sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 6

“Đứng lại!” Một chú an ninh hét lớn. “Tôi ra lệnh, đứng lại!”

Nhưng Ax hổng cho đứng lại là hay. Ảnh đang hoảng loạn.

Một cô nọ vừa bước ra từ cửa hàng mỹ phẩm, tay lủng lẳng chiếc túi đựng mấy thứ chai lọ đủ màu sắc. Ax đâm sầm vào cô ta. Cái túi bắn tung lên trời.

Hai cái cuống bắt đầu ló ra từ đỉnh đầu ảnh. Mấy con mắt phụ xuất hiện ở cuối cuống bèn hướng ngay ra phía sau để ngó chừng những người đang rượt theo.

Tôi và Jake nằm trong số người này. Hai đứa tôi chạy trước mấy chú an ninh, nhưng chỉ hơn có chút nhéo. May mà họ tưởng lầm bọn tôi là mấy đứa nhóc ngốc nghếch bám theo vì tò mò.

Tôi nghe một chú an ninh hét to vào máy điện đàm. “Chặn nó lại ở cửa Đông!”

Hai chân bắt đầu mọc ra từ ngực Ax. Đó là hai chân trước của ảnh. Đầu tiên chúng nhỏ thôi, nhưng sau đó to lên rất nhanh.

Ax chậm lại khi các chân người bắt đầu biến đổi. Hai đầu gối gập lại, rồi cột sống dãn ra, bắt đầu hình thành cái đuôi.

Đúng lúc đó, tôi nghe tiếng hét.

“Á á á á á!”

“Cái gì vậy” Cái gì nữa nè trời?”

Người ta hét, vùng chạy, vứt lại cả giỏ xách khi trông thấy cái sinh vật ngó phát ớn mà Ax đang biến thành. Một thứ nửa người, nửa Andalite. Một khối bầy nhầy đang đột biến với những bộ phận nửa vời.

Tôi chẳng thể trách gì họ. Chính tôi cũng còn muốn hét lên nữa là.

Hai đứa tôi chạy qua tiệm cửa giày, đến gần sát cửa ra, thì thấy Ax bật ngã chúi xuống, đứng trên hai chân trước của ảnh. Ax trượt dài trên mặt sàn đá cẩm thạch trơn tuột.

Phần lớn mọi người đã tụt lại phía sau, trừ mấy chú an ninh siêu thị và hai đứa tôi.

“Mấy nhóc kia tránh ra đi!” Một chú an ninh quát lên. “Tên này coi bộ nguy hiểm lắm đó.”

Ax lao nhanh. Giờ thì với bốn cái vó Andalite, trông ảnh tự tin hơn rất nhiều. Việc biến hình đã gần hoàn tất. Cái miệng người của ảnh đã biến mất. Những cặp mắt phụ đã ở đúng vị trí. Hai cánh tay và bốn cái chân cũng đã định hình xong.

Sau hết, cái đuôi mọc dài ra.

Chính lúc đó, tôi nghe tiếng thì thào thảng thốt của chú an ninh gần nhất: “Andalite!”

Tôi quay phắt lại phía hắn. Chỉ có một tên Mượn xác mới nhận ra một người Andalite!

Tên an ninh - Mượn xác rút súng ra khỏi vỏ.

“CHẠY ĐI!” Tôi hét gọi Ax.

Tên Mượn xác đứng chắn ở giữa Ax và cánh cửa. Sai lầm rồi thầy Hai. Cái đuôi Andalite loáng lên, nhanh đến mức mắt tôi chẳng nhìn thấy. Khẩu súng của tên Mượn xác bay cái vèo. Hắn ôm chặt một cánh tay đỏ ngầu máu.

Ra khỏi cửa, bọn tôi chạy bán mạng.

Còi hụ!

“Cớm thứ thiệt đang mò tới.” Tôi nói. “Hổng phải cớm siêu thị nữa rồi!”

“Mình chạy đâu bây giờ?” Ax hỏi, lần này bằng ý nghĩ.

“Lúc này mà còn xin lời khuyên nữa hả trời?!” Tôi cuống cuồng ngó quanh. Leo lên xe buýt thì không ổn rồi. An ninh siêu thị đã tràn ra từ khuôn cửa kính. Cảnh sát đô thị trong đồng phục đen trắng thì đang la hét lao tới.

Chỉ có nước duy nhất là chạy. Thế là chúng tôi chạy. Chạy lại bãi đậu xe. Hai thằng nhóc và một gã dị hợm không thuộc hành tinh này.

“Ra cửa hiệu tạp hóa!” Jake la lớn.

“Cái gì?” Tôi hổn hển hỏi. Tôi đã mệt muốn rã cẳng.

“Đằng kia!” Jake đưa tay chỉ. Đó là cửa hàng tạp hóa nằm dọc bãi đậu xe. Và đó cũng là lối duy nhất bọn tôi có thể chạy.

Xe cảnh sát đã quay quanh bọn tôi.

“Bị vây cứng ngắc rồi!”

“Chưa chắc đâu.” Tôi nói.

Chúng tôi phóng mình qua cánh cửa kính to đùng của siêu thị với một tốc độ kinh dị. Tôi nghe như có tiếng đạn réo.

“Jake!” Tôi la lên. “Giúp mình với!” Tôi vừa có một ý tưởng để làm chậm chân những kẻ đang săn đuổi. Tôi vớ lấy một hàng dài các xe đẩy lồng vào nhau và đẩy ra cửa. Jake cũng nhào lại phụ tôi.

Rồi hai đứa tôi lại chạy tiếp. Ngay bên cạnh, Ax run rẩy trượt dài trên sàn nhà trơn tuột, va lung tung vào các kệ hàng hóa. Những hộp ôliu và cà chua đổ tung tóe sau lưng ảnh.

Khách hàng la hét và tông những chiếc xe đẩy vào nhau.

“Quái vật! Mẹ ơi, quái vật!” Một nhóc con la lớn.

“Quái vật giả đó mà con.” Mẹ nó nói.

Quái vật giả. Nói có lý.

Và rồi tôi thấy lối thoát. Nó nằm ở cuối hành lang. Nhưng tôi cần chút thời gian. Tôi cần mọi người phải tránh đường. Không được ai chứng kiến.

“Có bom!” Tôi hét thật to, muốn thủng cả lá phổi. “BOM!”

“Cái gì?” Jake sửng sốt.

“Có BOM!” Có bom trong siêu thị! Chạy đi! Mọi người chạy đi! CÓ BOM!”

“Bồ làm trò gì vậy?” Jake quát lên.

“Cảnh sát đã vây kín khu này rồi. Chỉ có một lối thoát duy nhất mà thôi.” Tôi nạt lại nó, đưa tay chỉ ra trước. Tôi chỉ vào mấy cái thùng đựng tôm hùm sống ở cuối hành lang, chỗ quầy bán hải sản.

“Ồ, không.” Jake rên rỉ.

“Ồ, có.” Tôi nhếch miệng cười.

Người mua hàng hoảng loạn nháo nhác chạy, hổng biết vì quả bom hay vì Ax. Nhưng đống xe đẩy ở cửa và dám người xông ra đã làm chậm bước đám cảnh sát, đủ cho bọn tôi có một khoảng thời gian quý báu.

Tôi có linh cảm hình như bọn cớm Mượn xác đang ngăn không cho cớm thứ thiệt rượt theo bọn tôi và không để người nào làm chứng.

“Nào, bọn mình tắm cái đi.” Tôi nói.

May quá, đó là một cái thùng đựng tôm rất lớn. Tôi bám vào hông thùng rồi đu người vào trong. Jake leo vào ngay sau tôi. Mỗi đứa tôi chộp một con tôm ném về phía Ax.

Hấp thu ADN tôm chẳng dễ chút nào. Tôi cố tập trung, nhưng trong đầu tôi chỉ có hình ảnh một đám cớm Mượn xác ác ôn ở bên ngoài siêu thị đang chuẩn bị ào vô, tên nào tên ấy súng ống lăm lăm.

Con tôm trở nên thiu thiu, hết cục cựa, đúng kiểu mấy con thú bị hấp thu ADN.

Tôi thả nó vô lại trong nước. Hai đứa tôi lột vội quần áo, giày dép rồi ném chúng cùng với cái túi của cửa hiệu Radio Shack, vào thùng rác gần đó.

Ax đã bắt đầu biến hình. Tôi và Jake đợi Ax thu nhỏ một chút rồi túm ảnh lôi luôn vào thùng tôm.

Người Ax đã bắt đầu cứng như áo giáp, còn tay chân thì tách ra, thu nhỏ lại.

Đến phiên tôi bắt đầu biến hình.

Tôi đã từng trải qua nhiều phen sợ hãi từ khi trở thành một Animorph, thế mà đến giờ vẫn không sao quen được. Và bạn biết hông, tôi sợ đến mức xương cốt cũng buốt cả lên.

Bất cứ giây nào, chúng cũng có thể ập tới.

Bất cứ giây nào, chúng cũng có thể tóm được bọn tôi đang biến hình nửa chừng.

Tôi ngó sang Jake. Mắt nó đã biến mất, thay bằng hai viên kẹo đen tròn vo.

“Eo ơi, khiếp!”

Tám cái chân màu xanh, gai gai, trông như chân sâu bọ tòi ra từ ngực nó.

“Á á á á á!” Tôi hết hồn la lên.

Cái mặt Jake như nứt ra, xẻ thành một mớ ống chằng chịt. Nhìn nó mà tôi muốn ói… chỉ có điều là bản thân tôi cũng chẳng còn cái miệng.

Ngay lúc đó, tôi cảm thấy những cọng râu phọt ra từ trán tôi như những thanh giáo dài ngoằng.

Tôi đang co rút lại, nhỏ dần, nhỏ dần, và chìm dần trong lớp nước mà lúc này đã ngập đến ngang cổ.

Tôi có một cảm giác rùng rợn khi biết rằng tất cả những xương xẩu trong cơ thể tôi đang tan biến dần. Đồng thời, một lớp vẩy cứng như móng tay ở đâu ra bọc lấy toàn bộ cơ thể tôi.

Cơ thể người của tôi đã tan biến. Cặp mắt người của tôi nhòe nhoẹt dần. Tôi không còn thấy được như người nữa.

Cũng tốt thôi. Vì tôi cũng chả khoái nhìn thấy mình đang trở thành cái giống gì.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx