sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Animorphs (Tập 35: Đám Cưới Của Ba) - Chương 19 - 20

CHƯƠNG 19

Chúng tôi chụp hình. Thật ngạc nhiên làm sao con người ta có thể tha thứ cho những lỗi lầm của bạn khi bạn hót vài câu nịnh bợ họ. Sau đó, chúng tôi ráng hết sức hòa mình vào đám đông, bởi lẽ Marcel đang lảng vảng ở đó tìm kiếm tụi tôi.

Tôi và Ax giật phăng bộ đồ đồng phục bồi bàn khỏi người. Tôi nháo nhác ngó xung quanh. Cái ghế trống! Chỉ có một cái, nhưng cũng có ích.

“Chúng cháu ngồi cùng được không ạ?”

Đó là một cái bàn toàn là các bậc lão thành hoặc bận đồ vest hoặc bận đầm. Một trong số họ hình như là thị trưởng của thành phố tụi tôi ở, tôi cũng hổng chắc nữa.

“Chỉ có mỗi một chiếc ghế thôi.”

“Không sao ạ, chúng cháu là bạn tốt của nhau mà.” Tôi ngồi xuống và kéo giật Ax ngồi lên đùi.

“Thưa các quý ông, quý bà, thưa các vị khách mời danh dự, xin giới thiệu chủ nhân của chương trình Điểm Kết Nối, và cũng là tác giả của những cuốn sách bán chạy - ngài William Roger Tennant!”

Đám đông đứng dậy và vỗ tay nhiệt liệt. Người dẫn chương trình bước qua một bên và Tennant tiến tới bục phát biểu.

“Xin cám ơn,” hắn nói, miệng nở một nụ cười mê hoặc rồi đưa hai tay cao lên như thể muốn ôm trọn toàn bộ khán giả đang có trong phòng dạ tiệc. “Cám ơn quý vị rất nhiều.”

“Bọn mình đã vào đúng vị trí,” Jake nói. “Bọn mình đang ở dưới bộ tóc giả và bắt đầu cắn.”

“Các quý vị thật là những con người tuyệt vời,” William Roger Tennant thở dài khi tiếng vỗ tay cuối cùng đã lắng xuống. “Tôi thật sự lấy làm vinh hạnh khi nhận được giải thưởng Người Công Dân Cừ Khôi. Quý vị biết không, người ta thường hay hỏi tôi rằng làm thế nào mà tôi có thể thành công trong lĩnh vực hoạt động của mình đến thế,” Tennant cất giọng. “Tôi đã trả lời họ chỉ có một từ mà thôi.”

“Làm việc này kinh tởm quá,” Cassie than.

“Và từ đó là...”

Hắn ngưng lại ở giữa câu. Mắt hắn giật giật, hai vành môi méo xẹo tỏ vẻ khó chịu.

“… tình yêu,” cuối cùng hắn cũng thở hắt ra được từ cần nói.

“Hãy nói với tụi nó là có hiệu quả rồi đi,” tôi thì thầm.

“Marco tin rằng việc các bạn làm có hiệu quả,” Ax dịch lời tôi nói thành giọng truyền.

“Tụi cháu đang cắn,” Tobias trả lời.

“Trong bất cứ lĩnh vực nào, tình yêu đều khiến ta vượt trội,” William Roger Tennant tiếp tục nói qua hai hàm răng siết chặt. Mồ hôi nhỏ giọt trên hai má. “Các bạn phải yêu thích những công việc các bạn đang làm, yêu thương những người mà vì họ bạn làm công việc đó.”

“Hắn đang làm gì thế?” Jake hỏi.

“Hắn đang giật dẹo,” tôi thầm thì.

“Hắn đang có những biểu hiện khó ở,” Ax trả lời.

“Thế thì tốt quá,” Cassie nói.

“Nhưng hình như hắn đang ráng kềm nén, giữ bình thản.”

“Xì,” Tobias lầm bầm.

“Tình yêu là nguyên tắc cơ bản nhất trong triết lí sống của tôi,” Tennant nói lớn. Hắn ngưng lại và hít một hơi dài, lấy ngón út gãi gãi nhẹ nhẹ trên đỉnh đầu. Sự căng thẳng trên khuôn mặt hắn bắt đầu tan dần, mắt thôi giật, trán thôi nhăn.

“Nhiệm vụ của tôi là chia sẻ những triết lí sống của mình cho toàn thế giới. Và sự hưởng ứng của các quý vị trong khán phòng đây đã chứng tỏ thông điệp của tôi đã có chút tưởng thưởng.”

“Hẳn là tụi nó ngưng hổng cắn nữa,” tôi nói. “Kêu tụi nó tiếp tục đi chớ!”

Vợ ngài thị trưởng nhìn tôi khó chịu. Tôi mỉm cười đáp lại.

“Đừng ngưng lại,” Ax nói. “Hắn dường như đang lấy lại được tự chủ.”

“Bọn mình đang cắn cật lực đây,” Rachel gắt gỏng. “Mình có cảm giác rằng mình đang đóng một cái đinh năm phân vô đầu hắn đây nè, được chưa?”

“Đây là việc ghê tởm nhất mà tụi mình đã từng làm từ đó tới giờ,” Cassie kêu ca.

“Nếu như quý vị tin tưởng vào một điều gì đó,” Tennant tiếp tục, sự căng thẳng cứ giảm dần theo từng từ hắn thốt ra, “quý vị nhất định phải hi sinh tất cả mọi thứ, phải chịu đựng bất cứ sự khó nhọc nào, phải đấu tranh với mọi đối thủ, mọi kẻ thù, bất luận chúng lớn hay nhỏ. Quý vị nhất định phải không bao giờ bỏ cuộc, không bao giờ đầu hàng cho tới khi cuộc chiến đấu giành được thắng lợi. Cuộc chiến đấu đó, thưa các quý ông, quý bà, là cuộc chiến… để yêu thương! Thưa các quý ông quý bà, một lần nữa xin cám ơn quý vị đã dành cho tôi niềm vinh dự này. Chúc quý vị có một đêm an giấc.”

Căn phòng rộ lên tiếng vỗ tay. Bóng nổ lốp bốp. Mọi người đứng dậy.

Tennant bước nhanh xuống khỏi khán đài. Đám đông nhiệt thành rẽ lối cho hắn băng qua phòng. Họ mỉm cười và vẫy tay với hắn.

“Cám ơn William Roger Tennant!”

“Chúng tôi yêu anh, William Roger Tennant!”

Ax nhìn tôi. “Đây là một nhiệm vụ bất thành.”

“Đúng. Đúng là hổng thực sự thành công. Giờ thì đứng dậy đi, đừng có chễm chệ trên đùi tui nữa.”

Hổng thành công là từ của năm - một từ đã được giảm thiểu tính nghiêm trọng của nó. Những đứa khác thậm chí còn hổng nhận ra năm đó trôi qua tệ hại như thế nào, chứ còn tôi, tôi biết được điều đó qua những lốt biến hình vẹo vọ của mình.

Tụi tôi hướng ra cửa. Tôi không thể ra khỏi nơi này nhanh như mong muốn được.

“Có chuyện gì với gã này ta?” Rachel lầm bầm vọng ra từ chỗ ẩn núp của nhỏ trên đầu Tennant. “Da đầu hắn làm bằng chất nhựa tổng hợp Teflon[12] ư?”

[12] Teflon là tên thương hiệu của một chất polymer do nhà khoa học Roy Plunkett (1910 - 1994) khám phá vào năm 1938. Sản phẩm này được hãng DuPont tung ra thị trường từ năm 1946. Đây là một hóa chất hữu cơ chứa fluor, có tính chất chịu nhiệt và không kết dính.

“Một kế hoạch điên rồ thật đấy,” Jake nói, “nhưng lẽ ra nó phải hữu hiệu chớ. Với bất cứ một con người bình thường nào, kế hoạch này chắc chắn phải thành công. Mình thật sự là hết ý kiến luôn.”

“Sẽ có một cách,” Rachel nói. “Chắc chắn sẽ phải có một cách nào đó chọc tức Tennant khiến hắn phải bẽ mặt trước công chúng.”

Chọc tức ư?

Không. Nó sẽ không hữu hiệu đâu.

Hay là có ta?

CHƯƠNG 20

Ba tôi hổng có nhà khi tôi về. Tôi thở phào. Tôi thậm chí cũng hổng thèm quan tâm xem liệu có phải ba ra ngoài với bà già Robbinette không nữa. Tôi đang ở trong một tâm trạng cực kì xấu.

Nội chuyện thất bại trong toàn bộ nhiệm vụ làm bẽ mặt Tennant cũng đã đủ tệ rồi, nhưng tệ nhất là việc tôi vẫn chưa kiểm soát được quá trình biến hình của mình. Điều đó chứng tỏ rằng tôi hổng kiểm soát được tâm não của mình.

Tôi xem một số chương trình TV. Tôi lên mạng, vào diễn đàn chat về âm nhạc và kết thúc bằng việc gọi tất cả mọi người là lũ khờ. Cuối cùng, khi tôi nhấn nút “thoát” là lúc người tôi đang run lẩy bẩy.

Bánh quy. Tôi cần vài cái bánh quy.

Tôi vào bếp và tìm thấy một nửa gói Pepperidge Farms[13]. Tôi đổ một chút sữa vào.

[13] Một thương hiệu bánh ngọt ở Mỹ.

“Mày biết gì hôn?” Tôi nói với hộp sữa. “Tao hổng quan tâm xem liệu William Roger Tennant có kêu gọi mọi người vào nhóm Chia Sẻ hay không. Nếu tất cả bọn họ đều là những tên ngốc, thì mắc gì tao lại phải thiệt mạng vì họ chớ?”

Hộp sữa hổng nói năng gì liền lúc đó. Có lẽ nó muốn nghĩ rằng thế là xong.

Tôi quay lại phòng khách, nằm trên trường kỉ và bật TV trở lại.

Tiếng chuông cửa vang lên.

“Ôi trời, đừng có là kẻ nào đó bán báo hay thứ gì đó nha.” Tôi lầm bầm trong khi đi ra mở cửa.

“Cassie?”

“Chào. Mình có thể vào trong không?” Nhỏ hổng đợi tôi trả lời cứ thế lách người đi vào. Tôi theo nhỏ vào trong phòng khách. Nhỏ tắt TV và nhìn tôi chờ đợi.

“Gì vậy?”

“Bồ có thể mời mình một cái bánh quy.”

Tôi đưa cả túi cho nhỏ.

“Bồ có gì muốn nói với tui à?”

“Không.”

“Vậy sao bồ lại có mặt ở đây?”

“Mình ở đây để nghe bồ nói.”

Tôi cười. “Gì vậy trời, giờ bồ là bác sĩ tâm thần hả?”

Nhỏ nhún vai. “Bồ tự nhủ rằng: Chúng ta không thể đi gặp các chuyên gia tư vấn, phải không ta?”

“Xem này, tui ổn mà.”

“Không, bồ không ổn chút nào,” nhỏ nói. “Jake không biết, Rachel không biết, nhưng mình thì biết. Có điều gì đó không ổn. Mình nghe thấy nó trong giọng truyền của bồ. Bồ bỏ qua một lốt hình biến.”

Tôi ngồi xuống. Tôi dám chắc là mình đã che đậy kĩ lắm rồi mà. Tôi chắc chắn là như vậy. Nhưng, dĩ nhiên, đây là Cassie, cô nhỏ biết được mọi người đang cảm thấy gì cả năm phút trước khi họ thấy.

“Bồ nói với Jake chưa?”

“Chưa, và mình sẽ không nói.”

“Sao lại không há? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu như mọi người đều quan tâm lo lắng chớ?”

“Bởi vì mình muốn cho bồ biết rằng bồ có thể tin mình. Đủ tin để trò chuyện cùng, bồ biết đấy.”

Tôi nhận ra rằng hai cẳng chân mình đang nhịp nhịp một cách căng thẳng. Tôi ngưng nhịp chân. “Nè, bồ và tất cả mọi người thiệt là dễ thương, nhưng...”

“Mình biết ai mà chả thế: Tất cả tụi mình đều phải chịu áp lực, tất cả tụi mình đều chỉ là đang kiên trì bám lấy mục đích chiến đấu, và hơn nữa, bồ là một anh chàng, mà ‘luật con trai’ là không bao giờ thổ lộ những cảm nghĩ của mình.”

Tôi làm rách túi bánh quy khi giật lại từ tay nhỏ. Nhỏ cầm lấy hộp sữa của tôi. “Ai nói với bồ về ‘luật con trai’ thế? Tối mật đó nghen.”

“Marco à, mình sống chung với cả ba và mẹ dưới một mái nhà. Họ không biết tí gì về bọn Yeerk hay về hội Animorphs tụi mình, nhưng mình vẫn có họ bên cạnh, và mình biết họ yêu thương mình, họ luôn có mặt mỗi khi mình về đến nhà. Jake cũng thế. Ba mẹ Rachel li hôn nhưng...”

“… Và coi xem, nhỏ đúng là trụ cột tinh thần,” tôi vừa nói vừa cười phá lên.

“Rachel có mẹ, và nhỏ thường xuyên nói chuyện với ba nhỏ, nhỏ có hai đứa em gái và nhỏ có mình. Nhưng Marco à, trong vòng hai năm sau khi mẹ bồ qua đời, hay ít ra từ khi mọi người nghĩ rằng cổ đã chết, ba bồ đã hoàn toàn sống tách biệt. Bồ là người đàn ông của gia đình, không có ai trong nhà chăm sóc bồ cả.”

“Tui tự lo cho mình.”

Cassie ngồi xuống bên cạnh tôi, đặt tay lên cánh tay tôi.

“Cassie nè, Jake có biết bồ đang ở đây tán tỉnh tui không đó?”

Nhỏ phớt lờ sự cố gắng pha trò yếu xìu của tôi. “Và rồi tụi mình phát hiện ra mẹ bồ vẫn còn sống. Giờ cổ không còn là mẹ của bồ nữa. Cơ thể của cổ đã bị bọn Yeerk chiếm dụng. Giờ đây, cổ là kẻ thù của chúng ta. Marco à, chỉ trong một khoảng thời gian khủng khiếp, có vài tháng thôi, bồ đã phải đi từ trạng thái tin rằng mẹ bồ đã chết đến trạng thái phải cố gắng hủy diệt cổ, theo đúng nghĩa đen của nó.”

“Và bồ cho rằng có thể điều đó khiến tui bị căng thẳng?” Tôi ngây ra bất động.

“Mình cho rằng điều đó hẳn sẽ đè bẹp hầu hết mọi người,” nhỏ nói. “Phi vụ ấy chống lại cổ và Visser Ba, chính bồ lên kế hoạch khiến cổ leo lên đỉnh núi rồi tạo ra một cú rớt từ trển xuống. Bồ liên quan mật thiết với kẻ cầm đầu Visser Một - mẹ của bồ - trong một cái bẫy mà...”

“Im đi! Im đi!”

Tôi bật dậy khỏi trường kỉ, hai tay bịt chặt tai. Thật ngu ngốc. Tôi bỏ tay xuống. Chúng rung bần bật. “Này, Cassie…” Tôi cất giọng với sự bình tĩnh cao độ. Nhưng ngay sau đó tôi lại quên mất mình định nói gì.

Tôi có thể nhìn thấy mẹ. Trên đỉnh núi ấy. Nhìn thấy nỗi ngỡ ngàng của Visser Một khi hắn nhận ra rằng người đã mang hắn lên tới đó là chính tôi - là thằng Marco - con trai của bà, con trai của vật chủ của hắn chứ hổng phải là một chiến binh Andalite tàn nhẫn… Quân đội và các con tàu của Visser Ba đang tiến tới gần. Mỏm đá biến mất.

Rớt.

Và rồi sau đó, Rachel đã tới chỗ tôi và nói rằng nhỏ hổng thể tìm thấy cơ thể của mẹ. Điều đó có nghĩa là có thể mẹ tôi vẫn còn sống.

Lúc ấy, Rachel đã hiểu rằng nhỏ hổng hề ban cho tôi bất cứ một đặc ân nào bởi cứ mơ hồ như vậy còn tốt hơn rất nhiều so với biết một cách chắc chắn mọi chuyện, kể cả là việc biết chắc được rằng sự tra tấn khủng khiếp dài lê thê của những sự việc hổng rõ ràng, hổng chắc chắn đã kết thúc…

“Vậy tui phải làm gì?” Tôi thì thầm.

“Bồ đang trong một cuộc chiến, Marco. Bồ đang ở đây, trong phòng khách nhà mình, ăn bánh quy, xem TV và tới trường vào sáng thứ Hai nhưng bồ đang trong một cuộc chiến. Những điều tồi tệ sẽ phải đến với bồ.”

“Tobias hổng bị mất kiểm soát. Ax hổng bị mất kiểm soát. Hãy nhìn họ xem, cả hai đều cô đơn. Chúa ơi, Tobias còn hổng thể trở thành người được nữa kìa.”

“Marco, bồ không biết được những gì mà họ đã trải qua đâu. Họ sẽ không bao giờ nói với bồ.”

“Luật con trai,” tôi nói.

“Dù sao đi nữa, vấn đề không phải là ở chỗ hai chú cháu họ cảm thấy gì, biết không? Bồ phải tự xử lí những cảm giác của bồ.”

“Tui cảm thấy như là bồ uống mất sữa của tôi.”

Cassie ngẩng đầu lên. Nhìn nhỏ có vẻ kiệt sức. Chắc chắn rồi. Tôi cũng thấy vậy mà. Tôi cảm thấy hổng vui vì tôi đã khiến nhỏ kiệt sức. Nhỏ đã tới tận đây, mệt mỏi vì cố gắng giúp tôi.

“Tui cảm thấy khá hơn rồi,” tôi nói.

Cassie đảo mắt. “Nè, Marco, đừng nói với mình nếu bồ không muốn nha. Thậm chí cũng đừng nói với Jake cho dù cậu ấy là bạn thân nhất của bồ. Nếu bồ buộc phải giữ kín điều gì, mình đoán là bồ biết bồ cảm thấy thế nào. Nhưng ít nhất bồ cũng cần phải trung thực với chính bản thân mình.”

“Thôi được,” tôi nói nước đôi. “Tui sẽ làm thế.”

Nhỏ đứng dậy, thở dài, và quay ra cửa. Rồi, nhỏ dừng lại. “Bồ biết không, tại dưỡng đường nhà mình, luôn tiếp nhận những con vật bị thương do con người gây ra, do những kẻ ngốc bắn chúng mà không cần lí do, hay cứ ráng thiêu rụi chúng hay bất cứ thứ gì. Mình đã từng phát điên lên. Mình chỉ căm ghét những kẻ đó. Và mình cảm thấy như thể mình đang lãng phí thời gian, bởi vì, bồ biết không, lúc nào cũng có một thằng ngốc nào đó mới hai mươi hai tuổi. Mình đã rất giận dữ với chuyện đó. Nhưng ba mình bảo, ‘Hãy đối mặt với những gì hiện hữu’.”

Tôi lúng túng. “Thế nghĩa là gì?”

“Nghĩa là, động vật mà bị thương, hãy giúp đỡ chúng.” Nhỏ quay lại và nắm tay tôi. “Trong trường hợp của bồ, Marco à, nó có nghĩa là bọn Yeerk đang ở đây, mẹ của bồ là Visser Một, và ba của bồ đang rất cô đơn. Không một điều nào trong ba điều ấy nên xảy ra cả. Nhưng nó đã xảy ra và nó đang hiện hữu.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx