sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 1

Tôi tên là Cassie.

Tôi không nói cho các bạn biết họ của tôi được đâu, tuy tôi muốn thế lắm. Mà tôi cũng chẳng dám kể cho bạn nghe tôi sống ở thị trấn nào, hay bang nào. Hội Animorphs chúng tôi buộc phải mai danh ẩn tích. Chẳng phải vì thẹn thùng đâu, mà vì đó là chuyện sống còn.

Bọn Yeerk mà biết tụi tôi là ai thì tiêu tùng ngay. Nếu không đi đời dưới tay bọn chúng thì cũng thành những kẻ Bị mượn xác. Chúng sẽ nhét một con sên Yeerk vào óc chúng tôi để kiểm soát và biến chúng tôi thành nô lệ - thành những công cụ phục vụ cho cuộc xâm lăng Trái Đất của chúng.

Tôi thật chẳng thích nghĩ đến việc mình bị đặt dưới sự kiểm soát của một sinh vật ngoài Trái Đất. Mà tôi cũng không muốn chết.

Mặt khác, có những điều tôi rất khoái khi trở thành một Animorph. Tuyệt cú mèo luôn.

Như một đêm nọ. Trời khuya lắm rồi. Lẽ ra phải nằm ngoan ngoãn trên giường, thì tôi lại đang ở trong nhà kho, chuẩn bị biến thành một con sóc.

Nhà kho của chúng tôi thật ra đã được thiết kế lại để làm Dưỡng đường Hồi sức Thú hoang. Ba tôi là một bác sĩ thú y. Má tôi cũng vậy, nhưng má làm việc ở vườn thú khổng lồ trong Lâm Viên, nên Dưỡng đường thực ra chỉ có hai cha con tôi thôi. Chúng tôi đem những con chim và thú bị thương về chạy chữa, rồi thả chúng trở lại với môi trường tự nhiên.

Tôi đang ở đúng chỗ ấy. Trong nhà kho. Xung quanh tôi là hàng tá lồng đầy nhóc chim chóc, từ một nàng chim cu ủ rũ vì tông vào cửa kính xe hơi đến con đại bàng chúa xém bị điện cao thế giật chết.

Ở một ngăn khác của nhà kho, chúng tôi đặt những chuồng lớn hơn cho bọn lửng[1], thú có túi, chồn hôi, hươu nai và cả một đôi chó sói bị ngộ độc. Còn ở đầu bên kia (xa chỗ hai con chó sói) là hai con ngựa của chúng tôi.

[1]Động vật thuộc họ chồn, màu xám có vằn đen và trắng trên đầu, sống trong hang dưới đất và ra ngoài hang vào ban đêm. (ND)

Có một phòng phẫu thuật và hai phòng hồi sức nho nhỏ.

Lại nói về cái đêm đó. Bạn đã quan sát một con sóc trong công viên bao giờ chưa? Sóc lúc nào cũng cảnh giác. Lúc nào cũng lơ láo nhìn xung quanh. Cứ như thể mỗi phút trong ngày chúng đều tự hỏi: “Chà, chuyện gì thế nhỉ?”

Cho nên tôi biết rằng, nếu tôi biến thành một con sóc, thì tất cả sự căng thẳng và sợ hãi kia sẽ trở thành một phần của chính tôi. Đó là điều mà Hội Animorphs chúng tôi luôn phải xử lý: kiểm soát những bản năng, trí óc của con vật gắn liền với thân thể của nó.

Thế là tôi ở đó, trong cái nhà kho tối lờ mờ chỉ có ánh sáng vàng yếu ớt từ những bóng đèn trên trần. Vì sao tôi lại ở đó ư? Vì có một ai đó, hay một con vật gì đó đã lẻn vào khu chuồng chim. Đêm hôm qua chúng tôi vừa mới mất một bệnh nhân: một chú vịt.

Hơn nữa, cũng bởi vì tôi không sao ngủ được. Tôi cứ mơ thấy những giấc mơ lạ. Thì cũng chỉ là những giấc mơ không bình thường thôi. Giống như... tôi cũng chẳng biết nữa. Nhưng lạ lắm, chỉ có vậy thôi.

“Thoải mái đi nào, Magilla,” tôi thì thào với con sóc đang ở trên tay. “Hổng đau đâu mà.” Tôi móc vài hạt dẻ trong túi ra, và đưa cho nó một hạt. Một hạt khác rớt xuống sàn.

Có những lần biến hình thật dễ dàng, có những lần thật khiếp đảm. Cái cảm giác lúc tôi biến thành ngựa thật là tuyệt. Còn thành cá hồi thì, ừm, có hơi kỳ cục hơn chút chút. Suốt thời gian ấy tôi cứ bị ám ảnh bởi ý nghĩ ai đó sẽ chiên mình lên và xực mình với nước sốt tartar.[2]

[2]Sốt tartar: loại sốt may-on-ne (trộn với dưa chuột ngâm giấm bằm nhỏ).

Mà tôi thì không ưa nước sốt tartar.

“Sóc ơi,” tôi tự nhủ. Trước khi bắt đầu biến hình bao giờ tôi cũng ráng thử nghĩ xem nếu mình là con vật ấy thì có cảm giác ra làm sao.

Sự biến đổi đầu tiên về cơ thể là ở kích thước. Tôi bắt đầu co rút lại. Đó là một cảm giác rất kỳ dị. Này nha, bạn cảm thấy giống như mình đang đứng hoàn toàn bất động, nhưng mặt đất thì lại lao về phía bạn, còn trần nhà thì chạy tuốt ra xa. Các tay nắm cửa không còn ở chỗ cũ nữa. Và bất thình lình, chúng ở phía trên đầu bạn.

Khi hai cánh tay tôi tụt lại vào trong thân thì tôi đã co lại chỉ còn chừng sáu, bảy tấc. Đúng lúc đó, con Magilla thật vùng thoát ra. Nó chạy về chuồng, chui vào và đóng cửachuồng lại - tôi thề là đúng vậy đó. Tôi vẫn còn hai chân bình thường (tuy đã ngắn tủn) nhưng hai cánh tay thì teo lại. Tôi vẫn còn đủ năm ngón tay nhưng bây giờ chúng bé tẹo, quá bé so với người tôi.

Hai tai tôi trượt tuốt lên đỉnh đầu. Một thứ lông mềm mại màu xám lan ra khắp mình tôi như làn sóng. Mặt tôi phồng lên và nhọn ra.

Thế rồi đến cái trò quái nhất! Đuôi tôi tòi ra từ phía cuối thân mình. Và thế này mới tuyệt chứ: lúc ấy tôi chưa phải một con sóc thật sự, vẫn nửa phần là người với kích thước của một con nhóc, vậy mà lại có cái đuôi thò ra cỡ sáu tấc! Còn dài và bự hơn một cái đuôi sóc thật một khi tôi đã biến thành sóc hoàn toàn.

Tôi ngoái đầu ra phía sau và thấy cái đuôi xù màu xám vồng lên trên người mình. Quá hay!

Hai chân tôi tụt vào và tôi sụp xuống mặt sàn xi măng của nhà kho.

Đột nhiên tôi khám phá ra là mình đã không quét dọn nhà kho thật sạch sẽ như vẫn tưởng. Khi mặt bạn chỉ cách sàn nhà có vài centimet thì cái bạn thấy được có thể khiến bạn rất ngỡ ngàng.

Thế rồi cái trí óc của loài sóc xộc vào.

Waaa!

Mèng ơi, người tôingập tràn năng lượng!

Như thể tôi được nối vô dòng điện một triệu vôn ấy. Tôi được nạp điện đầy ứ! Cái trí óc chậm chạp trì trệ của con người trong tôi vừa bị thổi bay vì sự bùng nổ đột ngột của năng lượng.

Một tiếng động?

Cái gì vậy? Tôi dỏng hai tai. Tôi ngoắt đầu lại, tập trung hai con mắt thô lố. Một con chim trong lồng!

Một tiếng động mới! Cái gì nữa đây? Tôi chạy vòng vòng.

Không, gượm đã! Kia là cái gì? Và kia nữa? Còn tiếng động nọ?

CHIM SĂN MỒI! Chúng ở khắp nơi! Tôi bị bao vây rồi! CHIM SĂN MỒI!

Chim! Những con chim lớn với bộ vuốt tàn ác. Ở xung quanh tôi.

Khoan. Có một hạt dẻ. Ôôô. Một hạt dẻ.

CHIM SĂN MỒI! Báo động!

Tôi vụt chạy. Ngó trái. Ngó phải. Khịt khịt khịt không khí.

Ôi, phải rồi. Chim săn mồi. Tôi ngửi thấy hơi chúng. Tôi nghe thấy chúng. Những con chim. Một con sói. Một con lửng.

CHIM SĂN MỒI! CHẠY ĐI, CHẠY ĐI, CHẠY ĐI!

Ồ, đợi đã. Một cái hạt? Tôi chạy nhanh tới. ĐÚNG CHÓC! Một hạt dẻ! Tôi chộp nó bằng bộ vuốt trước và ngay lập tức chọc thủng một lỗ. Số dzách! Tuyệt cú mèo! Hạt dẻ! Tôi đã vớ được nó! Không ai giằng nổi của tôi đâu. Hà hà!

Một tiếng động! Cái quái gì thế nhỉ?

CHIM SĂN MỒI!

Đừng đánh rớt hạt dẻ! Tha cả hạt dẻ mà chạy! CHẠY ĐI!

Với hạt dẻ ngậm cứng trong hàm, tôi chạy biến.

Tôi leo tuốt lên trên tường. Thẳng tuốt.

Và đó là lúc Tobias quyết định chường mặt ra.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx