sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 18

Vùùùùù!

Chiếc Con Rệp đánh thêm một vòng nữa rồi có vẻ như dừng lại hẳn. Nó hạ dần xuống đáy thác.

Con Rệp là loại tàu nhỏ nhất của bọn Yeerk. Nó không lớn hơn chiếc xe đưa rước học sinh là bao. Nó có cái dáng hùm hụp của loài côn trùng, có điều là hai bên hông tòi ra hai ngọn giáo dài thoòng đầy răng cưa, chĩa ra trước. Nhìn chung, nó y chang một con gián lăm le hai thanh giáo.

Chiếc Con Rệp hạ xuống rất nhẹ nhàng.

Tôi nín thở.

“Chờ thêm chút nữa đã.” Jake nói. “Chờ chút!”

Cánh cửa chợt mở. Từ bên trong bước ra một tên Mượn xác Hork-Bajir.

Ông hoàng Andalite, anh của Ax, từng nói rằng Hork-Bajir là một giống dân tốt, nhưng đã bị bọn Yeerk cưỡng bức làm nô lệ.

Vụ đó thì hổng biết nhưng, í ẹ, cứ nhìn cái tạng của họ thì hổng nghĩ vậy được. Dân Hork-Bajir là những lưỡi dao cạo di động khổng lồ. Họ cao chừng hai mét mốt, có hai tay, hai chân và một cái đuôi lởm chởm xấu xí giống cái đuôi của người Andalite.

Họ có những cái sừng như thanh kiếm lòi ra từ những cái đầu rắn. Ở cổ tay, cùi tay, đầu gối đều có những thanh cựa sắc lẻm.

Nói vắn gọn: Nếu quỷ sứ mà có thật chắc chúng cũng sợ chết khiếp khi dòm thấy mấy ông nội Hork-Bajir này.

“Sẵn sàng nha.” Jake nghiêm giọng.

Tên Hork-Bajir bước hẳn ra ngoài chiếc Con Rệp. Nhưng rồi hắn đứng ỳ ra đấy.

“Thể nào cũng có một tên Taxxon ở trong tàu.” Ax nhắc nhở bọn tôi.

“Biết rồi.” Tôi nói.

Tại sao tên Hork-Bajir lại đứng hoài một chỗ vậy ta? Chắc hắn đang thăm dò xung quanh. Nhưng chính hắn đáp lại tín hiệu kêu cứu chớ ai. Tại sao hắn lại đứng đực ra như đang chờ đợi cái gì vậy cà?

“Đếm đến ba nhé.” Jake nói trong đầu bọn tôi. “Một… Hai… Ba!”

“Tsiiiiirrrrr!”

Tobias bổ nhào xuống từ bầu trời với tốc độ cả trăm kilômét giờ. Nó chìa vuốt ra trước, bập thẳng vào mặt tên Hork-Bajir.

“GẦẦẦẦMMM!” Jake nhảy vọt ra từ chỗ nấp. Nó chồm lên tát tên Hork-Bajir bằng những cái vuốt xòe rộng.

Tên Hork-Bajir ngã đánh uỵch.

Jake lăn một vòng tránh những cú chém điên cuồng của hắn.

Ngay lúc đó, Rachel ủi tới như một cỗ xe tăng.

“Anh Jake, tránh ra đi.” Nhỏ nói. “Để hắn cho em!”

Rachel đạp cái cẳng to như thân cây lên ngực tên Hork-Bajir rồi dí hắn xuống đất. Nhỏ không nghiền nát hắn ra, mà chỉ giữ như giữ một con gián muốn đạp nát lúc nào cũng được.

Tên Hork-Bajir quyết định không chống trả nữa mà nằm im thin thít.

Sao dễ quá vậy ta, tôi chợt cảnh giác. Quá dễ. Không một tên Mượn xác Hork-Bajir nào lại đầu hàng lẹ dữ vậy.

Nhưng tôi còn phải làm việc khác. Nhiệm vụ của tôi là chui vào chiếc Con Rệp và hạ tên Taxxon.

“Nhào vô!” Tôi hét lên.

Tôi xông ra, lạch bạch chạy trên đôi chân dã nhân ngắn cũn cỡn. Hai cánh tay vạm vỡ, đồ sộ khua trong không khí. Cassie và Ax ở ngay sát nách tôi. Taxxon là một giống ghê tởm, một thứ sâu róm khổng lồ, nhưng không đáng ngại. Bọn tôi thừa sức xử lý tên Taxxon đó.

Nhưng ngay lúc đó…

Chiiiiúúúúú!

Một tia sáng đỏ chói xé không khí đập xuống ngay phía trước, chỉ cách tôi có vài phân. Nó chặn tôi lại.

Chiiiiúúúúú!

Một tia đỏ chói nữa xẹt ra phía sau tôi. Nó làm sỏi bốc hơi, tạo ra nguyên một lối đi.

“Tia Nghiệt!” Ax hét lên.

Tôi luống cuống chạy quanh, tìm một chỗ để nấp.

Chiiiiúúúúú!

“Coi kìa!” Cassie hét lớn trong đầu bọn tôi. “Ở trên rìa thác đó!”

Tôi nhìn lên trong khi những tia Nghiệt tạo thành một cái lồng ánh sáng chết chóc giam chặt bọn tôi. Rìa thác bên trên dày đặc những tên Hork-Bajir dàn thành hàng. Tôi nhìn sang trái. Một đám nữa! Tôi nhìn sang phải… Thêm một đám nữa!

Toàn bộ ngọn thác bị vây bọc bởi một hàng rào những chiến binh Hork-Bajir, tên nào tên nấy lăm lăm những khẩu tia Nghiệt. Chúng đông có đến hàng trăm. Bọn tôi đã bị bao vây!

Bao vây kín mít!

“Ở dạng thú đi nha.” Jake quát lên. “Đừng để bọn chúng biết bọn mình là người.”

“Tấn công chúng đi!” Rachel hét lớn.

“Đừng, Rachel! Em leo vách đá đó đi lên còn chưa xong nữa mà, đừng có ngốc!”

Cassie gọi Tobias. “Tobias! Bồ trốn ngay đi!”

“Không dễ vậy đâu.” Tobias đáp. “Ở đây không có gió, phải mất vài phút mới đập cánh thoát lên trên được. Chưa tới đâu chắc đã bị nướng sống rồi.”

Thực tế thật phũ phàng. Nỗi tuyệt vọng bao trùm cả bọn.

“Phải làm gì bây giờ?” Cassie nói như mếu.

“Phải có lối thoát! Nhất định phải có lối thoát!” Rachel la lớn.

“Lần này thì không đâu.” Tôi rầu rĩ nói.

Bọn tôi đã bị sa bẫy. Thế cô. Trí cạn.

Hết thật rồi!

… Và ngay lúc đó, hắn xuất hiện.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx