sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Animorphs (Tập 33: Ảo Giác Kinh Hoàng) - Chương 17 - 18

CHƯƠNG 17

Một lần, rồi lại một lần nữa, vòng tròn lại lóe lên. Đỏ bầm.

Bản năng diều hâu mách bảo tôi hãy rút lui đi. Nhưng đi đâu bây giờ?

Tôi đập cánh điên cuồng bên trong lồng kính. Y hệt một con gà điên bị nhốt trong lồng.

Không lối thoát!

“Làm vậy chỉ uống công thôi,” mụ Phó-Visser bình luận. “Rồi mi sẽ ước phải chi mình biết giữ sức.”

Lông diều hâu rụng lắc rắc xuống sàn lồng. Khi tỉnh táo đôi chút, tôi nhận ra mình đã bị trật gân cánh. Tôi gục vào một góc lồng, kiệt quệ, lịm người đi vì đau, trong khi cơn tra tấn vẫn không có hồi kết thúc.

“Chúng ta lại bắt đầu nào,” Taylor hớn hở. “Sẵn sàng chưa? Chưa hả? Tệ quá!”

Rick Stathis đứng trên đỉnh dốc chờ tôi, trong một buổi sáng mùa đông lạnh buốt. Hơi thở của nó phả ra như hơi thở bò điên. Thân hình vạm vỡ, đô bự của nó giấu bên dưới chiếc áo khoác lùm xùm màu đen. Đôi mắt màu xanh nhạt của nó đảo khắp dãy phố, hi vọng tôi sẽ tới nộp mạng.

Không hề có lối thoát. Nó sẽ ăn hiếp tôi. Nó thấy vui thú gì trong chuyện bắt nạt tôi nhỉ? Mà tại sao lại cứ phải là tôi chứ? Tôi có thể quẹo sang lối khác. Đường đến trường sẽ dài hơn. Nhưng mà nó đã trông thấy tôi rồi… Như có cả tạ đá đè lên, bao tử tôi lộn lạo…

Rồi Aria - người thiếu phụ - từng nói là chị họ tôi, người hứa sẽ cho tôi một mái nhà, thậm chí còn hứa sẽ chăm sóc tôi nữa. Aria. Nhưng trên thực tế, tất cả chỉ là một sự giả tạo - một lốt hình biến của Visser Ba. Visser Ba, đang bày mưu đưa tôi đến chỗ chết.

Tôi bị lừa. Thêm một lần nữa.

Hi vọng nhầm.

Sẽ không bao giờ trông mong gì nữa… không bao giờ!

“Hoàn hình mau, Andalite,” mụ Phó-Visser lại gầm lên. “Ta thấy chán rồi đó.”

Những luồng kí ức chen chúc nhau ùa về. Không thể chặn lại được. Lồng kính nóng ran. Ngột ngạt. Tôi khó nhọc kéo từng hơi thở.

“Uhhh! Ahhh!”

Rick túm lấy cổ áo sơmi của tôi, đẩy vào dãy tủ đựng đồ.

Bụp! Nó đấm ngay giữa mặt tôi. Hai lỗ mũi ốc máu. Tôi quờ tay lên, nhưng chỉ sờ trúng cục xương cong cong, lờm xờm ở chót mũi.

Tôi đáp xuống sàn nhà dơ hầy trên căn gác mái nhà Jake, cố nạy nắp thùng rác ra để ăn. Tôi quá yếu mềm, không có can đảm giết chóc những con thú nhỏ để sống. Tôi đã bị kẹt trong lốt hình biến. Không bao giờ được làm người trở lại…

Hãy biết chấp nhận số phận đi.

Tôi không thể!

Tôi nhìn trân trân vào vầng trăng khuyết, những vì sao. “Tôi muốn về nhà,” tôi thổn thức, dẫu chẳng biết nhà mình ở đâu.

“Nhà mày cách đây hàng mấy chục năm ánh sáng lận, Andalite.” Mụ Phó-Visser châm chích.

Cái gì? Có phải tôi đã hét to lên và mụ nghe được chăng?

“Đồng bào của mày cách đây cả tỉ tỉ dặm. Mày sắp cạn sức rồi. Không có ai đến cứu mày đâu.”

Chim săn mồi. Tôi là chim săn mồi. Tôi bị săn bởi mọi con thú hung bạo mà Cassie đã kể cho tôi nghe…

Con ngỗng Canada đang giãy chết trên sân gôn. Tôi cảm thấy hộp sọ của mình muốn bể tung. Tiếng thét hoang mang, kinh hãi của tôi. Tiếng cười rộn rã, lanh lảnh của những cậu bé tay cầm gậy bóng chày.

Con ruồi run rẩy chới với trên nền xi măng. Hai đứa bạn học dứt ra một cánh và dứt nốt cánh kia. “Một cuộc thử nghiệm khoa học,” chúng giải thích. Tôi cảm thấy những mảnh cơ thể mình bị rứt ra…

Tiếng động cơ ro ro vù vù. Một khoảng tối kinh khủng úp chụp lấy tôi, lần mò theo tôi, phản hồi lại mỗi cử động của tôi. Tôi là sói. Băng qua tuyết trắng. Móng vuốt quơ quào. Thở, thở, thở.

Tôi là con sói trong một đoạn băng tôi đã từng xem qua nhiều lần. Con sói-tôi sùi bọt mép. Đôi mắt đong đầy vẻ mệt mỏi và sợ hãi. Mấy người trên máy bay đã bắn hạ tất cả những con sói trong bầy. Từ trên không. Ống nhòm và một khẩu súng trường. Bọn thợ săn phàn nàn rằng tôi đã làm hỏng cuộc vui của chúng. Cho nên chúng đuổi theo tôi sát nút, đuổi cho đến khi tôi không còn chạy được nữa. Rồi, trái tim tôi xuội xuống. Nạn nhân của cuộc tàn sát.

May phước cho sói là nó không hiểu hết sự tàn bạo trong trái tim của các loài thú ăn thịt. Nó chỉ thấy đó là tôn ti trật tự của thiên nhiên. Con người thông minh, cao cấp hơn. Con người có thể hạ gục sói, giống như sói tiêu diệt tuần lộc.

Nhưng tôi là sói-người. Tôi có thể thấy nhiều hơn thế…

Visser Ba đứng sựng bên Hoàng tử Elfangor đang bị thương. Hắn ngoạm chặt ông trong quai hàm quái vật. Giọng cười khoái trá của Visser Ba rung lên trong đầu tôi như những hồi chuông. Hoàng tử Elfangor - người cha yêu dấu không bao giờ biết được của tôi. Mối liên hệ của tôi với mọi thứ mạnh mẽ, khốc liệt, và tươi đẹp trong dải thiên hà.

Kẻ giết người.

Cơn giận sôi phừng, khiến tôi run bắn lên. Tôi sẽ thanh toán tên Yeerk đó! Lòng căm thù ịn chặt trong đầu tôi, cà nát tôi, khiến tôi chai thành sẹo.

Thả ta ra! Tôi van vỉ. Nhưng cơn giận vẫn không chịu buông tha tôi.

Tôi lao như hỏa tiễn về phía mặt đất. Cánh mở ra để kìm hãm tốc độ. Lướt đi. Nhanh hơn nữa! Sẵn sàng, tấn công! Móng vuốt giương về phía trước, căng ra. Áp sát con mồi. Chạm vào da, chọc sâu vào trái tim, đớp ngay hộp sọ - con sóc không kịp kêu lên tiếng nào.

Yeeeee! Yeeeee! Tiếng rú nghe buốt xương. Cái gì vậy? Bộ tôi chưa giết nó sao? Lùi lại. Lên. Ráng sức bay lên cành cây. Máu rỏ lòng ròng chỗ móng vuốt tôi. Một cơ thể âm ấm, ngo ngoe đang cố sức giãy ra chạy trốn…

“Mày mệt đứ đừ rồi, đồ chim điên! Hoàn hình mau!”

Con diều hâu trong tôi gồng cứng lại. Con người trong tôi gào la thảm thiết. Tôi không muốn làm việc này. Một cuộc sống khác biệt trong tức khắc. Đau đớn. Chết chóc để mà sống sót.

Tôi nhìn xuống. Không còn móng vuốt ở đó nữa. Lạ lùng thay: là bàn tay người!

“Khôôông!”

Tôi lao hết tốc lực về phía Trái Đất, cánh xòe rộng ra để kìm xung lực. Giờ là đến móng vuốt vẩu ra, cào.

“Aahhh!”

Tên Hork-Bajir ôm mắt đau đớn. Hắn mù rồi. Tôi nhổm lên cao lấy đà rồi lại bổ xuống cú khác. Khi bay, tôi cảm thấy gánh nặng của một ngàn vết thương - vết nào vết nấy đều tươi rói và sống động trong trí óc tôi, rị tôi xuống…

Làm sao tôi mang vác nổi trọng lượng của tất cả những nỗi đau đã phải gánh chịu? Dường như không thể tin nổi. Có lẽ có thể tránh được đấy. Tất cả là do tôi lựa chọn. Diều hâu. Một chiến binh. Một thằng bé gan lì.

Bỗng có tiếng thét chói tai, pha trộn những giọng hét hút của những đối tượng tôi từng gặp trên chiến trường: Hork-Bajir, Taxxon, thỏ, sóc, con người.

Đầu tôi ong óng đầy những tiếng la hét, gào rú, rít rống. Tất cả mọi thứ đều đỏ chóe. Đau đớn tinh thần và thể xác. Kéo dài vô tận. Những hình ảnh bạo lực chạy qua như cảnh vật diễu qua cửa sổxe hơi. Sự trả đũa của số phận ư? Phải vậy không ta?

Và rồi, im lặng. Yên bình. Từ từ, cơn đau rò rỉ biến đi hết. Vòng tròn đỏ chập chờn ẩn hiện, mờ dần.

CHƯƠNG 18

“Arrrgh!” Mụ Phó-Visser chạy tới gã Hork-Bajir gần nhất và đẩy gã một cái. Gã chỉ gầm gừ rồi thôi, chẳng dám phản ứng xa hơn.

“Tao thật ngốc!” Không hiểu sao mụ đột nhiên nhảy đong đỏng lên. “Dĩ nhiên tia tra tấn không làm mày khuất phục! Mày dùng lốt hình biến làm tấm khiên che chở. Nếu là sinh vật nhạy cảm chắc chắn mày đã héo rũ xuống vì đau rồi. Cái con chim xấu xí mà mày đang đội lốt không phải là sinh vật có tri giác. Không thể nào! Đáng lẽ mày sẽ không bao giờ chịu đựng nổi…”

Mụ lật nhanh cuốn sổ tay hướng dẫn mà hai nhà khoa học để trên dàn máy, dừng lại chỗ trang gần cuối, mỉm cười, đọc lấy đọc để rồi gấp sách lại đánh phạch và quẳng nó lên bàn.

“Tất cả chỉ là sự tương phản thôi, mày thấy sao?” Taylor hỏi. “Cuộc sống luôn là vậy, há? Mi sẽ chẳng biết đau đớn là gì nếu chưa từng biết đến hạnh phúc, sẽ chẳng biết thế nào là mạnh mẽ nếu chưa từng yếu đuối, đúng không hả, Andalite?”

“Ta không biết,” xoay sở lắm tôi mới truyền được ý nghĩ. “Cho ta hay… liệu đã bao giờ ngươi từng có quyền lực chưa.”

“Mi cho rằng tao đang thiếu sức mạnh sao?” giọng ả the thé. “Tao tóm được mi bằng năng lực của tao, Andalite. Thế mà mi kêu tao là một kẻ kém cỏi à? Không. Không, tao đã từng yếu kém, nhưng giờ thì tao là một kẻ giỏi giang rồi. Tao biết có những sự khác biệt. Khi mày quy phục mày cũng sẽ biết sự khác biệt đó.”

Bàn tay mụ rà rà qua nút màu xanh da trời. Mụ lừng khừng dường như để thưởng thức sự chuyển động rồi mụ dộng nguyên cả nắm đấm xuống cái nút.

Vòng tròn nhấp nháy. Một dải màu dìu dịu, mê mẩn. Và trong trí óc mình, tôi nghe tiếng cười đùa rúc rích. Tiếng người cười giòn giã. Tiếng cười của tôi.

Tôi đang nhảy bật liên hồi trên tấm bạt lò xo. Tôi đi chân đất bước tập tễnh về nhà, lội bùn ì ọp. Bùn quyện vào giữa các ngón chân. Tôi cảm thấy thanh đường tan chảy nơi đầu lưỡi. Tôi khám phá ra phần mềm mềm đằng sau tai con mèo khiến nó nhắm mắt lim dim thích thú khi được gãi…

“Sung sướng chứ, Andalite? Hãy nhớ lại những ngày hạnh phúc ở trên hành tinh bẩn thỉu của mi. Hãy hồi tưởng lại những tháng ngày tươi đẹp, chạy tung tăng trên bãi cỏ đi nào. Phải rồi, thăng rồi trầm - đau đớn và sung sướng. Tao sẽ quay cho mày trở nên phát điên, Andalite.”

Nỗi sung sướng…

Nút màu xanh da trời là hạnh phúc: tràn ngập, lai láng, không thể kìm hãm nổi.

Diều hâu không hề biết đến niềm hạnh phúc. Sự hài lòng là kĩ năng tốt, theo sau là một bữa ăn. Nhưng còn hạnh phúc?

Đừng bỏ rơi tao, diều hâu-Tobias. Tao biết mụ sẽ làm gì, tao biết tên Yeerk nhơ nhuốc đó sắp làm gì, nhưng… ồ, không buồn bã, không sợ hãi, tất cả đã tan biến.

Hạnh phúc! Hân hoan!

Hạnh phúc làm sao. Nhưng hạnh phúc không dành cho diều hâu. Nó là lãnh địa độc quyền của loài người - chỉ con người mới biết đến, còn diều hâu thì không…

Tôi chạy nhảy chân sáo quanh khu vườn, dừng lại bên một bụi dâu dại. Những con sóng trắng xóa thi nhau xô bờ đá. Gió hây hẩy thổi tung mái tóc tôi. Tôi nhặt một quả dâu và đưa lên miệng cắn. Vị ngọt thấm đẫm mặt lưỡi. Cảnh vật hùng vĩ quá. Mặt trời bừng chiếu gương mặt tôi.

“Cậu bé!” Từ một căn nhà chót vót trên đỉnh đồi, như ngọn hải đăng bên trên vịnh nhỏ, một người phụ nữ hơi đứng tuổi bước ra. Tóc nâu, giọng nói trầm, khỏe. Bụi dâu là của bà, cả khu vườn này cũng thế. Tôi là kẻ xâm nhập trái phép. Tôi quay đầu chạy, nhưng vẻ tử tế hiền dịu trong mắt bà níu cẳng thôi lại.

Nhà bếp sạch sẽ, những bức tường sơn màu vàng ấm áp. Mảng tối màu xanh da trời nổi lên. Tôi xán lại gần lò sưởi - sảng khoái, tiện nghi quá, mùi thơm mới hấp dẫn làm sao! Rượu táo hâm nóng. Bánh quế làm tại nhà. Và bánh nhân quả.

Khi không có ai khác chú ý, Giáo sư Powers cho tôi ăn, kể chuyện cho tôi nghe - cho tôi mường tượng ra hình ảnh mái ấm gia đình…

“Mày còn lại mười hai phút nữa trong lốt hình biến. Có khi ít hơn! Mày mất trí à? Mày muốn sống những ngày còn lại ăn xác thú chết sao? Mày muốn không bao giờ biết đến niềm hạnh phúc như thế này nữa sao?”

Đột nhiên, cơn đau tê tái lại nổi lên! Không, không có diều hâu nào ở đây để cứu tôi. Đau kinh khủng, đau không tránh đi đâu được.

Không, không, không, không, lúc nào tôi cũng chỉ có một mình, là tôi, chỉ là tôi, là thằng bé Tobias mà thôi.

Đau như bị nhét vào trong cối xay thịt. Không thể chịu nổi nữa…

Diều hâu! Diều hâu! Trở lại đây, cứu ta. Hãy bảo vệ ta!

“Tích tắc, tích tắc, thằng Andalite này sẽ là chim mãi mãi.” Taylor tiến đến sát cái lồng nhốt tôi. Tôi không thể nhìn thấy mụ. Mắt tôi trào máu, những động mạch đã bị vỡ.

“Thời gian sắp hết rồi, Andalite. Mày sẽ không bao giờ được tự do nữa đâu. Không bao giờ còn được sử dụng cái đuôi tuyệt chiêu của mày nữa. Mày sẽ chết. Diều hâu có thể thọ được bao lâu nhỉ?”

Rachel đó à?

Không, không phải. Đó là mụ Taylor, mụ Phó-Visser Năm Mốt.

Mình muốn bồ ở bên mình. Là một phần cuộc đời mình, không phải chết như một con chim, chết chẳng vì cái gì cả.

Rachel? Rachel! Rachel!

Tôi lắng nghe tiếng sóng đập vào vách đá.

Buổi sáng mùa xuân. Sương mù mỏng mảnh áp lên mặt tôi. Tôi lướt êm ru - qua bãi biển, qua sân bóng chày, qua khu thương xá. Tuyến đường quen thuộc cho đích đến của tôi: cửa sổ phòng Rachel.

Tôi tấp vào tìm chỗ đậu trên bệ cửa sổ rồi dùng mỏ gõ nhè nhẹ vào tấm kính.

Cóc. Cóc.

Tôi chờ, tim đập liên hồi. Tiếng bước chân Rachel chạm xuống sàn. Và nhỏ hiện ra, được bao bọc trong ánh mặt trời lốm đốm của buổi ban mai.

“Hây, bồ đó hả?” Nhỏ mỉm cười.

“Sẵn sàng vi vu chưa?”

“Bồ biết rồi còn hỏi.”

Bọn bạn bảo biến hình làm cho ngay cả Rachel cũng xí gái đi. Và tôi hiểu điều đó. Biến hình sẽ kéo dãn, làm xộc xệch các nét đặc điểm xinh đẹp của Rachel. Nhưng với tôi, nhỏ rất tự nhiên, hoang dã và mạnh mẽ. Tôi thích ngắm nhìn nhỏ thay đổi. Giờ nhỏ đã là đại bàng đầu bạc.

Nhào xuống nào.

“Yaahhh!” Hai tụi tôi thích chí la rầm, quay mòng mòng và lao bổ xuống mặt đất. Bãi cát, ngọn đồi và cầu tàu chạy ùn ùn về phía tụi tôi. Hoa cả mắt.

“Nào! Nhào nào!” Tôi la lớn, mặt mày xây xẩm.

Tụi tôi xòe cánh ra, như những tấm dù, bắt không khí trên một làn sóng bạc đầu đi lạc vào bờ biển. Túm được luồng gió nóng rồi - thế là tụi tôi cưỡi nó vút lên cao. Lên, lên nữa. Hết vòng này đến vòng khác. Lễ hội nhào lượn tưng bừng nhất thế giới.

“Tuyệt quá! Tuyệt quá! Không có thứ gì, tuyệt đối không có gì sánh được như thế này, Tobias à!” Rachel hét vang, phát rồ lên vì niềm vui sướng được bay lượn.

Tụi tôi không chỉ là diều hâu và đại bàng đầu bạc đang phiêu du trong nắng sớm buổi sáng, mà là hai con người cùng hòa chung niềm hạnh phúc lớn nhất tụi tôi từng biết đến. Hưởng thụ món quà của Hoàng tử Elfangor trao cho. Chúng tôi dâng lên mãi về phía mặt trời chói lói…

“Tao sắp mất sạch hết kiên nhẫn rồi đó, Andalite.” Mụ Taylor hầm hè.

Đau đớn. Hạnh phúc. Đau đớn. Hạnh phúc. Đan xen nhau. Tôi là ai? Và tôi đang ở đâu?

Tôi nằm ngửa trong lồng kính, ngó chằm chặp vào đốm sáng đang thẩm vấn mình.

Mặt trời. Tôi nhìn nó cháy bùng và lụi đi. Nóng rực và ấm áp.

CẬU HẠNH PHÚC CHỨ, TOBIAS?

Tôi nhớ tới người Ellimist. Giọng nói đó vọng ra từ khắp nơi, nhưng cũng chẳng từ nơi nào cả.

Tôi từ rui nhà sà xuống để xem bộ đồ Rachel mới sắm cho chú Ax nhân ngày đầu tiên đến trường, nghe tiếng Marco trêu chọc, “Rachel, nhìn ảnh giống như thanh nam châm hút tụi côn đồ. Ngay cả tui mà cũng muốn bụp ảnh một trận.”

Và chú Ax trả lời: “Đúng vậy, tôi hoàn toàn là một con người. Nười. Nừ-gời. Người. Ngừ-ờ-ì.”

Rồi cái lần tôi đứng bên Cassie, kế chậu hoa lớn trên mái hiên nhà nhỏ, cùng chiêm ngưỡng hai chú thỏ con. Marco đặt cho chúng hai cái tên là “Mùi Tây” và “Hoa Păng-Xê.”

“Tobias, tới phiên bồ rồi đó,” Cassie mỉm cười khích lệ. Tôi bước lên cầm lá rau diếp, chìa về phía hai sinh linh bé nhỏ, mỏng manh giờ đã tin tưởng tụi tôi hoàn toàn, bởi vì tôi và Cassie đã nuôi dưỡng chúng.

Ánh trăng sáng vằng vặc, tôi thủng thỉnh băng qua cánh đồng của trang trại nhà Cassie. Chú Ax bước đằng sau tôi, cứ tấm tắc khen cỏ thật là “chất lượng tuyệt hảo.” Đất đai màu mỡ mà…

Skr-eet. Skr-eet. Skr-eet.

Tiếng chuông báo động rít lên. Ánh sáng lập lòa.

Tôi nhắm mắt lại. Vẫn cảm thấy mình đang cùng ăn với chú Ax. Cỏ mơn mởn bị nghiền nát dưới móng guốc.

Tôi cảm thấy tia hạnh phúc đã tắt. Tôi nhận ra mình đang lọt thỏm trong lồng kính.

“Thời gian của mày đã hết. Mày có hiểu thế có nghĩa là gì không, Andalite? Mày sẽ không bao giờ thoát khỏi lốt hình biến này đâu. Mày sẽ vẫn là chim cho tới khi toi mạng.”

Ai nói đó? Rachel? Taylor, Phó-Visser? Hay là tôi?


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx