sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 15

Tôi đã bình tĩnh lại và ngủ thật êm. Cũng có những giấc mơ đó, nhưng tôi vứt béng chúng ra khỏi đầu.

Sáng hôm sau thức dậy, tôi cố lờ đi cặp mắt đỏ quạch của ba tôi. Hình như ba đã khóc. Tâm trạng ba càng trở nên tệ hơn khi ngày chủ nhật đến gần. Đó là ngày giỗ lần thứ hai của mẹ tôi.

Nhưng cả chuyện này nữa, tôi cũng phải tống ra khỏi đầu. Có rất nhiều thứ không thể giữ u uất mãi trong đầu, nếu không, riết rồi nó sẽ trở thành thói quen.

Tôi gặp Jake trong hành lang ở trường. Tôi giả bộ không nhận ra nó.

Tôi cũng thấy cả Rachel nữa. Mắt nhỏ này vẫn còn bần thần, như là nhỏ bị mất ngủ, như là nhỏ đã gặp chuyện gì hết sức tồi tệ.

Ngay cả Cassie trông cũng có vẻ hoang mang. Điều đó đã diễn ra với cả bọn kia mà. Thật chẳng dễ gì quên hình ảnh những chiếc cẳng của mình bị giựt tung ra, cảnh tượng mình bị xẻ ra từng mảnh.

Tôi nghĩ một ngày nào đó, một trong mấy đứa tôi sẽ phát điên. Điên thật sự. Điên tới mức phải nhốt vô bệnh viện tâm thần. Bởi vì điều đó là quá sức chịu đựng. Bởi vì nó vượt ra khỏi những lẽ sống bình thường.

Đứa nào đó trong bọn tôi sẽ phát rồ lên, sẽ mất tự chủ, mất chính bản thân mình. Điều này có thể xảy ra lắm chứ… ngay cả với những con người mạnh mẽ nhất.

Tôi biết rõ điều đó. Nó đã từng xảy ra với ba tôi. Tôi cứ ngỡ là không có gì có thể hủy hoại được ba, vậy mà cái chết của mẹ tôi đã làm được điều đó.

Lẽ ra ba phải là một kỹ sư, thậm chí một nhà khoa học nữa, thật đó. Ba tôi thông minh hết biết luôn. Chúng tôi đã từng có một ngôi nhà đẹp, một chiếc xe đẹp. Tôi lẽ ra phải sống ngay sát nhà thằng Jake.

Tôi biết tất cả những thứ đó chẳng quan trọng gì lắm. Tôi biết có nhiều của cải không phải là mục đích của đời người. Nhưng tôi vẫn thấy khổ sở khi ba tôi nghỉ làm. Bác Jerry, ông chủ của ba tôi, đã xử rất đẹp. Bác cho phép ba tôi nghỉ vài tuần để nguôi ngoai về cái chết của mẹ tôi… Nhưng vài tuần với ba tôi là không đủ.

Ba tôi giờ đây là một người gác cửa, mà công việc cũng chỉ được tạm thời thôi. Ban đêm, ba tôi tháo dỡ mấy cái hộp ở siêu thị, hay làm mấy việc đại loại thế. Nhưng tôi chẳng quan tâm chuyện ba tôi làm những công việc thấp kém gì. Cái quan trọng là kể từ khi tôi mất mẹ, thì coi như tôi cũng đã mất cha.

Các bạn thấy đó. Người ta có thể phát rồ lên. Người ta có thể đánh mất chính mình. Tôi biết chứ sao không.

Tôi đi vẩn vơ quanh các lớp học buổi sáng mà chẳng có mục đích gì.

Đến bữa ăn, tôi sán lại bàn của Rachel. Nhỏ làm như không nhận ra tôi, cứ cắm cúi xắt thịt đút vô miệng như cái máy.

Một con nhỏ tên Jessica bê khay thức ăn đi ngang qua, đụng vô Rachel làm nhỏ tuột tay rớt cãi nĩa. Cái nĩa rơi xuống khay làm thức ăn bắn tung tóe.

Tôi không rõ Jessica đụng cú này là vô tình hay cố ý. Nó là loại con gái lúc nào cũng tưởng mình ngon.

“Làm gì kỳ vậy!” Rachel nổi đóa.

“Mày muốn gì?” Jessica sửng cồ hỏi. “Dám la tao hả? Giỏi chu cái miệng ra, tao đập cho phù mỏ bây giờ.” Nói đoạn nó xô mạnh vào lưng Rachel.

Nhanh như chớp, Rachel đứng phắt dậy. Nhỏ quay ngoắt lại, túm cổ áo của Jessica và đẩy nó ngã ngửa ra cái bàn bên cạnh.

Jessica nặng hơn Rachel chí ít cũng sáu bảy ký, nhưng đó là chuyện nhỏ. Rachel đang đè ngửa nó trên chiếc bàn lổn nhổn những khay, dĩa và thức ăn. Cúi sát xuống mặt Jessica, Rachel lạnh lùng dằn từng tiếng: “Chớ… đụng… đến tao.”

Tôi thấy Jake đang ở tuốt đầu kia của căn phòng, quá xa để ra tay can thiệp. Cassie đang ở cạnh nó. Tôi phải nhào vô thôi.

Tôi lao về phía Rachel. Hít một hơi thiệt là sâu, tôi chèn tay vô giữa hai đứa nó.

“Bồ lui ra đi, Marco.” Rachel rít lên.

“Lôi nó ra đi! Nó điên rồi!” Jessica hét to.

Tôi đẩy Rachel, cố tách nhỏ ra khỏi Jessica, bất chợt, Jessica xông tới. Nó muốn đánh lại Rachel.

Hụt!

“Úi!” Tôi bưng con mắt bên trái. “Tự nhiên đánh tui là sao?”

Ngay lúc đó, giáo viên đầu tiên ló đầu ra.

Năm phút sau, Jessica, Rachel và tôi đã ngồi trong văn phòng thầy hiệu phó.

Văn phòng lão Chapman.

Jessica đang làm mình làm mẩy, la hét ỏm tỏi. Rachel lạnh lùng nhìn bơ ra phía trước. Tôi thì tự hỏi hổng biết mắt tôi đã sưng vù lên chưa.

Lão Chapman nhìn từng đứa bọn tôi. “Chuyện này là sao?” Lão hỏi. “Đánh lộn trong phòng ăn hả? Rachel, cả em mà cũng làm vậy sao?”

“Sao ạ, hổng lẽ thầy cho là nó ngoan hơn em?” Jessica thắc mắc.

Chapman lờ nó đi. Lão tập trung vào Rachel. “Có chuyện gì vậy? Thầy Halloram nói chính em là người ra tay trước. Em có gì không ổn vậy, Rachel? Em có bị căng thẳng gì không?”

Tôi chợt hoảng hồn. Ánh mắt Rachel toát ngay một tia nguy hiểm. Tôi sợ nhỏ phát rồ lên và nói huỵch toẹt ra: “Có đấy, thầy Chapman, tôi hơi bị căng thẳng. Tôi đã suýt bị giết chết khi biến thành con kiến chui vô căn hầm nhà thầy để kiếm cách chống lại thầy và lũ bạn Yeerk xấu xa của thầy.”

“Dạ, thưa thầy Chapman, đó là lỗi tại em ạ.” Tôi nói.

“Lỗi tại em?” Cặp mắt lão Chapman nheo lại.

“Dạ, đúng ạ. Ơ… hai bạn ấy đánh lộn vì em ạ. Dạ, cả hai bạn ấy đều rất thích em…”

“Ê, mày có điên không đó, cái con cóc lùn kia?!” Jessica gầm lên.

Tôi liếc sang Rachel và thấy một bên mép nhỏ hơi nhếch lên. Đó là sự khởi đầu của một nụ cười.

Lão Chapman quát tháo bọn tôi một chập và dọa sẽ đưa cả ba đứa ra Hội đồng kỷ luật. Sau đó lão đuổi bọn tôi ra.

Rachel bước sóng đôi với tôi.

“Ước gì mình có thể làm được vậy.” Nhỏ nói.

“Cái gì nữa?”

“Ước gì lúc nào cũng nghĩ tếu về mọi thứ như bồ đó. Chính nhờ vậy mà bồ luôn bình tĩnh và tự kiểm soát được.”

“Tui mà bình tĩnh và tự kiểm soát được á?” Chuyện này ngộ à nhe, nhỏ Rachel nghĩ tôi ngon vậy sao?

“Hôm qua… Tối qua… Mình đã gặp ác mộng.” Rachel nói rồi rùng mình, nhưng lại cười ngay được. “Đôi khi bồ làm mình tức điên vì cái lối đùa dai của bồ, Marco ạ, nhưng chớ có thay đổi nha… Bọn mình rất cần óc hài hước của bồ.”

“Hài hước? Bộ bồ nghĩ mình giỡn chơi hả? Hổng phải bồ và Jessica yêu mình điên cuồng hay sao?”

“Đừng có mơ.” Nhỏ nói.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx