chúng sủa vang và chạy tản ra. Jake nhe nanh ra dọa tôi.

Tôi đậu lên một thân cây mục đổ.

Lập tức, giống như theo mệnh lênh, mấy đứa kia quây thành vòng, vây lấy tôi. Năm đứa nó hành động y như một đàn sói đang vây mồi. Cái lối này khiến cho tôi nhớ ngay đến bọn Hork-Bajir.

“Ê nè, tớ đây mà, thoải mái coi!” tôi nói.

Không có tiếng trả lời. Jake phát ra một hiệu lệnh cho một trong mấy đứa còn lại.

Khoan, chờ chút. Năm? Tại sao lại năm con sói?

Jake, vốn không còn thực sự là Jake, chồm lên tôi.

Tía ơi!

Chó sói thường không tấn công người, nhưng chúng chắc chắn không tha một con chim nếu bụng chúng chưa no. Và nếu có một thứ gì trên đời này bạn không nên thấy thì đó chính là một đàn sói đói nhe những chiếc nanh vàng khè, mắt đỏ ngầu và lông dựng ngược, đang chồm lên vồ bạn.

Tôi đập cánh trối chết.

Con sói đực to xác nhất táp hụt một cái. Mém nữa là dính. Nhưng đám còn lại vẫn vây chặt lấy tôi.

Tôi lại vỗ cánh túi bụi và bắt đầu bay lên, nhưng cũng chỉ nhích được có vài phân. Tôi bay là đà trên thảm cỏ thông, đôi cánh đập loạn xạ, sau đuôi là năm con sói dữ đang bám riết.

SWUUUM! Tôi bắt được một làn gió ngược rất nhẹ, nhưng đó là tất cả những gì tôi đang cần.

Tôi đã ở trên cao rồi nè! Tuốt trên trời, trong khi bầy sói tru lên tuyệt vọng và nghiến những chiếc hàm chắc khoẻ của chúng.

Mười phút sau, tôi tìm ra đàn sói thứ hai. Lần này thì tôi đếm. Bốn con sói.

Nhưng tôi vẫn thận trọng “Các cậu đó hả?”

“Còn ai vào đây nữa hả trời?” Marco hỏi lại.

“Đừng hỏi gì hết.” tôi nói. “Nghe nè, bọn mình gặp rắc rối rồi.”

Tôi sà xuống một cành cây thấp cho đôi cánh nghỉ ngơi. Tôi vẫn còn run rẩy sau cuộc đụng độ với bầy sói thật.

“Có một cái hồ ở phía trước, gần đây thôi. Ở đó có đầy kiểm lâm mà hổng phải là kiểm lâm thật.”

“Ờ, tớ cũng đánh hơi thấy mùi nước và cả mùi người nữa.” Cassie nói.

“Sao cậu biết họ không phải là kiểm lâm thật?” Jake hỏi.

“Vì kiểm lâm thật không mang theo súng máy.” tôi đáp. “Với lại, họ không thể đi cùng với bọn Hork-Bajir.”

“Bọn Hork-Bajir?” Cassie run rẩy hỏi. “Bồ chắc không đó?”

“Sao lại không? Đâu dễ gì lộn được. Mấy tên kiểm lâm đang giải tỏa khu vực quanh hồ. Chúng tống khứ mấy người cắm trại nhanh như chớp... bằng cách gí súng vào họ.”

“Lại bọn Hork-Bajir.” Marco nói giọng ghê tởm. “Sao mà tớ ghét cái giống này đến thế!”

Rachel lên tiếng:

“Cái hồ đó có phải nằm trên hướng cậu thấy con tàu lớn đi tới không?”

“Y boong.” tôi đáp. “Không biết con tàu đó ra sao, nhưng cá gì tớ cũng cá, nó đi tới đúng cái hồ đó đó.”

“Và theo cách hành động của bọn Mượn xác kiểm lâm và đám Hork-Bajir, cậu phán đoán rằng con tàu đang sắp tới chứ gì?” Marco hỏi, vẻ nghĩ ngợi.

“Nghe này.” tôi đáp “Mấy gã đó đều có vẻ như đã làm việc này nhiều lần trước đây. Có hiểu tớ muốn nói gì không? Nó giống như một công việc thường ngày. Chúng đang đón con tàu.”

“Bọn mình không còn nhiều thời gian ở dạng thú.” Jake nói “Nhưng nếu để hụt mất cơ hội tìm hiểu chuyện này thì thật là xấu hổ.”

“Em ủng hộ đến đó coi.” Rachel nói.

“Cậu lúc nào chẳng ủng hộ chuyện nhào vô.” Marco làu bàu. “Giá có lần nào cậu nói: ‘Ê, đừng nhào vô.’ thì tớ sẽ mừng hết biết luôn.”

“Các cậu còn khoảng bốn mươi phút nữa.” tôi nhắc nhở. “Cái hồ nằm cách đây chừng năm phút.”

“Tốt. Đi thôi! Nhưng nhớ là tiến nhanh rút gọn.” Jake cảnh cáo. “Chỉ vừa đủ để coi đó là cái gì.” Cả bọn chồm dậy. Jake đi đầu “Nhớ là phải hành động hệt như chó sói.”

“Biết rồi, vậy nên cậu nào trông thấy ba chú heo con thì đừng quên làm một bữa lai rai.” Marco đùa tếu.

Tôi lại bay lên, nhưng lần này ở sát cạnh bọn nó.

“Bọn kiểm lâm ở ngay phía trước đó!” tôi nói.

“Ờ, giờ thì mình đã ngửi thấy mùi của bọn chúng rất rõ.” Rachel xác nhận. “Mình còn nghe được tiếng của chúng nữa đó.”

“Tốt lắm, nhớ nè, chó sói luôn tránh người.” Cassie dặn dò “Lấm lét một chút mới có vẻ bình thường.”

Bốn đứa thận trọng đi bọc sau lưng bọn Mượn xác kiểm lâm. Nhưng tôi thấy chúng đã phát hiện ra mấy con sói - bạn tôi. Chúng có vẻ căng thẳng lên, nhưng lại dịu xuống ngay khi thấy rằng đó chỉ là một bầy sói lang thang.

Tôi quyết định bay lên cao một chút. Rủi thay, do không có luồng khí nóng thích hợp nào, tôi phải tự thân vận động để bay lên. Ở độ cao hàng ngàn mét, tôi vẫn nhìn thấy các bạn tôi và cái hồ. Nhưng rồi, một lần nữa, tôi có cảm giác có sự hiện diện của nó.

Tôi nhìn lên trên.

Một làn sóng vô hình. Những đợt sóng nhẹ làm lay động vòm trời. Nó đang ở đó! Nó đang di chuyển chầm chậm ở phía trên! Chậm hơn cả lúc trước!

Tôi nhìn kĩ lại.

Nó không còn tàng hình nữa.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx