sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Animorphs (Tập 31) - Chương 11 - 12 - 13 - 14

CHƯƠNG 11

Không có biến cố gì xảy ra trong khi ba tôi lái xe cả. Mừng dễ sợ luôn. Tôi thật sự không thể chịu thêm bất kì sự kích động nào nữa.

Ở đâu đó tít trên cao, Tobias đang canh chừng cho tôi, nhưng lúc này thì tôi chẳng quan tâm đến chuyện đó lắm. Việc của tôi là bò ra bò vào, kiếm chỗ an vị trong ống quần xắn của ba. Hên là tôi ở bên cẳng trái nên cũng không bị rung lắc, dịch chuyển nhiều.

Ax đã đợi sẵn ở ga-ra đậu xe của tòa nhà nơi ba tôi làm việc. Tôi cảm thấy chiếc xe quẹo gắt và đi lên cầu thang cuốn.

“Tôi tin là đã trông thấy ba của bạn, Hoàng tử Jake. Bạn có đi cùng với chú ấy không vậy?”

“Có mình đây, Ax à.”

“Bạn đã đi hết hai chu kì của vòng tròn xoáy trôn ốc và đang đi lên.”

Câu nói đó làm tôi phải ngẫm nghĩ chừng vài giây. “Ồ. Đó là một đoạn đường dốc thoai thoải. Xe hơi dùng nó để lên tầng cao hơn ấy mà.”

“Đúng. Hoàng tử Jake. Không khó gì để suy luận ra mục đích của cấu trúc xoáy ốc này,” Ax nói, vẻ khinh khi.

Tôi là “Hoàng tử” của Ax. Nhưng tôi đoán có lẽ lòng tôn trọng của ảnh đối với tôi chỉ tới đó mà thôi.

Ba tôi đậu xe. Người tôi căng thẳng trở lại. Mọi thứ có thể sắp rối mù lên đây. Cái cẳng của ba thò ra ngoài trời lạnh lẽo và sáng sủa. Ba đứng thẳng lên, rồi nhoài người lôi túi thuốc và y cụ ra khỏi hàng ghế sau. Xong, ba tiến về phía văn phòng.

Trong gấu quần của ba, tôi cũng lảo đảo tiến lên... Rập!... Loạng choạng trở lui...

“Jake! Mình nè.” Tobias loan báo. “Không có dấu hiệu cho thấy có kẻ đi theo ba của bồ.”

“Bồ bay nhanh thật!” tôi bảo.

“Ngay khi ba bồ khởi hành là mình phóng vù tới đây ngay. Mình đã ở đây khi bồ mới đi được nửa đường...”

Ở đâu đó phía trên đầu tôi, nơi không thể thấy được bằng những giác quan gián, là một chú diều hâu đuôi đỏ đang làm nhiệm vụ cảnh giới, và nếu Ax theo đúng kế hoạch thì ảnh đang ở trong lốt mòng biển.

“Hoàng tử Jake, có một người đang nhìn ba của bạn rất chăm chú,” Ax báo cáo. “Ông ta là một người cao lớn, có bộ lông điển hình ở trên mặt...”

“Phải cái ông nhăn nhó có râu quai nón không, chú Ax?” Tobias dịch giải. ”Không thể thấy ông ấy. Chắc ông ta vẫn đang ở bên dưới... Rồi, mình thấy ông ta rồi. Ừ. Ông ta có vẻ như muốn ra hiệu gì đó. Nhưng cho tới giờ ông ta vẫn chưa di chuyển gì cả.”

Ba tôi ngừng bước. Vụụt! Một cánh cửa mở toang. Chúng tôi chuyển động, tiếng cửa đóng rầm lại đằng sau. Chúng tôi đã ở trong văn phòng.

Ngay khi ba bước vào văn phòng, tôi nhảy ra khỏi gấu quần của ba và chạy bay tới núp dưới giỏ rác dựng cạnh bàn.

Chờ đợi.

Không có sự xáo trộn của dòng chuyển lưu không khí.

Tốt. Vậy là ba không hề biết tôi vừa mới đi quá giang.

Sàn nhà chợt rung rinh. Ai đó đang bước về phía văn phòng của ba tôi.

“Xin chào bác sĩ. Hôm nay lịch làm việc của chúng ta rất gắt gao. Trung tâm Tai ở đằng kia.”

Mười phút sau, chú nhóc bệnh nhân đầu tiên của ba tôi bước vào, có bà mẹ đi kèm.

Suốt ngày hôm đó, tôi chỉ sàng qua sàng lại dọc theo những bức tường và chui vào nép mình trong những khe hổng để tránh bị nhìn thấy hay bị đập bẹp.

Cứ hai tiếng một lần tôi lại vào phòng tắm hoàn hình rồi biến hình. Lần đầu làm công việc này tôi run bắn cả người lên. Tôi hấp tấp lấy một tờ giấy ghi “Cầu hư” lên cánh cửa toa-lét.

Sau đó tôi mới cảm thấy hơi an tâm trong cái toa-lét “không còn sử dụng được.”

Theo ba tôi tới chỗ làm việc buồn chán vượt sức tưởng tượng của tôi. Nhưng bù lại tôi lại có thời gian để ngẫm nghĩ. Quá nhiều thời gian là đằng khác.

Tôi đã vào cuộc với hi vọng cuộc khủng hoảng này sẽ giúp tôi tìm ra một cách tiêu diệt tên Yeerk trong đầu Tom. Giờ đây tôi hạ hi vọng của mình xuống chỉ còn mong có thể cứu ba mình khỏi rơi vào số mệnh như của Tom mà thôi.

Tôi đang chơi trò tự vệ. Dễ chơi hơn nhiều so với tấn công. Khi ở vào thế chủ động, bạn có thể thoải mái lựa chọn thời gian và địa điểm. Nhưng ở thế tự vệ, tất cả những gì bạn có thể làm chỉ là chờ và chờ. Chờ cho kẻ thù quyết định thời gian và nơi chốn của chúng, tiêu hao sức lực và năng lượng của mình vì mòn mỏi chờ. Biết rằng tất cả tùy thuộc vào kẻ thù, và có khi tất cả sự chờ đợi tù túng, căng thẳng rút cuộc chẳng để làm gì cả.

Ba chưa từng bao giờ chữa bệnh cho tôi. Tôi đến khám bệnh ở chỗ một trong số những cộng sự của ông. Bạn biết đấy, nếu không như vậy thì sẽ rất đáng sợ.

Tôi luôn nghĩ có cha là bác sĩ thì rất là ngầu. Nhưng tôi cho rằng tôi chưa thật sự suy nghĩ nhiều về điều đó.

Mặc dù vậy, ngày hôm nay, cũng chẳng có nhiều thứ khác nữa để mà suy nghĩ. Vì vậy tôi tập trung tâm trí vào ba tôi. Ông lúc nào cũng chu đáo, luôn luôn lịch thiệp. Tôi lắng nghe ba bông đùa với lũ trẻ bệnh nhân và trấn an những ông bố bà mẹ đang lo bấn lên. Ông vẫn luôn nhỏ nhẹ và điềm tĩnh trong khi tụi nhóc mếu máo, khóc lóc làm rung chuyển cả những bức tường.

Ba tôi là một người tốt. Không chỉ vì ông ấy là cha tôi. Mà bởi vì ông là một người tốt; vì ông cố gắng hết sức trong công việc của mình, biết rõ cách làm việc ấy thế nào là tốt nhất và còn vì ông xử sự thân thiện với mọi người xung quanh. Những việc đó không làm bạn trở thành một vị thánh hay gì cả, nhưng tôi đoán khi nghĩ về việc đó, ba tôi là mẫu người tôi muốn trở thành khi tôi lớn lên: chăm sóc gia đình thật tử tế, hoàn thành công việc thật tốt, thân thiện với những người tôi gặp mặt. Có lẽ đó không phải là một mục tiêu lớn lao, đầy tham vọng gì cho lắm, nhưng với tôi thế là đủ. Tôi đã làm những việc anh hùng. Bạn cũng có thể làm mấy cái trò anh hùng đó. Còn tôi, tôi chỉ muốn một ngày được làm một con người bình thường, làm những việc bình thường.

Thật là một ngày dài lê thê.

“Tạm biệt mọi người nha,” cuối cùng ba tôi gióng giả. “Tôi sẽ trở lại làm việc chậm nhất là vào thứ Tư. Chúc ngày cuối tuần vui vẻ, Jeannie. Cả cô nữa. Mary Anne. Hãy dẹp hết mọi phiền toái qua một bên nhé.”

Một tiếng cười sảng khoái tiễn chúng tôi ra cửa. Ba tôi ra khỏi văn phòng, trở lại với những nguy hiểm đang rình rập ông.

“Nè, mình đang đi về phía mấy bồ. Một hai phút nữa mình sẽ trở lại tầng đậu xe,” tôi thông báo cho bọn bạn bằng giọng truyền ý nghĩ.

“Hây, Jake?” Tobias nói vẻ lo âu. “Ừm, mình không biết điều này có ý gì, nhưng cái ông râu quai nón hồi sáng đã trở lại, và đang lảng vảng chỗ thang máy.”

“Tầng mấy?” Tôi hỏi mặc dù đã đoán biết được câu trả lời. Dĩ nhiên là tầng ba tôi đậu xe rồi...

Tobias và Ax cũng xác nhận đúng như thế.

Chùng chình bên cửa một chút rồi ba tôi bước ra ngoài. Cặp râu gián của tôi quặp lại, run rẩy trước sự thay đổi không gian.

Không có thời gian để hoàn hình và biến hình nữa rồi. Nếu ông râu quai nón kia mà là một mắt xích của cuộc tấn công nhắm vào ba tôi thì lốt gián của tôi lúc này quả là vô dụng. Chẳng là gì cả ngoại trừ một con gián trong lai quần.

“Ax?” tôi cất giọng gọi.

“Tôi đây,” Ax lên tiếng. “Tôi đang ở gần phương tiện đi lại của ba bạn.”

“Bồ có kiếm ra được chỗ nào kín đáo để biến hình không?” Tôi hỏi.

“Có một chỗ đằng sau thùng chứa rác lớn ở ngay phía sau tòa cấu trúc này. Tuy nhiên, tôi không thể từ đó trở lại vị trí hiện tại mà không bị dòm thấy,” Ax đáp. “Tôi có nên tiến hành không?”

Tôi không biết phải trả lời Ax ra sao.

Nếu một người Andalite đột nhiên xuất hiện để giải cứu ba tôi, thì bọn Yeerk sẽ suy đoán ra ngay. Chúng sẽ tìm hiểu những ai gần gũi Tom và chúng sẽ mò ra tôi và lần tới hội Animorphs.

Nhưng những lốt hình biến hiện tại của chúng tôi thì quả là vô dụng.

Tôi phải làm gì bây giờ? Bỏ thí tất cả mọi người chăng? Hay chỉ bỏ mặc một mình ba tôi?

CHƯƠNG 12

“Hoàng tử Jake, bạn có chỉ thị nào cho tôi không?” Ax nôn nóng hỏi.

“Jake. Hãy ra quyết định đi.” Tobias cũng thúc giục.

Gia đình hay là bạn bè? Cứu một người hay cứu cả thế giới?... Tôi cứ rối beng với bao ý nghĩ lẫn lộn trong đầu. Tôi chỉ là một con bọ! Chẳng thể cứu được bất cứ ai.

Một cuộc giải cứu công khai chưa chắc đã cứu được ba tôi, mà còn có thể gây nguy hại cho cả hội.

“Chuyện gì đang diễn ra vậy?” Tôi hỏi.

“Ba bạn đang đi về hướng xe hơi của mình,” Ax thông báo tình hình. “Người đàn ông có lông đầy mặt đang đi theo chú ấy.”

“Gần cỡ nào?”

“Hắn ở sau ba bồ chừng bốn bước,” Tobias nói, giọng rất căng thẳng, “Và đang tiến tới nhanh hơn.”

Tôi chui ra khỏi lai quần của ba, bò dọc phía ngoài ống quần, ra phía sau đầu gối. Tiếng vải sột soạt cùng nhịp với mỗi bước chân. Tôi đang ở phương nằm ngang so với mặt đất phía bên phải. Dù không thể nhìn xa, nhưng hình như tôi thấy một bức tường đen ngòm đang di động đằng sau ba. “Mình đang nhìn gã phải không?”

“Đúng vậy,” Ax đáp.

Được. Ổn rồi. Có thể tôi đang ở trong cơ thể của một con côn trùng nhưng tôi vẫn có bộ não người.

Tôi hơi quẹo qua trái và bò thẳng lên nữa. Men theo ống quần, tôi leo tới chỗ áo khoác. Từ áo khoác của ba, tôi phóng hết tốc độ gián... Đáp lên đỉnh dốc của bờ vai bọc mảng sợi len. Một cái tai to cỡ chiếc quạt lù lù ở trên tôi.

Gần hơn. Bức tường đen phía sau ba tôi đang đến gần hơn. Tôi có thể thấy gương mặt lờm xờm, tua tủa to hơn đám mây của hắn.

“Jake, bồ đang làm gì vậy?” Tobias hoảng hồn hỏi.

“Mình sắp làm điều mà gián làm giỏi nhất,” tôi đáp.

“Cái gì?”

“Chọc tức người ta và buộc họ phải nói...”

Tôi tăng tốc. Mở căng những cánh gián vô dụng ra, tôi lao thẳng vào đám râu rậm.

“Aaaahhh!” Người đàn ông thét lên.

Tôi đáp xuống môi dưới của hắn. Những cọng lông tí ti trên cẳng tôi đu bám, ngọ nguậy.

Gã đàn ông phun nước miếng phì phì, hệt một cơn cuồng phong. Thế nhưng tôi đang ở dưới cằm hắn, bước đi nhùng nhằng giữa những sợi râu, như thể đang nhảy nhót giữa những ngọn cây.

“Ơ! Ơ! Con bọ!” Người đàn ông hét um và bắt đầu quay cuồng, xoay tròn xáo xạo rồi dang tay vả ngay vào mặt mình. “Cút đi!”

Tôi né dạt qua trái, rồi qua phải, bò về phía tai hắn. Những cái chân gián nhỏ xíu xíu của tôi gẩy gót trên làn da làm gã đàn ông phát điên lên.

Tôi cứ tiếp tục bò lên đầu hắn, chui vào trong mái tóc dày rậm rịt.

“Cái quái gì thế này?” Tôi nghe ba nói vẻ ngạc nhiên. “Xin lỗi, nhưng ông có sao không?”

Đi đi! Tôi muốn hét lên thông báo cho ba. Chạy đi ba! Chạy để thoát thân!

“Bọn mình tới đây, Jake!” Tobias thét om lên.

“Không!” Tôi quát. “Lùi lại! Lùi lại!”

Nhưng đã quá muộn! Không khí chợt cuộn tung lên cùng với tiếng quạt cánh.

“Tseeeeer!” Tobias sà xuống, móng vuốt giương xỉa ra. Tôi thoáng thấy cặp móng vuốt lờ mờ nhưng kinh khủng của cậu ta.

“Aaaaaahhh! Aaaahhhh!” Gã râu quai nón hét toáng lên. Một tay hắn vả lia lịa vào mặt mình hòng giết tôi, còn tay kia huơ huơ lên không để đuổi con diều hâu điên và con mòng biển khùng đang nhào xuống tấn công hắn.

Đột nhiên, tôi nhận ra mình không còn ở trên đầu gã đàn ông râu quai nón kia nữa. Tôi vẫn ở trong mái tóc của hắn, mái tóc giả... đang nằm gọn trong móng vuốt diều hâu của Tobias - giống như một con chuột xấu số sắp trở thành bữa chén của cậu ta.

“Mình tính vòng trở lại để...” Tobias định nói.

“Không! Không!” Tôi sùng tiết la. “Chúng sẽ báo động cho bọn Yeerk biết là hội Animorphs đang ở trên đầu thằng cha này mất thôi. Lùi lại! Không được tấn công, trừ phi bồ thấy hắn giở quẻ.”

“Ừ, thôi vậy.”

“Đây không phải là một cuộc tấn công,” Ax nhận định. “Ba của bạn và người đàn ông có lông mặt đang thực hiện những âm-thanh-miệng. Nếu là một cuộc tấn công của Yeerk thì họ sẽ không cùng nhau trao đổi những âm-thanh-miệng đó đâu.”

“Thả mái tóc giả xuống,” tôi ra lệnh.

Tobias thả rơi mái tóc giả chạm sàn bê-tông và người đàn ông liền cúi xuống nhặt, đội lại lên đầu. Tôi nhảy bắn ra ngay trước khi hắn kịp lượm lại mái tóc. Cùng với sự giúp đỡ của Tobias, tôi lẹ làng tiến về phía ba.

“Con chim đi rồi, con gián cũng đi. Ông không sao chứ?” Ba tôi nhã nhặn hỏi.

“Quên cái bọn bọ ngu ngốc và con chim đần độn ấy đi!” Người đàn ông hét lên.

Ông ta nổi cơn thịnh nộ cũng phải thôi. Bị một con diều hâu cuỗm mất mái tóc giả ra khỏi đầu thì chẳng thể lấy đó làm vui được.

“Đó là xe của ông hả?” Người đàn ông đầu hói hỏi xách mé.

“Hả?”

“Tôi hỏi ĐÓ LÀ XE CỦA ÔNG HẢ?” Người đàn ông rống lên, vẻ hoàn toàn mất tự chủ.

“Đúng,” ba tôi đáp, giọng hơi lúng túng. “Sao vậy?”

“Bởi vì nó đậu vào chỗ xe của tôi! Chỗ của tôi! Của tôi. Tôi đã đợi để coi ai đã chiếm mất chỗ của tôi!”

“Làm sao mà đây lại là chỗ của ông được?” Ba tôi ngạc nhiên hỏi. “Tôi chẳng thấy chỗ nào có đề ‘đã có chủ’ cả.”

“Tôi đã đậu ở ngay điểm này suốt hai năm bốn tháng qua! Đó là chỗ của tôi! Tôi không cần đếm xỉa đến con chim... tóc giả... hay bọ... mà đấy là chỗ của tôi!”

“Tôi không tin người đàn ông này là tên Mượn Xác,” Ax kết luận.

“Sao chú biết hay vậy, chú Ax?” Tobias hỏi.

“Là vì...”

“Hỏi chơi í mà,” Tobias nói.

“À há.”

Không có tấn công. Chỉ là một cuộc tranh cãi ấm ớ về chỗ đậu xe. Thật buồn cười gì đâu. Thế nhưng, tôi vẫn phải chơi trò tự vệ, bị động hết sức.

Tệ hơn, khi Tobias và Ax yêu cầu mệnh lệnh thì tôi lại cứng đờ ra. Chính vì vậy mà các cậu ấy đã hành động trớt quớt.

Lỗi tại tôi chứ không phải lỗi do các cậu ấy. Vì tôi tấn công trước nên các cậu ấy mới hỏi tôi phải làm gì.

Tôi đã chù chừ, không ra quyết định tức thời. Dẫu lúc này chưa có thiệt hại, tổn thất nào, nhưng nếu rủi đó là cuộc tấn công thật thì sao?

Tôi mệt mỏi. Ax và Tobias cũng mệt phờ. Chúng tôi thật sự tơi bời, trong khi kẻ thù chẳng sứt mẻ gì cả.

Cuộc tấn công vẫn còn chưa diễn ra.

CHƯƠNG 13

Tôi thả cho Tobias và Ax về, bảo các cậu ấy nghỉ ngơi cho lại sức. Tobias phản đối, nói rằng sẽ đi tìm những người còn lại, tụi nó sẽ bố trí canh chừng nhà tôi.

Tôi kêu Tobias đừng có phung phí thời gian và sức lực của mọi người, hãy cứ để cho mấy đứa kia nghỉ ngơi.

Tại sao ư? Tôi không biết. Có lẽ tôi muốn giải quyết việc này một mình. Bằng cách đó sẽ không phải đưa ra những mệnh lệnh. Và thế là cũng không có phán xét hay phê bình gì cả.

Khi ba tấp xe vào ga-ra, tôi nhảy búng ra, hoàn hình đằng sau nhà rồi chạy vù lên phòng mình.

Tôi vào nhà nhanh hơn ba. Đấy thấy chưa, tôi biết thói quen của ba mà. Đi làm về là ông xăm xăm bước tới kiểm tra thùng thư ngoài cổng rồi đứng đó lầm bầm xem xét, “giấy vụn… giấy vụn... cái này được, tạp chí… lại giấy vụn.”

Tôi trở về giường chỉ trong giây lát. Kéo chăn lên tận cằm, tôi giả đò như mình đang bịnh lắm...

“Jake?”

Cửa phòng bật mở. Tom thò đầu vào.

“Gì đó?” Tôi cất giọng ồ ồ, tim thắt lại. Chết thật! Tôi đã không nhận ra Tom có ở nhà. Liệu ảnh có bắt gặp tôi lúc đang hoàn hình không nhỉ?

“Anh về hồi nào vậy?” Tôi hỏi.

“Chú mày đang làm gì đấy? Bệnh vờ hả?”

Tên Yeerk trong đầu Tom đang diễn tuồng, nói chính xác những lời mà Tom chắc chắn sẽ phải nói.

Tôi cũng đóng vai của mình.”Hừm. Ở nhà coi Jerry Springer đã hơn...”

“Ờ há.” Tom ậm ừ.

“Nhưng giờ em thấy khá rồi. Em dậy ngay đây.”

Tom thảy cho tôi một cái nhìn ghê tởm rồi biến đi. Tôi lồm cồm bò ra khỏi giường và thay quần áo khác.

Bữa tối quả là một đại tiệc đối với tôi. Cái bao tử bị ngược đãi cả ngày của tôi được vuốt ve, đền bù. Ba và anh tôi xơi đồ ăn Tàu.

“Ngày mai mấy giờ chúng ta đi, hả ba?” Tôi làm bộ hờ hững hỏi.

“Khoảng chín giờ. Hai đứa lo thu xếp đồ đạc ngay từ tối nay đi nhé,” ba tôi dặn dò, không nhìn thấy vẻ mặt cau có đột ngột của Tom. “Mẹ đã gọi cho ba, báo rằng tang lễ sẽ cử hành vào thứ Hai. Vậy là sáng thứ Ba chúng ta sẽ về nhà.”

Tom đùng đùng đẩy ghế và hùng hổ đứng lên. “Con ăn xong rồi,” ảnh làu bàu nói rồi biến luôn.

Ba tôi cố tình ngó lơ ảnh. “Ừm, ba sẽ ra ngoài và tưới nước cho thảm cỏ lần cuối trước khi chúng ta đi.”

“Con sẽ rửa chén,” tôi vừa nói vừa nhổm dậy.

Trong khi rửa chén, mắt tôi thỉnh thoảng liếc qua cửa sổ dòm chừng ba đang hì hụi kéo vòi nước từ sân sau ra sân trước.

Căn nhà thật im ắng. Không khí như ngừng thổi. Tôi gí sát mũi vào cửa sổ, đảo mắt lên bầu trời và phát hiện ra Tobias đang chao liệng bên trên. Cậu ấy vẫn tiếp tục canh chừng dù tôi không hề yêu cầu...

Ở ngoài đó, cậu ấy trông tự do biết bao.

Bình tĩnh và tự tin biết bao.

Tôi thẳng người lên, ngó dáo dác xung quanh.

Và quyết định.

Năm phút thôi, tôi nghĩ, trong khi vội vã lên phòng và khóa trái cửa lại. Tôi sẽ làm một tua thám sát trên không trong năm phút, chỉ năm phút thôi. Bay để nắn gân nắn cốt, để lấy lại lòng tin và sự tỉnh táo cho chính mình...

Tôi cởi bỏ hết quần áo chỉ chừa lại chiếc quần đùi bó sát, mở cửa sổ ra và tập trung vào lốt hình biến chim ưng Peregrine.

Những hình vẽ loằng ngoằng như mạng nhện nổi lên trên cơ thể tôi, làn da người mềm dần thành lông. Những ngón tay dính tịt lại với nhau cho đầu cánh chim ưng thành hình. Hộp sọ tôi rúm tròn lại. Tôi đổ nhào xuống, héo quắt đi, lùng nhùng trên đôi cẳng nhăn nheo, da bọc xương.

Gió lùa thông thống vào cửa sổ.

Tôi đập cánh vút lên. Thật kì lạ. Sau tất cả mọi chuyện đã diễn ra, lần này, ý tưởng nhảy ra khỏi cửa sổ tầng hai vẫn khiến tôi lo lắng. Tôi vẫn còn là người, vẫn sợ độ cao, vẫn không chắc đôi cánh của mình sẽ hoạt động. Tôi tự hỏi liệu đã bao giờ Tobias có cảm giác này chưa.

Tôi dang rộng đôi cánh rồi vút lên, băng vèo qua khoảng sân sau, thận trọng tránh xa cửa sổ phòng Tom. Luồng gió ngược vừa bắt được đã đủ làm căng đầy đôi cánh chim ưng của tôi. Tôi bắt đầu đập cánh lấy độ cao.

“Bồ đó hả, Jake?” Tobias rụt rè gọi bằng giọng truyền ý nghĩ.

“Ừa. Mình tính nhập bọn với bồ vài phút,” tôi lắc mình lướt ngang theo dòng không khí. Mắt chim ưng Peregrine của tôi có thể thấy tất cả mọi thứ, kể cả con chuột chạy vội trên hàng rào nhà hàng xóm.

Ba tôi đang tưới cỏ.

“Bồ thấy sao?” Tôi hỏi Tobias.

“Không khí thế này mình bay ỉu xìu hà, hổng nâng lên được bao nhiêu,” cậu ấy phàn nàn.

Tôi mỉm cười một mình. Câu trả lời đúng kiểu Tobias.

“Còn bồ thì sao?”

“Căng thẳng,” tôi thừa nhận. “Dưới này khá căng. Ba mình và Tom vẫn đang hục hặc nhau. Còn mình thì ở giữa.”

Tobias chẳng nói gì. Tôi ngước nhìn cậu ấy đang bay cao hơn mình cả hai trăm mét.

“Tobias!”

Không có tiếng đáp.

“Tobias! Cái...”

“Chapman! Đúng là lão rồi. Trong ánh sáng này, mình không chắc lắm đâu. Cách nhà bồ sáu dãy phố. Lão lái xe chở một tên nào đó ở băng ghế sau.”

Tôi ngóng theo hướng của Tobias. Một chiếc xe hơi đen bự, bốn cửa. Nhìn kĩ hơn - hình như người khách ở băng ghế sau có cầm cái gì đó...

“Mình không thích cảm giác này tí nào,” tôi nói.

“Ừ,” Tobias đồng ý.

“Ba mình...”

“Súng!” Tobias thét lớn. “Tên đó có súng!”

CHƯƠNG 14

Tôi chúi người lao xuống trước cả khi Tobias kịp hoàn tất câu nói.

Chapman và gã kia định tiến hành một cuộc đột kích ba tôi từ trong xe hơi. Thật ghê gớm! Chúng dám nổ súng ngay giữa ban ngày sao?! Chứng tỏ Tom quan trọng đến mức nào đối với bọn Yeerk? Chuyện này thật là bất cẩn!

Tôi rơi... Không, không phải rơi mà là lao hừng hực về phía Trái Đất như một tên lửa đạn đạo, nhắm hướng căn nhà của mình.

Xe của lão Chapman chỉ còn cách một dãy phố.

Tôi dang cánh ra để thắng lại, mém nữa là gãy cánh vì gió rít. Mọi sớ cơ bắp, từng cọng lông căng dãn hết cỡ. Tôi đáp xuống, trượt ngang mái nhà phía sau. Không còn thời gian vào nhà để hoàn hình nữa. Phải liều thôi. Tôi rúc vào một khoảng tối, và bắt đầu thay đổi...

“Jake, bồ làm gì vậy?” Tobias hốt hoảng la.

Tôi im thít, khỏi cần nói nó cũng biết câu trả lời là thế nào rồi...

“Bồ đang làm một trò ngốc hết biết. Nhưng thôi, để mình canh chừng cho...” Tobias bảo. “Mình không thấy có bất cứ ai đang quan sát bồ cả. Họa chăng thì chỉ có một cô gái đang đứng bên cửa sổ ở căn nhà bên trái phía sau đang hướng mắt về đây...”

Lông vũ tôi tan chảy. Cánh tay tôi bắt đầu phình bự ra. Mỏ nhão nhẹt như bột. Tôi chới với khi móng vuốt chim ưng trở thành những ngón chân người lụt chụt.

“Chapman tới,” Tobias nghiêm nghị thông báo.

KHÔNG!

Hoàn hình! Hoàn hình! Hoàn hình!

Ngón chân... Bàn tay... Gương mặt...

Đột nhiên, tôi trượt nhanh xuống rìa mái nhà dốc.

“Jake! Tom đang gọi điện thoại trong nhà bếp!” Tobias hét vội. “Bồ xuống đường đó là bị ảnh trông thấy liền.”

Những ngón tay tôi quờ quạng tấm lợp lượn sóng để kiếm mẩu bám, nhưng vô ích. Móng tay tôi là chất lỏng.

Tôi rơi xuống. Rớt khỏi rìa mái!

Trong cơn tuyệt vọng. Tôi túm đại một gờ kim loại sắc và cả người tôi đu đưa tòn teng. Cánh tay duỗi căng ra. Tôi cố rụt chân lên để người trong nhà khỏi trông thấy.

“Tom chưa nhìn thấy bồ đâu,” Tobias thông báo. “Ảnh trở lại cửa sổ rồi. Nhưng chỉ còn chừng hai chục giây nữa là lão Chapman sẽ tới trước cửa nhà bồ... Bây giờ hoặc không bao giờ.”

Giọng Tom vang lên qua cửa sổ.

“Thời cơ quá hoàn hảo!” Giọng Tom lạnh băng. “Ổng ở ngoài có một mình thôi. Làm lẹ đi.”

Tôi buông tay rớt xuống thảm cỏ cái bịch, ráng nghiến răng lại kẻo bật ra tiếng kêu. Tôi khum người bò qua cửa sổ, rồi đứng thẳng lên và đi rón rén đi quanh nhà.

Một chiếc xe hơi đen đang quẹo vào khu nhà tôi. Một trăm mét. Năm mươi mét.

“Ba ơi!” Tôi khập khiễng chạy lại chỗ ông. Mồ hôi mồ kê rỏ ròng ròng, tim đập thùm thụp. “Để con tưới cây cho.”

Vừa nói, tôi vừa chộp lấy vòi nước.

Ba tôi mỉm cười. “Xung phong hả? Vậy, con muốn xin ba cái gì nào?”

Hai mươi mét.

“Con chỉ muốn ra ngoài hóng mát thôi,” tôi nói bâng quơ.

“Ờ, cảm ơn con nha. Vậy thì ba đi gói ghém đồ đạc đây.”

Ba tôi quay vào. Quá chậm. Ba đi bộ đủng đỉnh. Chậm quá!

Chiếc xe của lão Chapman đã tới nơi. Cửa sổ hạ xuống. Tay súng ngồi ở băng ghế sau nhìn trừng trừng vào lưng ba tôi.

Tôi giật cái vòi bơm. Nước bắn tung tóe vào hông xe. Tay súng nọ giật mình ngạc nhiên. Ba tôi đã mở cánh cửa lớn.

Tôi vẫy chiếc xe và nói, “Xin lỗi!”

Chiếc xe vụt qua luôn.

Tôi thở phào. Tay run lẩy bẩy. Tim đập như trống trận. Làm bộ như tình cờ nhận ra lão Chapman, tôi lễ phép chào khi xe đi ngang. “Dạ, chào thầy Chapman!”

Cảm thấy như có ai đó đang dòm mình, tôi kín đáo liếc nhanh. Tom! Trông ảnh như bị đóng đinh vào cửa sổ phòng khách. Mắt phực lên tức tối.

Ảnh hẳn cũng sẽ phải giết chết tôi. Ảnh muốn bắn chết ba và nếu như tôi xen vào…

Thiệt tệ quá. Tệ nhất là Tom - anh trai của tôi, đang bị cầm tù trong chính trí não mình - đành phải bất lực nhìn cái bẫy giăng ra, để mặc hung thủ giết người thân của mình mà không thể mở miệng cảnh báo, thậm chí còn có thể bị xui khiến phải ra tay nữa...

Quá căm phẫn, tôi bóp chặt vòi nước đến nỗi nước nghẽn lại. Nhưng tôi không thể thả lỏng tay mình ra. Không thể.

Tôi không biết cuộc chiến này sẽ diễn biến như thế nào, không biết chúng tôi sẽ thắng hay thua, hay phải thỏa hiệp. Nhưng tôi biết chắc một điều tôi sẽ giết tên Yeerk đang hành hạ anh trai tôi.

Tôi sẽ giết hắn.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx