sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Animorphs (Tập 34: Lời Tiên Tri) - Chương 15 - 16

CHƯƠNG 15

ALDREA

Xuống, xuống. Xuyên qua những đám mây, qua bầu khí quyển làm cho vỏ tàu rít lên kin kít. Trở về nhà. Hành tinh ta không bao giờ rời xa mà bây giờ đang trở lại.

“Hệ thống an ninh tự động của Yeerk tình cờ chấp nhận mật mã của chúng ta,” Quafijinivon nói.

“Đó là điều tốt chứ?” Rachel hỏi.

“Nếu không được chấp nhận thì chúng ta sẽ bị tia Nghiệt từ căn cứ mặt đất nhắm bắn. Chúng ta còn một rào cản khác nữa khi lọt vào lòng thung lũng.”

Kể từ lần đầu tiên đến đây cùng gia đình, ta không được nhìn ngắm hành tinh này từ trên không gian.

Cha ta, dù bị lăng mạ nhưng vẫn cư xử như thể đây không phải là nấm mồ chôn mình. Một sự phân công cho một Andalite mà tên tuổi đã trở thành sự gièm pha đồng nghĩa với “đồ ngu.” Còn mẹ ta thì vui sướng vì có được bao nhiêu loài thực vật mới mẻ để nghiên cứu và phân loại. Chỉ có em trai là cảm thấy trầm uất khi bị đối xử tàn tệ.

Tất cả đều đã chết. Chính mắt ta thấy họ tan biến đi trước cơn mưa tia Nghiệt xả xuống từ những chiếc Con Rệp bay tầm thấp của bọn Yeerk.

Đó chẳng phải là một hành tinh xinh đẹp, ít nhất là theo cách nhìn nhận của người Andalite. Về bản năng, người Andalite hay đi tìm những đồng cỏ bao la, những loại cây thanh mảnh, những con sông và dòng suối uốn khúc. Nhưng hành tinh Hork-Bajir này đã bị cày nát, bị biến dạng sau một vụ va chạm thiên thạch hay mảnh vụn gì đó. Toàn bộ bề mặt của nó cằn cỗi, nứt nẻ toác hoác. Những khe nứt rộng và sâu hàng chục dặm, với những thành dốc hun hút. Cuộc sống trong hành tinh bây giờ chỉ tồn tại ở trong các thung lũng.

Ở đó có những rừng cây khổng lồ. Nơi người Hork-Bajir từng sống yên bình, ca ngợi Mẹ Bầu Trời và Cha Vực, thu hái vỏ cây, tránh né quái vật canh giữ độ sâu của thung lũng.

Chúng tôi nhảy chồm chồm qua mặt đất khô cằn rồi đột nhiên, chui tọt vào thung lũng. Thung lũng của Dak, và của ta.

Ta lặng ra nhìn, mừng vì Cassie kiểm soát được cơ thể mình - nếu không, chưa chắc ta đã có thể đứng vững.

Trời ơi! Cây cối, cây cối đâu hết cả rồi? Vách thung lũng đã bị cào nát và trôi tuồn tuột. Bọn Yeerk đã rạch thẳng vào thung lũng để nới rộng không gian, tạo mặt bằng.

“Mi nên nhớ là đã lâu lắm rồi kể từ khi mi rời quê nhà,” Quafijinivon bảo ta.

Không phải năm tháng đã tàn phá mất rừng cây, mà là Yeerk. Hơn nửa số cây đã mất tiêu. Những cây còn lại cũng bị phạt trụi lủi.

“Lẽ ra ta phải biết… lẽ ra ta phải chuẩn bị tinh thần…” ta bộc bạch với Cassie.

Ngay cả trước khi ta… ta chết, rừng cây đã bị hủy hoại nhiều lắm. Nhưng giờ đây cả hành tinh như vừa bị tàn sát. Bởi vì cây cối chính là sự sống hành tinh này…

“Chúng ta lại được mạng lưới an ninh nội bộ chấp nhận,” Quafijinivon thở dài. “Thật là hên. Chúng ta băng qua những ụ tia Nghiệt kéo dài cả trăm mét dọc theo vách thung lũng.”

“Mình không thể tin là chúng ta vẫn chưa đáp tới mặt đất,” Jake hồi hộp nói. “Những cây này cao bao nhiêu?”

Ta biết cậu ấy chờ ta trả lời, nhưng không thể.

“Cây lớn nhất cao sáu trăm mét,” Quafijinivon đáp thay. “Đường kính của thân cây là ba mươi mét. Chúng là tác phẩm của kĩ thuật sinh học Arn.”

“Aldrea, bà có sao không?” Cassie hỏi nhẹ.

“Hãy quay mặt đi,” ta năn nỉ. Ta ghét cái giọng lạc đi của mình, nhưng quả thật ta không thể nhìn thêm được nữa. “Hãy quay mắt đi chỗ khác.”

Cassie quay đi, nhưng rồi cô lại nhìn tiếp. Và ta cũng nhìn. Bởi vì cho dù bây giờ nó có bị cày xới, tan nát, nổ tung thì nó cũng vẫn là quê nhà của ta.

“Hai phút nữa,” Quafijinivon báo, “chúng ta sẽ đáp ngay bên trên bức màn chắn hơi nước, trong khu vực trước kia là lãnh thổ của quái vật người Arn bọn ta tạo ra để ngăn sự tò mò của người Hork-Bajir.”

Ta cảm thấy sự căng thẳng tăng lên trong Cassie. Dĩ nhiên đây là nơi lạ lùng đối với cô. Một thế giới xa lạ.

Với ta, nó quen thuộc lắm. Trong tâm trí, ta chưa bao giờ rời xa nó. Chưa phải nhiều năm trôi qua, vậy mà sự tàn phá thật kinh hoàng - nhiều thập kỉ thiệt hại diễn ra trong chớp mắt.

Nhưng Toby làm ta hạnh phúc. Đây là quê nhà tổ tiên của cô bé. Một cô bé chưa bao giờ thấy nhưng luôn ghi đậm trong tâm trí Hork-Bajir của mình.

Toby nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ với vẻ tò mò pha lẫn phấn khích. Nhưng khuôn mặt của người Hork-Bajir rất ít biểu cảm. Những gì mà cô bé cảm thấy, nếu có, cũng là một điều bí ẩn. Bọn ta sắp hạ cánh nhưng ta vẫn chưa hiểu tâm trí mình. Ta không tin cậy người Arn. Ta không thích anh chàng Andalite, nhưng ta tin chàng ta đúng là người như đã bộc lộ ra.

Ta không biết những con Người, kể cả người ta đang dùng chung bộ não. Cái người tên Jake có vẻ hành động đúng đắn.

Dù không biết có gì đang chờ phía trước, ta vẫn biết một điều: lão người Arn thành thật hay rắp tâm phản bội đều không quan trọng. Trước kia ta đã thấy trước tương lai của thế giới này. Và tất cả những mối nghi ngờ và thái độ thờ ơ của ta chợt biến mất.

Ta, người không bao giờ ra đi, đã trở về. Và ta sẽ bắt bọn Yeerk phải trả giá cho dù là giá nào.

Ta cảm thấy con người tên Cassie đọc được cảm xúc của mình. Cô ta đang lắng nghe. Khỉ thật! Ta vội đóng tâm trí mình lại và đậy chặt những cảm xúc.

CHƯƠNG 16

Tôi cảm thấy con tàu lắc nhẹ khi đi xuống. Ruột gan tôi lộn phèo.

Tôi không thể trách Aldrea. Nếu tình thế đảo ngược, tôi cũng cho rằng tôi không muốn chứng kiến tất cả những kiểu cách mà Trái Đất bị tàn phá và rồi lại có một kẻ khác đang đọc những suy nghĩ ban đầu của mình.

“Tới nơi rồi,” Quafijinivon thông báo với vẻ mãn nguyện. “Chúng ta đã về nhà. Để ta mở cửa và…”

“Khoan, khoan,” Jake ngăn lại. “Ở ngoài đó có gì? Chúng tôi có nên biến thành Hork-Bajir không?”

Quafijinivon lắc đầu. “Chúng ta đã vào thung lũng của người Arn, trong vùng đất chẳng của ai. Bon Yeerk không tới đây vì tất cả quái vật đều đã chết. Và dĩ nhiên chúng cũng nghĩ người Arn chết hết rồi.” Quafijinivon cười buồn bã và đi tới cửa con tàu, cẳng chân lảo đảo như muốn khuỵu.

Khi bước xuống thang, tôi giật thót mình bởi vì bên ngoài sáng quá. Tất cả những gì tôi thấy thoạt tiên là ánh sáng - ngay cả bầu trời cũng chói lói như đang lóe lên.

“Ta cần phải bắt đầu công việc ngay, nếu không những ADN thu thập được sẽ có nguy cơ bị xâm hại,” Quajifinivon lầm bầm. “Phòng thí nghiệm của ta không xa đây lắm. Đi theo ta mau.”

Ông đi trước dẫn đường, băng qua những bụi rậm và cỏ dại mọc hẳn vào các vách đá thẳng đứng, sâu hun hút, kéo dài đến vô tận.

“Mấy bồ có khi hổng nhận thức được rằng hổng ai trong tụi mình có cánh cả,” Rachel nói. “Ít nhất là vào đúng lúc này.”

“Có bậc thang đấy nhé,” Quafijinivon nhắc nhở chúng tôi mà không hề ngoái đầu lại.

Cả đám ngại ngùng tới rìa đá và lõ mắt dòm rồi lò dò đi xuống. Nhưng khi băng ngang vực hẻm tôi thấy vách bên kia của hang được chạm trổ những cửa lớn, cửa sổ, mái vòm và lối đi bộ. Chúng được khoan thẳng vào đá.

Những mảng đất bị tia Nghiệt rứt phăng có lẽ cách đây lâu lắm rồi, nhưng ngôi làng người Arn vẫn còn xinh đẹp…

Jake gọi. “Tobias?”

Tobias đập cánh vút lên không, bay thám thính trên thung lũng. Đôi mắt diều hâu căng ra nhìn quanh quất rồi bay vòng trở lại.

“Mình chẳng thấy gì ở dưới,” cậu ấy báo cáo. “Thật đáng tiếc, một nơi rùng rợn. Phải là cái gì đó ghê gớm lắm đã xảy ra nên nơi này mới không có dân cư.”

“Ừa. Nó trông như những người hang đá của người tiền sử Anasazi[12] nằm trong vịnh New Mexico hay ở bất cứ nơi nào khác í,” Marco nói.

[12] Anasazi là tên của một nền văn minh và văn hóa của người da đỏ châu Mỹ thời từ năm 1200 trước Công nguyên kéo dài cho đến năm 1300 sau Công nguyên, nằm ở phía tây nam nước Mỹ.

Rachel đá mắt nhìn Marco. “Từ khi nào thì bồ biết cái từ ‘Anasazi’ đó?”

“Tui đã từng nói với mấy bồ rồi, có đôi khi tui cũng không ngủ gật trong giờ học. Chỉ là một sự thay đổi nhỏ thôi mà!”

Quajifinivon dẫn chúng tôi xuống một cầu thang hẹp bằng đá, không có tay vịn.

“Những lúc như thế này, mình đánh giá cao đôi cánh của mình,” Tobias nói. “Mình sẽ hết sức cẩn thận. Mấy bồ mà rớt xuống vực ấy hả, nội trong quãng thời gian rớt từ trên đỉnh xuống đáy thôi, mấy bồ sẽ tha hồ mà suy ngẫm về chuyện đó.”

Jake, Rachel, Tobias, Ax, Marco, và Toby theo chân Quafijinivon bắt đầu đi xuống phía bên kia vách núi. Tôi cảm thấy họ giống như đang đi vào chỗ chết vậy, từng người một. Tôi không thích điều này. Tôi không quá say mê việc leo vách núi. Nhưng có vẻ như tôi không còn lựa chọn nào khác.

Tôi ghim chặt mắt vào bàn chân, nhìn chúng động đậy lù khù dò dẫm từng bước một. Nếu bà Aldrea có bất cứ nỗi lo sợ nào, hay có bất cứ sự coi thường nỗi lo sợ của tôi đi chăng nữa, bà cũng không để lộ cho tôi biết. Bà đã trở về đằng sau bức tường chắn giữa chúng tôi.

“Cái thứ sền sệt màu đỏ và vàng dưới kia là gì vậy?” Marco hỏi. “Hình như nó nhúc nhích kìa.”

“Ồ, cảm ơn bồ nha, Marco,” tôi lẩm bẩm. “Ngay lúc này mình đang thật sự cần phải nghĩ xem có cái quái gì ở dưới đó.”

“Đó là ruột của hành tinh,” Quafijinivon giải thích.

“Ruột,” Rachel lặp lại. “Ý ông là chúng ta đang ở giữa lòng núi hả?”

“Đúng, hẳn là thế rồi,” ông ta trả lời. Âm điệu giọng nói của ổng rõ là muốn thể hiện ý coi thường Rachel: nhỏ chỉ là một con nhóc chậm hiểu.

“Cứ như là núi lửa với đầy đủ nham thạch vậy,” Marco bình phẩm. “Cái đó nóng cỡ nào ta? Nếu mà rơi vô đó thì sao nhỉ?”

“Chả có ích gì đâu,” tôi nói với Marco, mắt không rời hai bàn chân. “Thật sự là không đấy.”

“Theo tôi thì bạn sẽ không phải lo lắng về dung nham đâu, Cassie,” Ax trấn an tôi.

“Cảm ơn, Ax,” tôi nói.

“Nếu bạn ngã, tôi tin là bạn sẽ bị thiêu rụi trước khi rơi xuống khối dung nham trong lòng đất ấy.” Ax điềm tĩnh nói.

Thỉnh thoảng tôi cho rằng, nếu Ax cứ quanh quẩn bên cạnh Marco nhiều đến thế thì ảnh sẽ có một óc khôi hài hoàn toàn méo mó. Rất không “Andalite.”

Quafijinivon quẹo vào một trong những ô cửa vòm. Lần lượt, chúng tôi theo ông vào một căn phòng hẹp, dài - gần như là một cái hang.

Lần đầu tiên kể từ lúc bắt đầu đi xuôi xuống theo vách đá, tôi ngước mắt khỏi hai chân mình. Tôi quan sát Quafijinivon ấn tay vào một tấm bảng nhỏ màu xanh da trời ở trong bức tường.

Trong chớp mắt, cả bức tường mở toang. Một hàng dài những xi lanh sạch sẽ và một dàn máy tính tối tân choán gần hết căn phòng.

“Phải mất nhiều năm nhặt nhạnh những dụng cụ cần thiết ta mới xây dựng nên phòng thí nghiệm mới này.” Quafijinivon ò è. “Những cuộc càn quét bắn phá của bọn Yeerk đã phá hủy gần như tất cả mọi thứ.”

“Tôi chưa bao giờ thấy bọn Yeerk sử dụng vật chủ là người Arn cả,” Toby nói. “Tôi biết rằng sở dĩ như vậy vì người Arm đã tự cải tạo lại chính mình khiến bọn Yeerk không chui vào não được.”

“Đúng vậy, Nhà Tiên tri,” người Arn nói. “Bọn Yeerk đã không tiêu diệt chúng ta bằng cách bắt chúng ta làm vật chủ. Đó là một trò chơi. Một môn thể thao. Dân tộc ta đã bị tận diệt, nền văn hóa bị phá hủy bởi vì tụi ta là những tấm bia di động cho bọn Yeerk tập bắn…”

Giọng người Arn dội vào vách đá, khiến nó càng thêm thê thiết.

Rồi sau đó sinh vật lạ lùng ấy lê chân bước đi. “Ta có việc phải làm.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx