sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 16

“Aaaaaa!”

Tôi cảm thấy như thể mình rơi mãi mà không xuống đến mặt nước.

Bùm-ụp!

Chân tôi đập vào nước trước rồi tôi ngụp xuống dưới mặt biển trong một cột bong bóng.

Cái lạnh làm tôi choáng váng. Nước cóng như băng. Và ngay cách tôi có một mét là bức tường thép đáng sợ của con tàu đang lướt qua với một tốc độ khó tin.

Tôi đạp chân và bắt đầu nổi lên mặt nước. Tôi bơi giỏi từ lúc còn bé tẹo, nhưng ở sâu giữa lòng biển khơi thế này thì tôi sợ chết khiếp. Đâu phải là bể hay ao, mà là đại dương. Cách xa bờ hai mươi dặm lặn.

Tôi xuyên qua mặt nước và hít căng không khí đầy phổi cùng lúc uống đầy một miệng nước biển mặn chát. Sóng bạc đầu cao ngất vậy mà khi còn ở trên tàu tôi cứ ngỡ là những gợn sóng nhỏ. Tôi chẳng thể nhìn thấy bất cứ đứa nào trong bọn. Chỉ thấy cái thành tàu sừng sững.

Nào Cassie, tôi tự nhủ, biến hình đi. Làm đi chứ. Đây đâu phải chỗ cho một con người.

Chẳng có gì tuyệt vọng bằng một mạng người giữa đại dương. Nếu không có phép biến hình thì tôi sẽ chẳng cầm cự nổi một tiếng đồng hồ.

Tôi cảm thấy sự biến đổi bắt đầu ngay khi tôi tập trung vào biến hình. Thoạt đầu tôi có cảm tưởng mình sẽ chết. Tôi giành ngay lập tức gần như toàn bộ sức nặng của một con cá heo chỉ với mỗi đôi chân người đang đạp cuống cuồng để giữ cho đầu nổi trên mặt nước. Hai cánh tay tôi đã biến thành chân chèo.

Một con sóng quét qua người, khiến tôi phì nước ra cả đằng mồm lẫn đằng mũi. Tôi nhận ra rằng mình không thể giữ cho đầu nổi trên mặt nước lâu hơn, nên hít một hơi dài và lặn xuống.

Khi mắt tôi biến ra mắt cá heo, khả năng nhìn dưới nước của tôi tăng tiến liền. Tôi có thể nhận ra những hình dạng đang quẫy đạp dưới lòng nước xung quanh mình, Jake đã biến đổi phân nửa. Rachel sắp hoàn thành. Marco, với một cái miệng cá heo rộng hoác, trông có vẻ thích chí lắm.

Thế rồi, qua một cú đập của chiếc đuôi mới hình thành hoàn chỉnh, tôi biết là mình đã an toàn. Tôi đã biến hình xong. Tôi đã là một con cá heo giữa thế giới của loài cá heo. Sự vụng về của con người, cái lạnh của con người, nỗi sợ hãi của con người trước một môi trường xa lạ, tất cả đều đã tan biến.

Tôi thấy mình ấm áp và tự chủ ở đúng nơi đúng chốn của mình.

“Mọi người ổn cả chứ!”

Từng đứa một đáp lời. Bọn tôi đã thành công. Nhưng tệ thật, đó mới chỉ là phần dễ nhất của phi vụ này.

“Hay lắm, dzui dzẻ lắm,” Marco mỉa mai. “Đừng bao giờ, chớ có bao giờ lặp lại đó nghen.”

“Cassie?” Jake hối tôi.

Tôi tìm cách thư giãn, để cho tâm trí người của mình rút lui một chút. Tôi cần nghe những bản năng của cá heo. Tôi cần hiểu những thông tin của con cá heo. Tôi cần hiểu những thông tin của con cá voi, việc mà chưa một con người nào làm được.

“Không xa đâu” Tôi nói. “Tụi mình chỉ còn cách vài… ừm… thôi bỏ đi, không có tín hiệu rõ về độ xa. Nhưng cứ tin mình đi, gần tới nơi rồi.”

“Tụi này theo bồ đó, Cassie à” Jake tuyên bố.

Tôi cảm thấy mình mà đóng vai thủ lãnh thì ngộ thiệt. Nhưng thực sự chỉ có tôi biết đường. Lúc đầu bọn tôi bơi sát dưới mặt nước. Điều này khiến tôi lúng túng, vì loài cá voi bơi sâu hơn, thế giới mà loài cá voi nhìn thấy và biết rõ thì ở sâu hơn thế giới mà con cá heo trong lòng tôi từng trải qua.

Song tôi vẫn biết là mình đi đúng hướng. Những tiếng dội lách tách định vị vẽ ra trong tâm trí những bức hình lù mù chỉ hiểu được phần nào: những đồi cao lũng sâu và những vết nứt dưới lòng biển. Tôi cảm thấy những dòng chảy hút tôi vào.

Tôi cảm nhận được những thay đổi của nhiệt độ nước.

Tóm lại, tôi chỉ đơn giản là tôi biết, thế thôi.

“Nào, mọi người, hít một hơi thiệt dài nghen,” Tôi hô.

Cả bọn trồi lên mặt nước, tống hết khí thải ra, hít đầy phổi luồng không khí trong lành của biển cả.

“Nè, cái gì kìa?” Rachel hỏi.

“Cái gì?” Tôi hỏi lại.

“Đằng kìa kìa. Một chiếc máy bay trực thăng.”

Cả bọn quan sát chiếc trực thăng đang bay thấp và rất chậm trên mặt nước. Chỉ cách có vài trăm mét, nhưng ở trên mặt biển tầm nhìn của cá heo không được rõ như mắt người.

Nhưng lúc chiếc trực thăng bay đến gần, tôi có thể nhìn thấy nó đang rà một sợi dây cáp trong lòng nước.

“Một kiểu máy cảm ứng.” Jake suy đoán.

“Chúng đang tìm kiếm cái gì đó dưới nước.” Marco tán thành.

“Bọn chúng đó,” Tôi nói.

Không đứa nào bàn cãi. Tất cả chúng tôi đều biết đúng là như vậy. Bọn Mượn xác đang bay trên chiếc trực thăng ấy.

Bọn Yeerk đang ở quanh đây.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx