sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Animorphs (Tập 35: Đám Cưới Của Ba) - Chương 07 - 08

CHƯƠNG 7

“Ui da!” Tôi giật tay lại, xuýt xoa.

“Suyyyt!” Rachel rít róng.

“Nó mổ một phát vào ngón tay tui,” tôi vừa lẩm bẩm vừa lấy tay kia giữ chặt ngón tay đau, vừa nhảy loi choi.

Rachel cũng thầm thì. “Bồ hổng nghe lời Cassie, phải hôn? Nhỏ đã dặn là phải tiếp cận lũ chim này bằng cách tỏ thái độ thân thiện.”

“Tui hổng có dọa dẫm gì hết à nha! Nhưng giờ thì tui chuẩn bị làm thiệt đây.”

Tôi trừng mắt nhìn vào cặp mắt tròn như hai hột nhãn của kẻ đối diện. Nó quay đầu đi rồi hấp háy mắt với tôi tỏ ý đắc thắng. Một khi mà tôi chạm vào nó, chắc chắn nó sẽ dịu ngay bởi lẽ quá trình hấp thụ sẽ khiến con vật rơi vào trạng thái hôn mê.

Việc chạm tay vào người con vẹt khiến tôi thấy căng thẳng. Cộng thêm vào đó là suy nghĩ Tennant sẽ xuất hiện với bộ mặt rạng rỡ, lịch duyệt, tay cầm một khẩu Tia Nghiệt và thiêu rụi tôi một cách ngon ơ.

Rachel đã thâu nạp xong con vẹt của nhỏ và đã bắt đầu biến hình.

“Này, mấy bồ,” Tiếng Tobias vọng xuống. “Tennant vừa mới vào văn phòng đó. À mà Marco nè, bồ đang múa máy vì chuyện gì thế?”

“Cực nhộn,” tôi làu bàu.

Tôi lại đưa tay về phía con vẹt, thật chậm rãi.

“Hèn gì bồ được cho là…” Rachel thì thầm trong khi cái miệng của nhỏ teo quắt, sắt lại thành cái mỏ cứng ngắc.

Con vẹt lùi lại và hất đầu lên sẵn sàng tấn công tôi. Tôi nhào tới, hụp xuống, quàng hai tay quanh người nó. Há! Một cú mổ đau nhói nữa vào tay!

“Ngủ đi cưng, đồ quỷ sứ!”

Con vẹt rơi vào trạng thái hôn mê.

Vài giây sau, tôi trả nó lại về chỗ đậu cũ. Tôi chống lại cơn bốc đồng muốn bứt của nó mấy cọng lông để trả đũa. Hít một hơi thật dài, tôi ráng tập trung tâm trí.

Chỉ việc thư giãn thôi, tôi tự nhủ. Cứ để việc biến hình diễn ra. Hãy biến thành con chim đó. Nhưng tim tôi vẫn cứ đập thình thịch và ngón tay vẫn còn đau nhói.

Đầu tôi biến đổi trước tiên. Nó bắt đầu co rút lại từ kích cỡ bình thường thành kích cỡ của một trái dưa gang, bằng một trái bưởi, một trái cam, và rồi rút lại chỉ nhỉnh hơn trái cà chua bi có chút xíu.

“Ui, biến đổi dễ thương ghê hén,” Rachel châm chích. Nhỏ đã biến hình xong và giờ đang ung dung đậu trên thanh xà ở nóc chuồng. “Rốt cục thì đến tận bây giờ, bồ mới có cái đầu khớp với kích cỡ của bộ não.”

Tôi hẳn đã trả đũa lại nhỏ bằng một câu đùa hóm hỉnh, nhưng miệng của tôi đang trở nên cứng như móng tay, từ từ nhô ra tạo hình thành cái mỏ vẹt nhọn và khoằm. Da tôi ngứa ran và bắt đầu kêu lách tách. Những cọng lông vũ xuất hiện. Tôi nhìn xuống tay mình. Từ đầu mỗi ngón tay, một cọng lông xám trổ ra, rồi đến cọng thứ hai, thứ ba, và tiếp tục, mỗi lúc một nhanh. Một cơn lũ lông vũ cuồn cuộn chạy dọc hai cánh tay từ trên xuống giống như một con sông đang nổi sóng giận dữ ào qua nhấn chìm thung lũng vậy.

Từ đầu đến chân tôi đã phủ đầy lông vũ màu xám.

Những cái cây và bụi rậm dường như cao vụt lên không khi người tôi teo rút lại. Tôi cứ rút lại cho đến khi chỉ còn lại chừng có ba tấc, một kích thước rất dễ bị tấn công. Trọng lượng cơ thể chỉ còn chưa tới một kí lô. Rồi đến hai bàn chân người tí nị của tôi biến đổi. Năm ngón chân chảy nhão ra, quyện vào nhau. Từ đống thịt nhão nhoẹt ấy, hai ngón chân chim vươn dài ra phía trước, hai ngón nữa thì lại trổ ra từ chỗ từng là hai cái mắt cá. Hai cẳng chân của tôi teo lại cho tới khi chỉ còn dài suýt soát ba phân. Y như là hai gốc rạ trổ ra từ cơ thể tròn ủm như trái banh lông vậy. Hai vai tôi chạy xuôi về phía sau lưng. Hai cánh tay thu nhỏ của tôi giãn dài ra như hai nhánh cây, trở nên mỏng dẹt, biến thành hai cánh chim màu xám.

Đột nhiên, thính giác tuyệt hảo của loài chim được đánh thức. Tôi có thể nghe thấy từng tiếng cụ cựa khẽ khàng của từng cọng lông của từng con chim trong phòng. Một con đang quẹt mỏ. Con khác đang dùng mỏ moi móc đồ ăn, có vẻ như là một cái hạt gì đó. Tất cả đám vẹt xám đang trò chuyện, cười đùa và hò hát!

“Tu-huýt, tu-huýt, tu-huýt,” tôi phấn khích tuôn một tràng.

“Marco, bồ đang làm gì thế?” Tiếng Rachel cất lên.

“Tu-huýt, tu-huýt, tu-huýt!” “Tui đang hát nè,” tôi trả lời. “Tu-huýt! Tu-huýt!”

Việc biến hình đã diễn ra ổn thỏa! Giờ tôi đang ở đây, thực hiện nhiệm vụ. Một nhiệm vụ nguy hiểm.

Không có hình biến pha tạp nào hết. Tôi vượt qua được rồi! Có thể cái lốt biến nửa ó biển, nửa tôm hùm kia chỉ là một sự cố kì lạ mà thôi.

Tôi lượn khắp phòng. “Lốt hình này sung quá!”

“Tu-huýt, tu-huýt, tu-huýt!”

“Marco? Rachel?” Tiếng Jake gọi từ phía thư viện.

“Ừ, gì thế?”

“Mọi việc bên đó ổn hết chứ hả?”

“Dạ, ổn,” Rachel nói vẻ căng thẳng. “Sao lại không cơ chứ?”

“À, tại hai đứa đã sang bển được mười phút rồi…”

“Không thể nào, mười phút á?” Tôi phá ra cười.

“Này, mấy bồ, có nhớ nhiệm vụ không? William Roger Tennant?”

“Nhớ mà, anh Jake, không vấn đề gì đâu.” Hướng về phía tôi, Rachel nói. “Tập trung nào, Marco. Nếu không, mình sẽ kêu anh Jake loại bồ khỏi phi vụ này ngay bây giờ.”

Tâm trí tôi bắt đầu kiểm soát bản năng con vẹt. Con người Marco của tôi lấn lướt. Niềm vui của con chim nhạt dần, thay thế bằng một thứ cảm xúc khác.

Sợ hãi.

Hổng khá hơn tẹo nào.

CHƯƠNG 8

Tụi tôi vỗ cánh bay ra khỏi lồng. Rẽ trái hướng về văn phòng của Tennant. Những bản năng hoang tưởng của thú ăn thịt bắt đầu trỗi dậy. Mấy chú chim này tất thảy đều đã được thuần dưỡng, nhưng việc thuần dưỡng hổng làm biến đổi ADN. Sâu thẳm bên trong chuỗi ADN của con chim này vẫn còn bản năng sợ hãi. Nó hổng muốn bị nhốt trong một không gian gò bó, hổng thích bị mọi người, mọi con vật khác dòm thấy từ mọi hướng. Làm sao mà nó biết được khi nào thì một con rắn có thể trườn tới chớ.

Vùùù! Tụi tôi vọt qua một ô cửa. Vùùù! Lượn quanh mấy chậu cây cảnh cao ngồng. Vùùù! Lao xuống một lối đi hẹp mà khi dang cánh, hai bên lối đi, mỗi bên chỉ còn có một khoảng trống cực nhỏ.

Chim chóc có thị lực tuyệt hảo, tuyệt đến độ nó có thể theo dõi được tụi tôi đang bay tới đâu. Và sau ba ngày giám sát, tôi có cảm giác như mình đã quen thuộc với căn nhà của Tennant lắm rồi.

Vùùù! Cua một góc, thế là tụi tôi đã đến ngay bên ngoài văn phòng của Tennant.

“Ổn rồi, vào thôi,” Rachel nói và biến mất vào trong phòng qua cánh cửa đang mở. Căn phòng thiệt rộng lớn. Hai vách gắn kiếng, làm thành những cửa sổ khổng lồ trông ra biển. Tựa vào hai vách tường còn lại, dĩ nhiên là chừa chỗ cửa ra vào, là những giá sách thẳng tắp chất đầy sách. Ở giữa phòng, có một cái bàn gỗ sồi rộng được kê quay mặt ra biển.

Mọi thứ trên bàn sạch sẽ và ngăn nắp hổng chê vào đâu được: một máy tính xách tay, một cái điện thoại bàn và hai cái giá hình chữ T dành cho chim đậu. William Roger Tennant đang lúi húi bên máy tính. Hắn ta mê mải với công việc của mình đến nỗi dường như chẳng nhận ra sự xuất hiện của tụi tôi.

“Cho đến bây giờ mọi việc vẫn ổn.” Rachel xòe cánh và đáp ngay xuống một trong hai cái giá chữ T. Tôi hạ cánh trên cái kia.

“Hắn đang viết gì thế nhỉ?” Tôi hỏi. “Tui không thể ngó vào cái màn hình từ vị trí này được.”

Tôi xê dịch dọc theo thanh ngang, hi vọng có góc nhìn rõ hơn mà vẫn có vẻ tự nhiên.

“Nè, để mình thử…” Rachel nhảy khỏi giá đỗ, vỗ cánh bay lên sau đó lại hạ xuống ngay trên đỉnh đầu của Tennant. Hắn ta thậm chí hổng thèm đá mắt đến một cái luôn.

“Ui chà, tiếp cận khéo quá!”

“Mình đã từng thấy cả đống chim khác làm như thế suốt rồi,” nhỏ giải thích. “Hắn đang viết thư cảm ơn.”

“Cảm ơn ai thế?”

“Chưa ghi địa chỉ.”

Tennant rê chuột và nhấp hai lần.

“Hắn đang nhấp chuột vào địa chỉ gửi thư,” Rachel nói. “Hả. Hắn gửi cho giám đốc của một trong những hãng truyền hình.”

“Tại sao Tennant lại viết thư gửi người đứng đầu một hãng truyền hình há? Hổng giống phim ER chiếu tuần trước hén?”

Reeeng!

“Ááá...!” - tôi gào lên.

“Suỵt, ồn ào quá!” Rachel càu nhàu. “Bọn vẹt này thính quá đi mất.”

Reeeng!

William Roger nhìn chằm chằm vào cái điện thoại như thể nó là một kẻ thù truyền bịnh.

Reeeeeng!

Cuối cùng, hắn ta nhấc ống nghe lên, bàn tay thoáng chút run rẩy.

“A lô.”

Tôi hổng thể nghe thấy giọng nói ở đầu dây bên kia. Nhưng tôi biết người gọi đó là ai. Nỗi sợ hãi của bản thân con người tôi lan khắp cơ thể sặc sỡ con-vẹt-tôi. Tôi có thể cảm nhận được từng cọng lông của nó dựng đứng lên vì kinh hoàng. Quả tim nhỏ xíu của nó bắt đầu đập mạnh tựa như một khẩu súng máy liên thanh đang khạc đạn.

“Vâng, thưa Visser,” William Roger Tennant nói với cái giọng giống như của tất cả những con bệnh vẫn thường dùng khi háo hức chờ đợi được nghe những chẩn đoán cuối cùng từ bác sĩ của mình.

“Visser Ba,” Rachel rít lên khe khẽ.

Visser Ba - kẻ thù đáng sợ và đáng ghét nhất của tụi tôi - kẻ cầm đầu bọn Yeerk trong cuộc xâm lăng Trái Đất, tên Yeerk duy nhất chiếm lĩnh được cơ thể của một người Andalite, cũng là tên Yeerk duy nhất có quyền năng biến hình.

Tôi rúc mỏ vào dưới một cái cánh và bắt đầu nhổ một vài cọng lông. Thả nó xuống bàn, tôi lại quay mỏ sang cánh kia và tiếp tục nhổ thêm vài cọng nữa.

“Mọi việc sẽ đâu vào đó cả thôi,” Tennant lẩm bẩm.

“Tu-huýt!” Tôi ré lên.

“Tôi vừa mới viết xong thư, thưa Visser.”

“Tu-huýt! Tu-huýt!”

“Marco, bồ làm cái gì đó?”Rachel rít lên.

“Tu-huýt! Tu-huýt! Tu-huýt!”

Tôi đang bị làm sao vậy trời? Tôi mất khả năng điều khiển hình biến rồi! Không thể kiểm soát được việc nó líu lo, việc nó nhổ mấy cái lông của mình, rồi việc nó đu đưa người tới lui, tới lui.

“Vâng, thưa Visser. Việc xây dựng nguồn Kandora đang diễn ra đúng kế hoạch.”

“Tu-huýt! Tu-huýt! Tu-huýt! Tu-huýt!”

“Marco! Câm Miệng!”

“Tui không thể,” tôi gào lên. “Tui hổng làm được!”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx